Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-331.txt
Chương 331: Bản thân người báo thù bị lạc lối
Mặc dù Tôn Nghệ Hàm đã được cứu, hung thủ Cầu Tân Dương trong vụ án giết người giấu xác trong ngân hàng cũng đã bị bắt, nhưng đối với các thành viên của Đội Trọng án Dung Dương mà nói, những công việc tiếp theo cũng chỉ vừa mới bắt đầu.
Thẩm vấn phạm nhân, ghi khẩu cung, cứu chữa người bị thương, điều tra chứng cứ… còn rất nhiều công việc cần bọn họ làm. Bởi vậy, từ xế chiều cho đến nửa đêm, các thành viên trong đội đều bận đến tối mặt tối mũi.
Lần này, Triệu Ngọc2cũng có một thay đổi rất lớn. Trước kia, sau khi bắt tội phạm về rồi, hắn liền có thể nghỉ ngơi một chút. Nhưng bây giờ đã là tổ trưởng, hắn không thể rảnh rỗi một mình!
Liên quan đến nhiệm vụ thẩm vấn tội phạm, tất cả đều dồn xuống người hắn và Miêu Anh.
Bây giờ, chứng cứ vô cùng xác thực, nhân chứng đã được cứu thoát, bản thân Cầu Tân Dương cũng đã nhận tội, khiến cho toàn bộ quá trình vụ án giết người giấu xác trong ngân hàng được phơi bày.
Mặc dù Triệu Ngọc đã8chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng sau khi nghe chuyện bất hạnh trên chuyến xe đường dài năm đó, trong lòng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái.
Câu nói kia của đội trưởng Kim vẫn quanh quẩn mãi bên tai hắn. Phía sau mỗi vụ án đều có một lít nước mắt. Nếu như không có sự cố lần đó, cuộc sống của Cầu Tân Dương sẽ khác hẳn!
Theo những gì mà Cầu Tân Dương khai, sau khi mẹ gã và đứa em trong bụng gặp nạn, trạng thái tinh thần của cha gã vẫn không được tốt, vẫn luôn6tự trách bản thân, cho rằng nếu như ông có thể dành ra chút thời gian lái xe đưa bọn họ đi thì đã không gặp vụ tai nạn đó rồi.
Sau đó, công ty của cha gã ngày càng sa sút, về sau thì đóng cửa. Kể từ đó, cha của gã bệnh không dậy nổi, không bao lâu sau thì buông tay rời khỏi thế gian.
Cũng bắt đầu từ giây phút đó, ngọn lửa muốn báo thù của Cầu Tân Dương mới bắt đầu chính thức nhóm lên.
Từ xưa đến nay, gã vẫn cương quyết cho rằng, mẹ gã3chết là do những con người còn may mắn sống sót trên chuyến xe đường dài đó gây nên.
Nếu không phải bọn họ đoạt thức ăn của gã, mẹ và đứa em trong bụng của mẹ gã sẽ không phải chết, công ty của cha cũng sẽ không bị đóng cửa, gia đình của gã vẫn là một gia đình hoàn mỹ, hạnh phúc.
Nhưng mẹ chết rồi, cha cũng chết rồi, tất cả đều đã khác!
Gã thề, nhất định phải khiến cho những người đã chia thức ăn của gã phải trả một cái giá thật đắt, báo thù cho5người mẹ đã chết!
Vào năm đưa ra quyết định báo thù đó, Cầu Tân Dương mới 24 tuổi. Vì báo thù, gã đã hoàn toàn biến thành một thiếu niên quái gở có cuộc sống chệch khỏi quỹ đạo của người bình thường.
Để hoàn thành kế hoạch báo thù, Cầu Tân Dương đã tự học rất nhiều thứ, còn cố ý chuẩn bị tầng hầm trong quỷ thành.
Sở dĩ gã chọn Đoàn Đại Thành làm đối tượng trả thù đầu tiên cũng là có nguyên nhân. Bởi vì ông ta chính là người đầu tiên ra tay cướp đồ ăn của gã, khiến cho thương thế của mẹ gã chuyển biến xấu hơn.
Nhưng gã không ngờ rằng kế hoạch báo thù của mình lại diễn ra một cách thuận lợi đến thế. Gã đã rất dễ dàng dùng khói gây mê tự chế của mình khiến cho Đoàn Đại Thành hôn mê.
Sau khi trói chặt Đoàn Đại Thành ném vào cốp sau xe, gã đã vận chuyển ông ta đến tầng hầm quỷ thành. Trên đường đi, để phòng ngừa Đoàn Đại Thành đột nhiên tỉnh lại, gã còn sử dụng thêm thuốc mê.
Tâm lý của Cầu Tân Dương rất quái gở, không giỏi giao tiếp với người khác. Sau khi bắt Đoàn Đại Thành về, gã đã nhốt ông ta vào trong căn phòng nhỏ dưới tầng hầm đã được chuẩn bị trước!
Từ đó về sau, gã mặc kệ hết mọi thứ! Chỉ là đôi khi gã sẽ đến ngồi trên ghế salon dưới tầng hầm, yên lặng nghe Đoàn Đại Thành la hét và tiếng phá cửa bất lực của ông ta.
Một ngày, hai ngày, ba ngày… mãi cho đến khi gã không còn nghe thấy bất cứ động tĩnh nào trong căn phòng nhỏ đó, gã mới mở cửa một lần nữa.
Trong hoàn cảnh vừa đói khát vừa sợ hãi tột độ thế này, người bình thường cũng khó mà chịu nổi được một tuần, nói chi đến Đoàn Đại Thành tuổi tác đã cao. Chưa được bao ngày, ông ta đã chết đói.
Dụng ý của Cầu Tân Dương khi chọn cách trả thù này cũng rất rõ ràng, chính là muốn để cho ông ta nếm thử mùi vị bị chết đói là như thế nào!
Sau đó, dựa theo kế hoạch trước đó của mình, Cầu Tân Dương đã đem thi thể của Đoàn Đại Thành bỏ vào một cái túi hút chân không rồi nhét vào vali du lịch, bỏ vào két sắt ở ngân hàng Tần Sơn.
Giống như Triệu Ngọc đã dự đoán, sở dĩ gã nhất định phải cất giấu thi thể trong két sắt, chính là muốn tế vong hồn của mẹ gã. Bởi vì dịch vụ két sắt đó là do mẹ gã lập ra!
Sau cái chết của người đầu tiên là Đoàn Đại Thành, Cầu Tân Dương rốt cuộc không còn lý do gì để thu tay lại. Ngọn lửa báo thù đã đánh mất chút lý trí cuối cùng của gã, càng không thể vãn hồi.
Nhưng tâm tư của Cầu Tân Dương khá kín đáo. Gã biết, nếu thời gian giết người quá gần nhau, nhất định sẽ khiến cho cảnh sát chú ý.
Bởi vậy, sau khi giết xong một người, gã sẽ dành thời gian một năm đi quan sát nạn nhân kế tiếp, đồng thời luyện tập vô số lần. Cho đến khi đảm bảo mọi việc đều kín không kẽ hở, gã mới ra tay lần nữa!
Cứ như vậy, mỗi một năm gã lại giết một người, mãi cho đến người cuối cùng là Tôn Nghệ Hàm.
Điều khiến cho cảnh sát bất ngờ chính là, mặc dù ngân hàng Tần Sơn gặp phải vụ cướp chấn động khắp nơi như thế, nhưng với một kẻ khép kín cắt đứt liên lạc với bên ngoài như Cầu Tân Dương lại không hay biết gì, cũng không biết rằng thi thể được cất giữ trong két sắt của mình đã bị bại lộ.
Gã vẫn từng bước chuẩn bị kế hoạch mưu sát Tôn Nghệ Hàm, định sau khi để cho cô ta chết đói thì sẽ lại giấu thi thể của cô ta vào trong két sắt ngân hàng.
Mãi đến khi các thành viên của tổ đặc biệt đến nhà hỏi thăm, gã mới ý thức được rằng mình bị cảnh sát để mắt đến. Tuy nhiên, mấy nhân viên cảnh sát đó chỉ muốn hỏi thăm tình huống mà thôi, chứ hoàn toàn không biết gã là hung thủ.
Thế là, Cầu Tân Dương lấy cớ đốt lửa pha trà, nhân cơ hội đó đốt khói mê, đánh mê mấy nhân viên cảnh sát. Nhưng trước đó, có một cảnh sát đã phát sinh tranh chấp với gã, bám theo gã mãi đến tận lầu hai.
Trong tình thế cấp bách, Cầu Tân Dương đã nhảy lầu chạy trốn, ngay cả mặt nạ phòng độc cũng bị treo lại trên cây, mới dẫn đến những chuyện sau này.
Liên quan đến quá trình sau đó, Triệu Ngọc lại đoán đúng!
Cầu Tân Dương bị cừu hận làm cho mê muội, thậm chí khi bị cảnh sát truy đuổi, trong đầu gã cũng chỉ có một suy nghĩ, chính là Tôn Nghệ Hàm phải chết! Nhất định phải chôn cô ta cùng với mẹ mình!
Ngoài ra, gã không để ý bất cứ điều gì khác!
Cho nên, gã mới cố ý để lộ vị trí, dụ cảnh sát rời khỏi khu vực quỷ thành, sau đó thừa cơ lái xe trở về quỷ thành để giết chết Tôn Nghệ Hàm!
Lúc ấy, Cầu Tân Dương biết, mặc dù Tôn Nghệ Hàm bị giam cầm nhiều ngày nhưng vẫn chưa chết. Gã vốn ôm ý định lúc trở về đó, dù cô ta còn sống vẫn sẽ nhét luôn cô ta vào đóng gói chân không!
Nhưng gã không ngờ rằng cảnh sát đã sớm tìm được nơi ở của mình.
Khi đó, Cầu Tân Dương đã hoàn toàn liều lĩnh. Bị cảm giác muốn báo thù mãnh liệt điều khiển, gã đã lựa chọn cách đối kháng với cảnh sát. Gã dùng khói mê đã chuẩn bị sẵn trên xe làm đám người Lưu Học Sơn bất tỉnh, sau đó còn đoạt súng của anh ta, ý đồ muốn xông vào tầng hầm giết người!
Nhưng gã không thể nào ngờ được rằng ở trong tầng hầm có một kẻ như Triệu Ngọc, chẳng những không bị khói mê làm bất tỉnh, mà thậm chí còn không sợ súng đạn của gã!
Triệu Ngọc cứ thế xông thẳng lên, sau đó dùng thủ đoạn bạo lực chế ngự gã!
Cho đến khi được Triệu Ngọc thẩm vấn, Cầu Tân Dương cũng không biết tại sao hắn lại làm được như vậy? Gã nhìn thấy rất rõ là hắn đã bị đạn bắn trúng, cho dù trên người đã mặc sẵn áo chống đạn, cũng không có khả năng vẫn nguyên vẹn như vậy chứ?
Triệu Ngọc thừa cơ dạy dỗ: “Đây được gọi là ý trời! Anh tự mình gây ra tội ác, tất phải trả một cái giá thật lớn! Còn tôi, tôi chính là người đến bắt anh trả giá thật lớn đấy!”
Sau khi thẩm vấn xong, trước khi đi, Triệu Ngọc đứng thẳng người lại, hỏi Cầu Tân Dương một câu.
“Tôi thật sự muốn biết, nếu như người sống sót cuối cùng là Tôn Nghệ Hàm cũng bị chết đói, sau đó bị giấu vào két sắt ngân hàng, vậy tiếp theo, anh sẽ làm gì? Anh đã báo thù được cho mẹ mình rồi, chẳng lẽ... anh cảm thấy trong lòng anh thật sự vui vẻ sao?”
Nghe Triệu Ngọc hỏi, Cầu Tân Dương im lặng nhìn chằm chằm hắn không nói câu nào, nhưng ánh mắt thẫn thờ vô định của gã thì đã nói lên mọi thứ, chứng tỏ rằng gã chẳng còn mục tiêu gì.
Thật ra, khi bắt được người sống sót cuối cùng là Tôn Nghệ Hàm, gã đã mất đi mục tiêu cố hữu của cuộc sống, gã hoàn toàn không biết mình nên đi đâu!
Mặc kệ báo thù được hay không, gã vĩnh viễn vẫn là một người bất hạnh!
Haiz!
Triệu Ngọc bất đắc dĩ thở dài. Hắn đột nhiên cảm thấy cảnh ngộ của Cầu Tân Dương cũng khá giống với vụ cướp ngân hàng của Phương Nghị. Nếu như gã được khai thông tâm lý sau cái chết của người mẹ, có lẽ gã sẽ không như bây giờ. Vậy thì có lẽ vụ án liên hoàn tàn nhẫn như thế này sẽ không phát sinh, đúng không?
Phía sau mỗi vụ án đều có một lít nước mắt.
Đối với vụ án giết người giấu xác trong két sắt ngân hàng, có lẽ sẽ không cách nào bình luận được ai đúng ai sai! Nhưng đối với Cầu Tân Dương đã lựa chọn phương thức báo thù tàn nhẫn như vậy, gã đã sai hoàn toàn.
Tưởng tượng lại lúc đó, khi bị nhốt trong chiếc xe ô tô đường dài, cái vuốt ve cuối cùng của người mẹ đối với cậu bé Cầu Tân Dương.
Thật ra, suy nghĩ của mẹ gã lúc đó cũng chỉ đơn giản muốn con trai mình có thể sống sót, sau đó sống một cuộc sống khỏe mạnh mà thôi, chứ chẳng phải muốn gã báo thù gì.
Cầu Tân Dương ơi Cầu Tân Dương, niềm hi vọng của mẹ gã có lẽ cũng giống như cái tên của gã, hi vọng gã tràn đầy năng lượng, luôn vui vẻ tiến lên, có phải không!?
Mặc dù Tôn Nghệ Hàm đã được cứu, hung thủ Cầu Tân Dương trong vụ án giết người giấu xác trong ngân hàng cũng đã bị bắt, nhưng đối với các thành viên của Đội Trọng án Dung Dương mà nói, những công việc tiếp theo cũng chỉ vừa mới bắt đầu.
Thẩm vấn phạm nhân, ghi khẩu cung, cứu chữa người bị thương, điều tra chứng cứ… còn rất nhiều công việc cần bọn họ làm. Bởi vậy, từ xế chiều cho đến nửa đêm, các thành viên trong đội đều bận đến tối mặt tối mũi.
Lần này, Triệu Ngọc2cũng có một thay đổi rất lớn. Trước kia, sau khi bắt tội phạm về rồi, hắn liền có thể nghỉ ngơi một chút. Nhưng bây giờ đã là tổ trưởng, hắn không thể rảnh rỗi một mình!
Liên quan đến nhiệm vụ thẩm vấn tội phạm, tất cả đều dồn xuống người hắn và Miêu Anh.
Bây giờ, chứng cứ vô cùng xác thực, nhân chứng đã được cứu thoát, bản thân Cầu Tân Dương cũng đã nhận tội, khiến cho toàn bộ quá trình vụ án giết người giấu xác trong ngân hàng được phơi bày.
Mặc dù Triệu Ngọc đã8chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng sau khi nghe chuyện bất hạnh trên chuyến xe đường dài năm đó, trong lòng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái.
Câu nói kia của đội trưởng Kim vẫn quanh quẩn mãi bên tai hắn. Phía sau mỗi vụ án đều có một lít nước mắt. Nếu như không có sự cố lần đó, cuộc sống của Cầu Tân Dương sẽ khác hẳn!
Theo những gì mà Cầu Tân Dương khai, sau khi mẹ gã và đứa em trong bụng gặp nạn, trạng thái tinh thần của cha gã vẫn không được tốt, vẫn luôn6tự trách bản thân, cho rằng nếu như ông có thể dành ra chút thời gian lái xe đưa bọn họ đi thì đã không gặp vụ tai nạn đó rồi.
Sau đó, công ty của cha gã ngày càng sa sút, về sau thì đóng cửa. Kể từ đó, cha của gã bệnh không dậy nổi, không bao lâu sau thì buông tay rời khỏi thế gian.
Cũng bắt đầu từ giây phút đó, ngọn lửa muốn báo thù của Cầu Tân Dương mới bắt đầu chính thức nhóm lên.
Từ xưa đến nay, gã vẫn cương quyết cho rằng, mẹ gã3chết là do những con người còn may mắn sống sót trên chuyến xe đường dài đó gây nên.
Nếu không phải bọn họ đoạt thức ăn của gã, mẹ và đứa em trong bụng của mẹ gã sẽ không phải chết, công ty của cha cũng sẽ không bị đóng cửa, gia đình của gã vẫn là một gia đình hoàn mỹ, hạnh phúc.
Nhưng mẹ chết rồi, cha cũng chết rồi, tất cả đều đã khác!
Gã thề, nhất định phải khiến cho những người đã chia thức ăn của gã phải trả một cái giá thật đắt, báo thù cho5người mẹ đã chết!
Vào năm đưa ra quyết định báo thù đó, Cầu Tân Dương mới 24 tuổi. Vì báo thù, gã đã hoàn toàn biến thành một thiếu niên quái gở có cuộc sống chệch khỏi quỹ đạo của người bình thường.
Để hoàn thành kế hoạch báo thù, Cầu Tân Dương đã tự học rất nhiều thứ, còn cố ý chuẩn bị tầng hầm trong quỷ thành.
Sở dĩ gã chọn Đoàn Đại Thành làm đối tượng trả thù đầu tiên cũng là có nguyên nhân. Bởi vì ông ta chính là người đầu tiên ra tay cướp đồ ăn của gã, khiến cho thương thế của mẹ gã chuyển biến xấu hơn.
Nhưng gã không ngờ rằng kế hoạch báo thù của mình lại diễn ra một cách thuận lợi đến thế. Gã đã rất dễ dàng dùng khói gây mê tự chế của mình khiến cho Đoàn Đại Thành hôn mê.
Sau khi trói chặt Đoàn Đại Thành ném vào cốp sau xe, gã đã vận chuyển ông ta đến tầng hầm quỷ thành. Trên đường đi, để phòng ngừa Đoàn Đại Thành đột nhiên tỉnh lại, gã còn sử dụng thêm thuốc mê.
Tâm lý của Cầu Tân Dương rất quái gở, không giỏi giao tiếp với người khác. Sau khi bắt Đoàn Đại Thành về, gã đã nhốt ông ta vào trong căn phòng nhỏ dưới tầng hầm đã được chuẩn bị trước!
Từ đó về sau, gã mặc kệ hết mọi thứ! Chỉ là đôi khi gã sẽ đến ngồi trên ghế salon dưới tầng hầm, yên lặng nghe Đoàn Đại Thành la hét và tiếng phá cửa bất lực của ông ta.
Một ngày, hai ngày, ba ngày… mãi cho đến khi gã không còn nghe thấy bất cứ động tĩnh nào trong căn phòng nhỏ đó, gã mới mở cửa một lần nữa.
Trong hoàn cảnh vừa đói khát vừa sợ hãi tột độ thế này, người bình thường cũng khó mà chịu nổi được một tuần, nói chi đến Đoàn Đại Thành tuổi tác đã cao. Chưa được bao ngày, ông ta đã chết đói.
Dụng ý của Cầu Tân Dương khi chọn cách trả thù này cũng rất rõ ràng, chính là muốn để cho ông ta nếm thử mùi vị bị chết đói là như thế nào!
Sau đó, dựa theo kế hoạch trước đó của mình, Cầu Tân Dương đã đem thi thể của Đoàn Đại Thành bỏ vào một cái túi hút chân không rồi nhét vào vali du lịch, bỏ vào két sắt ở ngân hàng Tần Sơn.
Giống như Triệu Ngọc đã dự đoán, sở dĩ gã nhất định phải cất giấu thi thể trong két sắt, chính là muốn tế vong hồn của mẹ gã. Bởi vì dịch vụ két sắt đó là do mẹ gã lập ra!
Sau cái chết của người đầu tiên là Đoàn Đại Thành, Cầu Tân Dương rốt cuộc không còn lý do gì để thu tay lại. Ngọn lửa báo thù đã đánh mất chút lý trí cuối cùng của gã, càng không thể vãn hồi.
Nhưng tâm tư của Cầu Tân Dương khá kín đáo. Gã biết, nếu thời gian giết người quá gần nhau, nhất định sẽ khiến cho cảnh sát chú ý.
Bởi vậy, sau khi giết xong một người, gã sẽ dành thời gian một năm đi quan sát nạn nhân kế tiếp, đồng thời luyện tập vô số lần. Cho đến khi đảm bảo mọi việc đều kín không kẽ hở, gã mới ra tay lần nữa!
Cứ như vậy, mỗi một năm gã lại giết một người, mãi cho đến người cuối cùng là Tôn Nghệ Hàm.
Điều khiến cho cảnh sát bất ngờ chính là, mặc dù ngân hàng Tần Sơn gặp phải vụ cướp chấn động khắp nơi như thế, nhưng với một kẻ khép kín cắt đứt liên lạc với bên ngoài như Cầu Tân Dương lại không hay biết gì, cũng không biết rằng thi thể được cất giữ trong két sắt của mình đã bị bại lộ.
Gã vẫn từng bước chuẩn bị kế hoạch mưu sát Tôn Nghệ Hàm, định sau khi để cho cô ta chết đói thì sẽ lại giấu thi thể của cô ta vào trong két sắt ngân hàng.
Mãi đến khi các thành viên của tổ đặc biệt đến nhà hỏi thăm, gã mới ý thức được rằng mình bị cảnh sát để mắt đến. Tuy nhiên, mấy nhân viên cảnh sát đó chỉ muốn hỏi thăm tình huống mà thôi, chứ hoàn toàn không biết gã là hung thủ.
Thế là, Cầu Tân Dương lấy cớ đốt lửa pha trà, nhân cơ hội đó đốt khói mê, đánh mê mấy nhân viên cảnh sát. Nhưng trước đó, có một cảnh sát đã phát sinh tranh chấp với gã, bám theo gã mãi đến tận lầu hai.
Trong tình thế cấp bách, Cầu Tân Dương đã nhảy lầu chạy trốn, ngay cả mặt nạ phòng độc cũng bị treo lại trên cây, mới dẫn đến những chuyện sau này.
Liên quan đến quá trình sau đó, Triệu Ngọc lại đoán đúng!
Cầu Tân Dương bị cừu hận làm cho mê muội, thậm chí khi bị cảnh sát truy đuổi, trong đầu gã cũng chỉ có một suy nghĩ, chính là Tôn Nghệ Hàm phải chết! Nhất định phải chôn cô ta cùng với mẹ mình!
Ngoài ra, gã không để ý bất cứ điều gì khác!
Cho nên, gã mới cố ý để lộ vị trí, dụ cảnh sát rời khỏi khu vực quỷ thành, sau đó thừa cơ lái xe trở về quỷ thành để giết chết Tôn Nghệ Hàm!
Lúc ấy, Cầu Tân Dương biết, mặc dù Tôn Nghệ Hàm bị giam cầm nhiều ngày nhưng vẫn chưa chết. Gã vốn ôm ý định lúc trở về đó, dù cô ta còn sống vẫn sẽ nhét luôn cô ta vào đóng gói chân không!
Nhưng gã không ngờ rằng cảnh sát đã sớm tìm được nơi ở của mình.
Khi đó, Cầu Tân Dương đã hoàn toàn liều lĩnh. Bị cảm giác muốn báo thù mãnh liệt điều khiển, gã đã lựa chọn cách đối kháng với cảnh sát. Gã dùng khói mê đã chuẩn bị sẵn trên xe làm đám người Lưu Học Sơn bất tỉnh, sau đó còn đoạt súng của anh ta, ý đồ muốn xông vào tầng hầm giết người!
Nhưng gã không thể nào ngờ được rằng ở trong tầng hầm có một kẻ như Triệu Ngọc, chẳng những không bị khói mê làm bất tỉnh, mà thậm chí còn không sợ súng đạn của gã!
Triệu Ngọc cứ thế xông thẳng lên, sau đó dùng thủ đoạn bạo lực chế ngự gã!
Cho đến khi được Triệu Ngọc thẩm vấn, Cầu Tân Dương cũng không biết tại sao hắn lại làm được như vậy? Gã nhìn thấy rất rõ là hắn đã bị đạn bắn trúng, cho dù trên người đã mặc sẵn áo chống đạn, cũng không có khả năng vẫn nguyên vẹn như vậy chứ?
Triệu Ngọc thừa cơ dạy dỗ: “Đây được gọi là ý trời! Anh tự mình gây ra tội ác, tất phải trả một cái giá thật lớn! Còn tôi, tôi chính là người đến bắt anh trả giá thật lớn đấy!”
Sau khi thẩm vấn xong, trước khi đi, Triệu Ngọc đứng thẳng người lại, hỏi Cầu Tân Dương một câu.
“Tôi thật sự muốn biết, nếu như người sống sót cuối cùng là Tôn Nghệ Hàm cũng bị chết đói, sau đó bị giấu vào két sắt ngân hàng, vậy tiếp theo, anh sẽ làm gì? Anh đã báo thù được cho mẹ mình rồi, chẳng lẽ... anh cảm thấy trong lòng anh thật sự vui vẻ sao?”
Nghe Triệu Ngọc hỏi, Cầu Tân Dương im lặng nhìn chằm chằm hắn không nói câu nào, nhưng ánh mắt thẫn thờ vô định của gã thì đã nói lên mọi thứ, chứng tỏ rằng gã chẳng còn mục tiêu gì.
Thật ra, khi bắt được người sống sót cuối cùng là Tôn Nghệ Hàm, gã đã mất đi mục tiêu cố hữu của cuộc sống, gã hoàn toàn không biết mình nên đi đâu!
Mặc kệ báo thù được hay không, gã vĩnh viễn vẫn là một người bất hạnh!
Haiz!
Triệu Ngọc bất đắc dĩ thở dài. Hắn đột nhiên cảm thấy cảnh ngộ của Cầu Tân Dương cũng khá giống với vụ cướp ngân hàng của Phương Nghị. Nếu như gã được khai thông tâm lý sau cái chết của người mẹ, có lẽ gã sẽ không như bây giờ. Vậy thì có lẽ vụ án liên hoàn tàn nhẫn như thế này sẽ không phát sinh, đúng không?
Phía sau mỗi vụ án đều có một lít nước mắt.
Đối với vụ án giết người giấu xác trong két sắt ngân hàng, có lẽ sẽ không cách nào bình luận được ai đúng ai sai! Nhưng đối với Cầu Tân Dương đã lựa chọn phương thức báo thù tàn nhẫn như vậy, gã đã sai hoàn toàn.
Tưởng tượng lại lúc đó, khi bị nhốt trong chiếc xe ô tô đường dài, cái vuốt ve cuối cùng của người mẹ đối với cậu bé Cầu Tân Dương.
Thật ra, suy nghĩ của mẹ gã lúc đó cũng chỉ đơn giản muốn con trai mình có thể sống sót, sau đó sống một cuộc sống khỏe mạnh mà thôi, chứ chẳng phải muốn gã báo thù gì.
Cầu Tân Dương ơi Cầu Tân Dương, niềm hi vọng của mẹ gã có lẽ cũng giống như cái tên của gã, hi vọng gã tràn đầy năng lượng, luôn vui vẻ tiến lên, có phải không!?