Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-351.txt
Chương 351: Còn một việc nữa
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Trong lúc mơ màng, Triệu Ngọc nghe được tiếng phá cửa đùng đùng. Ý thức của hắn nói với hắn rằng đồng đội tiếp viện đã đến rồi! Hắn có lòng muốn đứng lên mở cửa, nhưng chẳng thể nhúc nhích lấy một ngón tay.
Tuy Triệu Ngọc không2hôn mê, ý thức cũng coi như tỉnh táo, nhưng hắn lại cảm thấy cả người mình không còn chút sức lực nào, xương cốt rã rời, tất cả mọi bộ phận trong cơ thể đều không chịu sự điều khiển của não bộ nữa, thậm chí ngay8cả đôi mắt cũng phải cố hết sức mà mở ra.
Ôi…
Trong cơn khó chịu, hắn hừ một tiếng, cuối cùng nhìn thấy một ít gì đó. Hắn nhìn tên Trần Đạc bị mình bẻ gãy hai tay đang dựa lưng vào trên bậc thang, chìm trong hôn mê.
Trên6bậc thang vẫn chấn động đùng đùng như cũ, tro bụi bay đầy trời.
Bỗng nhiên, tiếng đùng đùng im bặt đi, cuối cùng bên trên vang lên tiếng người nào đó hưng phấn kêu to: “Mở rồi! Mở rồi! Nhanh!”
Người nọ vừa dứt lời thì có hơn mười3cảnh sát điều tra võ trang đầy đủ xông từ trên xuống. Sau khi nhìn rõ tình hình trong kho hàng, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ!
“Trời ạ… Đây… Chuyện gì thế này?”
“Có người kìa, nhìn đi!”
“Triệu… Triệu Ngọc!!”
Trong khoảnh khắc khi giọng của Miêu Anh vang5lên, Triệu Ngọc mới dám thả lỏng bản thân mình, nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
“Triệu Ngọc! Này, Triệu Ngọc! Sao anh lại… anh sao rồi?” Miêu Anh là người đầu tiên xông tới trước mặt Triệu Ngọc, ôm hắn vào trong ngực.
“Triệu Ngọc… Triệu Ngọc… Tỉnh! Tỉnh!” Giọng Miêu Anh dồn dập đầy lo lắng, giọng nói gần như run rẩy.
Thật ra thì Triệu Ngọc cũng không hề giả vờ gì cả. Được Miêu Anh ôm vào lòng thế này, hắn thật sự ngay cả sức lực mở mắt cũng gần như không còn.
Miêu Anh lập tức sờ soạng tìm kiếm trên người Triệu Ngọc, muốn nhìn xem trên người hắn liệu có vết thương chí mạng gì không. Không những thế, cô còn kề sát mặt mình vào chóp mũi của Triệu Ngọc, cảm nhận hơi thở của hắn.
Hơi thở của Triệu Ngọc vốn mong manh, Miêu Anh đành phải áp tai vào phần ngực của hắn, lắng nghe nhịp tim của hắn.
Trong cuộc chiến trước đó, Triệu Ngọc đã cởi bỏ lớp áo ngoài. Khi Miêu Anh vừa áp mặt vào phần ngực của hắn, hắn chợt cảm thấy sảng khoái lạ thường. Trước mũi thoang thoảng mùi thơm đặc hữu trên người Miêu Anh, hắn bỗng cảm thấy rất thân thiết.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến, nếu như mình ngừng thở, vậy có phải tiếp theo tiểu thư Miêu sẽ làm hô hấp nhân tạo cho mình không?
“Tổ… tổ trưởng Triệu làm sao vậy? Còn sống không?” Đúng lúc này, Lan Bác lo lắng chạy tới hỏi thăm.
“Mau! Gọi xe cấp cứu, gọi vài chiếc tới đây!” Miêu Anh vội vàng ra lệnh.
“Dạ! Dạ, vâng, đã gọi rồi!” Lan Bác cũng rất bối rối.
“Trời ạ, tình huống này là thế nào?” Trương Diệu Huy giữ chặt cây súng quan sát tình hình trước mắt, những dòng suy nghĩ rối tung như tơ vò.
“Anh Trương! Tôi cảm thấy…” Tiểu Lưu ở bên cạnh nhắc nhở: “Những tên mặc quân phục ngụy trang này chắc hẳn là đồng bọn của Triệu Khánh rồi! Có lẽ Triệu Ngọc đến đây để điều tra tên thủ phạm đã hại tổ trưởng Khúc Bình, chứ không phải gây chuyện đập phá gì đâu! Anh nhìn… Anh nhìn những thứ này mà xem… chuyên nghiệp bao nhiêu chứ? Còn có súng nữa!”
“Trương Diệu Huy, Tiểu Lưu, mau còng mấy tên này lại, không cần biết bọn họ sống hay chết!” Miêu Anh tiếp tục hạ lệnh, lúc này mới quay đầu lại, nhìn Triệu Ngọc lần nữa.
“Triệu Ngọc, đừng dọa tôi, anh mau tỉnh lại đi. Mở mắt ra, được không?” Miêu Anh lo lắng nói, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Triệu Ngọc, thế nhưng trên mặt hắn toàn máu là máu.
“Triệu Ngọc, Triệu Ngọc, anh cố gắng lên, nhất định phải kiên trì đấy!” Miêu Anh thấy mãi mà Triệu Ngọc cũng không có phản ứng gì thì hốt hoảng vô cùng. Cô vội vàng đưa bờ môi kề sát vào mặt Triệu Ngọc, định làm hô hấp nhân tạo cho hắn.
Tuy Triệu Ngọc không nhìn thấy, nhưng khi ngửi thấy hơi thở thơm ngát của Miêu Anh quanh quẩn trước mặt mình thì cũng đã đoán được phần nào, vì thế trong lòng hắn thật sự rất vui sướng!
Ai ngờ, ngay vào thời khắc mấu chốt này, bên cạnh bỗng nhiên có người cất tiếng nói chuyện, chính là Trần Đạc: “Á! Ui da, đừng đụng vào tôi! Tôi khai, tất cả đều khai hết, được không…”
Ngay khi gã ta thấy rõ những người đang vây quanh mình đều là cảnh sát thì lập tức đổi giọng: “Chao ôi, đều… đều là đồng nghiệp cả. Tôi là… tôi là người một nhà! Đội Đặc nhiệm Cục Cảnh sát thành phố, đặc biệt điều tra những phần tử tội phạm này! Mau, các cậu mau bắt hết bọn họ lại đi! Tôi và cảnh sát Triệu Ngọc đã điều tra rõ ràng, những người này đều là đồng bọn của Triệu Khánh!”
Hả!?
Triệu Ngọc nghe gã nói vậy thì rất tức giận, cũng không biết sức lực từ đâu ra mà đột nhiên bật dậy từ trong ngực Miêu Anh, chỉ vào Trần Đạc chửi bới một trận: “Đậu xanh rau má thằng mất dạy này! Có ngon, mày lặp lại lần nữa coi! (chửi tục rất nhiều không đếm được)…”
Trong lúc mắng chửi, Triệu Ngọc còn rướn tay túm lấy mắt cá chân của Trần Đạc.
“Oái!” Trần Đạc đã có đủ kinh nghiệm đau thương với Triệu Ngọc, vừa thấy hắn nạt mình thì sợ hãi đến mức kêu la ầm ĩ. Gã vội vàng giơ hai cánh tay bị cụt lên đầu hàng: “Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tôi là nội gián, tôi đã bị Dư Phù Sinh mua chuộc! Tôi là nội gián, đừng mà, đừng để hắn đụng vào tôi nữa có được không? Hu hu…”
Trần Đạc khóc sướt mướt, tinh thần đã sụp đổ…
“Phù.. phù…” Triệu Ngọc thở hổn hển mấy hơi rồi quay sang quát đám cảnh sát đang trợn mắt há hốc mồm đứng bên cạnh: “Mau lên, còng luôn tên đó lại đi! Gã chính là gián điệp trong đội cảnh sát đấy!”
Nói xong, hắn xoay người lại nhìn Miêu Anh, vội vàng nói: “Tổ trưởng Miêu, Liêu Cảnh Hiền không có vấn đề gì! Tổ trưởng Khúc Bình là bị Triệu Khánh giết chết! Nhưng kẻ đứng ra thuê đám người này là Dư Phù Sinh, tất cả kế hoạch đều do ông ta vạch ra! Còn nữa… Còn nữa…”
Nói đến đây, Triệu Ngọc bỗng nhiên cảm thấy ngột ngạt khó thở lạ kỳ, thình lình nghiêng người té ngã. Miêu Anh tay nhanh mắt lẹ, lập tức ôm hắn vào trong ngực lần nữa.
“Triệu Ngọc, anh đừng kích động, chúng ta đến bệnh viện trước. Có gì từ từ nói…” Cô ôm Triệu Ngọc thật chặt, nhỏ giọng khuyên lơn. Có điều, thấy hắn không bị nguy hiểm gì đến tính mạng, cô cũng nhẹ nhõm không ít.
“Còn một việc nữa…” Triệu Ngọc ngoan cố đưa ra một đầu ngón tay, hỏi: “Đội trưởng Miêu, hô hấp nhân tạo, có thể làm cho tôi chút không… Tôi sắp không thở được rồi…”
Tuy Triệu Ngọc nói ra lời chòng ghẹo lưu manh, nhưng Miêu Anh vẫn hiểu rõ ý hắn, bèn mỉm cười…
…
Thông thường, khi một người vừa trải qua một chuyện lớn nào đó thì sẽ sinh ra rất nhiều chấp niệm.
Không biết qua bao lâu, Triệu Ngọc cuối cùng cũng tỉnh lại. Thế nhưng, trong lòng hắn vẫn cứ khắc ghi mãi về chuyện mà hắn và Miêu Anh còn chưa kịp làm.
Giờ phút này, bỗng nhiên cảm nhận được bên cạnh có một thân thể mềm mại, Triệu Ngọc lập tức vươn một tay ra ôm lấy thân thể đó vào trong ngực, trong miệng thì thầm: “Đội trưởng Miêu, đến đây, chúng ta hô hấp nhân tạo nhé? Mau làm cho tôi chút được không!”
“Ê ê ê… anh muốn làm gì? Anh không sao chứ?”
Đột nhiên, một giọng nữ xa lạ vang lên từ trong vòng ôm của hắn.
Triệu Ngọc vội vàng mở to mắt, bấy giờ mới nhìn thấy hóa ra mình đang ôm một cô y tá trẻ vào trong ngực, trong tay cô ta còn cầm kim tiêm truyền dịch.
“Ối… A Di Đà Phật…” Triệu Ngọc vội vàng buông tay ra, lại còn buột miệng bật thốt ra một câu niệm Phật.
“Này, anh có bị nặng lắm không hả?” Y tá trẻ bĩu môi oán giận: “Tôi tới rút kim truyền dịch cho anh, anh nhận lầm người đúng không?”
“Không… Thật ngại quá!” Lúc này Triệu Ngọc mới nhìn rõ, thì ra mình đang nằm trong phòng bệnh. Có điều, cô y tá trẻ này trông cũng không lạ lắm, hình như hắn đã từng gặp qua ở đâu đó rồi.
“Sao? Sao?” Nghe thấy tiếng ồn trong phòng bệnh, một cô gái mặc đồng phục y tá màu hồng phấn chạy từ ngoài cửa vào. Khi thấy Triệu Ngọc đã tỉnh lại, cô ta lập tức tiến lên, dịu dàng hỏi: “Cảnh sát Triệu, anh tỉnh rồi à?”
Triệu Ngọc ngước mắt nhìn lên, thấy cô y tá này không phải ai khác, mà chính là Diêu Giai!
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Trong lúc mơ màng, Triệu Ngọc nghe được tiếng phá cửa đùng đùng. Ý thức của hắn nói với hắn rằng đồng đội tiếp viện đã đến rồi! Hắn có lòng muốn đứng lên mở cửa, nhưng chẳng thể nhúc nhích lấy một ngón tay.
Tuy Triệu Ngọc không2hôn mê, ý thức cũng coi như tỉnh táo, nhưng hắn lại cảm thấy cả người mình không còn chút sức lực nào, xương cốt rã rời, tất cả mọi bộ phận trong cơ thể đều không chịu sự điều khiển của não bộ nữa, thậm chí ngay8cả đôi mắt cũng phải cố hết sức mà mở ra.
Ôi…
Trong cơn khó chịu, hắn hừ một tiếng, cuối cùng nhìn thấy một ít gì đó. Hắn nhìn tên Trần Đạc bị mình bẻ gãy hai tay đang dựa lưng vào trên bậc thang, chìm trong hôn mê.
Trên6bậc thang vẫn chấn động đùng đùng như cũ, tro bụi bay đầy trời.
Bỗng nhiên, tiếng đùng đùng im bặt đi, cuối cùng bên trên vang lên tiếng người nào đó hưng phấn kêu to: “Mở rồi! Mở rồi! Nhanh!”
Người nọ vừa dứt lời thì có hơn mười3cảnh sát điều tra võ trang đầy đủ xông từ trên xuống. Sau khi nhìn rõ tình hình trong kho hàng, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ!
“Trời ạ… Đây… Chuyện gì thế này?”
“Có người kìa, nhìn đi!”
“Triệu… Triệu Ngọc!!”
Trong khoảnh khắc khi giọng của Miêu Anh vang5lên, Triệu Ngọc mới dám thả lỏng bản thân mình, nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
“Triệu Ngọc! Này, Triệu Ngọc! Sao anh lại… anh sao rồi?” Miêu Anh là người đầu tiên xông tới trước mặt Triệu Ngọc, ôm hắn vào trong ngực.
“Triệu Ngọc… Triệu Ngọc… Tỉnh! Tỉnh!” Giọng Miêu Anh dồn dập đầy lo lắng, giọng nói gần như run rẩy.
Thật ra thì Triệu Ngọc cũng không hề giả vờ gì cả. Được Miêu Anh ôm vào lòng thế này, hắn thật sự ngay cả sức lực mở mắt cũng gần như không còn.
Miêu Anh lập tức sờ soạng tìm kiếm trên người Triệu Ngọc, muốn nhìn xem trên người hắn liệu có vết thương chí mạng gì không. Không những thế, cô còn kề sát mặt mình vào chóp mũi của Triệu Ngọc, cảm nhận hơi thở của hắn.
Hơi thở của Triệu Ngọc vốn mong manh, Miêu Anh đành phải áp tai vào phần ngực của hắn, lắng nghe nhịp tim của hắn.
Trong cuộc chiến trước đó, Triệu Ngọc đã cởi bỏ lớp áo ngoài. Khi Miêu Anh vừa áp mặt vào phần ngực của hắn, hắn chợt cảm thấy sảng khoái lạ thường. Trước mũi thoang thoảng mùi thơm đặc hữu trên người Miêu Anh, hắn bỗng cảm thấy rất thân thiết.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến, nếu như mình ngừng thở, vậy có phải tiếp theo tiểu thư Miêu sẽ làm hô hấp nhân tạo cho mình không?
“Tổ… tổ trưởng Triệu làm sao vậy? Còn sống không?” Đúng lúc này, Lan Bác lo lắng chạy tới hỏi thăm.
“Mau! Gọi xe cấp cứu, gọi vài chiếc tới đây!” Miêu Anh vội vàng ra lệnh.
“Dạ! Dạ, vâng, đã gọi rồi!” Lan Bác cũng rất bối rối.
“Trời ạ, tình huống này là thế nào?” Trương Diệu Huy giữ chặt cây súng quan sát tình hình trước mắt, những dòng suy nghĩ rối tung như tơ vò.
“Anh Trương! Tôi cảm thấy…” Tiểu Lưu ở bên cạnh nhắc nhở: “Những tên mặc quân phục ngụy trang này chắc hẳn là đồng bọn của Triệu Khánh rồi! Có lẽ Triệu Ngọc đến đây để điều tra tên thủ phạm đã hại tổ trưởng Khúc Bình, chứ không phải gây chuyện đập phá gì đâu! Anh nhìn… Anh nhìn những thứ này mà xem… chuyên nghiệp bao nhiêu chứ? Còn có súng nữa!”
“Trương Diệu Huy, Tiểu Lưu, mau còng mấy tên này lại, không cần biết bọn họ sống hay chết!” Miêu Anh tiếp tục hạ lệnh, lúc này mới quay đầu lại, nhìn Triệu Ngọc lần nữa.
“Triệu Ngọc, đừng dọa tôi, anh mau tỉnh lại đi. Mở mắt ra, được không?” Miêu Anh lo lắng nói, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Triệu Ngọc, thế nhưng trên mặt hắn toàn máu là máu.
“Triệu Ngọc, Triệu Ngọc, anh cố gắng lên, nhất định phải kiên trì đấy!” Miêu Anh thấy mãi mà Triệu Ngọc cũng không có phản ứng gì thì hốt hoảng vô cùng. Cô vội vàng đưa bờ môi kề sát vào mặt Triệu Ngọc, định làm hô hấp nhân tạo cho hắn.
Tuy Triệu Ngọc không nhìn thấy, nhưng khi ngửi thấy hơi thở thơm ngát của Miêu Anh quanh quẩn trước mặt mình thì cũng đã đoán được phần nào, vì thế trong lòng hắn thật sự rất vui sướng!
Ai ngờ, ngay vào thời khắc mấu chốt này, bên cạnh bỗng nhiên có người cất tiếng nói chuyện, chính là Trần Đạc: “Á! Ui da, đừng đụng vào tôi! Tôi khai, tất cả đều khai hết, được không…”
Ngay khi gã ta thấy rõ những người đang vây quanh mình đều là cảnh sát thì lập tức đổi giọng: “Chao ôi, đều… đều là đồng nghiệp cả. Tôi là… tôi là người một nhà! Đội Đặc nhiệm Cục Cảnh sát thành phố, đặc biệt điều tra những phần tử tội phạm này! Mau, các cậu mau bắt hết bọn họ lại đi! Tôi và cảnh sát Triệu Ngọc đã điều tra rõ ràng, những người này đều là đồng bọn của Triệu Khánh!”
Hả!?
Triệu Ngọc nghe gã nói vậy thì rất tức giận, cũng không biết sức lực từ đâu ra mà đột nhiên bật dậy từ trong ngực Miêu Anh, chỉ vào Trần Đạc chửi bới một trận: “Đậu xanh rau má thằng mất dạy này! Có ngon, mày lặp lại lần nữa coi! (chửi tục rất nhiều không đếm được)…”
Trong lúc mắng chửi, Triệu Ngọc còn rướn tay túm lấy mắt cá chân của Trần Đạc.
“Oái!” Trần Đạc đã có đủ kinh nghiệm đau thương với Triệu Ngọc, vừa thấy hắn nạt mình thì sợ hãi đến mức kêu la ầm ĩ. Gã vội vàng giơ hai cánh tay bị cụt lên đầu hàng: “Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tôi là nội gián, tôi đã bị Dư Phù Sinh mua chuộc! Tôi là nội gián, đừng mà, đừng để hắn đụng vào tôi nữa có được không? Hu hu…”
Trần Đạc khóc sướt mướt, tinh thần đã sụp đổ…
“Phù.. phù…” Triệu Ngọc thở hổn hển mấy hơi rồi quay sang quát đám cảnh sát đang trợn mắt há hốc mồm đứng bên cạnh: “Mau lên, còng luôn tên đó lại đi! Gã chính là gián điệp trong đội cảnh sát đấy!”
Nói xong, hắn xoay người lại nhìn Miêu Anh, vội vàng nói: “Tổ trưởng Miêu, Liêu Cảnh Hiền không có vấn đề gì! Tổ trưởng Khúc Bình là bị Triệu Khánh giết chết! Nhưng kẻ đứng ra thuê đám người này là Dư Phù Sinh, tất cả kế hoạch đều do ông ta vạch ra! Còn nữa… Còn nữa…”
Nói đến đây, Triệu Ngọc bỗng nhiên cảm thấy ngột ngạt khó thở lạ kỳ, thình lình nghiêng người té ngã. Miêu Anh tay nhanh mắt lẹ, lập tức ôm hắn vào trong ngực lần nữa.
“Triệu Ngọc, anh đừng kích động, chúng ta đến bệnh viện trước. Có gì từ từ nói…” Cô ôm Triệu Ngọc thật chặt, nhỏ giọng khuyên lơn. Có điều, thấy hắn không bị nguy hiểm gì đến tính mạng, cô cũng nhẹ nhõm không ít.
“Còn một việc nữa…” Triệu Ngọc ngoan cố đưa ra một đầu ngón tay, hỏi: “Đội trưởng Miêu, hô hấp nhân tạo, có thể làm cho tôi chút không… Tôi sắp không thở được rồi…”
Tuy Triệu Ngọc nói ra lời chòng ghẹo lưu manh, nhưng Miêu Anh vẫn hiểu rõ ý hắn, bèn mỉm cười…
…
Thông thường, khi một người vừa trải qua một chuyện lớn nào đó thì sẽ sinh ra rất nhiều chấp niệm.
Không biết qua bao lâu, Triệu Ngọc cuối cùng cũng tỉnh lại. Thế nhưng, trong lòng hắn vẫn cứ khắc ghi mãi về chuyện mà hắn và Miêu Anh còn chưa kịp làm.
Giờ phút này, bỗng nhiên cảm nhận được bên cạnh có một thân thể mềm mại, Triệu Ngọc lập tức vươn một tay ra ôm lấy thân thể đó vào trong ngực, trong miệng thì thầm: “Đội trưởng Miêu, đến đây, chúng ta hô hấp nhân tạo nhé? Mau làm cho tôi chút được không!”
“Ê ê ê… anh muốn làm gì? Anh không sao chứ?”
Đột nhiên, một giọng nữ xa lạ vang lên từ trong vòng ôm của hắn.
Triệu Ngọc vội vàng mở to mắt, bấy giờ mới nhìn thấy hóa ra mình đang ôm một cô y tá trẻ vào trong ngực, trong tay cô ta còn cầm kim tiêm truyền dịch.
“Ối… A Di Đà Phật…” Triệu Ngọc vội vàng buông tay ra, lại còn buột miệng bật thốt ra một câu niệm Phật.
“Này, anh có bị nặng lắm không hả?” Y tá trẻ bĩu môi oán giận: “Tôi tới rút kim truyền dịch cho anh, anh nhận lầm người đúng không?”
“Không… Thật ngại quá!” Lúc này Triệu Ngọc mới nhìn rõ, thì ra mình đang nằm trong phòng bệnh. Có điều, cô y tá trẻ này trông cũng không lạ lắm, hình như hắn đã từng gặp qua ở đâu đó rồi.
“Sao? Sao?” Nghe thấy tiếng ồn trong phòng bệnh, một cô gái mặc đồng phục y tá màu hồng phấn chạy từ ngoài cửa vào. Khi thấy Triệu Ngọc đã tỉnh lại, cô ta lập tức tiến lên, dịu dàng hỏi: “Cảnh sát Triệu, anh tỉnh rồi à?”
Triệu Ngọc ngước mắt nhìn lên, thấy cô y tá này không phải ai khác, mà chính là Diêu Giai!
Bình luận facebook