Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-237.txt
Chương 237: BƯỚC NGOẶT LONG TRỜI LỞ ĐẤT
Chiều hôm ấy, Triệu Ngọc ký tên lên tờ giấy thông báo tiền thưởng. Số tiền mà hắn được chia lên đến tám trăm bảy mươi tám ngàn lẻ mấy đồng.
Mặc dù chênh lệch khá xa so với mức dự tính, nhưng hắn vẫn thấy khá hài lòng với kết quả này.
Nếu như dùng thân phận cá nhân nhận lấy một triệu đồng tiền thưởng thì có lẽ cũng không ai chê trách gì hắn được. Thế nhưng đối với đội cảnh sát mà nói, điều này sẽ gây ra rất nhiều cản trở.
Bởi vì cảnh sát vốn2phải cống hiến hết sức phục vụ vì dân, phá án và truy bắt hung thủ chính là chức trách của họ. Vì vậy, việc nhận tiền thưởng cá nhân là hành động phá vỡ kỷ luật, không hợp tình hợp lý. Nếu không phải vì mấy người Lương Vạn Càn cứ năn nỉ mãi, thì cho dù có là Cục trưởng Châu cũng không thể nhận số tiền ấy.
Vì thế, Triệu Ngọc còn có thể lấy được tiền thưởng coi như là may mắn lắm rồi.
Vả lại, chế độ phân chia tiền thưởng của Cục Cảnh sát8đã được quy định rõ ràng. Tất cả các loại tiền thưởng đều luận công trao thưởng như nhau, chứ không theo cấp bậc lớn hay nhỏ. Về điểm này, Cục trưởng Châu làm khá tốt. Ông ta có thể chia cho Triệu Ngọc phần nhiều trong số tiền thưởng hai triệu, điều này đủ để chứng minh rằng ông ta đã ghi nhận công lao chủ yếu của hắn trong vụ án này!
Bên cạnh Triệu Ngọc, Miêu Anh lập được công lớn như vậy mà cũng chỉ nhận được hơn sáu mươi ngàn chút xíu thôi. Thứ6nhì chính là Trương Cảnh Phong và Lương Hoan đi theo Triệu Ngọc hưởng phúc, vì hai ông anh này có công trợ giúp lùng bắt Hách Cương nên mỗi người được chia hơn bốn mươi ngàn. Các cảnh sát điều tra khác góp phần trong vụ án Miên Lĩnh cũng nhận được giải thưởng có giá trị không nhỏ.
Các đồng nghiệp cảnh sát hình sự trong cục cũng rất tán đồng cách phân chia tiền thưởng này, chỉ có Lưu Trường Hổ và Mao Vĩ là không.
Hai người này, một người là đội trưởng, một người là3tổ trưởng, tuy cũng lĩnh được số tiền thưởng một hai chục ngàn, nhưng khi thấy Triệu Ngọc bỗng phát tài như vậy, sao bọn họ có thể chấp nhận được chứ?
Đặc biệt là Lưu Trường Hổ. Mặc dù ông ta là đội trưởng Đội Trọng án, nhưng mỗi khi Triệu Ngọc tra ra một manh mối hay có hành động gì đó đều không thèm nói với ông ta, hoàn toàn coi ông ta như người ngoài cuộc.
Mao Vĩ cũng như vậy. Triệu Ngọc vốn chính là người của tổ A, vậy mà có việc gì hắn5cũng đi tìm Miêu Anh của tổ B trước. Lúc nào hắn cũng coi như không thấy sự tồn tại của anh ta. Bảo sao không khiến anh ta ấm ức bực bội cho được?
Nhưng cho dù hai người này có thèm muốn ghen tị đến thế nào thì cũng chẳng có tác dụng gì, Triệu Ngọc người ta chỉ vừa mới ra tay đã lập tức phá được vụ án lâu năm số một ở Tần Sơn. Bây giờ hắn đang là đại hồng nhân* trước mặt các cấp lãnh đạo, cho nên hai người họ chỉ có thể ghen ghét dõi theo hắn chứ chẳng làm được gì.
* Đại hồng nhân: Ý nói Triệu Ngọc là người quan trọng, được cấp trên tin tưởng và ưu ái hết mực.
Tuy hiện tại tiền vẫn chưa chuyển vào tài khoản, thế nhưng Triệu Ngọc đã có thể nhận định chắc chắn rằng số tiền này ứng với quẻ Đoái của ngày hôm nay.
Trong một lúc nhận được nhiều tiền như vậy, không biết liệu mức hoàn thành ngày hôm nay có thể vượt qua 100% lần nữa hay không?
Song, đối với biểu hiện của quẻ Chấn, Triệu Ngọc lại không hài lòng lắm. Bởi vì hôm nay trong buổi tuyên dương, các lãnh đạo cũng không hề đề cập đến việc thăng chức cho hắn lên làm tổ trưởng tổ B. Nhìn chung, cả ngày hôm nay cũng chỉ có một màn trên lễ tuyên dương kia có thể miễn cưỡng coi như liên quan đến địa vị.
Điều này khiến hắn rất lo lắng, không biết quẻ Chấn biểu hiện nhạt nhòa như vậy có ảnh hưởng tới độ hoàn thành cuối cùng hay không?
Do đã tra ra được manh mối mới nhất nên tối hôm đó Triệu Ngọc cũng không rời khỏi Cục Cảnh sát. Hắn lấy một tấm bảng trắng mới ra rồi bắt đầu viết lên trên đó những chi tiết liên quan đến vụ án Khúc Bình, định sẽ chiến đấu cả đêm nay.
Có điều, không giống với những cuộc điều tra trước đây, hắn không dán ảnh bị hại của Khúc Bình lên trên bảng mà chỉ lưu lại một chỗ trống màu trắng trên đó mà thôi.
Tổ trưởng Khúc Bình bị côn đồ đâm tổng cộng mười bảy nhát dao, toàn thân đều là máu. Tình trạng chết của chị ta vô cùng thê thảm, cho nên Triệu Ngọc không đành lòng dán hình lên.
Cái chết của Khúc Bình đã chạm đến nơi sâu nhất trong lòng Triệu Ngọc. Mặc dù giữa hai người họ không có giao tình sâu đậm gì, nhưng sự ngay thẳng, vô tư, cẩn thận và tận tụy với cương vị công tác của chị ta lại ảnh hưởng đến hắn rất nhiều.
“Không sợ! Có khó hơn nữa cũng không sợ! Chỉ cần chúng ta cố gắng điều tra, nhất định sẽ có kết quả!”
Đây chính là những lời mà Khúc Bình đã nói với hắn khi còn điều tra vụ án Miên Lĩnh. Đáng tiếc là chị ta thậm chí còn không thể đợi đến khi phá được vụ án ấy thì đã nhắm mắt xuôi tay, hương tan ngọc nát mất rồi!
Giờ này phút này, Triệu Ngọc thật sự rất muốn an ủi chị ta một tiếng rằng: “Tổ trưởng Khúc, chúng tôi đã phá được vụ án Miên Lĩnh! Chị có thể yên tâm được rồi! Tiếp theo đây chúng tôi sẽ tìm ra hung thủ sát hại chị, bắt bọn chúng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, trả lại sự công bằng cho chị!”
Vào lúc Triệu Ngọc đang chuyên tâm nghiên cứu tình tiết vụ án thì Miêu Anh cũng tăng ca cả đêm như vậy. Cô và các thành viên của tổ B tiếp tục xem lại thật kỹ đoạn video giám sát các con đường hòng tìm ra manh mối mới.
Trong bóng đêm sâu thăm thẳm, Triệu Ngọc dùng hết mấy tiếng đồng hồ mới viết đủ hết những tài liệu trong tay mình và một vài suy đoán của bản thân lên bảng trắng.
Tiếp theo, hắn bắt đầu chìm trong những dòng suy nghĩ của mình, nghiên cứu tìm tòi những manh mối có khả năng ẩn chứa trong đó.
Khi đối mặt với tư liệu trên bảng trắng, cảm giác đầu tiên của hắn chính là vụ án lần này không giống với bất kỳ vụ án nào trong các đợt điều tra trước đây!
Xuyên qua các loại manh mối trước mắt, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng là hung thủ sát hại Khúc Bình không dễ đối phó chút nào!
Thứ nhất, bọn chúng gây án theo tập thể, hơn nữa tổ chức hậu thuẫn sau lưng chúng rất mạnh. Thứ hai, bọn chúng có nội gián bên phía cảnh sát hỗ trợ. Ngoài ra, bất luận là cách thức hay là chi tiết gây án, tất cả đều tỉ mỉ đến nỗi không giọt nước nào lọt qua được.
Như vậy đủ để thấy rằng đám người này rất có kinh nghiệm, thực lực cũng mạnh mẽ chứ không phải hạng mà tội phạm thông thường có thể so sánh! Người như vậy thậm chí còn ghê gớm hơn Hách Cương gấp trăm lần! Nếu muốn đối phó thì nhất định phải cẩn thận gấp trăm ngàn lần mới được!
Thế nhưng, cho dù nhiệm vụ có gian khổ bao nhiêu, nguy hiểm đến nhường nào, Triệu Ngọc cũng sẽ không chùn bước mà quyết tâm điều tra đến cùng! Huống chi bản thân hắn còn có hệ thống Kỳ Ngộ trong người, nên nhất định phải tra ra chân tướng của vụ án này. Cho dù có phải đâm thủng cả bầu trời thì hắn cũng không tiếc.
Qua 12 giờ đêm, cuối cùng hệ thống cũng truyền tới âm thanh thông báo kết thúc. Lần này, độ hoàn thành của Triệu Ngọc đạt 94%, hắn nhận được một chiếc máy phát hiện nói dối tàng hình mà hắn đã mong đợi bấy lâu nay!
Quá tốt rồi!
Triệu Ngọc hết sức vui mừng. Bao lâu nay hắn vẫn luôn chờ mong chiếc máy phát hiện nói dối này xuất hiện lần nữa. Tuy hôm nay hắn chỉ nhận được một cái, song cũng coi như là một sự khởi đầu tốt đẹp!
Thứ đồ thần kỳ này nhất định có thể làm trợ thủ đắc lực cho hắn.
Nếu như đã qua 12 giờ, đương nhiên Triệu Ngọc không ề à kê ca nữa mà lập tức mở ra một quẻ.
Thật không ngờ lần này quẻ Chấn lại đứng đầu lần nữa, hắn mở được quẻ “Chấn Cấn”. Tuy nhiên, hắn lại chẳng mấy để ý đến quẻ Chấn kia mà chỉ chú trọng vào chữ “Cấn” ở đằng sau.
Nếu đã mở được Cấn, vậy có phải trong ngày hôm nay hắn sẽ đạt được bước tiến triển quan trọng trong vụ án Khúc Bình không?
Với niềm mong đợi tràn đầy trong lòng, Triệu Ngọc lại vùi đầu vào suy nghĩ những tình tiết vụ án lần nữa. Hắn bắt đầu suy tính hướng điều tra của ngày mai, nghĩ xem mình nên bắt tay từ đâu...
...
8 giờ sáng, đã đến giờ làm việc, các đồng nghiệp lục tục bước vào phòng. Khi nhìn thấy Triệu Ngọc lại viết chi chít đầy chữ trên tấm bảng trắng, mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ đều là cảnh sát điều tra dày dặn kinh nghiệm nên chỉ cần nhìn thoáng qua là đã nhận ra, tối qua hắn đã thức thâu đêm để điều tra vụ án Khúc Bình bị hại!
Thế nhưng, khi nhìn thấy Triệu Ngọc liều mạng như vậy, đại đa số các cảnh sát đều cảm thấy khó hiểu. Cấp trên vẫn chưa hạ lệnh điều tra lại vụ án này, hành động này của Triệu Ngọc rõ ràng là vượt quá bổn phận, coi thường kỷ luật của đội cảnh sát.
Bên cạnh đó cũng có vài người nhỏ giọng châm chọc, bảo rằng Triệu Ngọc là tên cuồng công việc, ăn cho lắm đến khi béo ị lại khó thở. Người nọ còn nói, chẳng qua hắn đang làm bộ làm tịch cho người khác xem mà thôi...
Tuy xung quanh xôn xao nhưng Triệu Ngọc lại vẫn hồn nhiên như không. Lúc này hắn đang chăm chú tra tìm gì đó trên máy tính.
Chẳng bao lâu sau, Lý Bối Ni cũng vào tới. Vì lúc trước họ đã liên lạc với nhau bằng điện thoại nên khi đến, cô còn mang theo một túi bánh trái cây cho hắn.
Ngay sau đó, Lương Hoan cũng đặt một chồng tài liệu mà Triệu Ngọc cần lên trên bàn làm việc của hắn.
So sánh với sự châm chọc của những người khác, rõ ràng biểu hiện của hai người đồng đội này cực kỳ đối lập.
Đúng lúc này thì Mao Vĩ vào trong phòng. Tuy nhiên, phản ứng của anh ta ngày hôm nay lại khác hẳn với lúc trước, trông anh ta có vẻ nôn nóng bất an, tâm thần không yên. Tuy nhìn thấy Triệu Ngọc lại viết đầy tư liệu lên bảng trắng, nhưng anh ta cũng chẳng thèm hỏi. Không những thế, anh ta đã đi đến bàn làm việc của mình mà cũng không ngồi xuống, trái lại vừa gãi đầu vừa đi loanh quanh.
“Làm sao vậy, tổ trưởng Mao? Anh sao thế? Mất ví tiền à?” Có người nhìn thấy Mao Vĩ khác lạ, vội mở lời hỏi thăm.
“Chậc chậc...” Mao Vĩ vừa chép miệng vừa vỗ mu bàn tay mình, nói: “Chuyện xấu rồi! Chuyện xấu rồi, tôi vừa mới nghe thấy một tin...”
Ai ngờ anh ta mới nói được một nửa thì bỗng nhiên Trương Cảnh Phong lo lắng chạy vọt từ bên ngoài vào, cất to giọng nói với các đồng nghiệp:
“Tôi nói này mấy anh em, xảy ra chuyện lớn rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Rất rõ ràng, đối tượng mà anh ta đang nói chuyện chính là Triệu Ngọc: “Tôi vừa mới nghe nói, Cục trưởng Châu bị thuyên chuyển công tác rồi!!!”
Chiều hôm ấy, Triệu Ngọc ký tên lên tờ giấy thông báo tiền thưởng. Số tiền mà hắn được chia lên đến tám trăm bảy mươi tám ngàn lẻ mấy đồng.
Mặc dù chênh lệch khá xa so với mức dự tính, nhưng hắn vẫn thấy khá hài lòng với kết quả này.
Nếu như dùng thân phận cá nhân nhận lấy một triệu đồng tiền thưởng thì có lẽ cũng không ai chê trách gì hắn được. Thế nhưng đối với đội cảnh sát mà nói, điều này sẽ gây ra rất nhiều cản trở.
Bởi vì cảnh sát vốn2phải cống hiến hết sức phục vụ vì dân, phá án và truy bắt hung thủ chính là chức trách của họ. Vì vậy, việc nhận tiền thưởng cá nhân là hành động phá vỡ kỷ luật, không hợp tình hợp lý. Nếu không phải vì mấy người Lương Vạn Càn cứ năn nỉ mãi, thì cho dù có là Cục trưởng Châu cũng không thể nhận số tiền ấy.
Vì thế, Triệu Ngọc còn có thể lấy được tiền thưởng coi như là may mắn lắm rồi.
Vả lại, chế độ phân chia tiền thưởng của Cục Cảnh sát8đã được quy định rõ ràng. Tất cả các loại tiền thưởng đều luận công trao thưởng như nhau, chứ không theo cấp bậc lớn hay nhỏ. Về điểm này, Cục trưởng Châu làm khá tốt. Ông ta có thể chia cho Triệu Ngọc phần nhiều trong số tiền thưởng hai triệu, điều này đủ để chứng minh rằng ông ta đã ghi nhận công lao chủ yếu của hắn trong vụ án này!
Bên cạnh Triệu Ngọc, Miêu Anh lập được công lớn như vậy mà cũng chỉ nhận được hơn sáu mươi ngàn chút xíu thôi. Thứ6nhì chính là Trương Cảnh Phong và Lương Hoan đi theo Triệu Ngọc hưởng phúc, vì hai ông anh này có công trợ giúp lùng bắt Hách Cương nên mỗi người được chia hơn bốn mươi ngàn. Các cảnh sát điều tra khác góp phần trong vụ án Miên Lĩnh cũng nhận được giải thưởng có giá trị không nhỏ.
Các đồng nghiệp cảnh sát hình sự trong cục cũng rất tán đồng cách phân chia tiền thưởng này, chỉ có Lưu Trường Hổ và Mao Vĩ là không.
Hai người này, một người là đội trưởng, một người là3tổ trưởng, tuy cũng lĩnh được số tiền thưởng một hai chục ngàn, nhưng khi thấy Triệu Ngọc bỗng phát tài như vậy, sao bọn họ có thể chấp nhận được chứ?
Đặc biệt là Lưu Trường Hổ. Mặc dù ông ta là đội trưởng Đội Trọng án, nhưng mỗi khi Triệu Ngọc tra ra một manh mối hay có hành động gì đó đều không thèm nói với ông ta, hoàn toàn coi ông ta như người ngoài cuộc.
Mao Vĩ cũng như vậy. Triệu Ngọc vốn chính là người của tổ A, vậy mà có việc gì hắn5cũng đi tìm Miêu Anh của tổ B trước. Lúc nào hắn cũng coi như không thấy sự tồn tại của anh ta. Bảo sao không khiến anh ta ấm ức bực bội cho được?
Nhưng cho dù hai người này có thèm muốn ghen tị đến thế nào thì cũng chẳng có tác dụng gì, Triệu Ngọc người ta chỉ vừa mới ra tay đã lập tức phá được vụ án lâu năm số một ở Tần Sơn. Bây giờ hắn đang là đại hồng nhân* trước mặt các cấp lãnh đạo, cho nên hai người họ chỉ có thể ghen ghét dõi theo hắn chứ chẳng làm được gì.
* Đại hồng nhân: Ý nói Triệu Ngọc là người quan trọng, được cấp trên tin tưởng và ưu ái hết mực.
Tuy hiện tại tiền vẫn chưa chuyển vào tài khoản, thế nhưng Triệu Ngọc đã có thể nhận định chắc chắn rằng số tiền này ứng với quẻ Đoái của ngày hôm nay.
Trong một lúc nhận được nhiều tiền như vậy, không biết liệu mức hoàn thành ngày hôm nay có thể vượt qua 100% lần nữa hay không?
Song, đối với biểu hiện của quẻ Chấn, Triệu Ngọc lại không hài lòng lắm. Bởi vì hôm nay trong buổi tuyên dương, các lãnh đạo cũng không hề đề cập đến việc thăng chức cho hắn lên làm tổ trưởng tổ B. Nhìn chung, cả ngày hôm nay cũng chỉ có một màn trên lễ tuyên dương kia có thể miễn cưỡng coi như liên quan đến địa vị.
Điều này khiến hắn rất lo lắng, không biết quẻ Chấn biểu hiện nhạt nhòa như vậy có ảnh hưởng tới độ hoàn thành cuối cùng hay không?
Do đã tra ra được manh mối mới nhất nên tối hôm đó Triệu Ngọc cũng không rời khỏi Cục Cảnh sát. Hắn lấy một tấm bảng trắng mới ra rồi bắt đầu viết lên trên đó những chi tiết liên quan đến vụ án Khúc Bình, định sẽ chiến đấu cả đêm nay.
Có điều, không giống với những cuộc điều tra trước đây, hắn không dán ảnh bị hại của Khúc Bình lên trên bảng mà chỉ lưu lại một chỗ trống màu trắng trên đó mà thôi.
Tổ trưởng Khúc Bình bị côn đồ đâm tổng cộng mười bảy nhát dao, toàn thân đều là máu. Tình trạng chết của chị ta vô cùng thê thảm, cho nên Triệu Ngọc không đành lòng dán hình lên.
Cái chết của Khúc Bình đã chạm đến nơi sâu nhất trong lòng Triệu Ngọc. Mặc dù giữa hai người họ không có giao tình sâu đậm gì, nhưng sự ngay thẳng, vô tư, cẩn thận và tận tụy với cương vị công tác của chị ta lại ảnh hưởng đến hắn rất nhiều.
“Không sợ! Có khó hơn nữa cũng không sợ! Chỉ cần chúng ta cố gắng điều tra, nhất định sẽ có kết quả!”
Đây chính là những lời mà Khúc Bình đã nói với hắn khi còn điều tra vụ án Miên Lĩnh. Đáng tiếc là chị ta thậm chí còn không thể đợi đến khi phá được vụ án ấy thì đã nhắm mắt xuôi tay, hương tan ngọc nát mất rồi!
Giờ này phút này, Triệu Ngọc thật sự rất muốn an ủi chị ta một tiếng rằng: “Tổ trưởng Khúc, chúng tôi đã phá được vụ án Miên Lĩnh! Chị có thể yên tâm được rồi! Tiếp theo đây chúng tôi sẽ tìm ra hung thủ sát hại chị, bắt bọn chúng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, trả lại sự công bằng cho chị!”
Vào lúc Triệu Ngọc đang chuyên tâm nghiên cứu tình tiết vụ án thì Miêu Anh cũng tăng ca cả đêm như vậy. Cô và các thành viên của tổ B tiếp tục xem lại thật kỹ đoạn video giám sát các con đường hòng tìm ra manh mối mới.
Trong bóng đêm sâu thăm thẳm, Triệu Ngọc dùng hết mấy tiếng đồng hồ mới viết đủ hết những tài liệu trong tay mình và một vài suy đoán của bản thân lên bảng trắng.
Tiếp theo, hắn bắt đầu chìm trong những dòng suy nghĩ của mình, nghiên cứu tìm tòi những manh mối có khả năng ẩn chứa trong đó.
Khi đối mặt với tư liệu trên bảng trắng, cảm giác đầu tiên của hắn chính là vụ án lần này không giống với bất kỳ vụ án nào trong các đợt điều tra trước đây!
Xuyên qua các loại manh mối trước mắt, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng là hung thủ sát hại Khúc Bình không dễ đối phó chút nào!
Thứ nhất, bọn chúng gây án theo tập thể, hơn nữa tổ chức hậu thuẫn sau lưng chúng rất mạnh. Thứ hai, bọn chúng có nội gián bên phía cảnh sát hỗ trợ. Ngoài ra, bất luận là cách thức hay là chi tiết gây án, tất cả đều tỉ mỉ đến nỗi không giọt nước nào lọt qua được.
Như vậy đủ để thấy rằng đám người này rất có kinh nghiệm, thực lực cũng mạnh mẽ chứ không phải hạng mà tội phạm thông thường có thể so sánh! Người như vậy thậm chí còn ghê gớm hơn Hách Cương gấp trăm lần! Nếu muốn đối phó thì nhất định phải cẩn thận gấp trăm ngàn lần mới được!
Thế nhưng, cho dù nhiệm vụ có gian khổ bao nhiêu, nguy hiểm đến nhường nào, Triệu Ngọc cũng sẽ không chùn bước mà quyết tâm điều tra đến cùng! Huống chi bản thân hắn còn có hệ thống Kỳ Ngộ trong người, nên nhất định phải tra ra chân tướng của vụ án này. Cho dù có phải đâm thủng cả bầu trời thì hắn cũng không tiếc.
Qua 12 giờ đêm, cuối cùng hệ thống cũng truyền tới âm thanh thông báo kết thúc. Lần này, độ hoàn thành của Triệu Ngọc đạt 94%, hắn nhận được một chiếc máy phát hiện nói dối tàng hình mà hắn đã mong đợi bấy lâu nay!
Quá tốt rồi!
Triệu Ngọc hết sức vui mừng. Bao lâu nay hắn vẫn luôn chờ mong chiếc máy phát hiện nói dối này xuất hiện lần nữa. Tuy hôm nay hắn chỉ nhận được một cái, song cũng coi như là một sự khởi đầu tốt đẹp!
Thứ đồ thần kỳ này nhất định có thể làm trợ thủ đắc lực cho hắn.
Nếu như đã qua 12 giờ, đương nhiên Triệu Ngọc không ề à kê ca nữa mà lập tức mở ra một quẻ.
Thật không ngờ lần này quẻ Chấn lại đứng đầu lần nữa, hắn mở được quẻ “Chấn Cấn”. Tuy nhiên, hắn lại chẳng mấy để ý đến quẻ Chấn kia mà chỉ chú trọng vào chữ “Cấn” ở đằng sau.
Nếu đã mở được Cấn, vậy có phải trong ngày hôm nay hắn sẽ đạt được bước tiến triển quan trọng trong vụ án Khúc Bình không?
Với niềm mong đợi tràn đầy trong lòng, Triệu Ngọc lại vùi đầu vào suy nghĩ những tình tiết vụ án lần nữa. Hắn bắt đầu suy tính hướng điều tra của ngày mai, nghĩ xem mình nên bắt tay từ đâu...
...
8 giờ sáng, đã đến giờ làm việc, các đồng nghiệp lục tục bước vào phòng. Khi nhìn thấy Triệu Ngọc lại viết chi chít đầy chữ trên tấm bảng trắng, mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ đều là cảnh sát điều tra dày dặn kinh nghiệm nên chỉ cần nhìn thoáng qua là đã nhận ra, tối qua hắn đã thức thâu đêm để điều tra vụ án Khúc Bình bị hại!
Thế nhưng, khi nhìn thấy Triệu Ngọc liều mạng như vậy, đại đa số các cảnh sát đều cảm thấy khó hiểu. Cấp trên vẫn chưa hạ lệnh điều tra lại vụ án này, hành động này của Triệu Ngọc rõ ràng là vượt quá bổn phận, coi thường kỷ luật của đội cảnh sát.
Bên cạnh đó cũng có vài người nhỏ giọng châm chọc, bảo rằng Triệu Ngọc là tên cuồng công việc, ăn cho lắm đến khi béo ị lại khó thở. Người nọ còn nói, chẳng qua hắn đang làm bộ làm tịch cho người khác xem mà thôi...
Tuy xung quanh xôn xao nhưng Triệu Ngọc lại vẫn hồn nhiên như không. Lúc này hắn đang chăm chú tra tìm gì đó trên máy tính.
Chẳng bao lâu sau, Lý Bối Ni cũng vào tới. Vì lúc trước họ đã liên lạc với nhau bằng điện thoại nên khi đến, cô còn mang theo một túi bánh trái cây cho hắn.
Ngay sau đó, Lương Hoan cũng đặt một chồng tài liệu mà Triệu Ngọc cần lên trên bàn làm việc của hắn.
So sánh với sự châm chọc của những người khác, rõ ràng biểu hiện của hai người đồng đội này cực kỳ đối lập.
Đúng lúc này thì Mao Vĩ vào trong phòng. Tuy nhiên, phản ứng của anh ta ngày hôm nay lại khác hẳn với lúc trước, trông anh ta có vẻ nôn nóng bất an, tâm thần không yên. Tuy nhìn thấy Triệu Ngọc lại viết đầy tư liệu lên bảng trắng, nhưng anh ta cũng chẳng thèm hỏi. Không những thế, anh ta đã đi đến bàn làm việc của mình mà cũng không ngồi xuống, trái lại vừa gãi đầu vừa đi loanh quanh.
“Làm sao vậy, tổ trưởng Mao? Anh sao thế? Mất ví tiền à?” Có người nhìn thấy Mao Vĩ khác lạ, vội mở lời hỏi thăm.
“Chậc chậc...” Mao Vĩ vừa chép miệng vừa vỗ mu bàn tay mình, nói: “Chuyện xấu rồi! Chuyện xấu rồi, tôi vừa mới nghe thấy một tin...”
Ai ngờ anh ta mới nói được một nửa thì bỗng nhiên Trương Cảnh Phong lo lắng chạy vọt từ bên ngoài vào, cất to giọng nói với các đồng nghiệp:
“Tôi nói này mấy anh em, xảy ra chuyện lớn rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Rất rõ ràng, đối tượng mà anh ta đang nói chuyện chính là Triệu Ngọc: “Tôi vừa mới nghe nói, Cục trưởng Châu bị thuyên chuyển công tác rồi!!!”
Bình luận facebook