Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-373.txt
Chương 373: Muốn tôi nhìn cái gì?
Từng hạt mưa vẫn rơi xuống rào rào, chẳng có vẻ gì là sắp ngớt cả.
Ò e ò e…
Tiếng còi xe cảnh sát vang vọng toàn bộ phố Chợ Hoa, chẳng mấy chốc cảnh sát đã bao vây kín mít quanh cửa hàng hoa của Phì Tràng. Bọn họ2trang bị súng ống đầy đủ xông vào trong tiệm hoa, thấy nơi đây đổ vỡ hỗn loạn không chịu nổi.
Mà sau khi các cảnh sát điều tra tìm đến ngõ cụt dựa theo tọa độ của Triệu Ngọc thì họ càng kinh ngạc hơn, bởi họ thấy Triệu8Ngọc đang đứng sừng sững trong mưa, mặc cho toàn thân ướt đẫm! Ở dưới chân hắn, có năm sáu người đã bị đánh đến đầu rơi máu chảy, rên rỉ thống khổ…
Thì ra, sau khi Triệu Ngọc phát hiện đống đồ cổ bị đào trộm trong phòng thì6lập tức nhận ra chuyện này rất quan trọng. Nếu như những món đồ này thật sự đến từ ngôi mộ cổ triều Minh kia, vậy chứng tỏ đám người của tiệm hoa này ắt hẳn liên quan đến đám trộm mộ!
Vì vậy, hắn lập tức báo về cho3Cục Cảnh sát, đồng thời cũng báo cáo nhanh cho Miêu Anh biết.
Bởi vì trước kia Triệu Ngọc thường hay đánh bậy đánh bạ ra được nhiều phát hiện bất ngờ như vậy, nên bây giờ Miêu Anh cũng gần quen rồi. Đương nhiên cô không dám kéo dài5thời gian, lập tức tập hợp nhân viên của toàn cục, tới vây bắt tội phạm trước.
Tuy nhiên, sau khi báo cáo tình huống xong, Triệu Ngọc lại bắt đầu lo lắng! Tuy đám lưu manh bên ngoài còn đang đấm vào cửa rầm rầm, nhưng hắn lại lo rằng lát nữa cảnh sát tới, đám người này sẽ nhân cơ hội chạy trốn!
Triệu Ngọc không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm cho xong, cho nên hắn mới nảy ra ý nghĩ lội ngược dòng này.
Đầu tiên hắn quan sát căn phòng nhỏ nơi mình đang đứng, thấy ở đây không có nguy hiểm gì thì để một mình Hoa Hoa ở lại, còn mình thì đẩy cửa chống trộm lao ra!
Hành động của hắn khi ấy dọa Hoa Hoa một phen khiếp vía! Trong mắt cô ta, Triệu Ngọc thật đúng là một tên điên! Rõ ràng đã trốn được vào trong một căn phòng an toàn rồi, cũng đã báo cảnh sát rồi, thế mà vẫn còn muốn xông ra ngoài liều mạng!
Thật ra, lo lắng những người kia sẽ chạy trốn, chẳng qua là bản thân Triệu Ngọc tự mình lấy cớ mà thôi! Mục đích thực sự của hắn thực chất rất đơn giản, đó chính là muốn đánh một trận thỏa thích với đám người này. Bởi vì đã rất lâu rồi hắn không được đánh một trận cho thỏa thích!
Tình hình lúc này khác với lúc đối địch với đám lính đặc nhiệm kia. Khi đó bởi vì sử dụng quá nhiều đạo cụ nên Triệu Ngọc luôn cảm thấy mình đánh chẳng được đã tay, thắng mà không oai!
Nhưng đám người trước mắt này thì khác, bọn chúng đều là lưu manh vô lại giống như hắn. Vừa nhìn thấy những người này cầm mã tấu gậy gộc kêu gào, Triệu Ngọc đã cảm thấy máu mình sôi trào, hưng phấn lạ thường!
Hơn nữa trên trời mưa to như trút nước, càng gợi lên dục vọng đánh đấm của hắn.
Thế là hắn đẩy cửa chống trộm ra, xông tới như một con thú dữ ngửi thấy mùi máu! Lúc ấy, thậm chí ngay cả một món vũ khí hắn cũng không có, cứ như thế tay không tấc sắt đánh nhau với năm sáu tên lưu manh!
Mà mấy kẻ ở bên ngoài thấy vậy cũng thừ người ra, hoàn toàn không thể hiểu được vì sao người bị mình rượt đuổi đến nỗi phải ẩn núp lại lao ra ngoài này?
Tuy đám người này cũng thường xuyên đánh nhau ẩu đả, nhưng đã bao giờ thấy tên côn đồ cấp bậc lão thành nào như Triệu Ngọc đâu? Triệu Ngọc cũng không muốn sử dụng những kỹ xảo mà Miêu Anh dạy cho hắn, vừa xông lên là lập tức đánh tới bến, căn bản không để ý tới mấy thể loại “vũ khí không có mắt”. Hắn vừa bắt được tên nào là đánh tới tấp, đánh ngã một tên xem như diệt một tên!
Cứ như vậy mãi đến cuối trận, hai kẻ côn đồ còn sót lại đã sợ mất mật, thậm chí còn chẳng đủ can đảm để chạy trốn! Cuối cùng tất cả đều bị Triệu Ngọc đánh đến biến dạng, ôm đầu kêu rên!
Khi nhóm cảnh sát điều tra chạy đến bắt tội phạm, thậm chí họ còn nhìn thấy trên bức tường đất trong ngõ hẻm có rất nhiều lỗ thủng do bị lực mạnh tác động. Những cái lỗ đó nếu không phải do Triệu Ngọc đập mạnh đầu của kẻ dịch vào tường thì cũng là do chính nắm đấm của hắn tạo thành!
Đối với tình trạng thê thảm trước mắt, thậm chí mấy cảnh sát cũng không đành lòng nhìn thẳng.
“Tất cả đều còng lại, đưa về cục, một tên cũng không thể bỏ sót!”
Lúc này, sau lưng các cảnh sát truyền tới một giọng nói quen thuộc. Miêu Anh mặc áo mưa bước tới dưới cơn mưa tầm tã, chỉ huy mọi người: “Trọng thương thì đưa tới bệnh viện, nhưng nhất định phải có người trông coi! Chỉ cần còn có ý thức thì lập tức thẩm vấn!”
Lúc này, cô nhìn thấy Triệu Ngọc đứng sừng sững trong mưa. Cô cũng giống với những cảnh sát khác, cũng bị dáng vẻ đằng đằng sát khí của hắn làm cho kinh ngạc.
“Triệu Ngọc!” Cô sải bước tới gần, hỏi: “Sao thế, anh đang bày trò gì vậy?”
“Đội trưởng Miêu, cô đến rồi à!” Vừa nhìn thấy Miêu Anh tới, Triệu Ngọc lập tức bỏ đi vẻ hung tợn của mình. Hắn cúi đầu khom người chỉ vào căn phòng nhỏ sau lưng, nói: “Nào nào, mau vào trong đây đi, tôi cho cô xem thứ này! He he he…”
Hắn xoay người lại, dẫn cô đi vào căn phòng nhỏ. Nhưng thật không ngờ vừa mới đi tới gần, Hoa Hoa lại từ trong đó chạy ra, hơn nữa còn lao vào trong lòng Triệu Ngọc!
“Anh Ngọc, hù chết tôi mất! Anh… Anh không sao chứ?”
“Ừ…” Mặt Triệu Ngọc cháy đen hệt như bị sét đánh trúng, ngoài vẻ xấu hổ ra thì không còn gì khác.
“Triệu Ngọc!” Miêu Anh nhận ra Hoa Hoa, thoáng chốc khoanh hai tay lại, đen mặt nói: “Triệu Ngọc, đây chính thứ anh muốn tôi nhìn đấy à?”
“Đừng… Đừng đùa!” Triệu Ngọc vội vàng đẩy Hoa Hoa ra khỏi ngực mình, sau đó vội vàng dẫn Miêu Anh đi vào phòng nhỏ.
Mãi đến khi Miêu Anh nhìn thấy đống bình lọ cổ xưa kia, cuối cùng ánh mắt của cô mới có vẻ hưng phấn hơn.
“Triệu Ngọc, anh… làm sao lại tìm được chỗ này?” Miêu Anh đã nhận ra được gì đó, vội vàng nắm lấy tay Triệu Ngọc hỏi: “Ý của anh là, những thứ này có liên quan đến vụ án giết người trong mộ cổ?”
“Ừ…”
Bởi vì chuyện này khá phức tạp nên bỗng chốc Triệu Ngọc cũng không biết mình phải nói thế nào…
…
Mấy tiếng sau, trong văn phòng làm việc Cục Cảnh sát.
Giờ đã là hơn 4 giờ sáng rồi, nhưng trông Triệu Ngọc chẳng có vẻ gì là buồn ngủ mỏi mệt cả. Không những hắn đã tắm rửa, thay bộ quần áo sạch sẽ, mà còn uống một ly cà phê Lý Bối Ni pha cho hắn.
Dương Hồng và Hoa Hoa là nhân chứng nên cũng được đưa tới Cục Cảnh sát để lấy lời khai, sau đó mới trở về nhà nghỉ ngơi. Triệu Ngọc cũng đã giải thích rõ ràng với Miêu Anh về lý do vì sao mình tìm tới cửa hàng bán hoa đó, làm thế nào phát hiện ra những món đồ cổ kia.
Kết quả, sau khi nghe được toàn bộ câu chuyện, Miêu Anh liền nổi trận lôi đình, lập tức chửi mắng Triệu Ngọc một trận!
Thì ra, cô còn tưởng rằng hắn tìm được manh mối đáng tin cậy nào đó, rồi dựa vào đường dây vận chuyển phi tang đồ cổ mới tra ra được cửa hàng bán hoa kia. Thế nhưng sự thật là hắn chỉ trùng hợp gặp được mà thôi, như vậy đâu có đạt yêu cầu!
Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy?
Hừ, trên đời có biết bao nhiêu món đồ cổ chứ? Chẳng lẽ mấy thứ bị Triệu Ngọc vô tình bắt gặp kia chắc chắn sẽ là những món đào được từ ngôi mộ cổ triều Minh à?
Mặc dù Triệu Ngọc có hệ thống Kỳ Ngộ, nhưng bởi vì hôm nay không mở ra được quẻ Cấn, nên trong lòng cũng thấy không chắc lắm. Có điều, không cần biết những đồ cổ đó liệu có liên quan đến vụ án giết người trong mộ cổ hay không, thì đối với Triệu Ngọc mà nói, đây vẫn là một chuyện tốt!
Bởi vì, ít nhất thì đám người của tiệm hoa kia đúng là đang làm hoạt động phi pháp gì đó. Như vậy, hắn đánh người là có lý do chính đáng!
Nếu không thì với độ thê thảm mà hắn “tặng” cho đám người kia, chuyện này không dễ thu xếp tẹo nào! Nếu phải bồi thường tiền viện phí thì chắc ba trăm nghìn cũng không đủ!
Ngoài ra, chính bởi vì những người này đều là tội phạm, vậy có khi số nợ ba trăm nghìn mà Triệu Ngọc trả thay Hoa Hoa cũng có thể lấy về.
Hơn nữa, trước kia mình quả thật đã gặp không ít chuyện trùng hợp. Nếu nhỡ đâu những món đồ cổ đó thật sự được đào ra từ mộ cổ triều Minh, vậy coi như mình đã lập được một công lớn!
Triệu Ngọc vừa ngẫm nghĩ vừa giơ một chậu cây cảnh tinh xảo đẹp đẽ lên ngắm nghía thật kỹ. Chậu cây này là do Triệu Ngọc mượn gió bẻ măng lấy về từ trong cửa hàng bán hoa kia.
Đối với cây cảnh hoa lá, Triệu Ngọc có thể nói là dốt đặc cán mai. Hắn cũng chẳng biết loại cây được trồng trong chậu này là gì nữa?
Kết quả, trong lúc hắn đang cẩn thận suy ngẫm thì Miêu Anh trở về.
Đội trưởng Miêu cầm một tập hồ sơ đi tới trước mặt Triệu Ngọc rồi tức giận đập mạnh nó lên bàn làm việc của hắn.
“Triệu Ngọc, kết quả giám định và khẩu cung đều có rồi! Những người kia không phải dân trộm mộ, thậm chí ngay cả buôn bán đồ cổ cũng không phải!”
“Không thể nào?”
Triệu Ngọc rất bất ngờ, hắn vội vàng cầm khẩu cung lên đọc. Bấy giờ hắn mới biết, hóa ra toàn bộ đám người trong tiệm hoa đều buôn lậu đồ giả. Mà đống đồ cổ trong căn phòng nhỏ đó đều là đồ giả do họ làm ra!
Cái đệt!
Triệu Ngọc líu lưỡi, lần này đúng là xấu hổ rồi, ngay cả đồ cổ cũng không phải thì còn nói chi đến trộm mộ chứ?
Từng hạt mưa vẫn rơi xuống rào rào, chẳng có vẻ gì là sắp ngớt cả.
Ò e ò e…
Tiếng còi xe cảnh sát vang vọng toàn bộ phố Chợ Hoa, chẳng mấy chốc cảnh sát đã bao vây kín mít quanh cửa hàng hoa của Phì Tràng. Bọn họ2trang bị súng ống đầy đủ xông vào trong tiệm hoa, thấy nơi đây đổ vỡ hỗn loạn không chịu nổi.
Mà sau khi các cảnh sát điều tra tìm đến ngõ cụt dựa theo tọa độ của Triệu Ngọc thì họ càng kinh ngạc hơn, bởi họ thấy Triệu8Ngọc đang đứng sừng sững trong mưa, mặc cho toàn thân ướt đẫm! Ở dưới chân hắn, có năm sáu người đã bị đánh đến đầu rơi máu chảy, rên rỉ thống khổ…
Thì ra, sau khi Triệu Ngọc phát hiện đống đồ cổ bị đào trộm trong phòng thì6lập tức nhận ra chuyện này rất quan trọng. Nếu như những món đồ này thật sự đến từ ngôi mộ cổ triều Minh kia, vậy chứng tỏ đám người của tiệm hoa này ắt hẳn liên quan đến đám trộm mộ!
Vì vậy, hắn lập tức báo về cho3Cục Cảnh sát, đồng thời cũng báo cáo nhanh cho Miêu Anh biết.
Bởi vì trước kia Triệu Ngọc thường hay đánh bậy đánh bạ ra được nhiều phát hiện bất ngờ như vậy, nên bây giờ Miêu Anh cũng gần quen rồi. Đương nhiên cô không dám kéo dài5thời gian, lập tức tập hợp nhân viên của toàn cục, tới vây bắt tội phạm trước.
Tuy nhiên, sau khi báo cáo tình huống xong, Triệu Ngọc lại bắt đầu lo lắng! Tuy đám lưu manh bên ngoài còn đang đấm vào cửa rầm rầm, nhưng hắn lại lo rằng lát nữa cảnh sát tới, đám người này sẽ nhân cơ hội chạy trốn!
Triệu Ngọc không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm cho xong, cho nên hắn mới nảy ra ý nghĩ lội ngược dòng này.
Đầu tiên hắn quan sát căn phòng nhỏ nơi mình đang đứng, thấy ở đây không có nguy hiểm gì thì để một mình Hoa Hoa ở lại, còn mình thì đẩy cửa chống trộm lao ra!
Hành động của hắn khi ấy dọa Hoa Hoa một phen khiếp vía! Trong mắt cô ta, Triệu Ngọc thật đúng là một tên điên! Rõ ràng đã trốn được vào trong một căn phòng an toàn rồi, cũng đã báo cảnh sát rồi, thế mà vẫn còn muốn xông ra ngoài liều mạng!
Thật ra, lo lắng những người kia sẽ chạy trốn, chẳng qua là bản thân Triệu Ngọc tự mình lấy cớ mà thôi! Mục đích thực sự của hắn thực chất rất đơn giản, đó chính là muốn đánh một trận thỏa thích với đám người này. Bởi vì đã rất lâu rồi hắn không được đánh một trận cho thỏa thích!
Tình hình lúc này khác với lúc đối địch với đám lính đặc nhiệm kia. Khi đó bởi vì sử dụng quá nhiều đạo cụ nên Triệu Ngọc luôn cảm thấy mình đánh chẳng được đã tay, thắng mà không oai!
Nhưng đám người trước mắt này thì khác, bọn chúng đều là lưu manh vô lại giống như hắn. Vừa nhìn thấy những người này cầm mã tấu gậy gộc kêu gào, Triệu Ngọc đã cảm thấy máu mình sôi trào, hưng phấn lạ thường!
Hơn nữa trên trời mưa to như trút nước, càng gợi lên dục vọng đánh đấm của hắn.
Thế là hắn đẩy cửa chống trộm ra, xông tới như một con thú dữ ngửi thấy mùi máu! Lúc ấy, thậm chí ngay cả một món vũ khí hắn cũng không có, cứ như thế tay không tấc sắt đánh nhau với năm sáu tên lưu manh!
Mà mấy kẻ ở bên ngoài thấy vậy cũng thừ người ra, hoàn toàn không thể hiểu được vì sao người bị mình rượt đuổi đến nỗi phải ẩn núp lại lao ra ngoài này?
Tuy đám người này cũng thường xuyên đánh nhau ẩu đả, nhưng đã bao giờ thấy tên côn đồ cấp bậc lão thành nào như Triệu Ngọc đâu? Triệu Ngọc cũng không muốn sử dụng những kỹ xảo mà Miêu Anh dạy cho hắn, vừa xông lên là lập tức đánh tới bến, căn bản không để ý tới mấy thể loại “vũ khí không có mắt”. Hắn vừa bắt được tên nào là đánh tới tấp, đánh ngã một tên xem như diệt một tên!
Cứ như vậy mãi đến cuối trận, hai kẻ côn đồ còn sót lại đã sợ mất mật, thậm chí còn chẳng đủ can đảm để chạy trốn! Cuối cùng tất cả đều bị Triệu Ngọc đánh đến biến dạng, ôm đầu kêu rên!
Khi nhóm cảnh sát điều tra chạy đến bắt tội phạm, thậm chí họ còn nhìn thấy trên bức tường đất trong ngõ hẻm có rất nhiều lỗ thủng do bị lực mạnh tác động. Những cái lỗ đó nếu không phải do Triệu Ngọc đập mạnh đầu của kẻ dịch vào tường thì cũng là do chính nắm đấm của hắn tạo thành!
Đối với tình trạng thê thảm trước mắt, thậm chí mấy cảnh sát cũng không đành lòng nhìn thẳng.
“Tất cả đều còng lại, đưa về cục, một tên cũng không thể bỏ sót!”
Lúc này, sau lưng các cảnh sát truyền tới một giọng nói quen thuộc. Miêu Anh mặc áo mưa bước tới dưới cơn mưa tầm tã, chỉ huy mọi người: “Trọng thương thì đưa tới bệnh viện, nhưng nhất định phải có người trông coi! Chỉ cần còn có ý thức thì lập tức thẩm vấn!”
Lúc này, cô nhìn thấy Triệu Ngọc đứng sừng sững trong mưa. Cô cũng giống với những cảnh sát khác, cũng bị dáng vẻ đằng đằng sát khí của hắn làm cho kinh ngạc.
“Triệu Ngọc!” Cô sải bước tới gần, hỏi: “Sao thế, anh đang bày trò gì vậy?”
“Đội trưởng Miêu, cô đến rồi à!” Vừa nhìn thấy Miêu Anh tới, Triệu Ngọc lập tức bỏ đi vẻ hung tợn của mình. Hắn cúi đầu khom người chỉ vào căn phòng nhỏ sau lưng, nói: “Nào nào, mau vào trong đây đi, tôi cho cô xem thứ này! He he he…”
Hắn xoay người lại, dẫn cô đi vào căn phòng nhỏ. Nhưng thật không ngờ vừa mới đi tới gần, Hoa Hoa lại từ trong đó chạy ra, hơn nữa còn lao vào trong lòng Triệu Ngọc!
“Anh Ngọc, hù chết tôi mất! Anh… Anh không sao chứ?”
“Ừ…” Mặt Triệu Ngọc cháy đen hệt như bị sét đánh trúng, ngoài vẻ xấu hổ ra thì không còn gì khác.
“Triệu Ngọc!” Miêu Anh nhận ra Hoa Hoa, thoáng chốc khoanh hai tay lại, đen mặt nói: “Triệu Ngọc, đây chính thứ anh muốn tôi nhìn đấy à?”
“Đừng… Đừng đùa!” Triệu Ngọc vội vàng đẩy Hoa Hoa ra khỏi ngực mình, sau đó vội vàng dẫn Miêu Anh đi vào phòng nhỏ.
Mãi đến khi Miêu Anh nhìn thấy đống bình lọ cổ xưa kia, cuối cùng ánh mắt của cô mới có vẻ hưng phấn hơn.
“Triệu Ngọc, anh… làm sao lại tìm được chỗ này?” Miêu Anh đã nhận ra được gì đó, vội vàng nắm lấy tay Triệu Ngọc hỏi: “Ý của anh là, những thứ này có liên quan đến vụ án giết người trong mộ cổ?”
“Ừ…”
Bởi vì chuyện này khá phức tạp nên bỗng chốc Triệu Ngọc cũng không biết mình phải nói thế nào…
…
Mấy tiếng sau, trong văn phòng làm việc Cục Cảnh sát.
Giờ đã là hơn 4 giờ sáng rồi, nhưng trông Triệu Ngọc chẳng có vẻ gì là buồn ngủ mỏi mệt cả. Không những hắn đã tắm rửa, thay bộ quần áo sạch sẽ, mà còn uống một ly cà phê Lý Bối Ni pha cho hắn.
Dương Hồng và Hoa Hoa là nhân chứng nên cũng được đưa tới Cục Cảnh sát để lấy lời khai, sau đó mới trở về nhà nghỉ ngơi. Triệu Ngọc cũng đã giải thích rõ ràng với Miêu Anh về lý do vì sao mình tìm tới cửa hàng bán hoa đó, làm thế nào phát hiện ra những món đồ cổ kia.
Kết quả, sau khi nghe được toàn bộ câu chuyện, Miêu Anh liền nổi trận lôi đình, lập tức chửi mắng Triệu Ngọc một trận!
Thì ra, cô còn tưởng rằng hắn tìm được manh mối đáng tin cậy nào đó, rồi dựa vào đường dây vận chuyển phi tang đồ cổ mới tra ra được cửa hàng bán hoa kia. Thế nhưng sự thật là hắn chỉ trùng hợp gặp được mà thôi, như vậy đâu có đạt yêu cầu!
Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy?
Hừ, trên đời có biết bao nhiêu món đồ cổ chứ? Chẳng lẽ mấy thứ bị Triệu Ngọc vô tình bắt gặp kia chắc chắn sẽ là những món đào được từ ngôi mộ cổ triều Minh à?
Mặc dù Triệu Ngọc có hệ thống Kỳ Ngộ, nhưng bởi vì hôm nay không mở ra được quẻ Cấn, nên trong lòng cũng thấy không chắc lắm. Có điều, không cần biết những đồ cổ đó liệu có liên quan đến vụ án giết người trong mộ cổ hay không, thì đối với Triệu Ngọc mà nói, đây vẫn là một chuyện tốt!
Bởi vì, ít nhất thì đám người của tiệm hoa kia đúng là đang làm hoạt động phi pháp gì đó. Như vậy, hắn đánh người là có lý do chính đáng!
Nếu không thì với độ thê thảm mà hắn “tặng” cho đám người kia, chuyện này không dễ thu xếp tẹo nào! Nếu phải bồi thường tiền viện phí thì chắc ba trăm nghìn cũng không đủ!
Ngoài ra, chính bởi vì những người này đều là tội phạm, vậy có khi số nợ ba trăm nghìn mà Triệu Ngọc trả thay Hoa Hoa cũng có thể lấy về.
Hơn nữa, trước kia mình quả thật đã gặp không ít chuyện trùng hợp. Nếu nhỡ đâu những món đồ cổ đó thật sự được đào ra từ mộ cổ triều Minh, vậy coi như mình đã lập được một công lớn!
Triệu Ngọc vừa ngẫm nghĩ vừa giơ một chậu cây cảnh tinh xảo đẹp đẽ lên ngắm nghía thật kỹ. Chậu cây này là do Triệu Ngọc mượn gió bẻ măng lấy về từ trong cửa hàng bán hoa kia.
Đối với cây cảnh hoa lá, Triệu Ngọc có thể nói là dốt đặc cán mai. Hắn cũng chẳng biết loại cây được trồng trong chậu này là gì nữa?
Kết quả, trong lúc hắn đang cẩn thận suy ngẫm thì Miêu Anh trở về.
Đội trưởng Miêu cầm một tập hồ sơ đi tới trước mặt Triệu Ngọc rồi tức giận đập mạnh nó lên bàn làm việc của hắn.
“Triệu Ngọc, kết quả giám định và khẩu cung đều có rồi! Những người kia không phải dân trộm mộ, thậm chí ngay cả buôn bán đồ cổ cũng không phải!”
“Không thể nào?”
Triệu Ngọc rất bất ngờ, hắn vội vàng cầm khẩu cung lên đọc. Bấy giờ hắn mới biết, hóa ra toàn bộ đám người trong tiệm hoa đều buôn lậu đồ giả. Mà đống đồ cổ trong căn phòng nhỏ đó đều là đồ giả do họ làm ra!
Cái đệt!
Triệu Ngọc líu lưỡi, lần này đúng là xấu hổ rồi, ngay cả đồ cổ cũng không phải thì còn nói chi đến trộm mộ chứ?