Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-240.txt
Chương 240: Văn võ song toàn
Nói thật, khi thấy Lưu Trường Hổ và Mao Vĩ ngã lăn ra đất như thế, Triệu Ngọc đứng một lúc rất lâu mà vẫn không thể hoàn hồn.
Nhưng không đợi hắn hiểu rõ tình huống, Miêu Anh đã giận dữ đi ra từ trong đám đông. Khi đó, dường như quanh người cô tản ra sát khí nồng đậm, khiến những cảnh sát điều tra ở2gần đó đều tránh xa ra, không ai dám lại gần một bước.
Nhưng buồn cười là Miêu Anh cũng không phải tay không đi ra, mà cô đang nắm chặt một cái giá để hoa bằng gỗ. Hiển nhiên, cái giá cũng bị gãy làm đôi, chỉ còn sót lại hai thanh gỗ, trông giống y hệt của Triệu Ngọc!
Con mẹ nó...
Triệu Ngọc kinh ngạc đến nỗi8suýt chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi. Hắn vội lén lút vứt cây gậy sau lưng mình...
Nói thì chậm nhưng chuyện lại xảy ra rất nhanh, khi Miêu Anh xuất hiện thì lập tức đi tới bên cạnh Mao Vĩ và Lưu Trường Hổ. Cô dùng hai thanh gỗ đánh vào sau lưng hai người này thêm vài cái nữa!
Bốp... Bốp...
A... A...
Hai người họ hét lên6thảm thiết, tiếng hét hòa cùng tiếng thanh gỗ đánh vào người họ hệt như đang gieo vần.
“Các người... Các người làm vậy mới là trái pháp luật, trái kỷ luật! Các người cưỡng ép xóa tư liệu của chúng tôi đi, đây là hành động xâm phạm nhân quyền! Đúng là quá đáng mà! A!” Miêu Anh vừa đánh vừa tức giận hét lên.
“Ôi ôi! Chân3tôi... chân tôi...” Mao Vĩ ôm lấy vết thương trên chân mình, nằm trên đất lăn qua lộn lại, tiếng hét xen lẫn với tiếng khóc.
Bành Hân thật sự không nhìn được nữa, vội chạy tới muốn ngăn Miêu Anh lại. Không ngờ Miêu Anh đã giận đến mức không biết gì nữa, thấy chị ta định ra tay thì lập tức xoay người cản lại. Tay5trái của cô dùng thanh gỗ siết lấy cổ Bành Hân, tay phải thì suýt chút nữa đã bẻ gãy cánh tay của chị ta!
A...
Bành Hân hét lên thảm thiết.
Dù sao Triệu Ngọc cũng quen biết với chị ta nên lần này kiểu gì cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được. Hắn vội chạy tới đè cánh tay Miêu Anh lại, khuyên bảo cô giống như mình là người tốt: “Tổ trưởng Miêu, nguôi giận, nguôi giận trước đi! Là tôi, là tôi đây!”
Không thể không nói, lần này quả thật Miêu Anh đã nể mặt hắn! Sau khi bình tĩnh hơn một chút, cô mới thả Bành Hân ra. Còn chị ta thì ôm lấy cánh tay, sợ sệt né sang một bên.
“Miêu Anh! Cô chờ đó cho tôi!” Thật không ngờ đã tới lúc này rồi mà Lưu Trường Hổ vẫn còn ôm đầu nói xằng nói bậy: “Chắc chắn tôi sẽ khiến cô bị đuổi việc! Sẽ khiến cô phải ngồi tù! Cô chờ đó!”.
“Ông!” Miêu Anh lại cáu lên, cô nhặt thanh gỗ lên lần nữa, làm như muốn đánh tiếp.
Đến lúc này, Triệu Ngọc cũng lo rằng cô thật sự sẽ đánh cho Lưu Trường Hổ không chết cũng bị thương. Hắn lập tức nháy mắt, hét lên với cô: “Tổ trưởng Miêu? Này này, sao cả tôi mà cô cũng đánh thế?”
Vừa dứt lời, hắn cũng không chờ Miêu Anh làm ra hành động nào khác mà lập tức bật người lên, nhảy ngược về sau!
Vào lúc ấy, Mao Vĩ đã kéo cái chân què lê sang nép ở một bên, còn Lưu Trường Hổ thì đang định đứng lên. Kết quả là cả cơ thể Triệu Ngọc bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, ngã thẳng lên người Lưu Trường Hổ.
A...
Ông ta đã sắp thở không ra hơi rồi, vậy mà sau khi bị đè, đầu ông ta còn đập vào khung cửa...
Ban đầu Miêu Anh hơi sững người lại. Đến khi hiểu được ý của Triệu Ngọc, rốt cuộc cơn giận trong ngực cô mới tiêu tan đi.
“Ôi... ôi trời... Đau quá!” Triệu Ngọc nằm trên người Lưu Trường Hổ kêu gào ầm ĩ, lúc đánh lúc đập khiến ông ta bầm dập cả người, kêu la oai oái.
Miêu Anh thấy dáng vẻ giả vờ của hắn thì lại không nhịn được mà nhếch miệng cười mỉa mai.
Nhưng mà trong mắt các cảnh sát điều tra, cô nở nụ cười kỳ lạ như vậy lại chẳng khác gì ác ma. Bọn họ bỗng cảm thấy rét run, không dám thở ra lấy một hơi...
Cuối cùng, có lẽ lương tâm Triệu Ngọc cũng thức tỉnh, hắn nhận ra không thể tiếp tục làm loạn như vậy nữa, bấy giờ mới đưa Miêu Anh tới phòng giải khát của tổ B. Đến tận lúc này, những người khác mới dám lại gần đỡ Lưu Trường Hổ và Mao Vĩ lên, đưa hai người rời đi!
“Tổ trưởng Miêu à, bớt giận, bớt giận! Đừng quá khích...” Triệu Ngọc không ngờ rằng có một ngày hắn sẽ trở thành người đi hòa giải xích mích cho người khác. Theo lý mà nói, hiện tại nên là người khác khuyên hắn nguôi giận mới đúng.
Nhưng vào giây phút này, Triệu Ngọc quả thật rất bội phục Miêu Anh! Dù hắn cũng ngang bướng, cũng ngạo mạn giống cô, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ có một ngày mình dám đánh Lưu Trường Hổ tơi bời như thế.
Không những thế, cô còn đánh ông ta ngay trong phòng làm việc ở Cục Cảnh sát nữa!
Miêu Nhân Phụng quả là xứng với cái tên Miêu Nhân Phụng!
“Tiêu rồi, tiêu rồi!” Mặt Trương Cảnh Phong không còn chút máu nào. Anh ta vỗ mu bàn tay, nói: “Tổ trưởng Miêu à, chuyện ồn ào này phải xử lý thế nào đây? Dù sao Lưu Trường Hổ cũng là đội trưởng, cô làm vậy là đánh cấp trên đó! Phải làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy!” Lan Bác cũng lo lắng tới mức đi qua đi lại loạn cả lên: “Lại còn đánh vỡ đầu ông ta nữa! Chuyện này báo cáo lên Cục trưởng thì cũng không đến nỗi, nếu bị thương nhẹ thì cũng thôi, nhưng nếu nặng... Tổ trưởng Miêu, cô...”
“Được rồi, mọi người không cần lo cho tôi!” Miêu Anh hờ hững nói: “Tôi chỉ đang nói chuyện phải trái với ông ta thôi! Dù họ được cấp trên chỉ thị là phải xóa tài liệu của chúng ta, thì cũng không thể làm chuyện đê tiện như vậy! Dám nhân lúc chúng ta đang ăn cơm trưa mà lặng lẽ xóa dữ liệu hệt như kẻ gian. Chuyện này mà nói ra thì người ta sẽ cười bể bụng đấy!”
“Đúng vậy! Đúng thế!” Triệu Ngọc vốn ở cùng một phe với cô, lúc này hắn cũng căm tức như gặp phải kẻ thù: “Con mẹ nó, ngay cả bản phân tích vụ án của tôi mà cũng xóa! Đám người này đúng là đáng ghét quá mà, phải dạy dỗ bọn họ lại mới đúng! Đúng thật là tức chết con mẹ nó rồi!”
Không thể không nói, nghe thấy Triệu Ngọc hùng hổ ủng hộ mình như vậy, cơn tức giận trong lòng Miêu Anh giảm đi không ít.
Triệu Ngọc cũng không ngờ rằng chuyện mình mong đợi từ lâu lại xảy ra trong lúc hắn không chú ý thế này! Miêu Anh chẳng những đối đầu với Lưu Trường Hổ mà còn ra tay đánh ông ta nữa!
Có điều, trong lòng hắn biết rất rõ, tuy cô đã đánh ông ta nhưng theo như phân tích của hắn thì cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Cứ chờ đi, xem cuối cùng ai mới là người gặp xui xẻo!
Lúc này, Đường Triệu Long và Loan Tiêu Tiêu cũng nhận được tin vội chạy tới. Bọn họ thấy cảnh này đều ngây ngẩn cả người, đặc biệt là khi nhìn vẻ mặt như đang muốn giết người của Miêu Anh, họ lại càng không biết nên nói gì cho phải. Bọn họ làm lãnh đạo cả đời nhưng chưa từng thấy nhân viên nào dám đánh cấp trên thế này!
Sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, Đường Triệu Long lập tức nổi giận. Ông ta bỗng chốc sầm mặt lại, nói với Miêu Anh rằng đúng là Lưu Trường Hổ đã nghe theo lệnh mình. Là một nhân viên thì phải nghe theo chỉ thị của lãnh đạo, sao có thể ngang ngược như vậy?
“Đồng chí Miêu Anh!” Đường Triệu Long nói: “Cô là một tổ trưởng, cần phải phối hợp với công việc của các lãnh đạo, sao có thể làm thế chứ? Đánh người trước mặt mọi người, hơn nữa còn là ở đơn vị. Cô thấy chuyện này truyền đi có mất mặt không?”
Lần này, rốt cuộc Miêu Anh cũng cho thấy điểm khác biệt giữa mình và Triệu Ngọc. Cô không xúc động đánh người nữa mà từ tốn nói chuyện theo pháp luật, trích dẫn những điều lệ của bộ luật nào quy định ra sao, rồi bảo rằng các người đã không tuân theo trình tự chính quy của đội cảnh sát! Trước khi xóa hết dữ liệu, các người chưa từng hoàn thành nghĩa vụ nhắc nhở, làm vậy là vi phạm quy tắc làm việc!
Hơn nữa, căn cứ vào chương thứ mấy điều thứ mấy của “Luật bảo vệ quyền riêng tư”, các người làm vậy là xâm phạm quyền riêng tư của cảnh sát chúng tôi! Ngoài ra, theo như chương bao nhiêu điều bao nhiêu của “Luật chứng cứ”, các người đã phạm phải tội phá hủy bằng chứng, chúng tôi hoàn toàn có lý do khởi tố các người!
Cuối cùng, Miêu Anh còn cảnh cáo Đường Triệu Long, nói là chỉ cần Lưu Trường Hổ tố cáo cô thì cô cũng sẽ tố cáo ngược lại ông ta và cả Cục trưởng mới nhận chức là ngài nữa!
Tới lúc đó, chúng ta xem thử rốt cuộc ai sẽ thắng kiện!?
Những lời nói đanh thép vừa có đủ lý lẽ vừa có đủ bằng chứng lại còn mang theo ý đe dọa của Miêu Anh bỗng chốc khiến Đường Triệu Long bối rối!
Điều này khiến ông ta buộc phải đắn đo suy nghĩ. Lãnh đạo cấp cao chỉ vừa mới để cho ông ta nhận nhiệm vụ lúc gặp chuyện, kết quả ông ta vừa đảm nhiệm chức vụ thì đã bị cấp dưới kiện ra tòa, chuyện này truyền ra ngoài mất mặt đến cỡ nào chứ? Cho dù có thắng kiện thì người thua cũng chỉ là ông ta! Hơn nữa, ông ta không nghĩ rằng mình có thể thắng vụ kiện này!
“Nhưng mà...” Đường Triệu Long vẫn chưa từ bỏ ý định trút giận lên đầu Miêu Anh: “Dù thế nào cô cũng không nên đánh người như thế chứ?”
Không ngờ sau khi ông ta nói vậy thì Miêu Anh lập tức mang một khoản trong “Điều lệ thi hành pháp luật của cảnh sát” ra, bảo là khi người nào đó có ý đồ xóa chứng cứ, cảnh sát có thể sử dụng võ lực để bảo vệ chứng cứ! Vì vậy, vừa rồi tôi cũng chỉ làm việc theo đúng luật, bảo vệ kỷ cương của cảnh sát mà thôi!
Nghe cô nói, mặt Đường Triệu Long như biến thành quả cà tím. Không còn cách nào khác, ông ta chỉ đành phẩy tay rồi tức giận rời khỏi phòng làm việc.
Những lãnh đạo khác cũng không còn biết nói gì nữa nên đều rời đi theo ông ta.
Tới lúc này mọi người mới vỡ lẽ, hóa ra Miêu Anh không chỉ giỏi võ mà còn giỏi văn nữa. Quả là một người văn võ song toàn!
Còn Triệu Ngọc, hiện giờ hắn đã hoàn toàn ngây ngẩn rồi! Rốt cuộc hắn cũng hiểu được một câu danh ngôn của vị tiền bối trước đây: Không sợ lưu manh biết võ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa!!!
Nói thật, khi thấy Lưu Trường Hổ và Mao Vĩ ngã lăn ra đất như thế, Triệu Ngọc đứng một lúc rất lâu mà vẫn không thể hoàn hồn.
Nhưng không đợi hắn hiểu rõ tình huống, Miêu Anh đã giận dữ đi ra từ trong đám đông. Khi đó, dường như quanh người cô tản ra sát khí nồng đậm, khiến những cảnh sát điều tra ở2gần đó đều tránh xa ra, không ai dám lại gần một bước.
Nhưng buồn cười là Miêu Anh cũng không phải tay không đi ra, mà cô đang nắm chặt một cái giá để hoa bằng gỗ. Hiển nhiên, cái giá cũng bị gãy làm đôi, chỉ còn sót lại hai thanh gỗ, trông giống y hệt của Triệu Ngọc!
Con mẹ nó...
Triệu Ngọc kinh ngạc đến nỗi8suýt chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi. Hắn vội lén lút vứt cây gậy sau lưng mình...
Nói thì chậm nhưng chuyện lại xảy ra rất nhanh, khi Miêu Anh xuất hiện thì lập tức đi tới bên cạnh Mao Vĩ và Lưu Trường Hổ. Cô dùng hai thanh gỗ đánh vào sau lưng hai người này thêm vài cái nữa!
Bốp... Bốp...
A... A...
Hai người họ hét lên6thảm thiết, tiếng hét hòa cùng tiếng thanh gỗ đánh vào người họ hệt như đang gieo vần.
“Các người... Các người làm vậy mới là trái pháp luật, trái kỷ luật! Các người cưỡng ép xóa tư liệu của chúng tôi đi, đây là hành động xâm phạm nhân quyền! Đúng là quá đáng mà! A!” Miêu Anh vừa đánh vừa tức giận hét lên.
“Ôi ôi! Chân3tôi... chân tôi...” Mao Vĩ ôm lấy vết thương trên chân mình, nằm trên đất lăn qua lộn lại, tiếng hét xen lẫn với tiếng khóc.
Bành Hân thật sự không nhìn được nữa, vội chạy tới muốn ngăn Miêu Anh lại. Không ngờ Miêu Anh đã giận đến mức không biết gì nữa, thấy chị ta định ra tay thì lập tức xoay người cản lại. Tay5trái của cô dùng thanh gỗ siết lấy cổ Bành Hân, tay phải thì suýt chút nữa đã bẻ gãy cánh tay của chị ta!
A...
Bành Hân hét lên thảm thiết.
Dù sao Triệu Ngọc cũng quen biết với chị ta nên lần này kiểu gì cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được. Hắn vội chạy tới đè cánh tay Miêu Anh lại, khuyên bảo cô giống như mình là người tốt: “Tổ trưởng Miêu, nguôi giận, nguôi giận trước đi! Là tôi, là tôi đây!”
Không thể không nói, lần này quả thật Miêu Anh đã nể mặt hắn! Sau khi bình tĩnh hơn một chút, cô mới thả Bành Hân ra. Còn chị ta thì ôm lấy cánh tay, sợ sệt né sang một bên.
“Miêu Anh! Cô chờ đó cho tôi!” Thật không ngờ đã tới lúc này rồi mà Lưu Trường Hổ vẫn còn ôm đầu nói xằng nói bậy: “Chắc chắn tôi sẽ khiến cô bị đuổi việc! Sẽ khiến cô phải ngồi tù! Cô chờ đó!”.
“Ông!” Miêu Anh lại cáu lên, cô nhặt thanh gỗ lên lần nữa, làm như muốn đánh tiếp.
Đến lúc này, Triệu Ngọc cũng lo rằng cô thật sự sẽ đánh cho Lưu Trường Hổ không chết cũng bị thương. Hắn lập tức nháy mắt, hét lên với cô: “Tổ trưởng Miêu? Này này, sao cả tôi mà cô cũng đánh thế?”
Vừa dứt lời, hắn cũng không chờ Miêu Anh làm ra hành động nào khác mà lập tức bật người lên, nhảy ngược về sau!
Vào lúc ấy, Mao Vĩ đã kéo cái chân què lê sang nép ở một bên, còn Lưu Trường Hổ thì đang định đứng lên. Kết quả là cả cơ thể Triệu Ngọc bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, ngã thẳng lên người Lưu Trường Hổ.
A...
Ông ta đã sắp thở không ra hơi rồi, vậy mà sau khi bị đè, đầu ông ta còn đập vào khung cửa...
Ban đầu Miêu Anh hơi sững người lại. Đến khi hiểu được ý của Triệu Ngọc, rốt cuộc cơn giận trong ngực cô mới tiêu tan đi.
“Ôi... ôi trời... Đau quá!” Triệu Ngọc nằm trên người Lưu Trường Hổ kêu gào ầm ĩ, lúc đánh lúc đập khiến ông ta bầm dập cả người, kêu la oai oái.
Miêu Anh thấy dáng vẻ giả vờ của hắn thì lại không nhịn được mà nhếch miệng cười mỉa mai.
Nhưng mà trong mắt các cảnh sát điều tra, cô nở nụ cười kỳ lạ như vậy lại chẳng khác gì ác ma. Bọn họ bỗng cảm thấy rét run, không dám thở ra lấy một hơi...
Cuối cùng, có lẽ lương tâm Triệu Ngọc cũng thức tỉnh, hắn nhận ra không thể tiếp tục làm loạn như vậy nữa, bấy giờ mới đưa Miêu Anh tới phòng giải khát của tổ B. Đến tận lúc này, những người khác mới dám lại gần đỡ Lưu Trường Hổ và Mao Vĩ lên, đưa hai người rời đi!
“Tổ trưởng Miêu à, bớt giận, bớt giận! Đừng quá khích...” Triệu Ngọc không ngờ rằng có một ngày hắn sẽ trở thành người đi hòa giải xích mích cho người khác. Theo lý mà nói, hiện tại nên là người khác khuyên hắn nguôi giận mới đúng.
Nhưng vào giây phút này, Triệu Ngọc quả thật rất bội phục Miêu Anh! Dù hắn cũng ngang bướng, cũng ngạo mạn giống cô, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ có một ngày mình dám đánh Lưu Trường Hổ tơi bời như thế.
Không những thế, cô còn đánh ông ta ngay trong phòng làm việc ở Cục Cảnh sát nữa!
Miêu Nhân Phụng quả là xứng với cái tên Miêu Nhân Phụng!
“Tiêu rồi, tiêu rồi!” Mặt Trương Cảnh Phong không còn chút máu nào. Anh ta vỗ mu bàn tay, nói: “Tổ trưởng Miêu à, chuyện ồn ào này phải xử lý thế nào đây? Dù sao Lưu Trường Hổ cũng là đội trưởng, cô làm vậy là đánh cấp trên đó! Phải làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy!” Lan Bác cũng lo lắng tới mức đi qua đi lại loạn cả lên: “Lại còn đánh vỡ đầu ông ta nữa! Chuyện này báo cáo lên Cục trưởng thì cũng không đến nỗi, nếu bị thương nhẹ thì cũng thôi, nhưng nếu nặng... Tổ trưởng Miêu, cô...”
“Được rồi, mọi người không cần lo cho tôi!” Miêu Anh hờ hững nói: “Tôi chỉ đang nói chuyện phải trái với ông ta thôi! Dù họ được cấp trên chỉ thị là phải xóa tài liệu của chúng ta, thì cũng không thể làm chuyện đê tiện như vậy! Dám nhân lúc chúng ta đang ăn cơm trưa mà lặng lẽ xóa dữ liệu hệt như kẻ gian. Chuyện này mà nói ra thì người ta sẽ cười bể bụng đấy!”
“Đúng vậy! Đúng thế!” Triệu Ngọc vốn ở cùng một phe với cô, lúc này hắn cũng căm tức như gặp phải kẻ thù: “Con mẹ nó, ngay cả bản phân tích vụ án của tôi mà cũng xóa! Đám người này đúng là đáng ghét quá mà, phải dạy dỗ bọn họ lại mới đúng! Đúng thật là tức chết con mẹ nó rồi!”
Không thể không nói, nghe thấy Triệu Ngọc hùng hổ ủng hộ mình như vậy, cơn tức giận trong lòng Miêu Anh giảm đi không ít.
Triệu Ngọc cũng không ngờ rằng chuyện mình mong đợi từ lâu lại xảy ra trong lúc hắn không chú ý thế này! Miêu Anh chẳng những đối đầu với Lưu Trường Hổ mà còn ra tay đánh ông ta nữa!
Có điều, trong lòng hắn biết rất rõ, tuy cô đã đánh ông ta nhưng theo như phân tích của hắn thì cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Cứ chờ đi, xem cuối cùng ai mới là người gặp xui xẻo!
Lúc này, Đường Triệu Long và Loan Tiêu Tiêu cũng nhận được tin vội chạy tới. Bọn họ thấy cảnh này đều ngây ngẩn cả người, đặc biệt là khi nhìn vẻ mặt như đang muốn giết người của Miêu Anh, họ lại càng không biết nên nói gì cho phải. Bọn họ làm lãnh đạo cả đời nhưng chưa từng thấy nhân viên nào dám đánh cấp trên thế này!
Sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, Đường Triệu Long lập tức nổi giận. Ông ta bỗng chốc sầm mặt lại, nói với Miêu Anh rằng đúng là Lưu Trường Hổ đã nghe theo lệnh mình. Là một nhân viên thì phải nghe theo chỉ thị của lãnh đạo, sao có thể ngang ngược như vậy?
“Đồng chí Miêu Anh!” Đường Triệu Long nói: “Cô là một tổ trưởng, cần phải phối hợp với công việc của các lãnh đạo, sao có thể làm thế chứ? Đánh người trước mặt mọi người, hơn nữa còn là ở đơn vị. Cô thấy chuyện này truyền đi có mất mặt không?”
Lần này, rốt cuộc Miêu Anh cũng cho thấy điểm khác biệt giữa mình và Triệu Ngọc. Cô không xúc động đánh người nữa mà từ tốn nói chuyện theo pháp luật, trích dẫn những điều lệ của bộ luật nào quy định ra sao, rồi bảo rằng các người đã không tuân theo trình tự chính quy của đội cảnh sát! Trước khi xóa hết dữ liệu, các người chưa từng hoàn thành nghĩa vụ nhắc nhở, làm vậy là vi phạm quy tắc làm việc!
Hơn nữa, căn cứ vào chương thứ mấy điều thứ mấy của “Luật bảo vệ quyền riêng tư”, các người làm vậy là xâm phạm quyền riêng tư của cảnh sát chúng tôi! Ngoài ra, theo như chương bao nhiêu điều bao nhiêu của “Luật chứng cứ”, các người đã phạm phải tội phá hủy bằng chứng, chúng tôi hoàn toàn có lý do khởi tố các người!
Cuối cùng, Miêu Anh còn cảnh cáo Đường Triệu Long, nói là chỉ cần Lưu Trường Hổ tố cáo cô thì cô cũng sẽ tố cáo ngược lại ông ta và cả Cục trưởng mới nhận chức là ngài nữa!
Tới lúc đó, chúng ta xem thử rốt cuộc ai sẽ thắng kiện!?
Những lời nói đanh thép vừa có đủ lý lẽ vừa có đủ bằng chứng lại còn mang theo ý đe dọa của Miêu Anh bỗng chốc khiến Đường Triệu Long bối rối!
Điều này khiến ông ta buộc phải đắn đo suy nghĩ. Lãnh đạo cấp cao chỉ vừa mới để cho ông ta nhận nhiệm vụ lúc gặp chuyện, kết quả ông ta vừa đảm nhiệm chức vụ thì đã bị cấp dưới kiện ra tòa, chuyện này truyền ra ngoài mất mặt đến cỡ nào chứ? Cho dù có thắng kiện thì người thua cũng chỉ là ông ta! Hơn nữa, ông ta không nghĩ rằng mình có thể thắng vụ kiện này!
“Nhưng mà...” Đường Triệu Long vẫn chưa từ bỏ ý định trút giận lên đầu Miêu Anh: “Dù thế nào cô cũng không nên đánh người như thế chứ?”
Không ngờ sau khi ông ta nói vậy thì Miêu Anh lập tức mang một khoản trong “Điều lệ thi hành pháp luật của cảnh sát” ra, bảo là khi người nào đó có ý đồ xóa chứng cứ, cảnh sát có thể sử dụng võ lực để bảo vệ chứng cứ! Vì vậy, vừa rồi tôi cũng chỉ làm việc theo đúng luật, bảo vệ kỷ cương của cảnh sát mà thôi!
Nghe cô nói, mặt Đường Triệu Long như biến thành quả cà tím. Không còn cách nào khác, ông ta chỉ đành phẩy tay rồi tức giận rời khỏi phòng làm việc.
Những lãnh đạo khác cũng không còn biết nói gì nữa nên đều rời đi theo ông ta.
Tới lúc này mọi người mới vỡ lẽ, hóa ra Miêu Anh không chỉ giỏi võ mà còn giỏi văn nữa. Quả là một người văn võ song toàn!
Còn Triệu Ngọc, hiện giờ hắn đã hoàn toàn ngây ngẩn rồi! Rốt cuộc hắn cũng hiểu được một câu danh ngôn của vị tiền bối trước đây: Không sợ lưu manh biết võ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa!!!
Bình luận facebook