Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-399.txt
Chương 399: Núi không che trời
“A... A...”
Miêu Anh vừa giãy giụa vừa hét lên ầm ĩ.
Triệu Ngọc ôm lấy cô từ phía sau, khóa chặt hai tay của cô, khiến cô không thể nào thoát ra được. Hắn nghiêng đầu mình về2phía trước, không ngừng chà sát lên gương mặt Miêu Anh, định vén tóc cô sang một bên để tiện âu yếm!
Trong khi đó, Miêu Anh lại càng lắc lư cơ thể và đầu mạnh hơn, không8cho Triệu Ngọc đạt được mục đích. Thế nhưng, sức mạnh của hắn vẫn lớn hơn cô rất nhiều, dù cô giãy giụa đến cỡ nào cũng tránh không thoát.
Thoạt nhìn thì hai người họ tựa như6đang luận bàn võ nghệ, nhưng trên thực tế lại giống nam nữ âu yếm hơn.
Trước đây Miêu Anh chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông như vậy, lúc này tim cô đập thật mạnh,3gương mặt đỏ bừng.
Nhưng dù sao Miêu Anh cũng là Miêu Nhân Phụng bách chiến bách thắng, cô thấy Triệu Ngọc quá mạnh mẽ và bướng bỉnh thì đành phải tìm biện pháp khác. Khi cô cảm5nhận được vị trí gò má của Triệu Ngọc, đầu tiên cô cúi đầu xuống rồi đột nhiên ngửa đầu ra sau, dùng gáy mình đập vào mặt hắn.
Có điều, trước đây Triệu Ngọc thường xuyên sử dụng chiêu này nên vẫn luôn đề phòng Miêu Anh. Hắn ỷ vào thân hình cao lớn của mình, né đầu sang một bên, thoát được chiêu tấn công đầy mạnh mẽ của cô.
“Ái chà...”
Tính ngoan cố của Miêu Anh trỗi dậy, cô lắc trái lắc phải, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của Triệu Ngọc. Trong khi đó, Triệu Ngọc lại mượn lực để đánh ra lực, nương theo sức mạnh của Miêu Anh mà quay vài vòng trên bãi đất trống nhưng vẫn không buông tay.
Hai người họ giằng co được hai ba phút, Miêu Anh bỗng nhiên co hai chân lại rồi đá tung lên không trung, định lợi dụng trọng lực rơi xuống để áp đảo Triệu Ngọc!
Triệu Ngọc vội vàng dồn sức vào hai tay, ưỡn ngực xoay người, ôm toàn bộ người Miêu Anh giữa không trung, không cho thể trọng của cô quấy nhiễu mình. Cuối cùng, cơ thể cô vẫn nằm gọn trong tầm khống chế của hắn.
Thế nhưng Triệu Ngọc vẫn còn kém một nước cờ. Thì ra hai chân Miêu Anh bay lên không trung chỉ là một chiêu giả. Cô đợi đến khi Triệu Ngọc ưỡn thẳng sống lưng bèn đạp mạnh chân phải xuống dưới, vừa vặn đạp trúng mu bàn chân của Triệu Ngọc, sử dụng đúng cái chiêu “đạp móng heo” của Triệu Ngọc năm xưa!
Úi chao!
Chân Triệu Ngọc bị đau, hai tay cũng theo đó mà hơi lỏng ra. Miêu Anh lập tức chộp lấy cơ hội này, dùng cùi chỏ thụi mạnh vào bụng hắn rồi chộp lấy cánh tay của hắn, thực hiện chiêu vật qua vai một cách hết sức chuẩn xác!
“A!”
Miêu Anh quát lên một tiếng, lưng của Triệu Ngọc đập thật mạnh lên mặt đất.
Ui chao...
Triệu Ngọc đau đến mức không muốn sống nữa, trước mắt toàn là sao trời bay múa...
“Phù... phù....” Miêu Anh thở hổn hển, vừa giơ ngón tay giữa lên với Triệu Ngọc vừa hung hăng nói: “Sao? Anh thua rồi đấy!”
“Không phục, không phục!” Triệu Ngọc vội vàng bò dậy: “Tiếp tục, chúng ta tiếp tục...”
Nhưng khi hắn phủi bụi trên mông xong thì mới phát hiện Miêu Anh đã chui vào lều vải từ đời nào rồi.
“Này, đội trưởng Miêu, cô có ý gì vậy?” Triệu Ngọc đuổi sát theo sau, vén cửa lều lên, hỏi: “Tôi còn mấy chiêu chưa kịp học hỏi đấy! Cô là sư phụ của tôi mà, cô dạy tôi đi...”
“Cút!” Miêu Anh gằn giọng quẳng một chữ vào mặt hắn.
“À… Hay là cô mệt rồi? Buồn ngủ à?” Triệu Ngọc xoa xoa hai bàn tay, cười xấu xa: “Hí hí, cũng đúng, hôm nay đi đường xa như vậy, mệt muốn chết rồi. Vậy... chúng ta đi ngủ thôi...”
Tạch!
Triệu Ngọc vừa định vén cửa lều bước vào, trong lều đột nhiên lóe lên ánh sáng.
Hắn giật nảy mình, bỗng chốc đứng sững ngay tại chỗ.
Bên trong, Miêu Anh cầm hai dùi cui điện trong tay, mỗi tay một cái. Tia lửa bắn ra từ dùi cui điện nghe tách tách, ánh điện chớp lóe, trông đáng sợ vô cùng!
Dùi cui điện!?
Hai cây!?
Ôi mẹ ơi!?
Triệu Ngọc vội sờ bên hông của mình, lập tức kêu to “mắc lừa rồi”. Kiểu gì hắn cũng không nghĩ đến việc Miêu Anh sẽ sử dụng chiêu thức “rút củi dưới đáy nồi”, cướp mất dùi cui điện của hắn!
“Miêu... Miêu Miêu...” Người Triệu Ngọc đột nhiên nhũn ra, hắn hỏi: “Cô… định làm gì?”
“Định làm gì?” Miêu Anh tức giận nói: “Đừng quên chúng ta đến đây là để làm nhiệm vụ, bên ngoài còn có rất nhiều tội phạm! Cho nên, đêm nay vất vả cho anh rồi, anh canh gác ở bên ngoài đi! Đừng để cho kẻ xấu có cơ hội lợi dụng!”
“Cái gì!?” Triệu Ngọc kinh hãi, vội thuyết phục cô: “Đừng mà! Đêm hôm khuya khoắt, trời lại lạnh, cô không định để tôi chết cóng bên ngoài đấy chứ? Đội trưởng Miêu, cho tôi vào đi, tôi cam đoan sẽ không làm loạn...”
Tách tách tách...
Tia lửa lại bắn ra bốn phía, xem như trả lời cho câu hỏi của Triệu Ngọc. Đồng thời, khóa kéo của lều được đóng từ bên trong, cửa lều đóng chặt lại.
“Cái này... Chuyện gì xảy ra vậy?”
Triệu Ngọc thất bại tan tác, trong lòng thất vọng vô cùng. Hắn nghĩ, hôm nay không phải hắn mở được một quẻ Khảm sao? Tại sao... tại sao lại không đạt được mục đích?
Nhìn khu rừng tối đen như mực, Triệu Ngọc bỗng rùng mình, vội vàng bước đến gần đống lửa.
Chậc chậc...
Hắn cầm một lon bia lên, buồn bực uống một mình. Nhưng vì bia đã được ướp lạnh nên vừa uống một ngụm đã rùng hết cả mình. Triệu Ngọc không khỏi hối hận, sớm biết như vậy, tại sao không mang theo chai rượu đế chứ?
Hắn thật không ngờ, bây giờ đang là mùa hè mà trong rừng lại lạnh như thế?
Chậc chậc...
Sai ở chỗ nào nhỉ?
Triệu Ngọc vốn cho rằng hôm nay hắn sẽ thành công, nhưng chẳng thể ngờ lại rơi vào kết quả bi thảm như vậy. Biết thế thì hắn đã ngoan ngoãn nghe lời rồi! Như vậy ít nhất còn có thể ngủ trong túi ngủ ấm áp trong lều vải!
Rẹt...
Ai ngờ, trong lúc Triệu Ngọc đang buồn rầu thì Miêu Anh bỗng nhiên mở cửa lều vải ra.
“Í?” Hai mắt Triệu Ngọc sáng lên. Không phải người đẹp muốn gọi hắn vào chứ? Hắn vội vàng chạy đến trước cửa lều, nhưng bên trong chỉ có một cái túi ngủ bay ra ngoài mà thôi!
“Triệu Ngọc, cũng may mà tôi có mang theo một cái túi ngủ cho mình! Anh dùng cái này đi! Ngay cả đệm chống ẩm cũng không mang theo, để tôi xem anh làm sao mà sống sót qua đêm nay?”
Dứt lời, cửa lều vải lại đóng lại lần nữa.
“Này? Này này....” Triệu Ngọc mở cửa lều, xông vào bên trong năn nỉ: “Đội trưởng Miêu, cô đừng có tuyệt tình như vậy được không? Bên ngoài có quái thú, một mình tôi rất sợ. Hay là… cô cho tôi vào đi!”
Tách tách tách...
Trong lều lại văng ra tia lửa…
Ực! Triệu Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, bất đắc dĩ lui về.
Theo từng phút chầm chậm trôi qua, Triệu Ngọc cũng cảm thấy mệt mỏi. Hắn bước đến bỏ thêm củi vào đống lửa rồi chui vào túi ngủ, dựa vào một tảng đá lớn bên cạnh lều vải, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ, hắn liếc nhìn qua lều vải một lần nữa, phát hiện trong đó hoàn toàn không có động tĩnh, đoán chừng Miêu Anh đã ngủ say.
Có lẽ là do men bia, không biết Triệu Ngọc nghĩ đến điều gì mà nói vọng về phía lều vải: “Đội trưởng Miêu, nếu... tôi có thể tìm được tượng Phật bằng vàng, cô có thể gả cho tôi được không?”
Hắn nói xong, trong rừng vẫn hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng tí tách của đống lửa.
“Nếu...” Triệu Ngọc nói tiếp: “Nếu tôi có thể tìm được tượng Phật, chúng ta hãy đi dã ngoại thêm một lần nữa, được hay không?”
Tách tách tách....
Trong lều lại lóe lên tia lửa…
“À, được thôi, xem như tôi chưa nói gì hết...”
Triệu Ngọc gối hai tay sau đầu, nằm xuống nhìn bầu trời qua ngọn cây. Trời sao mênh mông, ánh trăng bàng bạc khiến cho người ta phải say mê.
Lúc này, âm thanh thông báo kết thúc vang lên. Hệ thống báo cho Triệu Ngọc biết, độ hoàn thành kỳ ngộ hôm nay đạt 87%, hắn nhận được một chìa khóa vạn năng đã lâu không thấy.
Mặc dù độ hoàn thành không tính là cao, nhưng Triệu Ngọc lại ngộ ra được điều gì từ đó.
Hắn cảm thấy, hôm nay dù là quẻ Cấn hay là quẻ Khảm, hắn đều không đạt được bước đột phá thực tế nào. Vậy mà độ hoàn thành có thể đạt đến 87%, điều này chứng tỏ, ít ra trên phương diện truy tìm tội phạm, lựa chọn của hắn là chính xác!
Thông qua hiểu biết của hắn về hệ thống, Triệu Ngọc đoán, nếu ngày mai hắn có thể mở ra quẻ Cấn thì cũng có nghĩa là phương hướng phá án của hắn là đúng!
Nói không chừng, bọn họ có thể tìm được manh mối của đám trộm mộ.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại bắt đầu chờ mong. Ngày mai, nếu quả thật hắn mở được quẻ Cấn, tốt nhất là nó nên đi cùng với quẻ Đoái. Vậy thì có khi ngay cả chuyện tượng Phật bằng vàng cũng có thể được giải quyết luôn!
Đương nhiên là quẻ Khảm cũng được! Hôm nay không thành công với Miêu Anh, cùng lắm thì ngày mai tiếp tục, ha ha ha...
Trong khi đang đắm chìm trong mộng đẹp của mình, Triệu Ngọc liếc nhìn đồng hồ, phát hiện đã qua 12 giờ đêm, có thể gieo quẻ được rồi!
Hay lắm!
Vậy sao không tranh thủ thời gian mở quẻ luôn chứ?
Trong lúc châm thuốc chuẩn bị mở quẻ, hắn cũng đã chuẩn bị xong tâm lý. Bởi vì, nếu chẳng may không mở được quẻ Cấn, vậy nghĩa là phương hướng điều tra của hắn đã bị sai. Thế thì hắn có đi lung tung trong rừng cũng chẳng có tác dụng gì nữa! Cần phải tìm manh mối khác mới được.
“Thiên linh linh Địa linh linh...”
Triệu Ngọc lại lẩm nhẩm mấy câu thần chú tự biên của mình rồi ho một trận sặc sục, rốt cuộc mở ra một quẻ mới.
Nhưng hắn chẳng bao giờ có thể ngờ được, tất cả những tình huống mà hắn nghĩ tới trước đó không có cái nào ứng nghiệm cả.
Mặc dù hệ thống đã mở ra một quẻ Cấn, nhưng quẻ đi kèm theo ngay phía sau kia lại giống như một đòn cảnh cáo, đánh cho hắn trở tay không kịp, hoàn toàn choáng váng.
Âm thanh của hệ thống vang lên: “Quẻ Cấn Càn. Cấn sơn Càn thiên, sơn bất già thiên, không cốc vô vật, sào tẩu điểu phi, quỳnh thú kinh lan (Cấn tức núi Càn tức trời, núi không che trời, hang động trống rỗng, tổ mất chim bay, thú vật hoảng sợ)...”
“A... A...”
Miêu Anh vừa giãy giụa vừa hét lên ầm ĩ.
Triệu Ngọc ôm lấy cô từ phía sau, khóa chặt hai tay của cô, khiến cô không thể nào thoát ra được. Hắn nghiêng đầu mình về2phía trước, không ngừng chà sát lên gương mặt Miêu Anh, định vén tóc cô sang một bên để tiện âu yếm!
Trong khi đó, Miêu Anh lại càng lắc lư cơ thể và đầu mạnh hơn, không8cho Triệu Ngọc đạt được mục đích. Thế nhưng, sức mạnh của hắn vẫn lớn hơn cô rất nhiều, dù cô giãy giụa đến cỡ nào cũng tránh không thoát.
Thoạt nhìn thì hai người họ tựa như6đang luận bàn võ nghệ, nhưng trên thực tế lại giống nam nữ âu yếm hơn.
Trước đây Miêu Anh chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông như vậy, lúc này tim cô đập thật mạnh,3gương mặt đỏ bừng.
Nhưng dù sao Miêu Anh cũng là Miêu Nhân Phụng bách chiến bách thắng, cô thấy Triệu Ngọc quá mạnh mẽ và bướng bỉnh thì đành phải tìm biện pháp khác. Khi cô cảm5nhận được vị trí gò má của Triệu Ngọc, đầu tiên cô cúi đầu xuống rồi đột nhiên ngửa đầu ra sau, dùng gáy mình đập vào mặt hắn.
Có điều, trước đây Triệu Ngọc thường xuyên sử dụng chiêu này nên vẫn luôn đề phòng Miêu Anh. Hắn ỷ vào thân hình cao lớn của mình, né đầu sang một bên, thoát được chiêu tấn công đầy mạnh mẽ của cô.
“Ái chà...”
Tính ngoan cố của Miêu Anh trỗi dậy, cô lắc trái lắc phải, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của Triệu Ngọc. Trong khi đó, Triệu Ngọc lại mượn lực để đánh ra lực, nương theo sức mạnh của Miêu Anh mà quay vài vòng trên bãi đất trống nhưng vẫn không buông tay.
Hai người họ giằng co được hai ba phút, Miêu Anh bỗng nhiên co hai chân lại rồi đá tung lên không trung, định lợi dụng trọng lực rơi xuống để áp đảo Triệu Ngọc!
Triệu Ngọc vội vàng dồn sức vào hai tay, ưỡn ngực xoay người, ôm toàn bộ người Miêu Anh giữa không trung, không cho thể trọng của cô quấy nhiễu mình. Cuối cùng, cơ thể cô vẫn nằm gọn trong tầm khống chế của hắn.
Thế nhưng Triệu Ngọc vẫn còn kém một nước cờ. Thì ra hai chân Miêu Anh bay lên không trung chỉ là một chiêu giả. Cô đợi đến khi Triệu Ngọc ưỡn thẳng sống lưng bèn đạp mạnh chân phải xuống dưới, vừa vặn đạp trúng mu bàn chân của Triệu Ngọc, sử dụng đúng cái chiêu “đạp móng heo” của Triệu Ngọc năm xưa!
Úi chao!
Chân Triệu Ngọc bị đau, hai tay cũng theo đó mà hơi lỏng ra. Miêu Anh lập tức chộp lấy cơ hội này, dùng cùi chỏ thụi mạnh vào bụng hắn rồi chộp lấy cánh tay của hắn, thực hiện chiêu vật qua vai một cách hết sức chuẩn xác!
“A!”
Miêu Anh quát lên một tiếng, lưng của Triệu Ngọc đập thật mạnh lên mặt đất.
Ui chao...
Triệu Ngọc đau đến mức không muốn sống nữa, trước mắt toàn là sao trời bay múa...
“Phù... phù....” Miêu Anh thở hổn hển, vừa giơ ngón tay giữa lên với Triệu Ngọc vừa hung hăng nói: “Sao? Anh thua rồi đấy!”
“Không phục, không phục!” Triệu Ngọc vội vàng bò dậy: “Tiếp tục, chúng ta tiếp tục...”
Nhưng khi hắn phủi bụi trên mông xong thì mới phát hiện Miêu Anh đã chui vào lều vải từ đời nào rồi.
“Này, đội trưởng Miêu, cô có ý gì vậy?” Triệu Ngọc đuổi sát theo sau, vén cửa lều lên, hỏi: “Tôi còn mấy chiêu chưa kịp học hỏi đấy! Cô là sư phụ của tôi mà, cô dạy tôi đi...”
“Cút!” Miêu Anh gằn giọng quẳng một chữ vào mặt hắn.
“À… Hay là cô mệt rồi? Buồn ngủ à?” Triệu Ngọc xoa xoa hai bàn tay, cười xấu xa: “Hí hí, cũng đúng, hôm nay đi đường xa như vậy, mệt muốn chết rồi. Vậy... chúng ta đi ngủ thôi...”
Tạch!
Triệu Ngọc vừa định vén cửa lều bước vào, trong lều đột nhiên lóe lên ánh sáng.
Hắn giật nảy mình, bỗng chốc đứng sững ngay tại chỗ.
Bên trong, Miêu Anh cầm hai dùi cui điện trong tay, mỗi tay một cái. Tia lửa bắn ra từ dùi cui điện nghe tách tách, ánh điện chớp lóe, trông đáng sợ vô cùng!
Dùi cui điện!?
Hai cây!?
Ôi mẹ ơi!?
Triệu Ngọc vội sờ bên hông của mình, lập tức kêu to “mắc lừa rồi”. Kiểu gì hắn cũng không nghĩ đến việc Miêu Anh sẽ sử dụng chiêu thức “rút củi dưới đáy nồi”, cướp mất dùi cui điện của hắn!
“Miêu... Miêu Miêu...” Người Triệu Ngọc đột nhiên nhũn ra, hắn hỏi: “Cô… định làm gì?”
“Định làm gì?” Miêu Anh tức giận nói: “Đừng quên chúng ta đến đây là để làm nhiệm vụ, bên ngoài còn có rất nhiều tội phạm! Cho nên, đêm nay vất vả cho anh rồi, anh canh gác ở bên ngoài đi! Đừng để cho kẻ xấu có cơ hội lợi dụng!”
“Cái gì!?” Triệu Ngọc kinh hãi, vội thuyết phục cô: “Đừng mà! Đêm hôm khuya khoắt, trời lại lạnh, cô không định để tôi chết cóng bên ngoài đấy chứ? Đội trưởng Miêu, cho tôi vào đi, tôi cam đoan sẽ không làm loạn...”
Tách tách tách...
Tia lửa lại bắn ra bốn phía, xem như trả lời cho câu hỏi của Triệu Ngọc. Đồng thời, khóa kéo của lều được đóng từ bên trong, cửa lều đóng chặt lại.
“Cái này... Chuyện gì xảy ra vậy?”
Triệu Ngọc thất bại tan tác, trong lòng thất vọng vô cùng. Hắn nghĩ, hôm nay không phải hắn mở được một quẻ Khảm sao? Tại sao... tại sao lại không đạt được mục đích?
Nhìn khu rừng tối đen như mực, Triệu Ngọc bỗng rùng mình, vội vàng bước đến gần đống lửa.
Chậc chậc...
Hắn cầm một lon bia lên, buồn bực uống một mình. Nhưng vì bia đã được ướp lạnh nên vừa uống một ngụm đã rùng hết cả mình. Triệu Ngọc không khỏi hối hận, sớm biết như vậy, tại sao không mang theo chai rượu đế chứ?
Hắn thật không ngờ, bây giờ đang là mùa hè mà trong rừng lại lạnh như thế?
Chậc chậc...
Sai ở chỗ nào nhỉ?
Triệu Ngọc vốn cho rằng hôm nay hắn sẽ thành công, nhưng chẳng thể ngờ lại rơi vào kết quả bi thảm như vậy. Biết thế thì hắn đã ngoan ngoãn nghe lời rồi! Như vậy ít nhất còn có thể ngủ trong túi ngủ ấm áp trong lều vải!
Rẹt...
Ai ngờ, trong lúc Triệu Ngọc đang buồn rầu thì Miêu Anh bỗng nhiên mở cửa lều vải ra.
“Í?” Hai mắt Triệu Ngọc sáng lên. Không phải người đẹp muốn gọi hắn vào chứ? Hắn vội vàng chạy đến trước cửa lều, nhưng bên trong chỉ có một cái túi ngủ bay ra ngoài mà thôi!
“Triệu Ngọc, cũng may mà tôi có mang theo một cái túi ngủ cho mình! Anh dùng cái này đi! Ngay cả đệm chống ẩm cũng không mang theo, để tôi xem anh làm sao mà sống sót qua đêm nay?”
Dứt lời, cửa lều vải lại đóng lại lần nữa.
“Này? Này này....” Triệu Ngọc mở cửa lều, xông vào bên trong năn nỉ: “Đội trưởng Miêu, cô đừng có tuyệt tình như vậy được không? Bên ngoài có quái thú, một mình tôi rất sợ. Hay là… cô cho tôi vào đi!”
Tách tách tách...
Trong lều lại văng ra tia lửa…
Ực! Triệu Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, bất đắc dĩ lui về.
Theo từng phút chầm chậm trôi qua, Triệu Ngọc cũng cảm thấy mệt mỏi. Hắn bước đến bỏ thêm củi vào đống lửa rồi chui vào túi ngủ, dựa vào một tảng đá lớn bên cạnh lều vải, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ, hắn liếc nhìn qua lều vải một lần nữa, phát hiện trong đó hoàn toàn không có động tĩnh, đoán chừng Miêu Anh đã ngủ say.
Có lẽ là do men bia, không biết Triệu Ngọc nghĩ đến điều gì mà nói vọng về phía lều vải: “Đội trưởng Miêu, nếu... tôi có thể tìm được tượng Phật bằng vàng, cô có thể gả cho tôi được không?”
Hắn nói xong, trong rừng vẫn hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng tí tách của đống lửa.
“Nếu...” Triệu Ngọc nói tiếp: “Nếu tôi có thể tìm được tượng Phật, chúng ta hãy đi dã ngoại thêm một lần nữa, được hay không?”
Tách tách tách....
Trong lều lại lóe lên tia lửa…
“À, được thôi, xem như tôi chưa nói gì hết...”
Triệu Ngọc gối hai tay sau đầu, nằm xuống nhìn bầu trời qua ngọn cây. Trời sao mênh mông, ánh trăng bàng bạc khiến cho người ta phải say mê.
Lúc này, âm thanh thông báo kết thúc vang lên. Hệ thống báo cho Triệu Ngọc biết, độ hoàn thành kỳ ngộ hôm nay đạt 87%, hắn nhận được một chìa khóa vạn năng đã lâu không thấy.
Mặc dù độ hoàn thành không tính là cao, nhưng Triệu Ngọc lại ngộ ra được điều gì từ đó.
Hắn cảm thấy, hôm nay dù là quẻ Cấn hay là quẻ Khảm, hắn đều không đạt được bước đột phá thực tế nào. Vậy mà độ hoàn thành có thể đạt đến 87%, điều này chứng tỏ, ít ra trên phương diện truy tìm tội phạm, lựa chọn của hắn là chính xác!
Thông qua hiểu biết của hắn về hệ thống, Triệu Ngọc đoán, nếu ngày mai hắn có thể mở ra quẻ Cấn thì cũng có nghĩa là phương hướng phá án của hắn là đúng!
Nói không chừng, bọn họ có thể tìm được manh mối của đám trộm mộ.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại bắt đầu chờ mong. Ngày mai, nếu quả thật hắn mở được quẻ Cấn, tốt nhất là nó nên đi cùng với quẻ Đoái. Vậy thì có khi ngay cả chuyện tượng Phật bằng vàng cũng có thể được giải quyết luôn!
Đương nhiên là quẻ Khảm cũng được! Hôm nay không thành công với Miêu Anh, cùng lắm thì ngày mai tiếp tục, ha ha ha...
Trong khi đang đắm chìm trong mộng đẹp của mình, Triệu Ngọc liếc nhìn đồng hồ, phát hiện đã qua 12 giờ đêm, có thể gieo quẻ được rồi!
Hay lắm!
Vậy sao không tranh thủ thời gian mở quẻ luôn chứ?
Trong lúc châm thuốc chuẩn bị mở quẻ, hắn cũng đã chuẩn bị xong tâm lý. Bởi vì, nếu chẳng may không mở được quẻ Cấn, vậy nghĩa là phương hướng điều tra của hắn đã bị sai. Thế thì hắn có đi lung tung trong rừng cũng chẳng có tác dụng gì nữa! Cần phải tìm manh mối khác mới được.
“Thiên linh linh Địa linh linh...”
Triệu Ngọc lại lẩm nhẩm mấy câu thần chú tự biên của mình rồi ho một trận sặc sục, rốt cuộc mở ra một quẻ mới.
Nhưng hắn chẳng bao giờ có thể ngờ được, tất cả những tình huống mà hắn nghĩ tới trước đó không có cái nào ứng nghiệm cả.
Mặc dù hệ thống đã mở ra một quẻ Cấn, nhưng quẻ đi kèm theo ngay phía sau kia lại giống như một đòn cảnh cáo, đánh cho hắn trở tay không kịp, hoàn toàn choáng váng.
Âm thanh của hệ thống vang lên: “Quẻ Cấn Càn. Cấn sơn Càn thiên, sơn bất già thiên, không cốc vô vật, sào tẩu điểu phi, quỳnh thú kinh lan (Cấn tức núi Càn tức trời, núi không che trời, hang động trống rỗng, tổ mất chim bay, thú vật hoảng sợ)...”
Bình luận facebook