Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-415.txt
Chương 415: Lời muốn nói trước lúc lâm chung
“Có chuyện gì vậy, đồng chí cảnh sát? Khụ khụ....” Lý Tu Sinh làm việc vô cùng cẩn thận. Thấy Triệu Ngọc đi lên hai bước, ông ta cũng kéo đạo trưởng lùi về sau hai bước, đồng thời nói: “Có phải cậu còn có lời gì muốn nói trước lúc lâm chung không?”
“Ông Lý à! Chậc chậc....” Triệu Ngọc thấy Lý Tu Sinh không2mắc mưu thì cũng không bước tiếp nữa mà dừng lại, nói với vẻ hết sức nghiêm túc: “Ông đoán đúng rồi! Tôi đúng là còn có vài lời cần phải nói trước lúc chết! Ông thấy thế này có được không? Dù sao kiểu gì chúng tôi cũng phải chết, vậy trước khi tôi chết, ông có thể rộng lượng thỏa mãn một tâm8nguyện nhỏ nhoi của tôi, để tôi nhìn xem rốt cuộc tượng Phật bằng vàng có hình dạng như thế nào, được không?”
“Ồ?”
Lời hắn vừa nói khiến mấy người Lý Tu Sinh sửng sốt.
“Đồng chí cảnh sát! Chết đến nơi rồi mà cậu còn muốn bày trò gì thế hả?” Lý Tu Sinh lắc lắc đầu, chỉ vào hai ông chuyên gia Điền Đông Dân6và Vương Thái Minh: “Trong lúc các người bận đánh nhau với đạo trưởng, tôi đã thẩm vấn kỹ hai lão già này! Ngay cả hình dáng của tượng Phật ra sao, bọn họ cũng chưa nhìn thấy! Làm sao mà cậu tìm thấy được?”
“Không! Ông nhầm rồi!” Triệu Ngọc nói với vẻ nghiêm trang: “Bọn họ không tìm thấy không có nghĩa là người3khác không tìm thấy! Tôi nói với ông này, bây giờ tôi… đã biết tượng Phật được giấu ở chỗ nào rồi!”
Ồ....
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều xôn xao bàn tán, mà Miêu Anh cũng thực sự rất bất ngờ. Cô không rõ trong bụng Triệu Ngọc đang tính toán gì nữa?
“Ha ha ha... Buồn cười! Muốn lừa tôi sao?” Lý Tu5Sinh cười to, nói: “Tuy rằng các người có bức di thư và bản đồ kho báu, nhưng tôi thấy, mười hai bức tượng vàng cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi! Cảm giác này cũng giống như bây giờ có người nói với tôi rằng Hoàng đế Càn Long còn sống vậy! Nhóc con, cậu đừng tốn sức giãy chết nữa, vô dụng thôi! Nhanh nhanh nói vài câu tiễn biệt với bạn gái cậu đi!”
“Lý Tu Sinh!” Triệu Ngọc lại chẳng hề bối rối chút nào: “Ông gạt được người khác nhưng không lừa được chính bản thân ông đâu. Thực ra, ông và đạo trưởng đều là cùng một loại người, thậm chí ông còn mong muốn đoạt được tượng Phật vàng hơn cả gã đạo trưởng kia! Tôi tin rằng ông cũng từng có giấc mộng của chính mình, mà ngày hôm nay, tôi chính là người có thể giúp ông hoàn thành giấc mộng ấy! Chẳng lẽ...” Ánh mắt Triệu Ngọc bỗng trở nên thâm thúy và thần bí: “Ông thực sự không muốn... lấy được tượng Phật bằng vàng sao?”
“Cậu... khụ khụ...” Lý Tu Sinh lạnh lùng nhìn Triệu Ngọc, vẫn không hề tin tưởng lời nói của hắn.
“Trên miếng ngọc cổ có manh mối!” Triệu Ngọc nói: “Đạo trưởng đã giúp ông giải được năm cái rồi, đó là: Dãy núi Tướng Quân Lĩnh, Dốc Ngọc Thạch, cây tùng ngàn năm, hố Nguyệt Nha và đá Vũ Tích! Đây chỉ là một trò chơi săn tìm kho báu được Thái thú Khâu Thành tạo ra để chơi với con cháu của mình. Những người khác không thể đoán ra, nhưng tôi đã đoán được rồi!”
“Sao?” Hàng lông mày của Lý Tu Sinh hơi nhúc nhích: “Chẳng lẽ... cậu biết được manh mối còn thiếu là gì?”
“Đúng!” Triệu Ngọc đã tính trước mọi việc, dứt khoát trả lời.
“Không thể nào, từ đâu cậu suy ra được?” Lý Tu Sinh vẫn không tin.
“Ông quên rồi sao? Tôi là một thám tử mà!” Triệu Ngọc tự hào nói. “Lý Tu Sinh, tôi tin là ông đã từng điều tra rõ mọi thông tin về tôi rồi. Vậy chắc ông cũng biết, từ vụ án chặt tay, vụ trọng án Miên Lĩnh cho đến vụ án xác chết giấu trong ngân hàng sau này, tất cả đều do Triệu Ngọc tôi phá được!”
“Nếu tôi không nắm chắc, sao có thể đuổi được đến tận đây chứ?”
“Ừm...” Lý Tu Sinh nghiêm túc suy xét lời nói của Triệu Ngọc. Hắn nói rất đúng, quả thực là ông ta đã tra rõ về hắn rồi và cũng biết về những chiến tích huy hoàng của hắn.
“Thực ra, cảnh sát chúng tôi có nhiều nguồn lực thuận lợi hơn nên đã giải ra những manh mối trên kinh Phật từ lâu rồi!” Triệu Ngọc phát huy sở trường của mình, nói dối mà mặt không biến sắc: “Nói thật cho ông biết, đám người bị đạo trưởng nổ chết đều là cảnh sát, có trách nhiệm truy bắt tội phạm! Còn nhiệm vụ của hai người chúng tôi chính là bí mật điều tra về vị trí của tượng Phật bằng vàng, không có liên quan gì tới bọn họ!”
“Vốn dĩ chúng tôi cũng đang mù mịt, không có đầu mối gì cả! Nhưng mà sau khi nghe hai vị chuyên gia nói chuyện thì tôi cũng sáng tỏ mọi điều! Ha ha! Mà đầu óc thông suốt thì tôi liền giải được câu đố này thôi! Tôi không gạt ông đâu, lúc này tôi thực sự đã biết rốt cuộc Khâu Thành giấu tượng Phật vàng ở đâu rồi!”
“Ồ? Vậy cậu... nói nghe xem?” Lý Tu Sinh híp mắt nói.
“Ha ha.” Triệu Ngọc xòe tay ra, nói: “Tôi vẫn chỉ có một câu thôi. Tôi biết, cho dù tôi có tìm được tượng Phật hay không, ông cũng sẽ không bỏ qua cho chúng tôi! Cho nên bây giờ tôi chỉ hi vọng trước khi chết có thể tìm được tượng Phật vàng, tận mắt nhìn thấy hình dáng của nó ra sao. Như vậy… cho dù có chết cũng nhắm mắt!”
“Ồ, thật không?” Mặc dù Lý Tu Sinh vẫn giữ nét mặt lạnh như băng, nhưng thật ra trong lòng ông ta đang tính toán xem có tin được lời Triệu Ngọc nói hay không.
“Vừa nãy chính miệng ông đã nói mà.” Triệu Ngọc lại tiếp tục: “Sau khi Cục Cảnh sát phát hiện không liên lạc được với chúng tôi, cũng phải cần ít nhất hơn ba mươi tiếng mới tìm được tới nơi này! Mà tôi không thể nào làm tốn quá nhiều thời gian của ông, lại có thể giúp ông tìm được tượng Phật vàng, chẳng lẽ vụ mua bán này còn chưa đủ lời hay sao?”
“Vả lại, bên phía các ông có nhiều người như vậy, còn chúng tôi lại chỉ có hai người, thế mà ông vẫn sợ chúng tôi chạy trốn được à?” Triệu Ngọc xòe hai tay ra, nói: “Nếu tôi đoán sai và không tìm được tượng Phật vàng, lúc ấy ông giết chúng tôi cũng đâu có muộn?”
Hắn nói xong, cả không gian lập tức trở nên im ắng.
Lý Tu Sinh đang nghiêm túc suy tính về những lời Triệu Ngọc vừa nói. Đúng vậy, trước khi cảnh sát đến, ông ta là người nắm quyền chủ động hoàn toàn.
Tuy làm như vậy có chút mạo hiểm, nhưng lỡ như... thực sự có thể tìm thấy tượng Phật thì sao?
Thực ra những lời của Triệu Ngọc đã đâm trúng vào tim đen của ông ta. Tuy ngoài miệng ông ta tỏ vẻ khinh thường nhưng thật ra trong lòng cũng rất khát khao tượng Phật vàng!
“Được rồi! Tôi chỉ có thể cho cậu sáu tiếng! Nếu hết sáu tiếng mà không có kết quả, vậy tôi chỉ có thể...” Đầu tiên Lý Tu Sinh vung tay lên với Triệu Ngọc, sau đó lại ra hiệu với thuộc hạ: “Còng tay hai vị cảnh sát này lại. Đợi lát nữa đi thì tách hai người ra, nhớ trông coi kỹ cho tôi!”
Đám thuộc hạ của Lý Tu Sinh đều là những kẻ trong nghề tìm kiếm đồ cổ, thế nên mười hai bức tượng Phật vàng trong truyền thuyết cũng có sức hấp dẫn rất lớn với bọn họ.
Bởi vậy không một ai trong số bọn họ phản đối quyết định của Lý Tu Sinh. Chẳng mấy chốc đã có người lấy còng tay từ chỗ đạo trưởng rồi đến bẻ ngược hai tay bọn họ ra sau lưng và còng lại!
“Nhóc con, nếu cậu dám dùng mánh khóe gì, lúc nào tôi cũng có thể bắn chết cậu!” Lý Tu Sinh uy hiếp: “Cậu chết thì chẳng sao cả, nhưng tốt nhất cậu nên nghĩ cho đồng đội của cậu một chút. Nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy, tôi khó đảm bảo đám thuộc hạ của tôi… chậc chậc....”
Triệu Ngọc quắc mắt nhìn Lý Tu Sinh, nghiến răng nói: “Hai vị chuyên gia phải đi cùng tôi, trong chuyện này có rất nhiều thứ có liên quan tới hai người bọn họ!”
Lý Tu Sinh nhìn hai vị chuyên gia đang bị ông ta bắt giữ rồi khẽ búng tay một cái, một kẻ trong đám tay chân của ông ta lập tức dẫn Điền Đông Dân và Vương Thái Minh lại đây.
Sau đó, có vẻ như Lý Tu Sinh phải lên kế hoạch cho những hành động tiếp theo nên đã đi bàn bạc với thuộc hạ của mình.
Nhân cơ hội này, Triệu Ngọc nói nhỏ với Điền Đông Dân: “Này ông già, tôi hỏi ông, chỗ này có cách xa hang động lúc trước hai người phát hiện ra bức di thư không?”
“Hả?” Điền Đông Dân thoáng sửng sốt một chút rồi mới ngập ngừng trả lời: “Ở phía đông, có lẽ… khoảng ba giờ đi bộ? Cậu cảnh sát, cậu… hỏi vậy là sao?”
“Không phải chứ?” Có vẻ Vương Thái Minh đã hiểu ra điều gì đó, ông ta vội vàng nói nhỏ với Triệu Ngọc: “Không thể nào! Tượng Phật vàng căn bản không thể giấu trong hang động được! Năm đó chúng tôi đã tìm khắp cái hang đó rồi! Hơn nữa... hơn nữa mấy ngày trước, đạo trưởng cũng đã tới đó kia tìm!”
“Đúng vậy!” Điền Đông Dân nói: “Con trai của Khâu Thành cũng chết ngay trong đó. Nếu như tượng Phật vàng được giấu trong hang thì chắc chắn phải tìm ra rồi chứ!”
“Hai lão già các ông!” Triệu Ngọc tức giận mắng: “Hai ông không muốn sống nữa hả? Bớt nói vài câu sẽ chết sao?”
“Hả!?” Hai ông cụ nghe vậy thì thấy mờ mịt hẳn, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Triệu Ngọc muốn làm cái gì.
“Tôi nói cho hai ông biết, lát nữa hai ông chỉ cần lo dẫn đường là được rồi!” Triệu Ngọc ra lệnh: “Dẫn tôi đi đến chỗ hang động đó, hiểu không?”
“À, được được....” Hai ông cụ gật đầu lia lịa.
Đúng lúc này, từ trong rừng lại truyền tới hàng loạt tiếng súng đoàng đoàng đoàng... Hơn nữa còn có tiếng vật nặng rơi xuống đất…
“Không! Không....” Sau khi đạo trưởng nghe được, đột nhiên ngửa mặt lên trời hét to.
Khi Triệu Ngọc và hai vị chuyên gia nhìn lại, vẻ mặt của họ đều trở nên kinh hãi. Thật không ngờ đám người Lý Tu Sinh lại tàn nhẫn ác độc đến thế. Họ đã diệt sạch hết đám trộm mộ đi theo đạo trưởng rồi!!
“Có chuyện gì vậy, đồng chí cảnh sát? Khụ khụ....” Lý Tu Sinh làm việc vô cùng cẩn thận. Thấy Triệu Ngọc đi lên hai bước, ông ta cũng kéo đạo trưởng lùi về sau hai bước, đồng thời nói: “Có phải cậu còn có lời gì muốn nói trước lúc lâm chung không?”
“Ông Lý à! Chậc chậc....” Triệu Ngọc thấy Lý Tu Sinh không2mắc mưu thì cũng không bước tiếp nữa mà dừng lại, nói với vẻ hết sức nghiêm túc: “Ông đoán đúng rồi! Tôi đúng là còn có vài lời cần phải nói trước lúc chết! Ông thấy thế này có được không? Dù sao kiểu gì chúng tôi cũng phải chết, vậy trước khi tôi chết, ông có thể rộng lượng thỏa mãn một tâm8nguyện nhỏ nhoi của tôi, để tôi nhìn xem rốt cuộc tượng Phật bằng vàng có hình dạng như thế nào, được không?”
“Ồ?”
Lời hắn vừa nói khiến mấy người Lý Tu Sinh sửng sốt.
“Đồng chí cảnh sát! Chết đến nơi rồi mà cậu còn muốn bày trò gì thế hả?” Lý Tu Sinh lắc lắc đầu, chỉ vào hai ông chuyên gia Điền Đông Dân6và Vương Thái Minh: “Trong lúc các người bận đánh nhau với đạo trưởng, tôi đã thẩm vấn kỹ hai lão già này! Ngay cả hình dáng của tượng Phật ra sao, bọn họ cũng chưa nhìn thấy! Làm sao mà cậu tìm thấy được?”
“Không! Ông nhầm rồi!” Triệu Ngọc nói với vẻ nghiêm trang: “Bọn họ không tìm thấy không có nghĩa là người3khác không tìm thấy! Tôi nói với ông này, bây giờ tôi… đã biết tượng Phật được giấu ở chỗ nào rồi!”
Ồ....
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều xôn xao bàn tán, mà Miêu Anh cũng thực sự rất bất ngờ. Cô không rõ trong bụng Triệu Ngọc đang tính toán gì nữa?
“Ha ha ha... Buồn cười! Muốn lừa tôi sao?” Lý Tu5Sinh cười to, nói: “Tuy rằng các người có bức di thư và bản đồ kho báu, nhưng tôi thấy, mười hai bức tượng vàng cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi! Cảm giác này cũng giống như bây giờ có người nói với tôi rằng Hoàng đế Càn Long còn sống vậy! Nhóc con, cậu đừng tốn sức giãy chết nữa, vô dụng thôi! Nhanh nhanh nói vài câu tiễn biệt với bạn gái cậu đi!”
“Lý Tu Sinh!” Triệu Ngọc lại chẳng hề bối rối chút nào: “Ông gạt được người khác nhưng không lừa được chính bản thân ông đâu. Thực ra, ông và đạo trưởng đều là cùng một loại người, thậm chí ông còn mong muốn đoạt được tượng Phật vàng hơn cả gã đạo trưởng kia! Tôi tin rằng ông cũng từng có giấc mộng của chính mình, mà ngày hôm nay, tôi chính là người có thể giúp ông hoàn thành giấc mộng ấy! Chẳng lẽ...” Ánh mắt Triệu Ngọc bỗng trở nên thâm thúy và thần bí: “Ông thực sự không muốn... lấy được tượng Phật bằng vàng sao?”
“Cậu... khụ khụ...” Lý Tu Sinh lạnh lùng nhìn Triệu Ngọc, vẫn không hề tin tưởng lời nói của hắn.
“Trên miếng ngọc cổ có manh mối!” Triệu Ngọc nói: “Đạo trưởng đã giúp ông giải được năm cái rồi, đó là: Dãy núi Tướng Quân Lĩnh, Dốc Ngọc Thạch, cây tùng ngàn năm, hố Nguyệt Nha và đá Vũ Tích! Đây chỉ là một trò chơi săn tìm kho báu được Thái thú Khâu Thành tạo ra để chơi với con cháu của mình. Những người khác không thể đoán ra, nhưng tôi đã đoán được rồi!”
“Sao?” Hàng lông mày của Lý Tu Sinh hơi nhúc nhích: “Chẳng lẽ... cậu biết được manh mối còn thiếu là gì?”
“Đúng!” Triệu Ngọc đã tính trước mọi việc, dứt khoát trả lời.
“Không thể nào, từ đâu cậu suy ra được?” Lý Tu Sinh vẫn không tin.
“Ông quên rồi sao? Tôi là một thám tử mà!” Triệu Ngọc tự hào nói. “Lý Tu Sinh, tôi tin là ông đã từng điều tra rõ mọi thông tin về tôi rồi. Vậy chắc ông cũng biết, từ vụ án chặt tay, vụ trọng án Miên Lĩnh cho đến vụ án xác chết giấu trong ngân hàng sau này, tất cả đều do Triệu Ngọc tôi phá được!”
“Nếu tôi không nắm chắc, sao có thể đuổi được đến tận đây chứ?”
“Ừm...” Lý Tu Sinh nghiêm túc suy xét lời nói của Triệu Ngọc. Hắn nói rất đúng, quả thực là ông ta đã tra rõ về hắn rồi và cũng biết về những chiến tích huy hoàng của hắn.
“Thực ra, cảnh sát chúng tôi có nhiều nguồn lực thuận lợi hơn nên đã giải ra những manh mối trên kinh Phật từ lâu rồi!” Triệu Ngọc phát huy sở trường của mình, nói dối mà mặt không biến sắc: “Nói thật cho ông biết, đám người bị đạo trưởng nổ chết đều là cảnh sát, có trách nhiệm truy bắt tội phạm! Còn nhiệm vụ của hai người chúng tôi chính là bí mật điều tra về vị trí của tượng Phật bằng vàng, không có liên quan gì tới bọn họ!”
“Vốn dĩ chúng tôi cũng đang mù mịt, không có đầu mối gì cả! Nhưng mà sau khi nghe hai vị chuyên gia nói chuyện thì tôi cũng sáng tỏ mọi điều! Ha ha! Mà đầu óc thông suốt thì tôi liền giải được câu đố này thôi! Tôi không gạt ông đâu, lúc này tôi thực sự đã biết rốt cuộc Khâu Thành giấu tượng Phật vàng ở đâu rồi!”
“Ồ? Vậy cậu... nói nghe xem?” Lý Tu Sinh híp mắt nói.
“Ha ha.” Triệu Ngọc xòe tay ra, nói: “Tôi vẫn chỉ có một câu thôi. Tôi biết, cho dù tôi có tìm được tượng Phật hay không, ông cũng sẽ không bỏ qua cho chúng tôi! Cho nên bây giờ tôi chỉ hi vọng trước khi chết có thể tìm được tượng Phật vàng, tận mắt nhìn thấy hình dáng của nó ra sao. Như vậy… cho dù có chết cũng nhắm mắt!”
“Ồ, thật không?” Mặc dù Lý Tu Sinh vẫn giữ nét mặt lạnh như băng, nhưng thật ra trong lòng ông ta đang tính toán xem có tin được lời Triệu Ngọc nói hay không.
“Vừa nãy chính miệng ông đã nói mà.” Triệu Ngọc lại tiếp tục: “Sau khi Cục Cảnh sát phát hiện không liên lạc được với chúng tôi, cũng phải cần ít nhất hơn ba mươi tiếng mới tìm được tới nơi này! Mà tôi không thể nào làm tốn quá nhiều thời gian của ông, lại có thể giúp ông tìm được tượng Phật vàng, chẳng lẽ vụ mua bán này còn chưa đủ lời hay sao?”
“Vả lại, bên phía các ông có nhiều người như vậy, còn chúng tôi lại chỉ có hai người, thế mà ông vẫn sợ chúng tôi chạy trốn được à?” Triệu Ngọc xòe hai tay ra, nói: “Nếu tôi đoán sai và không tìm được tượng Phật vàng, lúc ấy ông giết chúng tôi cũng đâu có muộn?”
Hắn nói xong, cả không gian lập tức trở nên im ắng.
Lý Tu Sinh đang nghiêm túc suy tính về những lời Triệu Ngọc vừa nói. Đúng vậy, trước khi cảnh sát đến, ông ta là người nắm quyền chủ động hoàn toàn.
Tuy làm như vậy có chút mạo hiểm, nhưng lỡ như... thực sự có thể tìm thấy tượng Phật thì sao?
Thực ra những lời của Triệu Ngọc đã đâm trúng vào tim đen của ông ta. Tuy ngoài miệng ông ta tỏ vẻ khinh thường nhưng thật ra trong lòng cũng rất khát khao tượng Phật vàng!
“Được rồi! Tôi chỉ có thể cho cậu sáu tiếng! Nếu hết sáu tiếng mà không có kết quả, vậy tôi chỉ có thể...” Đầu tiên Lý Tu Sinh vung tay lên với Triệu Ngọc, sau đó lại ra hiệu với thuộc hạ: “Còng tay hai vị cảnh sát này lại. Đợi lát nữa đi thì tách hai người ra, nhớ trông coi kỹ cho tôi!”
Đám thuộc hạ của Lý Tu Sinh đều là những kẻ trong nghề tìm kiếm đồ cổ, thế nên mười hai bức tượng Phật vàng trong truyền thuyết cũng có sức hấp dẫn rất lớn với bọn họ.
Bởi vậy không một ai trong số bọn họ phản đối quyết định của Lý Tu Sinh. Chẳng mấy chốc đã có người lấy còng tay từ chỗ đạo trưởng rồi đến bẻ ngược hai tay bọn họ ra sau lưng và còng lại!
“Nhóc con, nếu cậu dám dùng mánh khóe gì, lúc nào tôi cũng có thể bắn chết cậu!” Lý Tu Sinh uy hiếp: “Cậu chết thì chẳng sao cả, nhưng tốt nhất cậu nên nghĩ cho đồng đội của cậu một chút. Nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy, tôi khó đảm bảo đám thuộc hạ của tôi… chậc chậc....”
Triệu Ngọc quắc mắt nhìn Lý Tu Sinh, nghiến răng nói: “Hai vị chuyên gia phải đi cùng tôi, trong chuyện này có rất nhiều thứ có liên quan tới hai người bọn họ!”
Lý Tu Sinh nhìn hai vị chuyên gia đang bị ông ta bắt giữ rồi khẽ búng tay một cái, một kẻ trong đám tay chân của ông ta lập tức dẫn Điền Đông Dân và Vương Thái Minh lại đây.
Sau đó, có vẻ như Lý Tu Sinh phải lên kế hoạch cho những hành động tiếp theo nên đã đi bàn bạc với thuộc hạ của mình.
Nhân cơ hội này, Triệu Ngọc nói nhỏ với Điền Đông Dân: “Này ông già, tôi hỏi ông, chỗ này có cách xa hang động lúc trước hai người phát hiện ra bức di thư không?”
“Hả?” Điền Đông Dân thoáng sửng sốt một chút rồi mới ngập ngừng trả lời: “Ở phía đông, có lẽ… khoảng ba giờ đi bộ? Cậu cảnh sát, cậu… hỏi vậy là sao?”
“Không phải chứ?” Có vẻ Vương Thái Minh đã hiểu ra điều gì đó, ông ta vội vàng nói nhỏ với Triệu Ngọc: “Không thể nào! Tượng Phật vàng căn bản không thể giấu trong hang động được! Năm đó chúng tôi đã tìm khắp cái hang đó rồi! Hơn nữa... hơn nữa mấy ngày trước, đạo trưởng cũng đã tới đó kia tìm!”
“Đúng vậy!” Điền Đông Dân nói: “Con trai của Khâu Thành cũng chết ngay trong đó. Nếu như tượng Phật vàng được giấu trong hang thì chắc chắn phải tìm ra rồi chứ!”
“Hai lão già các ông!” Triệu Ngọc tức giận mắng: “Hai ông không muốn sống nữa hả? Bớt nói vài câu sẽ chết sao?”
“Hả!?” Hai ông cụ nghe vậy thì thấy mờ mịt hẳn, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Triệu Ngọc muốn làm cái gì.
“Tôi nói cho hai ông biết, lát nữa hai ông chỉ cần lo dẫn đường là được rồi!” Triệu Ngọc ra lệnh: “Dẫn tôi đi đến chỗ hang động đó, hiểu không?”
“À, được được....” Hai ông cụ gật đầu lia lịa.
Đúng lúc này, từ trong rừng lại truyền tới hàng loạt tiếng súng đoàng đoàng đoàng... Hơn nữa còn có tiếng vật nặng rơi xuống đất…
“Không! Không....” Sau khi đạo trưởng nghe được, đột nhiên ngửa mặt lên trời hét to.
Khi Triệu Ngọc và hai vị chuyên gia nhìn lại, vẻ mặt của họ đều trở nên kinh hãi. Thật không ngờ đám người Lý Tu Sinh lại tàn nhẫn ác độc đến thế. Họ đã diệt sạch hết đám trộm mộ đi theo đạo trưởng rồi!!
Bình luận facebook