Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-376.txt
Chương 376: Thì ra là chú hai
Buổi trưa, rốt cuộc mưa cũng đã tạnh. Mặt trời dần ló dạng, mang lại chút ấm áp cho thành phố sau cơn mưa.
Nhưng mùa hè thì chung quy vẫn là mùa hè. Mặt trời vừa mới xuất hiện chưa được bao lâu, nhiệt độ đã tăng nhanh, từ ấm áp chuyển thành nóng bức.
Còn không phải thế2à, hiện giờ Triệu Ngọc đang ăn cơm trưa trong một quán ăn có mở điều hòa đây.
Hắn ngồi gần cửa sổ, nhìn những giọt mưa vẫn còn vương trên ngọn cây, vừa ảo não nghĩ đến những tình tiết phức tạp của vụ án.
Lý Manh Kỳ đã giúp hắn tìm ra được chút manh mối liên quan8đến vụ án xác chết nữ mặc đồ cổ trang, khiến vụ án bị phủ bụi nhiều năm, tưởng chừng như mờ mịt này lại có được chút dấu vết để lần theo.
Thế nhưng, cũng chính Lý Manh Kỳ đã phủ lên một lớp vải che khác cho vụ án này.
Triệu Ngọc đã đọc hồ sơ của vụ6án này rồi, trên đó viết rằng nạn nhân bị ngạt thở mà chết, hẳn là bị người ta bóp cổ. Hơn nữa, báo cáo khám nghiệm tử thi có nêu rõ, cô gái này không hề có dấu hiệu bị xâm hại tình dục.
Rốt cuộc thì cô gái có biệt danh “Cách Cách” này có lai lịch3gì? Chẳng lẽ cô ta thật sự bị giết vì vấn đề tình cảm? Còn nữa, nếu cô gái này cùng nghề với Lý Manh Kỳ, chẳng lẽ… cô ta cũng là dân buôn đồ cổ? Bộ trang phục cổ mà cô ta mặc là do chính cô ta lưu trữ?
Đáng tiếc, cha chồng của Lý Manh Kỳ5đã qua đời nhiều năm. Lý Manh Kỳ vắt hết óc cũng chỉ nhớ đến vài người có thể quen với cô gái có biệt danh “Cách Cách” này. Nhưng những người đó hoặc chỉ có biệt danh, hoặc đã không còn trên dương thế!
Thế nhưng, cho dù chỉ có một tia hi vọng, Triệu Ngọc cũng không thể bỏ qua. Sau khi rời khỏi trại tạm giam, hắn lập tức báo lại manh mối mà hắn tìm được cho Lương Hoan và Trương Cảnh Phong, để hai người anh em này cùng nhau đi điều tra.
Đương nhiên, ngoại trừ thông báo tin tức này, Triệu Ngọc còn tiện thể nhờ Trương Cảnh Phong điều tra ông chủ Lý giúp hắn.
Có câu “biết người biết ta trăm trận trăm thắng”, trước khi hành động, tất nhiên hắn phải biết rõ về lai lịch của đối phương.
Trương Cảnh Phong là cao thủ tìm người. Trong lúc Triệu Ngọc vẫn còn đang ăn cơm trưa, tư liệu liên quan đến ông chủ Lý đã được gửi đến điện thoại di động của hắn.
Theo những ghi chép này, ông chủ Lý tên thật là Lý Tu Sinh, làm nghề kinh doanh hoa cảnh.
Nhìn từ bên ngoài, ông ta là người làm ăn chân chính.
Nhưng điều khác thường ở đây là tài sản của ông ta đã vượt qua hai trăm triệu, biệt thự xe sang nhiều vô số kể. Thử hỏi, một người chỉ buôn bán hoa mà lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao? Không có vấn đề mới là lạ!
Vậy thì...
Triệu Ngọc bắt đầu suy nghĩ nên dùng biện pháp nào mới có thể moi ra được thông tin về vụ án mộ cổ từ miệng ông chủ Lý này?
Hắn có cần phải diễn một vở kịch nội gián, đóng giả thành ông chủ thu mua đồ cổ, sau đó dùng cái cớ muốn mua đồ cổ mà tiếp cận ông ta?
Hay là, hắn mặc quần áo của tên trộm, che mặt lại, dùng súng chỉ thẳng vào đầu ông ta, nghiêm hình bức cung?
Nếu không được, hắn có thể lén chui vào cửa hàng hoa của ông ta, bí mật điều tra?
Còn nữa, trong cột đạo cụ của hắn còn một máy quay tàng hình. Hay là hắn dùng cái đó để giám sát ông ta?
Thế nhưng… đã có vết xe đổ tối hôm qua, Triệu Ngọc cảm thấy dù có dùng cách nào thì tốt nhất hắn vẫn nên về cục lấy khẩu súng trước rồi nói sau.
Nếu hôm qua hắn có súng, mọi chuyện có lẽ cũng không phiền phức đến vậy.
Với lại, trận đại chiến hôm qua khiến hắn hơi mệt mỏi. Nếu lại nổ ra thêm một trận ác chiến với ông chủ Lý, sợ là thể lực của hắn không trụ nổi!
Vì vậy, sau khi cơm nước xong xuôi, Triệu Ngọc về lại Cục Cảnh sát.
Đương nhiên trước khi lấy súng, hắn phải quay về văn phòng báo cáo trước, thuận tiện hỏi thăm xem vụ án giết người trong mộ cổ có tiến triển gì mới hay không?
Kết quả, vụ án vẫn giậm chân tại chỗ cũ. Mấy nhóm điều tra mà Miêu Anh phái đi ngày hôm qua đều không mang lại thu hoạch gì. Ngay cả sự kiện hỗn loạn mà Triệu Ngọc gây ra tại tiệm hoa ngày hôm qua cũng chỉ là một chuyện trời ơi đất hỡi, chẳng vui vẻ gì.
Lúc này, Miêu Anh đã đi ăn cơm. Trương Diệu Huy nói với hắn rằng đội trưởng Miêu đã nhờ mối quan hệ của mình, tìm hiểu tình huống của Đội Cảnh sát Hình sự thành phố một chút.
Đội Cảnh sát Hình sự đã đến gặp không ít người thân, bạn bè và đồng nghiệp của ba vị chuyên gia nọ, nhưng không ai biết gần đây bọn họ đang làm cái gì?
Chỉ nghe được người nhà của ba người này nói rằng họ rất hợp nhau, có thể nói là sống chết có nhau! Nghe đâu khi còn trẻ, bọn họ đã từng vào sâu trong núi rừng để khảo sát, kết quả gặp lũ quét tới, suýt chút nữa không còn mạng trở về.
Từ đó về sau, ba người bọn họ như hình với bóng, trở thành bạn thâm giao.
Vì vậy, Miêu Anh đoán rằng có lẽ một trong ba vị chuyên gia này đã làm ra một chuyện lớn nào đó, hai người kia bèn đi cùng để giải quyết, nhưng không ngờ lại rước họa vào thân…
Mặc dù tình tiết vụ án không có tiến triển, nhưng tấm bảng trắng vắng bóng bấy lâu nay lại được dựng lên trong phòng làm việc. Tin tức đến từ đủ mọi đường trên từng phương diện liên quan đến vụ án mộ cổ đã được các nhân viên điều tra ghi lên.
Thật ra, sau cuộc cải tiến, Cục Cảnh sát đã đặc biệt dành ra một phòng với đầy đủ các công năng dùng để phân tích vụ án, nhưng các thành viên điều tra đã quen với phương pháp cũ, vẫn cứ thích ghi tình tiết vụ án lên tấm bảng trắng trong phòng.
Bởi vì Triệu Ngọc có chuyện khẩn cấp cần xử lý nên không kịp đọc kỹ hết mọi tin tức trên bảng. Lúc này, hắn bước đến trước bàn làm việc của Trương Cảnh Phong, muốn nhờ anh ta hỗ trợ tìm vị trí chính xác của ông chủ Lý ở phố Chợ Hoa.
Nếu chẳng may ông ta không có ở cửa hàng của mình, vậy Triệu Ngọc sẽ đi một chuyến công cốc.
“Không thể nào!? Tại sao lại có thể như vậy?”
Ai ngờ, sau khi Trương Cảnh Phong định vị được vị trí điện thoại của ông chủ Lý, anh ta không khỏi sửng sốt. Thật không ngờ ông chủ Lý này không ở đâu xa mà đang ở ngay bên trong Cục Cảnh sát Dung Dương!
“Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao người lại chạy đến Cục Cảnh sát?” Triệu Ngọc cũng rất khó hiểu.
Trương Cảnh Phong vội vàng nhấn bàn phím liên tục, chẳng mấy chốc đã tìm ra được vị trí cụ thể: “Ông ta đến Phòng Điều tra Tội phạm Kinh tế, vừa mời từ trong đó bước ra. Để… để tôi hỏi thăm… Cậu chờ chút nhé!”
Nói xong, Trương Cảnh Phong lập tức gọi điện thoại đến Phòng Điều tra Tội phạm Kinh tế. Thì ra ông chủ Lý đến nộp tiền bảo lãnh cho đứa cháu họ của ông ta.
Sau khi hỏi rõ tên và tình huống của đứa cháu trai này, bấy giờ Trương Cảnh Phong mới biết được, quay qua quay lại cả buổi trời, cuối cùng cháu trai của Lý Tu Sinh chính là Lý Tiểu Vĩ, mà Lý Tiểu Vĩ lại chính là Phì Tràng!!!
“Chú hai!” Rốt cuộc Trương Cảnh Phong đã hiểu rõ ràng: “Lý Tu Sinh là chú hai của Lý Tiểu Vĩ. Cha của Lý Tiểu Vĩ đã qua đời, cho nên chú hai này phải đến Cục Cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cháu họ ra!”
Phòng Điều tra Tội phạm Kinh tế còn nói thêm, bởi vì chuyện của Phì Tràng liên quan đến nhiều thứ, tạm thời chưa thể nộp tiền bảo lãnh, cho nên ông ta đành phải ra về!
Thú vị thật! Triệu Ngọc cẩn thận suy nghĩ, không ngờ Phì Tràng lại là người thân của Lý Tu Sinh!
Chú hai thì làm nghề buôn bán đồ cổ, còn cháu họ thì làm giả đồ cổ, đây quả thật là một đường dây kinh doanh gia đình quá hoàn hảo! Cũng không biết Lý Tu Sinh còn có cháu họ hoặc cháu trai nào nữa hay không? Chẳng lẽ ở con đường Chợ Hoa này vẫn còn có rất nhiều đường dây buôn bán lậu khác?
Đã như thế....
Vậy thì ông đây phải đi gặp bọn họ một chút!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng yêu cầu Trương Cảnh Phong gửi vị trí của Lý Tu Sinh cho mình rồi đi đến kho vũ khí nhận một khẩu súng, sau đó mới tự mình lái xe cảnh sát đuổi theo Lý Tu Sinh…
Buổi trưa, rốt cuộc mưa cũng đã tạnh. Mặt trời dần ló dạng, mang lại chút ấm áp cho thành phố sau cơn mưa.
Nhưng mùa hè thì chung quy vẫn là mùa hè. Mặt trời vừa mới xuất hiện chưa được bao lâu, nhiệt độ đã tăng nhanh, từ ấm áp chuyển thành nóng bức.
Còn không phải thế2à, hiện giờ Triệu Ngọc đang ăn cơm trưa trong một quán ăn có mở điều hòa đây.
Hắn ngồi gần cửa sổ, nhìn những giọt mưa vẫn còn vương trên ngọn cây, vừa ảo não nghĩ đến những tình tiết phức tạp của vụ án.
Lý Manh Kỳ đã giúp hắn tìm ra được chút manh mối liên quan8đến vụ án xác chết nữ mặc đồ cổ trang, khiến vụ án bị phủ bụi nhiều năm, tưởng chừng như mờ mịt này lại có được chút dấu vết để lần theo.
Thế nhưng, cũng chính Lý Manh Kỳ đã phủ lên một lớp vải che khác cho vụ án này.
Triệu Ngọc đã đọc hồ sơ của vụ6án này rồi, trên đó viết rằng nạn nhân bị ngạt thở mà chết, hẳn là bị người ta bóp cổ. Hơn nữa, báo cáo khám nghiệm tử thi có nêu rõ, cô gái này không hề có dấu hiệu bị xâm hại tình dục.
Rốt cuộc thì cô gái có biệt danh “Cách Cách” này có lai lịch3gì? Chẳng lẽ cô ta thật sự bị giết vì vấn đề tình cảm? Còn nữa, nếu cô gái này cùng nghề với Lý Manh Kỳ, chẳng lẽ… cô ta cũng là dân buôn đồ cổ? Bộ trang phục cổ mà cô ta mặc là do chính cô ta lưu trữ?
Đáng tiếc, cha chồng của Lý Manh Kỳ5đã qua đời nhiều năm. Lý Manh Kỳ vắt hết óc cũng chỉ nhớ đến vài người có thể quen với cô gái có biệt danh “Cách Cách” này. Nhưng những người đó hoặc chỉ có biệt danh, hoặc đã không còn trên dương thế!
Thế nhưng, cho dù chỉ có một tia hi vọng, Triệu Ngọc cũng không thể bỏ qua. Sau khi rời khỏi trại tạm giam, hắn lập tức báo lại manh mối mà hắn tìm được cho Lương Hoan và Trương Cảnh Phong, để hai người anh em này cùng nhau đi điều tra.
Đương nhiên, ngoại trừ thông báo tin tức này, Triệu Ngọc còn tiện thể nhờ Trương Cảnh Phong điều tra ông chủ Lý giúp hắn.
Có câu “biết người biết ta trăm trận trăm thắng”, trước khi hành động, tất nhiên hắn phải biết rõ về lai lịch của đối phương.
Trương Cảnh Phong là cao thủ tìm người. Trong lúc Triệu Ngọc vẫn còn đang ăn cơm trưa, tư liệu liên quan đến ông chủ Lý đã được gửi đến điện thoại di động của hắn.
Theo những ghi chép này, ông chủ Lý tên thật là Lý Tu Sinh, làm nghề kinh doanh hoa cảnh.
Nhìn từ bên ngoài, ông ta là người làm ăn chân chính.
Nhưng điều khác thường ở đây là tài sản của ông ta đã vượt qua hai trăm triệu, biệt thự xe sang nhiều vô số kể. Thử hỏi, một người chỉ buôn bán hoa mà lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao? Không có vấn đề mới là lạ!
Vậy thì...
Triệu Ngọc bắt đầu suy nghĩ nên dùng biện pháp nào mới có thể moi ra được thông tin về vụ án mộ cổ từ miệng ông chủ Lý này?
Hắn có cần phải diễn một vở kịch nội gián, đóng giả thành ông chủ thu mua đồ cổ, sau đó dùng cái cớ muốn mua đồ cổ mà tiếp cận ông ta?
Hay là, hắn mặc quần áo của tên trộm, che mặt lại, dùng súng chỉ thẳng vào đầu ông ta, nghiêm hình bức cung?
Nếu không được, hắn có thể lén chui vào cửa hàng hoa của ông ta, bí mật điều tra?
Còn nữa, trong cột đạo cụ của hắn còn một máy quay tàng hình. Hay là hắn dùng cái đó để giám sát ông ta?
Thế nhưng… đã có vết xe đổ tối hôm qua, Triệu Ngọc cảm thấy dù có dùng cách nào thì tốt nhất hắn vẫn nên về cục lấy khẩu súng trước rồi nói sau.
Nếu hôm qua hắn có súng, mọi chuyện có lẽ cũng không phiền phức đến vậy.
Với lại, trận đại chiến hôm qua khiến hắn hơi mệt mỏi. Nếu lại nổ ra thêm một trận ác chiến với ông chủ Lý, sợ là thể lực của hắn không trụ nổi!
Vì vậy, sau khi cơm nước xong xuôi, Triệu Ngọc về lại Cục Cảnh sát.
Đương nhiên trước khi lấy súng, hắn phải quay về văn phòng báo cáo trước, thuận tiện hỏi thăm xem vụ án giết người trong mộ cổ có tiến triển gì mới hay không?
Kết quả, vụ án vẫn giậm chân tại chỗ cũ. Mấy nhóm điều tra mà Miêu Anh phái đi ngày hôm qua đều không mang lại thu hoạch gì. Ngay cả sự kiện hỗn loạn mà Triệu Ngọc gây ra tại tiệm hoa ngày hôm qua cũng chỉ là một chuyện trời ơi đất hỡi, chẳng vui vẻ gì.
Lúc này, Miêu Anh đã đi ăn cơm. Trương Diệu Huy nói với hắn rằng đội trưởng Miêu đã nhờ mối quan hệ của mình, tìm hiểu tình huống của Đội Cảnh sát Hình sự thành phố một chút.
Đội Cảnh sát Hình sự đã đến gặp không ít người thân, bạn bè và đồng nghiệp của ba vị chuyên gia nọ, nhưng không ai biết gần đây bọn họ đang làm cái gì?
Chỉ nghe được người nhà của ba người này nói rằng họ rất hợp nhau, có thể nói là sống chết có nhau! Nghe đâu khi còn trẻ, bọn họ đã từng vào sâu trong núi rừng để khảo sát, kết quả gặp lũ quét tới, suýt chút nữa không còn mạng trở về.
Từ đó về sau, ba người bọn họ như hình với bóng, trở thành bạn thâm giao.
Vì vậy, Miêu Anh đoán rằng có lẽ một trong ba vị chuyên gia này đã làm ra một chuyện lớn nào đó, hai người kia bèn đi cùng để giải quyết, nhưng không ngờ lại rước họa vào thân…
Mặc dù tình tiết vụ án không có tiến triển, nhưng tấm bảng trắng vắng bóng bấy lâu nay lại được dựng lên trong phòng làm việc. Tin tức đến từ đủ mọi đường trên từng phương diện liên quan đến vụ án mộ cổ đã được các nhân viên điều tra ghi lên.
Thật ra, sau cuộc cải tiến, Cục Cảnh sát đã đặc biệt dành ra một phòng với đầy đủ các công năng dùng để phân tích vụ án, nhưng các thành viên điều tra đã quen với phương pháp cũ, vẫn cứ thích ghi tình tiết vụ án lên tấm bảng trắng trong phòng.
Bởi vì Triệu Ngọc có chuyện khẩn cấp cần xử lý nên không kịp đọc kỹ hết mọi tin tức trên bảng. Lúc này, hắn bước đến trước bàn làm việc của Trương Cảnh Phong, muốn nhờ anh ta hỗ trợ tìm vị trí chính xác của ông chủ Lý ở phố Chợ Hoa.
Nếu chẳng may ông ta không có ở cửa hàng của mình, vậy Triệu Ngọc sẽ đi một chuyến công cốc.
“Không thể nào!? Tại sao lại có thể như vậy?”
Ai ngờ, sau khi Trương Cảnh Phong định vị được vị trí điện thoại của ông chủ Lý, anh ta không khỏi sửng sốt. Thật không ngờ ông chủ Lý này không ở đâu xa mà đang ở ngay bên trong Cục Cảnh sát Dung Dương!
“Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao người lại chạy đến Cục Cảnh sát?” Triệu Ngọc cũng rất khó hiểu.
Trương Cảnh Phong vội vàng nhấn bàn phím liên tục, chẳng mấy chốc đã tìm ra được vị trí cụ thể: “Ông ta đến Phòng Điều tra Tội phạm Kinh tế, vừa mời từ trong đó bước ra. Để… để tôi hỏi thăm… Cậu chờ chút nhé!”
Nói xong, Trương Cảnh Phong lập tức gọi điện thoại đến Phòng Điều tra Tội phạm Kinh tế. Thì ra ông chủ Lý đến nộp tiền bảo lãnh cho đứa cháu họ của ông ta.
Sau khi hỏi rõ tên và tình huống của đứa cháu trai này, bấy giờ Trương Cảnh Phong mới biết được, quay qua quay lại cả buổi trời, cuối cùng cháu trai của Lý Tu Sinh chính là Lý Tiểu Vĩ, mà Lý Tiểu Vĩ lại chính là Phì Tràng!!!
“Chú hai!” Rốt cuộc Trương Cảnh Phong đã hiểu rõ ràng: “Lý Tu Sinh là chú hai của Lý Tiểu Vĩ. Cha của Lý Tiểu Vĩ đã qua đời, cho nên chú hai này phải đến Cục Cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cháu họ ra!”
Phòng Điều tra Tội phạm Kinh tế còn nói thêm, bởi vì chuyện của Phì Tràng liên quan đến nhiều thứ, tạm thời chưa thể nộp tiền bảo lãnh, cho nên ông ta đành phải ra về!
Thú vị thật! Triệu Ngọc cẩn thận suy nghĩ, không ngờ Phì Tràng lại là người thân của Lý Tu Sinh!
Chú hai thì làm nghề buôn bán đồ cổ, còn cháu họ thì làm giả đồ cổ, đây quả thật là một đường dây kinh doanh gia đình quá hoàn hảo! Cũng không biết Lý Tu Sinh còn có cháu họ hoặc cháu trai nào nữa hay không? Chẳng lẽ ở con đường Chợ Hoa này vẫn còn có rất nhiều đường dây buôn bán lậu khác?
Đã như thế....
Vậy thì ông đây phải đi gặp bọn họ một chút!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng yêu cầu Trương Cảnh Phong gửi vị trí của Lý Tu Sinh cho mình rồi đi đến kho vũ khí nhận một khẩu súng, sau đó mới tự mình lái xe cảnh sát đuổi theo Lý Tu Sinh…
Bình luận facebook