Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-428.txt
Chương 428: Chết vì lòng tham
“Vào thời cổ đại, Trung Quốc không có cách ghép vần tiếng Hán.” Viên Thụ Tài cầm tờ giấy viết quẻ bói mà Triệu Ngọc vừa đưa lại, nói: “Mà sử dụng phương pháp cắt âm, dùng hai chữ để ghi một âm chữ! Thứ được gọi là Bát Quái Quỷ Công kia, thật ra là một phương pháp thể hiện cách phát âm đã thất truyền!”
“Ồ?”
Hai mắt Triệu Ngọc bất chợt sáng lên, trong lòng thầm khen, đúng là nghề nào cũng có chuyên gia.2Tuy rằng Viên Thụ Tài là một kẻ ác xuất thân từ nông dân, thậm chí còn chưa từng học tiểu học, thế nhưng sau những tháng ngày nỗ lực không ngừng nghỉ, gã đã học được nhiều tri thức như vậy. Loại nghị lực bực này cũng đủ để nêu gương rồi nhỉ? Chỉ tiếc rằng gã không dùng đúng chỗ.
“Có điều thứ này rất khác so với phương pháp cắt âm truyền thống, hơn nữa không có ý nghĩa thực tế, nên về cơ8bản đã thất truyền rồi!” Viên Thụ Tài chỉ vào một hàng chữ trên giấy, nói: “Cậu nhìn chỗ này này. Phong động thủy tĩnh, biện trọc ngô lý, vũ hải ngôn quan, tài thân song thủ. Bản thân bốn câu quẻ này chỉ dùng để làm nổi bật âm phát ra thôi, chứ về chữ thì không có bất kỳ ý nghĩa gì. Vì vậy phải chia chúng ra rồi phân tích từng cái.”
“Chẳng hạn như bốn chữ ‘phong động thủy tĩnh’ này, nếu như6dựa theo nguyên lý cắt âm để tách ra thì sẽ lộ ra một ý nghĩa mới!”
“Vậy... nó có nghĩa là gì?” Triệu Ngọc vội vàng đặt câu hỏi.
“Tôi cũng không biết.” Đạo trưởng thản nhiên đáp: “Sở dĩ Bát Quái Quỷ Công thất truyền cũng là do nó quá phức tạp. Cậu phải tìm được một quyển chú giải mới có thể biết được ý nghĩa của nó. Phong động thủy tĩnh... Phong động thủy tĩnh...” Gã lặp đi lặp lại nhiều lần, sau đó3nhíu mày nói: “Bốn chữ này hơi giống chữ số! Biện trọc ngô lý, chậc chậc... Nó đem lại cho tôi cảm giác như là vị trí!”
“Nói quanh co một hồi cuối cùng giống như không nói vậy?” Triệu Ngọc tức giận quát lên: “Ông mau nói đi, có thể kiếm được quyển chú giải Bát Quái Quỷ Công ở đâu?”
“Chuyện này sao...” Đạo trưởng lắc đầu nói: “Bình thường đều là đồ tổ truyền hoặc gia truyền, ngoài thị trường rất ít khi nhìn thấy5thứ này! Trước đây tôi từng thấy nó trong một đạo quán...”
“Đạo quán nào?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Bị phá dỡ rồi!” Đạo trưởng nhíu mày đáp lại: “Thứ này không có giá trị nên bình thường chúng tôi sẽ không lấy!”
“Con mẹ nó!” Triệu Ngọc cảm thấy rất hụt hẫng. Đi cả một vòng lớn như vậy nhưng cuối cùng hắn vẫn phải nghe theo lời mẹ, đi thăm hỏi vị sư đệ của ông ngoại ở thành phố Lăng Vân.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc thu dọn đồ đạc lần nữa, xoay người lại định chạy đi.
“Vậy... tượng Phật bằng vàng...” Đạo trưởng hỏi bằng giọng đầy mong mỏi.
“Được rồi, tuy rằng ông làm rất nhiều chuyện ác, nhưng Triệu Ngọc tôi luôn nói chuyện giữ lời. Sau này tôi sẽ đưa tư liệu và ảnh của tượng Phật đến cho ông!” Triệu Ngọc gật đầu nói.
“Vậy... Cảm ơn... Cảm ơn...”
“Có điều...” Triệu Ngọc đi tới cửa rồi, lại bổ sung thêm một câu: “Tôi sẽ đưa tư liệu của tượng Phật đến, nhưng mà... mấy đồng chí quản ngục có đưa cho ông xem hay không thì tôi không biết được đâu nhé!”
“Hả? Cái gì?” Đạo trưởng trợn mắt lên, cả người run rẩy. Gã mắng: “Mày... tên cảnh sát bất lương nhà mày, không biết giữ chữ tín...”
Triệu Ngọc ra khỏi phòng thẩm vấn trong tiếng mắng chửi ầm ĩ của đạo trưởng, đóng cái cửa sắt nặng nề lại.
Trước khi đến đây, Triệu Ngọc đã tìm hiểu không ít tư liệu liên quan đến đạo trưởng Viên Thụ Tài. Người này có thể xem là tội ác chồng chất, không ngờ ngoài việc giết hại Hoàng Tinh, Cách Cách, Đổng Phái Trác và đám người Phó Kiếm Tinh, gã còn tham dự rất nhiều vụ án gây thương tích và giết người khác. Hai tay gã không biết đã dính máu tươi của biết bao người, thậm chí đã đến mức độ mất trí.
Bởi thế, sau khi dùng cuốc sắt đập chết Đổng Phái Trác, gã còn quăng thi thể của ông ấy vào trong quan tài của Khâu Thành!
Chưa hết, khi đối diện với sự vây bắt của bấy nhiêu cảnh sát hình sự, gã lại không hề do dự mà châm ngòi thuốc nổ!
Có lẽ cảnh ngộ thê thảm vào mười tám năm trước đã bức gã đến đường cùng, thế nhưng đây tuyệt đối không phải là lý do để gã có thể tùy tiện giết người.
Cho nên, đối với loại người như thế, căn bản không cần phải đề cập đến đạo đức gì cả. Cũng chẳng phải chỉ có mình Triệu Ngọc, mà toàn bộ giới cảnh sát Tần Sơn đều hận tên Viên Thụ Tài hung ác này đến thấu xương. Nếu như nguyện vọng lớn nhất trước khi chết của gã là được trông thấy phong thái của tượng Phật bằng vàng, thế thì các cảnh sát càng không thể cho gã được toại nguyện!
Có lẽ để gã chết đi cùng với nỗi niềm tiếc nuối sâu sắc dành cho tượng Phật, mới có thể làm nguôi ngoai mối hận trong lòng mọi người!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn nghĩ, nếu đến lúc chết mà Viên Thụ Tài vẫn không thể thấy được hình dáng của tượng Phật vàng, khi chết rồi thì gã có biến thành ác quỷ không nhỉ?
Haizz!
Triệu Ngọc quay về chiếc xe cảnh sát của mình ở bên ngoài trại tạm giam, nặng nề thở dài, trong lòng vẫn luôn canh cánh một chuyện. Sau khi cân nhắc đắn đo hết khoảng sáu bảy phút, cuối cùng hắn vẫn hạ quyết định một cách khó khăn. Hắn lấy di động ra rồi nhấn gọi.
“A lô!” Giọng nói của tên Tóc Vàng Chu Dương vang lên từ đầu dây bên kia, chỉ có điều giọng nói của gã lúc này có vẻ rất lén lút: “Anh Ngọc, lúc này rồi sao anh còn gọi điện thoại đến? Làm em hết hồn!”
“Chu Dương à!” Triệu Ngọc nói với gã bằng giọng điệu nặng nề: “Bỏ đi, mấy chú... đừng làm nữa!”
“Vâng... Được, hả?” Chu Dương bỗng nhiên giật nảy người, gã vội vàng đè thấp giọng rồi nói: “Anh Ngọc, đừng đùa nữa được không? Bên này chúng em đang đặt lên xe, anh nói đừng làm nữa nghĩa là sao?”
Hóa ra trước đó đám người Chu Dương đã nhận được chỉ thị của Triệu Ngọc, giờ phút này bọn họ đang khuân đồ trong sân của một cửa hàng bán hoa tên là Hoa Cỏ Phương Nam! Thứ đang được chuyển đi đương nhiên là mấy món đồ quý giá mà gia đình Lý Tu Sinh cất giấu trong hầm!
Hiện giờ nhiệm vụ vây bắt những dư đảng của Lý Tu Sinh đã được giao cho phân cục Dung Dương toàn quyền phụ trách. Trong mấy ngày qua, bọn họ đã bắt mấy chục người gồm bạn bè, họ hàng, anh em kết nghĩa của Lý Tu Sinh vào trại tạm giam, đang lần lượt thẩm vấn.
Bây giờ Hoa Cỏ Phương Nam đã biến thành một nơi vườn trống nhà không. Triệu Ngọc biết rõ vị trí mà Lý Tu Sinh cất giấu bảo vật, vì vậy mới lén lút phái đám người tên Tóc Vàng đến đây chuyển hàng đi!
Bên trong hầm gần như là toàn bộ gia sản của Lý Tu Sinh. Sau khi đánh giá cẩn thận, Triệu Ngọc ước tính rằng giá trị của toàn bộ số đồ cổ ở đây ít nhất cũng phải mấy chục triệu.
Mới đầu, Triệu Ngọc nghĩ rằng mình chắc chắn lấy được, nên hết sức tự tin cho rằng mình có thể lặng lẽ ăn hết đám đồ này! Tuy nhiên, sau khi hắn thẩm vấn đạo trưởng Viên Thụ Tài xong thì không thể không thay đổi suy nghĩ này, cho nên hắn mới gọi điện thoại cho Chu Dương.
“Anh bảo chú làm gì thì chú cứ làm theo, đừng nói nhảm!” Triệu Ngọc tức tối quát lên: “Bây giờ chú chuyển tất cả đồ vật về vị trí cũ đi, không được giữ lại cái nào. Sau khi làm xong hết, các chú lại gửi tin nặc danh đến cho cảnh sát, báo vị trí cái hầm này cho họ, sau đó để cảnh sát đến xử lý, hiểu không?”
“Vâng!” Chu Dương không dám cãi lại. Thế nhưng chuyện này xảy ra quá đột ngột, gã vẫn buột miệng nói với vẻ không muốn làm lắm: “Nhưng mà... đại ca ơi, nhiều thứ tốt như vậy, thực là...”
“Chu Dương, chú nghe anh nói!” Giọng Triệu Ngọc nghe có vẻ rất thấm thía sâu sắc: “Trong tương lai, có một ngày chú sẽ hiểu. Chuyện anh làm lúc này đều là vì muốn tốt cho mọi người! Nghe lời anh, trả chúng về đi!”
“Dạ... Vâng, vâng! Tất cả đều nghe theo lời đại ca!” Ở trong điện thoại, Chu Dương hô lên một tiếng với đám anh em, bảo mọi người trả lại tất cả những món đồ cổ mà họ vừa chuyển đi!
“Haizz!” Triệu Ngọc cúp điện thoại, lúc này mới thở ra một hơi dài thườn thượt.
Lòng tham!
Lòng tham của con người... thật sự rất khó mà chống lại!
Triệu Ngọc bóp trán, trong đầu lại ngẫm lại một vài cảnh tượng trong sự kiện ở dãy núi Tướng Quân Lĩnh lần nữa.
Chết vì lòng tham!
Viên Thụ Tài và Lý Tu Sinh, cuối cùng cả hai đều chết vì lòng tham của chính mình!
Hai kẻ ấy đã dùng sự thật tàn khốc để dạy cho hắn một bài học sinh động, thế nhưng tại sao hắn vẫn không hiểu ra chứ?
Lòng tham sẽ nổi lên vào lúc ta không chú ý. Nếu như hôm nay hắn thành công lấy được gia sản của Lý Tu Sinh, trộm mớ đồ cổ có giá trị cao ngất ngưởng của ông ta, vậy thì sau này hắn sẽ khó mà quay đầu lại được!
Có lẽ một con quỷ mới sẽ được sinh ra! Nhiều năm về sau, hắn rất khó bảo đảm rằng liệu mình có trở thành một Lý Tu Sinh thứ hai không? Liệu có biến thành một người vì muốn theo đuổi danh lợi mà không từ thủ đoạn hay không?
Chính vì nghĩ đến những điều này, Triệu Ngọc mới có thể dừng tay kịp lúc.
Có điều, tuy rằng đã chiến thắng được lòng tham, chiến thắng được con quỷ trong lòng, thế nhưng Triệu Ngọc vẫn cảm thấy rất khó chịu. Dù sao hắn cũng đã bỏ qua một cơ hội tốt để nhanh chóng giàu lên, nên kiểu gì thì trong lòng vẫn sẽ thấy hụt hẫng.
Nào ngờ, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại lại vang lên, là Lý Bối Ni gọi đến.
“Đàn anh, lúc nãy cái tổ kiểm tra kỷ luật gì đó lại đến nữa rồi.” Lý Bối Ni nhỏ giọng nói: “Bọn họ lại kéo đội trưởng Miêu vào phòng họp để tra hỏi! Em thấy trạng thái tinh thần của chị ấy rất tệ, em lo chị ấy sẽ không ứng phó được!”
“Bà nội nhà nó chứ, cái đám rùa đen khốn kiếp đó!” Triệu Ngọc nhanh chóng lấy chìa khóa ra để khởi động xe hơi, đồng thời cũng rống to lên: “Bối Ni, bây giờ anh về ngay đây!”
“Vào thời cổ đại, Trung Quốc không có cách ghép vần tiếng Hán.” Viên Thụ Tài cầm tờ giấy viết quẻ bói mà Triệu Ngọc vừa đưa lại, nói: “Mà sử dụng phương pháp cắt âm, dùng hai chữ để ghi một âm chữ! Thứ được gọi là Bát Quái Quỷ Công kia, thật ra là một phương pháp thể hiện cách phát âm đã thất truyền!”
“Ồ?”
Hai mắt Triệu Ngọc bất chợt sáng lên, trong lòng thầm khen, đúng là nghề nào cũng có chuyên gia.2Tuy rằng Viên Thụ Tài là một kẻ ác xuất thân từ nông dân, thậm chí còn chưa từng học tiểu học, thế nhưng sau những tháng ngày nỗ lực không ngừng nghỉ, gã đã học được nhiều tri thức như vậy. Loại nghị lực bực này cũng đủ để nêu gương rồi nhỉ? Chỉ tiếc rằng gã không dùng đúng chỗ.
“Có điều thứ này rất khác so với phương pháp cắt âm truyền thống, hơn nữa không có ý nghĩa thực tế, nên về cơ8bản đã thất truyền rồi!” Viên Thụ Tài chỉ vào một hàng chữ trên giấy, nói: “Cậu nhìn chỗ này này. Phong động thủy tĩnh, biện trọc ngô lý, vũ hải ngôn quan, tài thân song thủ. Bản thân bốn câu quẻ này chỉ dùng để làm nổi bật âm phát ra thôi, chứ về chữ thì không có bất kỳ ý nghĩa gì. Vì vậy phải chia chúng ra rồi phân tích từng cái.”
“Chẳng hạn như bốn chữ ‘phong động thủy tĩnh’ này, nếu như6dựa theo nguyên lý cắt âm để tách ra thì sẽ lộ ra một ý nghĩa mới!”
“Vậy... nó có nghĩa là gì?” Triệu Ngọc vội vàng đặt câu hỏi.
“Tôi cũng không biết.” Đạo trưởng thản nhiên đáp: “Sở dĩ Bát Quái Quỷ Công thất truyền cũng là do nó quá phức tạp. Cậu phải tìm được một quyển chú giải mới có thể biết được ý nghĩa của nó. Phong động thủy tĩnh... Phong động thủy tĩnh...” Gã lặp đi lặp lại nhiều lần, sau đó3nhíu mày nói: “Bốn chữ này hơi giống chữ số! Biện trọc ngô lý, chậc chậc... Nó đem lại cho tôi cảm giác như là vị trí!”
“Nói quanh co một hồi cuối cùng giống như không nói vậy?” Triệu Ngọc tức giận quát lên: “Ông mau nói đi, có thể kiếm được quyển chú giải Bát Quái Quỷ Công ở đâu?”
“Chuyện này sao...” Đạo trưởng lắc đầu nói: “Bình thường đều là đồ tổ truyền hoặc gia truyền, ngoài thị trường rất ít khi nhìn thấy5thứ này! Trước đây tôi từng thấy nó trong một đạo quán...”
“Đạo quán nào?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Bị phá dỡ rồi!” Đạo trưởng nhíu mày đáp lại: “Thứ này không có giá trị nên bình thường chúng tôi sẽ không lấy!”
“Con mẹ nó!” Triệu Ngọc cảm thấy rất hụt hẫng. Đi cả một vòng lớn như vậy nhưng cuối cùng hắn vẫn phải nghe theo lời mẹ, đi thăm hỏi vị sư đệ của ông ngoại ở thành phố Lăng Vân.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc thu dọn đồ đạc lần nữa, xoay người lại định chạy đi.
“Vậy... tượng Phật bằng vàng...” Đạo trưởng hỏi bằng giọng đầy mong mỏi.
“Được rồi, tuy rằng ông làm rất nhiều chuyện ác, nhưng Triệu Ngọc tôi luôn nói chuyện giữ lời. Sau này tôi sẽ đưa tư liệu và ảnh của tượng Phật đến cho ông!” Triệu Ngọc gật đầu nói.
“Vậy... Cảm ơn... Cảm ơn...”
“Có điều...” Triệu Ngọc đi tới cửa rồi, lại bổ sung thêm một câu: “Tôi sẽ đưa tư liệu của tượng Phật đến, nhưng mà... mấy đồng chí quản ngục có đưa cho ông xem hay không thì tôi không biết được đâu nhé!”
“Hả? Cái gì?” Đạo trưởng trợn mắt lên, cả người run rẩy. Gã mắng: “Mày... tên cảnh sát bất lương nhà mày, không biết giữ chữ tín...”
Triệu Ngọc ra khỏi phòng thẩm vấn trong tiếng mắng chửi ầm ĩ của đạo trưởng, đóng cái cửa sắt nặng nề lại.
Trước khi đến đây, Triệu Ngọc đã tìm hiểu không ít tư liệu liên quan đến đạo trưởng Viên Thụ Tài. Người này có thể xem là tội ác chồng chất, không ngờ ngoài việc giết hại Hoàng Tinh, Cách Cách, Đổng Phái Trác và đám người Phó Kiếm Tinh, gã còn tham dự rất nhiều vụ án gây thương tích và giết người khác. Hai tay gã không biết đã dính máu tươi của biết bao người, thậm chí đã đến mức độ mất trí.
Bởi thế, sau khi dùng cuốc sắt đập chết Đổng Phái Trác, gã còn quăng thi thể của ông ấy vào trong quan tài của Khâu Thành!
Chưa hết, khi đối diện với sự vây bắt của bấy nhiêu cảnh sát hình sự, gã lại không hề do dự mà châm ngòi thuốc nổ!
Có lẽ cảnh ngộ thê thảm vào mười tám năm trước đã bức gã đến đường cùng, thế nhưng đây tuyệt đối không phải là lý do để gã có thể tùy tiện giết người.
Cho nên, đối với loại người như thế, căn bản không cần phải đề cập đến đạo đức gì cả. Cũng chẳng phải chỉ có mình Triệu Ngọc, mà toàn bộ giới cảnh sát Tần Sơn đều hận tên Viên Thụ Tài hung ác này đến thấu xương. Nếu như nguyện vọng lớn nhất trước khi chết của gã là được trông thấy phong thái của tượng Phật bằng vàng, thế thì các cảnh sát càng không thể cho gã được toại nguyện!
Có lẽ để gã chết đi cùng với nỗi niềm tiếc nuối sâu sắc dành cho tượng Phật, mới có thể làm nguôi ngoai mối hận trong lòng mọi người!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn nghĩ, nếu đến lúc chết mà Viên Thụ Tài vẫn không thể thấy được hình dáng của tượng Phật vàng, khi chết rồi thì gã có biến thành ác quỷ không nhỉ?
Haizz!
Triệu Ngọc quay về chiếc xe cảnh sát của mình ở bên ngoài trại tạm giam, nặng nề thở dài, trong lòng vẫn luôn canh cánh một chuyện. Sau khi cân nhắc đắn đo hết khoảng sáu bảy phút, cuối cùng hắn vẫn hạ quyết định một cách khó khăn. Hắn lấy di động ra rồi nhấn gọi.
“A lô!” Giọng nói của tên Tóc Vàng Chu Dương vang lên từ đầu dây bên kia, chỉ có điều giọng nói của gã lúc này có vẻ rất lén lút: “Anh Ngọc, lúc này rồi sao anh còn gọi điện thoại đến? Làm em hết hồn!”
“Chu Dương à!” Triệu Ngọc nói với gã bằng giọng điệu nặng nề: “Bỏ đi, mấy chú... đừng làm nữa!”
“Vâng... Được, hả?” Chu Dương bỗng nhiên giật nảy người, gã vội vàng đè thấp giọng rồi nói: “Anh Ngọc, đừng đùa nữa được không? Bên này chúng em đang đặt lên xe, anh nói đừng làm nữa nghĩa là sao?”
Hóa ra trước đó đám người Chu Dương đã nhận được chỉ thị của Triệu Ngọc, giờ phút này bọn họ đang khuân đồ trong sân của một cửa hàng bán hoa tên là Hoa Cỏ Phương Nam! Thứ đang được chuyển đi đương nhiên là mấy món đồ quý giá mà gia đình Lý Tu Sinh cất giấu trong hầm!
Hiện giờ nhiệm vụ vây bắt những dư đảng của Lý Tu Sinh đã được giao cho phân cục Dung Dương toàn quyền phụ trách. Trong mấy ngày qua, bọn họ đã bắt mấy chục người gồm bạn bè, họ hàng, anh em kết nghĩa của Lý Tu Sinh vào trại tạm giam, đang lần lượt thẩm vấn.
Bây giờ Hoa Cỏ Phương Nam đã biến thành một nơi vườn trống nhà không. Triệu Ngọc biết rõ vị trí mà Lý Tu Sinh cất giấu bảo vật, vì vậy mới lén lút phái đám người tên Tóc Vàng đến đây chuyển hàng đi!
Bên trong hầm gần như là toàn bộ gia sản của Lý Tu Sinh. Sau khi đánh giá cẩn thận, Triệu Ngọc ước tính rằng giá trị của toàn bộ số đồ cổ ở đây ít nhất cũng phải mấy chục triệu.
Mới đầu, Triệu Ngọc nghĩ rằng mình chắc chắn lấy được, nên hết sức tự tin cho rằng mình có thể lặng lẽ ăn hết đám đồ này! Tuy nhiên, sau khi hắn thẩm vấn đạo trưởng Viên Thụ Tài xong thì không thể không thay đổi suy nghĩ này, cho nên hắn mới gọi điện thoại cho Chu Dương.
“Anh bảo chú làm gì thì chú cứ làm theo, đừng nói nhảm!” Triệu Ngọc tức tối quát lên: “Bây giờ chú chuyển tất cả đồ vật về vị trí cũ đi, không được giữ lại cái nào. Sau khi làm xong hết, các chú lại gửi tin nặc danh đến cho cảnh sát, báo vị trí cái hầm này cho họ, sau đó để cảnh sát đến xử lý, hiểu không?”
“Vâng!” Chu Dương không dám cãi lại. Thế nhưng chuyện này xảy ra quá đột ngột, gã vẫn buột miệng nói với vẻ không muốn làm lắm: “Nhưng mà... đại ca ơi, nhiều thứ tốt như vậy, thực là...”
“Chu Dương, chú nghe anh nói!” Giọng Triệu Ngọc nghe có vẻ rất thấm thía sâu sắc: “Trong tương lai, có một ngày chú sẽ hiểu. Chuyện anh làm lúc này đều là vì muốn tốt cho mọi người! Nghe lời anh, trả chúng về đi!”
“Dạ... Vâng, vâng! Tất cả đều nghe theo lời đại ca!” Ở trong điện thoại, Chu Dương hô lên một tiếng với đám anh em, bảo mọi người trả lại tất cả những món đồ cổ mà họ vừa chuyển đi!
“Haizz!” Triệu Ngọc cúp điện thoại, lúc này mới thở ra một hơi dài thườn thượt.
Lòng tham!
Lòng tham của con người... thật sự rất khó mà chống lại!
Triệu Ngọc bóp trán, trong đầu lại ngẫm lại một vài cảnh tượng trong sự kiện ở dãy núi Tướng Quân Lĩnh lần nữa.
Chết vì lòng tham!
Viên Thụ Tài và Lý Tu Sinh, cuối cùng cả hai đều chết vì lòng tham của chính mình!
Hai kẻ ấy đã dùng sự thật tàn khốc để dạy cho hắn một bài học sinh động, thế nhưng tại sao hắn vẫn không hiểu ra chứ?
Lòng tham sẽ nổi lên vào lúc ta không chú ý. Nếu như hôm nay hắn thành công lấy được gia sản của Lý Tu Sinh, trộm mớ đồ cổ có giá trị cao ngất ngưởng của ông ta, vậy thì sau này hắn sẽ khó mà quay đầu lại được!
Có lẽ một con quỷ mới sẽ được sinh ra! Nhiều năm về sau, hắn rất khó bảo đảm rằng liệu mình có trở thành một Lý Tu Sinh thứ hai không? Liệu có biến thành một người vì muốn theo đuổi danh lợi mà không từ thủ đoạn hay không?
Chính vì nghĩ đến những điều này, Triệu Ngọc mới có thể dừng tay kịp lúc.
Có điều, tuy rằng đã chiến thắng được lòng tham, chiến thắng được con quỷ trong lòng, thế nhưng Triệu Ngọc vẫn cảm thấy rất khó chịu. Dù sao hắn cũng đã bỏ qua một cơ hội tốt để nhanh chóng giàu lên, nên kiểu gì thì trong lòng vẫn sẽ thấy hụt hẫng.
Nào ngờ, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại lại vang lên, là Lý Bối Ni gọi đến.
“Đàn anh, lúc nãy cái tổ kiểm tra kỷ luật gì đó lại đến nữa rồi.” Lý Bối Ni nhỏ giọng nói: “Bọn họ lại kéo đội trưởng Miêu vào phòng họp để tra hỏi! Em thấy trạng thái tinh thần của chị ấy rất tệ, em lo chị ấy sẽ không ứng phó được!”
“Bà nội nhà nó chứ, cái đám rùa đen khốn kiếp đó!” Triệu Ngọc nhanh chóng lấy chìa khóa ra để khởi động xe hơi, đồng thời cũng rống to lên: “Bối Ni, bây giờ anh về ngay đây!”
Bình luận facebook