• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (23 Viewers)

  • cuong-tham-346.txt

Chương 346: Các người lên hết đi




Có lẽ, xuất phát từ sự tự tin về sức mạnh của chính mình hoặc bởi vì thích khoe khoang về bản thân, cô gái được gọi là chị Sương này lại nói ra chân tướng sự việc Khúc Bình bị giết cho Triệu Ngọc nghe.



Điều này khiến Triệu Ngọc lại bất ngờ thêm một lần nữa, thì ra2hung thủ tự tay giết chết tổ trưởng Khúc Bình đã chết! Người này không phải ai khác mà chính là người đã vì Triệu Ngọc và Miêu Anh mà phải nhảy lầu - Triệu Khánh!!!



Để làm cho cái chết của Khúc Bình giống như một sự cố ngoài ý muốn, bọn họ đã sớm tìm kẻ chết thay8là Hầu Mãnh.



Sau đó, bọn họ luôn giám sát chặt chẽ mọi hành động của Khúc Bình và Hầu Mãnh, đồng thời làm hỏng thiết bị giám sát trên đường Cẩm Giang, chuẩn bị sẵn sàng cho kế hoạch giết chết Khúc Bình.



Đêm hôm đó, khi bọn họ nhận được tin tình báo rằng Khúc Bình sắp lái xe6về nhà, Triệu Khánh vẫn luôn mai phục bên cạnh Hầu Mãnh đã cùng với một tên lính đặc nhiệm khác tiêm thuốc mê vào người gã, đồng thời đưa gã đến hiện trường vụ án.



Để kế hoạch được kín kẽ hoàn toàn, hai tên đồng bọn khác đã đặt rào chắn được chuẩn bị sẵn trên đường Cẩm3Giang, nhằm đảm bảo khi ra tay sẽ không có chiếc xe nào xuất hiện gần đó.



Lúc đó, bọn họ đã ném Hầu Mãnh ra giữa đường, ép ô tô của Khúc Bình phải ngừng lại. Chị ta vốn chẳng chuẩn bị cũng không đề phòng gì, vội vàng đạp thắng rồi bước xuống xe xem xét.



Kết quả, khi5chị ta đến trước mặt Hầu Mãnh thì Triệu Khánh đã mai phục bên trong dải cây xanh trước đó liền ra tay, đâm cho Khúc Bình một dao mất mạng!



Sau đó, để giá họa cho Hầu Mãnh, Triệu Khánh còn đâm thêm hơn mười dao nữa lên người chị ta, sau đó còn để Hầu Mãnh cầm con dao nhằm lưu lại dấu vân tay của gã.



Để Hầu Mãnh không có cơ hội phi tang hung khí, bọn họ đã vứt con dao trong một thùng rác cách đó một cây số. Không những thế, bọn họ còn mang Hầu Mãnh và Khúc Bình đã chết vào đằng sau hàng cây xanh, tạo thành hiện trường xung đột giả giữa hai người, xong xuôi đâu đấy mới ung dung rời đi.



Nói tóm lại, giết Khúc Bình chính là kế hoạch mà bọn họ đã tỉ mỉ bày ra! Bởi vì trước đó không có bất kỳ dấu hiệu nào, nên Khúc Bình căn bản không kịp đề phòng!



Với lại, nếu không phải Triệu Ngọc ma xui quỷ khiến thế nào, phát hiện được đoạn video hành trình từ chỗ Địch Lâm Lâm, thì e là bản án kín không kẽ hở này sẽ không tìm được bất luận sơ hở nào!



Sau khi nghe cô gái này thuật xong, nắm đấm Triệu Ngọc siết chặt lại, lửa giận thiêu đốt cả lồng ngực của hắn.



Trong miệng của đám tội phạm này, việc đoạt đi sinh mạng của Khúc Bình tựa như chỉ là một việc rất bình thường. Thế nhưng, đối với gia đình và đồng nghiệp thì cái chết của chị ta lại là một mất mát vô cùng to lớn!



Một nhân viên điều tra ưu tú chỉ vì vậy mà mất đi tính mạng khi tuổi còn trẻ!



Trong khoảnh khắc, hình ảnh hai đứa bé khóc lóc trước linh cữu của Khúc Bình lại hiện lên trước mắt Triệu Ngọc.



“Anh... tại sao mẹ còn chưa chịu thức dậy?” Giọng nói non nớt của con gái Khúc Bình vang lên: “Anh mau gọi mẹ dậy đi, mẹ còn phải dẫn em đi chơi gấu bông nữa…”



Nhưng mẹ của cô bé đã không còn tỉnh lại được nữa rồi!



Lúc này, Triệu Ngọc biết rất rõ, mặc dù người ra tay giết Khúc Bình là Triệu Khánh, nhưng tất cả những kẻ đã tham gia vào hành động giết Khúc Bình đều là hung thủ!!



Mà hiện giờ những tên hung thủ đó đang đứng trước mặt hắn!



“Được!” Triệu Ngọc hô to một tiếng: “Các người đã chắc chắn sẽ giết được tôi như vậy, vậy các người có dám nói ra tên cảnh sát nội gián kia hay không? Rốt cuộc là kẻ nào?”



Ai ngờ, sau khi Triệu Ngọc hỏi xong, đám lính đặc nhiệm đều dồn ánh mắt về phía gã cảnh sát Trần Đạc.



“Này, liên quan gì đến tôi?” Trần Đạc vội vàng thả điếu thuốc xuống, gấp rút nói: “Làm ơn đi! Khi ả cảnh sát kia bị giết chết, tôi còn chưa tham gia đâu!”



“Nếu không có nội gián, làm sao các người có thể nắm bắt được mọi hành động của tổ trưởng Khúc Bình? Làm sao các người có thể biết khi nào chị ấy rời khỏi Cục Cảnh sát chứ?” Triệu Ngọc hỏi tiếp.



“Này, mày coi thường bọn tao quá rồi đấy?” Lúc này, gã thanh niên vẫn theo dõi màn hình máy tính lên tiếng: “Khi bọn tao muốn giết chết một người, còn chưa đến mức phải làm mấy chuyện gian tế như thế mà?”



“Nhãi ranh, hôm nay tao sẽ để cho mày chết một cách rõ ràng!” Chị Sương nói với Triệu Ngọc: “Ô tô của Khúc Bình là vừa mới được mua, vào lần đầu tiên cô ta đem đi bảo dưỡng thì bọn tao đã cài đặt thiết bị rồi! Chiếc xe đi đâu, trên xe có mấy người, bọn tao đều biết tất!”



Sao?



Thì ra là như vậy... Lúc này Triệu Ngọc mới hiểu ra. Ầm ĩ cả một đoạn thời gian dài, cuối cùng mới biết trong Cục Cảnh sát vốn chẳng có gian tế gì cả! Đám sát thủ này chỉ thông qua xe của Khúc Bình để định vị đường đi của chị ta mà thôi!



“Vì sao?” Triệu Ngọc trừng mắt giận dữ hỏi: “Tổ trưởng Khúc Bình chẳng có thù oán gì với mấy người, tại sao các người lại đẩy chị ấy vào chỗ chết!? Vì sao?”



“À, bọn họ chẳng qua chỉ là làm việc mà thôi.” Lúc này, Trần Đạc thích nói chuyện lại nhả ra một ngụm khói, mỉm cười chen vào: “Lấy tiền của người ta thì phải trừ tai họa cho người ta! Cũng giống như tôi này! Nếu không phải tôi thiếu nợ cổ phiếu, tôi tội gì phải biến mình thành nhân vật phản diện như những người kia?”



“Chuyện này... Nói như vậy…” Triệu Ngọc thừa cơ hỏi tiếp: “Những chứng cứ hãm hại Cục trưởng Châu An Đông cũng là do các người làm đúng không? Có phải ngay cả Liêu Cảnh Hiền cũng tham dự vào? Ông ta luôn miệng nói muốn cứu lão Châu, nhưng trên thực tế, những chứng cứ đó là do ông ta làm ra?”



“Này, muốn nói cũng không được ăn nói lung tung như vậy...” Trần Đạc hơi gượng gạo đáp lại: “Dù sao tôi cũng không có nói như vậy! Cậu thích nghĩ sao thì nghĩ!”



Không đúng…



Mặc dù Trần Đạc không trả lời thẳng câu hỏi, nhưng từ những thay đổi rất nhỏ trên nét mặt của Trần Đạc, Triệu Ngọc có thể cảm giác được rằng Liêu Cảnh Hiền không hề liên quan đến chuyện này.



Thử nghĩ lại một chút, nếu ngay cả người có cấp bậc cao trong Cục Cảnh sát như Liêu Cảnh Hiền mà cũng gia nhập tổ chức tội phạm, vậy thì hắn hoàn toàn không có cơ hội tra ra được vụ án Khúc Bình đến tận đây!



“Được rồi, Trần Đạc!” Chị Sương nói với gã cảnh sát: “Tại sao anh lại nóng nảy vậy? Bớt tranh cãi một chút không được sao?”



Nói xong, cô ta lại quay sang Triệu Ngọc, nói: “Này nhãi ranh, tao đã nói cho mày biết tất cả mọi chuyện về ả cảnh sát kia! Vậy tiếp theo đây, chúng ta nên nói đến ân oán giữa chúng ta thôi!”



Vừa dứt lời, ánh mắt của cô ta lại trở nên lạnh lẽo cực kỳ, thậm chí còn hiện lên sát khí nồng đậm.



“Ồ, là Triệu Khánh sao?” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Tên đó bị trừng phạt đúng tội, phải bốc hơi khỏi thế gian này là đáng! Điều khiến tôi hối hận nhất chính là để hắn ta nhảy lầu, tiện cho hắn ta quá mà! Đáng lý ra tôi phải tự tay giết chết hắn ta mới đúng, như vậy mới tế được vong hồn của tổ trưởng Khúc Bình!”



“Thằng nhãi kia, sắp chết đến nơi mà còn ở đó ngông cuồng?” Gã lính đặc nhiệm gần Triệu Ngọc nhất móc súng ra, nhắm ngay hắn.



Triệu Ngọc có thể nhìn thấy rất rõ, khẩu súng của gã ta là súng giảm thanh.



“Khoan đã!” Chị Sương bỗng nhiên khoát tay: “Cứ như vậy mà bắn chết hắn thì có lợi cho hắn quá rồi, không phải sao?” Dứt lời, cô ta quay sang nói với Triệu Ngọc: “Không phải mày đánh giỏi lắm à? Được, mày chọn một ngườI trong số bọn tao đi! Chỉ cần mày có thể đánh thắng, tao sẽ cân nhắc đến việc tha cho mày một mạng!”



“Bốp bốp bốp...” Ai ngờ, sau khi nghe xong, Trần Đạc liền vỗ tay: “Quá tốt rồi! Tôi đang đợi xem trò hay đây!”



Còn có mười chín phút...



Triệu Ngọc đang im lặng đếm số phút, lúc này chỉ còn mười chín phút nữa là áo chống đạn sẽ mất đi hiệu lực. Thật ra, điều Triệu Ngọc hy vọng nhất là có thể bức đám sát thủ này nổ súng. Đợi bọn họ nhìn thấy súng cũng không bắn chết hắn, hắn sẽ có cơ hội chạy trốn!



Nào ngờ cô gái kia lại đưa ra lựa chọn như vậy, ngược lại làm đảo loạn hết mọi kế hoạch của Triệu Ngọc.



Nhưng xưa nay hắn chưa từng biết sợ là gì, bây giờ hắn cũng chỉ cười lạnh, nói: “Sao, muốn đánh chết tao à? Được, như vậy đi, không phải các người muốn báo thù cho Triệu Khánh à? Tới đi, tất cả cùng lên hết, tôi đỡ phải nhọc công đi giải quyết từng người!”



“Ha ha ha… Ha ha...” Nghe Triệu Ngọc nói xong, Trần Đạt cười đến mức gập cả người lại: “Chị Sương, đây là lần đầu tiên tôi nghe người ta nói khoác một cách dõng dạc đến thế! Cảnh sát Triệu đúng là có cá tính, tôi thích, tôi thích!”



“Này tên kia, mày cũng đừng tưởng mày ngon!” Triệu Ngọc giơ ngón tay giữa với Trần Đạc: “Chờ tao giải quyết xong đám người kia, tao sẽ đánh mày đến tàn phế! Mày nhất định phải chịu đựng đấy, vì tay và đầu tao rất cứng, nếu chẳng may đánh chết mày, mày cũng đừng có trách tao!”



Lời này của hắn chẳng những khiến cho Trần Đạc cười đến phát ngất, mà còn khiến cho đám lính đặc nhiệm kia lắc đầu miệt thị.



“Được rồi, cùng lên hết đi! Nếu sợ nắm đấm của tao quá ác liệt thì đừng có mở còng tay cho tao!” Triệu Ngọc sải bước đến trước mặt gã lính đặc nhiệm gần nhất, duỗi hai tay ra trước mặt gã.



“Hừ!” Gã lính đặc nhiệm kia không ngừng cười cợt, vừa lắc đầu vừa móc chìa khóa mở còng tay cho hắn, đồng thời nói: “Đây là chuyện buồn cười nhất mà tao đã từng nghe qua trong đời!”



Còng tay vừa mới được mở ra, Triệu Ngọc lập tức hành động!



Thì ra hắn muốn tấn công bất ngờ, dùng bả vai húc mạnh vào đối phương, sau đó thừa cơ đoạt cây súng ngắn bên hông gã! Bản thân hắn đã mặc sẵn áo chống đạn rồi, một khi bắn nhau thì sẽ có lợi đối với hắn!



Nhưng khi Triệu Ngọc vừa biến suy nghĩ thành hành động, hắn mới phát hiện ra bả vai của mình giống như đâm vào một bức tường đồng vách sắt. Súng còn chưa cướp được, hắn đã bị người ta đá bay trở về.



Mẹ kiếp…



Lợi hại như vậy sao!?



Triệu Ngọc ôm bụng nhìn đám người đằng trước, trong ánh mắt ngập tràn vẻ khó tin. Thật không ngờ năng lực của tên này còn lợi hại hơn cả Triệu Khánh nữa!



“Ha ha ha, ha ha...”



Thấy Triệu Ngọc chật vật như vậy, đám lính đặc nhiệm không biết sợ là gì kia lại càng cười điên cuồng hơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom