• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (15 Viewers)

  • cuong-tham-391.txt

Chương 391: Thầy lý không an phận




Tuy trong đầu Triệu Ngọc nảy ra ý nghĩ xấu ấy, thế nhưng hắn biết rõ, muốn tìm ra được tượng Phật còn khó hơn cả lên trời! Hơn nữa, cho dù thật sự có thể tìm thấy thì sau cùng cũng chẳng2có cách nào mà chiếm làm của riêng được!



Có điều, hắn từng nghe Lương Hoan nói rằng trong “Luật đồ thất lạc” và “Luật di sản văn hóa” đều có quy định, nếu như tìm ra kho báu, tuy đồ vật thuộc về8quốc gia, thế nhưng vẫn có thể lấy được một phần tiền thưởng.



Hơn nữa, phần tiền thưởng này liên quan trực tiếp đến cấp bậc của kho báu. Hồi trước hắn nhặt được hai trăm ngàn ngàn tiền giấy cũ của ông Đào,6căn cứ theo pháp luật, hắn hoàn toàn có thể nhận được hơn một ngàn đồng.



Vậy nếu như tìm thấy tượng Phật bằng vàng vô giá thì sao? Đến lúc đó, cho dù có là một phần trăm, một phần nghìn cũng đủ3để hắn phát tài rồi!



Hì hì hì... Nếu như hắn nhoáng một cái đã giàu sụ lên như vậy, thế thì có phải hắn lại tiến thêm được một bước đến gần ngày cưới cô vợ Miêu Anh vừa đẹp vừa giàu không?



Thế5nhưng... sau khi Triệu Ngọc thu lại những suy nghĩ vớ vẩn tràn ngập trong đầu, một vấn đề vô cùng quan trọng lại được bày ra trước mắt.



Nếu như đám trộm mộ kia đang tìm kiếm manh mối trên kinh Phật, vậy thì... bọn chúng vừa lục lọi phòng tư liệu của Cục Văn hóa Khảo cổ, vừa lục lọi hồ sen ở chùa Kim Phật, thế rốt cuộc đã tìm ra được manh mối xác thực chưa?



Đến nay đã qua bảy ngày kể từ ngày bọn chúng ghé thăm chùa Kim Phật rồi! Trong bảy ngày này, có khi nào bọn chúng đã tìm ra tượng Phật bằng vàng?



Kim Phật... Kim Phật...



Kinh Phật... Kinh Phật...



Sau một lúc vắt óc suy nghĩ, Triệu Ngọc cảm thấy nếu muốn đuổi theo dấu chân của bọn trộm mộ, biết được bọn chúng đã đi đâu, vậy thì trước tiên phải biết được rốt cuộc bọn chúng đã tìm thấy gì trong kinh Phật?



Nhưng mà... những kinh Phật này đều không giống nhau, phạm vi vô cùng lớn. Mà đám trộm mộ lại không hề lưu lại dấu vết rõ ràng nào, như thế thì phá giải kiểu gì đây?



Cũng không thể sao chép lại toàn bộ kinh Phật, rồi sau đó phân tích chi tiết từng chữ một đấy chứ? Lượng công việc đó nhiều chết đi được!



Suy đi tính lại, Triệu Ngọc cảm thấy muốn tìm ra biện pháp thì vẫn cần phải bắt tay từ ba vị chuyên gia kia, xem thử trong tư liệu của bọn họ có ghi chép gì về kinh Phật không?



Vả lại, hắn nghi ngờ ba vị chuyên gia này có khi còn có phòng làm việc bí mật gì đó. Trên người bọn họ nhất định vẫn còn rất nhiều bí mật không thể cho người khác biết!



Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc liền giao toàn quyền xử lý chuyện ở chùa Kim Phật cho Lương Hoan phụ trách. Một mặt, hắn ra chỉ thị cho anh ta sắp xếp lại những kinh Phật bị bọn trộm mộ đụng đến. Mặt khác, hắn bảo Khoa Giám định pháp y tiếp tục tìm kiếm manh mối và chứng cứ.



Trong khi đó, hắn sẽ lái xe đi tìm Miêu Anh!



Lúc này, Miêu Anh vẫn còn đang ở Cục Văn hóa Khảo cổ điều tra tình hình cụ thể về tư liệu bị mất cắp. Triệu Ngọc muốn hội hợp với cô trước, rồi sau đó lại cùng nhau đến nhà ba vị chuyên gia kia tra tìm manh mối.



Trên đường đi đến Cục Văn hóa Khảo cổ, hắn vẫn luôn gắng sức suy nghĩ về tình tiết vụ án và tung tích của kim Phật. Nếu đúng như quản lý khu du lịch đã từng nói, hồ sen tuy là di tích cổ, thế nhưng vào thời nhà Thanh cũng từng trải qua cuộc tu sửa trên quy mô lớn, cho nên tượng Phật bằng vàng chắc chắn không ở trong chùa Kim Phật!



Ai ngờ, trong lúc hắn đang suy nghĩ, bậc thầy Lý Tu Sinh kia lại bất chợt gọi điện thoại cho hắn: “Cậu cảnh sát, khụ khụ khụ...” Rõ ràng ông ta vẫn còn đang ốm, sau khi ho vài cái xong mới nói: “Tối hôm qua tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi còn cố ý nghiên cứu rất nhiều tư liệu lịch sử! Cậu đoán thử xem, tôi đã phát hiện ra một chuyện... khụ khụ...”



“Ừ?” Triệu Ngọc hưng phấn hẳn lên, vội vàng thúc giục: “Chuyện gì?”



“Khâu Tử Húc - Khâu Thành chính là Thái thú thuộc thời kỳ Minh Vạn Lịch*. Tuy không rõ năm sinh và năm mất của người này, nhưng tôi đã dựa vào những tư liệu lịch sử khác mà suy ra, vào cuối thời kỳ nhậm chức của ông ta chính là lúc triều đại nhà Minh đang bấp bênh, không ổn định!”



* Minh Vạn Lịch: Minh Thần Tông (4/9/1563 – 18/8/1620) hay Vạn Lịch Đế, là vị hoàng đế thứ 14 của nhà Minh trong lịch sử Trung Quốc. Năm 1572, ông lên ngôi Hoàng đế, lấy niên hiệu là Vạn Lịch.



“Hồi đó, vùng Tần Sơn của chúng ta chính là nơi gặp nhiều thiên tai nhất. Sau này Trương Hiến Trung đã từng chiếm lĩnh được khu Lư Nha.”



“Cậu thấy đó, ngôi mộ của Thái thú Khâu được xây dựng vô cùng xa hoa. Điều này cho thấy đến tận lúc ông ta qua đời, Lư Nha vẫn khá là yên ổn. Thế nhưng sau khi ông ta chết, cũng gần đến lúc thiên hạ đại loạn!



“Cho nên tôi đang nghĩ, nếu Khâu Thành thật sự cất giấu tượng Phật, vậy thì... ông ta giữ tượng Phật để làm gì?”



“Giữ lại làm gì?” Triệu Ngọc không biết Lý Tu Sinh muốn nói gì.



“Chắc chắn là muốn lưu lại cho con cháu rồi!” Lý Tu Sinh phấn khích nói ra suy đoán của bản thân mình: “Có lẽ Khâu Thành đã nhìn ra triều đại nhà Minh sắp suy vong, cho nên đã cất giấu chút báu vật, giữ lại cho đám con cháu! Như vậy mới có thể khiến cho đời sau sống sót được trong lúc chiến loạn! Nếu như suy đoán của tôi là thật, vậy thì ông ta nhất định phải tìm một nơi thỏa đáng để cất giấu bảo vật đúng không? Chắc là ông ta không cất giấu trong mộ phần của mình đâu! Theo tôi thấy, đám trộm mộ kia căn bản là không tìm thấy được tượng Phật ở trong mộ! Bọn chúng giết người chắc là xuất phát từ việc giận cá chém thớt!”



“Ừm...”



Triệu Ngọc khẽ gật đầu, Lý Tu Sinh nói cũng khá có lý. Tuy nhiên, nếu như Khâu Thành thật sự lưu lại cho đời sau, vậy chẳng phải mấy pho tượng Phật đó đã bị đám con cháu lấy đi hết rồi? Nếu thế thật thì còn đi đâu để mà tìm tượng Phật bằng vàng nữa?



Vả lại, nếu như đám trộm mộ đã mất đi manh mối của tượng Phật bằng vàng, vậy thì bọn chúng còn hao công tốn sức đột nhập vào Cục Văn hóa Khảo cổ với chùa Kim Phật để làm gì?



Nghĩ như vậy, Triệu Ngọc cũng không kiêng kỵ nữa mà kể luôn hai chuyện này cho Lý Tu Sinh biết. Sau khi nghe xong, ông ta cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.



“Vậy... khụ khụ... nếu là như vậy...” Lý Tu Sinh kinh hãi nói: “Chẳng phải đám mất nết kia... à... đám trộm mộ kia đã nắm được manh mối chính xác của tượng Phật rồi mới làm như vậy sao? Không thấy thỏ thì không thả chim ưng, chắc chắn bọn chúng biết gì đó...”



“Đúng vậy!” Triệu Ngọc thừa nhận: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi cảm thấy có lẽ ba vị chuyên gia kia đã tận mắt nhìn thấy tượng Phật ở đâu đó, nên họ khẳng định chắc chắn rằng nó quả thực tồn tại, hơn nữa cũng không bị người ta đụng đến!”



“Ái chà... Nếu là như thế thật, các cậu phải nắm lấy thật chặt đấy! Cũng đã qua lâu như vậy rồi, tôi lo là...” Lý Tu Sinh lộ ra vẻ vô cùng sốt ruột: “Không bằng... chốc nữa tôi tìm một vài bài nghiên cứu về kinh Phật, rồi góp ý cho các cậu!”



“Được đấy, được đấy! Vậy thì quá cảm ơn ông rồi!”



Tuy miệng Triệu Ngọc nói khách sáo như vậy, thế nhưng trong lòng lại chợt hẫng mất một nhịp. Bởi vì, hắn đã nghe ra được giọng điệu của Lý Tu Sinh có vẻ gì đó là lạ.



“Ha ha ha... Sao lại nói thế chứ, cảnh sát và nhân dân cùng một nhà mà! Có thể đóng góp một phần sức lực, đây cũng là niềm vinh hạnh của tôi!”



Hai người lại khách sáo với nhau thêm vài câu rồi mới cùng cúp điện thoại.



Có điều, Triệu Ngọc lại vội vã dừng xe ở bên đường, sau đó mở máy theo dõi trong đầu. Bởi vì thời gian dùng máy quay tàng hình kéo dài trong 24 giờ, cho nên lúc này vẫn chưa mất hiệu lực.



Sau khi mở ra, Triệu Ngọc lập tức nhìn thấy Lý Tu Sinh vẫn đang nằm trên giường bệnh, tay vẫn đang truyền dịch. Thế nhưng... bên cạnh giường bệnh của ông ta lại vây quanh một đống người!



Nhìn những người này ai ai cũng thô lỗ, tục tằn, nhìn là biết đều là người trong giang hồ. Xem ra họ là mấy người người bạn “chung đường” làm ăn với Lý Tu Sinh.



Thấy Lý Tu Sinh ngắt điện thoại, đám người này liền bắt đầu thảo luận sôi nổi, mỗi người một câu. Rõ ràng là bọn họ đang bàn bạc chuyện liên quan đến tượng Phật bằng vàng.



Hử?



Triệu Ngọc khẽ nhướng mày, trong lòng lầm bầm, hay lắm thầy Lý à! Ông đã bệnh đến mức này rồi mà vẫn cứ nhớ nhung đến tượng Phật! Không lẽ thằng cha nhà ông cũng muốn chạy tới húp một chén canh sao?



Hừ hừ...



Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng. Được lắm, nếu ông đã muốn lội vào vũng nước đục này, tôi cũng không ngăn ông! Dù sao thì trong tay tôi đang nắm điểm yếu của ông, cho nên tôi còn đang ước gì ông cũng nhảy vào cơ!



Lần này, trận đại chiến tìm kiếm bảo vật càng ngày càng náo nhiệt rồi...



Triệu Ngọc đang âm thầm ghi nhớ mặt mũi đám bạn bè của Lý Tu Sinh thì điện thoại lại vang lên lần nữa, lần này là Lan Bác gọi tới. Trong điện thoại, giọng nói của cậu ta như lạc đi: “Hỏng rồi, anh Ngọc! Anh... anh anh anh mau tới Cục Văn hóa Khảo cổ đi! Đội trưởng Miêu, chị ấy… đánh nhau rồi!!”



Hả!?



Vừa nghe thấy Miêu Anh đánh nhau với người khác, Triệu Ngọc lập tức ngồi thẳng người lại, đạp chân ga hết cỡ, chạy thẳng tới Cục Văn hóa Khảo cổ...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom