Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-375.txt
Chương 375: Thêm một chuyện bất ngờ
“Hai chuyên viên giám định của tôi cũng giống tôi, vào đây ngồi hết rồi!” Lý Manh Kỳ chán nản nói: “Dù là tội phạm hay trộm mộ gì, cũng đâu thể chui vào trại tạm giam này tìm họ để giám định, đúng không?”
Liên quan tới chuyện giám định đồ cổ, Triệu2Ngọc cũng không có nhiều hi vọng lắm. Bởi vì, rất có thể bọn trộm mộ vẫn còn giữ lại hai vị chuyên gia của Cục Văn hóa Khảo cổ, hai người này hoàn toàn có thể giúp bọn họ giám định.
Hơn nữa, bản thân trộm mộ cấp bậc cao cũng là chuyên8gia giám định bảo vật, thậm chí còn lợi hại hơn cả chuyên gia nữa. Cho nên, đối với chuyện giám định đồ cổ này, Triệu Ngọc vốn không ôm hi vọng.
Bởi vậy, hắn lập tức chuyển trọng điểm sang con đường thủ tiêu đồ cổ, vội hỏi: “Chị đại, nếu như bọn6chúng muốn bán đồ cổ ở ngay trong nước ta thì sẽ đi chỗ nào chứ?”
Vừa nhắc tới đề tài nhạy cảm này, Lý Manh Kỳ lại im lặng. Bà ta mà trả lời câu hỏi này cũng tương đương với việc bán đứng bạn bè.
“Chị đại, tôi dùng nhân cách của tôi3bảo đảm, tuyệt đối sẽ không bán đứng bà! Hơn nữa, nếu như tôi đi tìm bọn họ, cũng sẽ không dùng thân phận cảnh sát, nhiêu đây đủ rồi chứ?” Triệu Ngọc vừa an ủi, vừa sờ sờ ảnh chụp trên điện thoại di động.
“Haizzz! Được rồi!” Lý Manh Kỳ thở dài5nói: “Số 53 phố Chợ Hoa, tiệm hoa cảnh Vạn Quốc. Cậu hãy tới đó tìm ông chủ Lý! Người này chuyên môn thu mua đồ cổ ngầm, không có ai chuyên nghiệp hơn hắn ta đâu!”
Chờ đã…
Phố Chợ Hoa?
Vừa nhắc tới cái tên này, Triệu Ngọc lập tức nghĩ đến trận đại chiến tối hôm qua. Sao cái phố Chợ Hoa này… lại được nhắc đến nhanh như thế nhỉ?
Số 53?
Hoa cảnh Vạn Quốc.
À… Tên không đúng. Cửa hàng hoa này có tên khác với tiệm của Phì Tràng.
“Cậu cứ nói cậu là bạn của tôi là được. Có điều, tốt nhất… cậu nên dùng thân phận người mua…” Lý Manh Kỳ suy nghĩ một lúc, nói: “Nếu ngay cả ông chủ Lý mà cũng không biết, vậy chứng tỏ bọn chúng không bán hàng ở Tần Sơn!”
“Được!”
Triệu Ngọc gật đầu, trong lòng lại đang suy nghĩ, xem ra phố Chợ Hoa này thật đúng là không đơn giản. Vừa sản xuất đồ cổ giả, vừa thu mua đồ cổ thật, chẳng lẽ ở đó toàn là công ty gia đình hết à?
Những gì cần biết hắn đều đã hỏi xong, hắn bèn nhanh chóng cất điện thoại di động, quay người rời đi.
Ai ngờ, Lý Manh Kỳ chợt năn nỉ hắn: “Cậu cảnh sát, thật ngại quá, tôi có thể liếc mắt nhìn điện thoại di động của cậu chút được không? Đã lâu rồi tôi không được gặp con gái của tôi!”
Thấy Lý Manh Kỳ nhớ con đến sốt ruột, Triệu Ngọc cũng không đành lòng từ chối, bèn đưa di động cho bà ta. Lý Manh Kỳ vội vàng nhận lấy điện thoại di động, cẩn thận chu đáo nhìn ngắm bức ảnh của con gái mình. Chỉ mới nhìn như vậy vài lần, trong mắt bà ta đã ứa đầy nước mắt.
Triệu Ngọc chăm chú nhìn Lý Manh Kỳ, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, liệu người phụ nữ này còn biết chuyện gì khác nữa không?
Đồ cổ, đồ cổ… Bà ta là một người trong đường dây thu mua đồ cổ. Trừ ông chủ Lý kia ra, bà ta còn có thể nói cho mình biết gì nữa đây?
Lý Manh Kỳ đã hơn năm mươi tuổi rồi, chỉ một vụ án cửa hàng phi pháp này thôi là đã đủ phán bà ta tù chung thân. Nửa đời sau của bà ta, e là chỉ có thể ngồi trong tù bóc lịch!
Có điều, người phụ nữ này buôn bán phi pháp nhiều năm như vậy, cũng có thể coi là rất nổi danh, có lẽ…
Chờ đã…
Tần Sơn!
Cửa hàng phi pháp!
Nhiều năm như vậy!?
Như vậy…
Đột nhiên, một suy nghĩ kỳ lạ xuất hiện trong đầu Triệu Ngọc. Hắn vội vàng giật phắt điện thoại di động của mình lại, sau đó lướt hai ba lần, lập tức mở ra một tấm ảnh khác từ trong mạng nội bộ của cảnh sát.
Đây không phải bức ảnh nào khác mà chính là ảnh chụp cái xác nữ mặc đồ cổ trang năm xưa.
“Chị đại. Bà hãy nhìn thử tấm ảnh này xem, đây là một vụ án cũ từ mười tám năm trước.” Triệu Ngọc đưa ảnh chụp cho Lý Manh Kỳ, nói: “Bà hãy nhìn kỹ trang phục trên người của nạn nhân, đó là một bộ đồ cổ thật đấy. Bà hãy ráng nhớ lại xem có nghĩ ra được gì không?”
Lý Manh Kỳ không ngờ Triệu Ngọc sẽ cho mình xem ảnh xác chết, mặt lập tức trắng bệch. Cuối cùng, bà ta cực kỳ miễn cưỡng nhìn vào bức ảnh.
“Theo như kiểu dáng thì chắc là đồ triều Thanh! Hơn nữa…” Lý Manh Kỳ nhíu chặt lông mày, nói bằng giọng không chắc chắn lắm: “Quần áo sáng sủa rực rỡ như này, chắc là đồ mới?”
“Đúng thật là đồ triều Thanh, hơn nữa còn là cổ trang thật, không phải là mới mà?” Triệu Ngọc giải thích.
“Không phải, ý tôi không phải vậy… Ừ…” Lý Manh Kỳ ngượng ngùng nói: “Có thể tìm cho tôi một bộ kính lão tới đây không? Hoa mắt lắm rồi!”
“Được!” Triệu Ngọc vội vàng nhờ cảnh sát trông chừng giúp đỡ.
“Cậu cảnh sát, ý của tôi lúc nãy là bộ trang phục này chưa từng bị ai mặc. Theo tôi thấy, bộ quần áo này có lẽ là đồ vật chôn cùng, chủ nhân ngôi mộ có lẽ thuộc kiểu quý phụ!” Lý Manh Kỳ đoán.
“Ờ… Bà giỏi đấy!” Triệu Ngọc bừng tỉnh đại ngộ: “Chị đại này, chẳng phải bà cũng nghiên cứu kha khá về mộ đấy à? Thế mà còn nói không thu mua đồ xui xẻo gì đó, bà đùa tôi à?”
“Khụ! Làm nghề như chúng tôi, ít nhiều gì cũng phải hiểu một xíu chứ!” Lúc này, cảnh sát trông coi đã mang kính lão tới. Lý Manh Kỳ đeo vào, lại cẩn thận quan sát bức ảnh.
“Cậu cảnh sát, hình như tôi hơi có ấn tượng. Đây có phải là vụ án xảy ra lúc cải tạo cầu Tần Hà rất nhiều năm về trước không?” Lý Manh Kỳ nghi ngờ hỏi: “Tôi không hiểu, cậu đưa tôi xem tấm ảnh này là có ý gì?”
“Ừ…”
Triệu Ngọc đang tìm lý do thì không ngờ, ngay sau đó Lý Manh Kỳ lại nói một câu: “Lạ thật. Chuyện này tôi chưa từng nói với ai bao giờ… Làm sao cậu lại biết được chứ?”
Hả!?
Đột nhiên nghe thấy Lý Manh Kỳ nói vậy, Triệu Ngọc không khỏi giật mình.
Ý… ý gì thế?
Chẳng… Chẳng lẽ Lý Manh Kỳ có liên quan đến vụ án xác chết nữ mặc đồ cổ trang?
“Ha ha…” Lý Manh Kỳ chợt bật cười, nghiêm túc nói: “Được rồi, nếu lúc trước tôi chẳng tiết lộ gì, vậy bây giờ nói cho cậu biết cũng không sao! Thật ra, tôi đã từng gặp nạn nhân trong ảnh!”
Hả!?
Bà mẹ nó chứ! Đây… đây là kịch bản khỉ gì vậy?
Triệu Ngọc giật bắn người, hôm nay hắn đâu có mở được quẻ Cấn đâu! Sao bỗng nhiên lại tìm ra được tình tiết quan trọng thế này?
“Bà biết người phụ nữ này là ai?” Triệu Ngọc kinh ngạc hỏi.
“Không biết.” Lý Manh Kỳ nghiêm túc trả lời: “Chỉ là từng gặp qua một lần mà thôi!”
“Hả? Từng gặp?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Sao mà gặp được?”
“Haizzz! Dù sao cũng trôi qua nhiều năm như vậy rồi, nói thì nói vậy!” Lý Manh Kỳ cầm điện thoại của Triệu Ngọc lên: “Công việc của tôi là tiếp quản từ tay cha chồng tôi. Đại khái là hai mươi năm trước, khi đó tôi vẫn chỉ là một người hầu bé nhỏ của cha chồng tôi, hỗ trợ quản lý một ít sổ sách này nọ mà thôi.”
“Tôi từng gặp người phụ nữ này ngay trong thư phòng của cha chồng, hơn nữa không chỉ một lần!” Lý Manh Kỳ nhớ lại: “Đó là một cô gái phương Nam, cực kỳ xinh đẹp, chỉ nhìn thoáng qua một lần thôi là nhớ mãi không quên.”
“Hả? Vậy… Cô ta là người thế nào? Làm nghề gì?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Tôi đoán, có lẽ cũng làm nghề giống như chúng tôi, nhưng chẳng qua cũng chỉ là suy đoán thôi. Cha chồng tôi làm việc rất nghiêm túc cẩn thận, tính khí cũng nóng nảy, tôi không dám hỏi!” Lý Manh Kỳ suy nghĩ rồi nói: “Khoảng hai ba năm sau, tôi đọc được tin tức trên báo chí, cùng với thông báo tìm người nhận diện cái xác của chính phủ. Mặc dù thi thể đã hơi hư thối, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra, chắc chắn là người phụ nữ đó!”
Chậc chậc…
Triệu Ngọc lắng nghe. Theo như những lời bà ta nói thì vụ án xác nữ mặc đồ cổ trang kia cũng vô cùng phức tạp.
“Đừng trách tôi biết chuyện mà không báo nhé!” Lý Manh Kỳ thản nhiên nói: “Nghề của chúng tôi không thể lộ ra ngoài ánh sáng, mà điều kiêng kỵ nhất chính là liên hệ với cảnh sát. Hơn nữa, hình như quan hệ giữa cha chồng tôi và người phụ nữ này không tầm thường. Tôi còn lo lắng không biết cái chết của cô ta có liên quan đến cha chồng tôi không kìa! Bởi vậy tôi càng không dám nói lung tung!”
“Ừm… Làm sao… Đã nhiều năm như vậy, vụ án này còn chưa phá được ư?” Lý Manh Kỳ cảm thấy rất hứng thú, nói tiếp: “Tôi nhớ khi ấy vụ án này rất chấn động, trong thôn còn vì chuyện này mà mời không ít hòa thượng về làm pháp sự đấy!”
“Cậu cảnh sát, tôi nghĩ như này, sở dĩ người phụ nữ kia chết, chắc chắn là có liên quan đến tình cảm, bởi vì cô ta thật sự rất xinh đẹp! Tôi sống lâu như vậy mà cũng chưa từng thấy ai đẹp nhường này!”
Có liên quan đến tình cảm?
Bị tình nhân giết hả?
“Còn nữa, tôi còn nhớ rõ một chi tiết, không biết có thể giúp gì cho các cậu không.” Lý Manh Kỳ lại nói: “Lúc ấy, khi cha chồng tôi nói chuyện với người phụ nữ đó, luôn nhắc tới hai chữ ‘cách cách’. Mãi sau này tôi mới hiểu ra, hai chữ ‘Cách Cách’ này chính là tên của người phụ nữ đó. Có lẽ là tên thân mật, hoặc là nhũ danh, hoặc là… biệt danh gì đó?”
Cách Cách?
Nghe đến đây, chân mày của Triệu Ngọc càng nhíu chặt hơn.
“Cho nên chuyện này rất là hợp tình hợp lý!” Lý Manh Kỳ thở dài: “Giết người rồi, còn mặc vào cho cô ta một bộ đồ đỏ đời Thanh. Không phải vì tình thì còn có thể vì cái gì nữa?”
“Hai chuyên viên giám định của tôi cũng giống tôi, vào đây ngồi hết rồi!” Lý Manh Kỳ chán nản nói: “Dù là tội phạm hay trộm mộ gì, cũng đâu thể chui vào trại tạm giam này tìm họ để giám định, đúng không?”
Liên quan tới chuyện giám định đồ cổ, Triệu2Ngọc cũng không có nhiều hi vọng lắm. Bởi vì, rất có thể bọn trộm mộ vẫn còn giữ lại hai vị chuyên gia của Cục Văn hóa Khảo cổ, hai người này hoàn toàn có thể giúp bọn họ giám định.
Hơn nữa, bản thân trộm mộ cấp bậc cao cũng là chuyên8gia giám định bảo vật, thậm chí còn lợi hại hơn cả chuyên gia nữa. Cho nên, đối với chuyện giám định đồ cổ này, Triệu Ngọc vốn không ôm hi vọng.
Bởi vậy, hắn lập tức chuyển trọng điểm sang con đường thủ tiêu đồ cổ, vội hỏi: “Chị đại, nếu như bọn6chúng muốn bán đồ cổ ở ngay trong nước ta thì sẽ đi chỗ nào chứ?”
Vừa nhắc tới đề tài nhạy cảm này, Lý Manh Kỳ lại im lặng. Bà ta mà trả lời câu hỏi này cũng tương đương với việc bán đứng bạn bè.
“Chị đại, tôi dùng nhân cách của tôi3bảo đảm, tuyệt đối sẽ không bán đứng bà! Hơn nữa, nếu như tôi đi tìm bọn họ, cũng sẽ không dùng thân phận cảnh sát, nhiêu đây đủ rồi chứ?” Triệu Ngọc vừa an ủi, vừa sờ sờ ảnh chụp trên điện thoại di động.
“Haizzz! Được rồi!” Lý Manh Kỳ thở dài5nói: “Số 53 phố Chợ Hoa, tiệm hoa cảnh Vạn Quốc. Cậu hãy tới đó tìm ông chủ Lý! Người này chuyên môn thu mua đồ cổ ngầm, không có ai chuyên nghiệp hơn hắn ta đâu!”
Chờ đã…
Phố Chợ Hoa?
Vừa nhắc tới cái tên này, Triệu Ngọc lập tức nghĩ đến trận đại chiến tối hôm qua. Sao cái phố Chợ Hoa này… lại được nhắc đến nhanh như thế nhỉ?
Số 53?
Hoa cảnh Vạn Quốc.
À… Tên không đúng. Cửa hàng hoa này có tên khác với tiệm của Phì Tràng.
“Cậu cứ nói cậu là bạn của tôi là được. Có điều, tốt nhất… cậu nên dùng thân phận người mua…” Lý Manh Kỳ suy nghĩ một lúc, nói: “Nếu ngay cả ông chủ Lý mà cũng không biết, vậy chứng tỏ bọn chúng không bán hàng ở Tần Sơn!”
“Được!”
Triệu Ngọc gật đầu, trong lòng lại đang suy nghĩ, xem ra phố Chợ Hoa này thật đúng là không đơn giản. Vừa sản xuất đồ cổ giả, vừa thu mua đồ cổ thật, chẳng lẽ ở đó toàn là công ty gia đình hết à?
Những gì cần biết hắn đều đã hỏi xong, hắn bèn nhanh chóng cất điện thoại di động, quay người rời đi.
Ai ngờ, Lý Manh Kỳ chợt năn nỉ hắn: “Cậu cảnh sát, thật ngại quá, tôi có thể liếc mắt nhìn điện thoại di động của cậu chút được không? Đã lâu rồi tôi không được gặp con gái của tôi!”
Thấy Lý Manh Kỳ nhớ con đến sốt ruột, Triệu Ngọc cũng không đành lòng từ chối, bèn đưa di động cho bà ta. Lý Manh Kỳ vội vàng nhận lấy điện thoại di động, cẩn thận chu đáo nhìn ngắm bức ảnh của con gái mình. Chỉ mới nhìn như vậy vài lần, trong mắt bà ta đã ứa đầy nước mắt.
Triệu Ngọc chăm chú nhìn Lý Manh Kỳ, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, liệu người phụ nữ này còn biết chuyện gì khác nữa không?
Đồ cổ, đồ cổ… Bà ta là một người trong đường dây thu mua đồ cổ. Trừ ông chủ Lý kia ra, bà ta còn có thể nói cho mình biết gì nữa đây?
Lý Manh Kỳ đã hơn năm mươi tuổi rồi, chỉ một vụ án cửa hàng phi pháp này thôi là đã đủ phán bà ta tù chung thân. Nửa đời sau của bà ta, e là chỉ có thể ngồi trong tù bóc lịch!
Có điều, người phụ nữ này buôn bán phi pháp nhiều năm như vậy, cũng có thể coi là rất nổi danh, có lẽ…
Chờ đã…
Tần Sơn!
Cửa hàng phi pháp!
Nhiều năm như vậy!?
Như vậy…
Đột nhiên, một suy nghĩ kỳ lạ xuất hiện trong đầu Triệu Ngọc. Hắn vội vàng giật phắt điện thoại di động của mình lại, sau đó lướt hai ba lần, lập tức mở ra một tấm ảnh khác từ trong mạng nội bộ của cảnh sát.
Đây không phải bức ảnh nào khác mà chính là ảnh chụp cái xác nữ mặc đồ cổ trang năm xưa.
“Chị đại. Bà hãy nhìn thử tấm ảnh này xem, đây là một vụ án cũ từ mười tám năm trước.” Triệu Ngọc đưa ảnh chụp cho Lý Manh Kỳ, nói: “Bà hãy nhìn kỹ trang phục trên người của nạn nhân, đó là một bộ đồ cổ thật đấy. Bà hãy ráng nhớ lại xem có nghĩ ra được gì không?”
Lý Manh Kỳ không ngờ Triệu Ngọc sẽ cho mình xem ảnh xác chết, mặt lập tức trắng bệch. Cuối cùng, bà ta cực kỳ miễn cưỡng nhìn vào bức ảnh.
“Theo như kiểu dáng thì chắc là đồ triều Thanh! Hơn nữa…” Lý Manh Kỳ nhíu chặt lông mày, nói bằng giọng không chắc chắn lắm: “Quần áo sáng sủa rực rỡ như này, chắc là đồ mới?”
“Đúng thật là đồ triều Thanh, hơn nữa còn là cổ trang thật, không phải là mới mà?” Triệu Ngọc giải thích.
“Không phải, ý tôi không phải vậy… Ừ…” Lý Manh Kỳ ngượng ngùng nói: “Có thể tìm cho tôi một bộ kính lão tới đây không? Hoa mắt lắm rồi!”
“Được!” Triệu Ngọc vội vàng nhờ cảnh sát trông chừng giúp đỡ.
“Cậu cảnh sát, ý của tôi lúc nãy là bộ trang phục này chưa từng bị ai mặc. Theo tôi thấy, bộ quần áo này có lẽ là đồ vật chôn cùng, chủ nhân ngôi mộ có lẽ thuộc kiểu quý phụ!” Lý Manh Kỳ đoán.
“Ờ… Bà giỏi đấy!” Triệu Ngọc bừng tỉnh đại ngộ: “Chị đại này, chẳng phải bà cũng nghiên cứu kha khá về mộ đấy à? Thế mà còn nói không thu mua đồ xui xẻo gì đó, bà đùa tôi à?”
“Khụ! Làm nghề như chúng tôi, ít nhiều gì cũng phải hiểu một xíu chứ!” Lúc này, cảnh sát trông coi đã mang kính lão tới. Lý Manh Kỳ đeo vào, lại cẩn thận quan sát bức ảnh.
“Cậu cảnh sát, hình như tôi hơi có ấn tượng. Đây có phải là vụ án xảy ra lúc cải tạo cầu Tần Hà rất nhiều năm về trước không?” Lý Manh Kỳ nghi ngờ hỏi: “Tôi không hiểu, cậu đưa tôi xem tấm ảnh này là có ý gì?”
“Ừ…”
Triệu Ngọc đang tìm lý do thì không ngờ, ngay sau đó Lý Manh Kỳ lại nói một câu: “Lạ thật. Chuyện này tôi chưa từng nói với ai bao giờ… Làm sao cậu lại biết được chứ?”
Hả!?
Đột nhiên nghe thấy Lý Manh Kỳ nói vậy, Triệu Ngọc không khỏi giật mình.
Ý… ý gì thế?
Chẳng… Chẳng lẽ Lý Manh Kỳ có liên quan đến vụ án xác chết nữ mặc đồ cổ trang?
“Ha ha…” Lý Manh Kỳ chợt bật cười, nghiêm túc nói: “Được rồi, nếu lúc trước tôi chẳng tiết lộ gì, vậy bây giờ nói cho cậu biết cũng không sao! Thật ra, tôi đã từng gặp nạn nhân trong ảnh!”
Hả!?
Bà mẹ nó chứ! Đây… đây là kịch bản khỉ gì vậy?
Triệu Ngọc giật bắn người, hôm nay hắn đâu có mở được quẻ Cấn đâu! Sao bỗng nhiên lại tìm ra được tình tiết quan trọng thế này?
“Bà biết người phụ nữ này là ai?” Triệu Ngọc kinh ngạc hỏi.
“Không biết.” Lý Manh Kỳ nghiêm túc trả lời: “Chỉ là từng gặp qua một lần mà thôi!”
“Hả? Từng gặp?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Sao mà gặp được?”
“Haizzz! Dù sao cũng trôi qua nhiều năm như vậy rồi, nói thì nói vậy!” Lý Manh Kỳ cầm điện thoại của Triệu Ngọc lên: “Công việc của tôi là tiếp quản từ tay cha chồng tôi. Đại khái là hai mươi năm trước, khi đó tôi vẫn chỉ là một người hầu bé nhỏ của cha chồng tôi, hỗ trợ quản lý một ít sổ sách này nọ mà thôi.”
“Tôi từng gặp người phụ nữ này ngay trong thư phòng của cha chồng, hơn nữa không chỉ một lần!” Lý Manh Kỳ nhớ lại: “Đó là một cô gái phương Nam, cực kỳ xinh đẹp, chỉ nhìn thoáng qua một lần thôi là nhớ mãi không quên.”
“Hả? Vậy… Cô ta là người thế nào? Làm nghề gì?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Tôi đoán, có lẽ cũng làm nghề giống như chúng tôi, nhưng chẳng qua cũng chỉ là suy đoán thôi. Cha chồng tôi làm việc rất nghiêm túc cẩn thận, tính khí cũng nóng nảy, tôi không dám hỏi!” Lý Manh Kỳ suy nghĩ rồi nói: “Khoảng hai ba năm sau, tôi đọc được tin tức trên báo chí, cùng với thông báo tìm người nhận diện cái xác của chính phủ. Mặc dù thi thể đã hơi hư thối, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra, chắc chắn là người phụ nữ đó!”
Chậc chậc…
Triệu Ngọc lắng nghe. Theo như những lời bà ta nói thì vụ án xác nữ mặc đồ cổ trang kia cũng vô cùng phức tạp.
“Đừng trách tôi biết chuyện mà không báo nhé!” Lý Manh Kỳ thản nhiên nói: “Nghề của chúng tôi không thể lộ ra ngoài ánh sáng, mà điều kiêng kỵ nhất chính là liên hệ với cảnh sát. Hơn nữa, hình như quan hệ giữa cha chồng tôi và người phụ nữ này không tầm thường. Tôi còn lo lắng không biết cái chết của cô ta có liên quan đến cha chồng tôi không kìa! Bởi vậy tôi càng không dám nói lung tung!”
“Ừm… Làm sao… Đã nhiều năm như vậy, vụ án này còn chưa phá được ư?” Lý Manh Kỳ cảm thấy rất hứng thú, nói tiếp: “Tôi nhớ khi ấy vụ án này rất chấn động, trong thôn còn vì chuyện này mà mời không ít hòa thượng về làm pháp sự đấy!”
“Cậu cảnh sát, tôi nghĩ như này, sở dĩ người phụ nữ kia chết, chắc chắn là có liên quan đến tình cảm, bởi vì cô ta thật sự rất xinh đẹp! Tôi sống lâu như vậy mà cũng chưa từng thấy ai đẹp nhường này!”
Có liên quan đến tình cảm?
Bị tình nhân giết hả?
“Còn nữa, tôi còn nhớ rõ một chi tiết, không biết có thể giúp gì cho các cậu không.” Lý Manh Kỳ lại nói: “Lúc ấy, khi cha chồng tôi nói chuyện với người phụ nữ đó, luôn nhắc tới hai chữ ‘cách cách’. Mãi sau này tôi mới hiểu ra, hai chữ ‘Cách Cách’ này chính là tên của người phụ nữ đó. Có lẽ là tên thân mật, hoặc là nhũ danh, hoặc là… biệt danh gì đó?”
Cách Cách?
Nghe đến đây, chân mày của Triệu Ngọc càng nhíu chặt hơn.
“Cho nên chuyện này rất là hợp tình hợp lý!” Lý Manh Kỳ thở dài: “Giết người rồi, còn mặc vào cho cô ta một bộ đồ đỏ đời Thanh. Không phải vì tình thì còn có thể vì cái gì nữa?”