Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-238.txt
Chương 238: Chỉ thị quan trọng
Cái gì!?
Cái gì cơ!?
Nghe được tin tức kinh khủng này, Triệu Ngọc nhảy bật ra khỏi ghế khiến đĩa bánh trái cây trên bàn rơi thẳng xuống đất!
“Anh Trương! Anh nói cái gì?” Bên cạnh có người hỏi: “Mới sáng ra mà đã nói linh tinh gì thế?”.
“Không... Không phải nói linh tinh đâu!” Mao Vĩ gật đầu, nói: “Tôi cũng nghe nói rằng có khả năng Cục trưởng Châu sẽ bị điều đi, đồng thời Cục trưởng mới đang trên đường đến phân cục Dung Dương2của chúng ta nhận chức!”
“Cái gì!?”
Lần này, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
“Không thể nào như thế được?” Lý Bối Ni bĩu môi: “Cục trưởng Châu đang làm rất tốt mà, sao lại bị điều đi nơi khác chứ? Bây giờ chính là khoảng thời gian bận nhất trong Cục Cảnh sát, sao lại làm vậy được?”.
“Anh Trương!” Triệu Ngọc cũng vội vàng hỏi Trương Cảnh Phong: “Cục trưởng Châu bị điều đi đâu? Tại sao phải đi?”.
“Tôi không biết!” Trương Cảnh Phong cũng8sốt ruột: “Chuyện này quá đột ngột! Khi nhận được tin này từ cấp trên, tôi còn tưởng hôm nay là cá tháng tư nữa đấy!”
“Vậy...” Lương Hoan vội hỏi: “Cục trưởng mới là ai?”.
“Không biết!” Mao Vĩ nói: “Nếu đang trên đường tới thì có lẽ không phải được cất nhắc từ cục chúng ta đấy!”
Con mẹ nó!
Triệu Ngọc quay đầu lại nhìn tấm bảng trắng, trong lòng thấy càng nghi ngờ hơn!
Sao có thể trùng hợp như vậy chứ?
Lúc nào điều Cục trưởng Châu đi6mà không được, sao cứ phải điều đi ngay vào thời khắc quan trọng này! Chẳng lẽ... tất cả những chuyện này... đều có liên quan tới vụ án của Khúc Bình sao? Nếu chuyện này là thật... vậy chẳng phải...
“A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em...”
Triệu Ngọc đang suy nghĩ thì điện thoại bỗng reo lên. Hắn nhìn màn hình, thấy là Miêu Anh gọi tới. Hắn vừa bắt máy thì cô đã vội vã hỏi hắn: “Triệu Ngọc, anh nghe tin3gì chưa? Cục trưởng Châu sẽ bị điều đi à!?”
“Tôi biết rồi! Vừa nhận được tin...”
“Sao có thể như vậy chứ? Chẳng lẽ... chuyện này liên quan tới vụ án hiện nay của chúng ta?” Suy nghĩ của Miêu Anh cũng giống với hắn.
“Tôi cũng nghĩ như vậy! Nhưng mà... tình hình hiện tại còn chưa rõ ràng!” Triệu Ngọc cũng không biết thế nào.
“Thôi được rồi, vậy để tôi đi hỏi Cục phó Loan!” Miêu Anh thấy hắn cũng không biết rõ chuyện này thì lập5tức cúp điện thoại.
Ngay trong khoảnh khắc khi cô cúp máy, rốt cuộc Triệu Ngọc cũng nhận ra, có lẽ đã có chuyện lớn gì đó xảy ra rồi!
...
Đến mười giờ sáng tin tức mới truyền tới các phòng làm việc. Các cảnh sát điều tra dò la đủ mọi nguồn mới biết được người thay thế Cục trưởng Châu An Đông chính là Cục trưởng Cục cảnh sát huyện Đồng Dương, tên Đường Triệu Long!
Bởi vì huyện Đồng Dương cách nơi này quá xa, nên rất khó tìm ra lai lịch của Đường Triệu Long này. Điều duy nhất mà mọi người biết chính là huyện này có phạm vi quản lý nhỏ nhất trong số tất cả các khu vực thuộc Tần Sơn, hơn nữa còn là nơi nghèo đói lạc hậu nhất.
Đột nhiên điều một Cục trưởng của một huyện nghèo tới làm người đứng đầu cục Dung Dương mà không có một lý do nào, điều này hoàn toàn không phù hợp với kiểu thăng chức bình thường.
Nếu như không có bản lĩnh cao vời vợi thì chắc chắn không thể làm được! Như vậy có thể thấy, thế lực sau lưng Đường Triệu Long mạnh vô cùng.
Trong lúc đó, Miêu Anh và Mao Vĩ đã tìm các lãnh đạo hỏi thăm. Nhưng dù là Lưu Trường Hổ hay Loan Tiêu Tiêu thì đều chẳng hay biết gì về chuyện này cả.
Cục phó Loan gọi điện thoại cho Châu An Đông ngay lập tức nhưng không thấy ai bắt máy. Thậm chí, vì lo lắng mà Loan Tiêu Tiêu còn gọi cho vợ của ông ta, nhưng điện thoại vẫn luôn ở trong trạng thái bận.
Không ai biết được rốt cuộc Cục trưởng Châu đã xảy ra chuyện gì?
Đến mười một giờ, Đường Triệu Long đi cùng với mấy vị lãnh đạo thành phố tới phân cục Dương Dung báo cáo. Chuyện đầu tiên mà ông ta làm chính là gặp mặt lãnh đạo các cấp ở đây, sau đó quyết định vào lúc 11 giờ rưỡi sẽ tổ chức một buổi gặp mặt giới thiệu Cục trưởng mới, nhanh chóng hoàn thành việc nhận chức!
Tổng cộng phân cục Dương Dung có hơn bốn trăm cảnh sát, ngoài những người đang nghỉ phép dài hạn thì tất cả đều phải tham gia buổi gặp mặt này. Vì đây là buổi gặp đầu tiên với Cục trưởng mới nên không ai dám vắng mặt không lý do.
Trong buổi họp giới thiệu, rốt cuộc Triệu Ngọc cũng nhìn thấy “dung nhan” của vị Cục trưởng mới này. Đường Triệu Long khoảng chừng 45, 46 tuổi, đầu hơi hói, cơ thể tròn xoe, da trắng, vừa nhìn đã biết là người trước giờ chỉ sống trong sung sướng.
Ông ta nói vô cùng ngắn gọn, đại ý là bảo với mọi người rằng Cục trưởng Châu có việc đột xuất. Vì không muốn làm chậm trễ công việc ở phân cục Dung Dương nên lãnh đạo đã điều ông ta tới đây nhận chức. Sau đó ông ta bày tỏ rằng hi vọng các đồng nghiệp có thể cùng hợp tác với mình và ủng hộ mình nhiều hơn.
Đến lúc gần xong, Đường Triệu Long yêu cầu các cảnh sát điều tra của Đội Trọng án ở lại một lúc vì ông ta có lời muốn nói.
Ngay sau khi cuộc họp này kết thúc, các lãnh đạo thành phố đều rời khỏi đó. Trong phòng chỉ còn lại mấy chục cảnh sát điều tra của Đội Trọng án, đương nhiên trong số đó có Triệu Ngọc.
“Tốt lắm!” Đường Triệu Long thấy mọi người đều đến đông đủ thì khẽ thở dài rồi nói với bọn họ: “Các vị, bây giờ chúng ta có thể đóng cửa lại tâm sự với nhau được rồi! Tôi biết mọi người đều đang rất tò mò, không biết tại sao Cục trưởng của một huyện nhỏ như tôi lại có thể đột nhiên trở thành Cục trưởng phân cục Dung Dương, đúng không?”
“Nói thật với mọi người, hiện tại trong lòng tôi cũng rất khó hiểu! Lệnh điều động tới quá mức đột ngột. Cục trưởng Châu xảy ra chuyện gì, tôi thật sự cũng không biết!”
“Ừm... Có thể nói thế này, tôi còn chưa kịp thu dọn hết đồ trong văn phòng ở huyện Đồng Dương thì đã bị cấp trên thúc giục tới đây nhận chức rồi! Trước khi tới, tôi chỉ nhận được hai chỉ thị quan trọng nhất. Một là sau khi tôi nhận chức phải nhanh chóng tiếp nhận những vấn đề còn lại liên quan tới vụ án Miên Lĩnh và xử lý mọi chuyện ổn thỏa. Chuyện thứ hai...” Đường Triệu Long nhìn tất cả mọi người trong phòng, trịnh trọng nói: “Là muốn tất cả mọi người dừng việc điều tra vụ án Khúc Bình lại. Những ai tự ý điều tra sẽ bị xử lý tương đương với tội làm trái kỷ luật!”
Hả!?
Cái gì?
Bỗng chốc, Triệu Ngọc cảm thấy đầu mình như bị đập một phát. Hắn nhìn sang Miêu Anh, thấy phản ứng của cô cũng giống hệt như mình. Bọn họ đều cảm thấy chuyện này quả thật không thể tin được!
“Các đồng chí bình tĩnh nghe tôi nói đã!” Đường Triệu Long thấy xung quanh xôn xao thì vội trấn an: “Mặc dù tôi không hiểu tình huống cụ thể thế nào, nhưng tôi có thể giải thích với mọi người một chút. Tôi biết đồng chí Khúc Bình là một trong các cảnh sát ưu tú nhất, cô ấy ra đi chính là một tổn thất lớn đối với ngành cảnh sát ở Tần Sơn! Mỗi người ở nơi này đều muốn tìm ra chân tướng, bắt hung thủ về quy án. Tâm trạng của mọi người, tôi hiểu rất rõ.”
“Nhưng mà sự thật đã bày ra trước mắt chúng ta rồi, hung thủ giết chết cô ấy đã bị chúng ta bắt được, đó chính là gã Hầu Mãnh tàn ác kia! Người này có tội, tất nhiên sẽ bị xét xử!”
Con mẹ nó...
Thế là ý gì?
Nghe ông ta nói, tất cả cảnh sát thuộc Đội Trọng án đều cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, nhất là đám người Trương Diệu Huy. Rõ ràng bọn họ đã tìm được chứng cứ mới, nên đương nhiên không thể nghe lọt tai những lời của Đường Triệu Long.
“Yên tâm, đừng tức giận, nghe tôi nói xong đã!” Thấy bọn họ có vẻ đã mất bình tĩnh, ông ta vội vàng nói bằng giọng lễ độ: “Tôi cũng có nghe nói rằng các cô các cậu đã tìm ra chứng cứ chứng minh hung thủ có thể là người khác!”
“Nhưng tôi chỉ muốn nói là mong mọi người hãy tin tôi, lãnh đạo trên kia cũng không phải người mù, chắc chắn bọn họ sẽ không để sự thật bị nằm sâu trong đất, sẽ không để chân tướng bị che giấu rồi vu oan hãm hại người khác. Sở dĩ lãnh đạo phía trên muốn tôi tới đây xử lý chuyện này là vì còn có chỉ thị khác nữa!”
Nghe thấy hàm ý trong lời Đường Triệu Long, mọi người mới bình tĩnh lại.
“Là thế này! Tôi nghĩ, việc đồng chí Khúc Bình bị giết, chắc hẳn mọi người ở đây đều cảm thấy đau lòng!” Ông ta nói đầy ẩn ý: “Thật ra, lãnh đạo phía trên không để mọi người điều tra không phải vì không muốn tra, mà vì muốn bảo vệ tất cả mọi người nên mới sắp xếp như vậy! Tôi nói thế, chắc mọi người hiểu chứ? Ừm... Lưu... Đội trưởng Lưu đúng không?”
Nghe thấy vị Cục trưởng mới đến gọi tên mình, Lưu Trường Hổ vội đứng lên.
“Ừm, đội trưởng Lưu, thế này đi...” Đường Triệu Long nói: “Lát nữa anh hãy giao hết những chứng cứ mới nhất của vụ án đồng chí Khúc Bình cho tôi đi! Chuyện liên quan tới vụ án này, mọi người không cần lo nữa! Xin mọi người yên tâm, chắc chắn lãnh đạo sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng, tuyệt đối không để đồng chí Khúc Bình ra đi không nhắm mắt!”
“Rõ!” Lưu Trường Hổ gật đầu đồng ý.
“Tôi hi vọng các cảnh sát điều tra ở đây sẽ giữ kín chuyện này, không để người ngoài biết được.” Đường Triệu Long dặn dò: “Rất có thể sau lưng vụ việc này tồn tại một thế lực mà các cảnh sát điều tra bình thường như chúng ta không tài nào đối phó nổi. Vì vậy, để đảm bảo an toàn cho bản thân mình, mọi người hãy nghe theo những gì cấp trên sắp xếp đi!”
Cái gì!?
Cái gì cơ!?
Nghe được tin tức kinh khủng này, Triệu Ngọc nhảy bật ra khỏi ghế khiến đĩa bánh trái cây trên bàn rơi thẳng xuống đất!
“Anh Trương! Anh nói cái gì?” Bên cạnh có người hỏi: “Mới sáng ra mà đã nói linh tinh gì thế?”.
“Không... Không phải nói linh tinh đâu!” Mao Vĩ gật đầu, nói: “Tôi cũng nghe nói rằng có khả năng Cục trưởng Châu sẽ bị điều đi, đồng thời Cục trưởng mới đang trên đường đến phân cục Dung Dương2của chúng ta nhận chức!”
“Cái gì!?”
Lần này, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
“Không thể nào như thế được?” Lý Bối Ni bĩu môi: “Cục trưởng Châu đang làm rất tốt mà, sao lại bị điều đi nơi khác chứ? Bây giờ chính là khoảng thời gian bận nhất trong Cục Cảnh sát, sao lại làm vậy được?”.
“Anh Trương!” Triệu Ngọc cũng vội vàng hỏi Trương Cảnh Phong: “Cục trưởng Châu bị điều đi đâu? Tại sao phải đi?”.
“Tôi không biết!” Trương Cảnh Phong cũng8sốt ruột: “Chuyện này quá đột ngột! Khi nhận được tin này từ cấp trên, tôi còn tưởng hôm nay là cá tháng tư nữa đấy!”
“Vậy...” Lương Hoan vội hỏi: “Cục trưởng mới là ai?”.
“Không biết!” Mao Vĩ nói: “Nếu đang trên đường tới thì có lẽ không phải được cất nhắc từ cục chúng ta đấy!”
Con mẹ nó!
Triệu Ngọc quay đầu lại nhìn tấm bảng trắng, trong lòng thấy càng nghi ngờ hơn!
Sao có thể trùng hợp như vậy chứ?
Lúc nào điều Cục trưởng Châu đi6mà không được, sao cứ phải điều đi ngay vào thời khắc quan trọng này! Chẳng lẽ... tất cả những chuyện này... đều có liên quan tới vụ án của Khúc Bình sao? Nếu chuyện này là thật... vậy chẳng phải...
“A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em...”
Triệu Ngọc đang suy nghĩ thì điện thoại bỗng reo lên. Hắn nhìn màn hình, thấy là Miêu Anh gọi tới. Hắn vừa bắt máy thì cô đã vội vã hỏi hắn: “Triệu Ngọc, anh nghe tin3gì chưa? Cục trưởng Châu sẽ bị điều đi à!?”
“Tôi biết rồi! Vừa nhận được tin...”
“Sao có thể như vậy chứ? Chẳng lẽ... chuyện này liên quan tới vụ án hiện nay của chúng ta?” Suy nghĩ của Miêu Anh cũng giống với hắn.
“Tôi cũng nghĩ như vậy! Nhưng mà... tình hình hiện tại còn chưa rõ ràng!” Triệu Ngọc cũng không biết thế nào.
“Thôi được rồi, vậy để tôi đi hỏi Cục phó Loan!” Miêu Anh thấy hắn cũng không biết rõ chuyện này thì lập5tức cúp điện thoại.
Ngay trong khoảnh khắc khi cô cúp máy, rốt cuộc Triệu Ngọc cũng nhận ra, có lẽ đã có chuyện lớn gì đó xảy ra rồi!
...
Đến mười giờ sáng tin tức mới truyền tới các phòng làm việc. Các cảnh sát điều tra dò la đủ mọi nguồn mới biết được người thay thế Cục trưởng Châu An Đông chính là Cục trưởng Cục cảnh sát huyện Đồng Dương, tên Đường Triệu Long!
Bởi vì huyện Đồng Dương cách nơi này quá xa, nên rất khó tìm ra lai lịch của Đường Triệu Long này. Điều duy nhất mà mọi người biết chính là huyện này có phạm vi quản lý nhỏ nhất trong số tất cả các khu vực thuộc Tần Sơn, hơn nữa còn là nơi nghèo đói lạc hậu nhất.
Đột nhiên điều một Cục trưởng của một huyện nghèo tới làm người đứng đầu cục Dung Dương mà không có một lý do nào, điều này hoàn toàn không phù hợp với kiểu thăng chức bình thường.
Nếu như không có bản lĩnh cao vời vợi thì chắc chắn không thể làm được! Như vậy có thể thấy, thế lực sau lưng Đường Triệu Long mạnh vô cùng.
Trong lúc đó, Miêu Anh và Mao Vĩ đã tìm các lãnh đạo hỏi thăm. Nhưng dù là Lưu Trường Hổ hay Loan Tiêu Tiêu thì đều chẳng hay biết gì về chuyện này cả.
Cục phó Loan gọi điện thoại cho Châu An Đông ngay lập tức nhưng không thấy ai bắt máy. Thậm chí, vì lo lắng mà Loan Tiêu Tiêu còn gọi cho vợ của ông ta, nhưng điện thoại vẫn luôn ở trong trạng thái bận.
Không ai biết được rốt cuộc Cục trưởng Châu đã xảy ra chuyện gì?
Đến mười một giờ, Đường Triệu Long đi cùng với mấy vị lãnh đạo thành phố tới phân cục Dương Dung báo cáo. Chuyện đầu tiên mà ông ta làm chính là gặp mặt lãnh đạo các cấp ở đây, sau đó quyết định vào lúc 11 giờ rưỡi sẽ tổ chức một buổi gặp mặt giới thiệu Cục trưởng mới, nhanh chóng hoàn thành việc nhận chức!
Tổng cộng phân cục Dương Dung có hơn bốn trăm cảnh sát, ngoài những người đang nghỉ phép dài hạn thì tất cả đều phải tham gia buổi gặp mặt này. Vì đây là buổi gặp đầu tiên với Cục trưởng mới nên không ai dám vắng mặt không lý do.
Trong buổi họp giới thiệu, rốt cuộc Triệu Ngọc cũng nhìn thấy “dung nhan” của vị Cục trưởng mới này. Đường Triệu Long khoảng chừng 45, 46 tuổi, đầu hơi hói, cơ thể tròn xoe, da trắng, vừa nhìn đã biết là người trước giờ chỉ sống trong sung sướng.
Ông ta nói vô cùng ngắn gọn, đại ý là bảo với mọi người rằng Cục trưởng Châu có việc đột xuất. Vì không muốn làm chậm trễ công việc ở phân cục Dung Dương nên lãnh đạo đã điều ông ta tới đây nhận chức. Sau đó ông ta bày tỏ rằng hi vọng các đồng nghiệp có thể cùng hợp tác với mình và ủng hộ mình nhiều hơn.
Đến lúc gần xong, Đường Triệu Long yêu cầu các cảnh sát điều tra của Đội Trọng án ở lại một lúc vì ông ta có lời muốn nói.
Ngay sau khi cuộc họp này kết thúc, các lãnh đạo thành phố đều rời khỏi đó. Trong phòng chỉ còn lại mấy chục cảnh sát điều tra của Đội Trọng án, đương nhiên trong số đó có Triệu Ngọc.
“Tốt lắm!” Đường Triệu Long thấy mọi người đều đến đông đủ thì khẽ thở dài rồi nói với bọn họ: “Các vị, bây giờ chúng ta có thể đóng cửa lại tâm sự với nhau được rồi! Tôi biết mọi người đều đang rất tò mò, không biết tại sao Cục trưởng của một huyện nhỏ như tôi lại có thể đột nhiên trở thành Cục trưởng phân cục Dung Dương, đúng không?”
“Nói thật với mọi người, hiện tại trong lòng tôi cũng rất khó hiểu! Lệnh điều động tới quá mức đột ngột. Cục trưởng Châu xảy ra chuyện gì, tôi thật sự cũng không biết!”
“Ừm... Có thể nói thế này, tôi còn chưa kịp thu dọn hết đồ trong văn phòng ở huyện Đồng Dương thì đã bị cấp trên thúc giục tới đây nhận chức rồi! Trước khi tới, tôi chỉ nhận được hai chỉ thị quan trọng nhất. Một là sau khi tôi nhận chức phải nhanh chóng tiếp nhận những vấn đề còn lại liên quan tới vụ án Miên Lĩnh và xử lý mọi chuyện ổn thỏa. Chuyện thứ hai...” Đường Triệu Long nhìn tất cả mọi người trong phòng, trịnh trọng nói: “Là muốn tất cả mọi người dừng việc điều tra vụ án Khúc Bình lại. Những ai tự ý điều tra sẽ bị xử lý tương đương với tội làm trái kỷ luật!”
Hả!?
Cái gì?
Bỗng chốc, Triệu Ngọc cảm thấy đầu mình như bị đập một phát. Hắn nhìn sang Miêu Anh, thấy phản ứng của cô cũng giống hệt như mình. Bọn họ đều cảm thấy chuyện này quả thật không thể tin được!
“Các đồng chí bình tĩnh nghe tôi nói đã!” Đường Triệu Long thấy xung quanh xôn xao thì vội trấn an: “Mặc dù tôi không hiểu tình huống cụ thể thế nào, nhưng tôi có thể giải thích với mọi người một chút. Tôi biết đồng chí Khúc Bình là một trong các cảnh sát ưu tú nhất, cô ấy ra đi chính là một tổn thất lớn đối với ngành cảnh sát ở Tần Sơn! Mỗi người ở nơi này đều muốn tìm ra chân tướng, bắt hung thủ về quy án. Tâm trạng của mọi người, tôi hiểu rất rõ.”
“Nhưng mà sự thật đã bày ra trước mắt chúng ta rồi, hung thủ giết chết cô ấy đã bị chúng ta bắt được, đó chính là gã Hầu Mãnh tàn ác kia! Người này có tội, tất nhiên sẽ bị xét xử!”
Con mẹ nó...
Thế là ý gì?
Nghe ông ta nói, tất cả cảnh sát thuộc Đội Trọng án đều cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, nhất là đám người Trương Diệu Huy. Rõ ràng bọn họ đã tìm được chứng cứ mới, nên đương nhiên không thể nghe lọt tai những lời của Đường Triệu Long.
“Yên tâm, đừng tức giận, nghe tôi nói xong đã!” Thấy bọn họ có vẻ đã mất bình tĩnh, ông ta vội vàng nói bằng giọng lễ độ: “Tôi cũng có nghe nói rằng các cô các cậu đã tìm ra chứng cứ chứng minh hung thủ có thể là người khác!”
“Nhưng tôi chỉ muốn nói là mong mọi người hãy tin tôi, lãnh đạo trên kia cũng không phải người mù, chắc chắn bọn họ sẽ không để sự thật bị nằm sâu trong đất, sẽ không để chân tướng bị che giấu rồi vu oan hãm hại người khác. Sở dĩ lãnh đạo phía trên muốn tôi tới đây xử lý chuyện này là vì còn có chỉ thị khác nữa!”
Nghe thấy hàm ý trong lời Đường Triệu Long, mọi người mới bình tĩnh lại.
“Là thế này! Tôi nghĩ, việc đồng chí Khúc Bình bị giết, chắc hẳn mọi người ở đây đều cảm thấy đau lòng!” Ông ta nói đầy ẩn ý: “Thật ra, lãnh đạo phía trên không để mọi người điều tra không phải vì không muốn tra, mà vì muốn bảo vệ tất cả mọi người nên mới sắp xếp như vậy! Tôi nói thế, chắc mọi người hiểu chứ? Ừm... Lưu... Đội trưởng Lưu đúng không?”
Nghe thấy vị Cục trưởng mới đến gọi tên mình, Lưu Trường Hổ vội đứng lên.
“Ừm, đội trưởng Lưu, thế này đi...” Đường Triệu Long nói: “Lát nữa anh hãy giao hết những chứng cứ mới nhất của vụ án đồng chí Khúc Bình cho tôi đi! Chuyện liên quan tới vụ án này, mọi người không cần lo nữa! Xin mọi người yên tâm, chắc chắn lãnh đạo sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng, tuyệt đối không để đồng chí Khúc Bình ra đi không nhắm mắt!”
“Rõ!” Lưu Trường Hổ gật đầu đồng ý.
“Tôi hi vọng các cảnh sát điều tra ở đây sẽ giữ kín chuyện này, không để người ngoài biết được.” Đường Triệu Long dặn dò: “Rất có thể sau lưng vụ việc này tồn tại một thế lực mà các cảnh sát điều tra bình thường như chúng ta không tài nào đối phó nổi. Vì vậy, để đảm bảo an toàn cho bản thân mình, mọi người hãy nghe theo những gì cấp trên sắp xếp đi!”
Bình luận facebook