Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-266.txt
Chương 266: Lưu manh cũng có lúc thất thủ
“Sao vậy? Nói chậm lại một chút!”
Cuộc gọi của Diêu Giai được gọi đến một cách rất bất ngờ, khiến Triệu Ngọc bỗng dưng cảm giác được điều gì đó.
“Hu hu…” Diêu Giai vẫn vừa khóc thút thít vừa nói: “Tên khốn Tạng Kiệt này,2anh ta lại ngoại tình rồi! Hơn nữa… Hơn nữa còn ngoại tình với người bạn thân của tôi, người bạn tốt nhất của tôi, hu hu…”.
À ừ…
Triệu Ngọc đã biết điều này nên rất bất đắc dĩ. Thật không ngờ vở kịch máu chó8này vẫn được trình diễn. Mấy ngày liên tiếp, hắn đã từng cân nhắc nhiều lần, cảm thấy rất tiếc cho Diêu Giai. Hắn muốn sai đám tên Tóc Vàng đi bắt gian hai người kia tại trận, trút giận thay cô ấy.
Có điều mấy6ngày hôm nay Triệu Ngọc lại bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, đã không để ý đến chuyện này từ lâu.
Nhưng không ngờ hắn còn chưa ra tay mà Diêu Giai đã biết. Bởi vì tò mò, Triệu Ngọc vội hỏi: “Giai Giai,3ừm, y tá trưởng Diêu, chuyện này… sao cô biết được?”
“Tôi không biết! Hu hu…” Diêu Giai tủi thân khóc lóc rồi kể lể: “Là… Là chồng của Địch Lâm Lâm phát hiện trước, còn quay thành video ngắn nữa, sau đó anh ta mới5gửi cho tôi! Hu hu… Tại sao lại có chuyện như vậy được chứ? Địch Lâm Lâm, cậu ấy đã có chồng… hu hu…”
“Được rồi, đừng khóc nữa, đâu phải là chuyện gì ghê gớm. Có thể thấy được bản chất ghê tởm của Tạng Kiệt cũng không phải là một chuyện xấu!” Triệu Ngọc khuyên nhủ.
“Vậy… cảnh sát Triệu, bây giờ tôi không dám tin ai nữa! Tôi không dám nói cho bố mẹ tôi biết! Tôi…” Nói lòng vòng một hồi, Diêu Giai mới bất lực nói với Triệu Ngọc: “Tên khốn Tạng Kiệt, anh ta đã khóa thẻ tín dụng của tôi rồi! Bây giờ tôi không thanh toán được… hu hu…”.
“Cái tên cứt chó này!” Triệu Ngọc tức giận mắng một câu, vội nói: “Được rồi, cô chờ một lát, tôi sẽ đến ngay!”
“Ừm… Vậy…” Diêu Giai nói với giọng hơi ngượng ngập: “Anh mang theo nhiều tiền một chút. Lúc nãy tôi mượn rượu giải sầu, đã gọi rất nhiều thứ nên cần khá nhiều tiền!”
“Không sao, bao nhiêu?” Triệu Ngọc chẳng hề để ý.
“Ừm… Anh mang tám nghìn là được!” Diêu Giai nói: “Chuyện này anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ trả cho anh!”
Wow!?
Tám nghìn đồng?
Triệu Ngọc thật sự muốn hỏi một câu, bà cô à, cô đã gọi thứ gì thế? Thịt rồng à? Một người ăn hết những tám nghìn?
Có điều, Triệu Ngọc luôn luôn rất nghĩa khí nên hắn liền nói với Diêu Giai là cứ đợi mình ở đó, hắn sẽ đến ngay.
Giang hồ cứu nguy thì không thể chối từ, huống chi Diêu Giai còn là một người đẹp giống y như mối tình đầu của hắn ở kiếp trước nữa chứ?
Chỉ có điều, cứu nguy thì cứu nguy, là một lưu manh có kinh nghiệm lâu năm, Triệu Ngọc vẫn biết phải làm gì để tận dụng ưu thế của bản thân mình.
Bởi vậy, sau khi ra khỏi cục, hắn trực tiếp lái xe cảnh sát, chạy thẳng về phía tiệm cơm Tây Mona Lisa mà Diêu Giai đã nói.
Đường đi đến đó không xa, chưa đến mười phút, Triệu Ngọc đã nhanh chóng chạy đến nơi.
Để màn trình diễn này đạt được hiệu quả tốt nhất, trước lúc hắn chạy đến cửa tiệm cơm còn bật còi cảnh sát lên. Sau đó, cùng với tiếng còi hú “ò e ò e”, hắn dừng xe cái két ở trước cửa tiệm cơm.
Ngay sau đó, hắn dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào nhà hàng. Khi thấy được Diêu Giai, hắn không nói một lời mà trực tiếp lấy cái còng tay đã chuẩn bị từ trước ra, một đầu khóa vào tay Diêu Giai, một đầu khác lại khóa vào tay mình!
Sau đó, dưới khuôn mặt ngây ngốc của Diêu Giai, hắn kéo cô định bước ra ngoài, đồng thời còn hô lên với người phục vụ trong nhà hàng: “Cảnh sát phá án, người này là nghi phạm quan trọng! Mau tránh đường!”
“Khoan đã!”
Trong phút chốc, năm sáu người phục vụ đồng thời đứng cản trước mặt Triệu Ngọc.
“Thư anh, xin anh hãy đưa thẻ ra!”
Triệu Ngọc vội vàng lấy thẻ cảnh sát của mình ra cho bọn họ xem, sau đó lại ra vẻ sốt ruột quát lên: “Người này là nghi phạm quan trọng, vô cùng nguy hiểm, tôi nhất định phải đưa cô ta về Cục Cảnh sát để xử lý!”
“Tôi…” Tuy Diêu Giai vẫn còn hơi ngây ngốc, nhưng khi thấy Triệu Ngọc nói chuyện khoa trương như vậy thì hình như đã ngộ ra được điều gì đó. Lúc này cô mới hung dữ trừng mắt nhìn mấy người phục vụ này.
“Được rồi, cảnh sát! Thôi đi…” Lúc này, theo dòng người tách ra, giám đốc nhà hàng mặc một bộ đồ Tây phẳng phiu thình lình xuất hiện trước mặt hai người bọn họ. Ông ta lạnh lùng nói: “Hai người chính là lần thứ ba trong tháng này, lần thứ hai mươi lăm trong năm nay giả vờ làm cảnh sát bắt tội phạm, muốn ăn cơm không trả tiền rồi! Kịch bản của mấy người thực sự là không hề có chút sáng tạo nào!”
“Cái gì! Bà nội nhà nó chứ!” Triệu Ngọc mắng to một tiếng: “Biết vụ án cướp ngân hàng không? Đây là nghi phạm quan trọng, lẽ nào ông muốn cản trở công vụ?”
Tuy Triệu Ngọc vẫn còn kiên trì, thế nhưng rõ ràng là không đủ tự tin.
“Được rồi, không nói nhiều nữa!” Giám đốc quay đầu lại, nói với thuộc hạ ba chữ: “Quy tắc cũ!”
Sau khi nói xong, một người phục vụ cầm máy POS để quẹt thẻ, một người khác lại cầm điện thoại vô tuyến lên. Hai người bọn họ đứng trước mặt Triệu Ngọc.
“Muốn quẹt thẻ hay là gọi điện cho cảnh sát, mấy người tự chọn đi!” Giám đốc nói rất nhẹ nhàng.
“Hừ!” Đối diện với tình cảnh này, Triệu Ngọc vẫn chẳng hề để ý. Lúc này hắn mới lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, quát lên: “Coi như mấy người lợi hại! Quẹt thẻ thì quẹt thẻ, ai sợ ai?”
Ơ kìa…
Diêu Giai hừ nhẹ một tiếng, nghiêng người dựa vào vai của Triệu Ngọc.
Tiêu hết 7688 đồng! Sau khi quẹt thẻ ký tên, Triệu Ngọc hung dữ chỉ tay vào ông giám đốc, quát: “Thằng cha kia, tôi nhớ kỹ ông rồi! Chỉ có điều, nếu đã bỏ ra nhiều tiền như vậy, mấy người cũng đừng dọn bàn sớm quá, ông đây còn chưa ăn cơm nữa! Đúng lúc có thể lấp đầy bụng…”.
Nói xong, hắn cũng không chờ Diêu Giai phản ứng lại, liền kéo cô về chỗ ngồi lúc nãy.
Vốn dĩ Triệu Ngọc tưởng là trên bàn sẽ chất đầy hải sản món ngon hiếm có gì đó, thế nhưng vừa cúi đầu nhìn, hắn chỉ thấy được một dĩa salad hoa quả to và một bình rượu rỗng tuếch mà thôi.
“Mẹ nó! Đây là hắc điếm hay sao?” Triệu Ngọc chỉ vào người phục vụ rồi bắt đầu mắng: “Chỉ có mấy thứ như vậy mà đến hơn bảy nghìn đồng? Hắc điếm! Cứ đợi đấy, tôi sẽ đi kiện mấy người!”
“Ừm… Chuyện này… Cảnh sát Triệu!” Diêu Giai xấu hổ chu môi nói: “Bình rượu đỏ đó là Lafite năm 2008…”.
“...” Triệu Ngọc không nói gì.
“Xấu hổ quá!” Diêu Giai đỏ hết cả mặt, nói: “Tâm trạng của tôi không được tốt nên muốn mượn rượu giải sầu. Hơn nữa, tôi nghĩ mình đang dùng tiền của Tạng Kiệt, thế nhưng tôi không ngờ anh ta lại khóa thẻ! Tên khốn đó! Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho anh!”
“Ừm… Ừ ừ…” Triệu Ngọc thật sự không biết nên nói gì.
“Vậy… Nếu vậy…” Diêu Giai giơ còng tay lên, nói: “Anh mở cái này ra trước đi!”
“Ừm… Được, được!” Triệu Ngọc trừng mắt nhìn người phục vụ trước, sau khi làm cho bọn họ sợ quá bỏ đi, lúc này hắn mới kiếm chìa khóa trên người. Thế nhưng hắn mò mẫm một hồi lâu mà vẫn không tìm được chìa khóa: “Trời ạ, tiêu rồi! Xin lỗi cô Diêu Giai, hôm nay tôi mới bắt một tên tội phạm, chắc tôi đã để chìa khóa trong Cục Cảnh sát!”
“Hả? Chuyện này…” Mặt Diêu Giai càng đỏ hơn, nhanh chóng dùng một cái tay khác che cái còng tay lại.
“Cô đừng sốt ruột quá. Như vậy đi, bây giờ tôi dẫn cô về Cục Cảnh sát tìm chìa khóa. Yên tâm, sẽ tháo ra nhanh thôi…” Nói xong, Triệu Ngọc liền ra hiệu cho Diêu Giai rồi đi về phía xe cảnh sát của mình.
Diêu Giai cũng rất bất đắc dĩ, đành phải đi theo Triệu Ngọc.
Sau khi tắt cái còi cảnh sát đang phát ra tiếng ò e inh ỏi kia, sự buồn bực và nóng vội trong người hắn cũng biến mất. Thế nhưng vấn đề cũng theo đó mà lần lượt xuất hiện, hai người bị còng tay chung với nhau, ngay cả việc leo lên xe cảnh sát cũng là một chuyện phiền phức.
Triệu Ngọc không thể làm gì khác, đành phải leo lên ghế tài xế từ bên chỗ ghế phụ. Sau khi mò mẫm mất một lúc lâu, bấy giờ hai người mới ngồi vào đúng chỗ. Thế nhưng, khi họ đã yên vị, Triệu Ngọc chuẩn bị lái xe đi thì Diêu Giai lại mang khuôn mặt đỏ bừng nói với hắn: “Cảnh sát Triệu, xin lỗi, tôi… tôi muốn đi vệ sinh…”
“Sao vậy? Nói chậm lại một chút!”
Cuộc gọi của Diêu Giai được gọi đến một cách rất bất ngờ, khiến Triệu Ngọc bỗng dưng cảm giác được điều gì đó.
“Hu hu…” Diêu Giai vẫn vừa khóc thút thít vừa nói: “Tên khốn Tạng Kiệt này,2anh ta lại ngoại tình rồi! Hơn nữa… Hơn nữa còn ngoại tình với người bạn thân của tôi, người bạn tốt nhất của tôi, hu hu…”.
À ừ…
Triệu Ngọc đã biết điều này nên rất bất đắc dĩ. Thật không ngờ vở kịch máu chó8này vẫn được trình diễn. Mấy ngày liên tiếp, hắn đã từng cân nhắc nhiều lần, cảm thấy rất tiếc cho Diêu Giai. Hắn muốn sai đám tên Tóc Vàng đi bắt gian hai người kia tại trận, trút giận thay cô ấy.
Có điều mấy6ngày hôm nay Triệu Ngọc lại bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, đã không để ý đến chuyện này từ lâu.
Nhưng không ngờ hắn còn chưa ra tay mà Diêu Giai đã biết. Bởi vì tò mò, Triệu Ngọc vội hỏi: “Giai Giai,3ừm, y tá trưởng Diêu, chuyện này… sao cô biết được?”
“Tôi không biết! Hu hu…” Diêu Giai tủi thân khóc lóc rồi kể lể: “Là… Là chồng của Địch Lâm Lâm phát hiện trước, còn quay thành video ngắn nữa, sau đó anh ta mới5gửi cho tôi! Hu hu… Tại sao lại có chuyện như vậy được chứ? Địch Lâm Lâm, cậu ấy đã có chồng… hu hu…”
“Được rồi, đừng khóc nữa, đâu phải là chuyện gì ghê gớm. Có thể thấy được bản chất ghê tởm của Tạng Kiệt cũng không phải là một chuyện xấu!” Triệu Ngọc khuyên nhủ.
“Vậy… cảnh sát Triệu, bây giờ tôi không dám tin ai nữa! Tôi không dám nói cho bố mẹ tôi biết! Tôi…” Nói lòng vòng một hồi, Diêu Giai mới bất lực nói với Triệu Ngọc: “Tên khốn Tạng Kiệt, anh ta đã khóa thẻ tín dụng của tôi rồi! Bây giờ tôi không thanh toán được… hu hu…”.
“Cái tên cứt chó này!” Triệu Ngọc tức giận mắng một câu, vội nói: “Được rồi, cô chờ một lát, tôi sẽ đến ngay!”
“Ừm… Vậy…” Diêu Giai nói với giọng hơi ngượng ngập: “Anh mang theo nhiều tiền một chút. Lúc nãy tôi mượn rượu giải sầu, đã gọi rất nhiều thứ nên cần khá nhiều tiền!”
“Không sao, bao nhiêu?” Triệu Ngọc chẳng hề để ý.
“Ừm… Anh mang tám nghìn là được!” Diêu Giai nói: “Chuyện này anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ trả cho anh!”
Wow!?
Tám nghìn đồng?
Triệu Ngọc thật sự muốn hỏi một câu, bà cô à, cô đã gọi thứ gì thế? Thịt rồng à? Một người ăn hết những tám nghìn?
Có điều, Triệu Ngọc luôn luôn rất nghĩa khí nên hắn liền nói với Diêu Giai là cứ đợi mình ở đó, hắn sẽ đến ngay.
Giang hồ cứu nguy thì không thể chối từ, huống chi Diêu Giai còn là một người đẹp giống y như mối tình đầu của hắn ở kiếp trước nữa chứ?
Chỉ có điều, cứu nguy thì cứu nguy, là một lưu manh có kinh nghiệm lâu năm, Triệu Ngọc vẫn biết phải làm gì để tận dụng ưu thế của bản thân mình.
Bởi vậy, sau khi ra khỏi cục, hắn trực tiếp lái xe cảnh sát, chạy thẳng về phía tiệm cơm Tây Mona Lisa mà Diêu Giai đã nói.
Đường đi đến đó không xa, chưa đến mười phút, Triệu Ngọc đã nhanh chóng chạy đến nơi.
Để màn trình diễn này đạt được hiệu quả tốt nhất, trước lúc hắn chạy đến cửa tiệm cơm còn bật còi cảnh sát lên. Sau đó, cùng với tiếng còi hú “ò e ò e”, hắn dừng xe cái két ở trước cửa tiệm cơm.
Ngay sau đó, hắn dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào nhà hàng. Khi thấy được Diêu Giai, hắn không nói một lời mà trực tiếp lấy cái còng tay đã chuẩn bị từ trước ra, một đầu khóa vào tay Diêu Giai, một đầu khác lại khóa vào tay mình!
Sau đó, dưới khuôn mặt ngây ngốc của Diêu Giai, hắn kéo cô định bước ra ngoài, đồng thời còn hô lên với người phục vụ trong nhà hàng: “Cảnh sát phá án, người này là nghi phạm quan trọng! Mau tránh đường!”
“Khoan đã!”
Trong phút chốc, năm sáu người phục vụ đồng thời đứng cản trước mặt Triệu Ngọc.
“Thư anh, xin anh hãy đưa thẻ ra!”
Triệu Ngọc vội vàng lấy thẻ cảnh sát của mình ra cho bọn họ xem, sau đó lại ra vẻ sốt ruột quát lên: “Người này là nghi phạm quan trọng, vô cùng nguy hiểm, tôi nhất định phải đưa cô ta về Cục Cảnh sát để xử lý!”
“Tôi…” Tuy Diêu Giai vẫn còn hơi ngây ngốc, nhưng khi thấy Triệu Ngọc nói chuyện khoa trương như vậy thì hình như đã ngộ ra được điều gì đó. Lúc này cô mới hung dữ trừng mắt nhìn mấy người phục vụ này.
“Được rồi, cảnh sát! Thôi đi…” Lúc này, theo dòng người tách ra, giám đốc nhà hàng mặc một bộ đồ Tây phẳng phiu thình lình xuất hiện trước mặt hai người bọn họ. Ông ta lạnh lùng nói: “Hai người chính là lần thứ ba trong tháng này, lần thứ hai mươi lăm trong năm nay giả vờ làm cảnh sát bắt tội phạm, muốn ăn cơm không trả tiền rồi! Kịch bản của mấy người thực sự là không hề có chút sáng tạo nào!”
“Cái gì! Bà nội nhà nó chứ!” Triệu Ngọc mắng to một tiếng: “Biết vụ án cướp ngân hàng không? Đây là nghi phạm quan trọng, lẽ nào ông muốn cản trở công vụ?”
Tuy Triệu Ngọc vẫn còn kiên trì, thế nhưng rõ ràng là không đủ tự tin.
“Được rồi, không nói nhiều nữa!” Giám đốc quay đầu lại, nói với thuộc hạ ba chữ: “Quy tắc cũ!”
Sau khi nói xong, một người phục vụ cầm máy POS để quẹt thẻ, một người khác lại cầm điện thoại vô tuyến lên. Hai người bọn họ đứng trước mặt Triệu Ngọc.
“Muốn quẹt thẻ hay là gọi điện cho cảnh sát, mấy người tự chọn đi!” Giám đốc nói rất nhẹ nhàng.
“Hừ!” Đối diện với tình cảnh này, Triệu Ngọc vẫn chẳng hề để ý. Lúc này hắn mới lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, quát lên: “Coi như mấy người lợi hại! Quẹt thẻ thì quẹt thẻ, ai sợ ai?”
Ơ kìa…
Diêu Giai hừ nhẹ một tiếng, nghiêng người dựa vào vai của Triệu Ngọc.
Tiêu hết 7688 đồng! Sau khi quẹt thẻ ký tên, Triệu Ngọc hung dữ chỉ tay vào ông giám đốc, quát: “Thằng cha kia, tôi nhớ kỹ ông rồi! Chỉ có điều, nếu đã bỏ ra nhiều tiền như vậy, mấy người cũng đừng dọn bàn sớm quá, ông đây còn chưa ăn cơm nữa! Đúng lúc có thể lấp đầy bụng…”.
Nói xong, hắn cũng không chờ Diêu Giai phản ứng lại, liền kéo cô về chỗ ngồi lúc nãy.
Vốn dĩ Triệu Ngọc tưởng là trên bàn sẽ chất đầy hải sản món ngon hiếm có gì đó, thế nhưng vừa cúi đầu nhìn, hắn chỉ thấy được một dĩa salad hoa quả to và một bình rượu rỗng tuếch mà thôi.
“Mẹ nó! Đây là hắc điếm hay sao?” Triệu Ngọc chỉ vào người phục vụ rồi bắt đầu mắng: “Chỉ có mấy thứ như vậy mà đến hơn bảy nghìn đồng? Hắc điếm! Cứ đợi đấy, tôi sẽ đi kiện mấy người!”
“Ừm… Chuyện này… Cảnh sát Triệu!” Diêu Giai xấu hổ chu môi nói: “Bình rượu đỏ đó là Lafite năm 2008…”.
“...” Triệu Ngọc không nói gì.
“Xấu hổ quá!” Diêu Giai đỏ hết cả mặt, nói: “Tâm trạng của tôi không được tốt nên muốn mượn rượu giải sầu. Hơn nữa, tôi nghĩ mình đang dùng tiền của Tạng Kiệt, thế nhưng tôi không ngờ anh ta lại khóa thẻ! Tên khốn đó! Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho anh!”
“Ừm… Ừ ừ…” Triệu Ngọc thật sự không biết nên nói gì.
“Vậy… Nếu vậy…” Diêu Giai giơ còng tay lên, nói: “Anh mở cái này ra trước đi!”
“Ừm… Được, được!” Triệu Ngọc trừng mắt nhìn người phục vụ trước, sau khi làm cho bọn họ sợ quá bỏ đi, lúc này hắn mới kiếm chìa khóa trên người. Thế nhưng hắn mò mẫm một hồi lâu mà vẫn không tìm được chìa khóa: “Trời ạ, tiêu rồi! Xin lỗi cô Diêu Giai, hôm nay tôi mới bắt một tên tội phạm, chắc tôi đã để chìa khóa trong Cục Cảnh sát!”
“Hả? Chuyện này…” Mặt Diêu Giai càng đỏ hơn, nhanh chóng dùng một cái tay khác che cái còng tay lại.
“Cô đừng sốt ruột quá. Như vậy đi, bây giờ tôi dẫn cô về Cục Cảnh sát tìm chìa khóa. Yên tâm, sẽ tháo ra nhanh thôi…” Nói xong, Triệu Ngọc liền ra hiệu cho Diêu Giai rồi đi về phía xe cảnh sát của mình.
Diêu Giai cũng rất bất đắc dĩ, đành phải đi theo Triệu Ngọc.
Sau khi tắt cái còi cảnh sát đang phát ra tiếng ò e inh ỏi kia, sự buồn bực và nóng vội trong người hắn cũng biến mất. Thế nhưng vấn đề cũng theo đó mà lần lượt xuất hiện, hai người bị còng tay chung với nhau, ngay cả việc leo lên xe cảnh sát cũng là một chuyện phiền phức.
Triệu Ngọc không thể làm gì khác, đành phải leo lên ghế tài xế từ bên chỗ ghế phụ. Sau khi mò mẫm mất một lúc lâu, bấy giờ hai người mới ngồi vào đúng chỗ. Thế nhưng, khi họ đã yên vị, Triệu Ngọc chuẩn bị lái xe đi thì Diêu Giai lại mang khuôn mặt đỏ bừng nói với hắn: “Cảnh sát Triệu, xin lỗi, tôi… tôi muốn đi vệ sinh…”
Bình luận facebook