• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (7 Viewers)

  • cuong-tham-416.txt

Chương 416: Suy luận như thần




Vì vậy Triệu Ngọc, Miêu Anh, hai vị chuyên gia cùng với gã đạo trưởng tên thật là Viên Thụ Tài kia, tất cả bắt đầu đi tới sườn phía đông dãy núi Tướng Quân Lĩnh dưới sự khống chế của thuộc hạ của Lý Tu Sinh.



Lý Tu Sinh biết võ công của đạo trưởng rất2cao nên cũng còng tay gã ra sau lưng để tránh xảy ra chuyện gì bất trắc. Mặt khác, hai vị chuyên gia thì chỉ bị trói lại qua loa bằng dây thừng mà thôi.



Để đề phòng Triệu Ngọc giở trò, ông ta còn cố ý để hắn lên đi đầu và đẩy Miêu Anh ra8tuốt phía sau, không cho hai người họ có bất kỳ cơ hội trò chuyện nào.



Thực ra, sở dĩ Triệu Ngọc tuyên bố rằng mình biết vị trí của kho báu, hết 90% lý do chỉ là để kéo dài thời gian mà thôi. Hắn hiểu rõ nếu vừa rồi không nói như vậy thì e6là hắn, Miêu Anh và những người còn lại cũng có kết cục như những kẻ trộm mộ kia, sớm biến thành những thi thể lạnh ngắt rồi.



Ý tưởng của hắn chính là trên đường đi đến chỗ kho báu sẽ từ từ tìm kiếm cơ hội thoát thân. Dù sao trong số những đạo cụ3của hắn vẫn còn có chìa khóa vạn năng, kính nhìn xuyên đêm tàng hình, bình dưỡng khí tàng hình... Nếu có thể tìm được cơ hội, có lẽ sẽ giúp bọn họ trốn thoát!



Chỉ có điều, theo như tình hình trước mắt, rõ ràng một kẻ lúc nào cũng cẩn thận dè chừng như Lý5Tu Sinh sẽ không để cho Triệu Ngọc có cơ hội này. Đừng nói tới chuyện cứu được Miêu Anh và hai vị chuyên gia, mà ngay cả bản thân hắn muốn thoát cũng cực kỳ khó!



Làm sao bây giờ?



Làm sao bây giờ...



Trong lúc Triệu Ngọc đang vắt óc suy nghĩ đối sách thì Lý Tu Sinh bỗng mở miệng nói chuyện.



“Đồng chí cảnh sát à, nếu tôi đoán không nhầm thì chắc cậu đang muốn dẫn tôi đến hang động nơi bọn họ phát hiện bức di thư hả? Thế nào, chẳng lẽ... cậu cho rằng kho báu được giấu đó sao?”



“Hử, cái gì?” Triệu Ngọc hơi ngẩn ra một chút, bước chân cũng chậm lại. Thật không ngờ khứu giác của Lý Tu Sinh lại nhạy bén đến thế. Tính đến lúc này bọn họ cũng chỉ mới đi được nửa giờ, thế mà ông ta đã nhìn ra đường đi của Triệu Ngọc rồi.



“Ha ha...” Ánh mắt Lý Tu Sinh lộ vẻ hung ác: “Đám người đạo trưởng đã lục tìm khắp hang động kia rồi. Nếu thực sự có kho báu, gã ta còn có thể rơi vào hoàn cảnh khốn cùng như lúc này ư?”



Nghe Lý Tu Sinh nói như vậy, tất cả mọi người đều dừng lại, thậm chí có người còn đặt tay lên cò súng. Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng vô cùng.



“Ừm...” Triệu Ngọc chớp mắt một cái rồi lập tức ưỡn ngực nói: “Đúng vậy! Thầy Lý, kho báu quả thật được giấu trong hang động kia! Đạo trưởng không tìm được, không có nghĩa là tôi không tìm được!”



Nghe Triệu Ngọc thừa nhận, đạo trưởng đi bên cạnh thở dài nặng nề, còn sắc mặt hai vị chuyên gia đã trắng bệch.



“Theo tôi được biết.” Lý Tu Sinh đã lộ rõ vẻ tức giận, ông ta nói: “Con cháu của Khâu Thành từng vì tránh né chiến loạn mà đã tới ở trong hang động đó một khoảng thời gian! Nếu kho báu được giấu ở ngay đó, chẳng phải bọn họ đã tìm ra từ lâu rồi à? Đừng quên, trong tay bọn họ còn có bản đồ kho báu đấy!”



“Cái này... đã là chuyện của mấy trăm năm trước rồi, sao mà tôi biết được chứ?” Triệu Ngọc nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói một câu.



“Cậu?” Lý Tu Sinh tức đến nỗi trợn cả mắt lên, quát: “Triệu Ngọc, theo tôi thấy, cậu chỉ là muốn kéo dài thời gian mà thôi! Được, để tôi giết bạn gái của cậu trước, xem cậu còn dám giở trò quỷ nào nữa không!”



“Ấy... ấy!” Triệu Ngọc vội vàng ngăn lại: “Ông Lý à, ông làm gì mà nóng tính thế? Lời tôi nói đều là thật, tôi không biết con cháu của Khâu Thành nghĩ như thế nào nhưng mà chúng tôi là cảnh sát điều tra, chúng tôi chỉ tin vào sự thật!”



Nghe Triệu Ngọc chuyển hướng như vậy, sự tò mò của mọi người đã bị khơi dậy, muốn nghe xem rốt cuộc hắn định nói gì?



“Dãy núi Tướng Quân Lĩnh, Dốc Ngọc Thạch, cây tùng nghìn năm, manh mối bị thiếu nằm sau cây tùng ngàn năm này” Triệu Ngọc giải thích: “Bởi vì quyển kinh có chứa đầu mối đã bị thất truyền nên bọn đạo trưởng không tra ra được! Thế nhưng hai manh mối tiếp theo đó thì lại tìm được, một là hố Nguyệt Nha, hai là đá Vũ Tích!”



“Ừm, sở dĩ nhóm người đạo trưởng không tìm được kho báu, chính là bởi vì không tìm thấy cây tùng nghìn năm kia!” Triệu Ngọc liếc nhìn đạo trưởng rồi tiếp tục nói: “Không tìm thấy cây tùng nghìn năm nên đành phải đi tìm những manh mối còn lại. Thế thì... bọn họ chỉ có thể đi tìm hố Nguyệt Nha thôi, đúng không?”



“Nhưng mà phải tìm ở đâu mới thấy được cái hồ hình trăng lưỡi liềm như thế chứ? Đã qua vài trăm năm rồi, có khi đã bị vùi lấp từ lâu, e là chẳng thể tìm được nữa ấy chứ?”



Triệu Ngọc nói tới đây thì đột nhiên ngừng lại, liếc nhìn những người đang có mặt ở đây.



Hiển nhiên mọi người đều đang chăm chú lắng nghe, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người hắn.



“Nhưng mà!” Triệu Ngọc đột nhiên chuyển ý, dọa mọi người giật cả mình: “Trong chuyện này, tất cả mọi người đều bỏ qua một vấn đề cơ bản nhất! Đó chính là, rốt cuộc giữa cây tùng nghìn năm và hố Nguyệt Nha còn thiếu manh mối gì!?”



“Cậu...” Lý Tu Sinh không nhịn được nữa bèn nhíu mày thúc giục: “Cậu đừng nói chuyện chuyển qua chuyển lại như thế được không? Rốt cuộc có ý gì, mau nói đi!”



“Mọi người nhìn đi!” Triệu Ngọc nói: “Đi từ Tướng Quân Lĩnh xuống các manh mối tiếp theo, có phải chúng đều được xếp theo trình tự thu hẹp dần không? Cho nên, chỉ cần dựa theo trình tự trong bản đồ giấu kho báu, tìm được manh mối cuối cùng là đá Vũ Tích, vậy xem như là đại thành công rồi! Nhưng mà thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Khâu Thành không phải là kẻ ngốc, ông ta sẽ không tìm đại một nơi để giấu một kho báu quan trọng đến thế!”



“Nếu hố Nguyệt Nha và đá Vũ Tích dễ dàng tìm ra như vậy, thì người ta đã sớm tìm được kho báu rồi!” Triệu Ngọc nghiêm túc giải thích. “Vì vậy chúng ta cứ theo trình tự này mà nghĩ thử xem, nếu sau cây tùng ngàn năm chính là hố Nguyệt Nha… Sao nào, các người cảm giác được cái gì?”



“Cái gì!?”



Mọi người vẫn không hiểu.



“Được rồi!” Triệu Ngọc nói thẳng: “Nói thật với các người vậy! Tôi cũng không biết giữa cây tùng ngàn năm và hố Nguyệt Nha là manh mối gì...” Không để mọi người chờ lâu, hắn vội vàng nói tiếp: “Nhưng mà, nhưng mà… tôi biết, đó chắc chắn là một cái hang động nào đó!”



“Hang động?” Tuy Lý Tu Sinh cảm thấy Triệu Ngọc đang nói nhăng nói cuội nhưng vẫn không phản bác hắn.



“Đúng! Chính là hang động!” Triệu Ngọc khẳng định: “Giống như trò chơi ô chữ ấy! Nếu phía sau cây tùng nghìn năm chính là hố Nguyệt Nha, vậy ở giữa sẽ không cần manh mối nào nữa! Mà nếu đã có một manh mối ở giữa, vậy các người tự mình nghĩ xem, ngoài hang động ra thì giữa hai manh mối đó còn có thứ gì thích hợp hơn không?”



“Ừm....”



“Ừm...”



Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình. Sau một lúc lâu, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được ý của hắn.



Chính xác! Nếu giữa cây tùng nghìn năm và hố Nguyệt Nha còn có một manh mối, vậy thì hang động đúng là đáp án phù hợp nhất!



“Wow...”



Nghe được phương pháp lý luận mới mẻ của Triệu Ngọc, tất cả thuộc hạ của Lý Tu Sinh đều nhìn hắn với con mắt khác. Không riêng gì Lý Tu Sinh đánh giá Triệu Ngọc với con mắt khác xưa mà ngay cả đạo trưởng cũng phải mở to mắt nhìn hắn, trong đầu còn nghĩ gì đó.



“Nhưng mà...” Lý Tu Sinh suy ngẫm một hồi rồi nhíu mày nói: “Được thôi! Cứ cho rằng manh mối bị thiếu đó là hang động đi, nhưng núi Tướng Quân Lĩnh có nhiều hang như vậy, vì sao cậu dám khẳng định kho báu được giấu ở trong cái hang nơi phát hiện bức di thư kia?”



“Chuyện này ấy à!” Triệu Ngọc đảo mắt, vội nói: “Mấy vị chuyên gia tìm thấy bức di tư từ trong tay của một xác chết từ thời cổ đại, đúng không? Lúc ấy cái xác này ở tại một nơi rất cao, không bị dã thú tha đi mất nên mới có thể giữ nguyên vẹn từ thời Minh đến giờ!”



“Thế thì...” Triệu Ngọc gợi ý: “Các người động não suy nghĩ một chút xem, một kẻ sắp chết lại ráng bò lên một nơi cao như thế để làm gì?”



Hả!?



Nghe được câu hỏi của Triệu Ngọc, mọi người lại ồ lên.



“Ừm...” Lý Tu Sinh nghi ngờ hỏi lại: “Ý của cậu là… kho báu ở ngay gần chỗ cái xác kia?”



“Ha ha ha...”



Thực ra, Triệu Ngọc quả thật đã nghĩ như vậy. Lúc này hắn đang muốn cười lớn nói ra ý nghĩ của bản thân mình, thế nhưng đạo trưởng ở bên cạnh lại không nhịn được mà buột miệng cướp lời.



“Này! Thằng nhãi kia, mày khinh thường tao quá rồi đấy?” Đạo trưởng nói bằng giọng rét lạnh: “Chẳng lẽ tao còn không biết đi tìm kiếm khu vực quanh xác chết đó hả? Nói cho mày biết, ở đó không có gì hết!”



“Ông!” Không nghi ngờ gì nữa, lời nói của đạo trưởng chính là một đòn cảnh cáo dành cho Triệu Ngọc.



Rõ ràng người mà đạo trưởng căm ghét nhất chính là Triệu Ngọc - kẻ luôn phá hoại chuyện tốt của gã. Nếu hiện tại gã có thể bác bỏ lý luận của Triệu Ngọc, vậy thì chẳng khác gì đang cho Lý Tu Sinh lý do để giết hắn cả.



“Ừ phải rồi?” Lý Tu Sinh nhướng mày lên: “Đạo trưởng là kẻ có địa vị nhất trong giới, bọn họ còn có máy dò kim loại và các thiết bị cảm ứng rất nhạy. Nếu kho báu thực sự được giấu ở chỗ đó, không có lý do gì mà bọn họ không tìm thấy cả?”



Nói tới đây, trong mắt Lý Tu Sinh lại hiện lên ý muốn giết người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom