Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-348.txt
Chương 348: Ngàn cân treo sợi tóc
Không biết là nhờ có hệ thống Kỳ Ngộ hay chỉ đơn thuần là trùng hợp, sau khi Triệu Ngọc bắn loạn xạ một hồi thì có một viên đạn vô tình làm vỡ màn hình máy tính. Kết quả, một linh kiện bay ra từ đó, khéo thế nào lại văng trúng mắt phải của chị Sương.
Chị Sương lập tức bịt mắt ngã sụp xuống, máu tươi rỉ ra qua kẽ tay.
Một viên đạn2khác cũng được quỷ thần xui khiến thế nào mà bắn trúng một cái bàn máy tính. Vì chất lượng bàn không tốt nên bị viên đạn bắn thủng qua, vừa vặn trúng Trần Đạc đang trốn đằng sau!
Trần Đạc kêu lên một tiếng ngã xuống đất, khi nhìn lại mới biết viên đạn bắn trúng ngay mông gã ta!
Bụp bụp...
Pằng pằng...
Đôi bên vẫn tiếp tục đọ súng với nhau, Triệu Ngọc bắn mãi thành8quen, dần dần tìm ra được cách bắn.
À phải rồi, mình không sợ đạn mà, cần gì phải đứng đây bắn qua lại với bọn chúng chứ? Sao không tranh thủ tiến lên, đến gần rồi hẵng bắn?
Nghĩ vậy, Triệu Ngọc vội vàng chạy đến chỗ tên lính đặc nhiệm kéo rèm kia. Lúc này, gã ta lại đang hết băng đạn, bỗng thấy Triệu Ngọc cầm súng xông về phía mình thì vội vàng6cúi đầu trốn sâu vào sau bàn làm việc.
Ai ngờ, trên đường xông tới, Triệu Ngọc lại bắt gặp chị Sương đang trốn sau một cái tủ. Hắn chẳng cần suy nghĩ gì, lập tức giơ súng bắn cô ta một phát!
Tuy nhiên, dù đã bị thương một mắt nhưng chị Sương vẫn có thể di chuyển khá linh hoạt. Cô ta lộn nhào người lại, tránh thoát được phát súng.
Má ơi!
Vậy mà không trúng?
Triệu3Ngọc bực mình, nhanh chóng đuổi theo cô ta. Nhưng mới đuổi được hai bước, cái tủ kia lại đột nhiên đổ ập xuống.
Hắn vội vàng lùi lại tránh, bấy giờ mới thấy hóa ra Thái Sơn đầu trọc kia cố ý đẩy đổ tủ, muốn nó đè lên Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc không nói lấy một lời, lại tiếp tục nổ súng về phía gã ta. Phản ứng của Thái Sơn cũng rất nhanh, gã5lập tức lăn mười tám vòng trên đất, cũng tránh đạn thành công.
“Lộn lộn cái con mẹ mày!”
Triệu Ngọc không thèm đợi gã kịp dừng lại, lập tức bắn ra thêm một phát nữa, cuối cùng trúng ngay lưng gã.
“A...” Thái Sơn khựng lại, ngã xuống đất.
Đương nhiên Triệu Ngọc đâu thể tha cho gã như thế, hắn lại nhanh chóng nổ súng lần nữa. Ai ngờ, lần này hắn bóp cò mãi mà chẳng làm được gì, hết đạn rồi!
Chết tiệt!
“Hắn hết đạn rồi! Hết đạn!” Trần Đạc tinh mắt nhận ra, lập tức kêu lên: “Mọi người nhanh lên đi, nhanh lên! Đúng là con mẹ nó gặp quỷ thật rồi!”
Vào lúc này, trong số mấy tên lính đặc nhiệm thì chỉ còn lại duy nhất tên gõ máy tính là không bị thương. Nghe Trần Đạc la lên, gã lập tức nhào lên từ sau mặt bàn.
“Bụp bụp...”
Dù biết Triệu Ngọc không sợ đạn, nhưng gã vẫn không từ bỏ ý định mà tặng cho hắn hai viên đạn cuối cùng, sau đó nhào tới vật lộn với hắn.
“Con mẹ mày chứ!” Triệu Ngọc cũng đã rơi vào tình trạng được ăn cả ngã về không, chẳng để ý gì nữa mà ôm lấy đối thủ, nhào tới bàn máy tính.
Bùm bùm ầm ầm, một loạt tiếng động vang lên ầm ĩ, hai người đánh đổ một đống bàn lớn. Gã lính đặc nhiệm dùng sau gáy húc mạnh vào mặt Triệu Ngọc, còn Triệu Ngọc thì đè chặt đầu gã lại, không cho gã sử dụng sức mạnh.
“A a a!”
Đột nhiên có tiếng phụ nữ gào lên, sau đó, chị Sương vọt đến từ một chỗ hơi xéo ở phía bên kia. Cô ta phi người tung một cú đá khiến Triệu Ngọc văng ra xa!
“Quái vật! Quái vật!” Chị Sương lau máu tươi chảy ra từ hốc mắt, nổi điên gầm rú lên: “Dù mày là quái vật gì, hôm nay nhất định tao phải giết mày! A!”
Dứt lời, cô ta lại xông tới chỗ Triệu Ngọc như bị điên.
Triệu Ngọc cũng không hoảng loạn mà lập tức vung tay vơ lấy một cái màn hình máy tính, ném về phía cô ta. Nhưng hắn chẳng thể nào ngờ nổi tốc độ của con người lại có thể nhanh đến vậy, hắn vừa mới nâng màn hình lên thì chân của cô ta đã vung đến!
Chát…
Cú đá của cô ta trúng ngay giữa ngực Triệu Ngọc, khiến hắn bay ra ngoài.
Rầm rầm... hắn đụng đổ một cái bàn làm việc khác, màn hình trong tay cũng rơi xuống đất.
“Khụ khụ khụ… khụ khụ khụ…” Triệu Ngọc ôm ngực ho sặc sụa, thật không ngờ cô ả lại đánh giỏi đến vậy. Công phu này không hề kém Miêu Anh!
Có điều, càng như vậy thì lòng hiếu chiến của Triệu Ngọc lại càng bị khiêu khích! Hắn đứng dậy khỏi đống đổ nát, gào lên: “Con mẹ mày chứ!”, sau đó lại nhào tới chỗ chị Sương.
Nhưng lúc này gã lính đặc nhiệm bị ngã trên đất cũng đã tỉnh lại. Gã ta giơ chân ra ngáng Triệu Ngọc, khiến cho hắn ngã sấp xuống.
Chị Sương thấy vậy lại đá tiếp một cú, nhắm thẳng vào mặt Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc giơ chân phải lên đạp cho gã lính kia một cái, sau đó nhanh chóng co hai tay lại bảo vệ mặt, chặn cú đá của chị Sương.
Nhưng kỹ thuật đá của cô ta rất giỏi, dù hắn đã co hai tay lại đón đỡ, vậy mà vẫn bị đá lăn ra ngoài.
“Để tao! Để tao giết nó!” Tên lính đặc nhiệm gõ máy tính cũng sắp điên đến nơi, gã quơ lấy một cái ghế xông tới đập Triệu Ngọc. Thừa dịp Triệu Ngọc xoay người né tránh, gã lại vọt tới, bổ nhào xuống, ôm ngang hông hắn!
“A! Tao phải giết mày!” Sau đó, gã vác Triệu Ngọc lên, muốn đập hắn vào một cây trụ ở giữa kho hàng.
Triệu Ngọc dùng cùi chỏ nện vào lưng gã liên tục, nhưng tên này tựa như chẳng cảm nhận được gì. Gã vẫn cứ lao tới, đập hắn vào cây cột thật mạnh.
A….
Triệu Ngọc bị đau hét lên một tiếng, khóe miệng rỉ máu.
Nhưng bản thân Triệu Ngọc nào phải kẻ hiền lành gì, dù bị đập đau thấu tim gan, hắn vẫn nắm lấy hai lỗ tai của gã lính đặc nhiệm, giật xuống thật mạnh. Cuối cùng cả hai tai gã ta cứ thế bị giật rách mất một nửa!
A!
Lần này đến phiên gã lính kia ngửa mặt lên trời rú thảm! Triệu Ngọc lại nhân cơ hội này dùng trán đập mạnh vào mặt gã, khiến gã ngã ngửa xuống đất!
“Khụ khụ…”
Người nay hơi lỏng tay một chút, Triệu Ngọc cảm thấy cổ họng mình ngòn ngọt. Hắn không nhịn được ho một tiếng, nhổ ra một búng máu.
“Đi chết đi!”
Hắn cố nhịn cảm giác đau đớn kịch liệt trên ngực mình, lại vung tay đấm mạnh một cú vào mặt gã. Nhưng hắn mới đánh được một cái, chị Sương kia đã vọt lên!
“Hây a!”
Cô ta kêu lên một cách quái dị, phi người lên đá trúng lưng Triệu Ngọc lần nữa. Lực chân cực mạnh đá hắn bay ra ngoài, khiến hắn lăn lông lốc dưới đất, cuối cùng đập phải một cái cột trụ khác!
A…
Lần này Triệu Ngọc cảm thấy như mình vừa rơi từ năm tầng lầu xuống đất, xương cốt toàn thân giống như tan ra thành từng mảnh! Chớp mắt, cảm giác đau đớn truyền khắp cả người, khiến cho hắn không thể tiếp tục được nữa.
“Này! Này! Này! Thôi Nham!”
Chị Sương ngồi xổm xuống sờ sờ gã lính đặc nhiệm vừa bị Triệu Ngọc phản công lúc nãy, thấy lỗ tai của gã bị kéo đứt thì tức giận đến mức sùi bọt mép, ngửa mặt lên trời thét dài: “A! Đồ ghê tởm! Tao… tao phải giết mày! A…”
Chửi mắng xong, chị Sương lại đánh tới như kẻ điên, đá thêm một cú vào ngay giữa ngực Triệu Ngọc.
Dù bị thương nghiêm trọng, Triệu Ngọc vẫn giơ cánh tay lên theo bản năng, hòng chặn cú đá của cô ta. Nhưng hắn chỉ chặn được một chân chứ chẳng thể ngăn được chân thứ hai, cô ta nghiêng người trên không trung, đá chân kia vào mặt Triệu Ngọc.
A…
Triệu Ngọc lại bay ra, rơi xuống đất! Lần này, hắn bị ngã đến tan nát cả ngũ tạng, toàn thân như nát thành từng mảnh, không còn sức đối kháng nữa!
“Đi chết đi! Đi chết đi! A…”
Chị Sương định xông lên cho Triệu Ngọc một kích trí mạng, nhưng con mắt của cô ta lại không ngừng chảy máu. Nỗi đau đớn khiến cô ta phải dùng tay bịt kín con mắt bị thương.
Ngay khi cô ta che mắt lại thì chợt thấy một cây súng kích điện nằm lăn lóc dưới đất! Cô ta không biết nó đã bị ngắt điện bèn nhặt nó lên, nhắm thẳng Triệu Ngọc và bóp cò.
Triệu Ngọc ra sức giãy giụa, muốn đứng dậy lần nữa.
“A! Đáng chết! Đáng chết!” Thấy súng kích điện không dùng được, chị Sương nổi điên ném nó đi. Trong lúc ấy, cô ta lại trông thấy con dao kia.
“Lần này để tao cho mày muốn chết cũng không chết được!” Cô ta nhặt con dao lên, xông thẳng tới chỗ hắn.
Triệu Ngọc miễn cưỡng nuốt một ngụm máu tươi xuống, dồn hết sức lực cuối cùng để né đi.
Ai ngờ, chị Sương lại làm ra một động tác giả. Cô ta làm bộ ra tay rồi phi thân lên, dùng một động tác quỷ dị không thể tưởng tượng nổi, đâm con dao vào sau lưng Triệu Ngọc!!
Không biết là nhờ có hệ thống Kỳ Ngộ hay chỉ đơn thuần là trùng hợp, sau khi Triệu Ngọc bắn loạn xạ một hồi thì có một viên đạn vô tình làm vỡ màn hình máy tính. Kết quả, một linh kiện bay ra từ đó, khéo thế nào lại văng trúng mắt phải của chị Sương.
Chị Sương lập tức bịt mắt ngã sụp xuống, máu tươi rỉ ra qua kẽ tay.
Một viên đạn2khác cũng được quỷ thần xui khiến thế nào mà bắn trúng một cái bàn máy tính. Vì chất lượng bàn không tốt nên bị viên đạn bắn thủng qua, vừa vặn trúng Trần Đạc đang trốn đằng sau!
Trần Đạc kêu lên một tiếng ngã xuống đất, khi nhìn lại mới biết viên đạn bắn trúng ngay mông gã ta!
Bụp bụp...
Pằng pằng...
Đôi bên vẫn tiếp tục đọ súng với nhau, Triệu Ngọc bắn mãi thành8quen, dần dần tìm ra được cách bắn.
À phải rồi, mình không sợ đạn mà, cần gì phải đứng đây bắn qua lại với bọn chúng chứ? Sao không tranh thủ tiến lên, đến gần rồi hẵng bắn?
Nghĩ vậy, Triệu Ngọc vội vàng chạy đến chỗ tên lính đặc nhiệm kéo rèm kia. Lúc này, gã ta lại đang hết băng đạn, bỗng thấy Triệu Ngọc cầm súng xông về phía mình thì vội vàng6cúi đầu trốn sâu vào sau bàn làm việc.
Ai ngờ, trên đường xông tới, Triệu Ngọc lại bắt gặp chị Sương đang trốn sau một cái tủ. Hắn chẳng cần suy nghĩ gì, lập tức giơ súng bắn cô ta một phát!
Tuy nhiên, dù đã bị thương một mắt nhưng chị Sương vẫn có thể di chuyển khá linh hoạt. Cô ta lộn nhào người lại, tránh thoát được phát súng.
Má ơi!
Vậy mà không trúng?
Triệu3Ngọc bực mình, nhanh chóng đuổi theo cô ta. Nhưng mới đuổi được hai bước, cái tủ kia lại đột nhiên đổ ập xuống.
Hắn vội vàng lùi lại tránh, bấy giờ mới thấy hóa ra Thái Sơn đầu trọc kia cố ý đẩy đổ tủ, muốn nó đè lên Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc không nói lấy một lời, lại tiếp tục nổ súng về phía gã ta. Phản ứng của Thái Sơn cũng rất nhanh, gã5lập tức lăn mười tám vòng trên đất, cũng tránh đạn thành công.
“Lộn lộn cái con mẹ mày!”
Triệu Ngọc không thèm đợi gã kịp dừng lại, lập tức bắn ra thêm một phát nữa, cuối cùng trúng ngay lưng gã.
“A...” Thái Sơn khựng lại, ngã xuống đất.
Đương nhiên Triệu Ngọc đâu thể tha cho gã như thế, hắn lại nhanh chóng nổ súng lần nữa. Ai ngờ, lần này hắn bóp cò mãi mà chẳng làm được gì, hết đạn rồi!
Chết tiệt!
“Hắn hết đạn rồi! Hết đạn!” Trần Đạc tinh mắt nhận ra, lập tức kêu lên: “Mọi người nhanh lên đi, nhanh lên! Đúng là con mẹ nó gặp quỷ thật rồi!”
Vào lúc này, trong số mấy tên lính đặc nhiệm thì chỉ còn lại duy nhất tên gõ máy tính là không bị thương. Nghe Trần Đạc la lên, gã lập tức nhào lên từ sau mặt bàn.
“Bụp bụp...”
Dù biết Triệu Ngọc không sợ đạn, nhưng gã vẫn không từ bỏ ý định mà tặng cho hắn hai viên đạn cuối cùng, sau đó nhào tới vật lộn với hắn.
“Con mẹ mày chứ!” Triệu Ngọc cũng đã rơi vào tình trạng được ăn cả ngã về không, chẳng để ý gì nữa mà ôm lấy đối thủ, nhào tới bàn máy tính.
Bùm bùm ầm ầm, một loạt tiếng động vang lên ầm ĩ, hai người đánh đổ một đống bàn lớn. Gã lính đặc nhiệm dùng sau gáy húc mạnh vào mặt Triệu Ngọc, còn Triệu Ngọc thì đè chặt đầu gã lại, không cho gã sử dụng sức mạnh.
“A a a!”
Đột nhiên có tiếng phụ nữ gào lên, sau đó, chị Sương vọt đến từ một chỗ hơi xéo ở phía bên kia. Cô ta phi người tung một cú đá khiến Triệu Ngọc văng ra xa!
“Quái vật! Quái vật!” Chị Sương lau máu tươi chảy ra từ hốc mắt, nổi điên gầm rú lên: “Dù mày là quái vật gì, hôm nay nhất định tao phải giết mày! A!”
Dứt lời, cô ta lại xông tới chỗ Triệu Ngọc như bị điên.
Triệu Ngọc cũng không hoảng loạn mà lập tức vung tay vơ lấy một cái màn hình máy tính, ném về phía cô ta. Nhưng hắn chẳng thể nào ngờ nổi tốc độ của con người lại có thể nhanh đến vậy, hắn vừa mới nâng màn hình lên thì chân của cô ta đã vung đến!
Chát…
Cú đá của cô ta trúng ngay giữa ngực Triệu Ngọc, khiến hắn bay ra ngoài.
Rầm rầm... hắn đụng đổ một cái bàn làm việc khác, màn hình trong tay cũng rơi xuống đất.
“Khụ khụ khụ… khụ khụ khụ…” Triệu Ngọc ôm ngực ho sặc sụa, thật không ngờ cô ả lại đánh giỏi đến vậy. Công phu này không hề kém Miêu Anh!
Có điều, càng như vậy thì lòng hiếu chiến của Triệu Ngọc lại càng bị khiêu khích! Hắn đứng dậy khỏi đống đổ nát, gào lên: “Con mẹ mày chứ!”, sau đó lại nhào tới chỗ chị Sương.
Nhưng lúc này gã lính đặc nhiệm bị ngã trên đất cũng đã tỉnh lại. Gã ta giơ chân ra ngáng Triệu Ngọc, khiến cho hắn ngã sấp xuống.
Chị Sương thấy vậy lại đá tiếp một cú, nhắm thẳng vào mặt Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc giơ chân phải lên đạp cho gã lính kia một cái, sau đó nhanh chóng co hai tay lại bảo vệ mặt, chặn cú đá của chị Sương.
Nhưng kỹ thuật đá của cô ta rất giỏi, dù hắn đã co hai tay lại đón đỡ, vậy mà vẫn bị đá lăn ra ngoài.
“Để tao! Để tao giết nó!” Tên lính đặc nhiệm gõ máy tính cũng sắp điên đến nơi, gã quơ lấy một cái ghế xông tới đập Triệu Ngọc. Thừa dịp Triệu Ngọc xoay người né tránh, gã lại vọt tới, bổ nhào xuống, ôm ngang hông hắn!
“A! Tao phải giết mày!” Sau đó, gã vác Triệu Ngọc lên, muốn đập hắn vào một cây trụ ở giữa kho hàng.
Triệu Ngọc dùng cùi chỏ nện vào lưng gã liên tục, nhưng tên này tựa như chẳng cảm nhận được gì. Gã vẫn cứ lao tới, đập hắn vào cây cột thật mạnh.
A….
Triệu Ngọc bị đau hét lên một tiếng, khóe miệng rỉ máu.
Nhưng bản thân Triệu Ngọc nào phải kẻ hiền lành gì, dù bị đập đau thấu tim gan, hắn vẫn nắm lấy hai lỗ tai của gã lính đặc nhiệm, giật xuống thật mạnh. Cuối cùng cả hai tai gã ta cứ thế bị giật rách mất một nửa!
A!
Lần này đến phiên gã lính kia ngửa mặt lên trời rú thảm! Triệu Ngọc lại nhân cơ hội này dùng trán đập mạnh vào mặt gã, khiến gã ngã ngửa xuống đất!
“Khụ khụ…”
Người nay hơi lỏng tay một chút, Triệu Ngọc cảm thấy cổ họng mình ngòn ngọt. Hắn không nhịn được ho một tiếng, nhổ ra một búng máu.
“Đi chết đi!”
Hắn cố nhịn cảm giác đau đớn kịch liệt trên ngực mình, lại vung tay đấm mạnh một cú vào mặt gã. Nhưng hắn mới đánh được một cái, chị Sương kia đã vọt lên!
“Hây a!”
Cô ta kêu lên một cách quái dị, phi người lên đá trúng lưng Triệu Ngọc lần nữa. Lực chân cực mạnh đá hắn bay ra ngoài, khiến hắn lăn lông lốc dưới đất, cuối cùng đập phải một cái cột trụ khác!
A…
Lần này Triệu Ngọc cảm thấy như mình vừa rơi từ năm tầng lầu xuống đất, xương cốt toàn thân giống như tan ra thành từng mảnh! Chớp mắt, cảm giác đau đớn truyền khắp cả người, khiến cho hắn không thể tiếp tục được nữa.
“Này! Này! Này! Thôi Nham!”
Chị Sương ngồi xổm xuống sờ sờ gã lính đặc nhiệm vừa bị Triệu Ngọc phản công lúc nãy, thấy lỗ tai của gã bị kéo đứt thì tức giận đến mức sùi bọt mép, ngửa mặt lên trời thét dài: “A! Đồ ghê tởm! Tao… tao phải giết mày! A…”
Chửi mắng xong, chị Sương lại đánh tới như kẻ điên, đá thêm một cú vào ngay giữa ngực Triệu Ngọc.
Dù bị thương nghiêm trọng, Triệu Ngọc vẫn giơ cánh tay lên theo bản năng, hòng chặn cú đá của cô ta. Nhưng hắn chỉ chặn được một chân chứ chẳng thể ngăn được chân thứ hai, cô ta nghiêng người trên không trung, đá chân kia vào mặt Triệu Ngọc.
A…
Triệu Ngọc lại bay ra, rơi xuống đất! Lần này, hắn bị ngã đến tan nát cả ngũ tạng, toàn thân như nát thành từng mảnh, không còn sức đối kháng nữa!
“Đi chết đi! Đi chết đi! A…”
Chị Sương định xông lên cho Triệu Ngọc một kích trí mạng, nhưng con mắt của cô ta lại không ngừng chảy máu. Nỗi đau đớn khiến cô ta phải dùng tay bịt kín con mắt bị thương.
Ngay khi cô ta che mắt lại thì chợt thấy một cây súng kích điện nằm lăn lóc dưới đất! Cô ta không biết nó đã bị ngắt điện bèn nhặt nó lên, nhắm thẳng Triệu Ngọc và bóp cò.
Triệu Ngọc ra sức giãy giụa, muốn đứng dậy lần nữa.
“A! Đáng chết! Đáng chết!” Thấy súng kích điện không dùng được, chị Sương nổi điên ném nó đi. Trong lúc ấy, cô ta lại trông thấy con dao kia.
“Lần này để tao cho mày muốn chết cũng không chết được!” Cô ta nhặt con dao lên, xông thẳng tới chỗ hắn.
Triệu Ngọc miễn cưỡng nuốt một ngụm máu tươi xuống, dồn hết sức lực cuối cùng để né đi.
Ai ngờ, chị Sương lại làm ra một động tác giả. Cô ta làm bộ ra tay rồi phi thân lên, dùng một động tác quỷ dị không thể tưởng tượng nổi, đâm con dao vào sau lưng Triệu Ngọc!!
Bình luận facebook