Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-401.txt
Chương 401: Quẻ càn
“Tôi hơi hiểu ra rồi.” Trên đường đến Tướng Quân Lĩnh, Triệu Ngọc nói cho Miêu Anh nghe về quan điểm của mình: “Trong kinh Phật chắc chắn có manh mối liên quan đến tượng Phật bằng vàng! Đám trộm mộ vẫn luôn tìm kiếm chúng! Chẳng hạn như địa điểm chính xác giấu tượng Phật, hoặc phương pháp mở cánh cửa, hoặc làm thế nào để phá giải cơ quan mai phục bên trong!”
“Thôi đi! Anh xem phim nhiều quá rồi à? Kho báu quốc gia sao?” Miêu2Anh phản đối: “Ngoại trừ địa điểm là có khả năng, những cái khác chỉ là lời nói vô căn cứ! Anh nhìn đi, trong ngọn núi này thậm chí còn chẳng có đường đi cho đàng hoàng, vị Thái thú kia còn mang theo cả mười hai tượng Phật, nào còn năng lực gì để mà xây dựng chỗ giấu với cơ quan mai phục chứ?”
“Ông ta chỉ là một Thái thú nho nhỏ, không phải Đế vương hay tướng lĩnh, vốn không có thực lực đó!” Miêu8Anh nói: “Với lại, ông ta còn lo lắng bí mật về tượng Phật bằng vàng bị tiết lộ, căn bản không thể mang theo quá nhiều người! Theo tôi thấy, bọn họ chỉ tìm một nơi bí mật, chôn giấu đống tượng đó một cách qua loa mà thôi!”
“Cũng có lý, nhưng trên đời này chẳng có chuyện gì là tuyệt đối cả!” Triệu Ngọc đưa ra ý kiến khác: “Lúc đó thiên hạ đang đại loạn, thực lực của vị Thái thú nắm giữ binh quyền này6sẽ không nhỏ hơn Vương hầu gì đâu. Cũng có thể trước đó ông ta đã xây dựng sẵn một căn phòng bí mật để giấu tượng Phật, sau đó... giết người diệt khẩu... Xoẹt xoẹt! Trên phim truyền hình đều là như vậy cả!”
“Thôi đi, coi phim cho lắm vào!” Miêu Anh lại nói: “Theo như bản đồ, cả dãy Tướng Quân Lĩnh Lĩnh này dài tám cây số! Hai đầu Nam Bắc đều có vực sâu. Chúng ta không biết kho báu giấu ở trên núi hay3là dưới đáy vực, phạm vi quá lớn!”
“Đừng lo lắng, thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng!” Triệu Ngọc lạc quan nói: “Đến đó rồi, có lẽ chúng ta sẽ có thu hoạch mới! Nếu chúng ta có thể tìm được bia đá hoặc địa danh nào đó, có lẽ chúng ta sẽ thu hẹp lại được phạm vi!”
“Ừm...” Miêu Anh cũng lờ mờ hiểu ra: “Ba chữ ‘Tướng Quân Lĩnh’ này chỉ xuất hiện bên trong một bộ kinh, mà đám trộm mộ lại lục tìm nhiều kinh5văn như vậy. Nói cách khác, bọn chúng còn có đầu mối mới trong những quyển kinh khác! Chỉ cần đi theo manh mối bên trong những quyển kinh này thì sẽ tìm được tượng Phật... Thế nhưng...”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc lo lắng nói: “Đây cũng chính là điều mà tôi lo lắng. Đám trộm mộ đó đến sớm hơn chúng ta ít nhất năm ngày, mà trong tay bọn chúng còn nắm giữ manh mối rõ ràng nữa. Cho nên... bây giờ, khả năng tượng Phật đã bị đánh cắp là rất lớn!”
“Hoàn toàn chính xác!” Miêu Anh đồng ý, nhưng vẫn không nhận thua: “Có điều, dù kết cục như thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng phải điều tra rõ ràng mới được! Như anh đã nói, cho dù chỉ tìm được tung tích của đám trộm mộ thôi, cũng xem như có thu hoạch rồi!”
“Đúng!” Triệu Ngọc vỗ vai Miêu Anh. Hai người củng cố lòng tin, tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
Vài giờ trôi qua, khi bọn họ sắp đến gần Tướng Quân Lĩnh thì rốt cuộc mưa đã tí tách rơi xuống đất. Cũng may hai người có mang theo áo mưa tiện lợi nên không lo lắng bị nước mưa làm ướt. Thế nhưng nhiệt độ trong rừng xuống rất thấp, cả hai đều cảm thấy hơi rét lạnh.
Ngay lúc này, điện thoại di động của Miêu Anh đột nhiên vang lên, là tin nhắn do Trương Diệu Huy gửi đến. Thật không ngờ, tin nhắn này đã được gửi đến hai tiếng trước đó, mà bây giờ cô mới nhận được.
Trong tin, Trương Diệu Huy bảo rằng anh ta định gọi cho Triệu Ngọc và Miêu Anh, nhưng điện thoại không liên lạc được nên phải gửi tin nhắn.
Anh ta nói với Miêu Anh rằng qua một cuộc điều tra bí mật, bọn họ đã phát hiện được tung tích của chiếc máy bay trực thăng dân dụng, đồng thời cũng lấy được tọa độ chính xác.
Thì ra, chiếc máy bay duy nhất lên núi đúng là do người của Phó Kiếm Tinh thuê.
Phó Kiếm Tinh và năm nhân viên điều tra khác từ phân cục Mạt Dương lái máy bay vào thẳng trong núi. Trước mắt, máy bay đã quay về nhưng mấy người bọn họ vẫn còn ở lại nơi đây.
Rõ ràng bọn họ ở lại là vì đám trộm mộ và tượng Phật bằng vàng.
Miêu Anh kiểm tra tọa độ mà Trương Diệu Huy gửi đến, không ngờ lại nằm ngay trong khu vực Tướng Quân Lĩnh. Chỉ khác một điều là bọn họ tiến vào Tướng Quân Lĩnh từ phía Tây, còn hai người Triệu Ngọc thì từ phía Đông.
Tọa độ mà Trương Diệu Huy gửi chính là vị trí nơi máy bay trực thăng hạ cánh.
Xem ra đám người Phó Kiếm Tinh đã đến sớm hơn Triệu Ngọc và Miêu Anh một bước, bây giờ không thể nào đoán được hướng đi của bọn họ nữa rồi!
Tách tách...
Núi sâu, rừng già, mưa dầm... Tình huống này chẳng khác nào tâm trạng của hai người Triệu Ngọc. Hai người họ không ai biết rằng trong chuyến đi đến Tướng Quân Lĩnh này liệu có phát hiện được gì hay không?
Bởi vì quẻ Càn mở ra không đúng lúc, Triệu Ngọc lại càng lo lắng hơn cả Miêu Anh. Hắn không biết trận mưa trong núi lần này có thật sự dẫn đến trận thiên tai nào không nữa?
May mà trời mưa nhưng cũng không tính là lớn, chỉ là mây đen giăng đầy trên bầu trời khiến cho quá trình đi không được thuận lợi cho lắm.
Hai người họ đội mưa tiến lên, chân đạp trên bùn, đi đường vô cùng vất vả.
Cuối cùng, sau khi bọn họ băng qua một ngọn núi thấp thì rốt cuộc cũng đặt chân lên lối vào Tướng Quân Lĩnh.
Tướng Quân Lĩnh cao chừng trăm mét, đồi núi trập trùng trông hệt như một con rồng đang ngủ say trong cơn mưa.
Hai người Triệu Ngọc tránh mưa trong một hang động, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục đi đến một khe núi không biết tên ở phía Nam Tướng Quân Lĩnh.
Ở dưới đáy khe núi này chính là nhánh sông Tần Thủy. Do cơn mưa mà nước suối vốn chảy róc rách trước đó giờ đã chảy xiết thật mạnh.
Miêu Anh xác nhận lại một chút. Bây giờ, bọn họ đã tiến vào khu vực mà các vị chuyên gia gặp phải cơn lũ lúc trước. Do lúc đó dòng lũ ập tới quá đột ngột nên bọn họ không thể nhớ được vị trí cụ thể, chỉ có thể đưa ra một khu vực đại khái mà thôi.
Điều mà hai người Triệu Ngọc cần làm hiện nay chính là cố gắng tìm kiếm ở vùng thượng du, xem có thể tìm được thứ gì hay không? Đương nhiên, để đề phòng lũ lụt phát sinh, hai người vẫn đi cách dòng nước khá xa, cực kỳ cẩn thận.
Đi mãi đi mãi...
Cho đến khoảng hơn năm giờ chiều, bọn họ cũng không phát hiện ra bất kỳ thứ gì đáng nói. Không có dấu chân, không thấy bóng dáng, thậm chí một con thú nào đó cũng không có nốt, tựa như bọn họ đã tiến vào thế giới nguyên thủy lúc Trái Đất vừa được hình thành vậy.
Đi suốt cả một chặng đường dài như vậy, cả hai đều đã mệt mỏi vô cùng, đành phải tìm một nơi tránh gió an toàn để dựng trại nghỉ ngơi. Ban đầu, bọn họ có thể đến chỗ có nham thạch chắn gió để đốt một đống lửa, nhưng vì lý do an toàn, hai người đã không làm như vậy.
Bởi vì mưa rơi lác đác bên ngoài, sau khi dựng lều xong, Miêu Anh cũng không chặn Triệu Ngọc ở ngoài cửa nữa mà cho phép hắn vào trong lều cùng mình.
Nhưng cô lại rất bất ngờ khi thấy hắn vẫn đứng ở cửa lều suy nghĩ một lúc rất lâu, cuối cùng cũng không tiến vào mà lại bước đến một tảng đá khô ráo bên cạnh, lấy túi ngủ ra.
“Đội trưởng Miêu, tôi thấy tôi vẫn nên canh gác cho cô thì hơn! Cô ngủ trước đi, nghỉ ngơi cho thật tốt....”
Mặc dù Triệu Ngọc nói rất chân thành, nhưng Miêu Anh cho rằng hắn đang giận dỗi cô, nên không thèm để ý đến hắn nữa. Thật không ngờ, mãi cho đến nửa đêm, khi cô tỉnh lại mới biết Triệu Ngọc vẫn còn đang ở bên ngoài!
Mưa vẫn đang rơi, Triệu Ngọc dùng túi ngủ bọc lấy cơ thể của mình, hai mắt nhìn chằm chằm vào trong rừng. Lẽ nào hắn sợ xuất hiện sự cố gì?
Nhưng trong khu rừng kia chỉ có một màu đen kịt, chẳng thể nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi lộp độp trên lá.
Chậc chậc...
Lý nào lại như vậy?
Triệu Ngọc sắp không giữ được bình tĩnh nữa rồi, rốt cuộc thì hệ thống muốn làm cái gì vậy? Bây giờ đã là nửa đêm, tại sao âm thanh hoàn tất lại không vang lên, mà kỳ ngộ mới cũng chẳng xảy ra? Rốt cuộc... chuyện này là thế nào?
Chẳng lẽ quẻ Càn có nghĩa là không có việc gì?
Có khả năng này sao?
Mặc dù vẫn còn hoài nghi, nhưng độ cảnh giác của Triệu Ngọc đã nâng lên mức cao nhất. Sau khi trải qua đủ loại sự việc, hắn đã hiểu sâu sắc rằng kỳ ngộ sẽ đến vào lúc lơ đãng nhất và thường rất đột ngột!
Mặc dù bây giờ thoạt nhìn mọi chuyện đều rất yên ổn, nhưng trong lòng Triệu Ngọc lại có cảm giác như giông bão sắp đến!
“Triệu Ngọc, anh điên rồi sao?” Lúc này, Miêu Anh cầm đèn pin rọi ra. Cô ngồi trong lều nói vọng ra ngoài: “Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, anh muốn chết cóng à? Mau vào trong đi!”
Nghe tiếng Miêu Anh gọi, Triệu Ngọc bỗng rùng mình một cái. Bấy giờ hắn mới phát hiện ra phần mặt lộ ra ngoài của mình sắp bị đông cứng, muốn mở miệng nói chuyện cũng khó.
Không được!
Lúc này Triệu Ngọc mới ý thức được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sức khỏe của hắn sẽ không chịu nổi. Vì vậy, hắn vội vàng cầm túi ngủ chui vào trong lều vải.
“Ai ui...”
Triệu Ngọc lạnh đến nỗi cả người run lập cập, hắn cầm túi ngủ đến bên cạnh Miêu Anh rồi lại chui vào trong túi.
“Anh đấy, bảo tôi làm sao mà nghĩ tốt cho anh?” Miêu Anh không rõ tình huống, lại còn oán trách Triệu Ngọc: “Đúng là đến chết vẫn còn sĩ diện! Không cho anh vào, anh tìm mọi cách để vào. Bảo anh vào, anh lại không vào... Này...”
Triệu Ngọc không đợi Miêu Anh nói xong, vội vàng ôm túi ngủ của cô vào lòng như ôm con gấu bông, răng trên răng dưới không ngừng đánh lập cập, miệng lẩm bẩm: “Chết cóng tôi rồi, chết cóng tôi rồi...”
Mặc dù bị Triệu Ngọc ôm nhưng ít ra hắn cũng không có hành động gì quá phận, thế nên Miêu Anh cũng không thèm so đo với hắn. Đợi đến khi Triệu Ngọc đã ổn trở lại, cơn buồn ngủ cũng dần ập tới. Cuối cùng, hắn cứ như vậy mà ôm Miêu Anh ngủ thiếp đi.
Hai người mơ mơ màng ngủ không biết bao lâu thì bỗng nghe thấy một tiếng nổ vang, khiến cả hai choàng giấc tỉnh dậy.
Ầm ầm...
Tiếng nổ chấn động cả đất trời, thậm chí ngay cả lều vải cũng rung theo.
Hả!?
Triệu Ngọc giật mình, thoáng cái đã tỉnh hẳn!
Miêu Anh nằm trong lòng hắn cũng bật dậy, lao ra khỏi lều vải cùng một lúc với hắn...
“Tôi hơi hiểu ra rồi.” Trên đường đến Tướng Quân Lĩnh, Triệu Ngọc nói cho Miêu Anh nghe về quan điểm của mình: “Trong kinh Phật chắc chắn có manh mối liên quan đến tượng Phật bằng vàng! Đám trộm mộ vẫn luôn tìm kiếm chúng! Chẳng hạn như địa điểm chính xác giấu tượng Phật, hoặc phương pháp mở cánh cửa, hoặc làm thế nào để phá giải cơ quan mai phục bên trong!”
“Thôi đi! Anh xem phim nhiều quá rồi à? Kho báu quốc gia sao?” Miêu2Anh phản đối: “Ngoại trừ địa điểm là có khả năng, những cái khác chỉ là lời nói vô căn cứ! Anh nhìn đi, trong ngọn núi này thậm chí còn chẳng có đường đi cho đàng hoàng, vị Thái thú kia còn mang theo cả mười hai tượng Phật, nào còn năng lực gì để mà xây dựng chỗ giấu với cơ quan mai phục chứ?”
“Ông ta chỉ là một Thái thú nho nhỏ, không phải Đế vương hay tướng lĩnh, vốn không có thực lực đó!” Miêu8Anh nói: “Với lại, ông ta còn lo lắng bí mật về tượng Phật bằng vàng bị tiết lộ, căn bản không thể mang theo quá nhiều người! Theo tôi thấy, bọn họ chỉ tìm một nơi bí mật, chôn giấu đống tượng đó một cách qua loa mà thôi!”
“Cũng có lý, nhưng trên đời này chẳng có chuyện gì là tuyệt đối cả!” Triệu Ngọc đưa ra ý kiến khác: “Lúc đó thiên hạ đang đại loạn, thực lực của vị Thái thú nắm giữ binh quyền này6sẽ không nhỏ hơn Vương hầu gì đâu. Cũng có thể trước đó ông ta đã xây dựng sẵn một căn phòng bí mật để giấu tượng Phật, sau đó... giết người diệt khẩu... Xoẹt xoẹt! Trên phim truyền hình đều là như vậy cả!”
“Thôi đi, coi phim cho lắm vào!” Miêu Anh lại nói: “Theo như bản đồ, cả dãy Tướng Quân Lĩnh Lĩnh này dài tám cây số! Hai đầu Nam Bắc đều có vực sâu. Chúng ta không biết kho báu giấu ở trên núi hay3là dưới đáy vực, phạm vi quá lớn!”
“Đừng lo lắng, thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng!” Triệu Ngọc lạc quan nói: “Đến đó rồi, có lẽ chúng ta sẽ có thu hoạch mới! Nếu chúng ta có thể tìm được bia đá hoặc địa danh nào đó, có lẽ chúng ta sẽ thu hẹp lại được phạm vi!”
“Ừm...” Miêu Anh cũng lờ mờ hiểu ra: “Ba chữ ‘Tướng Quân Lĩnh’ này chỉ xuất hiện bên trong một bộ kinh, mà đám trộm mộ lại lục tìm nhiều kinh5văn như vậy. Nói cách khác, bọn chúng còn có đầu mối mới trong những quyển kinh khác! Chỉ cần đi theo manh mối bên trong những quyển kinh này thì sẽ tìm được tượng Phật... Thế nhưng...”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc lo lắng nói: “Đây cũng chính là điều mà tôi lo lắng. Đám trộm mộ đó đến sớm hơn chúng ta ít nhất năm ngày, mà trong tay bọn chúng còn nắm giữ manh mối rõ ràng nữa. Cho nên... bây giờ, khả năng tượng Phật đã bị đánh cắp là rất lớn!”
“Hoàn toàn chính xác!” Miêu Anh đồng ý, nhưng vẫn không nhận thua: “Có điều, dù kết cục như thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng phải điều tra rõ ràng mới được! Như anh đã nói, cho dù chỉ tìm được tung tích của đám trộm mộ thôi, cũng xem như có thu hoạch rồi!”
“Đúng!” Triệu Ngọc vỗ vai Miêu Anh. Hai người củng cố lòng tin, tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
Vài giờ trôi qua, khi bọn họ sắp đến gần Tướng Quân Lĩnh thì rốt cuộc mưa đã tí tách rơi xuống đất. Cũng may hai người có mang theo áo mưa tiện lợi nên không lo lắng bị nước mưa làm ướt. Thế nhưng nhiệt độ trong rừng xuống rất thấp, cả hai đều cảm thấy hơi rét lạnh.
Ngay lúc này, điện thoại di động của Miêu Anh đột nhiên vang lên, là tin nhắn do Trương Diệu Huy gửi đến. Thật không ngờ, tin nhắn này đã được gửi đến hai tiếng trước đó, mà bây giờ cô mới nhận được.
Trong tin, Trương Diệu Huy bảo rằng anh ta định gọi cho Triệu Ngọc và Miêu Anh, nhưng điện thoại không liên lạc được nên phải gửi tin nhắn.
Anh ta nói với Miêu Anh rằng qua một cuộc điều tra bí mật, bọn họ đã phát hiện được tung tích của chiếc máy bay trực thăng dân dụng, đồng thời cũng lấy được tọa độ chính xác.
Thì ra, chiếc máy bay duy nhất lên núi đúng là do người của Phó Kiếm Tinh thuê.
Phó Kiếm Tinh và năm nhân viên điều tra khác từ phân cục Mạt Dương lái máy bay vào thẳng trong núi. Trước mắt, máy bay đã quay về nhưng mấy người bọn họ vẫn còn ở lại nơi đây.
Rõ ràng bọn họ ở lại là vì đám trộm mộ và tượng Phật bằng vàng.
Miêu Anh kiểm tra tọa độ mà Trương Diệu Huy gửi đến, không ngờ lại nằm ngay trong khu vực Tướng Quân Lĩnh. Chỉ khác một điều là bọn họ tiến vào Tướng Quân Lĩnh từ phía Tây, còn hai người Triệu Ngọc thì từ phía Đông.
Tọa độ mà Trương Diệu Huy gửi chính là vị trí nơi máy bay trực thăng hạ cánh.
Xem ra đám người Phó Kiếm Tinh đã đến sớm hơn Triệu Ngọc và Miêu Anh một bước, bây giờ không thể nào đoán được hướng đi của bọn họ nữa rồi!
Tách tách...
Núi sâu, rừng già, mưa dầm... Tình huống này chẳng khác nào tâm trạng của hai người Triệu Ngọc. Hai người họ không ai biết rằng trong chuyến đi đến Tướng Quân Lĩnh này liệu có phát hiện được gì hay không?
Bởi vì quẻ Càn mở ra không đúng lúc, Triệu Ngọc lại càng lo lắng hơn cả Miêu Anh. Hắn không biết trận mưa trong núi lần này có thật sự dẫn đến trận thiên tai nào không nữa?
May mà trời mưa nhưng cũng không tính là lớn, chỉ là mây đen giăng đầy trên bầu trời khiến cho quá trình đi không được thuận lợi cho lắm.
Hai người họ đội mưa tiến lên, chân đạp trên bùn, đi đường vô cùng vất vả.
Cuối cùng, sau khi bọn họ băng qua một ngọn núi thấp thì rốt cuộc cũng đặt chân lên lối vào Tướng Quân Lĩnh.
Tướng Quân Lĩnh cao chừng trăm mét, đồi núi trập trùng trông hệt như một con rồng đang ngủ say trong cơn mưa.
Hai người Triệu Ngọc tránh mưa trong một hang động, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục đi đến một khe núi không biết tên ở phía Nam Tướng Quân Lĩnh.
Ở dưới đáy khe núi này chính là nhánh sông Tần Thủy. Do cơn mưa mà nước suối vốn chảy róc rách trước đó giờ đã chảy xiết thật mạnh.
Miêu Anh xác nhận lại một chút. Bây giờ, bọn họ đã tiến vào khu vực mà các vị chuyên gia gặp phải cơn lũ lúc trước. Do lúc đó dòng lũ ập tới quá đột ngột nên bọn họ không thể nhớ được vị trí cụ thể, chỉ có thể đưa ra một khu vực đại khái mà thôi.
Điều mà hai người Triệu Ngọc cần làm hiện nay chính là cố gắng tìm kiếm ở vùng thượng du, xem có thể tìm được thứ gì hay không? Đương nhiên, để đề phòng lũ lụt phát sinh, hai người vẫn đi cách dòng nước khá xa, cực kỳ cẩn thận.
Đi mãi đi mãi...
Cho đến khoảng hơn năm giờ chiều, bọn họ cũng không phát hiện ra bất kỳ thứ gì đáng nói. Không có dấu chân, không thấy bóng dáng, thậm chí một con thú nào đó cũng không có nốt, tựa như bọn họ đã tiến vào thế giới nguyên thủy lúc Trái Đất vừa được hình thành vậy.
Đi suốt cả một chặng đường dài như vậy, cả hai đều đã mệt mỏi vô cùng, đành phải tìm một nơi tránh gió an toàn để dựng trại nghỉ ngơi. Ban đầu, bọn họ có thể đến chỗ có nham thạch chắn gió để đốt một đống lửa, nhưng vì lý do an toàn, hai người đã không làm như vậy.
Bởi vì mưa rơi lác đác bên ngoài, sau khi dựng lều xong, Miêu Anh cũng không chặn Triệu Ngọc ở ngoài cửa nữa mà cho phép hắn vào trong lều cùng mình.
Nhưng cô lại rất bất ngờ khi thấy hắn vẫn đứng ở cửa lều suy nghĩ một lúc rất lâu, cuối cùng cũng không tiến vào mà lại bước đến một tảng đá khô ráo bên cạnh, lấy túi ngủ ra.
“Đội trưởng Miêu, tôi thấy tôi vẫn nên canh gác cho cô thì hơn! Cô ngủ trước đi, nghỉ ngơi cho thật tốt....”
Mặc dù Triệu Ngọc nói rất chân thành, nhưng Miêu Anh cho rằng hắn đang giận dỗi cô, nên không thèm để ý đến hắn nữa. Thật không ngờ, mãi cho đến nửa đêm, khi cô tỉnh lại mới biết Triệu Ngọc vẫn còn đang ở bên ngoài!
Mưa vẫn đang rơi, Triệu Ngọc dùng túi ngủ bọc lấy cơ thể của mình, hai mắt nhìn chằm chằm vào trong rừng. Lẽ nào hắn sợ xuất hiện sự cố gì?
Nhưng trong khu rừng kia chỉ có một màu đen kịt, chẳng thể nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi lộp độp trên lá.
Chậc chậc...
Lý nào lại như vậy?
Triệu Ngọc sắp không giữ được bình tĩnh nữa rồi, rốt cuộc thì hệ thống muốn làm cái gì vậy? Bây giờ đã là nửa đêm, tại sao âm thanh hoàn tất lại không vang lên, mà kỳ ngộ mới cũng chẳng xảy ra? Rốt cuộc... chuyện này là thế nào?
Chẳng lẽ quẻ Càn có nghĩa là không có việc gì?
Có khả năng này sao?
Mặc dù vẫn còn hoài nghi, nhưng độ cảnh giác của Triệu Ngọc đã nâng lên mức cao nhất. Sau khi trải qua đủ loại sự việc, hắn đã hiểu sâu sắc rằng kỳ ngộ sẽ đến vào lúc lơ đãng nhất và thường rất đột ngột!
Mặc dù bây giờ thoạt nhìn mọi chuyện đều rất yên ổn, nhưng trong lòng Triệu Ngọc lại có cảm giác như giông bão sắp đến!
“Triệu Ngọc, anh điên rồi sao?” Lúc này, Miêu Anh cầm đèn pin rọi ra. Cô ngồi trong lều nói vọng ra ngoài: “Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, anh muốn chết cóng à? Mau vào trong đi!”
Nghe tiếng Miêu Anh gọi, Triệu Ngọc bỗng rùng mình một cái. Bấy giờ hắn mới phát hiện ra phần mặt lộ ra ngoài của mình sắp bị đông cứng, muốn mở miệng nói chuyện cũng khó.
Không được!
Lúc này Triệu Ngọc mới ý thức được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sức khỏe của hắn sẽ không chịu nổi. Vì vậy, hắn vội vàng cầm túi ngủ chui vào trong lều vải.
“Ai ui...”
Triệu Ngọc lạnh đến nỗi cả người run lập cập, hắn cầm túi ngủ đến bên cạnh Miêu Anh rồi lại chui vào trong túi.
“Anh đấy, bảo tôi làm sao mà nghĩ tốt cho anh?” Miêu Anh không rõ tình huống, lại còn oán trách Triệu Ngọc: “Đúng là đến chết vẫn còn sĩ diện! Không cho anh vào, anh tìm mọi cách để vào. Bảo anh vào, anh lại không vào... Này...”
Triệu Ngọc không đợi Miêu Anh nói xong, vội vàng ôm túi ngủ của cô vào lòng như ôm con gấu bông, răng trên răng dưới không ngừng đánh lập cập, miệng lẩm bẩm: “Chết cóng tôi rồi, chết cóng tôi rồi...”
Mặc dù bị Triệu Ngọc ôm nhưng ít ra hắn cũng không có hành động gì quá phận, thế nên Miêu Anh cũng không thèm so đo với hắn. Đợi đến khi Triệu Ngọc đã ổn trở lại, cơn buồn ngủ cũng dần ập tới. Cuối cùng, hắn cứ như vậy mà ôm Miêu Anh ngủ thiếp đi.
Hai người mơ mơ màng ngủ không biết bao lâu thì bỗng nghe thấy một tiếng nổ vang, khiến cả hai choàng giấc tỉnh dậy.
Ầm ầm...
Tiếng nổ chấn động cả đất trời, thậm chí ngay cả lều vải cũng rung theo.
Hả!?
Triệu Ngọc giật mình, thoáng cái đã tỉnh hẳn!
Miêu Anh nằm trong lòng hắn cũng bật dậy, lao ra khỏi lều vải cùng một lúc với hắn...
Bình luận facebook