Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-371.txt
Chương 371: Ăn miếng trả miếng
Tiếng thủy tinh bể vang lên loảng xoảng, Triệu Ngọc gạt ngã một gã lưu manh rớt xuống một bàn trà bằng thủy tinh. Bàn trà lập tức vỡ vụn, những mảnh vỡ thủy tinh văng đầy ra ngoài, có không ít mảnh văng trúng mặt Phì Tràng.
Phì Tràng bị dọa đến nỗi vội vàng dùng bàn tay to bằng cánh quạt che mặt lại, nhưng vẫn2không dám đứng dậy khỏi ghế salon.
Đột nhiên nhìn thấy Triệu Ngọc hung hãn như vậy, gã lưu manh tên A Quý vội vàng cầm máy quẹt thẻ và cái thẻ ngân hàng của Triệu Ngọc xoay người chạy trốn. Triệu Ngọc thấy thế, vội cầm một cái gạt tàn thuốc ném thẳng vào lưng gã ta.
Ai ui....
A Quý ngã chúi người về phía trước, vội vàng8ôm lưng mình kêu la oai oái, đau đến nỗi run rẩy cả người.
“Tới lượt mày!”
Triệu Ngọc xoay người lại, đá thẳng một cước vào gã lùn đã ra mở cửa cho hắn. Gã lùn bị đánh bay ra ngoài, va trúng một đống chậu hoa.
Úi chao!
Gã cột tóc đuôi ngựa bỗng nhiên bừng tỉnh, giơ cánh tay đánh vào mặt Triệu Ngọc. Triệu Ngọc dùng cánh6tay để đỡ đòn, sau đó nắm chặt lấy cổ áo của gã, ném thẳng vào bức tường phía sau!
Ngay sau đó, hắn lại đấm ra liên tiếp vài cú vào mặt của gã ta! Nắm đấm của hắn vừa hung ác vừa sắc bén, cho dù gã cột tóc đuôi ngựa đã liều mạng đón đỡ nhưng cũng không ngăn được. Tuy cú đấm của Triệu3Ngọc bị cánh tay gã đỡ đi phần nào, thế nhưng máu mũi gã vẫn chảy ròng ròng, gương mặt móp méo, phần ót phía sau còn đập vào ván cửa thật mạnh!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Triệu Ngọc đánh ra ba cú liên tiếp, mà cú đấm cuối cùng còn đánh vào cổ đối phương. Dưới uy lực của cú đấm này, cơ thể gã cột tóc đuôi ngựa đụng vỡ5cả cánh cửa, bay thẳng vào phòng bên trong!
Tấm vách ngăn cách căn phòng nhỏ bên trong liền sụp xuống, thậm chí ngay cả bóng đèn cũng bị lôi xuống luôn. Trong khoảnh khắc, gã cột tóc đuôi ngựa chỉ có thể rên rỉ ư ư.
Sau khi gã cột tóc đuôi ngựa ngã xuống, cả lầu hai chỉ còn lại Phì Tràng đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon, thân hình cứng đờ như khúc gỗ. Từ lúc bước chân vào giang hồ đến nay, gã chưa từng nhìn thấy nhân vật nào hung ác như vậy!
Lúc này, thấy Triệu Ngọc đang nhìn mình, gã bị dọa đến nỗi cúi thấp đầu xuống, thậm chí còn không dám nhìn Triệu Ngọc.
“Ở đây này! Lên hết đi!”
Lúc này, đám lưu manh bên dưới bị cái tivi nện trúng lại vọt lên lần nữa, trong tay đều cầm sẵn gậy gộc!
Triệu Ngọc vốn định ra tay với Phì Tràng, nhưng sau khi nhìn thấy đám người từ dưới lầu xông lên, hắn đành phải dùng ngón tay chỉ Phì Tràng một cái với dáng vẻ hết sức hung dữ rồi quay người đánh tiếp!
Gã thứ nhất xông lên dùng gậy đánh thẳng vào Triệu Ngọc! Hắn lập tức nghiêng người tránh đi rồi dùng tay trái của mình chụp lấy cây gậy, còn tay phải thì đấm vào mặt đối phương.
Bởi vì góc độ không chính xác nên cú đấm này không mạnh lắm. Gã kia rút cây gậy về, đánh vào người Triệu Ngọc lần nữa. Cùng lúc đó, một kẻ khác chạy đến bên phải của hắn, định giở trò đánh lén.
Triệu Ngọc bay lên đá một cú, đạp ngã gã lưu manh cầm gậy. Nhưng toàn bộ đám người theo sát phía sau lại đồng loạt tiến lên, vung gậy đánh loạn vào người hắn.
Lần này, Triệu Ngọc không còn đường nào để tránh, đành phải ôm lấy gã lưu manh vọt đến đầu tiên, nhấc gã lên chắn trước mình rồi xoay tròn. Trong lúc hỗn loạn, có rất nhiều gậy đánh trúng vào người gã ta, khiến gã đau đến nhe răng nhếch miệng.
Đùi và lưng Triệu Ngọc cũng bị trúng gậy, nhưng hắn vẫn không hề hay biết. Hắn tung ra vô số những cú đấm liên tiếp, lập tức đánh cho hai kẻ xịt máu mũi!
“Ôi chao!”
Triệu Ngọc dùng trán đập trúng một gã định lao lên ôm hắn, sau đó cúi đầu xuống vọt mạnh trông hệt như một con trâu điên, đẩy ba gã ngã ra đằng sau!
Mà sau lưng ba tên đó lại là cầu thang. Bị Triệu Ngọc đẩy một cái hung ác như vậy, chẳng có tên nào đứng vững nổi, lập tức rơi từ trên thang lầu xuống dưới!
Chất lượng của cầu thang gỗ cũng không chắc chắn là bao. Ba người cùng lăn xuống, cầu thang không chịu nổi trọng lượng này liền sụp xuống, kèm theo đó là tiếng vang rền trời!
“Bốp!”
Triệu Ngọc đấm mấy quyền vào một gã còn lại, sau đó nắm dây thắt lưng của gã, ném gã xuống dưới lầu. Người này bị té từ trên cao xuống, lập tức bất tỉnh nhân sự.
Lúc này, trên lầu hai chỉ còn lại một kẻ đang cầm côn sắt.
Gã ta vốn định đánh tiếp với Triệu Ngọc, nhưng sau khi nhìn thấy hắn hung mãnh như vậy thì sinh lòng e sợ.
Đến khi nhìn thấy Triệu Ngọc tùy tiện nhặt một cây côn sắt lên, gã liền xìu xuống hẳn. Gã vội vàng xua tay với hắn rồi vứt vũ khí xuống, nhảy luôn xuống dưới từ lầu hai!
Không may là ánh mắt của gã lại không được tốt, chỗ mà gã nhảy xuống toàn là bồn hoa xương rồng. Ngay khi gã vừa đáp đất, bên dưới lập tức truyền đến tiếng kêu la thảm thiết hệt như của thái giám...
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Phì Tràng buồn bã vỗ trán, tiện tay cầm một chiếc điện thoại màu trắng lên. Có vẻ như gã muốn gọi điện thoại cầu cứu, tìm viện binh đến giúp mình.
Nhưng lúc này trên lầu hai, ngoại trừ Triệu Ngọc thì chẳng còn ai đứng nổi nữa. Hắn mỉm cười bước đến trước mặt Phì Tràng, kề sát mặt mình vào cái mặt béo phì của gã.
Thấy khóe miệng Triệu Ngọc nhếch lên, Phì Tràng đã ý thức được điều gì đó, vội vàng buông điện thoại xuống!
Cùng lúc đó, cửa phòng mở ra, Hoa Hoa chạy từ bên trong ra ngoài.
Vừa rồi cô ta đã tận mắt nhìn thấy biểu hiện cuồng bạo của Triệu Ngọc. Dù thế nào cô ta cũng không ngờ nổi vị cảnh sát Triệu này lại dũng mãnh như thế! Hơn chục gã lưu manh hung ác cứ như vậy mà bị hắn giải quyết gọn gàng!
“Nào... Hoa Hoa, đến đây!” Triệu Ngọc vẫy tay ra hiệu cho cô ta đến gần. Khi Hoa Hoa đã đến trước mặt rồi, hắn mới hỏi một câu: “Cô đến xem qua một lần đi, coi trong số những tên này, ai là người đã bắt nạt cô!”
“Anh Ngọc, không cần đâu!” Hoa Hoa run rẩy nói: “Tôi.. . tôi không sao thật mà! Tôi không có chuyện gì đâu!”
“Như vậy sao được? Anh Thiên Bá đây đã nói, tại sao lại không cần chứ?” Triệu Ngọc vẫn ngang bướng mỉm cười, sau đó dùng ngón tay chỉ vào Phì Tràng: “Hơn nữa, nếu tôi không giúp cô lấy lại công đạo, anh Phì Tràng đây cũng sẽ không vui, đúng không?”
“Ừm... cậu...” Gương mặt Phì Tràng đổ đầy mồ hôi, bỗng chốc không biết nên trả lời như thế nào.
“Ồ, vậy là không phải à?” Triệu Ngọc chùi vết máu trên tay mình xuống ghế salon, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
“Ừm...” Sắc mặt Phì Tràng vô cùng khó coi. Nhưng thân là đại ca xưng bá một phương, gã không thể chấp nhận nỗi sợ này.
“Can đảm lắm!” Triệu Ngọc nhe hàm răng trắng nhỏ của mình. Không đợi Phì Tràng có phản ứng gì, hắn đã đấm thẳng một cú vào ngay mặt gã.
Bụp…
Bởi vì trên người gã toàn là mỡ, thế nên cú đấm này hệt như đánh vào bao nước, phát ra âm thanh trầm đục.
Mũi Phì Tràng lập tức chảy máu, xương mũi thậm chí lõm vào trong. Mặc dù rất đau đớn, nhưng gã vẫn cố nén không kêu lên.
“Chao ôi, khí phách phết đấy!” Tay Triệu Ngọc giơ lên, thêm một cú đấm nữa giáng xuống. Sau đấm này, mặt mũi Phì Tràng đầy máu, mắt cũng lờ đờ.
“Bốp!”
Sau cú đấm thứ ba, Phì Tràng rốt cuộc không chịu nổi, vội giơ cao hai tay, lớn tiếng cầu xin: “Vâng vâng vâng, cậu nói đúng! Tôi sẵn sàng, tôi sẵn sàng! Cầu xin cậu đừng đánh nữa, đừng đánh nữa....”
Lúc này Triệu Ngọc mới thu hồi nắm đấm lại, nói với vẻ hung ác: “Phì Tràng, đã lăn lộn trên giang hồ thì phải biết làm theo quy củ! Thiếu nợ trả tiền là chuyện chính đáng, tao hoàn toàn có thể trả cho tụi bay! Thậm chí cả tiền thuốc men tao cũng trả! Nhưng Triệu Thiên Bá tao còn có bốn chữ nữa, đó chính là ăn miếng trả miếng! Nhìn đi...” Hắn đưa tay kéo Hoa Hoa đến, chỉ vào mặt cô ta, nói: “Dùng nắm đấm làm ra sai lầm thì phải dùng nắm đấm để trả, mày có đồng ý không!?”
“Đồng ý, đồng ý, đồng ý...” Cả người Phì Tràng run lên bần bật, gã chẳng dám làm ra bất luận hành động ngỗ nghịch nào.
“Nào, Hoa Hoa, mau đến nhận diện xem ai là kẻ đã bắt nạt cô?”
Triệu Ngọc ôm Hoa Hoa vào lòng, động viên cô ta.
Mặc dù Hoa Hoa vẫn còn đang run rẩy, nhưng bỗng nhiên được hắn ôm vào lòng như vậy, cô ta liền cảm nhận được một sự an toàn trước nay chưa từng có. Trên khắp thế giới này cũng chỉ có lồng ngực của Triệu Ngọc mới mang lại cho cô cảm giác này!
“Gã! Gã! Còn có… gã nữa!”
Hoa Hoa chỉ hai người trước, sau đó chỉ vào gã cột tóc đuôi ngựa ở đằng xa.
“Được!”
Triệu Ngọc mỉm cười. Đầu tiên hắn kéo hai người gần nhất vào phòng, sau đó mới bước vào gian phòng bị sụp kia, nắm chặt phần tóc được cột lên của gã tóc đuôi ngựa, kéo gã sền sệt dưới sàn nhà.
“A... A a a a...”
Gã cột tóc đuôi ngựa đau đến nỗi kêu lên eng éc như heo bị chọc tiết, ngay cả Hoa Hoa nhìn thấy cũng bỗng dâng lên cảm giác thông cảm…
Tiếng thủy tinh bể vang lên loảng xoảng, Triệu Ngọc gạt ngã một gã lưu manh rớt xuống một bàn trà bằng thủy tinh. Bàn trà lập tức vỡ vụn, những mảnh vỡ thủy tinh văng đầy ra ngoài, có không ít mảnh văng trúng mặt Phì Tràng.
Phì Tràng bị dọa đến nỗi vội vàng dùng bàn tay to bằng cánh quạt che mặt lại, nhưng vẫn2không dám đứng dậy khỏi ghế salon.
Đột nhiên nhìn thấy Triệu Ngọc hung hãn như vậy, gã lưu manh tên A Quý vội vàng cầm máy quẹt thẻ và cái thẻ ngân hàng của Triệu Ngọc xoay người chạy trốn. Triệu Ngọc thấy thế, vội cầm một cái gạt tàn thuốc ném thẳng vào lưng gã ta.
Ai ui....
A Quý ngã chúi người về phía trước, vội vàng8ôm lưng mình kêu la oai oái, đau đến nỗi run rẩy cả người.
“Tới lượt mày!”
Triệu Ngọc xoay người lại, đá thẳng một cước vào gã lùn đã ra mở cửa cho hắn. Gã lùn bị đánh bay ra ngoài, va trúng một đống chậu hoa.
Úi chao!
Gã cột tóc đuôi ngựa bỗng nhiên bừng tỉnh, giơ cánh tay đánh vào mặt Triệu Ngọc. Triệu Ngọc dùng cánh6tay để đỡ đòn, sau đó nắm chặt lấy cổ áo của gã, ném thẳng vào bức tường phía sau!
Ngay sau đó, hắn lại đấm ra liên tiếp vài cú vào mặt của gã ta! Nắm đấm của hắn vừa hung ác vừa sắc bén, cho dù gã cột tóc đuôi ngựa đã liều mạng đón đỡ nhưng cũng không ngăn được. Tuy cú đấm của Triệu3Ngọc bị cánh tay gã đỡ đi phần nào, thế nhưng máu mũi gã vẫn chảy ròng ròng, gương mặt móp méo, phần ót phía sau còn đập vào ván cửa thật mạnh!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Triệu Ngọc đánh ra ba cú liên tiếp, mà cú đấm cuối cùng còn đánh vào cổ đối phương. Dưới uy lực của cú đấm này, cơ thể gã cột tóc đuôi ngựa đụng vỡ5cả cánh cửa, bay thẳng vào phòng bên trong!
Tấm vách ngăn cách căn phòng nhỏ bên trong liền sụp xuống, thậm chí ngay cả bóng đèn cũng bị lôi xuống luôn. Trong khoảnh khắc, gã cột tóc đuôi ngựa chỉ có thể rên rỉ ư ư.
Sau khi gã cột tóc đuôi ngựa ngã xuống, cả lầu hai chỉ còn lại Phì Tràng đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon, thân hình cứng đờ như khúc gỗ. Từ lúc bước chân vào giang hồ đến nay, gã chưa từng nhìn thấy nhân vật nào hung ác như vậy!
Lúc này, thấy Triệu Ngọc đang nhìn mình, gã bị dọa đến nỗi cúi thấp đầu xuống, thậm chí còn không dám nhìn Triệu Ngọc.
“Ở đây này! Lên hết đi!”
Lúc này, đám lưu manh bên dưới bị cái tivi nện trúng lại vọt lên lần nữa, trong tay đều cầm sẵn gậy gộc!
Triệu Ngọc vốn định ra tay với Phì Tràng, nhưng sau khi nhìn thấy đám người từ dưới lầu xông lên, hắn đành phải dùng ngón tay chỉ Phì Tràng một cái với dáng vẻ hết sức hung dữ rồi quay người đánh tiếp!
Gã thứ nhất xông lên dùng gậy đánh thẳng vào Triệu Ngọc! Hắn lập tức nghiêng người tránh đi rồi dùng tay trái của mình chụp lấy cây gậy, còn tay phải thì đấm vào mặt đối phương.
Bởi vì góc độ không chính xác nên cú đấm này không mạnh lắm. Gã kia rút cây gậy về, đánh vào người Triệu Ngọc lần nữa. Cùng lúc đó, một kẻ khác chạy đến bên phải của hắn, định giở trò đánh lén.
Triệu Ngọc bay lên đá một cú, đạp ngã gã lưu manh cầm gậy. Nhưng toàn bộ đám người theo sát phía sau lại đồng loạt tiến lên, vung gậy đánh loạn vào người hắn.
Lần này, Triệu Ngọc không còn đường nào để tránh, đành phải ôm lấy gã lưu manh vọt đến đầu tiên, nhấc gã lên chắn trước mình rồi xoay tròn. Trong lúc hỗn loạn, có rất nhiều gậy đánh trúng vào người gã ta, khiến gã đau đến nhe răng nhếch miệng.
Đùi và lưng Triệu Ngọc cũng bị trúng gậy, nhưng hắn vẫn không hề hay biết. Hắn tung ra vô số những cú đấm liên tiếp, lập tức đánh cho hai kẻ xịt máu mũi!
“Ôi chao!”
Triệu Ngọc dùng trán đập trúng một gã định lao lên ôm hắn, sau đó cúi đầu xuống vọt mạnh trông hệt như một con trâu điên, đẩy ba gã ngã ra đằng sau!
Mà sau lưng ba tên đó lại là cầu thang. Bị Triệu Ngọc đẩy một cái hung ác như vậy, chẳng có tên nào đứng vững nổi, lập tức rơi từ trên thang lầu xuống dưới!
Chất lượng của cầu thang gỗ cũng không chắc chắn là bao. Ba người cùng lăn xuống, cầu thang không chịu nổi trọng lượng này liền sụp xuống, kèm theo đó là tiếng vang rền trời!
“Bốp!”
Triệu Ngọc đấm mấy quyền vào một gã còn lại, sau đó nắm dây thắt lưng của gã, ném gã xuống dưới lầu. Người này bị té từ trên cao xuống, lập tức bất tỉnh nhân sự.
Lúc này, trên lầu hai chỉ còn lại một kẻ đang cầm côn sắt.
Gã ta vốn định đánh tiếp với Triệu Ngọc, nhưng sau khi nhìn thấy hắn hung mãnh như vậy thì sinh lòng e sợ.
Đến khi nhìn thấy Triệu Ngọc tùy tiện nhặt một cây côn sắt lên, gã liền xìu xuống hẳn. Gã vội vàng xua tay với hắn rồi vứt vũ khí xuống, nhảy luôn xuống dưới từ lầu hai!
Không may là ánh mắt của gã lại không được tốt, chỗ mà gã nhảy xuống toàn là bồn hoa xương rồng. Ngay khi gã vừa đáp đất, bên dưới lập tức truyền đến tiếng kêu la thảm thiết hệt như của thái giám...
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Phì Tràng buồn bã vỗ trán, tiện tay cầm một chiếc điện thoại màu trắng lên. Có vẻ như gã muốn gọi điện thoại cầu cứu, tìm viện binh đến giúp mình.
Nhưng lúc này trên lầu hai, ngoại trừ Triệu Ngọc thì chẳng còn ai đứng nổi nữa. Hắn mỉm cười bước đến trước mặt Phì Tràng, kề sát mặt mình vào cái mặt béo phì của gã.
Thấy khóe miệng Triệu Ngọc nhếch lên, Phì Tràng đã ý thức được điều gì đó, vội vàng buông điện thoại xuống!
Cùng lúc đó, cửa phòng mở ra, Hoa Hoa chạy từ bên trong ra ngoài.
Vừa rồi cô ta đã tận mắt nhìn thấy biểu hiện cuồng bạo của Triệu Ngọc. Dù thế nào cô ta cũng không ngờ nổi vị cảnh sát Triệu này lại dũng mãnh như thế! Hơn chục gã lưu manh hung ác cứ như vậy mà bị hắn giải quyết gọn gàng!
“Nào... Hoa Hoa, đến đây!” Triệu Ngọc vẫy tay ra hiệu cho cô ta đến gần. Khi Hoa Hoa đã đến trước mặt rồi, hắn mới hỏi một câu: “Cô đến xem qua một lần đi, coi trong số những tên này, ai là người đã bắt nạt cô!”
“Anh Ngọc, không cần đâu!” Hoa Hoa run rẩy nói: “Tôi.. . tôi không sao thật mà! Tôi không có chuyện gì đâu!”
“Như vậy sao được? Anh Thiên Bá đây đã nói, tại sao lại không cần chứ?” Triệu Ngọc vẫn ngang bướng mỉm cười, sau đó dùng ngón tay chỉ vào Phì Tràng: “Hơn nữa, nếu tôi không giúp cô lấy lại công đạo, anh Phì Tràng đây cũng sẽ không vui, đúng không?”
“Ừm... cậu...” Gương mặt Phì Tràng đổ đầy mồ hôi, bỗng chốc không biết nên trả lời như thế nào.
“Ồ, vậy là không phải à?” Triệu Ngọc chùi vết máu trên tay mình xuống ghế salon, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
“Ừm...” Sắc mặt Phì Tràng vô cùng khó coi. Nhưng thân là đại ca xưng bá một phương, gã không thể chấp nhận nỗi sợ này.
“Can đảm lắm!” Triệu Ngọc nhe hàm răng trắng nhỏ của mình. Không đợi Phì Tràng có phản ứng gì, hắn đã đấm thẳng một cú vào ngay mặt gã.
Bụp…
Bởi vì trên người gã toàn là mỡ, thế nên cú đấm này hệt như đánh vào bao nước, phát ra âm thanh trầm đục.
Mũi Phì Tràng lập tức chảy máu, xương mũi thậm chí lõm vào trong. Mặc dù rất đau đớn, nhưng gã vẫn cố nén không kêu lên.
“Chao ôi, khí phách phết đấy!” Tay Triệu Ngọc giơ lên, thêm một cú đấm nữa giáng xuống. Sau đấm này, mặt mũi Phì Tràng đầy máu, mắt cũng lờ đờ.
“Bốp!”
Sau cú đấm thứ ba, Phì Tràng rốt cuộc không chịu nổi, vội giơ cao hai tay, lớn tiếng cầu xin: “Vâng vâng vâng, cậu nói đúng! Tôi sẵn sàng, tôi sẵn sàng! Cầu xin cậu đừng đánh nữa, đừng đánh nữa....”
Lúc này Triệu Ngọc mới thu hồi nắm đấm lại, nói với vẻ hung ác: “Phì Tràng, đã lăn lộn trên giang hồ thì phải biết làm theo quy củ! Thiếu nợ trả tiền là chuyện chính đáng, tao hoàn toàn có thể trả cho tụi bay! Thậm chí cả tiền thuốc men tao cũng trả! Nhưng Triệu Thiên Bá tao còn có bốn chữ nữa, đó chính là ăn miếng trả miếng! Nhìn đi...” Hắn đưa tay kéo Hoa Hoa đến, chỉ vào mặt cô ta, nói: “Dùng nắm đấm làm ra sai lầm thì phải dùng nắm đấm để trả, mày có đồng ý không!?”
“Đồng ý, đồng ý, đồng ý...” Cả người Phì Tràng run lên bần bật, gã chẳng dám làm ra bất luận hành động ngỗ nghịch nào.
“Nào, Hoa Hoa, mau đến nhận diện xem ai là kẻ đã bắt nạt cô?”
Triệu Ngọc ôm Hoa Hoa vào lòng, động viên cô ta.
Mặc dù Hoa Hoa vẫn còn đang run rẩy, nhưng bỗng nhiên được hắn ôm vào lòng như vậy, cô ta liền cảm nhận được một sự an toàn trước nay chưa từng có. Trên khắp thế giới này cũng chỉ có lồng ngực của Triệu Ngọc mới mang lại cho cô cảm giác này!
“Gã! Gã! Còn có… gã nữa!”
Hoa Hoa chỉ hai người trước, sau đó chỉ vào gã cột tóc đuôi ngựa ở đằng xa.
“Được!”
Triệu Ngọc mỉm cười. Đầu tiên hắn kéo hai người gần nhất vào phòng, sau đó mới bước vào gian phòng bị sụp kia, nắm chặt phần tóc được cột lên của gã tóc đuôi ngựa, kéo gã sền sệt dưới sàn nhà.
“A... A a a a...”
Gã cột tóc đuôi ngựa đau đến nỗi kêu lên eng éc như heo bị chọc tiết, ngay cả Hoa Hoa nhìn thấy cũng bỗng dâng lên cảm giác thông cảm…
Bình luận facebook