Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-382.txt
Chương 382: Lừa qua gạt lại
Vốn dĩ Dương Hồng và Hoa Hoa vẫn luôn chờ Triệu Ngọc xuất hiện để tự nói lời cảm ơn với hắn. Các cô biết công việc của hắn rất bận nên ban ngày cũng không dám gọi điện, thành ra lúc nào cũng phải chú ý tới cửa nhà hắn xem có động tĩnh gì không.
Lúc này Hoa Hoa đang quỳ trước mặt Triệu Ngọc, ôm chặt lấy chân hắn khóc nức nở: “Anh Ngọc, thực sự cám ơn anh! Nếu không có anh, bây giờ em... bây giờ em... Hu hu hu...”
“Cô làm2gì vậy? Mau đứng lên đi...” Triệu Ngọc vội vàng đỡ cô đứng lên. Nhưng bởi vì hắn còn đang ôm một cái hộp lớn nên lọng cọng mãi mới mở được cửa nhà: “Vào đi, vào trong phòng rồi nói...”
Hoa Hoa đợi Triệu Ngọc đặt chiếc hộp xuống rồi lại tiếp tục nhào vào ngực hắn: “Anh Ngọc, cho dù có làm trâu làm ngựa, em nhất định cũng sẽ trả lại số tiền nợ cho anh! Lần này em thật sự biết sai rồi, về sau em nhất định sẽ sống thật tốt!8Hu hu hu...”
Nhìn thấy Hoa Hoa khóc sướt mướt như vậy, Triệu Ngọc lại cảm thấy rầu rĩ. Khi xưa, tình cảnh giống như thế này từng diễn ra gần như hàng ngày ngay trước mắt hắn.
Hoa Hoa coi như may mắn, ít nhất còn có Triệu Ngọc giúp cô ta giải quyết vấn đề!
Nhưng những kẻ đi vay nặng lãi khác, có mấy ai được may mắn như thế? Có người bị đánh cho đầu rơi máu chảy, thương tích đầy mình. Có người bị ép bán nhà, bán xe, bán cả vợ! Những6phụ nữ giống như Hoa Hoa, chỉ sợ kết cục còn thê thảm hơn....
“Được rồi, tiền bạc chỉ là việc nhỏ!” Triệu Ngọc đỡ Hoa Hoa dậy rồi nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Chờ cô có tiền, từ từ trả sau! Hoa Hoa, Triệu Ngọc tôi không muốn giả bộ làm thánh nhân gì, nhưng là một cảnh sát, tôi vẫn phải nhắc nhở cô một chút. Sau này, tốt nhất cô đừng làm cái nghề này nữa! Nghề này không dễ gặp được người tốt đâu!”
Nói xong câu này, Triệu Ngọc liếc nhìn3về phía Dương Hồng. Cô ta cúi đầu im lặng, hiển nhiên là không có tư cách gì để nhận xét.
“Thế này đi! Tôi có quen một người bạn vừa mới mở phòng tập gym!” Triệu Ngọc nói: “Nếu cô muốn chuyển nghề thì có thể thử xem sao. Chỗ đó chắc vẫn còn thiếu người!”
“Em đã nghĩ thông suốt rồi!” Hoa Hoa vừa khóc vừa nói: “Em không muốn làm công việc kia nữa! Không có ai coi em là con người cả! Anh Ngọc, em thực sự không biết nên cảm ơn anh5như thế nào! Chị Hồng đã nhờ người tìm việc giúp em ở bệnh viện thú y, em cũng sắp đi làm rồi. Tuy rằng tiền lương không cao nhưng ít ra là tiền sạch sẽ! Anh Ngọc, anh yên tâm, về sau nhất định em sẽ cố gắng làm người đàng hoàng!”
“Vậy thì tốt rồi! Vậy thì tốt rồi!”
Sau đó, ba người họ nói chuyện thêm một lúc. Dương Hồng nhìn ra Triệu Ngọc có vẻ hơi mệt nên kéo Hoa Hoa đi về.
Nghe được tiếng đóng cửa của nhà đối diện, trong lòng Triệu Ngọc lại tựa như có một cánh cửa vừa mở rộng ra. Tuy rằng Hoa Hoa với hắn không phải là người thân quen nhưng nhìn thấy cô ta thành tâm hối cải muốn bắt đầu cuộc sống mới, hắn lại có cảm giác như mình vừa đạt được thành tựu gì đó, cảm thấy rất thoải mái và hài lòng.
Chẳng lẽ... Đây là cảm giác khi làm được chuyện tốt sao?
Ai dà.....
Triệu Ngọc quay lại mở thùng giấy ra. Tuy rằng tốn một số tiền cho Hoa Hoa nhưng nhìn chung hắn cũng không bị lỗ gì cả! Không biết bình hoa này trị giá bao nhiêu tiền đây?
Nghĩ vậy, Triệu Ngọc liền rút di động ra tìm kiếm, không ngờ kết quả thu được lại không thể tưởng tượng nổi. Theo như giá cả trên mạng, trong buổi đấu giá gần đây nhất, một bình hoa Quân Diêu tương tự được bán đến tận chín triệu sáu trăm nghìn đồng!
Bà mẹ nó chứ!
Triệu Ngọc nhìn chiếc bình cổ của mình. Tuy rằng miệng bình bị mẻ một chút nhưng chắc giá cũng được vài triệu chứ? Đây… đây đâu phải là “không lỗ”, mà là “lời to” mới đúng!
Ha ha ha... ông chủ Lý Tu Sinh này đúng là quý nhân, sau này nên qua lại với ông ta nhiều hơn một chút mới được. Nghĩ thế, Triệu Ngọc vừa đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm gội, vừa mở camera theo dõi trong đầu mình.
Tuy rằng ngoài miệng Triệu Ngọc khen Lý Tu Sinh nức nở nhưng theo bản năng hắn lại không tin được ông ta! Một thương nhân mồm miệng khéo léo nhưng trong lòng lại toan tính trăm đường như Lý Tu Sinh, hắn nhất định phải đề phòng.
Vì thế, nhân lúc chào tạm biệt Lý Tu Sinh, Triệu Ngọc đã cố tình gắn một cái máy quay tàng hình lên người ông ta, nhằm giám sát tất cả mọi hành động của ông ta.
Triệu Ngọc biết sở dĩ Lý Tu Sinh phối hợp điều tra phá án với mình, chẳng qua là vì hắn đã nắm được nhược điểm của ông ta mà thôi. Người giống như ông ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị người khác khống chế, chắc chắn trong thời gian ngắn sắp tới ông ta sẽ có hành động!
Hơn nữa, Triệu Ngọc biết rằng ngay cả Phì Tràng mà còn có băng nhóm riêng của mình, nói chi tới ông chủ lớn đứng sau tấm màn như Lý Tu Sinh, tất nhiên sẽ còn lợi hại hơn!
Trong trường hợp ông ta không muốn Triệu Ngọc mở miệng mà sử dụng những thủ đoạn ác độc, hiển nhiên hắn sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm!
Mặc dù Lý Tu Sinh nói năng có vẻ thẳng thắn chắc nịch, hứa hẹn đảm bảo đủ điều, nhưng Triệu Ngọc vẫn không tin ông ta, lo rằng ông ta cấu kết với đám trộm mộ kia. Sở dĩ ông ta không chịu khai báo là do sợ mình bị liên lụy mà thôi.
Vì những yếu tố trên nên Triệu Ngọc thà rằng lãng phí mất một cái máy quay tàng hình quý báu, chứ không thể bỏ qua.
Cuối cùng, quả nhiên Triệu Ngọc đoán không sai. Ngay trong lúc hắn vừa tắm vừa quan sát camera, hắn đã phát hiện ra một thứ.
Thật không ngờ Lý Tu Sinh quả thật không đơn giản. Trời đã tối muộn thế này nhưng trên màn hình camera, ông ta vẫn còn đang bận rộn làm gì đó tại một nơi hẻo lánh bí mật!
Ngoài Lý Tu Sinh ra còn có bà vợ béo ục ịch của ông ta cùng hai người đàn ông khác. Triệu Ngọc đã đọc kỹ hồ sơ về ông ta, nên hắn biết được họ chính là con trai ông ta!
Một nhà bốn người đang lục đục chuyển đồ gì đó ở chỗ tầng hầm của cửa hàng hoa. Bọn họ khiêng tất cả thùng lớn thùng nhỏ để lên chiếc BMW.
Ha ha ha...
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Ngọc vui vẻ ngâm nga một khúc hát, càng tắm càng cảm thấy thoải mái...
Cuối cùng, chờ tới khoảng mười giờ tối, lúc Triệu Ngọc chuẩn bị đi ngủ, cả nhà Lý Tu Sinh mới chuyển đồ xong. Bọn họ chuyển hết những thùng hàng này tới một tiệm hoa có tên là Hoa Cỏ Phương Nam.
Thú vị đây!
Nhìn đống thùng to nhỏ này, đương nhiên Triệu Ngọc đoán được bên trong là cái gì. Chưa cần đến một phút mà hắn đã nghĩ ra cả trăm cách làm giàu bất chính rồi...
Có điều việc theo dõi này đã chứng minh rằng mặc dù Lý Tu Sinh là một kẻ buôn lậu đồ cổ, nhưng ông ta không hề có quan hệ gì với kẻ trộm mộ trong vụ án giết người kia!
Vì thế Triệu Ngọc quyết định vẫn giữ lại con cá lớn Lý Tu Sinh này, sau này đói bụng mới từ từ ăn sau.
Theo tình hình trước mắt, điều quan trọng nhất vẫn là giải quyết vụ án này đã.
Triệu Ngọc thực sự đã rất mệt, hắn lên giường nằm không được bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Tuy nhiên giấc ngủ của hắn lại chập chờn không yên. Từ tối hôm qua đến giờ đã xảy ra quá nhiều chuyện, đặc biệt là tiến triển của vụ án giết người trong mộ cổ luôn khiến hắn cảm thấy nao núng bất an.
Chính vì thế, hắn đã gặp rất nhiều ác mộng. Thậm chí hắn còn mơ thấy mình nằm trong quan tài, mà trong quan tài còn có một người phụ nữ đang mặc trang phục cổ...
Vốn dĩ Dương Hồng và Hoa Hoa vẫn luôn chờ Triệu Ngọc xuất hiện để tự nói lời cảm ơn với hắn. Các cô biết công việc của hắn rất bận nên ban ngày cũng không dám gọi điện, thành ra lúc nào cũng phải chú ý tới cửa nhà hắn xem có động tĩnh gì không.
Lúc này Hoa Hoa đang quỳ trước mặt Triệu Ngọc, ôm chặt lấy chân hắn khóc nức nở: “Anh Ngọc, thực sự cám ơn anh! Nếu không có anh, bây giờ em... bây giờ em... Hu hu hu...”
“Cô làm2gì vậy? Mau đứng lên đi...” Triệu Ngọc vội vàng đỡ cô đứng lên. Nhưng bởi vì hắn còn đang ôm một cái hộp lớn nên lọng cọng mãi mới mở được cửa nhà: “Vào đi, vào trong phòng rồi nói...”
Hoa Hoa đợi Triệu Ngọc đặt chiếc hộp xuống rồi lại tiếp tục nhào vào ngực hắn: “Anh Ngọc, cho dù có làm trâu làm ngựa, em nhất định cũng sẽ trả lại số tiền nợ cho anh! Lần này em thật sự biết sai rồi, về sau em nhất định sẽ sống thật tốt!8Hu hu hu...”
Nhìn thấy Hoa Hoa khóc sướt mướt như vậy, Triệu Ngọc lại cảm thấy rầu rĩ. Khi xưa, tình cảnh giống như thế này từng diễn ra gần như hàng ngày ngay trước mắt hắn.
Hoa Hoa coi như may mắn, ít nhất còn có Triệu Ngọc giúp cô ta giải quyết vấn đề!
Nhưng những kẻ đi vay nặng lãi khác, có mấy ai được may mắn như thế? Có người bị đánh cho đầu rơi máu chảy, thương tích đầy mình. Có người bị ép bán nhà, bán xe, bán cả vợ! Những6phụ nữ giống như Hoa Hoa, chỉ sợ kết cục còn thê thảm hơn....
“Được rồi, tiền bạc chỉ là việc nhỏ!” Triệu Ngọc đỡ Hoa Hoa dậy rồi nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Chờ cô có tiền, từ từ trả sau! Hoa Hoa, Triệu Ngọc tôi không muốn giả bộ làm thánh nhân gì, nhưng là một cảnh sát, tôi vẫn phải nhắc nhở cô một chút. Sau này, tốt nhất cô đừng làm cái nghề này nữa! Nghề này không dễ gặp được người tốt đâu!”
Nói xong câu này, Triệu Ngọc liếc nhìn3về phía Dương Hồng. Cô ta cúi đầu im lặng, hiển nhiên là không có tư cách gì để nhận xét.
“Thế này đi! Tôi có quen một người bạn vừa mới mở phòng tập gym!” Triệu Ngọc nói: “Nếu cô muốn chuyển nghề thì có thể thử xem sao. Chỗ đó chắc vẫn còn thiếu người!”
“Em đã nghĩ thông suốt rồi!” Hoa Hoa vừa khóc vừa nói: “Em không muốn làm công việc kia nữa! Không có ai coi em là con người cả! Anh Ngọc, em thực sự không biết nên cảm ơn anh5như thế nào! Chị Hồng đã nhờ người tìm việc giúp em ở bệnh viện thú y, em cũng sắp đi làm rồi. Tuy rằng tiền lương không cao nhưng ít ra là tiền sạch sẽ! Anh Ngọc, anh yên tâm, về sau nhất định em sẽ cố gắng làm người đàng hoàng!”
“Vậy thì tốt rồi! Vậy thì tốt rồi!”
Sau đó, ba người họ nói chuyện thêm một lúc. Dương Hồng nhìn ra Triệu Ngọc có vẻ hơi mệt nên kéo Hoa Hoa đi về.
Nghe được tiếng đóng cửa của nhà đối diện, trong lòng Triệu Ngọc lại tựa như có một cánh cửa vừa mở rộng ra. Tuy rằng Hoa Hoa với hắn không phải là người thân quen nhưng nhìn thấy cô ta thành tâm hối cải muốn bắt đầu cuộc sống mới, hắn lại có cảm giác như mình vừa đạt được thành tựu gì đó, cảm thấy rất thoải mái và hài lòng.
Chẳng lẽ... Đây là cảm giác khi làm được chuyện tốt sao?
Ai dà.....
Triệu Ngọc quay lại mở thùng giấy ra. Tuy rằng tốn một số tiền cho Hoa Hoa nhưng nhìn chung hắn cũng không bị lỗ gì cả! Không biết bình hoa này trị giá bao nhiêu tiền đây?
Nghĩ vậy, Triệu Ngọc liền rút di động ra tìm kiếm, không ngờ kết quả thu được lại không thể tưởng tượng nổi. Theo như giá cả trên mạng, trong buổi đấu giá gần đây nhất, một bình hoa Quân Diêu tương tự được bán đến tận chín triệu sáu trăm nghìn đồng!
Bà mẹ nó chứ!
Triệu Ngọc nhìn chiếc bình cổ của mình. Tuy rằng miệng bình bị mẻ một chút nhưng chắc giá cũng được vài triệu chứ? Đây… đây đâu phải là “không lỗ”, mà là “lời to” mới đúng!
Ha ha ha... ông chủ Lý Tu Sinh này đúng là quý nhân, sau này nên qua lại với ông ta nhiều hơn một chút mới được. Nghĩ thế, Triệu Ngọc vừa đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm gội, vừa mở camera theo dõi trong đầu mình.
Tuy rằng ngoài miệng Triệu Ngọc khen Lý Tu Sinh nức nở nhưng theo bản năng hắn lại không tin được ông ta! Một thương nhân mồm miệng khéo léo nhưng trong lòng lại toan tính trăm đường như Lý Tu Sinh, hắn nhất định phải đề phòng.
Vì thế, nhân lúc chào tạm biệt Lý Tu Sinh, Triệu Ngọc đã cố tình gắn một cái máy quay tàng hình lên người ông ta, nhằm giám sát tất cả mọi hành động của ông ta.
Triệu Ngọc biết sở dĩ Lý Tu Sinh phối hợp điều tra phá án với mình, chẳng qua là vì hắn đã nắm được nhược điểm của ông ta mà thôi. Người giống như ông ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị người khác khống chế, chắc chắn trong thời gian ngắn sắp tới ông ta sẽ có hành động!
Hơn nữa, Triệu Ngọc biết rằng ngay cả Phì Tràng mà còn có băng nhóm riêng của mình, nói chi tới ông chủ lớn đứng sau tấm màn như Lý Tu Sinh, tất nhiên sẽ còn lợi hại hơn!
Trong trường hợp ông ta không muốn Triệu Ngọc mở miệng mà sử dụng những thủ đoạn ác độc, hiển nhiên hắn sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm!
Mặc dù Lý Tu Sinh nói năng có vẻ thẳng thắn chắc nịch, hứa hẹn đảm bảo đủ điều, nhưng Triệu Ngọc vẫn không tin ông ta, lo rằng ông ta cấu kết với đám trộm mộ kia. Sở dĩ ông ta không chịu khai báo là do sợ mình bị liên lụy mà thôi.
Vì những yếu tố trên nên Triệu Ngọc thà rằng lãng phí mất một cái máy quay tàng hình quý báu, chứ không thể bỏ qua.
Cuối cùng, quả nhiên Triệu Ngọc đoán không sai. Ngay trong lúc hắn vừa tắm vừa quan sát camera, hắn đã phát hiện ra một thứ.
Thật không ngờ Lý Tu Sinh quả thật không đơn giản. Trời đã tối muộn thế này nhưng trên màn hình camera, ông ta vẫn còn đang bận rộn làm gì đó tại một nơi hẻo lánh bí mật!
Ngoài Lý Tu Sinh ra còn có bà vợ béo ục ịch của ông ta cùng hai người đàn ông khác. Triệu Ngọc đã đọc kỹ hồ sơ về ông ta, nên hắn biết được họ chính là con trai ông ta!
Một nhà bốn người đang lục đục chuyển đồ gì đó ở chỗ tầng hầm của cửa hàng hoa. Bọn họ khiêng tất cả thùng lớn thùng nhỏ để lên chiếc BMW.
Ha ha ha...
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Ngọc vui vẻ ngâm nga một khúc hát, càng tắm càng cảm thấy thoải mái...
Cuối cùng, chờ tới khoảng mười giờ tối, lúc Triệu Ngọc chuẩn bị đi ngủ, cả nhà Lý Tu Sinh mới chuyển đồ xong. Bọn họ chuyển hết những thùng hàng này tới một tiệm hoa có tên là Hoa Cỏ Phương Nam.
Thú vị đây!
Nhìn đống thùng to nhỏ này, đương nhiên Triệu Ngọc đoán được bên trong là cái gì. Chưa cần đến một phút mà hắn đã nghĩ ra cả trăm cách làm giàu bất chính rồi...
Có điều việc theo dõi này đã chứng minh rằng mặc dù Lý Tu Sinh là một kẻ buôn lậu đồ cổ, nhưng ông ta không hề có quan hệ gì với kẻ trộm mộ trong vụ án giết người kia!
Vì thế Triệu Ngọc quyết định vẫn giữ lại con cá lớn Lý Tu Sinh này, sau này đói bụng mới từ từ ăn sau.
Theo tình hình trước mắt, điều quan trọng nhất vẫn là giải quyết vụ án này đã.
Triệu Ngọc thực sự đã rất mệt, hắn lên giường nằm không được bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Tuy nhiên giấc ngủ của hắn lại chập chờn không yên. Từ tối hôm qua đến giờ đã xảy ra quá nhiều chuyện, đặc biệt là tiến triển của vụ án giết người trong mộ cổ luôn khiến hắn cảm thấy nao núng bất an.
Chính vì thế, hắn đã gặp rất nhiều ác mộng. Thậm chí hắn còn mơ thấy mình nằm trong quan tài, mà trong quan tài còn có một người phụ nữ đang mặc trang phục cổ...
Bình luận facebook