Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-422.txt
Chương 422: Cú lội ngược dòng của triệu ngọc
“Đại ca, đã mười ba phút rồi!” Đàn em của Lý Tu Sinh nhắc nhở: “Còn hai phút nữa là đến giờ!”
“Đúng vậy!” Một người khác nói: “Dây thừng đã đạt tới độ dài tối đa rồi. Theo em thấy, tên kia không phải chết cóng thì cũng chết đuối! Hay là chúng ta kéo dây về đi?”
“Em thấy, trong2tình huống này, xác suất có thể tìm ra tượng Phật bằng vàng không thể nào vượt quá 0.01%.” Thêm một kẻ nữa nói hùa vào: “Chúng ta đâu cần phải nghe lời tên nhãi kia nói! Thực ra hắn phân tích cũng rất có lý, nhưng dù sao đã qua hơn mấy trăm năm, rất có thể tượng Phật8đã bị người ta cướp đi rồi!”
“Không đâu! Khụ khụ…” Lý Tu Sinh nhìn thoáng qua đạo trưởng ở chỗ đằng xa, lắc đầu nói: “Đạo trưởng đại nhân của chúng ta hoạt động trong cả hai giới ngoài sáng và trong tối, tin tức nhạy bén. Nếu tượng Phật đã từng xuất hiện ở ngoài rồi, thì ông ta6cũng sẽ không liều mạng đi tìm như thế!”
“Hừ!” Đạo trưởng chán ghét hừ một tiếng, lại xoay đầu sang chỗ khác.
“Ủa? Động, động rồi, động rồi!” Ngay lúc này, người cầm dây thừng bỗng kêu lên: “Dây thừng vừa động đậy! Hắn… hắn muốn quay về ư?”
Trong lúc người này kêu lên, lập tức có cỡ hai ba người3tiến lên. Bọn họ bắt đầu cùng nhau kéo dây thừng.
Lý Tu Sinh nhìn sợi dây rồi lại nhìn lên mặt nước, bỗng nhiên túm lấy cây nỏ trong tay một tên đàn em, nói: “Được rồi, sự nhẫn nại của tao cũng sắp dùng hết!” Ông ta chĩa cây nỏ về phía mặt nước: “Nếu như hắn tay không5trở về, vậy tao sẽ bắn một tên ra cho hắn chết luôn! Hừ! Có thể tận mắt nhìn thấy hắn chết, tao cũng an tâm!”
“Ông!? Không!” Miêu Anh thấy thế thì lập tức căng thẳng. Cô vội vàng xông về phía trước, nhưng lại bị đàn em của Lý Tu Sinh giữ lại thật chặt.
“Ủa? Sao… Sao lại nặng vậy chứ?” Lúc này, nhóm người kéo dây thừng đã chú ý đến điều gì đó. Có một gã ngạc nhiên nghi ngờ hỏi: “Đừng nói là tên kia đã thật sự tìm được gì đó chứ? Sao lại nặng quá vậy?”
“Hừ!” Mắt Lý Tu Sinh hơi híp lại, ông ta lập tức dặn dò mấy tên đàn em: “Tỉnh táo lại cho tao! Theo tao thấy, có khi thằng nhãi này muốn đột nhiên tập kích chúng ta đấy! Dây thừng buộc vào vật nặng, còn hắn thì sẽ nổi lên từ chỗ khác, đây là muốn giương đông kích tây đó! Coi chừng bị lừa!”
Lý Tu Sinh vừa nhắc nhở như vậy, mọi người vội vàng cầm súng lên. Bọn chúng chia ra quan sát khắp bốn phương tám hướng trên mặt nước, không chừa lại bất kì góc chết nào.
“Kéo!”
Mấy người cùng hợp sức kéo dây thừng lên. Sợi dây kéo lên càng lúc càng dài, bọn họ cũng dần dần cảm giác được, thứ trong nước có lẽ sắp nổi lên rồi.
“Cẩn thận!” Lý Tu Sinh nhắc nhở một câu, cây nỏ cũng ngắm thẳng vào mặt nước nơi mà dây thừng được kéo.
Rào…
Cuối cùng, mấy hạt nước nhỏ bắn lên, một vật gì đó bỗng nổi lên mặt nước, mà bất ngờ là vật kia lại có màu vàng óng ánh!
Dù Lý Tu Sinh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ thứ nổi lên mặt nước đầu tiên lại là một vật như thế.
Ông ta nương theo ánh đèn pin xác nhận lại thật kỹ, sau đó kinh ngạc đến nỗi trợn mắt há hốc mồm, toàn thân run rẩy, tay cầm nỏ cũng bất giác buông thõng xuống!
“Đó là… đó là thứ gì vậy!?”
Những người khác cũng đã nhìn thấy đồ vật màu vàng kia, tất cả đều kinh ngạc đến mức không khép miệng được.
Ở dưới đầm, cùng với sợi dây thừng được chầm chậm kéo lên là Triệu Ngọc. Hắn đang giơ hai tay nâng thứ đồ màu vàng kia, từ từ nổi lên trên mặt nước.
“Ha ha… tượng Phật bằng vàng! Con mẹ nó chứ, bị tôi tìm được rồi! Tượng Phật bằng vàng đấy!!” Triệu Ngọc hưng phấn gào lên thật to, ôm tượng Phật trong ngực bò lên bờ.
Bởi vì mấy người Lý Tu Sinh đều tụ tập hết ở ven bờ nên Triệu Ngọc vội vàng quát lên: “Này, lui ra sau chút đi, đừng làm rơi tượng Phật chứ! Hắt xì! Lạnh chết ông rồi!”
Khi nhận ra thứ đồ màu vàng này chính là một pho tượng Phật, Lý Tu Sinh ngơ ngẩn hết cả người. Đối với ông ta, hoàn cảnh trước mắt tựa như một giấc mộng không thực!
Những người khác cũng có cảm giác như đang đi trong cõi mơ. Lúc Triệu Ngọc hét lớn một tiếng, tất cả đều không tự giác lùi về sau mấy bước.
“Ha ha ha…” Triệu Ngọc giơ bức tượng Phật nặng trịch lên trước mặt, lớn tiếng nói: “Tôi đã nói gì nào? Thế mà mấy người lại không tin tôi. Nói cho mấy người biết, mười hai pho tượng Phật bằng vàng đều nằm ở bên dưới đấy, không thiếu một pho!”
Lúc Triệu Ngọc nói chuyện, Điền Đông Dân và Vương Thái Minh đứng phía sau cũng không thể kiềm chế nổi nữa. Điền Đông Dân đứng cách hắn khá xa mà vẫn có thể nói được một câu: “Ôi! Nón vàng hình đầu rồng! Đây là Thủy Thiên Thần Tôn đó! Trời ạ, đây… đây thật sự là tượng Phật bằng vàng! Tượng Phật bằng vàng!!”
Vì quá kích động mà giọng của ông ta cũng trở nên nghẹn ngào. Trong khi đó, đạo trưởng ở đằng sau cũng kinh ngạc rướn cổ lên nhìn, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào… Không thể nào…”
“Ông chủ Lý à!” Triệu Ngọc thấy Lý Tu Sinh lùi về sau hơn hai mét, lúc này mới nói với ông ta: “Tôi tìm được tượng Phật rồi này. Nào, ông kiểm hàng thử xem đi!”
Triệu Ngọc vừa nói vừa bê tượng Phật đi về phía Lý Tu Sinh. Nhưng vừa đi một bước, hắn lại cố ý trượt chân một cái, cả pho tượng Phật lập tức bay ra khỏi tay hắn, văng ra ngoài…
“Ối…”
Triệu Ngọc cố ý quát to một tiếng.
“A!”
Lý Tu Sinh còn la to hơn cả hắn, không để ý tới gì khác nữa mà vội vàng giang hai tay ra đón lấy pho tượng.
Thật may, bởi vì khoảng cách giữa hai người họ khá gần, Triệu Ngọc lại ném rất chính xác nên Lý Tu Sinh vừa vặn đón được tượng Phật! Nhưng pho tượng này khá nặng, ông ta vừa đón lấy nó liền bị quán tính đẩy lùi ra sau. Đám đàn em gần đó thấy thế cũng vội vàng tiến lên định đỡ Lý Tu Sinh.
Mà ngay khoảnh khắc khi tượng Phật rời khỏi tay, Triệu Ngọc cũng nhanh chóng làm hai chuyện:
Chuyện thứ nhất, hắn phóng chìa khóa vạn năng đã chuẩn bị sẵn lên người Miêu Anh. Còng tay sau lưng cô bỗng phát ra một tiếng “cạch” rồi mở ra.
Chuyện thứ hai, lúc vứt pho tượng ra ngoài, Triệu Ngọc cũng khom người, tay trái mở túi tiền. Một đống châu báu ngọc thạch bỏ trong đó lập tức đổ ào ào xuống đất!
Số châu báu đó tỏa ra vầng sáng rực rỡ, bởi vì đa số đều là hình tròn nên sau khi rơi xuống đất, chúng lập tức lăn đầy ra khắp nơi.
Ơ kìa!?
Đàn em của Lý Tu Sinh trời sinh rất mẫn cảm đối với châu báu. Chúng cúi đầu nhìn, thấy mấy món này toàn là châu báu cực phẩm. Sau một thoáng kinh ngạc, chúng liền cúi xuống nhặt giống như một phản xạ có điều kiện!
Trong khoảnh khắc, cảnh tượng ven đầm nước bỗng hỗn loạn vô cùng. Toàn bộ đám đàn em của Lý Tu Sinh đều đang phấn khởi nhặt nhạnh vật quý báu.
Hừ!
Khóe miệng Triệu Ngọc hơi cong lên, ánh mắt lộ vẻ rét lạnh.
Tất cả những chuyện này đều nằm trong kế hoạch mà hắn vạch ra khi nãy. Giờ phút này, thấy thời cơ đã chín muồi, hắn bỗng đứng phắt dậy từ trên mặt đất, giơ chân đá bay một kẻ địch đang lúi húi nhặt châu báu bên bờ xuống nước!
Trên người gã ta còn mang theo đèn pin nên sau khi gã rơi xuống nước, trong hang động đột nhiên tối tăm hơn mấy phần.
Triệu Ngọc hành động cực kỳ mạnh mẽ. Hắn vừa mới đạp bay một tên đã lập tức vọt mạnh tới như trâu, đụng thẳng vào đám người đang không ngừng nhặt châu báu kia, khiến chúng ngã trái ngã phải như bài domino!
Hả!?
Bọn chúng kinh hãi vô cùng, bấy giờ mới nhận ra vẻ khác thường của Triệu Ngọc, bèn vội vàng xoay người phản kích.
Ở một bên khác trong hang động, một kẻ địch đang muốn giơ súng lên bắn Triệu Ngọc từ xa, nhưng Miêu Anh đã được tháo bỏ còng tay đâu thể để yên cho gã nổ súng. Cô hùng hổ nhào lên, đấm vào mặt gã này một cú trời giáng!
Bốp!
Đầu gã nghiêng qua một bên rồi đập mạnh vào vách động, lập tức ngất xỉu. Miêu Anh bèn tiện tay lấy luôn khẩu súng của gã.
Trong lúc đó, người ở phía sau trông chừng Miêu Anh cũng xông tới, trong tay gã là một cái nỏ được tẩm thuốc độc cực mạnh.
Bởi vì nòng của cây súng săn trong tay Miêu Anh quá dài nên cô không kịp xoay người lại bắn. Cuối cùng, cô đành phải vung nòng súng, dùng nó đánh mạnh vào kẻ địch phía sau.
Lộp bộp!
Cây nỏ của người kia rơi xuống đất, gãy thành hai khúc. Miêu Anh thì thuận thế đá ra một cú, đạp người kia ngã xuống đất!
Pằng!
Pằng!
Ngay khi Miêu Anh đánh ngã hai kẻ địch, trong động cuối cùng cũng vang lên tiếng súng. Những người phụ trách trông chừng ở phía cuối đội đã nghe tiếng xông tới, đồng thời nhắm về phía Triệu Ngọc đang chiến đấu kịch liệt mà nổ súng.
Miêu Anh thấy thế, lập tức giơ súng săn nhắm về phía bọn họ, cũng nã đạn đoàng đoàng.
Tiếng súng săn này rất lớn, âm thanh ầm ĩ đinh tai nhức óc. Viên đạn xé gió bay vùn vụt tới, bức kẻ địch bên ngoài phải lui nửa bước.
Trong lòng Miêu Anh biết rất rõ, địch nhiều ta ít, chiến đấu trong tình hình này thì chỉ có bắt kẻ cầm đầu quân địch mới là thượng sách.
Vì thế, cô cầm khẩu súng săn nhảy vào trong khu vực chiến đấu, muốn nhân cơ hội bắt lấy tên thủ lĩnh là Lý Tu Sinh. Tuy nhiên, Lý Tu Sinh lại vô cùng xảo quyệt. Ngay khi tiếng súng vang lên, ông ta đã ôm tượng Phật bằng vàng chạy ra ngoài động rồi...
“Đại ca, đã mười ba phút rồi!” Đàn em của Lý Tu Sinh nhắc nhở: “Còn hai phút nữa là đến giờ!”
“Đúng vậy!” Một người khác nói: “Dây thừng đã đạt tới độ dài tối đa rồi. Theo em thấy, tên kia không phải chết cóng thì cũng chết đuối! Hay là chúng ta kéo dây về đi?”
“Em thấy, trong2tình huống này, xác suất có thể tìm ra tượng Phật bằng vàng không thể nào vượt quá 0.01%.” Thêm một kẻ nữa nói hùa vào: “Chúng ta đâu cần phải nghe lời tên nhãi kia nói! Thực ra hắn phân tích cũng rất có lý, nhưng dù sao đã qua hơn mấy trăm năm, rất có thể tượng Phật8đã bị người ta cướp đi rồi!”
“Không đâu! Khụ khụ…” Lý Tu Sinh nhìn thoáng qua đạo trưởng ở chỗ đằng xa, lắc đầu nói: “Đạo trưởng đại nhân của chúng ta hoạt động trong cả hai giới ngoài sáng và trong tối, tin tức nhạy bén. Nếu tượng Phật đã từng xuất hiện ở ngoài rồi, thì ông ta6cũng sẽ không liều mạng đi tìm như thế!”
“Hừ!” Đạo trưởng chán ghét hừ một tiếng, lại xoay đầu sang chỗ khác.
“Ủa? Động, động rồi, động rồi!” Ngay lúc này, người cầm dây thừng bỗng kêu lên: “Dây thừng vừa động đậy! Hắn… hắn muốn quay về ư?”
Trong lúc người này kêu lên, lập tức có cỡ hai ba người3tiến lên. Bọn họ bắt đầu cùng nhau kéo dây thừng.
Lý Tu Sinh nhìn sợi dây rồi lại nhìn lên mặt nước, bỗng nhiên túm lấy cây nỏ trong tay một tên đàn em, nói: “Được rồi, sự nhẫn nại của tao cũng sắp dùng hết!” Ông ta chĩa cây nỏ về phía mặt nước: “Nếu như hắn tay không5trở về, vậy tao sẽ bắn một tên ra cho hắn chết luôn! Hừ! Có thể tận mắt nhìn thấy hắn chết, tao cũng an tâm!”
“Ông!? Không!” Miêu Anh thấy thế thì lập tức căng thẳng. Cô vội vàng xông về phía trước, nhưng lại bị đàn em của Lý Tu Sinh giữ lại thật chặt.
“Ủa? Sao… Sao lại nặng vậy chứ?” Lúc này, nhóm người kéo dây thừng đã chú ý đến điều gì đó. Có một gã ngạc nhiên nghi ngờ hỏi: “Đừng nói là tên kia đã thật sự tìm được gì đó chứ? Sao lại nặng quá vậy?”
“Hừ!” Mắt Lý Tu Sinh hơi híp lại, ông ta lập tức dặn dò mấy tên đàn em: “Tỉnh táo lại cho tao! Theo tao thấy, có khi thằng nhãi này muốn đột nhiên tập kích chúng ta đấy! Dây thừng buộc vào vật nặng, còn hắn thì sẽ nổi lên từ chỗ khác, đây là muốn giương đông kích tây đó! Coi chừng bị lừa!”
Lý Tu Sinh vừa nhắc nhở như vậy, mọi người vội vàng cầm súng lên. Bọn chúng chia ra quan sát khắp bốn phương tám hướng trên mặt nước, không chừa lại bất kì góc chết nào.
“Kéo!”
Mấy người cùng hợp sức kéo dây thừng lên. Sợi dây kéo lên càng lúc càng dài, bọn họ cũng dần dần cảm giác được, thứ trong nước có lẽ sắp nổi lên rồi.
“Cẩn thận!” Lý Tu Sinh nhắc nhở một câu, cây nỏ cũng ngắm thẳng vào mặt nước nơi mà dây thừng được kéo.
Rào…
Cuối cùng, mấy hạt nước nhỏ bắn lên, một vật gì đó bỗng nổi lên mặt nước, mà bất ngờ là vật kia lại có màu vàng óng ánh!
Dù Lý Tu Sinh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ thứ nổi lên mặt nước đầu tiên lại là một vật như thế.
Ông ta nương theo ánh đèn pin xác nhận lại thật kỹ, sau đó kinh ngạc đến nỗi trợn mắt há hốc mồm, toàn thân run rẩy, tay cầm nỏ cũng bất giác buông thõng xuống!
“Đó là… đó là thứ gì vậy!?”
Những người khác cũng đã nhìn thấy đồ vật màu vàng kia, tất cả đều kinh ngạc đến mức không khép miệng được.
Ở dưới đầm, cùng với sợi dây thừng được chầm chậm kéo lên là Triệu Ngọc. Hắn đang giơ hai tay nâng thứ đồ màu vàng kia, từ từ nổi lên trên mặt nước.
“Ha ha… tượng Phật bằng vàng! Con mẹ nó chứ, bị tôi tìm được rồi! Tượng Phật bằng vàng đấy!!” Triệu Ngọc hưng phấn gào lên thật to, ôm tượng Phật trong ngực bò lên bờ.
Bởi vì mấy người Lý Tu Sinh đều tụ tập hết ở ven bờ nên Triệu Ngọc vội vàng quát lên: “Này, lui ra sau chút đi, đừng làm rơi tượng Phật chứ! Hắt xì! Lạnh chết ông rồi!”
Khi nhận ra thứ đồ màu vàng này chính là một pho tượng Phật, Lý Tu Sinh ngơ ngẩn hết cả người. Đối với ông ta, hoàn cảnh trước mắt tựa như một giấc mộng không thực!
Những người khác cũng có cảm giác như đang đi trong cõi mơ. Lúc Triệu Ngọc hét lớn một tiếng, tất cả đều không tự giác lùi về sau mấy bước.
“Ha ha ha…” Triệu Ngọc giơ bức tượng Phật nặng trịch lên trước mặt, lớn tiếng nói: “Tôi đã nói gì nào? Thế mà mấy người lại không tin tôi. Nói cho mấy người biết, mười hai pho tượng Phật bằng vàng đều nằm ở bên dưới đấy, không thiếu một pho!”
Lúc Triệu Ngọc nói chuyện, Điền Đông Dân và Vương Thái Minh đứng phía sau cũng không thể kiềm chế nổi nữa. Điền Đông Dân đứng cách hắn khá xa mà vẫn có thể nói được một câu: “Ôi! Nón vàng hình đầu rồng! Đây là Thủy Thiên Thần Tôn đó! Trời ạ, đây… đây thật sự là tượng Phật bằng vàng! Tượng Phật bằng vàng!!”
Vì quá kích động mà giọng của ông ta cũng trở nên nghẹn ngào. Trong khi đó, đạo trưởng ở đằng sau cũng kinh ngạc rướn cổ lên nhìn, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào… Không thể nào…”
“Ông chủ Lý à!” Triệu Ngọc thấy Lý Tu Sinh lùi về sau hơn hai mét, lúc này mới nói với ông ta: “Tôi tìm được tượng Phật rồi này. Nào, ông kiểm hàng thử xem đi!”
Triệu Ngọc vừa nói vừa bê tượng Phật đi về phía Lý Tu Sinh. Nhưng vừa đi một bước, hắn lại cố ý trượt chân một cái, cả pho tượng Phật lập tức bay ra khỏi tay hắn, văng ra ngoài…
“Ối…”
Triệu Ngọc cố ý quát to một tiếng.
“A!”
Lý Tu Sinh còn la to hơn cả hắn, không để ý tới gì khác nữa mà vội vàng giang hai tay ra đón lấy pho tượng.
Thật may, bởi vì khoảng cách giữa hai người họ khá gần, Triệu Ngọc lại ném rất chính xác nên Lý Tu Sinh vừa vặn đón được tượng Phật! Nhưng pho tượng này khá nặng, ông ta vừa đón lấy nó liền bị quán tính đẩy lùi ra sau. Đám đàn em gần đó thấy thế cũng vội vàng tiến lên định đỡ Lý Tu Sinh.
Mà ngay khoảnh khắc khi tượng Phật rời khỏi tay, Triệu Ngọc cũng nhanh chóng làm hai chuyện:
Chuyện thứ nhất, hắn phóng chìa khóa vạn năng đã chuẩn bị sẵn lên người Miêu Anh. Còng tay sau lưng cô bỗng phát ra một tiếng “cạch” rồi mở ra.
Chuyện thứ hai, lúc vứt pho tượng ra ngoài, Triệu Ngọc cũng khom người, tay trái mở túi tiền. Một đống châu báu ngọc thạch bỏ trong đó lập tức đổ ào ào xuống đất!
Số châu báu đó tỏa ra vầng sáng rực rỡ, bởi vì đa số đều là hình tròn nên sau khi rơi xuống đất, chúng lập tức lăn đầy ra khắp nơi.
Ơ kìa!?
Đàn em của Lý Tu Sinh trời sinh rất mẫn cảm đối với châu báu. Chúng cúi đầu nhìn, thấy mấy món này toàn là châu báu cực phẩm. Sau một thoáng kinh ngạc, chúng liền cúi xuống nhặt giống như một phản xạ có điều kiện!
Trong khoảnh khắc, cảnh tượng ven đầm nước bỗng hỗn loạn vô cùng. Toàn bộ đám đàn em của Lý Tu Sinh đều đang phấn khởi nhặt nhạnh vật quý báu.
Hừ!
Khóe miệng Triệu Ngọc hơi cong lên, ánh mắt lộ vẻ rét lạnh.
Tất cả những chuyện này đều nằm trong kế hoạch mà hắn vạch ra khi nãy. Giờ phút này, thấy thời cơ đã chín muồi, hắn bỗng đứng phắt dậy từ trên mặt đất, giơ chân đá bay một kẻ địch đang lúi húi nhặt châu báu bên bờ xuống nước!
Trên người gã ta còn mang theo đèn pin nên sau khi gã rơi xuống nước, trong hang động đột nhiên tối tăm hơn mấy phần.
Triệu Ngọc hành động cực kỳ mạnh mẽ. Hắn vừa mới đạp bay một tên đã lập tức vọt mạnh tới như trâu, đụng thẳng vào đám người đang không ngừng nhặt châu báu kia, khiến chúng ngã trái ngã phải như bài domino!
Hả!?
Bọn chúng kinh hãi vô cùng, bấy giờ mới nhận ra vẻ khác thường của Triệu Ngọc, bèn vội vàng xoay người phản kích.
Ở một bên khác trong hang động, một kẻ địch đang muốn giơ súng lên bắn Triệu Ngọc từ xa, nhưng Miêu Anh đã được tháo bỏ còng tay đâu thể để yên cho gã nổ súng. Cô hùng hổ nhào lên, đấm vào mặt gã này một cú trời giáng!
Bốp!
Đầu gã nghiêng qua một bên rồi đập mạnh vào vách động, lập tức ngất xỉu. Miêu Anh bèn tiện tay lấy luôn khẩu súng của gã.
Trong lúc đó, người ở phía sau trông chừng Miêu Anh cũng xông tới, trong tay gã là một cái nỏ được tẩm thuốc độc cực mạnh.
Bởi vì nòng của cây súng săn trong tay Miêu Anh quá dài nên cô không kịp xoay người lại bắn. Cuối cùng, cô đành phải vung nòng súng, dùng nó đánh mạnh vào kẻ địch phía sau.
Lộp bộp!
Cây nỏ của người kia rơi xuống đất, gãy thành hai khúc. Miêu Anh thì thuận thế đá ra một cú, đạp người kia ngã xuống đất!
Pằng!
Pằng!
Ngay khi Miêu Anh đánh ngã hai kẻ địch, trong động cuối cùng cũng vang lên tiếng súng. Những người phụ trách trông chừng ở phía cuối đội đã nghe tiếng xông tới, đồng thời nhắm về phía Triệu Ngọc đang chiến đấu kịch liệt mà nổ súng.
Miêu Anh thấy thế, lập tức giơ súng săn nhắm về phía bọn họ, cũng nã đạn đoàng đoàng.
Tiếng súng săn này rất lớn, âm thanh ầm ĩ đinh tai nhức óc. Viên đạn xé gió bay vùn vụt tới, bức kẻ địch bên ngoài phải lui nửa bước.
Trong lòng Miêu Anh biết rất rõ, địch nhiều ta ít, chiến đấu trong tình hình này thì chỉ có bắt kẻ cầm đầu quân địch mới là thượng sách.
Vì thế, cô cầm khẩu súng săn nhảy vào trong khu vực chiến đấu, muốn nhân cơ hội bắt lấy tên thủ lĩnh là Lý Tu Sinh. Tuy nhiên, Lý Tu Sinh lại vô cùng xảo quyệt. Ngay khi tiếng súng vang lên, ông ta đã ôm tượng Phật bằng vàng chạy ra ngoài động rồi...