Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-412.txt
Chương 412: Tôi là chim sẻ
Suy đoán của Triệu Ngọc quả thật rất đúng. Sau khi các chuyên gia và đám trộm mộ bị đám người này đẩy ra bãi đất trống, Lý Tu Sinh mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng rốt cuộc cũng đi ra từ trong rừng.
Có điều, hình như bệnh cúm của ông ta vẫn chưa khỏi hẳn. Sắc mặt ông ta tái nhợt, hơn nữa còn không ngừng ho khan.
Đột nhiên thấy tình cảnh như vậy, trong lòng Triệu Ngọc bỗng hẫng mất một nhịp.
Hỏng rồi!
Chuyện này... không ổn cho lắm?
Tạo sai người của Lý Tu Sinh2lại xuất hiện ở đây?
Bọn chúng tìm được đến đây bằng cách nào?
Không lẽ... bọn chúng theo dõi và đi theo mình? Không thể nào thế được? Triệu Ngọc nghĩ, cả đoạn đường mình đều mở máy dò xét, nếu như có người theo đuôi thì mình phải biết sớm rồi!
Vậy thì...
Lý Tu Sinh với gã đạo trưởng này là cùng một hội?
Thế nhưng, thấy bộ dạng ông ta đối xử với đám trộm mộ cũng không giống như người cùng thuyền mà?
“Khụ khụ... khụ khụ...” Lý Tu Sinh ho khan, bước lên phía trước, chào hỏi với Triệu8Ngọc: “Cảnh sát Triệu Ngọc, lại gặp nhau rồi! Thật là... bất ngờ quá nhỉ!”
“Nhắc đến bất ngờ, có lẽ phải là tôi mới đúng chứ?” Triệu Ngọc hỏi ngược lại ông ta bằng giọng đầy địch ý. Trong khi đó, ánh mắt hắn lại cẩn thận quan sát tình hình xung quanh.
“Nào có, nào có...” Lý Tu Sinh nói với vẻ hết sức nghiêm túc: “Bản lĩnh của cậu, thật sự... vượt ngoài dự đoán của tôi đấy!”
Triệu Ngọc vốn định nhân cơ hội này thăm dò mấy câu, thế nhưng Lý Tu Sinh nói xong thì lại6quay sang nhìn gã đạo trưởng đang hộc máu nằm sõng soài trên đất. Không những thế, ông ta còn nói ra một câu nghe rất kỳ dị: “Đạo trưởng, chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau rồi! Ha ha ha...” Ông ta ngoài cười nhưng trong không cười: “Bao nhiêu năm nay, ông vẫn luôn là thần tượng của họ Lý tôi đó, ha ha!”
“A...”
Đạo trưởng ôm phần ngực bị thương, muốn nói gì đó, thế nhưng vừa mở miệng thì chỉ có máu ộc ra.
“Đừng kích động, đừng kích động, mạng của ông quý báu lắm đó!”3Lý Tu Sinh vội xua tay: “Sau này chúng ta còn có cơ hội giao lưu mà! Đạo trưởng à, tôi thật sự rất bái phục, rất bái phục ông! Khi nãy tôi mới lục soát hành lý của các ông ở dưới chân núi, không ngờ lại còn có cả flycam! Đám đồ đệ của tôi còn nói, trên flycam còn trang bị máy cảm biến cỡ nhỏ nữa!”
“Thật không ngờ, năm nay đến kẻ trộm mộ cũng phải dùng đến công nghệ cao!”
“Không, không phải trộm mộ... Có lẽ nên nói, ngài hoàn toàn xứng đáng với5cái danh đại sư trộm mộ mới đúng! Khó trách, bao nhiêu năm trôi qua rồi mà ông vẫn có thể đứng vững trên đỉnh chóp của cái nghề này của chúng ta!”
“Mày... mày là ai?” Sau một lúc nỗ lực, cuối cùng đạo trưởng cũng hỏi ra được một câu.
“Tôi là ai? Ha ha ha...” Tuy Lý Tu Sinh bật cười, nhưng vẻ mặt lại không hề có chút ý cười nào, khiến người ta nhìn thấy mà rét run: “Tôi chỉ là một tên vô danh tiểu tốt không có tiếng tăm gì thôi! Hôm nay may mắn gặp được thần tượng, tâm nguyện đã thành, tâm nguyện đã thành...”
Trong lúc Lý Tu Sinh nói chuyện, thuộc hạ của ông ta đã dùng dây trói chặt đám trộm mộ, sau đó lại đi trói hai vị chuyên gia.
“Này! Lý Tu Sinh, ông có ý gì vậy?” Triệu Ngọc vội quát bảo ngưng lại: “Có phải ông đã quên mình là ai rồi không? Có cần tôi nhắc lại không hả?”
“Ừm... Ông xem, chuyện ngày hôm nay có phải là thế này không?”
“Cảnh sát chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ, truy bắt đám trộm mộ và giải cứu các chuyên gia! Thế nhưng, người bên phía chúng tôi quá ít, không thể đấu lại quân địch đông đúc, gặp phải nguy hiểm đến tính mạng. Kết quả, ngay trong lúc nguy cấp ấy, ông dẫn theo một nhóm những người dân, xông ra làm việc nghĩa, giải cứu chúng tôi! Ông cảm thấy như vậy có được không, hử?”
Ý của Triệu Ngọc đã quá rõ ràng rồi, hắn biết được Lý Tu Sinh đến đây không phải với ý tốt lành gì, cho nên mới muốn dùng lời này để dỗ ông ta.
“Ha ha, cảnh sát Triệu, đa tạ ý tốt của cậu! Khụ khụ...” Lý Tu Sinh quay đầu lại, nói: “Có điều, hôm nay tôi tới là để làm cho xong mấy việc quan trọng. Nếu không xong việc thì tôi cũng không thể nào làm công dân tốt được!”
Lý Tu Sinh nói vậy, đám thuộc hạ của ông ta lập tức nở nụ cười mỉa.
“Này!” Triệu Ngọc lại nói tiếp: “Thầy Lý à, ông có ý gì vậy? Không lẽ ông muốn thừa dịp cháy nhà mà hôi của sao? Ông không thấy là ở đây không có gì để ông cướp hết hả? Chẳng có lợi gì thì cần gì phải chó cùng rứt giậu như thế?”
“Ông hãy nghĩ cho kỹ đi, thiện hay ác cũng chỉ nằm trong một ý niệm thôi, bây giờ dừng tay vẫn không muộn!”
“À phải rồi, tôi nhắc nhở ông chút. Đám trộm mộ này đã dùng thuốc nổ làm nổ chết mấy vị cảnh sát hình sự. Đây chẳng phải chuyện nhỏ nhặt gì đâu!”
“Cho nên, tôi khuyên ông, đừng tham gia làm gì cho mắc tội!”
“Hừ! Không phải chuyện nhỏ? Cậu nói đúng, quả thực không phải chuyện nhỏ!”
Đôi mắt Lý Tu Sinh chợt lộ vẻ hung ác, sau đó ông ta đưa tay phải về phía một tên thuộc hạ. Tên kia lập tức đặt một cái nỏ màu đen vào tay ông ta.
Cái nỏ này rất nhỏ, những mũi tên cài trên đó còn ngắn hơn cả những chiếc đũa ăn thông thường.
Lúc này, cái tên Đại Ngưu lúc trước bị Triệu Ngọc đánh ngất đã dần dần tỉnh lại. Gã đang dùng tay chống đất, định đứng dậy.
Kết quả, Lý Tu Sinh chợt nhắm cung nỏ vào gã bắn ra, mũi tên bay vèo đến trúng ngay cánh tay gã.
Mũi tên nhỏ như vậy, hiển nhiên không thể bắn chết người. Tên Đại Ngưu đau đớn kêu lên một tiếng rồi rút mũi tên trên cánh tay mình ra.
Thế nhưng, gã vừa mới rút mũi tên ra thì thân thể lại đột nhiên chao đảo, tiếp sau đó lại biến thành co quắp run rẩy... Tên Đại Ngưu đó đau đớn rên rỉ mấy tiếng, chỉ khoảng mười mấy giây sau đã không còn nhúc nhích gì nữa.
Những người khác thấy vậy thì cực kỳ hoảng sợ, khi cẩn thận nhìn lại mới thấy gương mặt Đại Ngưu tím bầm, cơ thể vặn vẹo biến hình. Gã đã chết rồi!!!
Hả!?
Trên mũi tên có độc! Hơn nữa còn là kịch độc Kiến Huyết Phong Hầu!
“Ông!?” Triệu Ngọc quát Lý Tu Sinh: “Ông... Rốt cuộc ông muốn làm gì?”
“Ha ha...” Lý Tu Sinh lại ho khan mấy tiếng rồi mới lạnh lùng nói với Triệu Ngọc: “Cảnh sát Triệu, để tôi nói cho cậu biết, chuyện hôm nay rốt cuộc là thế nào nhé! Cảnh sát các cậu và đám trộm mộ gặp nhau ở nơi hoang dã, hai bên xảy ra một trận đấu kịch liệt, cuối cùng đôi bên đều thiệt hại, tất cả đều bất hạnh gặp nạn!”
“Ha! Đây là kết cục hoàn mỹ biết bao nhiêu phải không?” Lý Tu Sinh có vẻ say mê: “Mấy người nghĩ đúng rồi đó, khụ khụ... Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ sau lưng. Bây giờ, tôi chính là muốn làm con chim sẻ đó đấy...”
Hỏng bét!
Triệu Ngọc nghiêm túc quan sát hoàn cảnh xung quanh. Đám người Lý Tu Sinh có tất cả mười một người, hơn nữa toàn bộ đều có vũ khí, không phải cái loại mũi tên được bôi kịch độc kia, mà là súng săn và súng lục. Trong tình huống thế này, hắn và Miêu Anh căn bản không thể đột phá vòng vây.
“Các người đều điên rồi sao?” Miêu Anh hét lên với Lý Tu Sinh: “Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, khoảng chừng năm phút nữa, trên bầu trời này sẽ phủ đầy phi cơ trực thăng của cảnh sát! Các người có thể chạy đi đâu?”
“Chậc chậc...” Lý Tu Sinh chẳng thèm để ý: “Vị nữ cảnh sát này, lẽ nào cô không phát hiện ra? Ban nãy tôi vẫn còn khen ngợi flycam cảm ứng của đám người đạo trưởng mà! Vậy cô cảm thấy, chúng tôi muốn làm chim sẻ mà lại kém cạnh hơn bọn chúng được à?” Lý Tu Sinh đã dự tính ổn thỏa mọi điều: “Mấy người không phát giác ra, tín hiệu ở đây không tốt sao? Báo cảnh sát? Mấy người báo kiểu gì? Ha ha...”
“Đừng nghĩa rằng tôi không biết gì. Hiện tại tôi có thể nói rõ cho cô biết, đợi đến khi Cục Cảnh sát phát hiện ra không liên lạc được cho mấy người rồi đến vùng núi này tìm kiếm, chí ít cũng cần đến hơn ba mươi tiếng đồng hồ! Đến lúc đó... đã quá muộn rồi!”
“Nói đến đây, đám thuộc hạ của Lý Tu Sinh lại cười lạnh, ánh mắt rét buốt như băng. Từ hành động của bọn chúng có thể thấy rằng, đám người này đều là những kẻ sành sỏi thường tham gia vào những phi vụ phi pháp, thủ đoạn độc ác không kém đám trộm mộ kia.
“Cảnh sát Triệu.” Lý Tu Sinh lại nói với Triệu Ngọc: “Thực ra trong kế hoạch của tôi không có hai người đâu! Mà quá đáng tiếc, hai người lại vừa khéo nhảy vào! Cho nên, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành trách hai người không may thôi! Hơn nữa, hình như tôi còn có thể thuận tiện báo mối thù nhỏ cho thằng cháu Phì Tràng của mình nữa! Ha ha ha... khụ khụ...”
“Lý Tu Sinh, đầu ông có vấn đề à?” Triệu Ngọc quát: “Ông làm như vậy có được lợi ích gì không? Lẽ nào… ông cho rằng mình có thể tìm ra tượng Phật bằng vàng? Đạo trưởng và chuyên gia còn không tìm thấy, ông có thể tìm được à?”
“Ha ha ha, đối với tình hình của mấy người, tôi biết rõ như lòng bàn tay mình vậy!” Lý Tu Sinh lắc đầu nói: “Làm cái nghề này của chúng tôi, hiển nhiên là không lợi không nhúng tay! Có điều... tôi cũng không giống bọn họ, ngây thơ cho rằng mình có thể tìm thấy tượng Phật!”
“Haizz! Cảnh sát Triệu này, xem ra, chuyện mấy người biết được vẫn còn ít lắm!”
Nói xong, Lý Tu Sinh lại đi đến bên cạnh đạo trưởng, vươn tay nắm lấy bím tóc của gã. Ông ta nói bằng giọng đầy hiểm độc: “Viên Thụ Tài, cái tên này mới chính là tên mà bố mẹ ông đặt cho ông, nhỉ?”
“Hả!?”
Nghe thấy câu hỏi của Lý Tu Sinh, cả người gã đạo trưởng kia khẽ run rẩy. Gã vội vã ngẩng đầu lên hỏi: “Mày... rốt cuộc mày là ai?”
“Hừ!” Lý Tu Sinh hung tợn kéo bím tóc của gã, hung ác nói: “Ông không biết tôi, nhưng tôi biết ông là ai! Thực ra, thù oán của chúng ta đã nảy sinh từ mười tám năm trước! Ông giết Cách Cách, còn mất trí mà nhét bà ấy vào mồ mả của người khác, hơn nữa lại mặc trang phục cổ đại cho bà ấy nữa!”
“Cái tên ác quỷ mất trí nhà ông...” Lý Tu Sinh tát một cái bốp lên miệng đạo trưởng, lớn tiếng gào: “Nói! Sư phụ của tôi đâu!? Ông chôn sư phụ của tôi ở đâu rồi!?”
Suy đoán của Triệu Ngọc quả thật rất đúng. Sau khi các chuyên gia và đám trộm mộ bị đám người này đẩy ra bãi đất trống, Lý Tu Sinh mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng rốt cuộc cũng đi ra từ trong rừng.
Có điều, hình như bệnh cúm của ông ta vẫn chưa khỏi hẳn. Sắc mặt ông ta tái nhợt, hơn nữa còn không ngừng ho khan.
Đột nhiên thấy tình cảnh như vậy, trong lòng Triệu Ngọc bỗng hẫng mất một nhịp.
Hỏng rồi!
Chuyện này... không ổn cho lắm?
Tạo sai người của Lý Tu Sinh2lại xuất hiện ở đây?
Bọn chúng tìm được đến đây bằng cách nào?
Không lẽ... bọn chúng theo dõi và đi theo mình? Không thể nào thế được? Triệu Ngọc nghĩ, cả đoạn đường mình đều mở máy dò xét, nếu như có người theo đuôi thì mình phải biết sớm rồi!
Vậy thì...
Lý Tu Sinh với gã đạo trưởng này là cùng một hội?
Thế nhưng, thấy bộ dạng ông ta đối xử với đám trộm mộ cũng không giống như người cùng thuyền mà?
“Khụ khụ... khụ khụ...” Lý Tu Sinh ho khan, bước lên phía trước, chào hỏi với Triệu8Ngọc: “Cảnh sát Triệu Ngọc, lại gặp nhau rồi! Thật là... bất ngờ quá nhỉ!”
“Nhắc đến bất ngờ, có lẽ phải là tôi mới đúng chứ?” Triệu Ngọc hỏi ngược lại ông ta bằng giọng đầy địch ý. Trong khi đó, ánh mắt hắn lại cẩn thận quan sát tình hình xung quanh.
“Nào có, nào có...” Lý Tu Sinh nói với vẻ hết sức nghiêm túc: “Bản lĩnh của cậu, thật sự... vượt ngoài dự đoán của tôi đấy!”
Triệu Ngọc vốn định nhân cơ hội này thăm dò mấy câu, thế nhưng Lý Tu Sinh nói xong thì lại6quay sang nhìn gã đạo trưởng đang hộc máu nằm sõng soài trên đất. Không những thế, ông ta còn nói ra một câu nghe rất kỳ dị: “Đạo trưởng, chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau rồi! Ha ha ha...” Ông ta ngoài cười nhưng trong không cười: “Bao nhiêu năm nay, ông vẫn luôn là thần tượng của họ Lý tôi đó, ha ha!”
“A...”
Đạo trưởng ôm phần ngực bị thương, muốn nói gì đó, thế nhưng vừa mở miệng thì chỉ có máu ộc ra.
“Đừng kích động, đừng kích động, mạng của ông quý báu lắm đó!”3Lý Tu Sinh vội xua tay: “Sau này chúng ta còn có cơ hội giao lưu mà! Đạo trưởng à, tôi thật sự rất bái phục, rất bái phục ông! Khi nãy tôi mới lục soát hành lý của các ông ở dưới chân núi, không ngờ lại còn có cả flycam! Đám đồ đệ của tôi còn nói, trên flycam còn trang bị máy cảm biến cỡ nhỏ nữa!”
“Thật không ngờ, năm nay đến kẻ trộm mộ cũng phải dùng đến công nghệ cao!”
“Không, không phải trộm mộ... Có lẽ nên nói, ngài hoàn toàn xứng đáng với5cái danh đại sư trộm mộ mới đúng! Khó trách, bao nhiêu năm trôi qua rồi mà ông vẫn có thể đứng vững trên đỉnh chóp của cái nghề này của chúng ta!”
“Mày... mày là ai?” Sau một lúc nỗ lực, cuối cùng đạo trưởng cũng hỏi ra được một câu.
“Tôi là ai? Ha ha ha...” Tuy Lý Tu Sinh bật cười, nhưng vẻ mặt lại không hề có chút ý cười nào, khiến người ta nhìn thấy mà rét run: “Tôi chỉ là một tên vô danh tiểu tốt không có tiếng tăm gì thôi! Hôm nay may mắn gặp được thần tượng, tâm nguyện đã thành, tâm nguyện đã thành...”
Trong lúc Lý Tu Sinh nói chuyện, thuộc hạ của ông ta đã dùng dây trói chặt đám trộm mộ, sau đó lại đi trói hai vị chuyên gia.
“Này! Lý Tu Sinh, ông có ý gì vậy?” Triệu Ngọc vội quát bảo ngưng lại: “Có phải ông đã quên mình là ai rồi không? Có cần tôi nhắc lại không hả?”
“Ừm... Ông xem, chuyện ngày hôm nay có phải là thế này không?”
“Cảnh sát chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ, truy bắt đám trộm mộ và giải cứu các chuyên gia! Thế nhưng, người bên phía chúng tôi quá ít, không thể đấu lại quân địch đông đúc, gặp phải nguy hiểm đến tính mạng. Kết quả, ngay trong lúc nguy cấp ấy, ông dẫn theo một nhóm những người dân, xông ra làm việc nghĩa, giải cứu chúng tôi! Ông cảm thấy như vậy có được không, hử?”
Ý của Triệu Ngọc đã quá rõ ràng rồi, hắn biết được Lý Tu Sinh đến đây không phải với ý tốt lành gì, cho nên mới muốn dùng lời này để dỗ ông ta.
“Ha ha, cảnh sát Triệu, đa tạ ý tốt của cậu! Khụ khụ...” Lý Tu Sinh quay đầu lại, nói: “Có điều, hôm nay tôi tới là để làm cho xong mấy việc quan trọng. Nếu không xong việc thì tôi cũng không thể nào làm công dân tốt được!”
Lý Tu Sinh nói vậy, đám thuộc hạ của ông ta lập tức nở nụ cười mỉa.
“Này!” Triệu Ngọc lại nói tiếp: “Thầy Lý à, ông có ý gì vậy? Không lẽ ông muốn thừa dịp cháy nhà mà hôi của sao? Ông không thấy là ở đây không có gì để ông cướp hết hả? Chẳng có lợi gì thì cần gì phải chó cùng rứt giậu như thế?”
“Ông hãy nghĩ cho kỹ đi, thiện hay ác cũng chỉ nằm trong một ý niệm thôi, bây giờ dừng tay vẫn không muộn!”
“À phải rồi, tôi nhắc nhở ông chút. Đám trộm mộ này đã dùng thuốc nổ làm nổ chết mấy vị cảnh sát hình sự. Đây chẳng phải chuyện nhỏ nhặt gì đâu!”
“Cho nên, tôi khuyên ông, đừng tham gia làm gì cho mắc tội!”
“Hừ! Không phải chuyện nhỏ? Cậu nói đúng, quả thực không phải chuyện nhỏ!”
Đôi mắt Lý Tu Sinh chợt lộ vẻ hung ác, sau đó ông ta đưa tay phải về phía một tên thuộc hạ. Tên kia lập tức đặt một cái nỏ màu đen vào tay ông ta.
Cái nỏ này rất nhỏ, những mũi tên cài trên đó còn ngắn hơn cả những chiếc đũa ăn thông thường.
Lúc này, cái tên Đại Ngưu lúc trước bị Triệu Ngọc đánh ngất đã dần dần tỉnh lại. Gã đang dùng tay chống đất, định đứng dậy.
Kết quả, Lý Tu Sinh chợt nhắm cung nỏ vào gã bắn ra, mũi tên bay vèo đến trúng ngay cánh tay gã.
Mũi tên nhỏ như vậy, hiển nhiên không thể bắn chết người. Tên Đại Ngưu đau đớn kêu lên một tiếng rồi rút mũi tên trên cánh tay mình ra.
Thế nhưng, gã vừa mới rút mũi tên ra thì thân thể lại đột nhiên chao đảo, tiếp sau đó lại biến thành co quắp run rẩy... Tên Đại Ngưu đó đau đớn rên rỉ mấy tiếng, chỉ khoảng mười mấy giây sau đã không còn nhúc nhích gì nữa.
Những người khác thấy vậy thì cực kỳ hoảng sợ, khi cẩn thận nhìn lại mới thấy gương mặt Đại Ngưu tím bầm, cơ thể vặn vẹo biến hình. Gã đã chết rồi!!!
Hả!?
Trên mũi tên có độc! Hơn nữa còn là kịch độc Kiến Huyết Phong Hầu!
“Ông!?” Triệu Ngọc quát Lý Tu Sinh: “Ông... Rốt cuộc ông muốn làm gì?”
“Ha ha...” Lý Tu Sinh lại ho khan mấy tiếng rồi mới lạnh lùng nói với Triệu Ngọc: “Cảnh sát Triệu, để tôi nói cho cậu biết, chuyện hôm nay rốt cuộc là thế nào nhé! Cảnh sát các cậu và đám trộm mộ gặp nhau ở nơi hoang dã, hai bên xảy ra một trận đấu kịch liệt, cuối cùng đôi bên đều thiệt hại, tất cả đều bất hạnh gặp nạn!”
“Ha! Đây là kết cục hoàn mỹ biết bao nhiêu phải không?” Lý Tu Sinh có vẻ say mê: “Mấy người nghĩ đúng rồi đó, khụ khụ... Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ sau lưng. Bây giờ, tôi chính là muốn làm con chim sẻ đó đấy...”
Hỏng bét!
Triệu Ngọc nghiêm túc quan sát hoàn cảnh xung quanh. Đám người Lý Tu Sinh có tất cả mười một người, hơn nữa toàn bộ đều có vũ khí, không phải cái loại mũi tên được bôi kịch độc kia, mà là súng săn và súng lục. Trong tình huống thế này, hắn và Miêu Anh căn bản không thể đột phá vòng vây.
“Các người đều điên rồi sao?” Miêu Anh hét lên với Lý Tu Sinh: “Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, khoảng chừng năm phút nữa, trên bầu trời này sẽ phủ đầy phi cơ trực thăng của cảnh sát! Các người có thể chạy đi đâu?”
“Chậc chậc...” Lý Tu Sinh chẳng thèm để ý: “Vị nữ cảnh sát này, lẽ nào cô không phát hiện ra? Ban nãy tôi vẫn còn khen ngợi flycam cảm ứng của đám người đạo trưởng mà! Vậy cô cảm thấy, chúng tôi muốn làm chim sẻ mà lại kém cạnh hơn bọn chúng được à?” Lý Tu Sinh đã dự tính ổn thỏa mọi điều: “Mấy người không phát giác ra, tín hiệu ở đây không tốt sao? Báo cảnh sát? Mấy người báo kiểu gì? Ha ha...”
“Đừng nghĩa rằng tôi không biết gì. Hiện tại tôi có thể nói rõ cho cô biết, đợi đến khi Cục Cảnh sát phát hiện ra không liên lạc được cho mấy người rồi đến vùng núi này tìm kiếm, chí ít cũng cần đến hơn ba mươi tiếng đồng hồ! Đến lúc đó... đã quá muộn rồi!”
“Nói đến đây, đám thuộc hạ của Lý Tu Sinh lại cười lạnh, ánh mắt rét buốt như băng. Từ hành động của bọn chúng có thể thấy rằng, đám người này đều là những kẻ sành sỏi thường tham gia vào những phi vụ phi pháp, thủ đoạn độc ác không kém đám trộm mộ kia.
“Cảnh sát Triệu.” Lý Tu Sinh lại nói với Triệu Ngọc: “Thực ra trong kế hoạch của tôi không có hai người đâu! Mà quá đáng tiếc, hai người lại vừa khéo nhảy vào! Cho nên, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành trách hai người không may thôi! Hơn nữa, hình như tôi còn có thể thuận tiện báo mối thù nhỏ cho thằng cháu Phì Tràng của mình nữa! Ha ha ha... khụ khụ...”
“Lý Tu Sinh, đầu ông có vấn đề à?” Triệu Ngọc quát: “Ông làm như vậy có được lợi ích gì không? Lẽ nào… ông cho rằng mình có thể tìm ra tượng Phật bằng vàng? Đạo trưởng và chuyên gia còn không tìm thấy, ông có thể tìm được à?”
“Ha ha ha, đối với tình hình của mấy người, tôi biết rõ như lòng bàn tay mình vậy!” Lý Tu Sinh lắc đầu nói: “Làm cái nghề này của chúng tôi, hiển nhiên là không lợi không nhúng tay! Có điều... tôi cũng không giống bọn họ, ngây thơ cho rằng mình có thể tìm thấy tượng Phật!”
“Haizz! Cảnh sát Triệu này, xem ra, chuyện mấy người biết được vẫn còn ít lắm!”
Nói xong, Lý Tu Sinh lại đi đến bên cạnh đạo trưởng, vươn tay nắm lấy bím tóc của gã. Ông ta nói bằng giọng đầy hiểm độc: “Viên Thụ Tài, cái tên này mới chính là tên mà bố mẹ ông đặt cho ông, nhỉ?”
“Hả!?”
Nghe thấy câu hỏi của Lý Tu Sinh, cả người gã đạo trưởng kia khẽ run rẩy. Gã vội vã ngẩng đầu lên hỏi: “Mày... rốt cuộc mày là ai?”
“Hừ!” Lý Tu Sinh hung tợn kéo bím tóc của gã, hung ác nói: “Ông không biết tôi, nhưng tôi biết ông là ai! Thực ra, thù oán của chúng ta đã nảy sinh từ mười tám năm trước! Ông giết Cách Cách, còn mất trí mà nhét bà ấy vào mồ mả của người khác, hơn nữa lại mặc trang phục cổ đại cho bà ấy nữa!”
“Cái tên ác quỷ mất trí nhà ông...” Lý Tu Sinh tát một cái bốp lên miệng đạo trưởng, lớn tiếng gào: “Nói! Sư phụ của tôi đâu!? Ông chôn sư phụ của tôi ở đâu rồi!?”
Bình luận facebook