• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (4 Viewers)

  • cuong-tham-398.txt

Chương 398: Ngài triệu hoang dã




“Triệu... Ngọc!” Bên trong khu rừng tĩnh mịch vang lên tiếng rống như muốn giết người của Miêu Anh: “Có phải giun đũa ăn hết não của anh rồi không? Không phải tôi nói anh mang theo hai cái lều vải à? Lều vải đâu? Cái đống này... là cái quỷ gì?”



Trước khi lên đường, rõ ràng cô đã nhìn thấy Triệu Ngọc mang theo hai bao lều vải, vì thế cô cho rằng hắn đã làm2đúng theo những gì hai người họ giao hẹn với nhau. Ai ngờ, trong đó chỉ có một bao là lều vải, còn một bao thì toàn là mấy thứ gì đâu không.



“Ừ thì...” Triệu Ngọc từ tốn giải thích: “Đây là lều vải tự động kiểu mới nhất và đắt nhất trong tiệm của ông chủ, bốn năm người dùng chung cũng còn dư! Hơn nữa, chúng ta phải chủ trương tiết kiệm chứ! Đi đường8dài như vậy, chúng ta nên mang theo mấy thứ gọn nhẹ, đeo hai cái lều vải cho mệt chết à?”



“Thế túi ngủ đâu? Vì sao túi ngủ cũng chỉ mang có một cái? Đệm chống ẩm đâu? Ở đâu hả?”



Miêu Anh vừa quở trách vừa kéo dây khóa của bao đựng lều vải ra. Kết quả, bên trong là một thùng bia Tsingtao và một đống thức ăn chân gà cổ vịt...



“Mẹ kiếp! Cái này...” Miêu6Anh tức điên lên: “Triệu Ngọc! Anh xem anh mang theo những thứ gì đây? Ngài Triệu Hoang Dã, có phải anh còn mang theo đậu phộng đậu nành nữa phải không? Anh nói cho tôi biết, chúng ta lặn lội đường xa, anh mang theo bia để làm gì? Hay là anh định mở quán bán hàng trong rừng?”



“Ừm… cái này thì...” Triệu Ngọc không hề hoang mang: “Mấy thứ này dùng khi giải lao! Đi3đường cả ngày mệt như thế, uống chút bia nạp thêm năng lượng thôi!”



“Khốn nạn thành quen, tôi nể anh đấy!” Miêu Anh vừa lục túi vừa nã pháo: “Chúng ta ra ngoài phá án, anh không mang theo đèn pin, không mang theo dây thừng, ngay cả bật lửa cũng không có! Anh tự xem lại mình đi, ông trời của tôi ơi, cái này... đây là cái gì…”



Miêu Anh móc ra mấy hộp Durex lớn5từ trong túi của hắn.



“Hiểu... hiểu lầm thôi!” Lần này, Triệu Ngọc hơi đỏ mặt: “Tôi là người ngay thẳng, đừng có mà suy diễn bậy bạ! Tôi đã xem trên tivi, thứ này có thể dùng để đựng nước, hoặc buộc đồ, chắc lắm đấy!”



“Buộc đồ? Buộc cái gì? Tôi thấy hình như anh có khuynh hướng lệch lạc gì đó phải không? Anh là S hay là M* thế?” Miêu Anh giận sôi lên: “Cũng may mà tôi không tin vào kẻ được gọi là Ngài Triệu Hoang Dã như anh. Bằng không, giờ này chắc tôi chỉ biết hớp gió Tây Bắc rồi!”



* S và M là chữ viết tắt của hai từ Sadist (Bạo dâm – thích gây đau đớn cho người tình), và Masochist (Thống dâm – thích nhận đau đớn từ người tình).



Nói xong, cô quay lại kéo khóa kéo bao đựng lều vải, bắt đầu dựng căn lều duy nhất lên.



“Này... này... Đội trưởng Miêu, cô hãy nghe tôi giải thích...” Triệu Ngọc tiến lại gần, định giải thích vài câu.



“Cút! Đi nhặt củi cho tôi! Cách xa tôi ra một chút!” Miêu Anh rống lên: “Tôi đúng là bị ma ám mà! Trời ạ, tại sao tôi lại đi tin cái chày gỗ như anh chứ?”



“Được rồi, được rồi, cứ giao cho tôi!” Triệu Ngọc vội vàng đi tìm củi nhóm lửa.



Lúc này mặc dù còn chưa đến bảy giờ tối nhưng khu rừng đã tối đen. Hai người đi cả một ngày đường, cuối cùng cũng tìm được một chỗ sạch sẽ để dựng lều.



Trước khi đi lên núi, Miêu Anh vốn định tìm một người bản địa để dẫn đường cho họ, nhưng cuối cùng lại bị Triệu Ngọc đuổi đi. Vốn dĩ cô đã đặt trước được một người dẫn đường, mà cuối cùng bị hắn lén lút nhét cho hai trăm đồng rồi đuổi đi mất.



Ôi chao, Triệu Ngọc vất vả lắm mới có được cơ hội tiếp cận nữ thần, sao có thể để cho người khác quấy rối chứ? Trước khi tiến vào rừng, hắn vỗ ngực cam đoan, nói mình là chuyên gia về hoang dã, không cần đến mấy người dẫn đường làm gì.



Nhưng khi tiến vào chưa được bao lâu, hắn loay hoay mãi mà chẳng rõ hướng nào là Nam hướng nào là Bắc! Cũng may mà Miêu Anh đã có kinh nghiệm đi dã ngoại, nhờ vậy mới không đến mức đi sai đường.



Thật ra, đương nhiên mọi chuyện đều do Triệu Ngọc cố ý làm. Mặc dù kiến thức của hắn về những chuyến phiêu lưu vùng hoang dã này rất thấp, nhưng cũng không đến mức bại não đến vậy.



Sở dĩ hắn làm như vậy, chẳng phải là vì muốn gây chuyện với đại mỹ nữ sao? Bởi vì người xưa có câu, không có khó khăn thì phải tạo ra khó khăn. Chỉ có khó khăn, hai người mới có thể thân mật hơn!



Hắc hắc hắc...



Một cái lều vải, một cái túi ngủ, một hộp Durex... Ý tứ trong đó quá rõ ràng!



Triệu Ngọc vừa hát bài Trư Bát Giới cõng vợ vừa khoan thai tìm củi, đồng thời còn tưởng tượng cảnh tuyệt vời khi chung một lều vải với người đẹp vào buổi tối.



Đi đường suốt một ngày, bọn họ chỉ còn cách khu vực mà xưa kia các chuyên gia gặp phải cơn lũ khoảng ba bốn chục cây số.



Bắt đầu từ ngày mai, bọn họ sẽ chính thức tiến vào giai đoạn truy tìm. Cho nên, tối hôm nay là thời gian duy nhất mà Triệu Ngọc có để làm mấy chuyện vui với Miêu Anh. Đương nhiên, hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội tuyệt hảo như vậy.



Mà hiển nhiên, chơi thì chơi nhưng Triệu Ngọc hoàn toàn không dám chủ quan, trước đó hắn đã sử dụng một máy dò xét phiên bản nâng cấp có thể duy trì mười ngày rồi. Một khi có người mang theo thiết bị điện tử muốn tiếp cận hắn, tất nhiên sẽ không thoát khỏi máy dò xét của hắn.



Phừng phực...



Khi lửa cháy lên, sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn.



Có lẽ Miêu Anh đã nhận ra được những tính toán nho nhỏ của Triệu Ngọc nên sau khi đốt lửa xong, cô không hề nổi giận quát tháo hắn nữa. Thấy căn lều đã được dựng hoàn chỉnh, cô mang bếp dùng ngoài trời đặt lên trên đống lửa, bắt đầu nấu mì ăn.



“Ôi, thơm quá...” Triệu Ngọc hít hít cái mũi, thấy hơi đói bụng. Hắn vội tiến lên hỏi: “Đội trưởng Miêu, cô nấu cho tôi một gói đi?”



“Không!” Miêu Anh kiên quyết nói: “Anh ăn chân gà của anh đi! Tôi không ngờ anh chỉ mang theo mấy thứ này, nên bây giờ phải trữ mì lại để sau này dùng!”



“Ai nói tôi chỉ mang theo mấy món đồ này!”



Nói xong, Triệu Ngọc xách cái túi đến, móc ra hai cái túi ni lông từ bên trong, một cái thì đựng bánh nướng hạt vừng, túi còn lại thì có một bịch giấy dầu bọc lấy một con gà quay thơm nức mũi!



“Đây! Tôi không nhỏ mọn như cô đâu. Cho cô đấy, cầm đi...” Triệu Ngọc xé một cái đùi gà đưa cho Miêu Anh.



“Mẹ kiếp!” Miêu Anh choáng váng, vừa đưa tay nhận lấy cái đùi gà vừa “tán thưởng”: “Triệu Ngọc, anh đúng là một đóa hoa quý hiếm về kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã! Tôi phục anh!”



“Quá khen, quá khen rồi! Không thì sao tôi được gọi là Ngài Triệu Hoang Dã chứ? Nào...” Triệu Ngọc vừa nói vừa lôi thêm một cái túi nhỏ từ trong áo ra: “Ở đây còn có trứng vịt muối để ăn với bánh nướng đây, ngon lắm đấy!”



Mẹ ơi!



Miêu Anh suýt thì quẳng luôn cái đùi gà vào trong đống lửa…



Sau khi ăn xong, hai người lại bàn tiếp kế hoạch cho cuộc hành trình ngày mai cũng như phạm vi mà họ cần tìm kiếm. Nhưng rõ ràng Triệu Ngọc có tâm tư khác, ánh mắt thâm tình của hắn cứ dán chặt vào gương mặt xinh đẹp của Miêu Anh dưới ánh lửa. Nhịp tim hắn tăng nhanh, hoóc-môn kích thích chỉ có ở động vật giống đực nguyên thủy bắt đầu tràn khắp toàn thân của hắn.



Triệu Ngọc là một tên dày dặn kinh nghiệm, trong lúc đôi mắt xoay tròn đã tìm được điểm để hạ gục nữ thần.



“À này Đội trưởng Miêu, trước khi đi ngủ, hai chúng ta so tài một chút đi?” Triệu Ngọc đứng lên, phủi phủi quần áo, cố ý nói: “Lần trước cô dạy cho tôi mấy chiêu ở võ quán, bây giờ tôi quên mất một ít rồi. Cô dạy lại cho tôi chứ?”



“Thế nào, đồ lưu manh kia, anh lại có ý xấu gì à?” Mặc dù Miêu Anh mắng to nhưng vẫn đứng lên, đánh vài chiêu với Triệu Ngọc.



Ở ngay trên bãi đất trống bên cạnh đống lửa, hai người kẻ tung người hứng, luyện vài chiêu thức võ thuật.



Triệu Ngọc đã ủ mưu từ trước, mới đầu còn tập rất đàng hoàng, nhưng sau đó hắn bỗng quay người lại, dùng sức ôm chầm lấy Miêu Anh từ phía sau. Chiêu thức khóa người được hắn sử dụng nhuần nhuyễn, giam chặt Miêu Anh trong vòng tay mình.



“Anh... Này...” Miêu Anh cố gắng giãy giụa hai vai, nhưng Triệu Ngọc quá mạnh, cô giãy mãi mà vẫn không thoát được.



Thấy kế hoạch của mình đã đạt được, Triệu Ngọc lập tức kề sát mặt mình vào cạnh tai cô, thì thầm: “Hì hì, đội trưởng Miêu, cô thấy... chiêu này của tôi có lợi hại không?” Triệu Ngọc áp sát mặt vào tai cô, mơn trớn: “Bây giờ cô không động đậy được, nếu bị tôi hôn lên mặt, cô xem như thua rồi...”



“Triệu Ngọc, anh là tên khốn kiếp!” Miêu Anh giãy giụa kịch liệt nhưng vẫn không thoát được. Cô nôn nóng đến nỗi đỏ bừng cả khuôn mặt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom