Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-317.txt
Chương 317: Nhắm thẳng đến chân tướng
Tuy Triệu Ngọc luôn bận rộn, thế nhưng liên quan đến việc điều tra vụ án giấu xác ở ngân hàng, hắn vẫn luôn tham gia trong đó.
Cho dù là nhận thi thể tại phòng khám nghiệm tử thi, hay là thăm hỏi điều tra về người nhà của người chết, hắn luôn cảm thấy phản ứng của người nhà nạn nhân đều không mãnh liệt cho lắm!
Ngoại trừ lần2trước người nhà của Đường Triệu Long từng ở Cục Cảnh sát khóc lóc ầm ĩ, còn phản ứng của những gia đình khác đều có vẻ khá lạnh nhạt.
Vì sao lại có tình trạng ấy?
Chẳng lẽ... quan hệ của nạn nhân với người nhà cũng không hòa hợp?
Hay là... trong đó còn có ẩn tình gì?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc càng muốn bắt tay điều tra từ quan hệ8của nạn nhân với người nhà, vì vậy hắn đọc kỹ lại tài liệu một lần nữa.
Bởi vì đã thương lượng xong việc luân phiên đổi ca nghỉ, nên tối nay Miêu Anh không ở lại Cục Cảnh sát mà về nhà nghỉ ngơi. Nhìn xung quanh, những người ở lại về cơ bản đều là các đồng nghiệp ở tổ A, tầm mắt của Triệu Ngọc nhanh chóng tập6trung trên người Lý Bối Ni.
Cô cũng không gắng gượng nổi nữa mà đã nằm bò ở trên bàn ngủ say. Triệu Ngọc khẽ đánh thức cô, nói: “Bối Ni, giúp anh tìm tư liệu chi tiết về người nhà của nạn nhân!”
“Vâng, được ạ!” Lý Bối Ni mắt nhắm mắt mở, gần như máy móc gõ lên bàn phím. Gõ một lúc lâu, cô mới nhập nhèm qua quít3hỏi một câu: “Đàn anh, người nhà nạn nhân làm sao thế?”
“Không biết! Anh cảm thấy những gia đình này khóc lóc không thê thảm lắm!” Triệu Ngọc thuận miệng trả lời.
“Hả? Khóc lóc không thê thảm?” Lý Bối Ni rất bất ngờ.
“Ừ... Đúng đấy. Cảm giác ấy mà. Dường như bọn họ không đau lòng cho lắm, cũng không biết tại sao nữa!” Triệu Ngọc trả lời.
“Ồ...” Lý Bối5Ni ngáp một cái, tìm thấy tài liệu trên máy tính rồi ấn nút in: “Nhưng mà, lúc phát hiện ra thi thể của Cung Tú Trân, mấy người thân thích của Cục trưởng Đường khóc ghê gớm lắm mà! Hơn nữa, tuy Cục trưởng Đường đã xin từ chức, nhưng vẫn rất quan tâm đến vụ án của dì năm nhà ông ta. Ông ta từng nhắc với Cục phó Loan rất nhiều lần!”
“Còn nữa, em nghe nói, Cục phó Loan đã làm rất nhiều việc ở bên phòng Công tác xã hội. Để đảm bảo cho vụ án này không bị truyền thông biết được, có thể nói là chị ấy đã hao tổn hết tâm huyết! Em đoán, chắc hẳn bọn họ đã có thỏa thuận gì đó với người nhà nạn nhân về việc không được loan tin ra ngoài nhỉ? Cho nên, anh mới có loại cảm giác này?”
“Không biết nữa!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Có điều, giữ bí mật với đau lòng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Anh luôn cảm thấy phản ứng của mấy người đấy có hơi không được bình thường!”
“Ừ...” Lý Bối Ni đưa tài liệu cho Triệu Ngọc, đồng thời nói: “Nhưng mà, hình như em từng nghe thấy tổ trưởng Miêu nhắc tới một chuyện, đó là người thân trực hệ của nạn nhân cũng không nhiều lắm!”
“Hả?” Triệu Ngọc nhướng mày, vội vàng cầm lấy tài liệu, cẩn thận xem xét.
Hắn đọc qua một lượt, không ngờ lại giống với những gì Miêu Anh nói.
Đầu tiên, nạn nhân thứ nhất Đoàn Đại Thành và nạn nhân thứ năm Cung Tú Trân không có con cái, mặc dù vẫn có một vài anh chị em, thế nhưng tuổi tác đều đã cao.
Tiếp đến là nạn nhân thứ hai Đường Linh Linh, vào thời điểm mất tích, người này đang ở trong trạng thái li dị, độc thân. Mặc dù có một đứa con gái nhưng đứa bé lại sống cùng với chồng trước.
Đến nạn nhân thứ ba, mẹ của Đông Vân bị tai nạn xe cộ mất sớm, cô ta và bố mở siêu thị. Lúc mất tích, cô ta đang có bạn trai, vẫn chưa lập gia đình. Đến khi xác nhận thi thể, bố của Đông Vân đã mắc phải bệnh hiểm nghèo, họ hàng thân thích không dám nói với ông ấy tin dữ này, hiển nhiên cũng không dám loan tin ra ngoài.
Nạn nhân thứ tư Thiệu Chấn Giang, vợ con của người này cũng bị tai nạn xe mà qua đời. Sau đấy ông ta cũng không tái giá, cho đến lúc mất tích vẫn cô độc một mình.
Trong số tất cả những người này, chỉ có nạn nhân cuối cùng - tài xế xe tải Trương Hồng Nhiên là không giống. Cha mẹ của anh ta vẫn còn khỏe mạnh, cũng có vợ con đầy đủ.
Trương Hồng Nhiên là trụ cột kinh tế của cả nhà bọn họ, cái chết của anh ta đương nhiên đã gây ra ảnh hưởng vô cùng lớn cho gia đình. Song, sau khi tin dữ của anh ta truyền về, cha mẹ của anh ta lại bận bịu phân chia tài sản với con dâu.
Xem hết những tư liệu này, Triệu Ngọc mới hiểu rõ nguyên nhân. Hắn đôn đáo tra xét cả buổi trời, cuối cùng không phải vì đám thân thích ấy biểu hiện không được bình thường, mà là bởi vì thân nhân trực hệ của những nạn nhân này quá ít, cho nên mới có vẻ lạnh nhạt như thế.
Có điều, có một điểm trong tư liệu thu hút sự chú ý của Triệu Ngọc. Hóa ra cả nhà Trương Hồng Nhiên lại là người của huyện Đồng Dương!
Ngoài ra, Đoàn Đại Thành, Cung Tú Trân, còn có Đông Vân cũng là người huyện Đồng Dương! Trong sáu nạn nhân, có bốn nạn nhân đều đến từ huyện Đồng Dương, kiểu tình huống này không thể không khiến cho các cảnh sát điều tra chú trọng!
Vậy thì... rốt cuộc huyện Đồng Dương đóng vai trò gì trong vụ án này?
Hung thủ... liệu có phải cũng là người của huyện Đồng Dương hay không?
Chậc chậc...
Triệu Ngọc vốn chỉ cho rằng bản thân hắn đã tìm ra một lối suy nghĩ chính xác, thế nhưng bây giờ xem ra, điểm nghi vấn lại càng ngày càng nhiều, càng ngày càng phức tạp.
Rốt cuộc vì lý do gì mà những người này lại bị hung thủ nhắm trúng chứ?
Hung thủ có thù oán gì với họ?
Nếu dựa theo kinh nghiệm trên giang hồ của Triệu Ngọc mà nói, một người vì báo thù, không ngại dùng cách thức để cho đối phương đói đến chết, vậy thì cũng đủ để nói rõ, thù oán giữa bọn họ vô cùng sâu nặng! Tuyệt đối không phải loại mâu thuẫn bình thường!
Thế nhưng, giữa những nạn nhân này đâu có mối liên hệ nào đâu?
Vậy thì...
Đúng lúc Triệu Ngọc đang khổ tâm suy nghĩ, Miêu Anh cùng đám người Trương Diệu Huy lần lượt tới cơ quan, hơn nữa còn mang bữa sáng tới cho mọi người.
Bởi vì sự xuất hiện của Vương Thánh Nghiêu và tổ chuyên án, còn có mối quan hệ rất vi diệu giữa Triệu Ngọc và Miêu Anh, nên hiện tại các đồng nghiệp hai tổ A, B chung sống vô cùng hòa hợp, cùng chung mối thù, đồng tâm hiệp lực đối phó với kẻ địch.
“Thế nào rồi, ngài thần thám của tôi?” Do Miêu Anh được ngủ ngon một giấc nên hôm nay vô cùng có tinh thần, lại hồi phục tư thế hiên ngang như những ngày trước.
Triệu Ngọc trố mắt nhìn Miêu Anh, lại bởi vì trong đầu vẫn đang suy nghĩ về tình tiết vụ án nên bỗng chốc không biết đáp lại thế nào!
“Này, cái này là của anh đấy!” Miêu Anh cười cười, đưa một túi đồ ăn sáng cho Triệu Ngọc.
Hắn nhận lấy bữa sáng, thấy trên bịch vẫn còn dính mấy giọt nước. Xem ra, trời vẫn chưa tạnh mưa hẳn.
Hắn mở túi ra nhìn, bên trong lại là ba chiếc bánh hamburger! Triệu Ngọc không khỏi kích động, cái này rõ ràng là Miêu Anh đặc biệt chuẩn bị cho hắn. Nếu như người ta đã chuẩn bị bữa sáng cho mình không giống với người khác, vậy chẳng phải đã nói rõ, cô ấy rất để ý đến hắn sao?
Hì hì hì...
Triệu Ngọc không kìm được vui vẻ trong lòng.
“A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em...”
Ai ngờ, hamburger còn chưa vào bụng, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên. Hắn vừa mở ra xem, hai hàng lông mày lại nhíu chặt lại, cuộc điện thoại này do mẹ hắn gọi tới.
Hắn định không nghe, nhưng lại lo lắng mẹ già có chuyện gì gấp, chỉ đành miễn cưỡng nhấn vào nút nhận cuộc gọi.
“Ui chao! Con trai, con nghe điện thoại là tốt rồi, nghe là tốt rồi! Dọa mẹ sợ chết khiếp!” Trong điện thoại truyền tới giọng nói gấp gáp của bà cụ.
“Làm sao thế hả mẹ!?”
Triệu Ngọc hỏi một câu, ánh mắt lại bất giác nhìn về phía Miêu Anh. Cô nghe thấy hắn gọi “mẹ” cũng cảm thấy rất lạ lẫm nên hiếu kì nhìn hắn.
“Ui chao! Mấy đứa không xem thời sự sao?” Bà cụ nói: “Sớm nay mẹ dậy mở tivi thì liền thấy người ta đưa tin! Một chiếc xe cảnh sát trong lúc chấp hành nhiệm vụ đã xảy ra va chạm với xe khác, các cảnh sát đều bị thương rất nghiêm trọng! Dọa mẹ sợ chết khiếp, mẹ còn tưởng là xe của mấy đứa nữa!”
“Sao cơ?” Triệu Ngọc hơi sửng sốt, vội hỏi các cảnh sát điều tra trong phòng: “Các cậu có nghe nói về chuyện xe cảnh sát va chạm với xe khác lúc chấp hành công vụ không?”
“Có!” Tiểu Lưu vội nói: “Tối qua trời mưa đường trơn trượt, quả thực có xe cảnh sát bị lật! Nhưng mà, hình như là xe cảnh sát giao thông...”
“Ừ!” Triệu Ngọc vội giải thích: “Không sao đâu mẹ! Không liên quan gì đến tụi con!”
“Ừ!” Bà cụ vội vàng nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Vậy... trưa nay con có về nhà ăn cơm không? Mẹ làm mì xào tương cho con nhé?”
“Vâng vâng vâng!” Quả thật đã lâu lắm rồi hắn chưa ăn mì xào tương, bèn vội vàng gật đầu nói: “Con sẽ cố gắng thu xếp!”
“Vậy được, sáng mẹ đi chợ mua đồ! À, đúng rồi, nếu như bạn gái con trở về rồi thì bảo con bé...”
Lạch cạch, Triệu Ngọc vội vã cúp máy, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi.
Tuy Miêu Anh không nghe thấy, nhưng thấy bộ dạng không thể để cho người khác biết của Triệu Ngọc, cô híp mắt liếc hắn một cái.
Triệu Ngọc vội vàng cúi đầu, sau đấy cầm hamburger lên cắn một ngụm lớn nhai ngấu nghiến.
Thế nhưng, hắn vừa ăn được hai miếng, lại chợt giống như bị người ta điểm huyệt làm cho ngơ ngác! Trong giây phút ấy, một ý nghĩ chợt vụt qua trong đầu hắn.
Đợi chút...
Tai nạn xe!?
Lật xe...
Liệu... liệu có khi nào... là loại khả năng đấy không?
Tuy Triệu Ngọc luôn bận rộn, thế nhưng liên quan đến việc điều tra vụ án giấu xác ở ngân hàng, hắn vẫn luôn tham gia trong đó.
Cho dù là nhận thi thể tại phòng khám nghiệm tử thi, hay là thăm hỏi điều tra về người nhà của người chết, hắn luôn cảm thấy phản ứng của người nhà nạn nhân đều không mãnh liệt cho lắm!
Ngoại trừ lần2trước người nhà của Đường Triệu Long từng ở Cục Cảnh sát khóc lóc ầm ĩ, còn phản ứng của những gia đình khác đều có vẻ khá lạnh nhạt.
Vì sao lại có tình trạng ấy?
Chẳng lẽ... quan hệ của nạn nhân với người nhà cũng không hòa hợp?
Hay là... trong đó còn có ẩn tình gì?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc càng muốn bắt tay điều tra từ quan hệ8của nạn nhân với người nhà, vì vậy hắn đọc kỹ lại tài liệu một lần nữa.
Bởi vì đã thương lượng xong việc luân phiên đổi ca nghỉ, nên tối nay Miêu Anh không ở lại Cục Cảnh sát mà về nhà nghỉ ngơi. Nhìn xung quanh, những người ở lại về cơ bản đều là các đồng nghiệp ở tổ A, tầm mắt của Triệu Ngọc nhanh chóng tập6trung trên người Lý Bối Ni.
Cô cũng không gắng gượng nổi nữa mà đã nằm bò ở trên bàn ngủ say. Triệu Ngọc khẽ đánh thức cô, nói: “Bối Ni, giúp anh tìm tư liệu chi tiết về người nhà của nạn nhân!”
“Vâng, được ạ!” Lý Bối Ni mắt nhắm mắt mở, gần như máy móc gõ lên bàn phím. Gõ một lúc lâu, cô mới nhập nhèm qua quít3hỏi một câu: “Đàn anh, người nhà nạn nhân làm sao thế?”
“Không biết! Anh cảm thấy những gia đình này khóc lóc không thê thảm lắm!” Triệu Ngọc thuận miệng trả lời.
“Hả? Khóc lóc không thê thảm?” Lý Bối Ni rất bất ngờ.
“Ừ... Đúng đấy. Cảm giác ấy mà. Dường như bọn họ không đau lòng cho lắm, cũng không biết tại sao nữa!” Triệu Ngọc trả lời.
“Ồ...” Lý Bối5Ni ngáp một cái, tìm thấy tài liệu trên máy tính rồi ấn nút in: “Nhưng mà, lúc phát hiện ra thi thể của Cung Tú Trân, mấy người thân thích của Cục trưởng Đường khóc ghê gớm lắm mà! Hơn nữa, tuy Cục trưởng Đường đã xin từ chức, nhưng vẫn rất quan tâm đến vụ án của dì năm nhà ông ta. Ông ta từng nhắc với Cục phó Loan rất nhiều lần!”
“Còn nữa, em nghe nói, Cục phó Loan đã làm rất nhiều việc ở bên phòng Công tác xã hội. Để đảm bảo cho vụ án này không bị truyền thông biết được, có thể nói là chị ấy đã hao tổn hết tâm huyết! Em đoán, chắc hẳn bọn họ đã có thỏa thuận gì đó với người nhà nạn nhân về việc không được loan tin ra ngoài nhỉ? Cho nên, anh mới có loại cảm giác này?”
“Không biết nữa!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Có điều, giữ bí mật với đau lòng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Anh luôn cảm thấy phản ứng của mấy người đấy có hơi không được bình thường!”
“Ừ...” Lý Bối Ni đưa tài liệu cho Triệu Ngọc, đồng thời nói: “Nhưng mà, hình như em từng nghe thấy tổ trưởng Miêu nhắc tới một chuyện, đó là người thân trực hệ của nạn nhân cũng không nhiều lắm!”
“Hả?” Triệu Ngọc nhướng mày, vội vàng cầm lấy tài liệu, cẩn thận xem xét.
Hắn đọc qua một lượt, không ngờ lại giống với những gì Miêu Anh nói.
Đầu tiên, nạn nhân thứ nhất Đoàn Đại Thành và nạn nhân thứ năm Cung Tú Trân không có con cái, mặc dù vẫn có một vài anh chị em, thế nhưng tuổi tác đều đã cao.
Tiếp đến là nạn nhân thứ hai Đường Linh Linh, vào thời điểm mất tích, người này đang ở trong trạng thái li dị, độc thân. Mặc dù có một đứa con gái nhưng đứa bé lại sống cùng với chồng trước.
Đến nạn nhân thứ ba, mẹ của Đông Vân bị tai nạn xe cộ mất sớm, cô ta và bố mở siêu thị. Lúc mất tích, cô ta đang có bạn trai, vẫn chưa lập gia đình. Đến khi xác nhận thi thể, bố của Đông Vân đã mắc phải bệnh hiểm nghèo, họ hàng thân thích không dám nói với ông ấy tin dữ này, hiển nhiên cũng không dám loan tin ra ngoài.
Nạn nhân thứ tư Thiệu Chấn Giang, vợ con của người này cũng bị tai nạn xe mà qua đời. Sau đấy ông ta cũng không tái giá, cho đến lúc mất tích vẫn cô độc một mình.
Trong số tất cả những người này, chỉ có nạn nhân cuối cùng - tài xế xe tải Trương Hồng Nhiên là không giống. Cha mẹ của anh ta vẫn còn khỏe mạnh, cũng có vợ con đầy đủ.
Trương Hồng Nhiên là trụ cột kinh tế của cả nhà bọn họ, cái chết của anh ta đương nhiên đã gây ra ảnh hưởng vô cùng lớn cho gia đình. Song, sau khi tin dữ của anh ta truyền về, cha mẹ của anh ta lại bận bịu phân chia tài sản với con dâu.
Xem hết những tư liệu này, Triệu Ngọc mới hiểu rõ nguyên nhân. Hắn đôn đáo tra xét cả buổi trời, cuối cùng không phải vì đám thân thích ấy biểu hiện không được bình thường, mà là bởi vì thân nhân trực hệ của những nạn nhân này quá ít, cho nên mới có vẻ lạnh nhạt như thế.
Có điều, có một điểm trong tư liệu thu hút sự chú ý của Triệu Ngọc. Hóa ra cả nhà Trương Hồng Nhiên lại là người của huyện Đồng Dương!
Ngoài ra, Đoàn Đại Thành, Cung Tú Trân, còn có Đông Vân cũng là người huyện Đồng Dương! Trong sáu nạn nhân, có bốn nạn nhân đều đến từ huyện Đồng Dương, kiểu tình huống này không thể không khiến cho các cảnh sát điều tra chú trọng!
Vậy thì... rốt cuộc huyện Đồng Dương đóng vai trò gì trong vụ án này?
Hung thủ... liệu có phải cũng là người của huyện Đồng Dương hay không?
Chậc chậc...
Triệu Ngọc vốn chỉ cho rằng bản thân hắn đã tìm ra một lối suy nghĩ chính xác, thế nhưng bây giờ xem ra, điểm nghi vấn lại càng ngày càng nhiều, càng ngày càng phức tạp.
Rốt cuộc vì lý do gì mà những người này lại bị hung thủ nhắm trúng chứ?
Hung thủ có thù oán gì với họ?
Nếu dựa theo kinh nghiệm trên giang hồ của Triệu Ngọc mà nói, một người vì báo thù, không ngại dùng cách thức để cho đối phương đói đến chết, vậy thì cũng đủ để nói rõ, thù oán giữa bọn họ vô cùng sâu nặng! Tuyệt đối không phải loại mâu thuẫn bình thường!
Thế nhưng, giữa những nạn nhân này đâu có mối liên hệ nào đâu?
Vậy thì...
Đúng lúc Triệu Ngọc đang khổ tâm suy nghĩ, Miêu Anh cùng đám người Trương Diệu Huy lần lượt tới cơ quan, hơn nữa còn mang bữa sáng tới cho mọi người.
Bởi vì sự xuất hiện của Vương Thánh Nghiêu và tổ chuyên án, còn có mối quan hệ rất vi diệu giữa Triệu Ngọc và Miêu Anh, nên hiện tại các đồng nghiệp hai tổ A, B chung sống vô cùng hòa hợp, cùng chung mối thù, đồng tâm hiệp lực đối phó với kẻ địch.
“Thế nào rồi, ngài thần thám của tôi?” Do Miêu Anh được ngủ ngon một giấc nên hôm nay vô cùng có tinh thần, lại hồi phục tư thế hiên ngang như những ngày trước.
Triệu Ngọc trố mắt nhìn Miêu Anh, lại bởi vì trong đầu vẫn đang suy nghĩ về tình tiết vụ án nên bỗng chốc không biết đáp lại thế nào!
“Này, cái này là của anh đấy!” Miêu Anh cười cười, đưa một túi đồ ăn sáng cho Triệu Ngọc.
Hắn nhận lấy bữa sáng, thấy trên bịch vẫn còn dính mấy giọt nước. Xem ra, trời vẫn chưa tạnh mưa hẳn.
Hắn mở túi ra nhìn, bên trong lại là ba chiếc bánh hamburger! Triệu Ngọc không khỏi kích động, cái này rõ ràng là Miêu Anh đặc biệt chuẩn bị cho hắn. Nếu như người ta đã chuẩn bị bữa sáng cho mình không giống với người khác, vậy chẳng phải đã nói rõ, cô ấy rất để ý đến hắn sao?
Hì hì hì...
Triệu Ngọc không kìm được vui vẻ trong lòng.
“A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em...”
Ai ngờ, hamburger còn chưa vào bụng, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên. Hắn vừa mở ra xem, hai hàng lông mày lại nhíu chặt lại, cuộc điện thoại này do mẹ hắn gọi tới.
Hắn định không nghe, nhưng lại lo lắng mẹ già có chuyện gì gấp, chỉ đành miễn cưỡng nhấn vào nút nhận cuộc gọi.
“Ui chao! Con trai, con nghe điện thoại là tốt rồi, nghe là tốt rồi! Dọa mẹ sợ chết khiếp!” Trong điện thoại truyền tới giọng nói gấp gáp của bà cụ.
“Làm sao thế hả mẹ!?”
Triệu Ngọc hỏi một câu, ánh mắt lại bất giác nhìn về phía Miêu Anh. Cô nghe thấy hắn gọi “mẹ” cũng cảm thấy rất lạ lẫm nên hiếu kì nhìn hắn.
“Ui chao! Mấy đứa không xem thời sự sao?” Bà cụ nói: “Sớm nay mẹ dậy mở tivi thì liền thấy người ta đưa tin! Một chiếc xe cảnh sát trong lúc chấp hành nhiệm vụ đã xảy ra va chạm với xe khác, các cảnh sát đều bị thương rất nghiêm trọng! Dọa mẹ sợ chết khiếp, mẹ còn tưởng là xe của mấy đứa nữa!”
“Sao cơ?” Triệu Ngọc hơi sửng sốt, vội hỏi các cảnh sát điều tra trong phòng: “Các cậu có nghe nói về chuyện xe cảnh sát va chạm với xe khác lúc chấp hành công vụ không?”
“Có!” Tiểu Lưu vội nói: “Tối qua trời mưa đường trơn trượt, quả thực có xe cảnh sát bị lật! Nhưng mà, hình như là xe cảnh sát giao thông...”
“Ừ!” Triệu Ngọc vội giải thích: “Không sao đâu mẹ! Không liên quan gì đến tụi con!”
“Ừ!” Bà cụ vội vàng nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Vậy... trưa nay con có về nhà ăn cơm không? Mẹ làm mì xào tương cho con nhé?”
“Vâng vâng vâng!” Quả thật đã lâu lắm rồi hắn chưa ăn mì xào tương, bèn vội vàng gật đầu nói: “Con sẽ cố gắng thu xếp!”
“Vậy được, sáng mẹ đi chợ mua đồ! À, đúng rồi, nếu như bạn gái con trở về rồi thì bảo con bé...”
Lạch cạch, Triệu Ngọc vội vã cúp máy, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi.
Tuy Miêu Anh không nghe thấy, nhưng thấy bộ dạng không thể để cho người khác biết của Triệu Ngọc, cô híp mắt liếc hắn một cái.
Triệu Ngọc vội vàng cúi đầu, sau đấy cầm hamburger lên cắn một ngụm lớn nhai ngấu nghiến.
Thế nhưng, hắn vừa ăn được hai miếng, lại chợt giống như bị người ta điểm huyệt làm cho ngơ ngác! Trong giây phút ấy, một ý nghĩ chợt vụt qua trong đầu hắn.
Đợi chút...
Tai nạn xe!?
Lật xe...
Liệu... liệu có khi nào... là loại khả năng đấy không?