Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-236.txt
Chương 236: VẬT CHẮN ĐƯỜNG! VẬT CHẮN ĐƯỜNG!
Buổi trưa, Triệu Ngọc và Miêu Anh gặp nhau ở một nhà hàng Tây cách xa Cục Cảnh sát. Hai người họ lén la lén lút giống như đặc vụ, tìm một vị trí khuất2mắt nhất để ngồi.
“Triệu Ngọc, thế nào rồi? Có manh mối gì chưa?” Miêu Anh vừa ngồi xuống liền không kìm được vội vàng hỏi.
“Không dễ tìm đâu, chị hai à! Tôi đâu phải chuyên8gia đọc tâm! Lát nữa vẫn nên đi tìm một người có bản lĩnh thử xem sao!” Triệu Ngọc lôi máy tính bảng ra, nhấn mở video rồi đưa cho Miêu Anh xem.
Thì ra từ6trước khi công bố đoạn băng này trước đám đông, hai người đã quyết định lắp hàng loạt camera giám sát ở trong phòng họp.
Họ định nhân lúc công bố video kia, quan sát thử3phản ứng của mọi người ở đó. Thử xem có thể tìm ra được nội gián hay không?
Bởi vì khi kẻ nội gián nhìn thấy đoạn video kia, nhất định sẽ giật mình hoảng sợ.5Có lẽ hắn ta sẽ có phản ứng không giống với mọi người, từ đó lộ ra sơ hở.
Song, Triệu Ngọc đã cẩn thận xem video rất nhiều lần nhưng vẫn không phát hiện ra được mục tiêu khả nghi nào.
“Triệu Ngọc, anh nói xem, nếu như anh là tên nội gián đó, lúc anh biết vụ án Khúc Bình bị hại còn có hung thủ khác, có khả năng sẽ bị bại lộ ngay lúc ấy, vậy thì anh sẽ có phản ứng gì?” Miêu Anh vừa xem video vừa hỏi.
“Tôi... tôi sẽ thế nào á?” Triệu Ngọc suy nghĩ rất lâu, lúc này mới úp úp mở mở nói ra mấy từ: “Kinh hoàng! Sợ hãi! Lo lắng! Thấp thỏm không yên! Phức tạp! Còn nữa, chắc chắn trên trán sẽ toát mồ hôi... Nhưng mà...”
Miêu Anh chăm chú xem, lập tức hiểu ý của Triệu Ngọc. Trong video, hầu hết các đồng nghiệp có mặt tại đó đều giống với bộ dạng mà hắn nói. Có không dưới bảy tám người trên trán toát mồ hôi! Thậm chí ngay cả Cục trưởng Châu cũng không ngừng lau mồ hôi!
“Chậc chậc...” Miêu Anh cũng bó tay, chỉ biết lắc đầu: “Không lẽ hôm đó trong phòng họp không bật điều hòa? Xem ra chiêu này của chúng ta không dùng được rồi, vẫn phải điều tra theo hướng khác thôi!”
“Tổ trưởng Miêu, cô đã nộp báo cáo lên trên rồi hả?” Triệu Ngọc vội hỏi.
Miêu Anh gật đầu.
“Có thể hiểu được!” Triệu Ngọc nói ra quan điểm của mình: “Nếu tôi là Cục trưởng, khi gặp phải tình tiết nghịch chuyển chỉ xuất hiện trong phim điện ảnh thế này, thì cũng phải hết sức cẩn thận! Lật lại vụ án cơ mà! Đây cũng không phải là trò đùa. Một khi điều tra lại, chắc chắn sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề!”.
“Anh nói đúng!” Miêu Anh tán đồng: “Tôi chỉ hi vọng lệnh điều tra lại được đưa ra càng sớm càng tốt!”.
“Mong là như vậy đi!” Triệu Ngọc nói: “Video này không phải hàng giả, bọn họ hẳn cũng biết! Thể nào đến chiều cũng sẽ có tin tức tới!”
“Triệu Ngọc, anh nói rất đúng!” Không ngờ Miêu Anh bỗng tặng cho hắn những lời tâng bốc hiếm hoi: “Bây giờ chúng ta lan truyền chuyện này ra, quả thật tỷ lệ bị hại của hai chúng ta đã giảm bớt! Tôi cảm thấy hiện giờ thế lực thần bí mưu hại Khúc Bình đang bắt đầu rục rịch rồi! Tôi thật sự muốn biết, rốt cuộc họ làm những chuyện này là vì cái gì?”
“Tổ trưởng Miêu!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Theo tôi thấy, trước tiên chúng ta đừng đợi mệnh lệnh gì đó nữa, chiều nay tranh thủ đi điều tra luôn đi! Chuyện này không thể chậm trễ được, phải làm càng nhanh càng tốt!”.
“Tôi cũng nghĩ như vậy!” Miêu Anh phụ họa: “Tôi định tra xét lại hồ sơ của Khúc Bình kỹ hơn, với lại còn phải đi viếng thăm người nhà chị ấy nữa. Tôi định đến nhà chị ấy tìm hiểu thử xem lúc còn sống chị ấy đang làm những gì? Triệu Ngọc, anh chủ yếu đi điều tra những tư liệu video kia đi, xem thử có thể suy ra tướng mạo và hình thể của hai người đã hãm hại Hầu Mãnh không.”
“Còn nữa!” Triệu Ngọc chỉ vào túi hồ sơ, nói: “Chúng ta cũng phải tra kỹ mấy cái biển số xe mà lần trước cô đưa tôi, biết đâu chiếc xe Toyota kia lại nằm ở trong đó! Lần này chúng ta có nhiều người giúp đỡ, nên có thể kiểm tra nhật ký hành trình của mỗi một chiếc xe, thử xem có thể tìm ra được thêm video cung cấp manh mối mới không!”
“Được!” Miêu Anh gật đầu.
Không ngờ, ngay sau đó, bầu không khí giữa hai người chợt lúng túng hẳn. Cả hai cứ thế im lặng nhìn nhau, trong thoáng chốc không ai biết nên nói tiếp gì nữa.
Trong giây phút ấy, cả hai người đều cảm nhận được điều gì đó rất lạ thường mà cũng cực kỳ thú vị.
Phải biết rằng lâu nay hai người họ vẫn luôn như nước với lửa, chỉ cần gặp nhau là choảng. Nhưng dường như vận mệnh rất thích trêu đùa người ta, hai người họ luôn bị cuốn lại với nhau!
Vốn dĩ, người Miêu Anh ghét nhất ở phân cục Dung Dương chính là Triệu Ngọc. Nhưng không biết tại sao, sau bao lần hợp tác cùng nhau, hắn lại trở thành người duy nhất ở đây mà cô có thể tin tưởng.
“Ừm... Cái đó...” Để thoát khỏi hoàn cảnh gượng gạo này, Miêu Anh chỉ vào menu: “Anh gọi món đi! Tôi mời!”
“Đừng đừng đừng!” Triệu Ngọc vội cướp lời: “Làm gì có đạo lý để con gái mời khách? Tôi mời, tôi mời! Cô gọi đi, gọi đi!”
“Không được!” Miêu Anh vẫn khăng khăng: “Chỉ là bữa cơm thôi mà, đâu có tốn bao nhiêu, vẫn là để tôi mời đi!”
“Không được! Không phải cô đang xem thường tôi đấy chứ? Bữa này nhất định phải là tôi mời, lần sau cô mời!” Triệu Ngọc cũng cố chấp với ý kiến của mình: “Không phải cô từng nói tám kiếp cũng sẽ không mời tôi ăn cơm sao? Nhất quyết đừng nuốt lời, cho nên vẫn nên để tôi trả thì hơn!”
“Ơ? Không đúng?” Miêu Anh bất ngờ: “Bình thường tên nhóc nhà anh chỉ mong kiếm được lời từ chỗ tôi thôi, hôm nay lại làm sao thế này? Đổi tính rồi à? Hay là lương tâm trỗi dậy?”
“Chậc chậc... Vậy được rồi!” Triệu Ngọc giang tay ra nhận thua: “Cô muốn mời thì cứ mời! Tôi gọi trước hai con bào ngư là được...”.
“Hừ!” Miêu Anh nắm tay lại, nói một cách tùy hứng: “Anh bảo tôi mời thì tôi phải mời à? Hừ! Bổn tiểu thư đây không dễ bắt nạt đâu nhé! Tôi gọi trước hai con bào ngư, anh trả tiền đi!”
“Mẹ kiếp...” Triệu Ngọc không phục: “Cô không mời thì tôi cũng không ăn nữa! Thiếu một bữa này của cô chắc, hừ!”
“Anh muốn sao tùy anh, tôi đâu có cầu xin anh!” Miêu Anh khinh thường cất máy tính bảng đi: “Không ăn thì biến!”
“Biến thì biến! Ai sợ ai?” Triệu Ngọc nói xong liền giơ ngón giữa với cô, sau đó đứng dậy đi luôn.
Mãi đến khi ra khỏi nhà hàng rồi, Triệu Ngọc mới vỡ lẽ.
Không đúng?
Ban nãy rõ ràng hai người vẫn đang nói chuyện bình thường, làm sao bảo lật mặt là lật mặt ngay được chứ? Vì Miêu đại tiểu thư tùy hứng, hay là vì hắn quá thích gây hấn? Hoặc cũng có lẽ là cô ấy cố ý kích mình? Ông đây lại bị cô ấy cho ăn quả lừa rồi?
...
Buổi chiều, đúng theo giao ước trước đó, Miêu Anh và Triệu Ngọc bắt đầu chia nhau hành động.
Miêu Anh gọi tất cả các đồng nghiệp của tổ B lại, bảo họ lập tức tiến hành điều tra lại vụ án Khúc Bình.
Bởi vì đợi mãi mà cấp trên không chịu ban bố lệnh, nên các cảnh sát điều tra cũng cảm thấy hơi lo lắng. Có điều, lúc còn sống Khúc Bình chính là tổ trưởng tổ B, nên hiển nhiên những cảnh sát từng làm việc với chị ta sẽ không thờ ơ mặc kệ. Tất cả bọn họ đều nghe theo sự sắp xếp của Miêu Anh, bắt đầu triển khai công cuộc điều tra.
Ngược lại, bên phía tổ A thì lại khác. Rõ ràng là Mao Vĩ đã đứng cùng một trận tuyến với Lưu Trường Hổ, anh ta chắc chắn sẽ không liều lĩnh đụng vào vụ án Khúc Bình.
Triệu Ngọc chỉ đành tìm đến mấy tên đồng đảng của mình là Trương Cảnh Phong, Lương Hoan và cả Lý Bối Ni, nhờ họ âm thầm điều tra.
Quả nhiên, người nhiều sức lớn. Chỉ vẻn vẹn có một buổi chiều, các đội ngũ đã đua nhau truyền tin về. Những tin tức này đều khiến người ta hết sức phấn chấn.
Đầu tiên, bằng phần mềm nhận dạng khuôn mặt tân tiến nhất, Trương Cảnh Phong đã nhờ các chuyên gia vẽ ra chân dung của một tên hung thủ trong đó, hiện giờ đang trong quá trình so sánh đối chiếu.
Ngay sau đó, sau khi kiểm tra các camera giám sát ngoài đường vào buổi tối hôm Khúc Bình bị hại, Tiểu Lưu đã bắt được hình ảnh có khả năng là của chiếc xe Toyota kia. Có điều chiếc xe đó sử dụng biển số giả, nên tạm thời chưa thể kiểm tra tính chân thực của thông tin này.
Tiếp theo, từ nhật ký hành trình của một chiếc xe nào đó trên con đường tại hiện trường, Trương Diệu Huy tìm ra một đoạn hình ảnh khiến người ta khiếp sợ: Trên một đoạn giao lộ của đường Cẩm Giang xuất hiện một vật chắn đường màu xanh!!
Theo như tài xế tiết lộ, đêm đó anh ta vốn định đi qua đường Cẩm Giang để về nhà. Thế nhưng ở giao lộ đột nhiên xuất hiện vật chắn, nên anh ta buộc phải đổi sang đường khác.
Khi nhận được tin tức này, các cảnh sát điều tra không thể nào bình tĩnh được nữa!
Bởi vì qua đó có thể thấy, tổ chức thần bí đã lên kế hoạch mưu hại Khúc Bình thực sự tồn tại! Để có thể thuận lợi giết chết chị ta, thậm chí chúng còn phái người sắp đặt vật chắn đường nhằm ngăn chặn xe cộ có khả năng đi ngang qua hiện trường.
Cộng với việc Hầu Mãnh bị hãm hại và hành tung của Khúc Bình bị tiết lộ, như vậy đã đủ chứng minh chắc chắn rằng tổ chức thần bí này có thực lực rất hùng hậu, tuyệt đối không phải hạng tầm thường.
Quả nhiên trong cái chết của Khúc Bình có ẩn giấu một âm mưu khác!!
Buổi trưa, Triệu Ngọc và Miêu Anh gặp nhau ở một nhà hàng Tây cách xa Cục Cảnh sát. Hai người họ lén la lén lút giống như đặc vụ, tìm một vị trí khuất2mắt nhất để ngồi.
“Triệu Ngọc, thế nào rồi? Có manh mối gì chưa?” Miêu Anh vừa ngồi xuống liền không kìm được vội vàng hỏi.
“Không dễ tìm đâu, chị hai à! Tôi đâu phải chuyên8gia đọc tâm! Lát nữa vẫn nên đi tìm một người có bản lĩnh thử xem sao!” Triệu Ngọc lôi máy tính bảng ra, nhấn mở video rồi đưa cho Miêu Anh xem.
Thì ra từ6trước khi công bố đoạn băng này trước đám đông, hai người đã quyết định lắp hàng loạt camera giám sát ở trong phòng họp.
Họ định nhân lúc công bố video kia, quan sát thử3phản ứng của mọi người ở đó. Thử xem có thể tìm ra được nội gián hay không?
Bởi vì khi kẻ nội gián nhìn thấy đoạn video kia, nhất định sẽ giật mình hoảng sợ.5Có lẽ hắn ta sẽ có phản ứng không giống với mọi người, từ đó lộ ra sơ hở.
Song, Triệu Ngọc đã cẩn thận xem video rất nhiều lần nhưng vẫn không phát hiện ra được mục tiêu khả nghi nào.
“Triệu Ngọc, anh nói xem, nếu như anh là tên nội gián đó, lúc anh biết vụ án Khúc Bình bị hại còn có hung thủ khác, có khả năng sẽ bị bại lộ ngay lúc ấy, vậy thì anh sẽ có phản ứng gì?” Miêu Anh vừa xem video vừa hỏi.
“Tôi... tôi sẽ thế nào á?” Triệu Ngọc suy nghĩ rất lâu, lúc này mới úp úp mở mở nói ra mấy từ: “Kinh hoàng! Sợ hãi! Lo lắng! Thấp thỏm không yên! Phức tạp! Còn nữa, chắc chắn trên trán sẽ toát mồ hôi... Nhưng mà...”
Miêu Anh chăm chú xem, lập tức hiểu ý của Triệu Ngọc. Trong video, hầu hết các đồng nghiệp có mặt tại đó đều giống với bộ dạng mà hắn nói. Có không dưới bảy tám người trên trán toát mồ hôi! Thậm chí ngay cả Cục trưởng Châu cũng không ngừng lau mồ hôi!
“Chậc chậc...” Miêu Anh cũng bó tay, chỉ biết lắc đầu: “Không lẽ hôm đó trong phòng họp không bật điều hòa? Xem ra chiêu này của chúng ta không dùng được rồi, vẫn phải điều tra theo hướng khác thôi!”
“Tổ trưởng Miêu, cô đã nộp báo cáo lên trên rồi hả?” Triệu Ngọc vội hỏi.
Miêu Anh gật đầu.
“Có thể hiểu được!” Triệu Ngọc nói ra quan điểm của mình: “Nếu tôi là Cục trưởng, khi gặp phải tình tiết nghịch chuyển chỉ xuất hiện trong phim điện ảnh thế này, thì cũng phải hết sức cẩn thận! Lật lại vụ án cơ mà! Đây cũng không phải là trò đùa. Một khi điều tra lại, chắc chắn sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề!”.
“Anh nói đúng!” Miêu Anh tán đồng: “Tôi chỉ hi vọng lệnh điều tra lại được đưa ra càng sớm càng tốt!”.
“Mong là như vậy đi!” Triệu Ngọc nói: “Video này không phải hàng giả, bọn họ hẳn cũng biết! Thể nào đến chiều cũng sẽ có tin tức tới!”
“Triệu Ngọc, anh nói rất đúng!” Không ngờ Miêu Anh bỗng tặng cho hắn những lời tâng bốc hiếm hoi: “Bây giờ chúng ta lan truyền chuyện này ra, quả thật tỷ lệ bị hại của hai chúng ta đã giảm bớt! Tôi cảm thấy hiện giờ thế lực thần bí mưu hại Khúc Bình đang bắt đầu rục rịch rồi! Tôi thật sự muốn biết, rốt cuộc họ làm những chuyện này là vì cái gì?”
“Tổ trưởng Miêu!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Theo tôi thấy, trước tiên chúng ta đừng đợi mệnh lệnh gì đó nữa, chiều nay tranh thủ đi điều tra luôn đi! Chuyện này không thể chậm trễ được, phải làm càng nhanh càng tốt!”.
“Tôi cũng nghĩ như vậy!” Miêu Anh phụ họa: “Tôi định tra xét lại hồ sơ của Khúc Bình kỹ hơn, với lại còn phải đi viếng thăm người nhà chị ấy nữa. Tôi định đến nhà chị ấy tìm hiểu thử xem lúc còn sống chị ấy đang làm những gì? Triệu Ngọc, anh chủ yếu đi điều tra những tư liệu video kia đi, xem thử có thể suy ra tướng mạo và hình thể của hai người đã hãm hại Hầu Mãnh không.”
“Còn nữa!” Triệu Ngọc chỉ vào túi hồ sơ, nói: “Chúng ta cũng phải tra kỹ mấy cái biển số xe mà lần trước cô đưa tôi, biết đâu chiếc xe Toyota kia lại nằm ở trong đó! Lần này chúng ta có nhiều người giúp đỡ, nên có thể kiểm tra nhật ký hành trình của mỗi một chiếc xe, thử xem có thể tìm ra được thêm video cung cấp manh mối mới không!”
“Được!” Miêu Anh gật đầu.
Không ngờ, ngay sau đó, bầu không khí giữa hai người chợt lúng túng hẳn. Cả hai cứ thế im lặng nhìn nhau, trong thoáng chốc không ai biết nên nói tiếp gì nữa.
Trong giây phút ấy, cả hai người đều cảm nhận được điều gì đó rất lạ thường mà cũng cực kỳ thú vị.
Phải biết rằng lâu nay hai người họ vẫn luôn như nước với lửa, chỉ cần gặp nhau là choảng. Nhưng dường như vận mệnh rất thích trêu đùa người ta, hai người họ luôn bị cuốn lại với nhau!
Vốn dĩ, người Miêu Anh ghét nhất ở phân cục Dung Dương chính là Triệu Ngọc. Nhưng không biết tại sao, sau bao lần hợp tác cùng nhau, hắn lại trở thành người duy nhất ở đây mà cô có thể tin tưởng.
“Ừm... Cái đó...” Để thoát khỏi hoàn cảnh gượng gạo này, Miêu Anh chỉ vào menu: “Anh gọi món đi! Tôi mời!”
“Đừng đừng đừng!” Triệu Ngọc vội cướp lời: “Làm gì có đạo lý để con gái mời khách? Tôi mời, tôi mời! Cô gọi đi, gọi đi!”
“Không được!” Miêu Anh vẫn khăng khăng: “Chỉ là bữa cơm thôi mà, đâu có tốn bao nhiêu, vẫn là để tôi mời đi!”
“Không được! Không phải cô đang xem thường tôi đấy chứ? Bữa này nhất định phải là tôi mời, lần sau cô mời!” Triệu Ngọc cũng cố chấp với ý kiến của mình: “Không phải cô từng nói tám kiếp cũng sẽ không mời tôi ăn cơm sao? Nhất quyết đừng nuốt lời, cho nên vẫn nên để tôi trả thì hơn!”
“Ơ? Không đúng?” Miêu Anh bất ngờ: “Bình thường tên nhóc nhà anh chỉ mong kiếm được lời từ chỗ tôi thôi, hôm nay lại làm sao thế này? Đổi tính rồi à? Hay là lương tâm trỗi dậy?”
“Chậc chậc... Vậy được rồi!” Triệu Ngọc giang tay ra nhận thua: “Cô muốn mời thì cứ mời! Tôi gọi trước hai con bào ngư là được...”.
“Hừ!” Miêu Anh nắm tay lại, nói một cách tùy hứng: “Anh bảo tôi mời thì tôi phải mời à? Hừ! Bổn tiểu thư đây không dễ bắt nạt đâu nhé! Tôi gọi trước hai con bào ngư, anh trả tiền đi!”
“Mẹ kiếp...” Triệu Ngọc không phục: “Cô không mời thì tôi cũng không ăn nữa! Thiếu một bữa này của cô chắc, hừ!”
“Anh muốn sao tùy anh, tôi đâu có cầu xin anh!” Miêu Anh khinh thường cất máy tính bảng đi: “Không ăn thì biến!”
“Biến thì biến! Ai sợ ai?” Triệu Ngọc nói xong liền giơ ngón giữa với cô, sau đó đứng dậy đi luôn.
Mãi đến khi ra khỏi nhà hàng rồi, Triệu Ngọc mới vỡ lẽ.
Không đúng?
Ban nãy rõ ràng hai người vẫn đang nói chuyện bình thường, làm sao bảo lật mặt là lật mặt ngay được chứ? Vì Miêu đại tiểu thư tùy hứng, hay là vì hắn quá thích gây hấn? Hoặc cũng có lẽ là cô ấy cố ý kích mình? Ông đây lại bị cô ấy cho ăn quả lừa rồi?
...
Buổi chiều, đúng theo giao ước trước đó, Miêu Anh và Triệu Ngọc bắt đầu chia nhau hành động.
Miêu Anh gọi tất cả các đồng nghiệp của tổ B lại, bảo họ lập tức tiến hành điều tra lại vụ án Khúc Bình.
Bởi vì đợi mãi mà cấp trên không chịu ban bố lệnh, nên các cảnh sát điều tra cũng cảm thấy hơi lo lắng. Có điều, lúc còn sống Khúc Bình chính là tổ trưởng tổ B, nên hiển nhiên những cảnh sát từng làm việc với chị ta sẽ không thờ ơ mặc kệ. Tất cả bọn họ đều nghe theo sự sắp xếp của Miêu Anh, bắt đầu triển khai công cuộc điều tra.
Ngược lại, bên phía tổ A thì lại khác. Rõ ràng là Mao Vĩ đã đứng cùng một trận tuyến với Lưu Trường Hổ, anh ta chắc chắn sẽ không liều lĩnh đụng vào vụ án Khúc Bình.
Triệu Ngọc chỉ đành tìm đến mấy tên đồng đảng của mình là Trương Cảnh Phong, Lương Hoan và cả Lý Bối Ni, nhờ họ âm thầm điều tra.
Quả nhiên, người nhiều sức lớn. Chỉ vẻn vẹn có một buổi chiều, các đội ngũ đã đua nhau truyền tin về. Những tin tức này đều khiến người ta hết sức phấn chấn.
Đầu tiên, bằng phần mềm nhận dạng khuôn mặt tân tiến nhất, Trương Cảnh Phong đã nhờ các chuyên gia vẽ ra chân dung của một tên hung thủ trong đó, hiện giờ đang trong quá trình so sánh đối chiếu.
Ngay sau đó, sau khi kiểm tra các camera giám sát ngoài đường vào buổi tối hôm Khúc Bình bị hại, Tiểu Lưu đã bắt được hình ảnh có khả năng là của chiếc xe Toyota kia. Có điều chiếc xe đó sử dụng biển số giả, nên tạm thời chưa thể kiểm tra tính chân thực của thông tin này.
Tiếp theo, từ nhật ký hành trình của một chiếc xe nào đó trên con đường tại hiện trường, Trương Diệu Huy tìm ra một đoạn hình ảnh khiến người ta khiếp sợ: Trên một đoạn giao lộ của đường Cẩm Giang xuất hiện một vật chắn đường màu xanh!!
Theo như tài xế tiết lộ, đêm đó anh ta vốn định đi qua đường Cẩm Giang để về nhà. Thế nhưng ở giao lộ đột nhiên xuất hiện vật chắn, nên anh ta buộc phải đổi sang đường khác.
Khi nhận được tin tức này, các cảnh sát điều tra không thể nào bình tĩnh được nữa!
Bởi vì qua đó có thể thấy, tổ chức thần bí đã lên kế hoạch mưu hại Khúc Bình thực sự tồn tại! Để có thể thuận lợi giết chết chị ta, thậm chí chúng còn phái người sắp đặt vật chắn đường nhằm ngăn chặn xe cộ có khả năng đi ngang qua hiện trường.
Cộng với việc Hầu Mãnh bị hãm hại và hành tung của Khúc Bình bị tiết lộ, như vậy đã đủ chứng minh chắc chắn rằng tổ chức thần bí này có thực lực rất hùng hậu, tuyệt đối không phải hạng tầm thường.
Quả nhiên trong cái chết của Khúc Bình có ẩn giấu một âm mưu khác!!