Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-33.txt
Chương 33: THẦN ĐỒNG
“Chuyện gì?” Nghe Dương Hồng nhắc đến chuyện kì quặc, Triệu Ngọc hết sức tò mò, vội vàng dò hỏi.
“Ừm...” Dương Hồng vừa nhớ lại vừa kể, “Tôi nhớ, năm đó khi cuộc thi đang ở vòng loại, huyện Phượng Lĩnh của chúng tôi có một bạn cực kỳ xuất sắc, tên gì thì tôi không nhớ, tôi chỉ nhớ đó là một bạn nữ. Cô ấy đã nổi danh ở huyện từ trước khi tham gia cuộc thi. Nghe nói, lúc mười hai tuổi thì cô ấy đã vượt qua cấp 10, hơn nữa còn từng2học đàn với một học giả có tiếng ở thủ đô, tóm lại là cô ấy rất rất rất xuất chúng.”.
“Trong ấn tượng của tôi, lúc thi vòng bán kết tôi có gặp qua cô ấy một lần. Quần áo của cô ấy trông rất rách nát, còn có mảnh vá, có lẽ là hoàn cảnh gia đình không tốt lắm. Nhưng, trình độ piano của cô ấy thật sự rất cao, cùng là cấp 10, nhưng rõ ràng trình độ của chúng tôi kém hơn cô ấy cả một đẳng cấp.”
“Đúng rồi...” Dương Hồng tựa hồ8nghĩ ra cái gì nữa, vội nói, “Chuyện mà tôi thấy kì lạ, chính là ở đây! Vốn cô ấy dựa vào thành tích xuất sắc đó mà tiến vào chung kết! Nhưng không hiểu vì sao, cuối cùng trên danh sách những người lọt vào vòng chung kết lại không có cô ấy, hình như có người nói cô ấy bỏ thi đấu vào một đêm trước chung kết... Bỏ thi đấu! Anh nói xem, chuyện này... có kì lạ không?”.
Triệu Ngọc suy nghĩ thật cẩn thận về những lời Dương Hồng nói, đúng là cảm6thấy có gì đó không bình thường, hỏi lại ngay: “Cô có chắc là, cô ấy thực sự đã tiến vào trận chung kết không?”.
“Chậc chậc...” Dương Hồng dùng hai tay vò đầu, không ngừng chép miệng, nói, “Tôi cũng không chắc lắm. Chuyện này, hình như là tôi nghe phụ huynh học sinh khác nói, cũng có thể là nghe mẹ tôi... Ý? Đúng rồi! Sao tôi lại quên mất chuyện này, chúng ta có thể hỏi mẹ của tôi mà! Năm đó, vì muốn cho tôi học đàn, chính bà cũng sắp đạt tới cấp310 đó. Những chuyện có liên quan đến đàn, bà ấy chắc chắn còn nhớ kỹ!”.
Không ngờ, Dương Hồng còn để ý đến việc phá án hơn cả Triệu Ngọc. Cô ta cũng mặc kệ sáng sớm có thể làm phiền đến bà cụ hay không, không chút do dự mà gọi điện thoại cho mẹ mình.
Vì để cho Triệu Ngọc cũng nghe rõ ràng, cô ta còn mở cả loa ngoài.
Trong điện thoại, rất nhanh thì đã có tiếng nói của một bà cụ vang lên. Dương Hồng liền nói lại đầu đuôi câu chuyện với5mẹ mình, vì muốn mẹ phối hợp, cô ta thậm chí nói dối rằng mình đang ở Cục Cảnh sát tiếp nhận điều tra.
Mẹ cô ta nghe xong liền sợ hãi, vội vã kể hết mọi chuyện đã xảy ra năm đó cho bọn họ nghe. Mặc dù nội dung đại khái cũng giống với cái mà Dương Hồng đã kể, nhưng bà nói tỉ mỉ hơn.
Hóa ra, năm đó ở huyện Phượng Lĩnh của bọn họ đúng là có một nữ thần đồng piano như vậy, từ nhỏ đã thể hiện thiên phú vượt trội của mình. Mặc dù trong nhà rất nghèo, nhưng cha mẹ cô ấy vì để cho cô ấy học đàn, gần như là liều mạng làm mọi thứ, nghe nói ngay cả ngôi nhà tổ tiên để lại trong thôn cũng đem bán nốt!
Nữ thần đồng cũng không phụ kỳ vọng của cha mẹ mình, mấy năm trôi qua, trong tay đã cầm rất nhiều giải thưởng, trở thành danh nhân của huyện Phượng Lĩnh.
Trước khi cuộc tranh tài piano khóa thứ mười của thành phố Tần Sơn bắt đầu, tất cả mọi người đều đặt kỳ vọng cao vào cô ấy. Mọi người đều cho rằng nhất định sẽ có một chỗ của cô ấy trong ba vị trí đầu tiên! Một khi được đại học danh tiếng chọn trúng, cô gái bé nhỏ đó có thể nói là một bước lên trời, tiền đồ vô hạn!
Lúc ấy, bởi vì cùng tuổi, mẹ của Dương Hồng từng nhiều lần lấy nữ thần đồng đó ra làm tấm gương để quở trách Dương Hồng, nói rằng đều là học piano, con xem người ta học được thế nào? Con xem người ta đi?
Nhưng mà, điều khiến mọi người không ngờ được chính là, lúc đầu nữ thần đồng đó đã tiến vào vòng chung kết với ưu thế tuyệt đối, nhưng lại lui trận vào ngay buổi tối hôm trước trận chung kết!
Về nguyên nhân bỏ thi, có nhiều cách giải thích được đưa ra nhưng đều không được chứng thực. Một số người nói cô ấy luyện đàn luyện tới nỗi nôn ra máu; có một số thì nói cô ấy bị người bắt cóc sau đó bị giết chết; thậm chí còn có người nói cô ấy bỏ trốn với học sinh nam nào đó rồi...
Nói tóm lại, từ sau cuộc thi piano đó, không có ai gặp lại nữ thần đồng ấy nữa, thậm chí ngay cả cha mẹ của cô ấy cũng mất tích luôn.
Bởi vì cô ấy bỏ thi đột ngột như vậy, Ban Tổ chức cuộc thi tạm thời đưa người hạng 11 lên thay, vì vậy trong danh sách thí sinh tham gia trận chung kết mới không có tên của nữ thần đồng đó.
Vốn mấy năm đầu sau khi cuộc thi kết thúc, còn có người bàn tán hăng say về chuyện này, nhưng theo thời gian trôi qua, cả gia đình nữ thần đồng đã sớm biến mất trong mắt của mọi người.
Nữ thần đồng?
Nữ thần đồng...
Triệu Ngọc mơ hồ cảm thấy, việc bỏ thi đột ngột của nữ thần đồng đó, có lẽ vừa hay báo trước cho điều gì chăng?
Rốt cuộc đêm đó cô ấy đã xảy ra chuyện gì, mà lại bỏ cuộc vào ngay đêm trước trận đấu? Hơn nữa, sau khi bỏ thi, tại sao cả nhà cô ấy lại mất tích?
Vốn dĩ đây có lẽ không phải là chuyện gì to tát, nhưng liên hệ với vụ án chặt tay mà nói, việc này lại có ý nghĩa sâu xa khiến người ta muốn tìm hiểu đến cùng.
Trực giác của Triệu Ngọc cho thấy, việc nữ thần đồng bỏ thi, không chừng có liên quan đến vụ án! Nếu như có thể tìm thấy cô ấy, nói không chừng có thể tìm được manh mối mới!
“Mẹ!” Dương Hồng cũng cực kỳ quan tâm đến chuyện này, vội vàng nói vào điện thoại, “Vậy mẹ còn nhớ nữ thần đồng đó tên là gì không?”.
“Lý Đan!” Trí nhớ của mẹ cô ta cũng không tệ lắm, lập tức thốt ra luôn, “Thôn Lý Gia ở huyện Phượng Lĩnh, chẳng những cùng thôn với nhà bà ngoại con, còn cùng tên với bà ngoại của bác hai con nữa đấy! Con gái, các đồng chí cảnh sát còn có cái gì không hiểu, bảo họ cứ hỏi mẹ, chỉ cần mẹ biết mẹ nhất định sẽ thành thật khai báo. Nếu như không có chuyện gì, con đừng ở trong Cục Cảnh sát quá lâu, đừng để người khác cho là con đã làm chuyện gì xấu...”.
“Được rồi mẹ! Không có chuyện gì cả, con cúp máy đây!” Dương Hồng hơi có vẻ lúng túng cúp điện thoại. Cái câu “thành thật khai báo” của mẹ, khiến cô ta cảm thấy cả hai mẹ con mình như là tội phạm vậy.
“Mẹ tôi chính là như vậy, cứ hay thích lải nhải!” Dương Hồng ngẩng đầu lên, “Thế nào, cảnh sát Triệu, chuyện này có trợ giúp gì cho quá trình điều tra của anh không?”.
“Huyện Phượng Lĩnh, thôn Lý Gia, Lý Đan!” Triệu Ngọc thuật lại một lần thông tin nói, “Tôi phải đi điều tra một chút mới biết được. Nếu quả thật có liên quan đến vụ án này, sau này tôi nhất định xin cho cô một tấm bằng khen công dân gương mẫu!”.
“Nhờ phúc của anh, bằng khen công dân gương mẫu thì khỏi!” Dương Hồng nói đùa, “Phiền anh sau này có nhảy vào ban công nhà tôi, thì trước đó nhớ nói với tôi một tiếng!”.
“Không có lần sau đâu!” Triệu Ngọc bảo đảm nói. Thế nhưng cam đoan xong, hai người lại không nói lời nào mà nhìn nhau ba giây, bầu không khí khó tránh có chút xấu hổ.
“Vậy... hai chúng ta...” Triệu Ngọc chỉ chỉ Dương Hồng, lại chỉ chỉ mình, giống như muốn biểu đạt gì đó, nhưng lại không nghĩ ra lời nói thích hợp
“Được rồi! Tôi hiểu mà!” Dương Hồng hào phóng nói, “Phá án quan trọng, trong lòng anh có tâm sự, dù chúng ta có làm... cũng không sướng hết mình được! Không cần phải miễn cưỡng nhau. Anh đã từng cứu tôi, chuyện này tôi sẽ nhớ kỹ. Một lần phục vụ miễn phí trị giá 3000 tệ, hạn sử dụng là vô thời hạn!”.
“Tuyệt vời!” Triệu Ngọc giơ ngón cái lên, sau đó quơ lấy điện thoại của Dương Hồng, “Nào, chúng ta lưu số nhau đi, tiện thể add WeChat luôn! Chờ anh đây bắt được tội phạm, lấy được tiền thưởng, anh đây dẫn cô đến khách sạn bốn sao chơi cho đã!”.
Nói xong, Triệu Ngọc cũng không biết bị gì, thế mà còn giơ tay lên chào kiểu cảnh sát một cái, sau đó mới quay người rời đi.
“Anh... Bây giờ ra ngoài, anh về nhà thế nào?” Dương Hồng lo lắng hỏi với theo, “Đừng nói với tôi là anh mặc như vậy về Cục Cảnh sát nha? Hay là, tôi tìm một bộ quần áo cho anh trước? Này?”.
Không đợi Dương Hồng hỏi xong, bên dưới đã vang lên tiếng đóng cửa của Triệu Ngọc.
“Tên này! Đến vội đi cũng vội...”
Dương Hồng nhìn quanh căn phòng trống rỗng, cảm giác không thoải mái lắm. Nhớ tới vụ án chặt tay mà Triệu Ngọc đang điều tra, kìm lòng không đặng dùng tay trái thử làm một động tác chặt vào tay phải của mình, ngay lập tức cả người đều nổi hết da gà.
“Chuyện gì?” Nghe Dương Hồng nhắc đến chuyện kì quặc, Triệu Ngọc hết sức tò mò, vội vàng dò hỏi.
“Ừm...” Dương Hồng vừa nhớ lại vừa kể, “Tôi nhớ, năm đó khi cuộc thi đang ở vòng loại, huyện Phượng Lĩnh của chúng tôi có một bạn cực kỳ xuất sắc, tên gì thì tôi không nhớ, tôi chỉ nhớ đó là một bạn nữ. Cô ấy đã nổi danh ở huyện từ trước khi tham gia cuộc thi. Nghe nói, lúc mười hai tuổi thì cô ấy đã vượt qua cấp 10, hơn nữa còn từng2học đàn với một học giả có tiếng ở thủ đô, tóm lại là cô ấy rất rất rất xuất chúng.”.
“Trong ấn tượng của tôi, lúc thi vòng bán kết tôi có gặp qua cô ấy một lần. Quần áo của cô ấy trông rất rách nát, còn có mảnh vá, có lẽ là hoàn cảnh gia đình không tốt lắm. Nhưng, trình độ piano của cô ấy thật sự rất cao, cùng là cấp 10, nhưng rõ ràng trình độ của chúng tôi kém hơn cô ấy cả một đẳng cấp.”
“Đúng rồi...” Dương Hồng tựa hồ8nghĩ ra cái gì nữa, vội nói, “Chuyện mà tôi thấy kì lạ, chính là ở đây! Vốn cô ấy dựa vào thành tích xuất sắc đó mà tiến vào chung kết! Nhưng không hiểu vì sao, cuối cùng trên danh sách những người lọt vào vòng chung kết lại không có cô ấy, hình như có người nói cô ấy bỏ thi đấu vào một đêm trước chung kết... Bỏ thi đấu! Anh nói xem, chuyện này... có kì lạ không?”.
Triệu Ngọc suy nghĩ thật cẩn thận về những lời Dương Hồng nói, đúng là cảm6thấy có gì đó không bình thường, hỏi lại ngay: “Cô có chắc là, cô ấy thực sự đã tiến vào trận chung kết không?”.
“Chậc chậc...” Dương Hồng dùng hai tay vò đầu, không ngừng chép miệng, nói, “Tôi cũng không chắc lắm. Chuyện này, hình như là tôi nghe phụ huynh học sinh khác nói, cũng có thể là nghe mẹ tôi... Ý? Đúng rồi! Sao tôi lại quên mất chuyện này, chúng ta có thể hỏi mẹ của tôi mà! Năm đó, vì muốn cho tôi học đàn, chính bà cũng sắp đạt tới cấp310 đó. Những chuyện có liên quan đến đàn, bà ấy chắc chắn còn nhớ kỹ!”.
Không ngờ, Dương Hồng còn để ý đến việc phá án hơn cả Triệu Ngọc. Cô ta cũng mặc kệ sáng sớm có thể làm phiền đến bà cụ hay không, không chút do dự mà gọi điện thoại cho mẹ mình.
Vì để cho Triệu Ngọc cũng nghe rõ ràng, cô ta còn mở cả loa ngoài.
Trong điện thoại, rất nhanh thì đã có tiếng nói của một bà cụ vang lên. Dương Hồng liền nói lại đầu đuôi câu chuyện với5mẹ mình, vì muốn mẹ phối hợp, cô ta thậm chí nói dối rằng mình đang ở Cục Cảnh sát tiếp nhận điều tra.
Mẹ cô ta nghe xong liền sợ hãi, vội vã kể hết mọi chuyện đã xảy ra năm đó cho bọn họ nghe. Mặc dù nội dung đại khái cũng giống với cái mà Dương Hồng đã kể, nhưng bà nói tỉ mỉ hơn.
Hóa ra, năm đó ở huyện Phượng Lĩnh của bọn họ đúng là có một nữ thần đồng piano như vậy, từ nhỏ đã thể hiện thiên phú vượt trội của mình. Mặc dù trong nhà rất nghèo, nhưng cha mẹ cô ấy vì để cho cô ấy học đàn, gần như là liều mạng làm mọi thứ, nghe nói ngay cả ngôi nhà tổ tiên để lại trong thôn cũng đem bán nốt!
Nữ thần đồng cũng không phụ kỳ vọng của cha mẹ mình, mấy năm trôi qua, trong tay đã cầm rất nhiều giải thưởng, trở thành danh nhân của huyện Phượng Lĩnh.
Trước khi cuộc tranh tài piano khóa thứ mười của thành phố Tần Sơn bắt đầu, tất cả mọi người đều đặt kỳ vọng cao vào cô ấy. Mọi người đều cho rằng nhất định sẽ có một chỗ của cô ấy trong ba vị trí đầu tiên! Một khi được đại học danh tiếng chọn trúng, cô gái bé nhỏ đó có thể nói là một bước lên trời, tiền đồ vô hạn!
Lúc ấy, bởi vì cùng tuổi, mẹ của Dương Hồng từng nhiều lần lấy nữ thần đồng đó ra làm tấm gương để quở trách Dương Hồng, nói rằng đều là học piano, con xem người ta học được thế nào? Con xem người ta đi?
Nhưng mà, điều khiến mọi người không ngờ được chính là, lúc đầu nữ thần đồng đó đã tiến vào vòng chung kết với ưu thế tuyệt đối, nhưng lại lui trận vào ngay buổi tối hôm trước trận chung kết!
Về nguyên nhân bỏ thi, có nhiều cách giải thích được đưa ra nhưng đều không được chứng thực. Một số người nói cô ấy luyện đàn luyện tới nỗi nôn ra máu; có một số thì nói cô ấy bị người bắt cóc sau đó bị giết chết; thậm chí còn có người nói cô ấy bỏ trốn với học sinh nam nào đó rồi...
Nói tóm lại, từ sau cuộc thi piano đó, không có ai gặp lại nữ thần đồng ấy nữa, thậm chí ngay cả cha mẹ của cô ấy cũng mất tích luôn.
Bởi vì cô ấy bỏ thi đột ngột như vậy, Ban Tổ chức cuộc thi tạm thời đưa người hạng 11 lên thay, vì vậy trong danh sách thí sinh tham gia trận chung kết mới không có tên của nữ thần đồng đó.
Vốn mấy năm đầu sau khi cuộc thi kết thúc, còn có người bàn tán hăng say về chuyện này, nhưng theo thời gian trôi qua, cả gia đình nữ thần đồng đã sớm biến mất trong mắt của mọi người.
Nữ thần đồng?
Nữ thần đồng...
Triệu Ngọc mơ hồ cảm thấy, việc bỏ thi đột ngột của nữ thần đồng đó, có lẽ vừa hay báo trước cho điều gì chăng?
Rốt cuộc đêm đó cô ấy đã xảy ra chuyện gì, mà lại bỏ cuộc vào ngay đêm trước trận đấu? Hơn nữa, sau khi bỏ thi, tại sao cả nhà cô ấy lại mất tích?
Vốn dĩ đây có lẽ không phải là chuyện gì to tát, nhưng liên hệ với vụ án chặt tay mà nói, việc này lại có ý nghĩa sâu xa khiến người ta muốn tìm hiểu đến cùng.
Trực giác của Triệu Ngọc cho thấy, việc nữ thần đồng bỏ thi, không chừng có liên quan đến vụ án! Nếu như có thể tìm thấy cô ấy, nói không chừng có thể tìm được manh mối mới!
“Mẹ!” Dương Hồng cũng cực kỳ quan tâm đến chuyện này, vội vàng nói vào điện thoại, “Vậy mẹ còn nhớ nữ thần đồng đó tên là gì không?”.
“Lý Đan!” Trí nhớ của mẹ cô ta cũng không tệ lắm, lập tức thốt ra luôn, “Thôn Lý Gia ở huyện Phượng Lĩnh, chẳng những cùng thôn với nhà bà ngoại con, còn cùng tên với bà ngoại của bác hai con nữa đấy! Con gái, các đồng chí cảnh sát còn có cái gì không hiểu, bảo họ cứ hỏi mẹ, chỉ cần mẹ biết mẹ nhất định sẽ thành thật khai báo. Nếu như không có chuyện gì, con đừng ở trong Cục Cảnh sát quá lâu, đừng để người khác cho là con đã làm chuyện gì xấu...”.
“Được rồi mẹ! Không có chuyện gì cả, con cúp máy đây!” Dương Hồng hơi có vẻ lúng túng cúp điện thoại. Cái câu “thành thật khai báo” của mẹ, khiến cô ta cảm thấy cả hai mẹ con mình như là tội phạm vậy.
“Mẹ tôi chính là như vậy, cứ hay thích lải nhải!” Dương Hồng ngẩng đầu lên, “Thế nào, cảnh sát Triệu, chuyện này có trợ giúp gì cho quá trình điều tra của anh không?”.
“Huyện Phượng Lĩnh, thôn Lý Gia, Lý Đan!” Triệu Ngọc thuật lại một lần thông tin nói, “Tôi phải đi điều tra một chút mới biết được. Nếu quả thật có liên quan đến vụ án này, sau này tôi nhất định xin cho cô một tấm bằng khen công dân gương mẫu!”.
“Nhờ phúc của anh, bằng khen công dân gương mẫu thì khỏi!” Dương Hồng nói đùa, “Phiền anh sau này có nhảy vào ban công nhà tôi, thì trước đó nhớ nói với tôi một tiếng!”.
“Không có lần sau đâu!” Triệu Ngọc bảo đảm nói. Thế nhưng cam đoan xong, hai người lại không nói lời nào mà nhìn nhau ba giây, bầu không khí khó tránh có chút xấu hổ.
“Vậy... hai chúng ta...” Triệu Ngọc chỉ chỉ Dương Hồng, lại chỉ chỉ mình, giống như muốn biểu đạt gì đó, nhưng lại không nghĩ ra lời nói thích hợp
“Được rồi! Tôi hiểu mà!” Dương Hồng hào phóng nói, “Phá án quan trọng, trong lòng anh có tâm sự, dù chúng ta có làm... cũng không sướng hết mình được! Không cần phải miễn cưỡng nhau. Anh đã từng cứu tôi, chuyện này tôi sẽ nhớ kỹ. Một lần phục vụ miễn phí trị giá 3000 tệ, hạn sử dụng là vô thời hạn!”.
“Tuyệt vời!” Triệu Ngọc giơ ngón cái lên, sau đó quơ lấy điện thoại của Dương Hồng, “Nào, chúng ta lưu số nhau đi, tiện thể add WeChat luôn! Chờ anh đây bắt được tội phạm, lấy được tiền thưởng, anh đây dẫn cô đến khách sạn bốn sao chơi cho đã!”.
Nói xong, Triệu Ngọc cũng không biết bị gì, thế mà còn giơ tay lên chào kiểu cảnh sát một cái, sau đó mới quay người rời đi.
“Anh... Bây giờ ra ngoài, anh về nhà thế nào?” Dương Hồng lo lắng hỏi với theo, “Đừng nói với tôi là anh mặc như vậy về Cục Cảnh sát nha? Hay là, tôi tìm một bộ quần áo cho anh trước? Này?”.
Không đợi Dương Hồng hỏi xong, bên dưới đã vang lên tiếng đóng cửa của Triệu Ngọc.
“Tên này! Đến vội đi cũng vội...”
Dương Hồng nhìn quanh căn phòng trống rỗng, cảm giác không thoải mái lắm. Nhớ tới vụ án chặt tay mà Triệu Ngọc đang điều tra, kìm lòng không đặng dùng tay trái thử làm một động tác chặt vào tay phải của mình, ngay lập tức cả người đều nổi hết da gà.
Bình luận facebook