Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-251.txt
Chương 251: 0/0 là nam
“Đi đi đi! Triệu Ngọc, cậu đừng có không biết xấu hổ!” Liêu Cảnh Hiền tức giận mắng Triệu Ngọc một câu: “Tôi đã kể rõ mọi chuyện cho hai người rồi đấy! Tôi nói với hai người một chuyện nữa, cho dù ông Châu có được thả ra thì cũng không thể quay về phân cục Dung Dương được nữa. Vì thế, nơi này phải mau chóng ổn định lại2đi!”
“Tôi biết Đường Triệu Long là người làm việc không biết tính toán trước sau nhưng ông ta là người không có hậu thuẫn, chỉ có ông ta đến làm Cục trưởng thì các lãnh đạo ở trên mới yên tâm được. Hơn nữa, Cục trưởng Hồng cũng đã ra chỉ thị để Loan Tiêu Tiêu đến trợ giúp cho lão Đường rồi. Vì vậy, trong thời gian tới, nhiệm vụ8của cô cậu chính là phải ổn định lại!”
“Ừ… Đồng chí Miêu Anh!” Liêu Cảnh Hiền thở dài một hơi rồi quay sang Miêu Anh, nói: “Thực sự rất đáng tiếc! Nếu không phải vì chuyện của cô và Lưu Trường Hổ thì hiện giờ vị trí đội trưởng đã thuộc về cô rồi! Nhưng hi vọng cô có thể hiểu cho, bây giờ mà nâng cô lên thì sẽ có6người không phục. Vì thế… vẫn nên tạm hoãn một thời gian nữa…”
“Mẹ kiếp!” Triệu Ngọc tức giận, thầm mắng chửi trong lòng. Xong rồi! Miêu Anh không thăng chức được thì nguyện vọng làm tổ trưởng của hắn cũng đành xếp xó thôi!
Miêu Anh cũng không để ý tới vấn đề này lắm. Mọi hứng thú của cô đều nằm trên việc phá án, còn chuyện đội trưởng với tổ3trưởng, có hay không cũng không quan trọng.
“Được rồi! Tôi đã giải thích hết rồi đấy! Sau này hai người cũng nên nể mặt lão Đường một chút đi!” Liêu Cảnh Hiền đứng dậy: “Tôi đi về cục trước! Các cô cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt, một khi cấp trên không giải quyết được vụ án của Khúc Bình, chắc sẽ đến nhờ vả hai người đấy! Triệu Ngọc,5mai mốt có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tôi trước. Đừng có kích động… Hiểu không?”
“Này này, vấn đề là ông phải nghe điện thoại thì mới được chứ?” Triệu Ngọc hùng hổ phản đối: “Lão Liêu này, nếu lại xảy ra chuyện tương tự, ông cũng đừng có chờ tôi gọi điện thoại. Ông gọi điện trước giải thích cho tôi mấy câu không phải tốt hơn sao? Đây là chuyện liên quan đến mạng người đấy!”
“Tôi biết! Tôi biết rồi!” Liêu Cảnh Hiền bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhưng mà tôi cũng không thể thấy lão Châu chết mà không cứu được? Thôi thôi, tôi nhớ rồi!”
“Này… Cục phó Liêu…” Nào ngờ ngay lúc ông ta sắp đi tới cửa, đột nhiên Miêu Anh lên tiếng nhắc: “Triệu Khánh đến từ tổ chức đặc nhiệm Hồng Bát. Mà lúc trước có tận hai người bắt cóc Hầu Mãnh, vậy nên…”
“Tôi biết! Tôi biết!” Liêu Cảnh Hiền khẽ gật đầu: “Yên tâm đi, những chuyên gia kia sẽ biết phải làm gì mà. Họ sẽ một lưới bắt gọn hết bọn chúng. Ông Dư kia có chạy đằng trời!”
Kết thúc câu nói, Cục phó Liêu đẩy cửa ra ngoài.
Haiz…
Triệu Ngọc đặt mông xuống ghế salon, trông hắn lúc này hệt như một quả bóng bị xì hơi. Hiện giờ, trên cánh tay của hắn chi chít những vết bầm tím và trầy ra, vết thương trên vai cũng bị rách, lấm tấm rịn ra máu.
“Triệu Ngọc…” Miêu Anh giống như vừa trút được gánh nặng, nói: “Tôi cũng cho người đi thăm dò rồi, quả thực Cục thành phố đã thành lập một tổ chuyên án, hơn nữa còn là tổ tuyệt mật. Trên tỉnh cũng phái đến không ít đặc phái viên! Thế nên, chuyện này… có lẽ chúng ta cứ mặc kệ đi! Nếu thật sự là một tập đoàn tội phạm thì chúng ta cũng không thể ứng phó được!”
“Mẹ nó…” Triệu Ngọc thở phào một hơi trước rồi sau đó mới tức giận mắng chửi: “Thật đúng là đào hố bẫy người mà. Không ngờ cả hai chúng ta đều hiểu lầm! Chẳng hiểu mấy ông lãnh đạo kia đang làm cái gì nữa… Tôi nói này, đâu thể nào tồn tại một thế lực ngầm mạnh mẽ đến vậy đúng không? Xã hội hoà bình ổn định không phải tốt hơn sao…”
“Đúng vậy!” Miêu Anh cũng chầm chậm thở dài: “Nếu chỉ là đối phó với những thành phần tội phạm đơn lẻ, cảm giác sẽ dễ chịu hơn nhiều!”
“Đúng!” Triệu Ngọc đồng tình: “Thôi được rồi, nếu đã như vậy thì tạm thời cứ thư giãn chút đi!”
“Haiz!” Miêu Anh cảm thán: “Có điều… Trải qua chuyện này mới biết, nhìn qua nhìn lại… thế mà tôi lại chẳng có bạn bè gì!”
“Hả? Nói gì thế?” Triệu Ngọc vỗ ngực: “Tôi không phải bạn cô sao? Bọn Trương Diệu Huy không phải sao? Này, đúng rồi! Suýt nữa tôi quên mất, hôm nay cô đã cứu mạng tôi đấy, không thì bây giờ tôi đã biến thành một đống thịt thối rồi! Thế này đi, đêm nay tôi mời, chúng ta đi làm vài cốc bia nhé! Thế nào?”
“Được đấy!” Miêu Anh mệt mỏi dựa vào ghế salon, đăm chiêu nói: “Cần phải thả lỏng một chút! Nếu không… Hay là như này…” Cô chỉ vào vết thương của Triệu Ngọc: “Tối nay vẫn nên nghỉ ngơi thôi, anh mau xử lý vết thương này cho tốt! Ngày mai… chúng ta tự thưởng cho mình một ngày nghỉ, đi dã ngoại một chuyến để xả hơi được không? Tôi biết ở Tần Sơn có một chỗ phong cảnh rất đẹp đấy!”
“Ừ, chuyện này rất tốt…” Đương nhiên là Triệu Ngọc đồng ý, thậm chí còn liếm liếm môi: “Hai chúng ta đi thôi sao? Tôi chuyên đánh dã chiến đó… Đau đau… Ui chao…”
Miêu Anh đấm ra một cú quật ngã hắn, tức giận mắng: “Triệu Ngọc! Đúng là nói được vài câu rồi thảo nào cũng quay lại con đường bỉ ổi... Quá hạ lưu! Hừ!”
Nói xong, cô tức giận đẩy cửa đi ra ngoài.
Triệu Ngọc vẫn đang nằm trên mặt đất giải thích: “Ê… Hiểu lầm rồi. Tôi nói dã chiến là đánh CS mà… Tôi…”
…
Triệu Ngọc vốn định nhờ trưởng khoa Vương xem qua vết thương của mình nhưng sau khi tìm kiếm hết một vòng, hắn phát hiện ra bên pháp y đã về hết rồi. Vì thế, hắn chỉ đành rời khỏi Cục Cảnh sát, đi đến phòng khám gần đó khám mà thôi.
Kết quả, lúc Triệu Ngọc đang xử lý vết thương thì đột nhiên lãnh đạo Tô Dương gọi điện thoại đến. Anh ta cẩn thận nói rõ cho Triệu Ngọc biết rằng mình đã tra ra được Châu An Đông bị người ta tố cáo nặc danh, hiện tại đang ngồi trong phòng giam chờ điều tra đấy!
Nghe nói chứng cứ kia được làm rất tỉ mỉ, không thể phân biệt được là thật hay giả, thậm chí còn liên quan đến tội rất lớn là thông đồng với ngoại quốc, tình tiết trở nên cực kì nghiêm trọng. Vậy nên lúc này vẫn còn đang trong quá trình điều tra.
À…
Bấy giờ Triệu Ngọc mới hiểu được vì sao Liêu Cảnh Hiền không chịu nói rõ ràng. Tội lỗi như vậy quả thật rất lớn! Cục trưởng Châu cũng quá xui xẻo rồi, vì sao lại dính vào sự tình này chứ? Nếu như đúng là do lão già Dư kia làm ra thì tên tội phạm này cũng thật chuyên nghiệp!
Chậc chậc…
Khi hắn cúp điện thoại, bác sĩ vẫn đang xử lý vết thương cho hắn, nhưng tâm trí hắn thì đã bay xa khỏi nơi này rồi.
Hắn đang nghĩ nếu như điều Cục phó Liêu nói là thật, vậy cái lão già Dư này đã làm chuyện không thể tha thứ được. Vì báo thù mà đến cả tổ trưởng Khúc Bình cũng không buông tha. Mà chị ta cũng rất đáng thương, đến chết cũng không biết lý do tại sao.
Vừa nghĩ tới Khúc Bình, Triệu Ngọc lại nhớ đến cảnh tượng trong buổi lễ truy điệu của chị ta. Hai đứa con của Khúc Bình đau buồn đến thế, thật bất lực!
Chính hắn đã thề trước linh cữu của chị ta rằng nhất định phải tìm ra hung thủ, báo thù cho chị ta! Vì thế, trong tương lai, nếu tổ chuyên án không phá được vụ án này, vậy thì mình vẫn sẽ vì việc nghĩa mà không ngại khổ, tiếp tục điều tra cho đến lúc bắt được hung thủ mới thôi!
Mặt khác, tuy Cục phó Liêu đã nói rõ mọi chuyện nhưng vẫn có vài vấn đề khiến hắn phải suy nghĩ. Đầu tiên là khả năng trong Cục Cảnh sát có nội gián vẫn chưa được loại trừ, nên không thể không đề phòng. Thứ hai, mặc dù hắn và Miêu Anh tạm thời không điều tra vụ án của Khúc Bình nữa nhưng không có nghĩa là bọn họ chắc chắn được an toàn!
Những thành phần tội phạm hung ác kia có thể sẽ vì Triệu Khánh mà báo thù họ chưa biết chừng! Vì lẽ đó, trong tương lai, mình phải cẩn thận hơn mới được.
Có điều, dù thế nào đi chăng nữa, Triệu Ngọc đã biết được tình huống của bản thân nên cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hắn không còn phải nơm nớp lo sợ như trước kia nữa.
Huống chi, trong túi mình hiện đang có thẻ ngân hàng với số tiền lên đến gần mười triệu đấy! Điều này khiến cảm xúc và tâm trạng của Triệu Ngọc thay đổi rất nhiều!
Quả thật là sau cơn mưa trời lại sáng, tưởng chừng đường cụt nào ngờ lại đầy ắp hi vọng! Triệu Ngọc tưởng mình chỉ có thể tìm lại được tám trăm ngàn tiền thưởng của mình thôi! Ai ngờ lại còn có cả phần thưởng kèm theo!
Thật tình mà nói, ông cụ Lương đối xử với hắn rất tốt. Ông ta lo lắng rằng số tiền kia sẽ mang đến điều phiền toái cho Triệu Ngọc nên đã lập tức ủy thác cho luật sư riêng của mình làm giấy tờ hợp pháp tặng cho hắn.
Có giấy tờ này, ngay đến cả bản thân Lương Vạn Càn cũng không thể lấy lại tiền.
Ngoại trừ tám triệu được tặng thêm thì số tiền hai triệu mà Triệu Ngọc chia cho cả đội vẫn còn lại gần một nửa! Hắn làm việc rất công bằng, hắn đã dựa theo đúng danh sách phân phát tiền thưởng để chuyển tiền cho mọi người, chỉ có Lưu Trường Hổ và Châu An Đông là không được.
Triệu Ngọc nhẩm tính, của mình là tám trăm bảy mươi tám ngàn, hiện tại đã biến thành hơn chín trăm bốn mươi ngàn. Tiền của Cục trưởng Châu đương nhiên hắn sẽ giữ lại cho ông ta. Nhưng còn phần của Lưu Trường Hổ thì cứ coi như là để hắn dùng chơi đi!
Chín trăm ngàn cộng với tám triệu, hơn nữa còn có cặp tiền chuộc của ông Đào trước đó. Vậy thì bây giờ mình cũng được xếp vào hàng triệu phú rồi chứ nhỉ?
Bà mẹ nó chứ…
Lúc này Triệu Ngọc mới nhận ra, mình đã lên đến hàng ngũ của triệu phú rồi đó! Có phải ông đây cũng có thể mua chiếc Phaeton không?
Mình có tiền, có tiền rồi! Nhưng sao tự dưng lại chẳng biết tiêu xài như thế nào nhỉ?
Ha ha… Ha ha… A ha ha…
Đột nhiên Triệu Ngọc rất muốn cười phá lên thật to, kết quả là bác sĩ đột nhiên quát lên một tiếng khiến hắn giật cả mình, hồn lập tức quay về với thực tại.
“Này! Đang khâu đấy! Sao mà cậu còn hạnh phúc thế hả? Có bệnh à?”
“Úi chà…” Lúc này Triệu Ngọc mới cảm nhận được sự đau đớn truyền từ vết thương tới, đau đến nỗi nhe răng há miệng.
Nào ngờ, giống như cũng muốn tham gia vào cuộc vui, hệ thống cất tiếng thông báo: “Kỳ ngộ lần này đã hoàn thành. Mức độ hoàn thành: 100%. Chúc mừng, thu được năm đạo cụ tàng hình. Xin mời kiểm tra và thu nhận!”
“Đi đi đi! Triệu Ngọc, cậu đừng có không biết xấu hổ!” Liêu Cảnh Hiền tức giận mắng Triệu Ngọc một câu: “Tôi đã kể rõ mọi chuyện cho hai người rồi đấy! Tôi nói với hai người một chuyện nữa, cho dù ông Châu có được thả ra thì cũng không thể quay về phân cục Dung Dương được nữa. Vì thế, nơi này phải mau chóng ổn định lại2đi!”
“Tôi biết Đường Triệu Long là người làm việc không biết tính toán trước sau nhưng ông ta là người không có hậu thuẫn, chỉ có ông ta đến làm Cục trưởng thì các lãnh đạo ở trên mới yên tâm được. Hơn nữa, Cục trưởng Hồng cũng đã ra chỉ thị để Loan Tiêu Tiêu đến trợ giúp cho lão Đường rồi. Vì vậy, trong thời gian tới, nhiệm vụ8của cô cậu chính là phải ổn định lại!”
“Ừ… Đồng chí Miêu Anh!” Liêu Cảnh Hiền thở dài một hơi rồi quay sang Miêu Anh, nói: “Thực sự rất đáng tiếc! Nếu không phải vì chuyện của cô và Lưu Trường Hổ thì hiện giờ vị trí đội trưởng đã thuộc về cô rồi! Nhưng hi vọng cô có thể hiểu cho, bây giờ mà nâng cô lên thì sẽ có6người không phục. Vì thế… vẫn nên tạm hoãn một thời gian nữa…”
“Mẹ kiếp!” Triệu Ngọc tức giận, thầm mắng chửi trong lòng. Xong rồi! Miêu Anh không thăng chức được thì nguyện vọng làm tổ trưởng của hắn cũng đành xếp xó thôi!
Miêu Anh cũng không để ý tới vấn đề này lắm. Mọi hứng thú của cô đều nằm trên việc phá án, còn chuyện đội trưởng với tổ3trưởng, có hay không cũng không quan trọng.
“Được rồi! Tôi đã giải thích hết rồi đấy! Sau này hai người cũng nên nể mặt lão Đường một chút đi!” Liêu Cảnh Hiền đứng dậy: “Tôi đi về cục trước! Các cô cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt, một khi cấp trên không giải quyết được vụ án của Khúc Bình, chắc sẽ đến nhờ vả hai người đấy! Triệu Ngọc,5mai mốt có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tôi trước. Đừng có kích động… Hiểu không?”
“Này này, vấn đề là ông phải nghe điện thoại thì mới được chứ?” Triệu Ngọc hùng hổ phản đối: “Lão Liêu này, nếu lại xảy ra chuyện tương tự, ông cũng đừng có chờ tôi gọi điện thoại. Ông gọi điện trước giải thích cho tôi mấy câu không phải tốt hơn sao? Đây là chuyện liên quan đến mạng người đấy!”
“Tôi biết! Tôi biết rồi!” Liêu Cảnh Hiền bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhưng mà tôi cũng không thể thấy lão Châu chết mà không cứu được? Thôi thôi, tôi nhớ rồi!”
“Này… Cục phó Liêu…” Nào ngờ ngay lúc ông ta sắp đi tới cửa, đột nhiên Miêu Anh lên tiếng nhắc: “Triệu Khánh đến từ tổ chức đặc nhiệm Hồng Bát. Mà lúc trước có tận hai người bắt cóc Hầu Mãnh, vậy nên…”
“Tôi biết! Tôi biết!” Liêu Cảnh Hiền khẽ gật đầu: “Yên tâm đi, những chuyên gia kia sẽ biết phải làm gì mà. Họ sẽ một lưới bắt gọn hết bọn chúng. Ông Dư kia có chạy đằng trời!”
Kết thúc câu nói, Cục phó Liêu đẩy cửa ra ngoài.
Haiz…
Triệu Ngọc đặt mông xuống ghế salon, trông hắn lúc này hệt như một quả bóng bị xì hơi. Hiện giờ, trên cánh tay của hắn chi chít những vết bầm tím và trầy ra, vết thương trên vai cũng bị rách, lấm tấm rịn ra máu.
“Triệu Ngọc…” Miêu Anh giống như vừa trút được gánh nặng, nói: “Tôi cũng cho người đi thăm dò rồi, quả thực Cục thành phố đã thành lập một tổ chuyên án, hơn nữa còn là tổ tuyệt mật. Trên tỉnh cũng phái đến không ít đặc phái viên! Thế nên, chuyện này… có lẽ chúng ta cứ mặc kệ đi! Nếu thật sự là một tập đoàn tội phạm thì chúng ta cũng không thể ứng phó được!”
“Mẹ nó…” Triệu Ngọc thở phào một hơi trước rồi sau đó mới tức giận mắng chửi: “Thật đúng là đào hố bẫy người mà. Không ngờ cả hai chúng ta đều hiểu lầm! Chẳng hiểu mấy ông lãnh đạo kia đang làm cái gì nữa… Tôi nói này, đâu thể nào tồn tại một thế lực ngầm mạnh mẽ đến vậy đúng không? Xã hội hoà bình ổn định không phải tốt hơn sao…”
“Đúng vậy!” Miêu Anh cũng chầm chậm thở dài: “Nếu chỉ là đối phó với những thành phần tội phạm đơn lẻ, cảm giác sẽ dễ chịu hơn nhiều!”
“Đúng!” Triệu Ngọc đồng tình: “Thôi được rồi, nếu đã như vậy thì tạm thời cứ thư giãn chút đi!”
“Haiz!” Miêu Anh cảm thán: “Có điều… Trải qua chuyện này mới biết, nhìn qua nhìn lại… thế mà tôi lại chẳng có bạn bè gì!”
“Hả? Nói gì thế?” Triệu Ngọc vỗ ngực: “Tôi không phải bạn cô sao? Bọn Trương Diệu Huy không phải sao? Này, đúng rồi! Suýt nữa tôi quên mất, hôm nay cô đã cứu mạng tôi đấy, không thì bây giờ tôi đã biến thành một đống thịt thối rồi! Thế này đi, đêm nay tôi mời, chúng ta đi làm vài cốc bia nhé! Thế nào?”
“Được đấy!” Miêu Anh mệt mỏi dựa vào ghế salon, đăm chiêu nói: “Cần phải thả lỏng một chút! Nếu không… Hay là như này…” Cô chỉ vào vết thương của Triệu Ngọc: “Tối nay vẫn nên nghỉ ngơi thôi, anh mau xử lý vết thương này cho tốt! Ngày mai… chúng ta tự thưởng cho mình một ngày nghỉ, đi dã ngoại một chuyến để xả hơi được không? Tôi biết ở Tần Sơn có một chỗ phong cảnh rất đẹp đấy!”
“Ừ, chuyện này rất tốt…” Đương nhiên là Triệu Ngọc đồng ý, thậm chí còn liếm liếm môi: “Hai chúng ta đi thôi sao? Tôi chuyên đánh dã chiến đó… Đau đau… Ui chao…”
Miêu Anh đấm ra một cú quật ngã hắn, tức giận mắng: “Triệu Ngọc! Đúng là nói được vài câu rồi thảo nào cũng quay lại con đường bỉ ổi... Quá hạ lưu! Hừ!”
Nói xong, cô tức giận đẩy cửa đi ra ngoài.
Triệu Ngọc vẫn đang nằm trên mặt đất giải thích: “Ê… Hiểu lầm rồi. Tôi nói dã chiến là đánh CS mà… Tôi…”
…
Triệu Ngọc vốn định nhờ trưởng khoa Vương xem qua vết thương của mình nhưng sau khi tìm kiếm hết một vòng, hắn phát hiện ra bên pháp y đã về hết rồi. Vì thế, hắn chỉ đành rời khỏi Cục Cảnh sát, đi đến phòng khám gần đó khám mà thôi.
Kết quả, lúc Triệu Ngọc đang xử lý vết thương thì đột nhiên lãnh đạo Tô Dương gọi điện thoại đến. Anh ta cẩn thận nói rõ cho Triệu Ngọc biết rằng mình đã tra ra được Châu An Đông bị người ta tố cáo nặc danh, hiện tại đang ngồi trong phòng giam chờ điều tra đấy!
Nghe nói chứng cứ kia được làm rất tỉ mỉ, không thể phân biệt được là thật hay giả, thậm chí còn liên quan đến tội rất lớn là thông đồng với ngoại quốc, tình tiết trở nên cực kì nghiêm trọng. Vậy nên lúc này vẫn còn đang trong quá trình điều tra.
À…
Bấy giờ Triệu Ngọc mới hiểu được vì sao Liêu Cảnh Hiền không chịu nói rõ ràng. Tội lỗi như vậy quả thật rất lớn! Cục trưởng Châu cũng quá xui xẻo rồi, vì sao lại dính vào sự tình này chứ? Nếu như đúng là do lão già Dư kia làm ra thì tên tội phạm này cũng thật chuyên nghiệp!
Chậc chậc…
Khi hắn cúp điện thoại, bác sĩ vẫn đang xử lý vết thương cho hắn, nhưng tâm trí hắn thì đã bay xa khỏi nơi này rồi.
Hắn đang nghĩ nếu như điều Cục phó Liêu nói là thật, vậy cái lão già Dư này đã làm chuyện không thể tha thứ được. Vì báo thù mà đến cả tổ trưởng Khúc Bình cũng không buông tha. Mà chị ta cũng rất đáng thương, đến chết cũng không biết lý do tại sao.
Vừa nghĩ tới Khúc Bình, Triệu Ngọc lại nhớ đến cảnh tượng trong buổi lễ truy điệu của chị ta. Hai đứa con của Khúc Bình đau buồn đến thế, thật bất lực!
Chính hắn đã thề trước linh cữu của chị ta rằng nhất định phải tìm ra hung thủ, báo thù cho chị ta! Vì thế, trong tương lai, nếu tổ chuyên án không phá được vụ án này, vậy thì mình vẫn sẽ vì việc nghĩa mà không ngại khổ, tiếp tục điều tra cho đến lúc bắt được hung thủ mới thôi!
Mặt khác, tuy Cục phó Liêu đã nói rõ mọi chuyện nhưng vẫn có vài vấn đề khiến hắn phải suy nghĩ. Đầu tiên là khả năng trong Cục Cảnh sát có nội gián vẫn chưa được loại trừ, nên không thể không đề phòng. Thứ hai, mặc dù hắn và Miêu Anh tạm thời không điều tra vụ án của Khúc Bình nữa nhưng không có nghĩa là bọn họ chắc chắn được an toàn!
Những thành phần tội phạm hung ác kia có thể sẽ vì Triệu Khánh mà báo thù họ chưa biết chừng! Vì lẽ đó, trong tương lai, mình phải cẩn thận hơn mới được.
Có điều, dù thế nào đi chăng nữa, Triệu Ngọc đã biết được tình huống của bản thân nên cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hắn không còn phải nơm nớp lo sợ như trước kia nữa.
Huống chi, trong túi mình hiện đang có thẻ ngân hàng với số tiền lên đến gần mười triệu đấy! Điều này khiến cảm xúc và tâm trạng của Triệu Ngọc thay đổi rất nhiều!
Quả thật là sau cơn mưa trời lại sáng, tưởng chừng đường cụt nào ngờ lại đầy ắp hi vọng! Triệu Ngọc tưởng mình chỉ có thể tìm lại được tám trăm ngàn tiền thưởng của mình thôi! Ai ngờ lại còn có cả phần thưởng kèm theo!
Thật tình mà nói, ông cụ Lương đối xử với hắn rất tốt. Ông ta lo lắng rằng số tiền kia sẽ mang đến điều phiền toái cho Triệu Ngọc nên đã lập tức ủy thác cho luật sư riêng của mình làm giấy tờ hợp pháp tặng cho hắn.
Có giấy tờ này, ngay đến cả bản thân Lương Vạn Càn cũng không thể lấy lại tiền.
Ngoại trừ tám triệu được tặng thêm thì số tiền hai triệu mà Triệu Ngọc chia cho cả đội vẫn còn lại gần một nửa! Hắn làm việc rất công bằng, hắn đã dựa theo đúng danh sách phân phát tiền thưởng để chuyển tiền cho mọi người, chỉ có Lưu Trường Hổ và Châu An Đông là không được.
Triệu Ngọc nhẩm tính, của mình là tám trăm bảy mươi tám ngàn, hiện tại đã biến thành hơn chín trăm bốn mươi ngàn. Tiền của Cục trưởng Châu đương nhiên hắn sẽ giữ lại cho ông ta. Nhưng còn phần của Lưu Trường Hổ thì cứ coi như là để hắn dùng chơi đi!
Chín trăm ngàn cộng với tám triệu, hơn nữa còn có cặp tiền chuộc của ông Đào trước đó. Vậy thì bây giờ mình cũng được xếp vào hàng triệu phú rồi chứ nhỉ?
Bà mẹ nó chứ…
Lúc này Triệu Ngọc mới nhận ra, mình đã lên đến hàng ngũ của triệu phú rồi đó! Có phải ông đây cũng có thể mua chiếc Phaeton không?
Mình có tiền, có tiền rồi! Nhưng sao tự dưng lại chẳng biết tiêu xài như thế nào nhỉ?
Ha ha… Ha ha… A ha ha…
Đột nhiên Triệu Ngọc rất muốn cười phá lên thật to, kết quả là bác sĩ đột nhiên quát lên một tiếng khiến hắn giật cả mình, hồn lập tức quay về với thực tại.
“Này! Đang khâu đấy! Sao mà cậu còn hạnh phúc thế hả? Có bệnh à?”
“Úi chà…” Lúc này Triệu Ngọc mới cảm nhận được sự đau đớn truyền từ vết thương tới, đau đến nỗi nhe răng há miệng.
Nào ngờ, giống như cũng muốn tham gia vào cuộc vui, hệ thống cất tiếng thông báo: “Kỳ ngộ lần này đã hoàn thành. Mức độ hoàn thành: 100%. Chúc mừng, thu được năm đạo cụ tàng hình. Xin mời kiểm tra và thu nhận!”
Bình luận facebook