Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-374.txt
Chương 374: Lấy đá núi khác
Miêu Anh quở trách Triệu Ngọc một trận, nói tuy bọn họ đã bắt được đám buôn lậu đồ giả kiêm cho vay nặng lãi, nhưng nếu xét về khía cạnh điều tra vụ án giết người nơi mộ cổ này, thể diện của bọn họ thật sự mất sạch rồi.
Bởi vì bây giờ tất cả các phân cục đều đang rất nhạy cảm, chú ý động tĩnh của nhau. Phân cục Dung Dương bọn họ điều động lực lượng cảnh sát lớn như vậy đi thăm dò vụ án giết người nơi mộ cổ,2kết quả lại chỉ là làm trò hề, bắt về một đám người buôn lậu đồ giả, nghe thật sự chẳng lọt tai chút nào!
Thứ nhất, đường Chợ Hoa không nằm trong phạm vi quản lý của phân cục Dung Dương. Thứ hai, tội buôn lậu làm giả đồ cổ không thuộc về phạm vi chức trách của Đội Cảnh sát Hình sự bọn họ. Thứ ba, tội phạm còn bị đánh đến nỗi người không ra người quỷ không ra quỷ, thực sự không tiện báo cáo với cấp trên!
Vì vậy Miêu Anh phải8tổn hao thật nhiều sức lực mới có thể thu dọn bãi chiến trường này của Triệu Ngọc, nên hiển nhiên đội trưởng Miêu phải oán giận rồi!
Chẳng qua, đối mặt với sự chỉ trích của Miêu Anh, Triệu Ngọc lại không thèm để ý chút nào. Dù sao mình cũng bắt được một đám tội phạm, coi như là vì dân trừ hại.
Có điều, bởi vì có hệ thống Kỳ Ngộ nên Triệu Ngọc vẫn còn chưa hết hi vọng. Hắn đích thân đến phòng thẩm vấn để tra hỏi đám người Phì Tràng,6thậm chí ngay cả máy phát hiện nói dối duy nhất cũng lấy ra dùng. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không tìm được chút tin tức nào liên quan đến vụ án giết người kia cả.
Máy phát hiện nói dối đã chứng minh rằng đám người Phì Tràng chỉ chịu trách nhiệm làm đồ cổ giả mà thôi. Hướng tuồn hàng của họ là thị trường đồ cổ, gần như không có liên quan gì với đám trộm mộ.
Bởi vậy, bọn họ chẳng hề dính dáng gì đến vụ án giết người mơi mộ cổ3cả!
Bởi thế, sau khi các cảnh sát điều tra vật vã suốt một buổi tối thì đã bắt được một nhóm tội phạm lớn, thế nhưng lại chẳng thu được chút tiến triển nào trong vụ án giết người kia.
Đến khi trời sáng hẳn, hai tin tức xấu khác lần lượt truyền tới.
Đầu tiên, thông qua video giám sát xung quanh huyện Vân Dương, các cảnh sát điều tra không tìm được bất kỳ chiếc xe khả nghi nào. Dù camera đã ghi hình được vài chiếc xe tải có khả năng chở vật đào5trộm, nhưng sau khi tra biển số xe thì không phát hiện ra vấn đề gì.
Tiếp theo, liên quan đến việc điều tra vụ mất tích của ba vị chuyên gia kia, họ cũng không thu được kết quả khả quan nào. Có lẽ ba người bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, cả ba đều tránh được camera giám sát, cuối cùng chẳng biết đi đâu. Không một ai biết được rốt cuộc họ đã đi nơi nào?
Không thể lần dấu vết qua camera, Đội Cảnh sát Hình sự Cục thành phố đành phải chuyển hướng sang hỏi thăm những người quen biết với ba vị chuyên gia, hòng tìm kiếm lối đột phá mới. Tuy nhiên, đi theo hướng này thì cần phải tìm đến từng người một, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể tìm ra manh mối mới nào.
Vì vậy, các phân cục vốn muốn phá được vụ án này đành phải tự trổ tài nghệ thần thông của mình ra, dựa theo lối suy nghĩ của chính mình mà đi điều tra vụ án.
Sáng sớm, mưa đã ngớt đi phần nào, nhưng vẫn không có dấu hiệu sẽ tạnh.
Hiện giờ đang là ngày hè oi bức, vậy mà cơn mưa tầm tã kéo dài này lại mang đến khí lạnh thấu xương, khiến người ta cảm thấy khó chịu toàn thân.
Dù tối qua Triệu Ngọc vẫn chưa thu hoạch được manh mối của vụ án giết người nơi mộ cổ, nhưng mà, thông qua chuyện đám người Phì Tràng, một hướng suy nghĩ mới chợt nảy ra trong đầu hắn.
Theo phân công của đội trưởng Miêu Anh, Triệu Ngọc chủ yếu chịu trách nhiệm về đường dây buôn bán đồ cổ, xem liệu có thể thông qua phương hướng này tìm được tin tức về đám trộm mộ kia hay không!
Cho nên…
Đương nhiên Triệu Ngọc sẽ phải tập trung vào hai chữ “đồ cổ” này, nhưng khi vừa nhắc tới nó thì trong đầu hắn lại cứ nhảy ra hình ảnh của bà chủ Lý Manh Kỳ của cửa hàng phi pháp trong phòng tập Hít Thở Sâu!
Cũng vì vụ cướp ngân hàng mà cửa hàng phi pháp do Lý Manh Kỳ làm chủ đã bị cảnh sát tóm được. Hiện giờ bà ta đang phải đối mặt với nhiều bản án và tội danh khác nhau, bị tạm giam ở nhà tù, đợi toà án tuyên án.
Căn cứ vào lời khai của Lý Manh Kỳ, cửa hàng phi pháp của bà ta chính là đường dây có quy mô lớn nhất trong cả Tần Sơn này. Thường thì những món đồ trộm cắp thuộc hàng cao cấp đều sẽ qua tay của bọn họ.
Như vậy…
Có khi nào bà ta sẽ biết được chút gì đó liên quan đến những món đồ cổ liên quan tới ngôi mộ triều Minh kia không?
Nhớ lại lúc điều tra vụ án Miên Lĩnh, khi rơi vào cục diện bế tắc, Triệu Ngọc đã từng phải đến trại giam hỏi những chuyên gia trong nghề. Nhờ những kiến thức uyên thâm của họ về nghề bắt cóc, hắn mới thu được một ít tiến triển.
Thế thì…
Liệu lần này hắn có thể lặp lại con đường ấy lần nữa không?
Ông bà xưa có câu “Lấy đá núi khác về mài dao ta*”, không biết Lý Manh Kỳ này có thể mang đến cho mình vài tin mới hay là hướng nghĩ mới nào không?
* Lấy đá núi khác về mài dao ta: nghĩa đen là đá từ ngọn núi khác có thể dùng để đánh bóng ngọc bích, nghĩa bóng là ý kiến của người có thể giúp mình sửa đổi khuyết điểm.
Chỉ có điều, dù tiếp xúc không nhiều, nhưng Triệu Ngọc vẫn biết rõ quy tắc của nghề buôn bán phi pháp. Nếu chỉ tùy tiện đến thẩm vấn Lý Manh Kỳ thì bà ta sẽ không dễ gì nói ra.
Cho nên hắn phải chuẩn bị trước một ít mới được. Nghĩ vậy, Triệu Ngọc dùng hết cả buổi sáng để chuẩn bị tài liệu, đồng thời liên hệ với các đồng nghiệp ở trại tạm giam. Mãi cho đến lúc gần ăn cơm trưa, hắn mới chạy tới trại tạm giam để thẩm vấn Lý Manh Kỳ.
Lý Manh Kỳ nay đã vùi thân sau những bức tường cao, không còn là chị đại vênh mặt hất hàm sai này chỉ nọ ở phòng tập Hít Thở Sâu nữa. Bà ta ủ rũ cúi đầu, vẻ mặt phờ phạc, tóc mai đã có màu hoa râm, trông già hơn rất nhiều.
Quả nhiên, khi Triệu Ngọc tiết lộ cho bà ta biết ý đồ mình đến đây, đồng thời hỏi rằng những món đồ cổ ấy có thể được chuyển đến đâu, Lý Manh Kỳ bắt đầu giả ngu.
Bà ta nói mình không thích mấy món đồ mang đến vận xui ấy, nên từ lúc xây dựng cửa hàng phi pháp đến nay, rất ít khi liên hệ với bọn trộm mộ. Hơn nữa, bà ta còn nói, bọn trộm mộ bây giờ rất khôn khéo, những vật phẩm mới được đào ra thế này hầu hết đều được chuyển ra nước ngoài!
Những lời của bà ta cũng chính là mối lo lâu nay trong lòng Triệu Ngọc.
Mặc dù sau khi xảy ra vụ án, Cục Cảnh sát thành phố đã tiến hành kiểm soát giao thông, kiểm tra chặt chẽ mọi xe cộ qua lại. Thế nhưng, thông thường những tên trộm mộ cấp bậc cao đều có con đường vận chuyển riêng của mình, rất có khả năng những món đồ cổ của mộ Thái thú đã không còn ở Tần Sơn nữa rồi.
“Đừng lộn xộn nữa, chị đại!” Triệu Ngọc vừa cười vừa nói: “Đường dây của bà có quy mô lớn nhất cả Tần Sơn, cho dù bà không thích đồ vật nặng âm khí, nhưng thân là người trong giang hồ, chắc chắn bà vẫn sẽ nghe thấy đúng không!”
“Hôm nay, cậu em trai là tôi đây mang theo thành ý mà đến. Chắc bà cũng từng nghe nói đến vụ án giết người ở mộ cổ rồi, nếu bà có thể giúp cảnh sát chúng tôi tìm được manh mối, vậy đối với bà chỉ có lợi không hại!
“Bà xem đi, chẳng bao lâu nữa bà sẽ bị tuyên án! Tôi nghĩ, chắc bà cũng biết rõ bản thân mình sẽ có kết quả thế nào! Cho nên, đây chính là cơ hội lập công tốt nhất của bà! Mà lần lập công này có thể được giảm hình phạt nhiều nhất!”
“Tôi nói này chị đại, bà là một thương gia, phi vụ làm ăn này chắc bà không thể nào không tính ra chứ?”
“Hừ!” Lý Manh Kỳ hung hăng trừng Triệu Ngọc: “Nếu không phải tại cậu, tôi sẽ rơi vào loại tình trạng này sao? Cậu nói cậu mang theo thành ý tới đây? Theo tôi thấy, cậu chỉ vì chính bản thân cậu thì có!”
“Hả? Cũng không thể nói như vậy…”
Ngoài miệng Triệu Ngọc nói thế, nhưng trong lòng lại cảm thấy khá vui mừng. Bởi vì Lý Manh Kỳ đã dám nói như vậy, có nghĩa là bà ta biết được chút tin tức gì.
“Cậu cảnh sát này, rốt cuộc cậu muốn tôi làm gì chứ? Tôi không biết gì hết! Tôi cũng không quan tâm đến vụ án giết người ở mộ cổ gì đó đâu!” Rõ ràng hiện giờ bà ta đang rất buồn bực.
“Bà có thể giới thiệu cho tôi mấy vị sư phụ lợi hại liên quan tới phương diện giám định này! Nếu như đám trộm mộ muốn bán ra, thế nào cũng phải tìm người trong nghề để giám định chứ đúng không?” Triệu Ngọc nói: “Còn nữa, trừ cửa hàng phi pháp của bà ra, còn những ai gánh nổi vụ làm ăn lớn đến nhường này? Ai thích thu mua đồ cổ đào được từ mấy ngôi mộ vân vân…”
“Ha ha…” Lý Manh Kỳ cười lạnh: “Thật nực cười! Vì giảm hình phạt, cậu kêu tôi bán đứng đồng nghiệp hả? Trộm cũng có nguyên tắc của trộm, dù tôi có bị phán án chung thân vô thời hạn, cũng không thể làm ra loại chuyện này! Hơn nữa, tôi còn có người nhà đấy, tôi mà khai chúng ra, thì người nhà của tôi phải làm thế nào đây?”
“Ồ?” Triệu Ngọc mỉm cười: “Bà cũng biết bà còn có người nhà hả?”
Nói xong, Triệu Ngọc đưa hình ảnh trên di động cho bà ta nhìn. Đó chính là ảnh của một cô gái xinh đẹp chừng 20 tuổi, mà cô gái này chính là con của Lý Manh Kỳ.
“Cậu!?” Thấy Triệu Ngọc lấy ảnh của con gái mình ra nói chuyện, Lý Manh Kỳ đột nhiên tức giận. Bà ta vỗ bàn cái rầm, quát lên: “Cậu! Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Đừng có gấp! Bà hãy nghe tôi nói…” Triệu Ngọc cười gian manh: “Con gái bà học đại học ở Mỹ, học phí rất cao đấy! Bà nói xem, một cô gái như vậy, tiền sinh hoạt phí và học phí lấy từ đâu ra? Có phải là có tài khoản ngầm nào đó không?”
“À, mà tôi cũng vừa mới biết. Thì ra với những tài khoản của tội phạm ở nước ngoài, cảnh sát chúng tôi vẫn có thể đóng băng được đấy. Nếu tra ra được nguồn gốc số tiền mà con gái bà dùng có liên quan đến bà… Chậc chậc…”
“Tôi nói! Tôi nói!” Lý Manh Kỳ đã hiểu được ý Triệu Ngọc muốn nói, vội vàng xin tha: “Cậu muốn biết cái gì, tôi sẽ nói cho cậu nghe hết! Nhưng tôi xin cậu, tuyệt đối đừng động vào con gái của tôi! Con bé còn nhỏ dại, lại phải sống một thân một mình ở nước ngoài. Nếu ngay cả nguồn kinh tế cũng không có, tôi…”
Nói đến đây, Lý Manh Kỳ đã khóc không thành tiếng…
Miêu Anh quở trách Triệu Ngọc một trận, nói tuy bọn họ đã bắt được đám buôn lậu đồ giả kiêm cho vay nặng lãi, nhưng nếu xét về khía cạnh điều tra vụ án giết người nơi mộ cổ này, thể diện của bọn họ thật sự mất sạch rồi.
Bởi vì bây giờ tất cả các phân cục đều đang rất nhạy cảm, chú ý động tĩnh của nhau. Phân cục Dung Dương bọn họ điều động lực lượng cảnh sát lớn như vậy đi thăm dò vụ án giết người nơi mộ cổ,2kết quả lại chỉ là làm trò hề, bắt về một đám người buôn lậu đồ giả, nghe thật sự chẳng lọt tai chút nào!
Thứ nhất, đường Chợ Hoa không nằm trong phạm vi quản lý của phân cục Dung Dương. Thứ hai, tội buôn lậu làm giả đồ cổ không thuộc về phạm vi chức trách của Đội Cảnh sát Hình sự bọn họ. Thứ ba, tội phạm còn bị đánh đến nỗi người không ra người quỷ không ra quỷ, thực sự không tiện báo cáo với cấp trên!
Vì vậy Miêu Anh phải8tổn hao thật nhiều sức lực mới có thể thu dọn bãi chiến trường này của Triệu Ngọc, nên hiển nhiên đội trưởng Miêu phải oán giận rồi!
Chẳng qua, đối mặt với sự chỉ trích của Miêu Anh, Triệu Ngọc lại không thèm để ý chút nào. Dù sao mình cũng bắt được một đám tội phạm, coi như là vì dân trừ hại.
Có điều, bởi vì có hệ thống Kỳ Ngộ nên Triệu Ngọc vẫn còn chưa hết hi vọng. Hắn đích thân đến phòng thẩm vấn để tra hỏi đám người Phì Tràng,6thậm chí ngay cả máy phát hiện nói dối duy nhất cũng lấy ra dùng. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không tìm được chút tin tức nào liên quan đến vụ án giết người kia cả.
Máy phát hiện nói dối đã chứng minh rằng đám người Phì Tràng chỉ chịu trách nhiệm làm đồ cổ giả mà thôi. Hướng tuồn hàng của họ là thị trường đồ cổ, gần như không có liên quan gì với đám trộm mộ.
Bởi vậy, bọn họ chẳng hề dính dáng gì đến vụ án giết người mơi mộ cổ3cả!
Bởi thế, sau khi các cảnh sát điều tra vật vã suốt một buổi tối thì đã bắt được một nhóm tội phạm lớn, thế nhưng lại chẳng thu được chút tiến triển nào trong vụ án giết người kia.
Đến khi trời sáng hẳn, hai tin tức xấu khác lần lượt truyền tới.
Đầu tiên, thông qua video giám sát xung quanh huyện Vân Dương, các cảnh sát điều tra không tìm được bất kỳ chiếc xe khả nghi nào. Dù camera đã ghi hình được vài chiếc xe tải có khả năng chở vật đào5trộm, nhưng sau khi tra biển số xe thì không phát hiện ra vấn đề gì.
Tiếp theo, liên quan đến việc điều tra vụ mất tích của ba vị chuyên gia kia, họ cũng không thu được kết quả khả quan nào. Có lẽ ba người bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, cả ba đều tránh được camera giám sát, cuối cùng chẳng biết đi đâu. Không một ai biết được rốt cuộc họ đã đi nơi nào?
Không thể lần dấu vết qua camera, Đội Cảnh sát Hình sự Cục thành phố đành phải chuyển hướng sang hỏi thăm những người quen biết với ba vị chuyên gia, hòng tìm kiếm lối đột phá mới. Tuy nhiên, đi theo hướng này thì cần phải tìm đến từng người một, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể tìm ra manh mối mới nào.
Vì vậy, các phân cục vốn muốn phá được vụ án này đành phải tự trổ tài nghệ thần thông của mình ra, dựa theo lối suy nghĩ của chính mình mà đi điều tra vụ án.
Sáng sớm, mưa đã ngớt đi phần nào, nhưng vẫn không có dấu hiệu sẽ tạnh.
Hiện giờ đang là ngày hè oi bức, vậy mà cơn mưa tầm tã kéo dài này lại mang đến khí lạnh thấu xương, khiến người ta cảm thấy khó chịu toàn thân.
Dù tối qua Triệu Ngọc vẫn chưa thu hoạch được manh mối của vụ án giết người nơi mộ cổ, nhưng mà, thông qua chuyện đám người Phì Tràng, một hướng suy nghĩ mới chợt nảy ra trong đầu hắn.
Theo phân công của đội trưởng Miêu Anh, Triệu Ngọc chủ yếu chịu trách nhiệm về đường dây buôn bán đồ cổ, xem liệu có thể thông qua phương hướng này tìm được tin tức về đám trộm mộ kia hay không!
Cho nên…
Đương nhiên Triệu Ngọc sẽ phải tập trung vào hai chữ “đồ cổ” này, nhưng khi vừa nhắc tới nó thì trong đầu hắn lại cứ nhảy ra hình ảnh của bà chủ Lý Manh Kỳ của cửa hàng phi pháp trong phòng tập Hít Thở Sâu!
Cũng vì vụ cướp ngân hàng mà cửa hàng phi pháp do Lý Manh Kỳ làm chủ đã bị cảnh sát tóm được. Hiện giờ bà ta đang phải đối mặt với nhiều bản án và tội danh khác nhau, bị tạm giam ở nhà tù, đợi toà án tuyên án.
Căn cứ vào lời khai của Lý Manh Kỳ, cửa hàng phi pháp của bà ta chính là đường dây có quy mô lớn nhất trong cả Tần Sơn này. Thường thì những món đồ trộm cắp thuộc hàng cao cấp đều sẽ qua tay của bọn họ.
Như vậy…
Có khi nào bà ta sẽ biết được chút gì đó liên quan đến những món đồ cổ liên quan tới ngôi mộ triều Minh kia không?
Nhớ lại lúc điều tra vụ án Miên Lĩnh, khi rơi vào cục diện bế tắc, Triệu Ngọc đã từng phải đến trại giam hỏi những chuyên gia trong nghề. Nhờ những kiến thức uyên thâm của họ về nghề bắt cóc, hắn mới thu được một ít tiến triển.
Thế thì…
Liệu lần này hắn có thể lặp lại con đường ấy lần nữa không?
Ông bà xưa có câu “Lấy đá núi khác về mài dao ta*”, không biết Lý Manh Kỳ này có thể mang đến cho mình vài tin mới hay là hướng nghĩ mới nào không?
* Lấy đá núi khác về mài dao ta: nghĩa đen là đá từ ngọn núi khác có thể dùng để đánh bóng ngọc bích, nghĩa bóng là ý kiến của người có thể giúp mình sửa đổi khuyết điểm.
Chỉ có điều, dù tiếp xúc không nhiều, nhưng Triệu Ngọc vẫn biết rõ quy tắc của nghề buôn bán phi pháp. Nếu chỉ tùy tiện đến thẩm vấn Lý Manh Kỳ thì bà ta sẽ không dễ gì nói ra.
Cho nên hắn phải chuẩn bị trước một ít mới được. Nghĩ vậy, Triệu Ngọc dùng hết cả buổi sáng để chuẩn bị tài liệu, đồng thời liên hệ với các đồng nghiệp ở trại tạm giam. Mãi cho đến lúc gần ăn cơm trưa, hắn mới chạy tới trại tạm giam để thẩm vấn Lý Manh Kỳ.
Lý Manh Kỳ nay đã vùi thân sau những bức tường cao, không còn là chị đại vênh mặt hất hàm sai này chỉ nọ ở phòng tập Hít Thở Sâu nữa. Bà ta ủ rũ cúi đầu, vẻ mặt phờ phạc, tóc mai đã có màu hoa râm, trông già hơn rất nhiều.
Quả nhiên, khi Triệu Ngọc tiết lộ cho bà ta biết ý đồ mình đến đây, đồng thời hỏi rằng những món đồ cổ ấy có thể được chuyển đến đâu, Lý Manh Kỳ bắt đầu giả ngu.
Bà ta nói mình không thích mấy món đồ mang đến vận xui ấy, nên từ lúc xây dựng cửa hàng phi pháp đến nay, rất ít khi liên hệ với bọn trộm mộ. Hơn nữa, bà ta còn nói, bọn trộm mộ bây giờ rất khôn khéo, những vật phẩm mới được đào ra thế này hầu hết đều được chuyển ra nước ngoài!
Những lời của bà ta cũng chính là mối lo lâu nay trong lòng Triệu Ngọc.
Mặc dù sau khi xảy ra vụ án, Cục Cảnh sát thành phố đã tiến hành kiểm soát giao thông, kiểm tra chặt chẽ mọi xe cộ qua lại. Thế nhưng, thông thường những tên trộm mộ cấp bậc cao đều có con đường vận chuyển riêng của mình, rất có khả năng những món đồ cổ của mộ Thái thú đã không còn ở Tần Sơn nữa rồi.
“Đừng lộn xộn nữa, chị đại!” Triệu Ngọc vừa cười vừa nói: “Đường dây của bà có quy mô lớn nhất cả Tần Sơn, cho dù bà không thích đồ vật nặng âm khí, nhưng thân là người trong giang hồ, chắc chắn bà vẫn sẽ nghe thấy đúng không!”
“Hôm nay, cậu em trai là tôi đây mang theo thành ý mà đến. Chắc bà cũng từng nghe nói đến vụ án giết người ở mộ cổ rồi, nếu bà có thể giúp cảnh sát chúng tôi tìm được manh mối, vậy đối với bà chỉ có lợi không hại!
“Bà xem đi, chẳng bao lâu nữa bà sẽ bị tuyên án! Tôi nghĩ, chắc bà cũng biết rõ bản thân mình sẽ có kết quả thế nào! Cho nên, đây chính là cơ hội lập công tốt nhất của bà! Mà lần lập công này có thể được giảm hình phạt nhiều nhất!”
“Tôi nói này chị đại, bà là một thương gia, phi vụ làm ăn này chắc bà không thể nào không tính ra chứ?”
“Hừ!” Lý Manh Kỳ hung hăng trừng Triệu Ngọc: “Nếu không phải tại cậu, tôi sẽ rơi vào loại tình trạng này sao? Cậu nói cậu mang theo thành ý tới đây? Theo tôi thấy, cậu chỉ vì chính bản thân cậu thì có!”
“Hả? Cũng không thể nói như vậy…”
Ngoài miệng Triệu Ngọc nói thế, nhưng trong lòng lại cảm thấy khá vui mừng. Bởi vì Lý Manh Kỳ đã dám nói như vậy, có nghĩa là bà ta biết được chút tin tức gì.
“Cậu cảnh sát này, rốt cuộc cậu muốn tôi làm gì chứ? Tôi không biết gì hết! Tôi cũng không quan tâm đến vụ án giết người ở mộ cổ gì đó đâu!” Rõ ràng hiện giờ bà ta đang rất buồn bực.
“Bà có thể giới thiệu cho tôi mấy vị sư phụ lợi hại liên quan tới phương diện giám định này! Nếu như đám trộm mộ muốn bán ra, thế nào cũng phải tìm người trong nghề để giám định chứ đúng không?” Triệu Ngọc nói: “Còn nữa, trừ cửa hàng phi pháp của bà ra, còn những ai gánh nổi vụ làm ăn lớn đến nhường này? Ai thích thu mua đồ cổ đào được từ mấy ngôi mộ vân vân…”
“Ha ha…” Lý Manh Kỳ cười lạnh: “Thật nực cười! Vì giảm hình phạt, cậu kêu tôi bán đứng đồng nghiệp hả? Trộm cũng có nguyên tắc của trộm, dù tôi có bị phán án chung thân vô thời hạn, cũng không thể làm ra loại chuyện này! Hơn nữa, tôi còn có người nhà đấy, tôi mà khai chúng ra, thì người nhà của tôi phải làm thế nào đây?”
“Ồ?” Triệu Ngọc mỉm cười: “Bà cũng biết bà còn có người nhà hả?”
Nói xong, Triệu Ngọc đưa hình ảnh trên di động cho bà ta nhìn. Đó chính là ảnh của một cô gái xinh đẹp chừng 20 tuổi, mà cô gái này chính là con của Lý Manh Kỳ.
“Cậu!?” Thấy Triệu Ngọc lấy ảnh của con gái mình ra nói chuyện, Lý Manh Kỳ đột nhiên tức giận. Bà ta vỗ bàn cái rầm, quát lên: “Cậu! Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Đừng có gấp! Bà hãy nghe tôi nói…” Triệu Ngọc cười gian manh: “Con gái bà học đại học ở Mỹ, học phí rất cao đấy! Bà nói xem, một cô gái như vậy, tiền sinh hoạt phí và học phí lấy từ đâu ra? Có phải là có tài khoản ngầm nào đó không?”
“À, mà tôi cũng vừa mới biết. Thì ra với những tài khoản của tội phạm ở nước ngoài, cảnh sát chúng tôi vẫn có thể đóng băng được đấy. Nếu tra ra được nguồn gốc số tiền mà con gái bà dùng có liên quan đến bà… Chậc chậc…”
“Tôi nói! Tôi nói!” Lý Manh Kỳ đã hiểu được ý Triệu Ngọc muốn nói, vội vàng xin tha: “Cậu muốn biết cái gì, tôi sẽ nói cho cậu nghe hết! Nhưng tôi xin cậu, tuyệt đối đừng động vào con gái của tôi! Con bé còn nhỏ dại, lại phải sống một thân một mình ở nước ngoài. Nếu ngay cả nguồn kinh tế cũng không có, tôi…”
Nói đến đây, Lý Manh Kỳ đã khóc không thành tiếng…
Bình luận facebook