• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (26 Viewers)

  • cuong-tham-413.txt

Chương 413: Tội ác trong màn đêm




Mười tám năm trước, vào một đêm tối, vạn vật đều yên tĩnh.



Tại một bãi đất trống bên ngoài huyện Đồng Dương thành phố Tần Sơn đột nhiên vang lên tiếng sột soạt không được bình thường cho lắm.



Hóa ra ở đây có một đám trộm mộ đang đào đường hầm dẫn vào một ngôi mộ nào đó. Bọn chúng xuất thân từ một dòng2họ chuyên trộm mộ, cả năm thành viên trong nhóm đều là họ hàng thân thiết cùng một họ.



Lúc này, một gã tên Viên Thụ Tài đứng trong đường hầm giật giật sợi dây, đồng bọn bên trên nhận được tín hiệu lập tức kéo gã ra ngoài.



Viên Thụ Tài mang theo một cái sàng đầy đất. Một người anh em của gã vội nhận8lấy nó rồi đổ đất vào trong một cái rãnh sâu đằng xa.



“Thụ Tài!” Lúc này, một tên trộm mộ lớn tuổi hỏi: “Có thấy nước không?”



“Thưa cha, không có!” Viên Thụ Tài đáp: “Con đã xem xét rồi, khô lắm. Con đoán chắc thêm khoảng vài mét nữa là có thể tiến vào!”



“Tốt!” Người đàn ông lớn tuổi buộc dây thừng lên người mình6rồi tự bò vào trong đường hầm.



“Cha, con không mệt, hay để con xuống đào thêm vài xẻng nữa!” Viên Thụ Tài nói.



“Không cần, để đó cho cha!” Người đàn ông lớn tuổi nói: “Con để dành sức đi, sau khi thông đường rồi con còn phải vào trong đó mà!”



Nói xong, ông ta không đợi Viên Thụ Tài nói gì nữa mà lập tức3chui vào bên trong.



“Anh Thụ Tài.” Bỗng nhiên, một cậu thiếu niên chỉ khoảng mười mấy tuổi đến trước mặt Viên Thụ Tài, nói: “Em cảm thấy cái đấu* này nhỏ quá, bên trong chắc chẳng có đồ tốt gì?”



* Một từ ngữ chuyên dùng trong nghề trộm mộ. Ở Trung Quốc, các ngôi mộ thời xưa có hình dạng giống một kim tự tháp5úp ngược, cũng chính là hình của cái đấu (một dụng cụ dùng để đo lường). Từ đó còn có thêm động từ “đổ đấu”, tức là đào và mở ngôi mộ đó ra.



“Sao anh biết được? Thế sao khi nãy không hỏi cha anh?” Viên Thụ Tài đốt một điếu thuốc, ung dung hút một hơi.



“Cha anh có khi nào nói chuyện gì cho tụi em nghe đâu!” Cậu thiếu niên đẩy đẩy Viên Thụ Tài, nói tiếp: “Anh, đám người A Ngưu chuyển lời cho em, bảo em đi với bọn họ đến Hải Hương làm công nhân cho một nhà máy. Một tháng có thể kiếm được ngàn rưỡi đấy!”



“Ồ, như vậy là… em không muốn làm nữa?” Viên Thụ Tài nhả ra một vòng khói thuốc.



“Vâng! Em thấy, chúng ta mạo hiểm như vậy để lật mồ chui xuống đất, kết quả cũng chẳng được cái gì, chi bằng đến nhà máy làm công nhân thì hơn! Trộm mộ cũng chẳng phải nghề lâu dài, ngày nào cũng tiếp xúc với xác chết, hơn nữa còn... còn phạm pháp...”



“Hừ! Em đúng là chẳng có tiền đồ gì cả!” Viên Thụ Tài hơi rung điếu thốc để tàn thuốc rơi xuống, khinh thường nói: “Anh nói cho em biết, sở dĩ bây giờ chúng ta không kiếm được nhiều tiền, là bởi vì chúng ta không có đường dây tiêu thụ tốt. Rõ ràng là có đồ tốt nhưng lại bán không được giá cao! Em nhìn đi, trong tương lai, anh nhất định phải trở thành tên trộm mộ đứng đầu Tần Sơn này!”



Ai ngờ, khi Viên Thụ Tài vừa mới nói đến chỗ này, trong ngôi mộ bỗng nổ ầm một tiếng, một luồng khói bụi mịt mù bốc ra từ cửa hang!



“A! Không ổn rồi! Bị lún!” Viên Thụ Tài bật người dậy từ dưới đất, vội hợp sức cùng các anh em khác kéo dây thừng lên. Thế nhưng bọn họ kéo mãi mà dây thừng vẫn không nhúc nhích!



“Mấy người mạnh tay lên có được không? Cha tôi đang ở dưới đấy!” Viên Thụ Tài gào lên như điên: “Mau! Dùng sức kéo đi!”



“A...”



Mọi người dốc hết toàn lực kéo dây thừng, nhưng thật không ngờ còn chưa kéo người lên được thì sợi dây đã bị đứt. Bọn họ bị lực quán tính làm cho lảo đảo, ngã nhào xuống đất.



....



Vài ngày sau.



Trong một kho hàng bí mật tại phố Chợ Hoa thành phố Tần Sơn, Viên Thụ Tài và hai người anh em của mình dùng xe xích lô chở đồ trộm được từ trong mộ đến nơi này.



Người thu mua đồ cổ là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp nhưng lại rất lạnh lùng. Dân trộm mộ hay gọi cô ta là Cách Cách!



Sau khi nhìn thấy đám người Viên Thụ Tài mang đồ cổ đến, người phụ nữ này thậm chí còn không thèm tìm người kiểm nghiệm mà bảo luôn đàn em mình móc hai ngàn ra đưa cho Viên Thụ Tài!



“Chị… Chị đại!” Viên Thụ Tài cố gắng nhẫn nhịn, một lúc lâu sau mới đỏ mặt nói: “Chị có thể... có thể đưa thêm chút nữa không! Tôi đã hỏi thăm giá thị trường, ngọc bội lần trước chúng tôi tìm được, chỉ riêng miếng ngọc bội thôi đã có giá trị lên đến sáu bảy ngàn rồi! Nhưng cuối cùng chị chỉ trả cho chúng tôi có bốn trăm, tất cả mọi thứ cộng lại cũng không quá một ngàn!”



“Hừ! Đồ nhà quê!” Người phụ nữ nọ vênh mặt lên, nói: “Nếu cậu đã hỏi giá thị trường rồi, có bản lĩnh thì cậu mang đến thị trường mà bán đi? Bán với giá mười ngàn cũng được! Cậu cứ thử đi, rồi xem ngày hôm sau cậu có chui vào Cục Cảnh sát mà ngồi hay không?”



Nói xong, Cách Cách quay người định rời đi.



“Chị đại!” Viên Thụ Tài lại cản cô ta lại: “Tôi xin chị đấy! Cha tôi… bởi vì sai lầm lần trước mà cha tôi đã mất mạng rồi! Cứ coi như đây là phí mai táng cho ông ấy, chị cũng nên cho tôi thêm một chút chứ?”



“Bà mẹ nó!” Cách Cách trừng mắt mắng một câu: “Cậu làm cái gì vậy? Hừ, mấy kẻ nhà quê chuyên trộm mộ như mấy người định đến chỗ tôi ăn vạ đấy hả? Cha cậu chết? Chẳng lẽ cha cậu chết thì tôi phải cho cậu thêm tiền sao? Muốn cái gì đây? Tưởng tôi là nhà từ thiện à?”



“Không phải, tôi không phải có ý đó!” Viên Thụ Tài đỏ mặt tía tai giải thích: “Chị đại, chị nghe tôi nói đi. Các người không thể vô tình như vậy mà! Trước giờ chúng tôi đã tìm cho các người nhiều bảo bối tốt như thế, trong đó có rất nhiều thứ có giá trị rất cao! Chị... chị không thể mua của chúng tôi theo giá thị trường sao?”



“Đúng vậy!” Đám anh em của Viên Thụ Tài cũng phụ họa theo: “Chúng tôi liều mạng đào mộ chui xuống dưới đất, các người cũng không thể tùy tiện ném ra chút tiền rồi đuổi chúng tôi đi như thế chứ?”



“Này? Hôm nay bọn bay bị cái gì thế?” Có vẻ Cách Cách không thể kiên nhẫn thêm. Cô ta bĩu môi mắng: “Đám dân quê thối nát bọn bay định tạo phản đấy à? Có còn muốn lăn lộn trong giới này nữa không thế hả? Tao nói cho bọn bay biết, tiền chỉ có bấy nhiêu thôi, có lấy hay không!”



“Vậy thì thôi! Chúng tôi không lấy tiền!” Viên Thụ Tài cũng nóng lên, chỉ vào đống đồ cổ dưới đất, nói: “Chúng tôi sẽ đem mấy thứ này về!”



“Mày dám! Mày thử động vào một cái xem sao?” Cách Cách chỉ vào mũi Viên Thụ Tài, gào lên: “Tao nói cho bọn bay biết, khắp cả Tần Sơn này cũng chỉ có chỗ của tao mới dám thu mua đồ của bọn bay! Nếu bọn bay có ý định lừa tiền ở đây thì cẩn thận cái đầu của bọn bay đấy!”



“Tôi... tôi e là chị làm không được đâu...” Viên Thụ Tài sốt ruột, cúi đầu xuống định xông lên. Kết quả, gã lại đụng vào người Cách Cách.



“A, đám ăn mày thối tha tụi bay! Không muốn sống nữa à! Lên, đánh cho tao!”



Đám đàn em đứng đằng sau Cách Cách nhận được mệnh lệnh lập tức lao lên, tay đấm chân đá vào mấy người Viên Thụ Tài, đánh bọn họ một trận thê thảm.



Cuối cùng, cả đám bọn họ cùng với chiếc xe ba bánh đều bị ném ra ngoài giống như ném rác!



Loạt soạt....



Cách Cách ném luôn hai ngàn đồng ra ngoài cổng. Mấy đồng tiền bay tán loạn khắp nơi, còn có tờ rớt xuống cả vũng bùn...







Khuya hôm đó, trong một căn biệt thự trên đường Chợ Hoa.



Người phụ nữ tên Cách Cách vừa mới hoạt động kịch liệt cùng một ông chủ tên là Hoàng Tinh xong, lúc này cả hai đang ôm nhau ngủ say.



Thì ra, Hoàng Tinh này mới là ông chủ thật sự đứng phía sau, là trùm buôn bán đồ cổ đứng đầu Tần Sơn!



Ông ta đã hơn năm mươi tuổi nhưng lại là một thanh gươm quý không bao giờ cùn, đêm nào cũng vui vẻ sung sướng cùng vị tiểu thư được gọi là Cách Cách này. Đồng thời, những công việc bên ngoài của ông ta, trên cơ bản đều giao cho Cách Cách làm đại diện.



Đêm đó, khi hai người đang ngủ say, Hoàng Tinh chợt nghe trong phòng vang lên tiếng động. Ông ta choàng tỉnh dậy, vừa mở mắt ra thì bỗng thấy mấy tên bịt mặt đang tìm kiếm thứ gì trong phòng ngủ của mình.



“A!”



Hoàng Tinh hét lên, vén chăn ra muốn chạy trốn, thế nhưng lại bị đám người bịt mặt bắt lại.



Tất nhiên Cách Cách cũng đã tỉnh dậy, nhưng cô ta còn chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã bị người bịt mặt khống chế.



Đám người bịt mặt kia không phải ai khác mà chính là Viên Thụ Tài và những anh em của mình.



Mới đầu gã cũng không nghĩ đến chuyện giết người, chỉ muốn lén lút trộm chìa khóa nhà kho rồi đánh cắp những món đồ cổ trong kho hàng mà thôi.



Nhưng gã không ngờ hành động của mình lại kinh động đến Hoàng Tinh và Cách Cách. Hiện giờ bọn họ gần như đã rơi vào đường cùng.



Mà chính vì cái cảm giác như bị ép đến bên bờ vực ấy đã khiến Viên Thụ Tài sinh ra ý định giết người. Gã tự tay bóp cổ Cách Cách đến chết, sau đó lại cùng với anh em của mình giết chết Hoàng Tinh!



Sau khi giết người rồi, mấy người Viên Thụ Tài đều luống cuống hết cả, không ai biết tiếp theo mình nên làm gì?



Cuối cùng, vẫn là Viên Thụ Tài nghĩ ra một biện pháp. Gã cho rằng bản thân họ đều là trộm mộ, thế thì cứ chôn hai người này vào mộ người khác là được.



Làm vậy thì thi thể của hai người sẽ rất khó bị phát hiện ra. Mà chỉ cần thi thể không bị phát hiện, cảnh sát sẽ không dễ dàng tìm được bọn họ.



Mấy anh em hạ quyết tâm bèn chia nhau ra hành động.



Vì lúc chết trên người Cách Cách chẳng có mảnh vải che thân nào cả, nên Viên Thụ Tài thuận tay lấy đại một bộ trang phục cổ trên ghế salon mặc vào cho cô ta.



Đó là một bộ đồ cổ từ thời nhà Thanh hàng thật giá thật mà Hoàng Tinh vừa mới mang về từ nơi khác, giữ lại cho mình để dùng riêng. Viên Thụ Tài không biết việc này, chỉ cho rằng đây là quần áo dành cho phụ nữ mà thôi. Cũng chính vì vậy mới tạo thành vụ án xác chết nữ mặc trang phục cổ chấn động một thời!



Đêm đó, các anh em của gã đã giấu thi thể của hai người vào hai ngôi mộ tổ của người khác, còn Viên Thụ Tài thì tìm được chìa khóa nhà kho, đánh cắp rất nhiều đồ cổ ở trong đó!



Ban đầu, bọn họ còn muốn ở lại Tần Sơn để tiếp tục phát triển, nhưng cuộc vui nào cũng chóng tàn. Chính phủ đột nhiên muốn cải tạo cầu Tần Sơn, cần di dời mộ phần của các thôn dân ở đó, vì thế thi thể Cách Cách mới bị đào lên.



Lúc đó, Viên Thụ Tài còn cho rằng tội ác của mình đã bị bại lộ. Gã và nhóm anh em của mình lập tức mang theo đồ cổ kiếm được rời bỏ quê hương, rời bỏ Tần Sơn...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom