Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-35.txt
Chương 35: ANH MUỐN ĐÁNH MẤY VÁN?
Đội Trọng án có quy định, mỗi thành viên đều phải luôn bật định vị trong điện thoại, để cho trụ sở có thể biết được vị trí của mình bất cứ lúc nào. Như vậy khi phá án có gặp phải nguy hiểm, trụ sở cũng có thể chi viện kịp thời.
Trương Cảnh Phong tất nhiên cũng không ngoại lệ. Lý Bối Ni rất nhanh đã tra ra được vị trí của anh ta. Điều khiến hai người không tưởng tượng được chính là, Trương Cảnh Phong vốn không ở nhà, mà2là ở một câu lạc bộ bi-da gần trụ sở.
Tên Lươn Lẹo không giữ chữ tín này thật là, rõ ràng đồng ý giúp Triệu Ngọc, chính mình lại nhàn nhã ở đó chơi bi-da!
“Được rồi, chuyện này để cho anh xử lý!” Triệu Ngọc nói với Lý Bối Ni, “Em hãy đi điều tra phía Lý Tân Hoa trước, có tình huống gì thì liên lạc với anh ngay!”.
“Đàn anh, anh muốn làm gì Trương Cảnh Phong vậy?” Lý Bối Ni lo lắng hỏi, “Anh ta là cảnh sát chính thức đó,8không dây vào được đâu! Anh phải cân nhắc kĩ trước khi hành động đấy!”.
“Đàn anh của em không ngốc đến vậy, em đừng lo về việc này!” Triệu Ngọc cười nói, “Yên tâm đi, anh ta nhất định sẽ thành thành thật thật giúp anh điều tra thôi! Về việc có điều tra ra gì hay không thì anh không nói trước được!”.
Sau khi tách ra với Lý Bối Ni, Triệu Ngọc mau chóng đi đến câu lạc bộ bi-da. Bây giờ đang là giữa trưa, người trong câu lạc bộ không6đông lắm, chỉ có hai trong số tám bàn bi-da đang có người chơi thôi.
Trương Cảnh Phong đang đứng phía trước một trong hai bàn này, vừa thoa phấn vào đầu cây cơ, vừa nghiền ngẫm đường đánh tiếp theo.
Người chơi cùng Trương Cảnh Phong không phải Lương Hoan, nhưng Triệu Ngọc biết người này. Anh ta là một cảnh sát trẻ tuổi trong bộ phận điều phối của Cục Cảnh sát. Nghe nói, kỹ thuật chơi bi-da của người này cực kỳ xuất sắc.
Thấy có người đến gần mình, Trương Cảnh Phong3lúc này mới ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy là Triệu Ngọc, anh ta hơi ngẩn ra, sau đó lập tức nâng khóe miệng, cười khanh khách.
“Ôi? Chẳng phải tiểu Triệu đây sao? Ngọn gió nào đưa chú em đến đây vậy?”
Da mặt của tên này dày thật, nhìn thấy Triệu Ngọc, thế mà không nhắc gì về chuyện giúp đỡ tìm người.
“Không phải gió thổi tôi đến, mà là có đám cháy!” Triệu Ngọc cũng mỉm cười, giơ ngón tay chỉ vào ngực mình, ý muốn nói là trong lòng tôi5đang có đám cháy, tôi đang tức giận rồi.
“Ha ha ha, chuyện nhà quan thôi mà, cậu gấp cái gì?” Trương Cảnh Phong tiếp tục cười đùa tí tởn, nói, “Cháy lớn cỡ nào đi chăng nữa, cũng không đốt tới nhà cậu được, phải không? Ha ha ha ha...”.
Trương Cảnh Phong tỏ vẻ rất tùy tiện, há miệng cười to, người cảnh sát trẻ tuổi đứng đối diện cũng cười phụ họa.
“Lão Trương!” Triệu Ngọc ngừng cười, nói rất lạnh lùng, “Tôi tới chỗ này để làm gì, trong lòng anh chắc đã rõ. Một câu thôi, anh giúp hay là không giúp, nói mau!”.
Thật ra, Triệu Ngọc biết rõ Trương Cảnh Phong đang chờ lợi lộc mà anh ta có thể có được, nhưng hắn cố ý không nhắc tới.
Trương Cảnh Phong sầm mặt lại, hai mắt đảo quanh, hình như đang nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó giống như đã quyết định điều gì đó, anh ta liền tiếp tục cười ha ha, nói: “Triệu Ngọc này, chú em nói giỡn cái gì vậy? Cái gì mà có giúp hay không. Chúng ta đều là đồng nghiệp tốt của nhau, chuyện này nhằm nhò gì? Nào nào nào, hiếm khi chúng ta có dịp gặp nhau, lại đây đánh với tôi hai ván đã! Đánh xong hai ván rồi tính tiếp!”.
Trương Cảnh Phong rõ ràng đã quyết định kéo dài thời gian với Triệu Ngọc, cậu không đề cập tới lợi ích của tôi, tôi cũng không đề cập tới chuyện tìm người của cậu, tôi xem cậu có thể làm gì được tôi?
Lập trường đã rõ ràng, Triệu Ngọc cũng không còn giữ kẽ nữa. Đầu tiên hắn âm thầm nhìn xung quanh một vòng, sau đó lại liếc mắt nhìn bàn bóng, lạnh lùng hỏi: “Được, không biết... các anh chơi lớn đến cỡ nào?”.
“Ha ha ha!” Trương Cảnh Phong cười nói, “Không ngờ, chú em cũng là người trong nghề. Chúng ta đều chỉ có chút tiền lương ít ỏi, cũng đừng chơi quá lớn, bình thường chúng tôi đều chơi 50 tệ một gậy! Thế nào, có hứng thú không?”
“50 tệ một gậy?” Triệu Ngọc làm bộ phấn khởi, “Vậy tôi hỏi anh, tôi có thể đánh mấy gậy?”.
“Xem chú em nói kìa.” Trương Cảnh Phong trừng to mắt, “Chú em muốn đánh mấy gậy thì đánh. Hừm... Nói như vậy, trình độ bi-da của chú em cũng không thấp nhỉ? Không lẽ chú em muốn thắng hết tiền trên người anh đây sao ? Ha ha ha ha...”
Trương Cảnh Phong có thể kiêu ngạo đến như vậy cũng là có đạo lý của anh ta, kỹ thuật bi-da của anh ta không hề kém. Trong khu vực này, anh ta rất ít khi gặp phải đối thủ.
“Được thôi! Anh nói đó nha!” Triệu Ngọc chỉ tay vào anh ta, “50 tệ một gậy, tôi muốn đánh bao nhiêu gậy cũng được, phải không?”.
“Không thành vấn đề!” Trương Cảnh Phong gọi với về phía quầy tiếp tân, “Ông chủ! Bày bóng ra, hôm nay tôi cùng người anh em này của tôi so chiêu!”.
Ông chủ là một người đàn ông cao to thô kệch, nghe thấy tiếng gọi, vội vàng chạy tới bày bóng ra.
Ai ngờ, Triệu Ngọc lại ngăn cản ông ta, sau đó vươn tay ra rút một cây cơ khỏi giá gậy.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở đây, hắn đặt cây cơ để nằm ngang lên đùi mình rồi bẻ tạch một cái, cây cơ thô to kia gãy ra làm đôi!
Răng rắc!
“50!”
Triệu Ngọc hô lên một tiếng, sau đó lại rút ra một cây cơ khác, lặp lại động tác hồi nãy, răng rắc, lại bẻ gãy một cây.
“100!”
Răng rắc!
“150!”
Hô đến đây, Triệu Ngọc cảm giác đùi có hơi đau, dứt khoát vung tay lên, rồi đập thật mạnh vào mép bàn bóng. Răng rắc một tiếng, cây cơ tiếp theo bị gãy làm đôi!
“200!”
Đến khi thét lên 200, mấy người đang kinh hoàng kia mới hoàn hồn lại. Ông chủ kia hét lớn một câu “Tên nhóc chán sống!”, sau đó giơ tay ra định chụp lấy Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc quay người vung tay cho ông ta một đấm. Nắm đấm đó nện cực kỳ mạnh vào mặt ông ta, làm đầu ông ta lệch qua một bên, trán vừa vặn đập vào cạnh bàn, nhưng vì lực đàn hồi quá lớn nên ông ta lại bật ngửa ra đằng sau, sau đó nằm ngã sóng soài trên mặt đất!
Giờ phút này, Trương Cảnh Phong cùng người cảnh sát trẻ tuổi kia hoàn toàn ngây dại, thậm chí ngay cả di chuyển cũng không dám.
Triệu Ngọc thì lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra, huýt một tiếng sáo. Hắn còn đứng đó làm mấy động tác căng cơ ngực. Đối với hắn mà nói, quả thật đã lâu rồi chưa vận động kịch liệt như vậy.
“Lão Trương à!” Triệu Ngọc mí mắt cũng lười nhấc, hắn nói, “Chơi bi-da không thì không kích thích lắm! Hay là vậy đi, chúng ta chơi ném bóng bi-da đi!” Hắn nhặt một quả bóng bi-da lên rồi cười nói, “Một quả 20 tệ! Được không?”.
“Cái gì?”
Không đợi bọn người Trương Cảnh Phong nghe rõ, Triệu Ngọc vung tay ném quả bóng đi, vừa khéo đập tan tành một chiếc đèn!
Rầm rầm, thủy tinh rơi đầy đất, làm cho những người ở đó chạy tán loạn.
“Tiếp đây!” Triệu Ngọc quay người lại ném thêm một quả, bay thẳng về phía cửa sổ, choang một tiếng, tấm kính thủy tinh vỡ tan.
Ngay sau đó, hắn nhanh chóng ném một trái bóng về phía Trương Cảnh Phong, dọa cho Trương Cảnh Phong run rẩy hết cả người. Anh ta vội vàng lùi lại phía sau, nhưng hai chân đã mềm nhũn nên ngã ngồi xuống đất!
Ai ngờ, động tác ném bóng kia là giả, Triệu Ngọc không hề ném bóng về phía anh ta. Nhìn thấy Trương Cảnh Phong ngã ngửa xuống, hắn cắn răng lấy sức ném bóng đi. Bóng bi-a vung qua sát bên tai của Trương Cảnh Phong, vù vù, tiếng gió xẹt qua tai làm Trương Cảnh Phong sợ sệt ôm lấy đầu mình, kêu ầm lên.
Lộp bộp...
Lộp bộp...
Triệu Ngọc vẫn tiếp tục, từng trái từng trái bị ném về phía Trương Cảnh Phong, nhưng không hề đụng tới anh ta.
“Được rồi! Được rồi Dừng lại! Dừng lại đi!” Cuối cùng, Trương Cảnh Phong chịu không nổi nữa, đưa tay la lớn, “Tôi giúp! Tôi giúp! Tôi điều tra giúp cậu được chưa?!”.
Đội Trọng án có quy định, mỗi thành viên đều phải luôn bật định vị trong điện thoại, để cho trụ sở có thể biết được vị trí của mình bất cứ lúc nào. Như vậy khi phá án có gặp phải nguy hiểm, trụ sở cũng có thể chi viện kịp thời.
Trương Cảnh Phong tất nhiên cũng không ngoại lệ. Lý Bối Ni rất nhanh đã tra ra được vị trí của anh ta. Điều khiến hai người không tưởng tượng được chính là, Trương Cảnh Phong vốn không ở nhà, mà2là ở một câu lạc bộ bi-da gần trụ sở.
Tên Lươn Lẹo không giữ chữ tín này thật là, rõ ràng đồng ý giúp Triệu Ngọc, chính mình lại nhàn nhã ở đó chơi bi-da!
“Được rồi, chuyện này để cho anh xử lý!” Triệu Ngọc nói với Lý Bối Ni, “Em hãy đi điều tra phía Lý Tân Hoa trước, có tình huống gì thì liên lạc với anh ngay!”.
“Đàn anh, anh muốn làm gì Trương Cảnh Phong vậy?” Lý Bối Ni lo lắng hỏi, “Anh ta là cảnh sát chính thức đó,8không dây vào được đâu! Anh phải cân nhắc kĩ trước khi hành động đấy!”.
“Đàn anh của em không ngốc đến vậy, em đừng lo về việc này!” Triệu Ngọc cười nói, “Yên tâm đi, anh ta nhất định sẽ thành thành thật thật giúp anh điều tra thôi! Về việc có điều tra ra gì hay không thì anh không nói trước được!”.
Sau khi tách ra với Lý Bối Ni, Triệu Ngọc mau chóng đi đến câu lạc bộ bi-da. Bây giờ đang là giữa trưa, người trong câu lạc bộ không6đông lắm, chỉ có hai trong số tám bàn bi-da đang có người chơi thôi.
Trương Cảnh Phong đang đứng phía trước một trong hai bàn này, vừa thoa phấn vào đầu cây cơ, vừa nghiền ngẫm đường đánh tiếp theo.
Người chơi cùng Trương Cảnh Phong không phải Lương Hoan, nhưng Triệu Ngọc biết người này. Anh ta là một cảnh sát trẻ tuổi trong bộ phận điều phối của Cục Cảnh sát. Nghe nói, kỹ thuật chơi bi-da của người này cực kỳ xuất sắc.
Thấy có người đến gần mình, Trương Cảnh Phong3lúc này mới ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy là Triệu Ngọc, anh ta hơi ngẩn ra, sau đó lập tức nâng khóe miệng, cười khanh khách.
“Ôi? Chẳng phải tiểu Triệu đây sao? Ngọn gió nào đưa chú em đến đây vậy?”
Da mặt của tên này dày thật, nhìn thấy Triệu Ngọc, thế mà không nhắc gì về chuyện giúp đỡ tìm người.
“Không phải gió thổi tôi đến, mà là có đám cháy!” Triệu Ngọc cũng mỉm cười, giơ ngón tay chỉ vào ngực mình, ý muốn nói là trong lòng tôi5đang có đám cháy, tôi đang tức giận rồi.
“Ha ha ha, chuyện nhà quan thôi mà, cậu gấp cái gì?” Trương Cảnh Phong tiếp tục cười đùa tí tởn, nói, “Cháy lớn cỡ nào đi chăng nữa, cũng không đốt tới nhà cậu được, phải không? Ha ha ha ha...”.
Trương Cảnh Phong tỏ vẻ rất tùy tiện, há miệng cười to, người cảnh sát trẻ tuổi đứng đối diện cũng cười phụ họa.
“Lão Trương!” Triệu Ngọc ngừng cười, nói rất lạnh lùng, “Tôi tới chỗ này để làm gì, trong lòng anh chắc đã rõ. Một câu thôi, anh giúp hay là không giúp, nói mau!”.
Thật ra, Triệu Ngọc biết rõ Trương Cảnh Phong đang chờ lợi lộc mà anh ta có thể có được, nhưng hắn cố ý không nhắc tới.
Trương Cảnh Phong sầm mặt lại, hai mắt đảo quanh, hình như đang nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó giống như đã quyết định điều gì đó, anh ta liền tiếp tục cười ha ha, nói: “Triệu Ngọc này, chú em nói giỡn cái gì vậy? Cái gì mà có giúp hay không. Chúng ta đều là đồng nghiệp tốt của nhau, chuyện này nhằm nhò gì? Nào nào nào, hiếm khi chúng ta có dịp gặp nhau, lại đây đánh với tôi hai ván đã! Đánh xong hai ván rồi tính tiếp!”.
Trương Cảnh Phong rõ ràng đã quyết định kéo dài thời gian với Triệu Ngọc, cậu không đề cập tới lợi ích của tôi, tôi cũng không đề cập tới chuyện tìm người của cậu, tôi xem cậu có thể làm gì được tôi?
Lập trường đã rõ ràng, Triệu Ngọc cũng không còn giữ kẽ nữa. Đầu tiên hắn âm thầm nhìn xung quanh một vòng, sau đó lại liếc mắt nhìn bàn bóng, lạnh lùng hỏi: “Được, không biết... các anh chơi lớn đến cỡ nào?”.
“Ha ha ha!” Trương Cảnh Phong cười nói, “Không ngờ, chú em cũng là người trong nghề. Chúng ta đều chỉ có chút tiền lương ít ỏi, cũng đừng chơi quá lớn, bình thường chúng tôi đều chơi 50 tệ một gậy! Thế nào, có hứng thú không?”
“50 tệ một gậy?” Triệu Ngọc làm bộ phấn khởi, “Vậy tôi hỏi anh, tôi có thể đánh mấy gậy?”.
“Xem chú em nói kìa.” Trương Cảnh Phong trừng to mắt, “Chú em muốn đánh mấy gậy thì đánh. Hừm... Nói như vậy, trình độ bi-da của chú em cũng không thấp nhỉ? Không lẽ chú em muốn thắng hết tiền trên người anh đây sao ? Ha ha ha ha...”
Trương Cảnh Phong có thể kiêu ngạo đến như vậy cũng là có đạo lý của anh ta, kỹ thuật bi-da của anh ta không hề kém. Trong khu vực này, anh ta rất ít khi gặp phải đối thủ.
“Được thôi! Anh nói đó nha!” Triệu Ngọc chỉ tay vào anh ta, “50 tệ một gậy, tôi muốn đánh bao nhiêu gậy cũng được, phải không?”.
“Không thành vấn đề!” Trương Cảnh Phong gọi với về phía quầy tiếp tân, “Ông chủ! Bày bóng ra, hôm nay tôi cùng người anh em này của tôi so chiêu!”.
Ông chủ là một người đàn ông cao to thô kệch, nghe thấy tiếng gọi, vội vàng chạy tới bày bóng ra.
Ai ngờ, Triệu Ngọc lại ngăn cản ông ta, sau đó vươn tay ra rút một cây cơ khỏi giá gậy.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở đây, hắn đặt cây cơ để nằm ngang lên đùi mình rồi bẻ tạch một cái, cây cơ thô to kia gãy ra làm đôi!
Răng rắc!
“50!”
Triệu Ngọc hô lên một tiếng, sau đó lại rút ra một cây cơ khác, lặp lại động tác hồi nãy, răng rắc, lại bẻ gãy một cây.
“100!”
Răng rắc!
“150!”
Hô đến đây, Triệu Ngọc cảm giác đùi có hơi đau, dứt khoát vung tay lên, rồi đập thật mạnh vào mép bàn bóng. Răng rắc một tiếng, cây cơ tiếp theo bị gãy làm đôi!
“200!”
Đến khi thét lên 200, mấy người đang kinh hoàng kia mới hoàn hồn lại. Ông chủ kia hét lớn một câu “Tên nhóc chán sống!”, sau đó giơ tay ra định chụp lấy Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc quay người vung tay cho ông ta một đấm. Nắm đấm đó nện cực kỳ mạnh vào mặt ông ta, làm đầu ông ta lệch qua một bên, trán vừa vặn đập vào cạnh bàn, nhưng vì lực đàn hồi quá lớn nên ông ta lại bật ngửa ra đằng sau, sau đó nằm ngã sóng soài trên mặt đất!
Giờ phút này, Trương Cảnh Phong cùng người cảnh sát trẻ tuổi kia hoàn toàn ngây dại, thậm chí ngay cả di chuyển cũng không dám.
Triệu Ngọc thì lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra, huýt một tiếng sáo. Hắn còn đứng đó làm mấy động tác căng cơ ngực. Đối với hắn mà nói, quả thật đã lâu rồi chưa vận động kịch liệt như vậy.
“Lão Trương à!” Triệu Ngọc mí mắt cũng lười nhấc, hắn nói, “Chơi bi-da không thì không kích thích lắm! Hay là vậy đi, chúng ta chơi ném bóng bi-da đi!” Hắn nhặt một quả bóng bi-da lên rồi cười nói, “Một quả 20 tệ! Được không?”.
“Cái gì?”
Không đợi bọn người Trương Cảnh Phong nghe rõ, Triệu Ngọc vung tay ném quả bóng đi, vừa khéo đập tan tành một chiếc đèn!
Rầm rầm, thủy tinh rơi đầy đất, làm cho những người ở đó chạy tán loạn.
“Tiếp đây!” Triệu Ngọc quay người lại ném thêm một quả, bay thẳng về phía cửa sổ, choang một tiếng, tấm kính thủy tinh vỡ tan.
Ngay sau đó, hắn nhanh chóng ném một trái bóng về phía Trương Cảnh Phong, dọa cho Trương Cảnh Phong run rẩy hết cả người. Anh ta vội vàng lùi lại phía sau, nhưng hai chân đã mềm nhũn nên ngã ngồi xuống đất!
Ai ngờ, động tác ném bóng kia là giả, Triệu Ngọc không hề ném bóng về phía anh ta. Nhìn thấy Trương Cảnh Phong ngã ngửa xuống, hắn cắn răng lấy sức ném bóng đi. Bóng bi-a vung qua sát bên tai của Trương Cảnh Phong, vù vù, tiếng gió xẹt qua tai làm Trương Cảnh Phong sợ sệt ôm lấy đầu mình, kêu ầm lên.
Lộp bộp...
Lộp bộp...
Triệu Ngọc vẫn tiếp tục, từng trái từng trái bị ném về phía Trương Cảnh Phong, nhưng không hề đụng tới anh ta.
“Được rồi! Được rồi Dừng lại! Dừng lại đi!” Cuối cùng, Trương Cảnh Phong chịu không nổi nữa, đưa tay la lớn, “Tôi giúp! Tôi giúp! Tôi điều tra giúp cậu được chưa?!”.
Bình luận facebook