Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-252.txt
Chương 252: Lại hãi hùng khiếp vía
100%!
Nhìn thấy kết quả này, Triệu Ngọc vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ. Thật không ngờ hắn lại đạt được mức độ hoàn thành hoàn mỹ như vậy, hơn nữa còn nhận được năm đạo cụ một lần. Không biết lần này hắn sẽ nhận được đạo cụ lợi hại nào đây?
Hắn vội vàng mở ô đạo cụ ra để kiểm tra, phát hiện trong đó mới xuất hiện2thêm năm đạo cụ có tên là Máy dò xét kéo dài.
Không thể nào?
Máy dò xét kéo dài?
Đây là thứ gì chứ?
Khi bản tóm tắt được mở ra, hệ thống bắt đầu giới thiệu: “Đạo cụ này là đạo cụ cấp một, là bản nâng cấp của máy dò xét tàng hình. Sau khi sử dụng, nó có thể đạt được một nửa hiệu quả của máy dò xét tàng8hình, nhưng thời gian lại có thể kéo dài đến 10 ngày.”
À… Bản nâng cấp của máy dò xét tàng hình?
Triệu Ngọc nhớ lại một lát, lúc này hắn mới nhớ ra, cái máy dò xét tàng hình kia thật ra chính là một thiết bị phản trinh sát. Trong chu vi hai mươi mét, nó có thể dò xét một cách chính xác xem có thiết bị nghe trộm,6ghi âm, chụp ảnh, theo dõi… và các loại đồ vật gây nổ khác hay không, đồng thời còn có thể đưa ra vị trí chính xác.
À…
Cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu rõ. Thời gian sử dụng của máy dò xét tàng hình vốn chỉ có mười phút, chỉ có thể dùng để kiểm tra. Trong khi đó, bản nâng cấp này lại có thể kéo dài đến mười ngày.3Nếu sử dụng nó thì tương đương với việc trong vòng mười ngày, hắn có thể biết rõ rằng mình có bị người ta điều tra hay nghe lén gì không, như vậy thứ này có thể dùng để đề phòng.
Nói như vậy… đạo cụ này thật sự rất lợi hại đó!
Nếu vậy thì… sao hắn không dùng ngay bây giờ luôn nhỉ? Dù sao hắn cũng có được năm5cái một lần, hơn nữa lúc này hắn đang ở trong thời kì đặc biệt. Một khi có ai muốn làm gì bất lợi cho hắn, món đồ này chắc chắn là một công cụ nhanh nhạy có thể báo động trước!
Đúng!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lập tức sử dụng một cái.
Sau khi kích hoạt, trong đầu hắn liền xuất hiện một bản đồ giám sát của toàn bộ khu vực này. Nếu nhìn kĩ lại, hắn cũng có thể nhìn thấy được vị trí chính xác của camera trong phòng khám bệnh.
Lợi hại lợi hại!
Có thứ này rồi, Triệu Ngọc chợt cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Chẳng bao lâu sau, bác sĩ đã xử lý xong vết thương cho hắn, đồng thời còn dặn dò hắn là tạm thời không thể tắm rửa, không thể hoạt động kịch liệt v.v… Phải nghỉ ngơi nhiều hơn thì mới khỏi nhanh được.
Sau khi trả tiền và nói lời cảm ơn, Triệu Ngọc mang theo cái vai đã được băng bó cẩn thận lần nữa, quay về đường Thuận Phong. Chỉ cần có camera xuất hiện trong phạm vi dò xét, tất cả đều bị máy dò xét phát hiện.
Không chỉ phát hiện, máy dò xét còn có thể kiểm tra xem cái camera nào đã trục trặc, không thể sử dụng được nữa.
Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, thứ này quả không hổ danh là đạo cụ cấp một. Đây là nó đang được sử dụng trong tình huống hiệu quả bị giảm một nửa đấy, nếu là đạo cụ nguyên bản thì có lẽ chức năng kiểm tra còn nhạy bén hơn nữa!
Sau khi vào nhà, Triệu Ngọc cố tình đi qua đi lại một vòng, kết quả là máy dò xét không hề hiển thị tình trạng khác lạ gì cả, cũng có nghĩa là bây giờ hắn vẫn rất an toàn.
Bỗng nhiên, hắn sực nhớ ra là mình vẫn chưa ăn cơm tối nên gọi luôn một phần thức ăn giao đến. Dù sao bây giờ hắn cũng có tiền, vì vậy cứ dùng cho đã đi. Thế là hắn dứt khoát chọn những món đắt nhất, tổng cộng hết một trăm linh tám đồng!
Thật xa xỉ!
Triệu Ngọc vớ lấy một chai bia, vừa ăn vừa uống.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên. Miêu Anh dùng Wechat nhắn cho Triệu Ngọc rằng 9 giờ sáng mai mọi người sẽ tập hợp trước cửa Cục Cảnh sát để xuất phát. Cô đã xin phép Cục phó Loan rồi, còn bảo Triệu Ngọc thông báo cho Trương Diệu Huy, Lan Bác và mấy người bạn tốt khác, đồng thời cũng bảo mọi người chia nhau chuẩn bị đồ để ăn BBQ.
Nhìn thấy tin nhắn này, Triệu Ngọc lập tức hiểu ngay ý cô bèn phì cười một tiếng. Xem ra, Miêu Nhân Phụng vẫn quan tâm hắn lắm!
Ha ha ha… Ngày mai à, hi vọng có thể mở được một quẻ Khảm! Mình nhất định phải lợi dụng cơ hội cắm trại ăn đồ nướng này để tiếp xúc thân mật với cô tổ trưởng xinh đẹp đó mới được.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vàng tạo một nhóm chat cho mấy người bạn tốt, thêm đám người Trương Cảnh Phong vào rồi cùng nhau lên kế hoạch dã ngoại ngày mai.
Khi biết rằng mình sẽ được thả lỏng một chút, mấy người đồng đội đều vô cùng vui vẻ. Họ dồn dập xung phong nhận việc, chuẩn bị những món đồ để nướng.
Sau khi tán gẫu xong, Triệu Ngọc còn bớt chút thời gian để gọi video cho Hoa Hoa, muốn thông qua cô ta để nhìn xem Đại Hanh lúc này vẫn đang được điều dưỡng. Cái chân què của nó đã được chữa khỏi nhưng vẫn chưa thể đi lại bình thường được, bây giờ vẫn cần cố định bằng dụng cụ chuyên nghiệp.
Có điều, cái tên này thoạt nhìn đã to hơn lúc trước nhiều lắm. Nó vừa thấy Triệu Ngọc trong điện thoại di động liền hưng phấn sủa gâu gâu thật to.
Khỏi phải nói, mấy ngày nay không được nhìn thấy Đại Hanh, thật sự Triệu Ngọc cũng nhớ nó lắm. Hắn thuận tiện dặn dò nó một lượt, cảnh cáo nó không được ăn phân nữa…
Buổi tối hôm đó, tuy hắn cũng mơ thấy vài chuyện liên quan đến cảnh nhảy lầu của Triệu Khánh, nhưng nếu xét về tổng thể thì vẫn tính là ngủ ngon.
Ngày hôm sau, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống thì hắn đã rời khỏi giường, đồng thời còn ôm tâm trạng mong chờ mở ra một quẻ mới.
Hắn vẫn luôn đọc thầm cái quẻ Khảm đại biểu cho nữ giới ở trong lòng, bởi hắn rất muốn phát sinh điều gì đó với Miêu Anh vào ngày hôm nay.
Nhưng mà sau khi mở quẻ xong, bỗng dưng hắn chỉ thấy choáng váng mặt mày, tim đập thình thịch thình thịch…
“Hệ thống Kỳ Ngộ khởi động thành công.” Hệ thống vẫn nói giống như ngày thường: “Quẻ Khôn Đoái! Khôn địa đoái trạch, địa phô trạch thượng, hôn trầm thiên ám, lang tinh sạ hiện, vật ngạt di hương (Khôn là đất Đoái là nền, đất trải dưới nền, trời đêm u ám, sao lang xuất hiện, đừng để chuyện xấu).”
Mẹ nó!
Cái gì vậy!
Đột nhiên nghe được một cái quẻ thế này, trái tim của Triệu Ngọc lập tức rơi xuống tận đáy vực. Dù là quẻ Khôn làm cho người ta sợ hãi kia, hay là những lời giải nghĩa khiến người ta cảm thấy nặng nề, tất cả đều khiến hắn hãi hùng khiếp vía!
Trước đây, quẻ Khôn chỉ mới mở được hai lần. Một lần dẫn đến vụ án Miên Lĩnh, một lần khác là Khúc Bình đột nhiên tử vong! Vậy… lần này thì sao?
Có khi nào quẻ Khôn vừa xuất hiện thì sẽ có chuyện lớn xảy ra không?
Mẹ nó chứ…
Trong khoảnh khắc, tim Triệu Ngọc không nghe theo sự điều khiển của hắn nữa mà đập càng lúc càng nhanh, máu dồn lên cao hơn. Càng ngày hắn càng thấy không ổn!
Hệ thống Kỳ Ngộ à, đừng chơi người ta như vậy có được không! Tao mới ngủ được một giấc ngon lành thôi mà, sao mày lại chơi tao một vố lớn như thế chứ?
Có còn để người ta sống hay không hả?
Ôi thôi…
Triệu Ngọc sốt ruột đến nỗi đi qua đi lại vòng vòng, tinh thần bất an, hoang mang lo sợ. Thế nhưng hắn lại không biết phải làm gì bây giờ nữa?
Quẻ Khôn này xuất hiện quá đột nhiên, rốt cuộc thì nó sẽ báo trước điều gì chứ?
Điều đầu tiên mà Triệu Ngọc nghĩ đến chính là sự an toàn của bản thân mình. Phải biết rằng hôm qua nghi phạm Triệu Khánh mới nhảy lầu tự tử, vậy có khi nào quẻ Khôn mà hắn mở hôm nay liên quan đến chuyện này không?
Triệu Khánh không hề do dự mà nhảy lầu tự tử, rõ ràng là muốn bảo vệ tập đoàn tội phạm sau lưng hắn ta. Một người ngay cả chết cũng không sợ, vậy thì…
Tiêu rồi!
Trong phút chốc, Triệu Ngọc lập tức nhớ đến việc Miêu Anh tổ chức buổi liên hoan dã ngoại vào hôm nay. Chẳng lẽ… trong buổi liên hoan này sẽ xuất hiện tai nạn gì ư!
Trời ơi… Chuyện này… rất khó xử lý…
…
Lúc mới đầu, Triệu Ngọc định khuyên Miêu Anh hủy bỏ buổi dã ngoại này. Thế nhưng suy đi nghĩ lại, hiếm khi mọi người mới có được một cơ hội để thả lỏng như vậy, không thể làm mọi người mất hứng đúng không?
Huống hồ, tác dụng của quẻ Khôn vẫn còn rất mơ hồ, hắn vẫn chưa làm rõ được! Bản thân cái gọi là “kỳ ngộ” đã là thứ không chắc chắn rồi, lỡ như hủy bỏ buổi dã ngoại này sẽ gặp phải nguy hiểm lớn hơn nữa thì toi!
Haiz!
Không còn cách nào khác, Triệu Ngọc chỉ đành có mặt đúng giờ, tập hợp với mọi người rồi cùng nhau xuất phát đến một nơi nằm sâu trong Tần Sơn.
Miêu Anh, Trương Cảnh Phong, Lương Hoan, Lý Bối Ni, Trương Diệu Huy, Tiểu Lưu, Lan Bác đều có mặt đủ. Hơn nữa, Lương Hoan còn dẫn theo đứa con trai bảy tuổi của mình đi cùng. Anh ta nói hôm nay vợ mình đi làm, không có ai trông con.
Mọi người chia làm ba chiếc xe, Miêu Anh một chiếc, Lương Hoan một chiếc và Lan Bác một chiếc.
Điều làm Triệu Ngọc bất ngờ là hôm nay Miêu Anh không chạy chiếc Phaeton của mình mà đổi sang một chiếc Land Rover mới tinh khác. Tuy chiếc xe này không đắt bằng chiếc Phaeton, thế nhưng cũng khoảng một triệu. Hơn nữa không gian bên trong xe rất rộng rãi, vẻ ngoài lại oai phong, vô cùng thích hợp để chạy trong núi.
Chậc chậc...
Triệu Ngọc suy nghĩ, xem ra Miêu Anh không phải là người có tiền bình thường đâu, ngay cả xe hơi dự bị cũng là một chiếc xe đắt tiền như vậy nữa cơ à?
Tuy Triệu Ngọc mang tâm trạng nặng nề nhưng mỗi một đồng đội của hắn đều vô cùng phấn khởi, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ. Bây giờ vụ án Miên Lĩnh đã sắp xong, vụ án Khúc Bình lại không cần bọn họ phải quan tâm, đúng là một thời gian hưởng thụ hiếm có.
Xe chạy gần hai tiếng mới đến được chỗ mà Miêu Anh nói. Mọi người nhìn quanh, quả nhiên nơi đây non xanh nước biếc, phong cảnh say đắm lòng người.
Bên trong khu rừng với đầy những thân cây cổ thụ rậm rạp che kín cả bầu trời là một dòng suối nhỏ chảy róc rách. Nước trong suối có độ sâu hơn một mét, có thể nhìn thấy cá bơi trong nước một cách rõ ràng.
Hoa thơm chim hót, yên tĩnh nhã nhặn, quả thực là một nơi làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Sau khi đỗ xe xong xuôi, mọi người liền tìm một khoảng đất trống bên cạnh dòng suối, bắt đầu hăng hái chuẩn bị cơm trưa. Con trai Lương Hoan ầm ĩ đòi xuống nước bắt cá, thế là anh ta liền cầm theo một cái lưới, đi chơi cùng với con trai mình.
Hôm nay Miêu Anh mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh nước biển. Khi đứng dưới ánh nắng, trông cô cực kỳ có sức sống. Mái tóc đen nhánh đẹp đẽ cùng với dáng người hiên ngang của cô đong đưa theo gió. Làn da bóng loáng tinh tế thu hút ánh nhìn, làm trái tim của Triệu Ngọc chập chờn rung động, như mê như say.
Chỉ có điều, bởi vì trong lòng hắn vẫn còn suy nghĩ về quẻ Khôn, cho nên trông hắn có vẻ không được tự nhiên như thường ngày. Hắn không chơi mấy trò lưu manh, cũng không nổi tính cáu gắt nữa. Đôi mắt hắn thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh cánh rừng, luôn luôn cảnh giác.
Tuy trong đầu hắn có máy dò xét tàng hình luôn giám sát, thế nhưng hắn vẫn không dám thả lỏng, cứ lo sẽ có chuyện lớn xảy ra…
100%!
Nhìn thấy kết quả này, Triệu Ngọc vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ. Thật không ngờ hắn lại đạt được mức độ hoàn thành hoàn mỹ như vậy, hơn nữa còn nhận được năm đạo cụ một lần. Không biết lần này hắn sẽ nhận được đạo cụ lợi hại nào đây?
Hắn vội vàng mở ô đạo cụ ra để kiểm tra, phát hiện trong đó mới xuất hiện2thêm năm đạo cụ có tên là Máy dò xét kéo dài.
Không thể nào?
Máy dò xét kéo dài?
Đây là thứ gì chứ?
Khi bản tóm tắt được mở ra, hệ thống bắt đầu giới thiệu: “Đạo cụ này là đạo cụ cấp một, là bản nâng cấp của máy dò xét tàng hình. Sau khi sử dụng, nó có thể đạt được một nửa hiệu quả của máy dò xét tàng8hình, nhưng thời gian lại có thể kéo dài đến 10 ngày.”
À… Bản nâng cấp của máy dò xét tàng hình?
Triệu Ngọc nhớ lại một lát, lúc này hắn mới nhớ ra, cái máy dò xét tàng hình kia thật ra chính là một thiết bị phản trinh sát. Trong chu vi hai mươi mét, nó có thể dò xét một cách chính xác xem có thiết bị nghe trộm,6ghi âm, chụp ảnh, theo dõi… và các loại đồ vật gây nổ khác hay không, đồng thời còn có thể đưa ra vị trí chính xác.
À…
Cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu rõ. Thời gian sử dụng của máy dò xét tàng hình vốn chỉ có mười phút, chỉ có thể dùng để kiểm tra. Trong khi đó, bản nâng cấp này lại có thể kéo dài đến mười ngày.3Nếu sử dụng nó thì tương đương với việc trong vòng mười ngày, hắn có thể biết rõ rằng mình có bị người ta điều tra hay nghe lén gì không, như vậy thứ này có thể dùng để đề phòng.
Nói như vậy… đạo cụ này thật sự rất lợi hại đó!
Nếu vậy thì… sao hắn không dùng ngay bây giờ luôn nhỉ? Dù sao hắn cũng có được năm5cái một lần, hơn nữa lúc này hắn đang ở trong thời kì đặc biệt. Một khi có ai muốn làm gì bất lợi cho hắn, món đồ này chắc chắn là một công cụ nhanh nhạy có thể báo động trước!
Đúng!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lập tức sử dụng một cái.
Sau khi kích hoạt, trong đầu hắn liền xuất hiện một bản đồ giám sát của toàn bộ khu vực này. Nếu nhìn kĩ lại, hắn cũng có thể nhìn thấy được vị trí chính xác của camera trong phòng khám bệnh.
Lợi hại lợi hại!
Có thứ này rồi, Triệu Ngọc chợt cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Chẳng bao lâu sau, bác sĩ đã xử lý xong vết thương cho hắn, đồng thời còn dặn dò hắn là tạm thời không thể tắm rửa, không thể hoạt động kịch liệt v.v… Phải nghỉ ngơi nhiều hơn thì mới khỏi nhanh được.
Sau khi trả tiền và nói lời cảm ơn, Triệu Ngọc mang theo cái vai đã được băng bó cẩn thận lần nữa, quay về đường Thuận Phong. Chỉ cần có camera xuất hiện trong phạm vi dò xét, tất cả đều bị máy dò xét phát hiện.
Không chỉ phát hiện, máy dò xét còn có thể kiểm tra xem cái camera nào đã trục trặc, không thể sử dụng được nữa.
Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, thứ này quả không hổ danh là đạo cụ cấp một. Đây là nó đang được sử dụng trong tình huống hiệu quả bị giảm một nửa đấy, nếu là đạo cụ nguyên bản thì có lẽ chức năng kiểm tra còn nhạy bén hơn nữa!
Sau khi vào nhà, Triệu Ngọc cố tình đi qua đi lại một vòng, kết quả là máy dò xét không hề hiển thị tình trạng khác lạ gì cả, cũng có nghĩa là bây giờ hắn vẫn rất an toàn.
Bỗng nhiên, hắn sực nhớ ra là mình vẫn chưa ăn cơm tối nên gọi luôn một phần thức ăn giao đến. Dù sao bây giờ hắn cũng có tiền, vì vậy cứ dùng cho đã đi. Thế là hắn dứt khoát chọn những món đắt nhất, tổng cộng hết một trăm linh tám đồng!
Thật xa xỉ!
Triệu Ngọc vớ lấy một chai bia, vừa ăn vừa uống.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên. Miêu Anh dùng Wechat nhắn cho Triệu Ngọc rằng 9 giờ sáng mai mọi người sẽ tập hợp trước cửa Cục Cảnh sát để xuất phát. Cô đã xin phép Cục phó Loan rồi, còn bảo Triệu Ngọc thông báo cho Trương Diệu Huy, Lan Bác và mấy người bạn tốt khác, đồng thời cũng bảo mọi người chia nhau chuẩn bị đồ để ăn BBQ.
Nhìn thấy tin nhắn này, Triệu Ngọc lập tức hiểu ngay ý cô bèn phì cười một tiếng. Xem ra, Miêu Nhân Phụng vẫn quan tâm hắn lắm!
Ha ha ha… Ngày mai à, hi vọng có thể mở được một quẻ Khảm! Mình nhất định phải lợi dụng cơ hội cắm trại ăn đồ nướng này để tiếp xúc thân mật với cô tổ trưởng xinh đẹp đó mới được.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vàng tạo một nhóm chat cho mấy người bạn tốt, thêm đám người Trương Cảnh Phong vào rồi cùng nhau lên kế hoạch dã ngoại ngày mai.
Khi biết rằng mình sẽ được thả lỏng một chút, mấy người đồng đội đều vô cùng vui vẻ. Họ dồn dập xung phong nhận việc, chuẩn bị những món đồ để nướng.
Sau khi tán gẫu xong, Triệu Ngọc còn bớt chút thời gian để gọi video cho Hoa Hoa, muốn thông qua cô ta để nhìn xem Đại Hanh lúc này vẫn đang được điều dưỡng. Cái chân què của nó đã được chữa khỏi nhưng vẫn chưa thể đi lại bình thường được, bây giờ vẫn cần cố định bằng dụng cụ chuyên nghiệp.
Có điều, cái tên này thoạt nhìn đã to hơn lúc trước nhiều lắm. Nó vừa thấy Triệu Ngọc trong điện thoại di động liền hưng phấn sủa gâu gâu thật to.
Khỏi phải nói, mấy ngày nay không được nhìn thấy Đại Hanh, thật sự Triệu Ngọc cũng nhớ nó lắm. Hắn thuận tiện dặn dò nó một lượt, cảnh cáo nó không được ăn phân nữa…
Buổi tối hôm đó, tuy hắn cũng mơ thấy vài chuyện liên quan đến cảnh nhảy lầu của Triệu Khánh, nhưng nếu xét về tổng thể thì vẫn tính là ngủ ngon.
Ngày hôm sau, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống thì hắn đã rời khỏi giường, đồng thời còn ôm tâm trạng mong chờ mở ra một quẻ mới.
Hắn vẫn luôn đọc thầm cái quẻ Khảm đại biểu cho nữ giới ở trong lòng, bởi hắn rất muốn phát sinh điều gì đó với Miêu Anh vào ngày hôm nay.
Nhưng mà sau khi mở quẻ xong, bỗng dưng hắn chỉ thấy choáng váng mặt mày, tim đập thình thịch thình thịch…
“Hệ thống Kỳ Ngộ khởi động thành công.” Hệ thống vẫn nói giống như ngày thường: “Quẻ Khôn Đoái! Khôn địa đoái trạch, địa phô trạch thượng, hôn trầm thiên ám, lang tinh sạ hiện, vật ngạt di hương (Khôn là đất Đoái là nền, đất trải dưới nền, trời đêm u ám, sao lang xuất hiện, đừng để chuyện xấu).”
Mẹ nó!
Cái gì vậy!
Đột nhiên nghe được một cái quẻ thế này, trái tim của Triệu Ngọc lập tức rơi xuống tận đáy vực. Dù là quẻ Khôn làm cho người ta sợ hãi kia, hay là những lời giải nghĩa khiến người ta cảm thấy nặng nề, tất cả đều khiến hắn hãi hùng khiếp vía!
Trước đây, quẻ Khôn chỉ mới mở được hai lần. Một lần dẫn đến vụ án Miên Lĩnh, một lần khác là Khúc Bình đột nhiên tử vong! Vậy… lần này thì sao?
Có khi nào quẻ Khôn vừa xuất hiện thì sẽ có chuyện lớn xảy ra không?
Mẹ nó chứ…
Trong khoảnh khắc, tim Triệu Ngọc không nghe theo sự điều khiển của hắn nữa mà đập càng lúc càng nhanh, máu dồn lên cao hơn. Càng ngày hắn càng thấy không ổn!
Hệ thống Kỳ Ngộ à, đừng chơi người ta như vậy có được không! Tao mới ngủ được một giấc ngon lành thôi mà, sao mày lại chơi tao một vố lớn như thế chứ?
Có còn để người ta sống hay không hả?
Ôi thôi…
Triệu Ngọc sốt ruột đến nỗi đi qua đi lại vòng vòng, tinh thần bất an, hoang mang lo sợ. Thế nhưng hắn lại không biết phải làm gì bây giờ nữa?
Quẻ Khôn này xuất hiện quá đột nhiên, rốt cuộc thì nó sẽ báo trước điều gì chứ?
Điều đầu tiên mà Triệu Ngọc nghĩ đến chính là sự an toàn của bản thân mình. Phải biết rằng hôm qua nghi phạm Triệu Khánh mới nhảy lầu tự tử, vậy có khi nào quẻ Khôn mà hắn mở hôm nay liên quan đến chuyện này không?
Triệu Khánh không hề do dự mà nhảy lầu tự tử, rõ ràng là muốn bảo vệ tập đoàn tội phạm sau lưng hắn ta. Một người ngay cả chết cũng không sợ, vậy thì…
Tiêu rồi!
Trong phút chốc, Triệu Ngọc lập tức nhớ đến việc Miêu Anh tổ chức buổi liên hoan dã ngoại vào hôm nay. Chẳng lẽ… trong buổi liên hoan này sẽ xuất hiện tai nạn gì ư!
Trời ơi… Chuyện này… rất khó xử lý…
…
Lúc mới đầu, Triệu Ngọc định khuyên Miêu Anh hủy bỏ buổi dã ngoại này. Thế nhưng suy đi nghĩ lại, hiếm khi mọi người mới có được một cơ hội để thả lỏng như vậy, không thể làm mọi người mất hứng đúng không?
Huống hồ, tác dụng của quẻ Khôn vẫn còn rất mơ hồ, hắn vẫn chưa làm rõ được! Bản thân cái gọi là “kỳ ngộ” đã là thứ không chắc chắn rồi, lỡ như hủy bỏ buổi dã ngoại này sẽ gặp phải nguy hiểm lớn hơn nữa thì toi!
Haiz!
Không còn cách nào khác, Triệu Ngọc chỉ đành có mặt đúng giờ, tập hợp với mọi người rồi cùng nhau xuất phát đến một nơi nằm sâu trong Tần Sơn.
Miêu Anh, Trương Cảnh Phong, Lương Hoan, Lý Bối Ni, Trương Diệu Huy, Tiểu Lưu, Lan Bác đều có mặt đủ. Hơn nữa, Lương Hoan còn dẫn theo đứa con trai bảy tuổi của mình đi cùng. Anh ta nói hôm nay vợ mình đi làm, không có ai trông con.
Mọi người chia làm ba chiếc xe, Miêu Anh một chiếc, Lương Hoan một chiếc và Lan Bác một chiếc.
Điều làm Triệu Ngọc bất ngờ là hôm nay Miêu Anh không chạy chiếc Phaeton của mình mà đổi sang một chiếc Land Rover mới tinh khác. Tuy chiếc xe này không đắt bằng chiếc Phaeton, thế nhưng cũng khoảng một triệu. Hơn nữa không gian bên trong xe rất rộng rãi, vẻ ngoài lại oai phong, vô cùng thích hợp để chạy trong núi.
Chậc chậc...
Triệu Ngọc suy nghĩ, xem ra Miêu Anh không phải là người có tiền bình thường đâu, ngay cả xe hơi dự bị cũng là một chiếc xe đắt tiền như vậy nữa cơ à?
Tuy Triệu Ngọc mang tâm trạng nặng nề nhưng mỗi một đồng đội của hắn đều vô cùng phấn khởi, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ. Bây giờ vụ án Miên Lĩnh đã sắp xong, vụ án Khúc Bình lại không cần bọn họ phải quan tâm, đúng là một thời gian hưởng thụ hiếm có.
Xe chạy gần hai tiếng mới đến được chỗ mà Miêu Anh nói. Mọi người nhìn quanh, quả nhiên nơi đây non xanh nước biếc, phong cảnh say đắm lòng người.
Bên trong khu rừng với đầy những thân cây cổ thụ rậm rạp che kín cả bầu trời là một dòng suối nhỏ chảy róc rách. Nước trong suối có độ sâu hơn một mét, có thể nhìn thấy cá bơi trong nước một cách rõ ràng.
Hoa thơm chim hót, yên tĩnh nhã nhặn, quả thực là một nơi làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Sau khi đỗ xe xong xuôi, mọi người liền tìm một khoảng đất trống bên cạnh dòng suối, bắt đầu hăng hái chuẩn bị cơm trưa. Con trai Lương Hoan ầm ĩ đòi xuống nước bắt cá, thế là anh ta liền cầm theo một cái lưới, đi chơi cùng với con trai mình.
Hôm nay Miêu Anh mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh nước biển. Khi đứng dưới ánh nắng, trông cô cực kỳ có sức sống. Mái tóc đen nhánh đẹp đẽ cùng với dáng người hiên ngang của cô đong đưa theo gió. Làn da bóng loáng tinh tế thu hút ánh nhìn, làm trái tim của Triệu Ngọc chập chờn rung động, như mê như say.
Chỉ có điều, bởi vì trong lòng hắn vẫn còn suy nghĩ về quẻ Khôn, cho nên trông hắn có vẻ không được tự nhiên như thường ngày. Hắn không chơi mấy trò lưu manh, cũng không nổi tính cáu gắt nữa. Đôi mắt hắn thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh cánh rừng, luôn luôn cảnh giác.
Tuy trong đầu hắn có máy dò xét tàng hình luôn giám sát, thế nhưng hắn vẫn không dám thả lỏng, cứ lo sẽ có chuyện lớn xảy ra…
Bình luận facebook