Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-319.txt
Chương 319: Bước đột phá quan trọng
“Không thể nào!” Khi mà những thông tin về sự cố đường hầm lũ lượt kéo đến, Miêu Anh lại tỏ ra vô cùng khó hiểu: “Điểm chung rõ ràng như vậy,2vì sao chúng ta lại chậm chạp không tìm ra được? Nếu như sớm liên hệ nạn nhân với vụ đường hầm này lại, chỉ e vụ án đã sớm được phá8rồi!”
“Tổ trưởng Miêu.” Lý Bối Ni nói: “Em từng tra rồi, bởi vì hồi đó sự cố đường hầm có ảnh hưởng rất lớn, nạn nhân quá nhiều, cho nên các cơ6quan liên quan chỉ tiến hành ghi tên những người thiệt mạng tại đó, mà những người may mắn sống sót thì không được lập hồ sơ! Nếu như không có ai3nhắc tới, chúng ta cũng khó mà tra ra được!”
“Đúng!” Triệu Ngọc nói: “Mà những người còn sống sót này hiện tại lại bị người ta sát hại, hơn nữa người thân5thuộc nhất với họ cũng không nhiều. Cho dù có nhắc đến chuyện này, bọn họ cũng không thể liên tưởng nó với vụ án này được!”
“Ừm...” Miêu Anh khẽ gật đầu. Xem ra, điểm chung này thoạt nhìn vô cùng rõ ràng, thế nhưng quá trình tìm ra nó thì lại chẳng dễ dàng chút nào! Chẳng trách bọn họ cùng với tổ đặc biệt đều không tìm ra được!
“Giỏi! Giỏi lắm!” Trương Cảnh Phong hết sức kích động: “Tôi cảm thấy, Đội Trọng án Dung Dương chúng ta lại sắp lập được công lớn rồi! Mọi người mau dồn thêm sức gia tăng tốc độ, nhanh chóng bắt được tên hung thủ đó!”
“Muốn biết ai là hung thủ, nhất định phải có tư liệu chính xác của vụ tai nạn đó!” Miêu Anh lập tức phân công: “Tiểu Lưu, cậu qua Bộ Giao thông điều tra ngọn nguồn của vụ án, dùng thời gian nhanh nhất mang tài liệu chuẩn xác về đây!”
“Rõ!” Tiểu Lưu nhận chỉ thị rời đi.
“Anh Trương.” Triệu Ngọc cũng không nhàn rỗi, vội vàng nói với Trương Cảnh Phong: “Anh đi điều tra thử hồ sơ bệnh án của vụ việc sập đường hầm này! Xảy ra tai nạn lớn như vậy, cho dù là người sống sót thì cũng cần phải đến bệnh viện chữa trị! Xem thử có thể lấy được danh sách của những người bị thương không!”
“Được!” Trương Cảnh Phong nhận lời.
“Còn nữa, chúng ta có thể bắt đầu từ tài xế Trương Hồng Nhiên, tra thử xem tình trạng của chiếc xe chạy đường dài kia, xem xem những nạn nhân này có đi cùng trên một chuyến không!” Miêu Anh nói tiếp: “Bối Ni, chuyện này em xử lý đi!”
“Ok!” Lý Bối Ni lập tức bắt đầu gõ bàn phím.
“Còn nữa,” Triệu Ngọc lại dặn dò mấy đồng nghiệp ở tổ A: “Mấy người đi thăm hỏi người nhà của nạn nhân thêm lần nữa. Lần này chủ yếu là hỏi rõ tình hình về vụ tai nạn ở đường hầm, càng chi tiết càng tốt. Chúng ta nhất định phải làm rõ, rốt cuộc bọn họ đã gặp phải chuyện gì ở trong đường hầm?”
“Rõ!” Lời vừa dứt, đại bộ phận các cảnh sát ở tổ A cũng nhận mệnh lệnh rời đi.
“Có rồi... Đây là tư liệu ở trên mạng!” Lương Hoan chỉ vào màn hình máy tính, nói: “Bởi vì vụ tai nạn xảy ra bất ngờ, phía chính phủ xử lý vẫn khá thấu đáo, chắc hẳn sẽ không cố ý giấu giếm thông tin gì đâu!”
Triệu Ngọc cùng Miêu Anh tiến lên xem xét, lúc này mới hiểu rõ từ đầu tới cuối vụ tai nạn vào năm 2000 hồi đó.
Thời điểm xảy ra vụ tai nạn chính là vào đêm trước Tết năm 2000, một chiếc xe bồn chở dầu gặp phải sự cố lật xe ở trong đường hầm, sau đó bốc cháy rồi phát nổ.
Vụ nổ quá lớn đã làm gãy phần khung cốt của đường hầm, gây ra sụt lở trên diện rộng. Có rất nhiều xe cộ đang chạy trong đường hầm đó đã không kịp tránh thoát, toàn bộ đều bị chôn vùi bên dưới đường hầm.
Sau khi vụ tai nạn xảy ra, cơ quan cứu trợ đã triển khai ngay công tác cứu viện. Thế nhưng, do đường hầm bị sập gây ra nhiều chỗ sụt lở trên dốc núi, khiến cho nhiều tuyến đường bị cắt đứt!
Lúc đó lại vừa có một trận tuyết lớn, thời tiết lạnh vô cùng, đất cũng đóng băng, công cuộc cứu trợ tiến hành trong muôn vàn khó khăn! Sau cùng, phải đến mười lăm ngày sau, đội cứu viện mới cứu được những người bị mắc kẹt trong đường hầm.
Căn cứ theo tư liệu chính thức, có tổng cộng mười bảy người bị mắc kẹt ở trong đường hầm khi đó. Tuy đã phải trải qua mười lăm ngày bị giày vò, thế nhưng mười bảy người này cuối cùng cũng được cứu thoát!
“Nhìn này!” Lương Hoan chỉ vào màn hình, nói: “Nếu như tư liệu chính xác, vậy thì sáu nạn nhân trong vụ án giấu xác ở ngân hàng nằm trong số mười bảy người còn sống sót! Thật quá bất hạnh! Bọn họ không dễ gì sống sót được từ vụ tai nạn ấy, vậy mà vẫn không chạy thoát được một mối tai họa khác!”
“Năm 2000!” Miêu Anh nghiền ngẫm nói: “Đến nay đã qua mười bảy năm rồi! Nạn nhân thứ nhất là Đoàn Đại Thành bị hại vào bảy năm trước! Hung thủ bắt đầu giết người từ mười năm sau khi xảy ra vụ tai nạn ở trong đường hầm, mỗi năm gã đều phải giết một người, hơn nữa còn dùng cách thức tàn nhẫn này... Chuyện này...”
Chân mày Miêu Anh nhíu chặt, Triệu Ngọc cũng suy nghĩ thật nhanh, nói: “Năm đó, bọn họ bị mắc kẹt ở trong đường hầm những mười lăm ngày. Trong mười lăm ngày này, bọn họ chắc chắn đã trải qua rất nhiều khảo nghiệm mà người bình thường không thể tưởng tượng được! Hiện tại, hung thủ lựa chọn báo thù bằng cách để cho họ đói đến chết, có lẽ nào... giữa những người còn sống sót này đã từng xảy ra chuyện gì?”
“Nói cách khác.” Miêu Anh tiếp tục suy đoán: “Hung thủ cũng là một trong số những người may mắn còn sống sót này? Gã ta bỏ đói những người còn sống sót khác, có khi nào bởi vì họ từng làm gì gã ta không? Người này sẽ là ai đây?”
“Cho dù thế nào đi chăng nữa!” Triệu Ngọc nhìn vào màn hình, nói: “Tôi cảm thấy, chúng ta cách đáp án càng ngày càng gần!”
“Tôi...” Bành Hân bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội nói: “Thế này đi! Để tôi gọi cho Cục trưởng Đường Triệu Long lần nữa, hỏi cho rõ chuyện này! Ông ấy làm ở huyện Đồng Dương nhiều năm như vậy, có khi sẽ biết nhiều hơn so với những người khác!”
“Được!”
Triệu Ngọc và Miêu Anh đồng thời gật đầu. Giây phút ấy, cả hai người đều cảm thấy thắng lợi đã hiện rõ ngay trong tầm mắt mình. Thế nhưng, sự thực lại không được như vậy.
“Tiểu Triệu, tổ trưởng Miêu!” Ánh mắt Trương Cảnh Phong nhìn chăm chú vào máy tính, lắc đầu nói: “Thảo nào chúng ta không thể liên hệ được những nạn nhân này lại với nhau! Tư liệu viết rõ, sau khi được cứu trong vụ tai nạn ở đường hầm, những người còn sống sót đã được đưa tới bệnh viện Triều Dương để chữa trị.”
“Có điều, bệnh viện Triều Dương đã đóng cửa rồi. Vào năm 2000, tư liệu vẫn chưa kịp nhập, hiện tại cũng không thể nào tìm ra được! Nếu như muốn tìm, chỉ đành nghĩ cách tìm ra bác sĩ chính phụ trách chữa trị năm đó, thử xem trong tay họ có còn tư liệu của người bệnh không. Nhưng mà, hi vọng này không lớn lắm!”
“Bên em cũng vậy!” Lý Bối Ni vô lực nói: “Hồi đó không có ghi chép tên thật, không cách nào tra xét rõ người bị hại có cùng đi trên một chuyến xe không! Trong tài liệu nói, tính luôn cả xe bồn chở dầu thì lúc đó có tổng cộng mười một chiếc xe bị chôn vùi ở trong đường hầm, nhưng lại không nói rõ là trong đó có xe khách hay không!”
“Vậy thì chỉ phải đợi Tiểu Lưu mang tin tức từ Bộ Giao thông về thôi!” Trương Cảnh Phong nhún vai: “Có điều, tư liệu về người thoát nạn thì vẫn khó nói lắm!”
“Có lẽ... vẫn còn một con đường khác có thể tra ra.” Miêu Anh suy tư: “Tin tức của truyền thông, cả đài truyền hình nữa! Tin tức lớn như vậy, lại còn là người thoát nạn bị mắc kẹt trong mười lăm ngày, chắc chắn truyền thông sẽ không bỏ qua tin tức sốt dẻo như vậy!”
“Đúng! Đài truyền hình chắc hẳn có thu hình tại hiện trường!” Lý Bối Ni chợt nói: “Đừng thấy em hồi đó vẫn chỉ là con nhóc có mấy tuổi, nhưng em vẫn có chút ấn tượng đấy! Hình như từng nhìn thấy cảnh cứu viện tại hiện trường ở trong tivi! Em... Em đi liên hệ với đài truyền hình!”
“Vậy tôi đến tòa soạn báo xem thử...” Trương Cảnh Phong tự giác đứng dậy: “Với mấy tòa soạn này thì không thể gọi điện chay thôi đâu, tôi phải đích thân tới đó một chuyến mới được!”
“Vất vả rồi!” Miêu Anh nói một câu khách sáo.
“Mau đi đi, anh Trương!” Triệu Ngọc nhắc nhở: “Nhưng nhất định phải cẩn thận với đám người bên kia đấy nhé, đừng để họ nhìn ra được điều gì!”
“Yên tâm đi!” Trương Cảnh Phong đẩy cửa, rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi Trương Cảnh Phong đi rồi, phòng làm việc lập tức chìm vào yên lặng. Miêu Anh nhìn Triệu Ngọc, Triệu Ngọc lại vẫn nhìn chăm chú vào bảng trắng, sầu não tìm kiếm điều gì đó.
Cảm giác này rất giống với lúc cùng nhau điều tra vụ án Giản Văn Lị, Miêu Anh càng ngày càng nhìn không thấu Triệu Ngọc trước mắt mình.
Người này thoạt nhìn như tên côn đồ lưu manh vô lại, thế nhưng, mỗi khi đến thời khắc mấu chốt phá án, hắn luôn có thể đánh thắng bất ngờ, tìm thấy những manh mối quan trọng từ trong những tình tiết vụ án lộn xộn phức tạp!
Chẳng lẽ... hắn thật sự có thứ bạn bè thần tiên gì đó sao?
Xùy xùy xùy...
Miêu Anh vội vàng trách móc bản thân, sao ngay cả mình mà cũng bị mấy lời xàm xí kia đầu độc chứ? Tên nhóc này, rốt cuộc là có ma lực gì vậy...
“Không thể nào!” Khi mà những thông tin về sự cố đường hầm lũ lượt kéo đến, Miêu Anh lại tỏ ra vô cùng khó hiểu: “Điểm chung rõ ràng như vậy,2vì sao chúng ta lại chậm chạp không tìm ra được? Nếu như sớm liên hệ nạn nhân với vụ đường hầm này lại, chỉ e vụ án đã sớm được phá8rồi!”
“Tổ trưởng Miêu.” Lý Bối Ni nói: “Em từng tra rồi, bởi vì hồi đó sự cố đường hầm có ảnh hưởng rất lớn, nạn nhân quá nhiều, cho nên các cơ6quan liên quan chỉ tiến hành ghi tên những người thiệt mạng tại đó, mà những người may mắn sống sót thì không được lập hồ sơ! Nếu như không có ai3nhắc tới, chúng ta cũng khó mà tra ra được!”
“Đúng!” Triệu Ngọc nói: “Mà những người còn sống sót này hiện tại lại bị người ta sát hại, hơn nữa người thân5thuộc nhất với họ cũng không nhiều. Cho dù có nhắc đến chuyện này, bọn họ cũng không thể liên tưởng nó với vụ án này được!”
“Ừm...” Miêu Anh khẽ gật đầu. Xem ra, điểm chung này thoạt nhìn vô cùng rõ ràng, thế nhưng quá trình tìm ra nó thì lại chẳng dễ dàng chút nào! Chẳng trách bọn họ cùng với tổ đặc biệt đều không tìm ra được!
“Giỏi! Giỏi lắm!” Trương Cảnh Phong hết sức kích động: “Tôi cảm thấy, Đội Trọng án Dung Dương chúng ta lại sắp lập được công lớn rồi! Mọi người mau dồn thêm sức gia tăng tốc độ, nhanh chóng bắt được tên hung thủ đó!”
“Muốn biết ai là hung thủ, nhất định phải có tư liệu chính xác của vụ tai nạn đó!” Miêu Anh lập tức phân công: “Tiểu Lưu, cậu qua Bộ Giao thông điều tra ngọn nguồn của vụ án, dùng thời gian nhanh nhất mang tài liệu chuẩn xác về đây!”
“Rõ!” Tiểu Lưu nhận chỉ thị rời đi.
“Anh Trương.” Triệu Ngọc cũng không nhàn rỗi, vội vàng nói với Trương Cảnh Phong: “Anh đi điều tra thử hồ sơ bệnh án của vụ việc sập đường hầm này! Xảy ra tai nạn lớn như vậy, cho dù là người sống sót thì cũng cần phải đến bệnh viện chữa trị! Xem thử có thể lấy được danh sách của những người bị thương không!”
“Được!” Trương Cảnh Phong nhận lời.
“Còn nữa, chúng ta có thể bắt đầu từ tài xế Trương Hồng Nhiên, tra thử xem tình trạng của chiếc xe chạy đường dài kia, xem xem những nạn nhân này có đi cùng trên một chuyến không!” Miêu Anh nói tiếp: “Bối Ni, chuyện này em xử lý đi!”
“Ok!” Lý Bối Ni lập tức bắt đầu gõ bàn phím.
“Còn nữa,” Triệu Ngọc lại dặn dò mấy đồng nghiệp ở tổ A: “Mấy người đi thăm hỏi người nhà của nạn nhân thêm lần nữa. Lần này chủ yếu là hỏi rõ tình hình về vụ tai nạn ở đường hầm, càng chi tiết càng tốt. Chúng ta nhất định phải làm rõ, rốt cuộc bọn họ đã gặp phải chuyện gì ở trong đường hầm?”
“Rõ!” Lời vừa dứt, đại bộ phận các cảnh sát ở tổ A cũng nhận mệnh lệnh rời đi.
“Có rồi... Đây là tư liệu ở trên mạng!” Lương Hoan chỉ vào màn hình máy tính, nói: “Bởi vì vụ tai nạn xảy ra bất ngờ, phía chính phủ xử lý vẫn khá thấu đáo, chắc hẳn sẽ không cố ý giấu giếm thông tin gì đâu!”
Triệu Ngọc cùng Miêu Anh tiến lên xem xét, lúc này mới hiểu rõ từ đầu tới cuối vụ tai nạn vào năm 2000 hồi đó.
Thời điểm xảy ra vụ tai nạn chính là vào đêm trước Tết năm 2000, một chiếc xe bồn chở dầu gặp phải sự cố lật xe ở trong đường hầm, sau đó bốc cháy rồi phát nổ.
Vụ nổ quá lớn đã làm gãy phần khung cốt của đường hầm, gây ra sụt lở trên diện rộng. Có rất nhiều xe cộ đang chạy trong đường hầm đó đã không kịp tránh thoát, toàn bộ đều bị chôn vùi bên dưới đường hầm.
Sau khi vụ tai nạn xảy ra, cơ quan cứu trợ đã triển khai ngay công tác cứu viện. Thế nhưng, do đường hầm bị sập gây ra nhiều chỗ sụt lở trên dốc núi, khiến cho nhiều tuyến đường bị cắt đứt!
Lúc đó lại vừa có một trận tuyết lớn, thời tiết lạnh vô cùng, đất cũng đóng băng, công cuộc cứu trợ tiến hành trong muôn vàn khó khăn! Sau cùng, phải đến mười lăm ngày sau, đội cứu viện mới cứu được những người bị mắc kẹt trong đường hầm.
Căn cứ theo tư liệu chính thức, có tổng cộng mười bảy người bị mắc kẹt ở trong đường hầm khi đó. Tuy đã phải trải qua mười lăm ngày bị giày vò, thế nhưng mười bảy người này cuối cùng cũng được cứu thoát!
“Nhìn này!” Lương Hoan chỉ vào màn hình, nói: “Nếu như tư liệu chính xác, vậy thì sáu nạn nhân trong vụ án giấu xác ở ngân hàng nằm trong số mười bảy người còn sống sót! Thật quá bất hạnh! Bọn họ không dễ gì sống sót được từ vụ tai nạn ấy, vậy mà vẫn không chạy thoát được một mối tai họa khác!”
“Năm 2000!” Miêu Anh nghiền ngẫm nói: “Đến nay đã qua mười bảy năm rồi! Nạn nhân thứ nhất là Đoàn Đại Thành bị hại vào bảy năm trước! Hung thủ bắt đầu giết người từ mười năm sau khi xảy ra vụ tai nạn ở trong đường hầm, mỗi năm gã đều phải giết một người, hơn nữa còn dùng cách thức tàn nhẫn này... Chuyện này...”
Chân mày Miêu Anh nhíu chặt, Triệu Ngọc cũng suy nghĩ thật nhanh, nói: “Năm đó, bọn họ bị mắc kẹt ở trong đường hầm những mười lăm ngày. Trong mười lăm ngày này, bọn họ chắc chắn đã trải qua rất nhiều khảo nghiệm mà người bình thường không thể tưởng tượng được! Hiện tại, hung thủ lựa chọn báo thù bằng cách để cho họ đói đến chết, có lẽ nào... giữa những người còn sống sót này đã từng xảy ra chuyện gì?”
“Nói cách khác.” Miêu Anh tiếp tục suy đoán: “Hung thủ cũng là một trong số những người may mắn còn sống sót này? Gã ta bỏ đói những người còn sống sót khác, có khi nào bởi vì họ từng làm gì gã ta không? Người này sẽ là ai đây?”
“Cho dù thế nào đi chăng nữa!” Triệu Ngọc nhìn vào màn hình, nói: “Tôi cảm thấy, chúng ta cách đáp án càng ngày càng gần!”
“Tôi...” Bành Hân bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội nói: “Thế này đi! Để tôi gọi cho Cục trưởng Đường Triệu Long lần nữa, hỏi cho rõ chuyện này! Ông ấy làm ở huyện Đồng Dương nhiều năm như vậy, có khi sẽ biết nhiều hơn so với những người khác!”
“Được!”
Triệu Ngọc và Miêu Anh đồng thời gật đầu. Giây phút ấy, cả hai người đều cảm thấy thắng lợi đã hiện rõ ngay trong tầm mắt mình. Thế nhưng, sự thực lại không được như vậy.
“Tiểu Triệu, tổ trưởng Miêu!” Ánh mắt Trương Cảnh Phong nhìn chăm chú vào máy tính, lắc đầu nói: “Thảo nào chúng ta không thể liên hệ được những nạn nhân này lại với nhau! Tư liệu viết rõ, sau khi được cứu trong vụ tai nạn ở đường hầm, những người còn sống sót đã được đưa tới bệnh viện Triều Dương để chữa trị.”
“Có điều, bệnh viện Triều Dương đã đóng cửa rồi. Vào năm 2000, tư liệu vẫn chưa kịp nhập, hiện tại cũng không thể nào tìm ra được! Nếu như muốn tìm, chỉ đành nghĩ cách tìm ra bác sĩ chính phụ trách chữa trị năm đó, thử xem trong tay họ có còn tư liệu của người bệnh không. Nhưng mà, hi vọng này không lớn lắm!”
“Bên em cũng vậy!” Lý Bối Ni vô lực nói: “Hồi đó không có ghi chép tên thật, không cách nào tra xét rõ người bị hại có cùng đi trên một chuyến xe không! Trong tài liệu nói, tính luôn cả xe bồn chở dầu thì lúc đó có tổng cộng mười một chiếc xe bị chôn vùi ở trong đường hầm, nhưng lại không nói rõ là trong đó có xe khách hay không!”
“Vậy thì chỉ phải đợi Tiểu Lưu mang tin tức từ Bộ Giao thông về thôi!” Trương Cảnh Phong nhún vai: “Có điều, tư liệu về người thoát nạn thì vẫn khó nói lắm!”
“Có lẽ... vẫn còn một con đường khác có thể tra ra.” Miêu Anh suy tư: “Tin tức của truyền thông, cả đài truyền hình nữa! Tin tức lớn như vậy, lại còn là người thoát nạn bị mắc kẹt trong mười lăm ngày, chắc chắn truyền thông sẽ không bỏ qua tin tức sốt dẻo như vậy!”
“Đúng! Đài truyền hình chắc hẳn có thu hình tại hiện trường!” Lý Bối Ni chợt nói: “Đừng thấy em hồi đó vẫn chỉ là con nhóc có mấy tuổi, nhưng em vẫn có chút ấn tượng đấy! Hình như từng nhìn thấy cảnh cứu viện tại hiện trường ở trong tivi! Em... Em đi liên hệ với đài truyền hình!”
“Vậy tôi đến tòa soạn báo xem thử...” Trương Cảnh Phong tự giác đứng dậy: “Với mấy tòa soạn này thì không thể gọi điện chay thôi đâu, tôi phải đích thân tới đó một chuyến mới được!”
“Vất vả rồi!” Miêu Anh nói một câu khách sáo.
“Mau đi đi, anh Trương!” Triệu Ngọc nhắc nhở: “Nhưng nhất định phải cẩn thận với đám người bên kia đấy nhé, đừng để họ nhìn ra được điều gì!”
“Yên tâm đi!” Trương Cảnh Phong đẩy cửa, rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi Trương Cảnh Phong đi rồi, phòng làm việc lập tức chìm vào yên lặng. Miêu Anh nhìn Triệu Ngọc, Triệu Ngọc lại vẫn nhìn chăm chú vào bảng trắng, sầu não tìm kiếm điều gì đó.
Cảm giác này rất giống với lúc cùng nhau điều tra vụ án Giản Văn Lị, Miêu Anh càng ngày càng nhìn không thấu Triệu Ngọc trước mắt mình.
Người này thoạt nhìn như tên côn đồ lưu manh vô lại, thế nhưng, mỗi khi đến thời khắc mấu chốt phá án, hắn luôn có thể đánh thắng bất ngờ, tìm thấy những manh mối quan trọng từ trong những tình tiết vụ án lộn xộn phức tạp!
Chẳng lẽ... hắn thật sự có thứ bạn bè thần tiên gì đó sao?
Xùy xùy xùy...
Miêu Anh vội vàng trách móc bản thân, sao ngay cả mình mà cũng bị mấy lời xàm xí kia đầu độc chứ? Tên nhóc này, rốt cuộc là có ma lực gì vậy...
Bình luận facebook