Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-411.txt
Chương 411: Chuyển biến bất ngờ
Vù...
Tuy cú đá gió lốc của Miêu Anh rất mạnh mẽ hiểm ác, thế nhưng gã đạo trưởng kia lại có thể tránh thoát một cách dễ dàng. Không những thế, gã còn lợi dụng món võ mượn lực trả lực trong Thái Cực Quyền để đánh bay Miêu Anh.
Miêu Anh bị mất trọng tâm. Khi cô sắp ngã xuống đất thì Triệu Ngọc đột nhiên xông tới2gần, ôm chặt lấy cô.
Sau đó, hắn ôm Miêu Anh xoay một vòng trên không trung, vung đôi chân thon dài của cô trở về chỗ gã đạo trưởng. Gã ta vội vàng cúi đầu tránh né, Triệu Ngọc thuận thế tung một cú đấm ra.
Thế nhưng đạo trưởng lại xoay tròn thật nhanh, thoắt cái lẻn đến trước mặt Triệu Ngọc. Gã dùng hai tay đẩy một8cái thật mạnh khiến hắn lại ngã ngửa ra đằng sau.
Triệu Ngọc vừa bị bật ra thì Miêu Anh lại lập tức xông lên giao đấu. Tuy nhiên, chỉ sau hai ba hiệp, Miêu Anh cũng bị Thái Cực Quyền của đạo trưởng quật cho ngã lăn.
Ngay sau đó, Triệu Ngọc và Miêu Anh lại cùng nhau xông lên, tiếp tục đấu với đạo trưởng.
Cũng không biết gã6ta đã luyện Thái Cực được bao lâu mà những chiêu thức như cuộn tay hất chân khuỵu gối đều đã luyện đến mức sử dụng cực kỳ nhuần nhuyễn.
Thái Cực Quyền chú trọng lấy mềm khắc cứng, mà trùng hợp là Triệu Ngọc và Miêu Anh lại chỉ dùng những món võ vừa mạnh vừa cứng rắn. Tuy hai người họ liên hợp lại đánh với một3mình đạo trưởng, nhưng sau vài phút chiến đấu, họ vẫn không chiếm được chút lợi thế nào, trái lại còn bị đạo trưởng đánh ngã mấy lần.
Tất nhiên, Triệu Ngọc và Miêu Anh cũng không phải loại hiền lành gì. Chiêu thức của hai người họ mạnh mẽ dị dường, chỉ bị trúng một chút thôi là đã không thể chịu nổi, làm cho gã đạo trưởng5kia cứ phải nhìn trước ngó sau, sợ này sợ kia, khó chịu vô cùng!
Có điều, dù sao cũng là hai đánh một. Gã ta biết rõ nếu kéo càng lâu thì càng bất lợi cho mình!
Vì vậy, sau một hồi chiến đấu mệt mỏi, đạo trưởng đột nhiên thay đổi cách đánh. Gã rút hai cây xiên thép* đằng sau lưng ra, đâm về phía hai người Triệu Miêu!
* Xiên thép: hình dạng giống cây đinh ba nhưng chỉ có hai mũi nhọn hai bên, không có mũi nhọn ở giữa.
Bọn họ thấy đạo trưởng có cất giấu hung khí thì vội nghiêng người né tránh.
Sau khi rút xiên thép ra, chiêu thức tấn công của gã cũng thay đổi hoàn toàn, từ Thái Cực Quyền mềm dẻo thành những đòn tấn công hết sức hung ác, động tác cũng tăng nhanh gấp mấy lần hệt như vừa được bấm nút tua nhanh.
Triệu Ngọc và Miêu Anh hoàn toàn không ngờ tới, gã đạo trưởng này không những rất giỏi về Thái Cực Quyền, mà còn biết loại kỹ thuật chém giết ác liệt như thế này. Thế là hai người bị gã đánh đến mức trở tay không kịp, thậm chí Triệu Ngọc còn không cẩn thận bị xiên thép đâm cho một nhát lên cánh tay.
Cho dù là Thái Cực Quyền trước đó hay là xiên thép hiện tại, chiêu thức của gã đạo trưởng này đều vô cùng quái dị, khiến cho Triệu Ngọc cảm thấy không cách nào thi triển hết toàn bộ sức mạnh của mình ra, khó chịu vô cùng.
Miêu Anh cũng có cảm giác như không biết nên xuống tay từ chỗ nào. Cuối cùng, chẳng còn cách nào khác, cô đành rút con dao găm mang theo bên người ra, xông vào đánh với đạo trưởng.
Thế nhưng, rõ ràng võ công của gã ta nhuần nhuyễn hơn cô nhiều. Sau khi đánh mấy hiệp, xiên thép trong tay đạo trưởng nhanh chóng xoay tròn rồi hất tung con dao găm của cô đi.
Ngay sau đó, Miêu Anh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một cây xiên thép khác đâm trúng bả vai!
A!
Triệu Ngọc thấy cô bị đâm liền lao tới như điên. Trong khi đó, đạo trưởng lại bật người lên quẳng Miêu Anh ra xa rồi nhẹ nhàng nhảy đến bên cạnh Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc lập tức vung ra một cú đấm thật mạnh nhưng gã đạo trưởng lại cúi đầu né thoát. Xiên thép ở dưới hông gã bất chợt quay ngược trở lại, đâm một nhát vào bụng Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc vội lui lại ra sau, thế nhưng xiên thép của đạo trưởng đã đâm thẳng về phía cổ họng của hắn. Động tác của gã ta vừa nhanh lại vừa mạnh, Triệu Ngọc không thể nào né tránh, chỉ đành giơ tay nắm chặt lấy cổ tay gã.
Hắn tưởng là sức lực của mình lớn, lần này hoàn toàn có thể dùng sức mạnh áp chế gã đạo trưởng này. Thế nhưng, hắn lại nghĩ sai rồi, tuy gã gầy còm, song sức lực của gã lại mạnh mẽ lạ thường.
Triệu Ngọc cố đẩy gã ra hai lần nhưng không được. Trong khi đó, đạo trưởng dồn sức vào cả hai tay, lại đâm xiên thép về phía cổ họng hắn thêm một chút, chỉ chút xíu nữa thôi là đâm trúng hắn rồi.
“A!”
Ngay lúc này Miêu Anh lại từ bên kia lao tới, tung ra một cú đá gió lốc thẳng vào đầu gã đạo trưởng.
Thế nhưng, sau khi đấu với nhau lâu như vậy, đạo trưởng đã nắm rõ bản lĩnh của cả hai người Triệu Ngọc và Miêu Anh. Khi nhìn thấy Miêu Anh lại đá chân tới, gã chỉ cười lạnh một tiếng rồi cúi đầu né tránh.
Mà ngay trong khoảnh khắc né tránh ấy, xiên thép của gã lại nhanh chóng đâm tới, đâm thẳng vào bắp chân của Miêu Anh.
Miêu Anh giật mình kêu lên một tiếng, vội vàng thu chân để né. Đạo trưởng thuận thế gạt chân ra đánh cô ngã xuống đất. Ngay sau đó, gã lại bật người nhảy lên, đâm xiên thép thẳng xuống người cô.
Lúc này Triệu Ngọc đã đứng dậy được, lại lập tức lao tới, đánh vào lưng đạo trưởng. Mà dường như gã ta đã đoán được hắn sẽ tới, nên cũng chẳng thèm quay người lại mà trực tiếp làm ra một động tác bắn chân giống như ma xui quỷ khiến, khiến cho Triệu Ngọc vấp ngã.
Sau đó, đạo trưởng vung xiên thép lên, đâm vào cổ họng Triệu Ngọc lần nữa!
Có điều lần này, cuối cùng cũng đến phiên đạo trưởng phải kinh ngạc.
Sau quãng thời gian giao đấu vừa rồi, Triệu Ngọc cũng đã hiểu được phần nào. Cho dù hắn và Miêu Anh kết hợp với nhau thì cũng không thể tóm được gã đạo trưởng này! Cho nên, hắn lại phải sử dụng ngón bài cũ của mình, chơi xấu thôi!
Thấy xiên thép đã đâm tới trước mặt, Triệu Ngọc không hề chống cự mà lộn mèo dưới đất, lăn đến bên chân đạo trưởng. Ngay sau đó, hắn ngửa đầu hét to một tiếng vào lỗ tai gã ta: “A...”
Theo lý mà nói, một tiếng hét này cũng không tính là gì. Thế nhưng, trước lúc hét, Triệu Ngọc đã kích hoạt sẵn một đạo cụ có tên loa phóng thanh tàng hình, hơn nữa còn điều chỉnh âm thanh khuếch đại đến mức to nhất!
“A...”
Tiếng hét này của Triệu Ngọc lập tức cao vút vượt qua cả các tầng mây, vang vọng đất trời, điếc tai nhức óc. Hơn nữa việc này xảy ra quá đột ngột, khiến đạo trưởng bỗng đờ hết cả người. Gã cảm thấy lỗ tai mình kêu ong ong, không những mất thính giác mà thậm chí còn tê liệt hết cả nửa người!
Kết quả, chính vào lúc gã ta đang sững sờ, Triệu Ngọc liền giơ tay túm lấy chân phải của gã!
Đạo trưởng kinh hãi, vội vã dùng xiên thép đâm tới, thế nhưng sao mà Triệu Ngọc chịu cho gã cơ hội? Hắn lập tức cầm chân phải của gã chạy như điên trên vùng đất trống.
Dù gì cân nặng của đạo trưởng cũng có hạn, bị Triệu Ngọc kéo đi như vậy thì làm sao còn đứng vững nổi nữa. Gã lập tức ngã vật xuống đất.
Triệu Ngọc cứ nắm lấy chân gã chạy như điên, dọc đường còn chọn chỗ đất có đá mà chạy tới, khiến gã đạo trưởng bị đụng đến mức kêu lên oai oái.
Sau cùng, khi Triệu Ngọc thấy Miêu Anh đã đứng dậy được, bấy giờ hắn mới dồn lực vào hai tay, ném gã đạo trưởng sang cho cô.
Miêu Anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức tung ra một cú đá với toàn bộ sức lực của mình. Cú đá này trúng ngay trước ngực đạo trưởng, khiến gã bay ngược trở lại bốn năm mét rồi đập mạnh xuống đất như đạn đại bác, thậm chí còn làm tung lên một đám bụi đất!
“A… A a...”
Khi bụi đất từ từ lắng xuống thì khóe miệng gã đạo trưởng kia đã tràn đầy máu. Gã nằm sõng soài trên đất không dậy nổi nữa, hai cây xiên thép cũng không biết đã bay đi đâu.
“Oắt con! Xem ông mày có đánh chết mày không!” Thù mới hận cũ chồng chất lên nhau khiến cho Triệu Ngọc bùng nổ, vung nắm đấm muốn đánh đạo trưởng!
Thế nhưng, ngay vào lúc này, ở trong rừng cây cạnh khu đất trống lại đột nhiên vang lên tiếng súng!
Triệu Ngọc tưởng đó là đồng bọn của đạo trưởng, lập tức dừng lại đòn tấn công của mình, chuẩn bị né tránh.
Song, cũng vào giây phút này, trong khu rừng bao bọc xung quanh lại truyền tới tiếng súng ầm ĩ. Bấy giờ hai người Triệu Ngọc mới kinh ngạc phát hiện, những phát súng kia lại đều chỉ thẳng lên trời!
Làm sao...
Làm sao vậy?
Hai người họ nhìn nhau, lập tức cảm thấy tình hình có vẻ khác thường.
Chưa đến mấy giây sau, bọn họ lại chợt nhìn thấy, có một nhóm người cầm vũ khí bỗng nhảy ra từ trong khu rừng xung quanh bọn họ!
Đám người mới xuất hiện này bao vây cả Triệu Ngọc và Miêu Anh ở bên trong, khiến hai người họ không còn chỗ nào để ẩn náu!
Sau đó, hai vị chuyên gia Điền Đông Dân và Vương Thái Minh, còn có những tên trộm mộ không còn năng lực phản kháng kia nữa, toàn bộ đều bị đám người này lôi ra khỏi rừng.
Mẹ kiếp!
Không phải chứ?
Triệu Ngọc chỉ liếc mắt nhìn vài lần là đã nhận ra những người này ngay.
Tuy bọn họ chưa từng gặp Triệu Ngọc lần nào, nhưng Triệu Ngọc thì đã từng thấy bọn họ! Bởi vì, đám người này từng xuất hiện trước giường bệnh của tên Lý Tu Sinh kia, bị Triệu Ngọc dùng máy quay phim tàng hình tóm được.
Nói cách khác, bọn họ đều là thuộc hạ của Lý Tu Sinh!!!
Vù...
Tuy cú đá gió lốc của Miêu Anh rất mạnh mẽ hiểm ác, thế nhưng gã đạo trưởng kia lại có thể tránh thoát một cách dễ dàng. Không những thế, gã còn lợi dụng món võ mượn lực trả lực trong Thái Cực Quyền để đánh bay Miêu Anh.
Miêu Anh bị mất trọng tâm. Khi cô sắp ngã xuống đất thì Triệu Ngọc đột nhiên xông tới2gần, ôm chặt lấy cô.
Sau đó, hắn ôm Miêu Anh xoay một vòng trên không trung, vung đôi chân thon dài của cô trở về chỗ gã đạo trưởng. Gã ta vội vàng cúi đầu tránh né, Triệu Ngọc thuận thế tung một cú đấm ra.
Thế nhưng đạo trưởng lại xoay tròn thật nhanh, thoắt cái lẻn đến trước mặt Triệu Ngọc. Gã dùng hai tay đẩy một8cái thật mạnh khiến hắn lại ngã ngửa ra đằng sau.
Triệu Ngọc vừa bị bật ra thì Miêu Anh lại lập tức xông lên giao đấu. Tuy nhiên, chỉ sau hai ba hiệp, Miêu Anh cũng bị Thái Cực Quyền của đạo trưởng quật cho ngã lăn.
Ngay sau đó, Triệu Ngọc và Miêu Anh lại cùng nhau xông lên, tiếp tục đấu với đạo trưởng.
Cũng không biết gã6ta đã luyện Thái Cực được bao lâu mà những chiêu thức như cuộn tay hất chân khuỵu gối đều đã luyện đến mức sử dụng cực kỳ nhuần nhuyễn.
Thái Cực Quyền chú trọng lấy mềm khắc cứng, mà trùng hợp là Triệu Ngọc và Miêu Anh lại chỉ dùng những món võ vừa mạnh vừa cứng rắn. Tuy hai người họ liên hợp lại đánh với một3mình đạo trưởng, nhưng sau vài phút chiến đấu, họ vẫn không chiếm được chút lợi thế nào, trái lại còn bị đạo trưởng đánh ngã mấy lần.
Tất nhiên, Triệu Ngọc và Miêu Anh cũng không phải loại hiền lành gì. Chiêu thức của hai người họ mạnh mẽ dị dường, chỉ bị trúng một chút thôi là đã không thể chịu nổi, làm cho gã đạo trưởng5kia cứ phải nhìn trước ngó sau, sợ này sợ kia, khó chịu vô cùng!
Có điều, dù sao cũng là hai đánh một. Gã ta biết rõ nếu kéo càng lâu thì càng bất lợi cho mình!
Vì vậy, sau một hồi chiến đấu mệt mỏi, đạo trưởng đột nhiên thay đổi cách đánh. Gã rút hai cây xiên thép* đằng sau lưng ra, đâm về phía hai người Triệu Miêu!
* Xiên thép: hình dạng giống cây đinh ba nhưng chỉ có hai mũi nhọn hai bên, không có mũi nhọn ở giữa.
Bọn họ thấy đạo trưởng có cất giấu hung khí thì vội nghiêng người né tránh.
Sau khi rút xiên thép ra, chiêu thức tấn công của gã cũng thay đổi hoàn toàn, từ Thái Cực Quyền mềm dẻo thành những đòn tấn công hết sức hung ác, động tác cũng tăng nhanh gấp mấy lần hệt như vừa được bấm nút tua nhanh.
Triệu Ngọc và Miêu Anh hoàn toàn không ngờ tới, gã đạo trưởng này không những rất giỏi về Thái Cực Quyền, mà còn biết loại kỹ thuật chém giết ác liệt như thế này. Thế là hai người bị gã đánh đến mức trở tay không kịp, thậm chí Triệu Ngọc còn không cẩn thận bị xiên thép đâm cho một nhát lên cánh tay.
Cho dù là Thái Cực Quyền trước đó hay là xiên thép hiện tại, chiêu thức của gã đạo trưởng này đều vô cùng quái dị, khiến cho Triệu Ngọc cảm thấy không cách nào thi triển hết toàn bộ sức mạnh của mình ra, khó chịu vô cùng.
Miêu Anh cũng có cảm giác như không biết nên xuống tay từ chỗ nào. Cuối cùng, chẳng còn cách nào khác, cô đành rút con dao găm mang theo bên người ra, xông vào đánh với đạo trưởng.
Thế nhưng, rõ ràng võ công của gã ta nhuần nhuyễn hơn cô nhiều. Sau khi đánh mấy hiệp, xiên thép trong tay đạo trưởng nhanh chóng xoay tròn rồi hất tung con dao găm của cô đi.
Ngay sau đó, Miêu Anh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một cây xiên thép khác đâm trúng bả vai!
A!
Triệu Ngọc thấy cô bị đâm liền lao tới như điên. Trong khi đó, đạo trưởng lại bật người lên quẳng Miêu Anh ra xa rồi nhẹ nhàng nhảy đến bên cạnh Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc lập tức vung ra một cú đấm thật mạnh nhưng gã đạo trưởng lại cúi đầu né thoát. Xiên thép ở dưới hông gã bất chợt quay ngược trở lại, đâm một nhát vào bụng Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc vội lui lại ra sau, thế nhưng xiên thép của đạo trưởng đã đâm thẳng về phía cổ họng của hắn. Động tác của gã ta vừa nhanh lại vừa mạnh, Triệu Ngọc không thể nào né tránh, chỉ đành giơ tay nắm chặt lấy cổ tay gã.
Hắn tưởng là sức lực của mình lớn, lần này hoàn toàn có thể dùng sức mạnh áp chế gã đạo trưởng này. Thế nhưng, hắn lại nghĩ sai rồi, tuy gã gầy còm, song sức lực của gã lại mạnh mẽ lạ thường.
Triệu Ngọc cố đẩy gã ra hai lần nhưng không được. Trong khi đó, đạo trưởng dồn sức vào cả hai tay, lại đâm xiên thép về phía cổ họng hắn thêm một chút, chỉ chút xíu nữa thôi là đâm trúng hắn rồi.
“A!”
Ngay lúc này Miêu Anh lại từ bên kia lao tới, tung ra một cú đá gió lốc thẳng vào đầu gã đạo trưởng.
Thế nhưng, sau khi đấu với nhau lâu như vậy, đạo trưởng đã nắm rõ bản lĩnh của cả hai người Triệu Ngọc và Miêu Anh. Khi nhìn thấy Miêu Anh lại đá chân tới, gã chỉ cười lạnh một tiếng rồi cúi đầu né tránh.
Mà ngay trong khoảnh khắc né tránh ấy, xiên thép của gã lại nhanh chóng đâm tới, đâm thẳng vào bắp chân của Miêu Anh.
Miêu Anh giật mình kêu lên một tiếng, vội vàng thu chân để né. Đạo trưởng thuận thế gạt chân ra đánh cô ngã xuống đất. Ngay sau đó, gã lại bật người nhảy lên, đâm xiên thép thẳng xuống người cô.
Lúc này Triệu Ngọc đã đứng dậy được, lại lập tức lao tới, đánh vào lưng đạo trưởng. Mà dường như gã ta đã đoán được hắn sẽ tới, nên cũng chẳng thèm quay người lại mà trực tiếp làm ra một động tác bắn chân giống như ma xui quỷ khiến, khiến cho Triệu Ngọc vấp ngã.
Sau đó, đạo trưởng vung xiên thép lên, đâm vào cổ họng Triệu Ngọc lần nữa!
Có điều lần này, cuối cùng cũng đến phiên đạo trưởng phải kinh ngạc.
Sau quãng thời gian giao đấu vừa rồi, Triệu Ngọc cũng đã hiểu được phần nào. Cho dù hắn và Miêu Anh kết hợp với nhau thì cũng không thể tóm được gã đạo trưởng này! Cho nên, hắn lại phải sử dụng ngón bài cũ của mình, chơi xấu thôi!
Thấy xiên thép đã đâm tới trước mặt, Triệu Ngọc không hề chống cự mà lộn mèo dưới đất, lăn đến bên chân đạo trưởng. Ngay sau đó, hắn ngửa đầu hét to một tiếng vào lỗ tai gã ta: “A...”
Theo lý mà nói, một tiếng hét này cũng không tính là gì. Thế nhưng, trước lúc hét, Triệu Ngọc đã kích hoạt sẵn một đạo cụ có tên loa phóng thanh tàng hình, hơn nữa còn điều chỉnh âm thanh khuếch đại đến mức to nhất!
“A...”
Tiếng hét này của Triệu Ngọc lập tức cao vút vượt qua cả các tầng mây, vang vọng đất trời, điếc tai nhức óc. Hơn nữa việc này xảy ra quá đột ngột, khiến đạo trưởng bỗng đờ hết cả người. Gã cảm thấy lỗ tai mình kêu ong ong, không những mất thính giác mà thậm chí còn tê liệt hết cả nửa người!
Kết quả, chính vào lúc gã ta đang sững sờ, Triệu Ngọc liền giơ tay túm lấy chân phải của gã!
Đạo trưởng kinh hãi, vội vã dùng xiên thép đâm tới, thế nhưng sao mà Triệu Ngọc chịu cho gã cơ hội? Hắn lập tức cầm chân phải của gã chạy như điên trên vùng đất trống.
Dù gì cân nặng của đạo trưởng cũng có hạn, bị Triệu Ngọc kéo đi như vậy thì làm sao còn đứng vững nổi nữa. Gã lập tức ngã vật xuống đất.
Triệu Ngọc cứ nắm lấy chân gã chạy như điên, dọc đường còn chọn chỗ đất có đá mà chạy tới, khiến gã đạo trưởng bị đụng đến mức kêu lên oai oái.
Sau cùng, khi Triệu Ngọc thấy Miêu Anh đã đứng dậy được, bấy giờ hắn mới dồn lực vào hai tay, ném gã đạo trưởng sang cho cô.
Miêu Anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức tung ra một cú đá với toàn bộ sức lực của mình. Cú đá này trúng ngay trước ngực đạo trưởng, khiến gã bay ngược trở lại bốn năm mét rồi đập mạnh xuống đất như đạn đại bác, thậm chí còn làm tung lên một đám bụi đất!
“A… A a...”
Khi bụi đất từ từ lắng xuống thì khóe miệng gã đạo trưởng kia đã tràn đầy máu. Gã nằm sõng soài trên đất không dậy nổi nữa, hai cây xiên thép cũng không biết đã bay đi đâu.
“Oắt con! Xem ông mày có đánh chết mày không!” Thù mới hận cũ chồng chất lên nhau khiến cho Triệu Ngọc bùng nổ, vung nắm đấm muốn đánh đạo trưởng!
Thế nhưng, ngay vào lúc này, ở trong rừng cây cạnh khu đất trống lại đột nhiên vang lên tiếng súng!
Triệu Ngọc tưởng đó là đồng bọn của đạo trưởng, lập tức dừng lại đòn tấn công của mình, chuẩn bị né tránh.
Song, cũng vào giây phút này, trong khu rừng bao bọc xung quanh lại truyền tới tiếng súng ầm ĩ. Bấy giờ hai người Triệu Ngọc mới kinh ngạc phát hiện, những phát súng kia lại đều chỉ thẳng lên trời!
Làm sao...
Làm sao vậy?
Hai người họ nhìn nhau, lập tức cảm thấy tình hình có vẻ khác thường.
Chưa đến mấy giây sau, bọn họ lại chợt nhìn thấy, có một nhóm người cầm vũ khí bỗng nhảy ra từ trong khu rừng xung quanh bọn họ!
Đám người mới xuất hiện này bao vây cả Triệu Ngọc và Miêu Anh ở bên trong, khiến hai người họ không còn chỗ nào để ẩn náu!
Sau đó, hai vị chuyên gia Điền Đông Dân và Vương Thái Minh, còn có những tên trộm mộ không còn năng lực phản kháng kia nữa, toàn bộ đều bị đám người này lôi ra khỏi rừng.
Mẹ kiếp!
Không phải chứ?
Triệu Ngọc chỉ liếc mắt nhìn vài lần là đã nhận ra những người này ngay.
Tuy bọn họ chưa từng gặp Triệu Ngọc lần nào, nhưng Triệu Ngọc thì đã từng thấy bọn họ! Bởi vì, đám người này từng xuất hiện trước giường bệnh của tên Lý Tu Sinh kia, bị Triệu Ngọc dùng máy quay phim tàng hình tóm được.
Nói cách khác, bọn họ đều là thuộc hạ của Lý Tu Sinh!!!