Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-327.txt
Chương 327: Há miệng chờ sung
“Này! Này này...” Triệu Ngọc đập mạnh lên cửa sắt, dùng sức gào: “Bên trong có ai không, có ai không? Tôn Nghệ Hàm, cô có ở đấy không?”
Vì trong hầm vô cùng ẩm ướt, nước đọng đầy trên cánh cửa sắt lạnh lẽo. Vừa đập lên trên cánh cửa, bàn tay hắn liền dính đầy nước.
“Gâu! Gâu gâu...” Đại Hanh giống như cảm thấy bản thân nó đã lập được công lớn,2vừa xoay quanh Triệu Ngọc vừa không ngừng sủa.
“Đừng kêu nữa, đừng kêu nữa! Không nghe thấy được gì hết, suỵt...” Triệu Ngọc vội quát bảo nó ngưng lại, Đại Hanh lúc này mới nằm xuống.
Rầm rầm rầm...
Triệu Ngọc lại đập cửa, nhưng một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì.
Gay rồi!
Triệu Ngọc cực kỳ sốt ruột, nếu như Tôn Nghệ Hàm thực sự bị nhốt ở8bên trong, ở trong môi trường tồi tệ như thế, không biết cô ta có còn giữ nổi mạng không nữa.
Vào lúc cấp bách, Triệu Ngọc chỉ đành kéo khóa cửa sắt. Bên ngoài cánh cửa móc một cái khóa to vô cùng chắc chắn, căn bản không thể nào bẻ gãy nó được!
Chậc chậc...
Triệu Ngọc quét nhìn cột đạo cụ một lượt. Hiện tại đã không còn chìa khóa vạn năng nữa,6chẳng lẽ... phải dùng đến thuốc tăng cường sức mạnh, dùng vũ lực để phá cảnh cửa này sao?
Ai ngờ, vừa nghĩ đến vũ lực thì Triệu Ngọc lại đột nhiên nhớ tới cái rìu của Lưu Học Sơn. Hắn vội vàng hét lên với Lý Nham: “Lý Nham, mau lên trên lấy rìu xuống đây!”
“Rõ!” Lý Nham tuân lệnh, vừa định chạy đi thì một cảnh sát điều tra khác lại chợt3gọi cậu ta lại.
“Đợi chút, Tiểu Lý, tổ trưởng, nhìn này...” Nói xong, vị cảnh sát điều tra kia tháo một chùm chìa khóa ở trên giá sách xuống, nói: “Có khi nào trong này có chìa khóa mở cửa không?”
Mắt Triệu Ngọc sáng lên, lập tức giành lấy chùm chìa khóa rồi tra vào ổ.
Thật không ngờ hắn lại rất may mắn, chỉ vừa cắm chìa khóa đầu tiên vào ổ thì5đã mở ra được luôn rồi!
Woa!
Mọi người không kìm được vui mừng trong lòng, vội vã tháo khóa cửa xuống, mở cánh cửa sắt nặng nề đó ra!
Két một tiếng, cuối cùng cánh cửa cũng đã mở.
Ngay lập tức, từ bên trong đó phả ra một luồng khí nóng, xen lẫn trong đó là mùi thối sực mũi... Theo ánh đèn pin chiếu tới, mọi người thình lình thấy được, quả nhiên có một người đang nằm sõng xoài trên mặt đất!
Người đó mặc một bộ đầm màu vàng, nằm bất động trên sàn không rõ sống chết.
“Mau, mau mau mau...”
Triệu Ngọc xông vào đầu tiên, bế người đang nằm trên mặt đất kia lên rồi chạy ra ngoài.
“Ừm...” Ai ngờ, trong lúc đi đường xóc nảy, người này lại khẽ rên lên một tiếng.
“Ồ? Vẫn còn sống! Còn sống! Quá tốt rồi!” Các cảnh sát điều tra hết sức phấn khởi, Lý Nham gấp rút dùng bộ đàm báo tin vui này cho bên ngoài, đồng thời cũng gọi xe cấp cứu đến.
Triệu Ngọc vén mái tóc rối bù của người này ra, tuy gò má người nọ đã bị biến hình đến mức hơi vặn vẹo, thế nhưng vẫn có thể nhận ra được đây chính là Tôn Nghệ Hàm đang mất tích!
Quá tốt rồi!
Thấy Tôn Nghệ Hàm vẫn còn sống, Triệu Ngọc cảm thấy rất vui mừng.
Gâu gâu...
Đại Hanh lại hướng về phía không gian chật hẹp bên trong cửa sắt sủa lên, tinh quang chớp lóe trong mắt nó, trông hưng phấn đến lạ. Triệu Ngọc quay đầu nhìn, lúc này cuối cùng cũng hiểu ý của Đại Hanh.
Thì ra, Tôn Nghệ Hàm bị nhốt nhiều ngày ở trong này, đại tiểu tiện cũng xử lý tại đây luôn. Cho nên... nói tóm lại, Đại Hanh vẫn không hổ danh là chuyên gia “văn sử”!
“Tổ trưởng!” Lý Nham nói: “Em nghe nói, người bị nhốt ở dưới lòng đất lâu ngày không thể tùy tiện thấy ánh sáng, hơn nữa không thể tùy tiện cho cô ấy ăn hoặc uống. Hay là chúng ta ở đây đợi nhân viên cấp cứu chuyên nghiệp tới đi!”
“Ừ...”
Triệu Ngọc gật đầu, nhưng vừa gật xong thì trong đầu hắn lại nảy ra một ý nghĩ!
“Không được!” Triệu Ngọc bỗng dưng đứng bật dậy, vội nói với các cảnh sát điều tra: “Không được, nhất định phải mau chóng đưa cô ta đi. Mau! Mấy cậu bịt mắt cô ta lại trước đã, sau đấy mang lên xe của chúng ta rồi nhanh chóng chở cô ta đến bệnh viện để chữa trị!”
“Nhưng... nhưng mà... vì sao?” Các cảnh sát không hiểu vì sao Triệu Ngọc lại kích động như vậy.
“Lý Nham!” Triệu Ngọc lập tức nói ngay: “Đợi sau khi đưa Tôn Nghệ Hàm rời đi, cậu cũng bảo đám người Lưu Học Sơn lái hai chiếc xe cảnh sát rời khỏi đây, còn hai chúng ta thì ở lại, mai phục ở gần gara. Cậu nhớ cầm súng cho chắc!”
“Hả? Vì sao?” Lý Nham càng không hiểu.
“Nếu như tôi đoán không nhầm, tên Cầu Tân Dương kia đang trên đường về đây, chúng ta phải ở lại chỗ này há miệng chờ sung!” Triệu Ngọc nói bằng giọng vô cùng tự tin.
“Cái gì!?” Các cảnh sát điều tra đều trợn tròn hai mắt, hỏi: “Đội trưởng, sao lại thế được? Cầu Tân Dương cũng không phải thằng ngu, gã đã chạy mất, làm sao lại quay trở về được? Không thể nào!”
“Không!” Triệu Ngọc vô cùng khẳng định: “Tôi hiểu rõ cách nghĩ của loại người như Cầu Tân Dương này. Gã căn bản chưa từng nghĩ đến việc bỏ trốn, trong đầu gã, oán hận vĩnh viễn nằm ở vị trí số một! Gã cố ý ra ATM rút tiền làm lộ tẩy vị trí của bản thân mình, chính là vì muốn làm lệch phương hướng phán đoán của chúng ta, khiến chúng ta nghĩ rằng gã muốn chạy đến trạm xe khách phía tây rồi lên xe bỏ trốn!”
“Mà trên thực tế, gã muốn xe tuần tra của chúng ta rời khỏi khu vực quanh đây để dễ dàng quay lại quỷ thành!”
“Không phải chứ?” Lý Nham không hiểu: “Nếu gã quay lại, không phải là tự tìm đường chết sao?”
“Đúng!” Triệu Ngọc nói: “Gã đang muốn tìm đường chết đấy! Thế nhưng, trước khi tìm đường chết, gã còn có một chuyện quan trọng phải làm, đó chính là...” Triệu Ngọc chỉ vào Tôn Nghệ Hàm: “Giết chết cô ta! Giết chết người sống sót cuối cùng trên chuyến xe đường dài năm đó!”
“Hả!?” Các cảnh sát điều tra hết sức ngạc nhiên, căn bản không thể nào tin được suy đoán rợn người của Triệu Ngọc.
“Không còn thời gian nữa! Mau lên!” Triệu Ngọc hối thúc: “Cầu Tân Dương có thể trở về bất kỳ lúc nào, những người khác mau chóng rút lui đi, còn tôi và Lý Nham sẽ mai phục ở gần gara, cứ thế há miệng chờ sung rụng!”
“Rõ!”
Tuy còn chưa tin lắm nhưng bọn họ cũng không dám trái lệnh, mọi người lập tức đắp áo lên cho Tôn Nghệ Hàm, bắt đầu khiêng người ra ngoài.
“Anh Lưu, anh Lưu!”
Triệu Ngọc vội dùng bộ đàm gọi cho Lưu Học Sơn, muốn bọn họ ở bên trên tiếp ứng. Có điều... hắn gọi mãi mà cũng không thấy anh ta đáp lại.
Hơn nữa, khi mọi người đi đến khúc quẹo trong tầng hầm, Triệu Ngọc đột nhiên nghe thấy bên trên truyền tới một tiếng động khác thường.
“Khoan đã!” Triệu Ngọc lập tức kêu đám người Lý Nham dừng bước, sau đó vội vã làm động tác vẫy tay bảo họ trở về.
Đám người Lý Nham cũng nhận ra được điều gì đó, trong lòng bỗng chốc căng thẳng, liền nhanh chóng lui lại.
Triệu Ngọc vội móc súng lục ra, muốn lên trên xem xét thử tình hình. Nào ngờ, hắn vừa mới đi đến chỗ thông với cửa vào thì từ bên trên bỗng lăn xuống một thứ đang bốc khói!
Đó là một vật hình cầu, xung quanh đều bốc lên khói trắng nghi ngút. Nó vừa lăn từ trên xuống dưới, lập tức làm cho chỗ này mù mịt khói trắng.
Hỏng bét!
Triệu Ngọc từng thấy thứ như thế này, hiển nhiên biết sự lợi hại của nó! Vì thế, hắn ngay lập tức sử dụng bình dưỡng khí tàng hình cho mình!
Song, sau lưng hắn còn có rất nhiều thành viên, cùng với Tôn Nghệ Hàm suy yếu, còn có Đại Hanh...
“Lui về sau, mau! Nín thở, tuyệt đối không được hít vào...”
Triệu Ngọc quay đầu nhắc nhở mọi người, nhưng hắn còn chưa kịp nói dứt câu thì từ chỗ cửa vào lại truyền đến tiếng súng bắn!
Pằng...
Viên đạn bay vùn vụt qua đằng sau lưng Triệu Ngọc, bắn vào đống máy phát điện, phát ra một tiếng “keng”.
Hả!?
Triệu Ngọc giật nảy mình, vội vã lùi về sâu trong tầng hầm.
Gâu gâu gâu...
Đại Hanh sủa gâu gâu, đám người Lý Nham cũng bị giật mình. Bọn họ vọt tới giá sách trong căn hầm để lấy mặt nạ phòng độc đặt tại đấy!
Nếu như những chiếc mặt nạ phòng độc kia có tác dụng, vậy thì bọn họ tạm thời sẽ không bị khói trắng làm cho hôn mê.
Thế nhưng...
Cho dù bọn họ không bị hôn mê, song kẻ địch lại có súng. Nếu gã xông thẳng vào đây nổ súng loạn xạ, vậy thì không ổn rồi!
Tuy nhiên, trong thời khắc mấu chốt, Triệu Ngọc lại bỗng nhớ đến lời Miêu Anh từng nói.
Đúng ha?
Chúng ta là cảnh sát, sao có thể sợ tội phạm được chứ!
Hắn nhìn tay phải của mình, trong tay hắn cũng đang cầm một khẩu súng. Bởi vậy, gã có thể bắn mình, mình lại không thể bắn gã sao?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng bắn ra một phát.
Pằng!
Tuy viên đạn bắn ra không có mục đích, thế nhưng tiếng súng vô cùng lớn lại khiến kẻ địch ở trên sợ hãi.
Từ cái bóng trên mặt đất chỗ cửa vào, họ nhận ra rằng kẻ địch hơi khựng lại, giống như đang cân nhắc xem có nên phi xuống dưới không?
Ừ...
Trong giây phút đó, Triệu Ngọc cuối cùng cũng hiểu rõ.
Xem ra, kẻ địch bên ngoài tám phần chính là Cầu Tân Dương. Có lẽ gã đã dùng khói trắng làm đám người Lưu Học Sơn bất tỉnh, sau đó lại cướp súng trên người bọn họ.
Không được!
Người này đã rơi vào tình trạng mất trí rồi, không thể mặc cho gã làm xằng làm bậy được nữa! Nhất định phải mau chế ngự gã!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc cũng bất chấp tất cả, lập tức nhấn mở áo chống đạn tàng hình trong kho đạo cụ của mình. Sau đó, hắn liền hăng hái quên mình mà xông ra ngoài!!
“Này! Này này...” Triệu Ngọc đập mạnh lên cửa sắt, dùng sức gào: “Bên trong có ai không, có ai không? Tôn Nghệ Hàm, cô có ở đấy không?”
Vì trong hầm vô cùng ẩm ướt, nước đọng đầy trên cánh cửa sắt lạnh lẽo. Vừa đập lên trên cánh cửa, bàn tay hắn liền dính đầy nước.
“Gâu! Gâu gâu...” Đại Hanh giống như cảm thấy bản thân nó đã lập được công lớn,2vừa xoay quanh Triệu Ngọc vừa không ngừng sủa.
“Đừng kêu nữa, đừng kêu nữa! Không nghe thấy được gì hết, suỵt...” Triệu Ngọc vội quát bảo nó ngưng lại, Đại Hanh lúc này mới nằm xuống.
Rầm rầm rầm...
Triệu Ngọc lại đập cửa, nhưng một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì.
Gay rồi!
Triệu Ngọc cực kỳ sốt ruột, nếu như Tôn Nghệ Hàm thực sự bị nhốt ở8bên trong, ở trong môi trường tồi tệ như thế, không biết cô ta có còn giữ nổi mạng không nữa.
Vào lúc cấp bách, Triệu Ngọc chỉ đành kéo khóa cửa sắt. Bên ngoài cánh cửa móc một cái khóa to vô cùng chắc chắn, căn bản không thể nào bẻ gãy nó được!
Chậc chậc...
Triệu Ngọc quét nhìn cột đạo cụ một lượt. Hiện tại đã không còn chìa khóa vạn năng nữa,6chẳng lẽ... phải dùng đến thuốc tăng cường sức mạnh, dùng vũ lực để phá cảnh cửa này sao?
Ai ngờ, vừa nghĩ đến vũ lực thì Triệu Ngọc lại đột nhiên nhớ tới cái rìu của Lưu Học Sơn. Hắn vội vàng hét lên với Lý Nham: “Lý Nham, mau lên trên lấy rìu xuống đây!”
“Rõ!” Lý Nham tuân lệnh, vừa định chạy đi thì một cảnh sát điều tra khác lại chợt3gọi cậu ta lại.
“Đợi chút, Tiểu Lý, tổ trưởng, nhìn này...” Nói xong, vị cảnh sát điều tra kia tháo một chùm chìa khóa ở trên giá sách xuống, nói: “Có khi nào trong này có chìa khóa mở cửa không?”
Mắt Triệu Ngọc sáng lên, lập tức giành lấy chùm chìa khóa rồi tra vào ổ.
Thật không ngờ hắn lại rất may mắn, chỉ vừa cắm chìa khóa đầu tiên vào ổ thì5đã mở ra được luôn rồi!
Woa!
Mọi người không kìm được vui mừng trong lòng, vội vã tháo khóa cửa xuống, mở cánh cửa sắt nặng nề đó ra!
Két một tiếng, cuối cùng cánh cửa cũng đã mở.
Ngay lập tức, từ bên trong đó phả ra một luồng khí nóng, xen lẫn trong đó là mùi thối sực mũi... Theo ánh đèn pin chiếu tới, mọi người thình lình thấy được, quả nhiên có một người đang nằm sõng xoài trên mặt đất!
Người đó mặc một bộ đầm màu vàng, nằm bất động trên sàn không rõ sống chết.
“Mau, mau mau mau...”
Triệu Ngọc xông vào đầu tiên, bế người đang nằm trên mặt đất kia lên rồi chạy ra ngoài.
“Ừm...” Ai ngờ, trong lúc đi đường xóc nảy, người này lại khẽ rên lên một tiếng.
“Ồ? Vẫn còn sống! Còn sống! Quá tốt rồi!” Các cảnh sát điều tra hết sức phấn khởi, Lý Nham gấp rút dùng bộ đàm báo tin vui này cho bên ngoài, đồng thời cũng gọi xe cấp cứu đến.
Triệu Ngọc vén mái tóc rối bù của người này ra, tuy gò má người nọ đã bị biến hình đến mức hơi vặn vẹo, thế nhưng vẫn có thể nhận ra được đây chính là Tôn Nghệ Hàm đang mất tích!
Quá tốt rồi!
Thấy Tôn Nghệ Hàm vẫn còn sống, Triệu Ngọc cảm thấy rất vui mừng.
Gâu gâu...
Đại Hanh lại hướng về phía không gian chật hẹp bên trong cửa sắt sủa lên, tinh quang chớp lóe trong mắt nó, trông hưng phấn đến lạ. Triệu Ngọc quay đầu nhìn, lúc này cuối cùng cũng hiểu ý của Đại Hanh.
Thì ra, Tôn Nghệ Hàm bị nhốt nhiều ngày ở trong này, đại tiểu tiện cũng xử lý tại đây luôn. Cho nên... nói tóm lại, Đại Hanh vẫn không hổ danh là chuyên gia “văn sử”!
“Tổ trưởng!” Lý Nham nói: “Em nghe nói, người bị nhốt ở dưới lòng đất lâu ngày không thể tùy tiện thấy ánh sáng, hơn nữa không thể tùy tiện cho cô ấy ăn hoặc uống. Hay là chúng ta ở đây đợi nhân viên cấp cứu chuyên nghiệp tới đi!”
“Ừ...”
Triệu Ngọc gật đầu, nhưng vừa gật xong thì trong đầu hắn lại nảy ra một ý nghĩ!
“Không được!” Triệu Ngọc bỗng dưng đứng bật dậy, vội nói với các cảnh sát điều tra: “Không được, nhất định phải mau chóng đưa cô ta đi. Mau! Mấy cậu bịt mắt cô ta lại trước đã, sau đấy mang lên xe của chúng ta rồi nhanh chóng chở cô ta đến bệnh viện để chữa trị!”
“Nhưng... nhưng mà... vì sao?” Các cảnh sát không hiểu vì sao Triệu Ngọc lại kích động như vậy.
“Lý Nham!” Triệu Ngọc lập tức nói ngay: “Đợi sau khi đưa Tôn Nghệ Hàm rời đi, cậu cũng bảo đám người Lưu Học Sơn lái hai chiếc xe cảnh sát rời khỏi đây, còn hai chúng ta thì ở lại, mai phục ở gần gara. Cậu nhớ cầm súng cho chắc!”
“Hả? Vì sao?” Lý Nham càng không hiểu.
“Nếu như tôi đoán không nhầm, tên Cầu Tân Dương kia đang trên đường về đây, chúng ta phải ở lại chỗ này há miệng chờ sung!” Triệu Ngọc nói bằng giọng vô cùng tự tin.
“Cái gì!?” Các cảnh sát điều tra đều trợn tròn hai mắt, hỏi: “Đội trưởng, sao lại thế được? Cầu Tân Dương cũng không phải thằng ngu, gã đã chạy mất, làm sao lại quay trở về được? Không thể nào!”
“Không!” Triệu Ngọc vô cùng khẳng định: “Tôi hiểu rõ cách nghĩ của loại người như Cầu Tân Dương này. Gã căn bản chưa từng nghĩ đến việc bỏ trốn, trong đầu gã, oán hận vĩnh viễn nằm ở vị trí số một! Gã cố ý ra ATM rút tiền làm lộ tẩy vị trí của bản thân mình, chính là vì muốn làm lệch phương hướng phán đoán của chúng ta, khiến chúng ta nghĩ rằng gã muốn chạy đến trạm xe khách phía tây rồi lên xe bỏ trốn!”
“Mà trên thực tế, gã muốn xe tuần tra của chúng ta rời khỏi khu vực quanh đây để dễ dàng quay lại quỷ thành!”
“Không phải chứ?” Lý Nham không hiểu: “Nếu gã quay lại, không phải là tự tìm đường chết sao?”
“Đúng!” Triệu Ngọc nói: “Gã đang muốn tìm đường chết đấy! Thế nhưng, trước khi tìm đường chết, gã còn có một chuyện quan trọng phải làm, đó chính là...” Triệu Ngọc chỉ vào Tôn Nghệ Hàm: “Giết chết cô ta! Giết chết người sống sót cuối cùng trên chuyến xe đường dài năm đó!”
“Hả!?” Các cảnh sát điều tra hết sức ngạc nhiên, căn bản không thể nào tin được suy đoán rợn người của Triệu Ngọc.
“Không còn thời gian nữa! Mau lên!” Triệu Ngọc hối thúc: “Cầu Tân Dương có thể trở về bất kỳ lúc nào, những người khác mau chóng rút lui đi, còn tôi và Lý Nham sẽ mai phục ở gần gara, cứ thế há miệng chờ sung rụng!”
“Rõ!”
Tuy còn chưa tin lắm nhưng bọn họ cũng không dám trái lệnh, mọi người lập tức đắp áo lên cho Tôn Nghệ Hàm, bắt đầu khiêng người ra ngoài.
“Anh Lưu, anh Lưu!”
Triệu Ngọc vội dùng bộ đàm gọi cho Lưu Học Sơn, muốn bọn họ ở bên trên tiếp ứng. Có điều... hắn gọi mãi mà cũng không thấy anh ta đáp lại.
Hơn nữa, khi mọi người đi đến khúc quẹo trong tầng hầm, Triệu Ngọc đột nhiên nghe thấy bên trên truyền tới một tiếng động khác thường.
“Khoan đã!” Triệu Ngọc lập tức kêu đám người Lý Nham dừng bước, sau đó vội vã làm động tác vẫy tay bảo họ trở về.
Đám người Lý Nham cũng nhận ra được điều gì đó, trong lòng bỗng chốc căng thẳng, liền nhanh chóng lui lại.
Triệu Ngọc vội móc súng lục ra, muốn lên trên xem xét thử tình hình. Nào ngờ, hắn vừa mới đi đến chỗ thông với cửa vào thì từ bên trên bỗng lăn xuống một thứ đang bốc khói!
Đó là một vật hình cầu, xung quanh đều bốc lên khói trắng nghi ngút. Nó vừa lăn từ trên xuống dưới, lập tức làm cho chỗ này mù mịt khói trắng.
Hỏng bét!
Triệu Ngọc từng thấy thứ như thế này, hiển nhiên biết sự lợi hại của nó! Vì thế, hắn ngay lập tức sử dụng bình dưỡng khí tàng hình cho mình!
Song, sau lưng hắn còn có rất nhiều thành viên, cùng với Tôn Nghệ Hàm suy yếu, còn có Đại Hanh...
“Lui về sau, mau! Nín thở, tuyệt đối không được hít vào...”
Triệu Ngọc quay đầu nhắc nhở mọi người, nhưng hắn còn chưa kịp nói dứt câu thì từ chỗ cửa vào lại truyền đến tiếng súng bắn!
Pằng...
Viên đạn bay vùn vụt qua đằng sau lưng Triệu Ngọc, bắn vào đống máy phát điện, phát ra một tiếng “keng”.
Hả!?
Triệu Ngọc giật nảy mình, vội vã lùi về sâu trong tầng hầm.
Gâu gâu gâu...
Đại Hanh sủa gâu gâu, đám người Lý Nham cũng bị giật mình. Bọn họ vọt tới giá sách trong căn hầm để lấy mặt nạ phòng độc đặt tại đấy!
Nếu như những chiếc mặt nạ phòng độc kia có tác dụng, vậy thì bọn họ tạm thời sẽ không bị khói trắng làm cho hôn mê.
Thế nhưng...
Cho dù bọn họ không bị hôn mê, song kẻ địch lại có súng. Nếu gã xông thẳng vào đây nổ súng loạn xạ, vậy thì không ổn rồi!
Tuy nhiên, trong thời khắc mấu chốt, Triệu Ngọc lại bỗng nhớ đến lời Miêu Anh từng nói.
Đúng ha?
Chúng ta là cảnh sát, sao có thể sợ tội phạm được chứ!
Hắn nhìn tay phải của mình, trong tay hắn cũng đang cầm một khẩu súng. Bởi vậy, gã có thể bắn mình, mình lại không thể bắn gã sao?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng bắn ra một phát.
Pằng!
Tuy viên đạn bắn ra không có mục đích, thế nhưng tiếng súng vô cùng lớn lại khiến kẻ địch ở trên sợ hãi.
Từ cái bóng trên mặt đất chỗ cửa vào, họ nhận ra rằng kẻ địch hơi khựng lại, giống như đang cân nhắc xem có nên phi xuống dưới không?
Ừ...
Trong giây phút đó, Triệu Ngọc cuối cùng cũng hiểu rõ.
Xem ra, kẻ địch bên ngoài tám phần chính là Cầu Tân Dương. Có lẽ gã đã dùng khói trắng làm đám người Lưu Học Sơn bất tỉnh, sau đó lại cướp súng trên người bọn họ.
Không được!
Người này đã rơi vào tình trạng mất trí rồi, không thể mặc cho gã làm xằng làm bậy được nữa! Nhất định phải mau chế ngự gã!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc cũng bất chấp tất cả, lập tức nhấn mở áo chống đạn tàng hình trong kho đạo cụ của mình. Sau đó, hắn liền hăng hái quên mình mà xông ra ngoài!!