Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-268.txt
Chương 268: Màn tỏ vẻ bị trật
Thì ra còn có một nhóm người đang ăn thịt dê nhúng ở phía sau Triệu Ngọc. Đó là ba người đàn ông trung niên đang cởi trần, uống bia đến say mèm, số lượng chai bia dưới chân bọn họ nhiều vô kể.
Do Triệu Ngọc đang ngồi đưa lưng về phía họ nên hắn không hề nhìn2thấy, thực ra nãy giờ cả ba người đàn ông này đều đang nhìn chằm chằm vào Diêu Giai xinh đẹp.
Trong một quán ăn lề đường như thế, Diêu Giai không khác gì một đoá sen giữa bùn lầy, hiển nhiên là một bức tranh đẹp tuyệt vời!
Tuy Diêu Giai cũng hơi say nhưng vẫn để ý thấy8ánh mắt háo sắc của ba người kia. Có điều, dù sao bọn họ cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, vì thế cô cũng không thèm quan tâm nữa.
Thế nhưng, uống rượu bia vào khiến gan người ta to hơn. Trong số đó có một người đàn ông với dáng người vạm vỡ, gã đang uống6nửa chừng đột nhiên đứng dậy đi vệ sinh. Tuy nhiên, gã lại không chịu đi qua nhà vệ sinh công cộng ở đối diện mà đi đến một bậc thềm cao ở kế bên và cởi quần ra!
Dưới bậc thềm là một con kênh, theo lí mà nói thì cái người này tiểu tiện xuống kênh trong3trường hợp công khai như thế, quá ư là thất đức!
Thế nhưng, sau khi gã cởi quần xong lại quay người lại đối diện với Diêu Giai, không chút xấu hổ hay mắc cỡ gì cả!
Lúc này, Diêu Giai không hét lên mới là lạ!
Ban đầu Triệu Ngọc không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, đợi khi5hắn quay đầu nhìn lại xong, lửa giận lập tức bùng lên phừng phực!
“Bà nội nhà nó! Còn dám động tay động chân trước mặt ông mày à! Chán sống rồi hả?” Triệu Ngọc quát tháo ầm ĩ, tay trái cầm ly bia lên, ném thẳng về phía người đó!
Vốn dĩ hắn định ném vào mặt gã, nhưng vì tay trái sức hơi yếu, ly bia lại nặng nên hơi lệch xuống dưới. Sau khi ném qua đó, cái ly vừa vặn đập trúng vào chỗ đó của gã!
“A...”
Tiếng hét thảm thiết vang lên, giọng cao chót vót, nghe giống như tiếng thái giám bị nhổ lông vậy.
Triệu Ngọc vốn định xông đến đạp gã thêm một phát nữa, nhưng vì tay phải đang bị còng chung với tay Diêu Giai, hành động bất tiện. Vì vậy, hắn chỉ đành cầm cái ly bia của cô lên, muốn ném thêm cái nữa cho vỡ đầu gã!
Thế nhưng, hai gã say xỉn ở bàn bên cạnh không nhịn được nữa. Hai người họ lần lượt xông về phía Triệu Ngọc, miệng thì lên tiếng mắng chửi ầm ĩ.
Triệu Ngọc thấy thế chỉ đành quay sang ném ly về phía người đầu tiên vọt đến.
Đó là một người đàn ông đầu trọc có râu như cá trê. Tuy gã đã say lắm rồi nhưng phản ứng vẫn khá nhanh nhạy, vội cúi đầu xuống né cái ly của Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc lập tức vung nắm đấm ra định kéo ngược gã lại, nhưng lại quên là tay mình đang bị còng chung với Diêu Giai. Hắn vừa vung tay lên thì cô bỗng bị kéo ra phía trước.
Lúc này, người thứ hai cũng đã xông lên. Thấy gã sắp đụng vào người Diêu Giai, Triệu Ngọc vội vọt người ra trước, ôm cô vào lòng để bảo vệ.
Ngay sau đó, người thứ hai đã xông đến đây, đưa tay ôm lấy lưng của Triệu Ngọc! Tên đầu trọc bên kia cũng lập tức chạy đến, nhấc chân lên định đá vào người hắn!
Khi nãy Triệu Ngọc không uống bia nhiều, hắn nhanh tay lẹ mắt, vội quay người đi. Kết quả là tên đầu trọc đã đưa chân đá thẳng vào đồng bọn của mình!
“Bà nội nhà mày!” Triệu Ngọc lên tiếng mắng chửi, sau đó đập đầu ngược ra sau, đụng vào sống mũi của người đứng ở phía sau!
A...
Người đó phát ra tiếng hét thảm thương rồi cúi gập người xuống. Có điều, dù đã cúi gập người xuống nhưng gã lại đưa tay ôm chặt đùi của Triệu Ngọc, kéo một cái khiến hắn loạng choạng.
“Ya!”
Tên đầu trọc hét lên, sau đó lại bắt đầu xông về phía Triệu Ngọc. Hắn vội quay 180 độ lại, ôm chặt Diêu Giai, quay sang một hướng khác, khiến cho tên đầu trọc bị hụt chân ngã xuống đất.
“Mau, đạp gã đi!”
Triệu Ngọc vội chỉ vào người nằm dưới đất và ra hiệu cho Diêu Giai. Đừng thấy cô đã bị dọa đến xanh cả mặt mày mà nhầm, trong thời điểm mấu chốt cô vẫn rất mạnh bạo. Cô giơ cao chân lên, dùng gót giày đạp mạnh vào đầu của cái người đang ôm đùi Triệu Ngọc!
Người đó đột nhiên bị đè đầu xuống đất, đau đến phát khóc. Triệu Ngọc nhân cơ hội này chạy thoát ra ngoài.
“Ha ha ha!” Triệu Ngọc bật cười ha hả, nhấc chân đá mạnh vào bụng của tên đầu trọc.
A...
Tên đầu trọc hét lên thảm thiết, cong gập người lại và đưa tay ôm bụng. Kết quả là, không biết do Diêu Giai bị nghiện hay sao mà đột nhiên vung nắm đấm, đấm một phát vào mặt gã ta!
Bốp!
Sau tiếng động chát chúa đó, tên đầu trọc còn chưa bị làm sao cả, nhưng Diêu Giai lại vẫy cổ tay liên tục, nói: “Đau đau đau đau đau...”
Tên đầu trọc sững người ra, kết quả là Triệu Ngọc liền vung tay tặng gã một cú đấm. Sau một tiếng “rầm”, gã ta nằm bẹp dí dưới gầm bàn.
“A! Tao liều mạng với tụi bay!”
Triệu Ngọc và Diêu Giai quay đầu nhìn lại thì thấy người đàn ông cởi quần lúc nãy đã hoàn hồn lại. Gã còn chưa kịp kéo quần lên liền xông về phía hai người.
Triệu Ngọc nhìn kẻ địch một chút, sau đó lại nhìn Diêu Giai. Đột nhiên, hắn nở một nụ cười gian manh rồi kéo tay cô, cùng nhau xông về phía gã.
Diêu Giai cũng đã hiểu ý Triệu Ngọc. Lúc ba người sắp đụng vào nhau, Triệu Ngọc và Diêu Giai đột nhiên giơ cánh tay ra, dùng sợi xích trên còng số 8 chắn ngay trước cổ đối phương.
Đối phương đang vọt đến với tốc độ nhanh như thế, cổ của gã lập tức bị sợi xích ghìm chặt lại, trực tiếp ngã ngửa xuống đất. Đầu gã đập mạnh xuống đất, té đau đến nỗi không đứng dậy nổi.
“Ô... Không xong, không xong rồi...”
Nào ngờ vừa mới xử lí đối phương xong, Diêu Giai bỗng xanh hết cả mặt. Cô đặt tay lên ngực mình, trông như sắp ói đến nơi vậy.
Triệu Ngọc lập tức hiểu được. Hôm nay Diêu Giai đã uống quá nhiều rượu, lúc nãy lại nhảy lên nhảy xuống đánh người. Bây giờ chắc chắn sẽ cảm thấy dạ dày khó chịu, muốn ói!
Vì thế, Triệu Ngọc vội đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Diêu Giai, cô liền nôn ra ào ào!
Kết quả, rượu vang Lafite đắt đỏ với trị giá hơn bảy nghìn đồng đều bị nôn hết lên mặt của cái gã cởi quần kia!!!
Ôi...
Nhìn thấy cảnh tượng dơ dáy này, Triệu Ngọc cũng cảm thấy dạ dày khó chịu. Nào ngờ sau khi Diêu Giai ói xong thì đột nhiên say mèm ra, ngã vào trong lòng Triệu Ngọc và ngủ thiếp đi.
...
Hai mươi phút sau, ở đường Thuận Phong, trong nhà của Triệu Ngọc.
“Đúng vậy, anh Trương!” Triệu Ngọc đang nghiêm túc gọi điện thoại: “Vẫn là cái tên Tạng Kiệt đó. Tôi không cần biết anh dùng cách gì, trước tiên hãy đóng băng hết tài khoản của anh ta đã. Thằng nhãi ấy không phải người tốt, tôi phải hành chết anh ta! À, đúng rồi, anh giúp tôi để ý thông tin mua xe của anh ta, chẳng phải anh ta đã dùng tên của Diêu Giai để mua một chiếc xe sao? Nếu như anh ta dám trả xe lại, anh cứ ra tay làm khó anh ta! Sau khi xong việc, tôi nhất định sẽ cám ơn anh đàng hoàng, mời anh đi chơi bida...”
Sau khi nghe Trương Cảnh Phong đồng ý, Triệu Ngọc mới cúp máy.
Hắn đặt điện thoại xuống, đột nhiên cảm thấy khẩn trương.
Lúc này, mỹ nhân Diêu Giai đang nằm ngay trên giường của hắn. Nhìn ngắm cơ thể xinh đẹp ấy, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy hơi choáng váng.
Hắn đã quá quen thuộc với cơ thể của Diêu Giai rồi. Thế nhưng lúc này nhìn thấy cô nằm ngay trước mặt mình, đưa tay ra là có thể chạm đến được, nhưng hắn lại bỗng có cảm giác như xa vời vợi.
Nhớ lại trước đây, mối tình sống chết có nhau của mình với Diêu Giai đã sâu đậm đến nhường nào? Đã làm biết bao nhiêu người cảm động? Thế nhưng, toàn bộ mọi thứ của kiếp trước đều đã tuyên bố kết thúc cùng với cái chết của hắn!
Tuy rằng ông trời đã cho mình thêm một cơ hội, nhưng Diêu Giai trước mặt lại không phải là Diêu Giai của lúc trước nữa. Vậy thì... mình có nên ra tay không?
Chậc chậc...
Ngay giây phút này, Triệu Ngọc không hề say xỉn gì cả, hắn đang tỉnh táo vô cùng. Hắn biết rằng Diêu Giai này không phải là người yêu trước đây của mình và hắn cũng biết rõ rằng hiện giờ Diêu Giai vừa thất tình vừa say xỉn. Nếu mình nhân cơ hội này ra tay thì đúng là quá thất đức. Ngoài ra, hắn còn biết là trong tim mình hiện đang tồn tại hình bóng của một cô gái xinh đẹp khác!
Trong lúc do dự, hắn đưa tay móc ví tiền ra, lấy ra một cái chìa khoá từ trong đó rồi mở khoá cái còng số 8 trên tay hai người.
Thì ra hắn không hề quên mang chìa khoá, chỉ là do hắn cố tình nói vậy thôi.
Thật ra hôm nay lúc hắn nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ Diêu Giai, thật sự hắn chẳng nghĩ gì nhiều cả. Mục đích ban đầu của hắn chính là hoàn thành tốt quẻ Khảm của hệ thống, từ đó nhận được một số đạo cụ bá đạo!
Thế nhưng, sau khi hắn gặp được Diêu Giai thì đột nhiên lại không thể kiềm chế được mà nhớ đến Diêu Giai của lúc trước. Mọi người thường nói là nhìn vật nhớ người, nhưng Triệu Ngọc thì lại là nhìn người nhớ tình. Hắn có cảm giác như bị lạc vào trong không gian ảo với ánh đèn lấp lánh vậy.
Chính vì như thế nên hắn mới cố tình giấu chìa khoá đi. Vì sao ư? Đơn giản là để có thể tiếp xúc thân mật với người yêu lúc trước của mình hơn!
Nhưng mà bây giờ, khi hắn đã đạt được mục đích rồi, mỹ nhân đã nằm trên giường của mình, hắn lại bắt đầu chần chừ...
Chậc chậc...
Bây giờ Diêu Giai đã say mèm ra rồi, rốt cuộc có nên ra tay hay không đây? Ngày mai... cứ nói là mình cũng bị uống say, vì say nên làm bậy? Có thích hợp hay không?
Tuy rằng trong đầu vẫn đang đấu tranh tư tưởng, nhưng tay của Triệu Ngọc lại bắt đầu cởi nút áo trước ngực Diêu Giai. Cảm nhận được cơ thể nóng bỏng trước mặt mình, cuối cùng sự gấp gáp đã chiếm lấy lí trí của hắn. Hắn từ từ vươn bàn tay tội lỗi của mình ra...
Thế nhưng quẻ Khảm thần bí vẫn đang phát huy tác dụng. Khi bàn tay của hắn vừa mới chạm được đích đến, điện thoại đột nhiên reo lên.
“A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em...”
Tiếng chuông điện thoại vang lên réo rắt giữa màn đêm yên tĩnh, dọa cho Triệu Ngọc giật nảy mình. Hắn vội quơ lấy điện thoại để nghe, nhưng do không cầm chặt nên điện thoại bị tung hết vài vòng trên không mới bắt được lại.
“Ô...” Diêu Giai bị tiếng ồn làm giật mình, mơ mơ màng màng xoay người.
Triệu Ngọc tuôn mồ hôi lạnh rào rào. Hắn không thèm nhìn màn hình xem ai gọi đến mà bắt máy luôn.
“Triệu Ngọc, mau ra mở cửa đi!” Giọng nói mệt mỏi và bực bội của Miêu Anh bỗng vang lên ở đầu dây bên kia: “Tôi đã đi đến trước cửa nhà anh rồi, mau chóng dọn đồ ra chừa chỗ cho tôi, tối nay tôi sẽ ở nhờ nhà anh!!!”
Thì ra còn có một nhóm người đang ăn thịt dê nhúng ở phía sau Triệu Ngọc. Đó là ba người đàn ông trung niên đang cởi trần, uống bia đến say mèm, số lượng chai bia dưới chân bọn họ nhiều vô kể.
Do Triệu Ngọc đang ngồi đưa lưng về phía họ nên hắn không hề nhìn2thấy, thực ra nãy giờ cả ba người đàn ông này đều đang nhìn chằm chằm vào Diêu Giai xinh đẹp.
Trong một quán ăn lề đường như thế, Diêu Giai không khác gì một đoá sen giữa bùn lầy, hiển nhiên là một bức tranh đẹp tuyệt vời!
Tuy Diêu Giai cũng hơi say nhưng vẫn để ý thấy8ánh mắt háo sắc của ba người kia. Có điều, dù sao bọn họ cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, vì thế cô cũng không thèm quan tâm nữa.
Thế nhưng, uống rượu bia vào khiến gan người ta to hơn. Trong số đó có một người đàn ông với dáng người vạm vỡ, gã đang uống6nửa chừng đột nhiên đứng dậy đi vệ sinh. Tuy nhiên, gã lại không chịu đi qua nhà vệ sinh công cộng ở đối diện mà đi đến một bậc thềm cao ở kế bên và cởi quần ra!
Dưới bậc thềm là một con kênh, theo lí mà nói thì cái người này tiểu tiện xuống kênh trong3trường hợp công khai như thế, quá ư là thất đức!
Thế nhưng, sau khi gã cởi quần xong lại quay người lại đối diện với Diêu Giai, không chút xấu hổ hay mắc cỡ gì cả!
Lúc này, Diêu Giai không hét lên mới là lạ!
Ban đầu Triệu Ngọc không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, đợi khi5hắn quay đầu nhìn lại xong, lửa giận lập tức bùng lên phừng phực!
“Bà nội nhà nó! Còn dám động tay động chân trước mặt ông mày à! Chán sống rồi hả?” Triệu Ngọc quát tháo ầm ĩ, tay trái cầm ly bia lên, ném thẳng về phía người đó!
Vốn dĩ hắn định ném vào mặt gã, nhưng vì tay trái sức hơi yếu, ly bia lại nặng nên hơi lệch xuống dưới. Sau khi ném qua đó, cái ly vừa vặn đập trúng vào chỗ đó của gã!
“A...”
Tiếng hét thảm thiết vang lên, giọng cao chót vót, nghe giống như tiếng thái giám bị nhổ lông vậy.
Triệu Ngọc vốn định xông đến đạp gã thêm một phát nữa, nhưng vì tay phải đang bị còng chung với tay Diêu Giai, hành động bất tiện. Vì vậy, hắn chỉ đành cầm cái ly bia của cô lên, muốn ném thêm cái nữa cho vỡ đầu gã!
Thế nhưng, hai gã say xỉn ở bàn bên cạnh không nhịn được nữa. Hai người họ lần lượt xông về phía Triệu Ngọc, miệng thì lên tiếng mắng chửi ầm ĩ.
Triệu Ngọc thấy thế chỉ đành quay sang ném ly về phía người đầu tiên vọt đến.
Đó là một người đàn ông đầu trọc có râu như cá trê. Tuy gã đã say lắm rồi nhưng phản ứng vẫn khá nhanh nhạy, vội cúi đầu xuống né cái ly của Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc lập tức vung nắm đấm ra định kéo ngược gã lại, nhưng lại quên là tay mình đang bị còng chung với Diêu Giai. Hắn vừa vung tay lên thì cô bỗng bị kéo ra phía trước.
Lúc này, người thứ hai cũng đã xông lên. Thấy gã sắp đụng vào người Diêu Giai, Triệu Ngọc vội vọt người ra trước, ôm cô vào lòng để bảo vệ.
Ngay sau đó, người thứ hai đã xông đến đây, đưa tay ôm lấy lưng của Triệu Ngọc! Tên đầu trọc bên kia cũng lập tức chạy đến, nhấc chân lên định đá vào người hắn!
Khi nãy Triệu Ngọc không uống bia nhiều, hắn nhanh tay lẹ mắt, vội quay người đi. Kết quả là tên đầu trọc đã đưa chân đá thẳng vào đồng bọn của mình!
“Bà nội nhà mày!” Triệu Ngọc lên tiếng mắng chửi, sau đó đập đầu ngược ra sau, đụng vào sống mũi của người đứng ở phía sau!
A...
Người đó phát ra tiếng hét thảm thương rồi cúi gập người xuống. Có điều, dù đã cúi gập người xuống nhưng gã lại đưa tay ôm chặt đùi của Triệu Ngọc, kéo một cái khiến hắn loạng choạng.
“Ya!”
Tên đầu trọc hét lên, sau đó lại bắt đầu xông về phía Triệu Ngọc. Hắn vội quay 180 độ lại, ôm chặt Diêu Giai, quay sang một hướng khác, khiến cho tên đầu trọc bị hụt chân ngã xuống đất.
“Mau, đạp gã đi!”
Triệu Ngọc vội chỉ vào người nằm dưới đất và ra hiệu cho Diêu Giai. Đừng thấy cô đã bị dọa đến xanh cả mặt mày mà nhầm, trong thời điểm mấu chốt cô vẫn rất mạnh bạo. Cô giơ cao chân lên, dùng gót giày đạp mạnh vào đầu của cái người đang ôm đùi Triệu Ngọc!
Người đó đột nhiên bị đè đầu xuống đất, đau đến phát khóc. Triệu Ngọc nhân cơ hội này chạy thoát ra ngoài.
“Ha ha ha!” Triệu Ngọc bật cười ha hả, nhấc chân đá mạnh vào bụng của tên đầu trọc.
A...
Tên đầu trọc hét lên thảm thiết, cong gập người lại và đưa tay ôm bụng. Kết quả là, không biết do Diêu Giai bị nghiện hay sao mà đột nhiên vung nắm đấm, đấm một phát vào mặt gã ta!
Bốp!
Sau tiếng động chát chúa đó, tên đầu trọc còn chưa bị làm sao cả, nhưng Diêu Giai lại vẫy cổ tay liên tục, nói: “Đau đau đau đau đau...”
Tên đầu trọc sững người ra, kết quả là Triệu Ngọc liền vung tay tặng gã một cú đấm. Sau một tiếng “rầm”, gã ta nằm bẹp dí dưới gầm bàn.
“A! Tao liều mạng với tụi bay!”
Triệu Ngọc và Diêu Giai quay đầu nhìn lại thì thấy người đàn ông cởi quần lúc nãy đã hoàn hồn lại. Gã còn chưa kịp kéo quần lên liền xông về phía hai người.
Triệu Ngọc nhìn kẻ địch một chút, sau đó lại nhìn Diêu Giai. Đột nhiên, hắn nở một nụ cười gian manh rồi kéo tay cô, cùng nhau xông về phía gã.
Diêu Giai cũng đã hiểu ý Triệu Ngọc. Lúc ba người sắp đụng vào nhau, Triệu Ngọc và Diêu Giai đột nhiên giơ cánh tay ra, dùng sợi xích trên còng số 8 chắn ngay trước cổ đối phương.
Đối phương đang vọt đến với tốc độ nhanh như thế, cổ của gã lập tức bị sợi xích ghìm chặt lại, trực tiếp ngã ngửa xuống đất. Đầu gã đập mạnh xuống đất, té đau đến nỗi không đứng dậy nổi.
“Ô... Không xong, không xong rồi...”
Nào ngờ vừa mới xử lí đối phương xong, Diêu Giai bỗng xanh hết cả mặt. Cô đặt tay lên ngực mình, trông như sắp ói đến nơi vậy.
Triệu Ngọc lập tức hiểu được. Hôm nay Diêu Giai đã uống quá nhiều rượu, lúc nãy lại nhảy lên nhảy xuống đánh người. Bây giờ chắc chắn sẽ cảm thấy dạ dày khó chịu, muốn ói!
Vì thế, Triệu Ngọc vội đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Diêu Giai, cô liền nôn ra ào ào!
Kết quả, rượu vang Lafite đắt đỏ với trị giá hơn bảy nghìn đồng đều bị nôn hết lên mặt của cái gã cởi quần kia!!!
Ôi...
Nhìn thấy cảnh tượng dơ dáy này, Triệu Ngọc cũng cảm thấy dạ dày khó chịu. Nào ngờ sau khi Diêu Giai ói xong thì đột nhiên say mèm ra, ngã vào trong lòng Triệu Ngọc và ngủ thiếp đi.
...
Hai mươi phút sau, ở đường Thuận Phong, trong nhà của Triệu Ngọc.
“Đúng vậy, anh Trương!” Triệu Ngọc đang nghiêm túc gọi điện thoại: “Vẫn là cái tên Tạng Kiệt đó. Tôi không cần biết anh dùng cách gì, trước tiên hãy đóng băng hết tài khoản của anh ta đã. Thằng nhãi ấy không phải người tốt, tôi phải hành chết anh ta! À, đúng rồi, anh giúp tôi để ý thông tin mua xe của anh ta, chẳng phải anh ta đã dùng tên của Diêu Giai để mua một chiếc xe sao? Nếu như anh ta dám trả xe lại, anh cứ ra tay làm khó anh ta! Sau khi xong việc, tôi nhất định sẽ cám ơn anh đàng hoàng, mời anh đi chơi bida...”
Sau khi nghe Trương Cảnh Phong đồng ý, Triệu Ngọc mới cúp máy.
Hắn đặt điện thoại xuống, đột nhiên cảm thấy khẩn trương.
Lúc này, mỹ nhân Diêu Giai đang nằm ngay trên giường của hắn. Nhìn ngắm cơ thể xinh đẹp ấy, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy hơi choáng váng.
Hắn đã quá quen thuộc với cơ thể của Diêu Giai rồi. Thế nhưng lúc này nhìn thấy cô nằm ngay trước mặt mình, đưa tay ra là có thể chạm đến được, nhưng hắn lại bỗng có cảm giác như xa vời vợi.
Nhớ lại trước đây, mối tình sống chết có nhau của mình với Diêu Giai đã sâu đậm đến nhường nào? Đã làm biết bao nhiêu người cảm động? Thế nhưng, toàn bộ mọi thứ của kiếp trước đều đã tuyên bố kết thúc cùng với cái chết của hắn!
Tuy rằng ông trời đã cho mình thêm một cơ hội, nhưng Diêu Giai trước mặt lại không phải là Diêu Giai của lúc trước nữa. Vậy thì... mình có nên ra tay không?
Chậc chậc...
Ngay giây phút này, Triệu Ngọc không hề say xỉn gì cả, hắn đang tỉnh táo vô cùng. Hắn biết rằng Diêu Giai này không phải là người yêu trước đây của mình và hắn cũng biết rõ rằng hiện giờ Diêu Giai vừa thất tình vừa say xỉn. Nếu mình nhân cơ hội này ra tay thì đúng là quá thất đức. Ngoài ra, hắn còn biết là trong tim mình hiện đang tồn tại hình bóng của một cô gái xinh đẹp khác!
Trong lúc do dự, hắn đưa tay móc ví tiền ra, lấy ra một cái chìa khoá từ trong đó rồi mở khoá cái còng số 8 trên tay hai người.
Thì ra hắn không hề quên mang chìa khoá, chỉ là do hắn cố tình nói vậy thôi.
Thật ra hôm nay lúc hắn nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ Diêu Giai, thật sự hắn chẳng nghĩ gì nhiều cả. Mục đích ban đầu của hắn chính là hoàn thành tốt quẻ Khảm của hệ thống, từ đó nhận được một số đạo cụ bá đạo!
Thế nhưng, sau khi hắn gặp được Diêu Giai thì đột nhiên lại không thể kiềm chế được mà nhớ đến Diêu Giai của lúc trước. Mọi người thường nói là nhìn vật nhớ người, nhưng Triệu Ngọc thì lại là nhìn người nhớ tình. Hắn có cảm giác như bị lạc vào trong không gian ảo với ánh đèn lấp lánh vậy.
Chính vì như thế nên hắn mới cố tình giấu chìa khoá đi. Vì sao ư? Đơn giản là để có thể tiếp xúc thân mật với người yêu lúc trước của mình hơn!
Nhưng mà bây giờ, khi hắn đã đạt được mục đích rồi, mỹ nhân đã nằm trên giường của mình, hắn lại bắt đầu chần chừ...
Chậc chậc...
Bây giờ Diêu Giai đã say mèm ra rồi, rốt cuộc có nên ra tay hay không đây? Ngày mai... cứ nói là mình cũng bị uống say, vì say nên làm bậy? Có thích hợp hay không?
Tuy rằng trong đầu vẫn đang đấu tranh tư tưởng, nhưng tay của Triệu Ngọc lại bắt đầu cởi nút áo trước ngực Diêu Giai. Cảm nhận được cơ thể nóng bỏng trước mặt mình, cuối cùng sự gấp gáp đã chiếm lấy lí trí của hắn. Hắn từ từ vươn bàn tay tội lỗi của mình ra...
Thế nhưng quẻ Khảm thần bí vẫn đang phát huy tác dụng. Khi bàn tay của hắn vừa mới chạm được đích đến, điện thoại đột nhiên reo lên.
“A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em...”
Tiếng chuông điện thoại vang lên réo rắt giữa màn đêm yên tĩnh, dọa cho Triệu Ngọc giật nảy mình. Hắn vội quơ lấy điện thoại để nghe, nhưng do không cầm chặt nên điện thoại bị tung hết vài vòng trên không mới bắt được lại.
“Ô...” Diêu Giai bị tiếng ồn làm giật mình, mơ mơ màng màng xoay người.
Triệu Ngọc tuôn mồ hôi lạnh rào rào. Hắn không thèm nhìn màn hình xem ai gọi đến mà bắt máy luôn.
“Triệu Ngọc, mau ra mở cửa đi!” Giọng nói mệt mỏi và bực bội của Miêu Anh bỗng vang lên ở đầu dây bên kia: “Tôi đã đi đến trước cửa nhà anh rồi, mau chóng dọn đồ ra chừa chỗ cho tôi, tối nay tôi sẽ ở nhờ nhà anh!!!”