Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-429.txt
Chương 429: Tổ giám sát kỷ luật
Sau sự kiện ở Tướng Quân Lĩnh, cảnh sát cần phải xử lý một lượng lớn các công việc khắc phục hậu quả, trong đó chủ yếu có mấy phương diện:
Đầu tiên, chủ yếu nhất và cũng là khẩn cấp nhất, đó là vây bắt dư đảng của đạo trưởng Viên Thụ Tài và Lý Tu Sinh, triệt phá đường dây phạm2tội của bọn họ!
Sau khi biết được những đồng nghiệp như Phó Kiếm Tinh bị đạo trưởng Viên Thụ Tài nổ chết, các cảnh sát điều tra phụ trách vụ án này đều cảm thấy rất ngột ngạt. Họ lao vào làm việc bất kể ngày đêm, chẳng bao lâu sau đã bắt được toàn bộ dư đảng của hai người về8quy án, thậm chí ngay cả những kẻ đang lẩn trốn ở nước ngoài cũng không buông tha.
Trong số đó cũng có cả những người từng tham dự vào vụ giết hại Hoàng Tinh và Cách Cách năm xưa, tất cả bọn chúng đều là anh em cùng dòng họ của Viên Thụ Tài.
Mặt khác, trong quá trình vây bắt, các cảnh6sát còn tìm được mấy cái kho bí mật dưới lòng đất chuyên dùng để chứa đồ quý báu của đạo trưởng, tịch thu vô số đồ cổ mang đậm giá trị văn hóa, có thể nói là thu hoạch được rất nhiều.
Thế lực của Lý Tu Sinh kém xa đạo trưởng, hơn nữa đa số đều ở Tần Sơn, nên hành3động càn quét của cảnh sát với những người này lại càng thuận lợi hơn. Chỉ mất có vỏn vẹn hai ngày, cảnh sát đã bắt được phần lớn kẻ tình nghi, bây giờ chỉ còn dư lại công việc thẩm vấn sau cùng.
Sau khi giải quyết xong chuyện quan trọng nhất, cảnh sát bắt đầu đặt trọng điểm lên một phương5diện khác, chính là công việc điều tra sự kiện này. Một mặt họ muốn khôi phục hiện trường phát hiện vụ án, làm rõ toàn bộ sự việc đã xảy ra. Mặt khác, họ còn muốn thẩm tra các vụ án liên quan khác, ví dụ như vụ án xác chết nữ mặc trang phục cổ, vụ án giết người trong ngôi mộ cổ vân vân. Lượng công việc không thể nói là không lớn.
Phương diện thứ ba là công việc truyền thông đại chúng. Không những vừa mới xảy ra một vụ trọng án với những tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, mà còn phát hiện ra kho báu mười hai tượng Phật bằng vàng trong truyền thuyết! Hai chuyện này hợp lại làm một thì đúng là tin tức sốt dẻo nhất trong số các tin tức sốt dẻo, nên tất nhiên sẽ khiến cho truyền thông ồ ạt chú ý tới.
Đối với cảnh sát, làm thế nào để có thể công bố sự kiện lần này ra trước công chúng một cách thích đáng đương nhiên là rất quan trọng!
Còn về phương diện cuối cùng, đương nhiên có liên quan đến việc xử lý hậu sự cho những người đã chết. Trong sự kiện lần này, ngoại trừ năm cảnh sát điều tra thuộc Đội Trọng án hi sinh vì nhiệm vụ, còn có rất nhiều người khác phải bỏ mạng. Thuộc hạ của đạo trưởng và đồng bọn của Lý Tu Sinh, hai nhóm người này gần như đã chết sạch, hơn nữa còn chết vô cùng thê thảm.
Cho dù là nhân viên cảnh sát hay tội phạm, cảnh sát đều phải bảo đảm xử lý tốt những chuyện này một cách ổn thỏa, không thể để cho người ta nắm được đằng chuôi.
Chỉ cần nhìn những vấn đề và phương diện được liệt kê bên trên thôi là có thể tưởng tượng được, lượng công việc và áp lực của cảnh sát lớn đến nhường nào? Từ Cục thành phố cho đến phân cục, tất cả mọi người đều bận đến nỗi chân không chạm đất, hối hả chạy đôn chạy đáo.
Ban đầu, mặc dù hơi sứt đầu mẻ trán nhưng những công việc trọng điểm vẫn luôn rất rõ ràng. Tuy nhiên, càng điều tra sâu hơn, những tình tiết mới lại dần dần xuất hiện.
Không biết căn cứ vào nguyên nhân gì mà Cục thành phố bỗng nhiên lập ra một tổ giám sát kỷ luật. Công việc do tổ này phụ trách cũng rất đặc biệt, không điều tra tội phạm mà chỉ điều tra nhân viên cảnh sát.
Nói chính xác hơn, sự điều tra của bọn họ chỉ nhằm vào một người, đó chính là đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự của phân cục Dung Dương - Miêu Anh!
Trong mấy ngày ngắn ngủi, bọn họ đã tra hỏi Miêu Anh đến mấy lần, thậm chí còn tra hỏi Triệu Ngọc một lần.
Từ trong miệng của bọn họ, Triệu Ngọc mới biết, hóa ra trong khẩu cung của mấy đàn em may mắn còn sống của Lý Tu Sinh có vài điều gây bất lợi cho Miêu Anh, thành ra tổ điều tra mới đến đây. Hơn nữa, Triệu Ngọc còn từng nghe thấy bọn họ nhắc tới những danh từ như là “thi hành pháp luật quá mức”, “sử dụng vũ khí quá mức” rất nhiều lần.
Thật ra Triệu Ngọc cũng từng có suy đoán về chuyện này. Lúc trước khi đọ súng ở trong hang động, hắn bị Lý Tu Sinh bắn trúng một mũi tên độc nên đã hôn mê một khoảng thời gian, sau đó nhờ có huyết thanh vạn năng và máy tạo nhịp tim mới nhặt lại được một mạng.
Nhưng mà hắn nhớ rất rõ, trước khi hắn hôn mê thì vẫn có rất nhiều kẻ địch còn sống. Tuy nhiên, sau khi hắn tỉnh dậy, tất cả những người này đều đã chết!
Không còn gì phải nghi ngờ nữa, những kẻ đó đều do Miêu Anh giết chết! Nhưng mà... trong những người này chắc có rất nhiều người đã mất năng lực chống cự, đáng lẽ Miêu Anh không nên giết chết tất cả bọn họ mới đúng?
Triệu Ngọc vốn còn muốn hỏi cô kỹ một chút, nhưng vì trạng thái tinh thần của cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên hắn cũng không dám hỏi nhiều.
Có điều, cho dù hơi nghi ngờ nhưng Triệu Ngọc cũng không cảm thấy Miêu Anh làm như vậy có gì không ổn. Những kẻ kia đều là đám côn đồ vô cùng hung ác. Trong hoàn cảnh như vậy, đương nhiên là phải một mất một còn rồi không phải sao? Lẽ nào lúc đó còn phải mạo hiểm tính mạng của mình để mà tuân theo đúng trình tự bình thường ư?
Bây giờ bỗng nhiên có một tổ kiểm tra kỷ luật đến, hơn nữa còn nhắm thẳng vào Miêu Anh, đương nhiên chuyện này vô cùng bất lợi với cô. Không biết là do cấp trên muốn truy cứu trách nhiệm hay là trong số những gia đình của người chết có người dị nghị nữa?
Ngoài ra, tổ điều tra này còn cứ bám mãi vào một điểm, đó là Miêu Anh từng bị cơ quan yêu cầu “nghỉ ngơi” do đánh nhau ngay trước khi sự kiện Tướng Quân Lĩnh diễn ra. Theo cách nói của bọn họ, lúc đó Miêu Anh không có quyền thi hành pháp luật, thế mà vẫn nổ súng bắn chết rất nhiều tên côn đồ. Họ bảo cô làm vậy là trái với một số quy định của cảnh sát.
Vốn dĩ tâm trạng của Miêu Anh đã không được ổn định rồi, tuy rằng Triệu Ngọc an ủi nhiều lần nhưng tình trạng của cô vẫn không tốt hơn chút nào. Vì chuyện này mà Cục trưởng Loan còn cố ý mời một vị chuyên gia tâm lý đến giúp cô tư vấn, có điều lại bị Miêu Anh từ chối.
Thấy người trong lòng mình không thể tháo gỡ được khúc mắc, Triệu Ngọc vốn đã nóng lòng sốt ruột rồi. Thế mà bây giờ lại còn xuất hiện một tổ giám sát cứ lẽo đẽo bám chặt không buông, như vậy có khác gì đổ thêm dầu vào lửa đâu? Thử hỏi sao mà Triệu Ngọc có thể chấp nhận nổi?
Vì vậy, khi Triệu Ngọc lo lắng chạy về Cục Cảnh sát, trong lòng hắn cũng đã ngùn ngụt lửa giận. Hắn không nói nhiều mà chạy thẳng đến phòng họp nơi Miêu Anh đang bị tra hỏi.
Nào ngờ hắn còn chưa đẩy cửa vào thì đã nghe được một giọng nam vang lên oang oang. Người nọ quát hỏi: “Đồng chí Miêu Anh, cô thân là đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự, chắc cô phải hiểu rất rõ nguyên tắc chấp hành nhiệm vụ khi ở bên ngoài. Nhưng mà lúc ở trong sơn động, cô lại nổ súng giết chết bảy người, trong chuyện này rõ ràng tồn tại một vấn đề rất nghiêm trọng là sử dụng vũ lực quá mức. Cô giải thích thế nào?”
“Tôi...” Miêu Anh muốn nói điều gì đó nhưng lại không nói ra.
“Cho dù bảy người đó đều là tội phạm, cô làm như vậy là xuất phát từ lý do phòng vệ.” Một giọng nữ tiếp lời, câu nào câu nấy vô cùng đanh thép: “Nhưng bây giờ chúng tôi đã có tư liệu xác thực có thể chứng minh, trước khi cô nổ súng bắn chết mấy tên đó, có một nửa đã mất đi năng lực chống cự, không thể tạo thành uy hiếp đối với hai người! Hành vi của cô không còn đơn giản là sử dụng vũ khí quá mức nữa rồi, mà thậm chí còn có yếu tố cố ý ở trong đó!”
“Không phải... Không phải!” Miêu Anh cực lực biện giải, thế nhưng dưới những lời lẽ sắc bén của đối phương, sự biện bạch của cô có vẻ yếu ớt và vô lực biết mấy.
“Trong số đó có ba người không phải bị bắn ngay giữa trán thì là bể đầu!” Người đàn ông nói chuyện ban đầu lại tiếp tục, nghe giọng có vẻ nghênh ngang đắc ý: “Chúng tôi nghe nói đội trưởng Miêu được xưng là tay súng thiện xạ. Với khoảng cách gần như vậy, cô hoàn toàn có thể chọn bắn vào vai, đùi, hoặc những chỗ không gây nguy hiểm đến tính mạng của đối phương. Đây chính là yêu cầu rất rõ ràng trong ‘Quy tắc thi hành của cảnh sát hình sự’...”
Nghe đến đây, một kẻ có tính nóng như lửa như Triệu Ngọc nào có thể đứng yêu được nữa? Hắn không thèm dùng tay mà giơ luôn chân lên, trực tiếp đá văng cánh cửa lớn!
Rầm!
Sau cú đá cực kỳ mạnh bạo ấy, ngay cả chốt cửa cũng bị văng ra ngoài, còn kính trên cửa thì bị chấn động đến mức rung lên lạch cạch.
Trong phòng họp, ngoại trừ Miêu Anh ngồi một mình trên một cái ghế đẩu thì bên kia còn có hai nam một nữ đang ngồi, họ chính là ba thành viên của tổ giám sát. Ngoài ra, với tư cách là người của phân cục Dung Dương cùng tham dự cuộc họp, Bành Hân và trưởng phòng của phòng kiểm tra kỷ luật cũng ngồi ở một bên dự thính.
Bỗng nhiên nhìn thấy cửa lớn bị Triệu Ngọc đá văng, những người này đều bị giật mình, đứng bật dậy.
“Triệu... Triệu Ngọc...” Miêu Anh ngẩng đầu gọi một câu. Cô vẫn ngồi yên trên ghế, sắc mặt tái nhợt đến bất thường.
Thấy người trong lòng mình phải chịu uất ức, Triệu Ngọc lại càng giậu dữ hơn. Hắn lập tức mắng chửi tổ giám sát: “Cái đám người thấp hèn như phân chó kia, làm cái quái gì vậy? Định lật trời hay sao!?”
Vừa nói, Triệu Ngọc vừa đưa tay quơ lấy tách trà bằng thủy tinh, nhìn như muốn đánh nhau.
“Triệu Ngọc!” Bành Hân bị hắn dọa sợ, vội chạy đến ngăn cản.
Trong khi đó, Triệu Ngọc lại cầm chặt cái tách, quát lên với những người kia: “Sao hả? Cái đám chết bầm chết giẫm mấy người muốn làm gì? Thẩm vấn phạm nhân phải không? Mấy người xem chúng tôi là cái gì? À... Chúng tôi ở bên ngoài liều sống liều chết với kẻ địch, về đến nhà còn phải nghe đám tiểu nhân mấy người ăn nói linh tinh sao? Linh tinh cái con mẹ mấy người ấy!”
“Cậu! Cậu! Cậu...” Ba thành viên của tổ giám sát bị Triệu Ngọc mắng đến choáng váng. Từ lúc bắt đầu tham gia công tác đến bây giờ, bọn họ chưa từng gặp phải cảnh sát nào nóng nảy thế này.
“Cậu cậu cái gì mà cậu? Cậu cái con mắt nhà anh ấy!” Triệu Ngọc mắng sa sả: “Gây khó dễ cho người phe mình để tìm niềm vui đúng không? Mấy người có còn lương tri hay không vậy? Mấy người xem lại mấy lời nói thừa nói nhảm của mình đi! Nếu không phải vì còn có pháp luật thì mẹ nó, tôi đã sớm quất chết mấy người rồi!”
“Này, sao cậu lại như vậy chứ? Lại còn chửi đổng lên nữa? Cậu có còn là cảnh sát không?” Người đàn ông trong tổ giám sát cũng cáu lên, cãi ngược lại Triệu Ngọc.
Nào ngờ Triệu Ngọc lại đẩy Bành Hân ra rồi quăng luôn cái tách thủy tinh trong tay mình về phía anh ta!
Sau sự kiện ở Tướng Quân Lĩnh, cảnh sát cần phải xử lý một lượng lớn các công việc khắc phục hậu quả, trong đó chủ yếu có mấy phương diện:
Đầu tiên, chủ yếu nhất và cũng là khẩn cấp nhất, đó là vây bắt dư đảng của đạo trưởng Viên Thụ Tài và Lý Tu Sinh, triệt phá đường dây phạm2tội của bọn họ!
Sau khi biết được những đồng nghiệp như Phó Kiếm Tinh bị đạo trưởng Viên Thụ Tài nổ chết, các cảnh sát điều tra phụ trách vụ án này đều cảm thấy rất ngột ngạt. Họ lao vào làm việc bất kể ngày đêm, chẳng bao lâu sau đã bắt được toàn bộ dư đảng của hai người về8quy án, thậm chí ngay cả những kẻ đang lẩn trốn ở nước ngoài cũng không buông tha.
Trong số đó cũng có cả những người từng tham dự vào vụ giết hại Hoàng Tinh và Cách Cách năm xưa, tất cả bọn chúng đều là anh em cùng dòng họ của Viên Thụ Tài.
Mặt khác, trong quá trình vây bắt, các cảnh6sát còn tìm được mấy cái kho bí mật dưới lòng đất chuyên dùng để chứa đồ quý báu của đạo trưởng, tịch thu vô số đồ cổ mang đậm giá trị văn hóa, có thể nói là thu hoạch được rất nhiều.
Thế lực của Lý Tu Sinh kém xa đạo trưởng, hơn nữa đa số đều ở Tần Sơn, nên hành3động càn quét của cảnh sát với những người này lại càng thuận lợi hơn. Chỉ mất có vỏn vẹn hai ngày, cảnh sát đã bắt được phần lớn kẻ tình nghi, bây giờ chỉ còn dư lại công việc thẩm vấn sau cùng.
Sau khi giải quyết xong chuyện quan trọng nhất, cảnh sát bắt đầu đặt trọng điểm lên một phương5diện khác, chính là công việc điều tra sự kiện này. Một mặt họ muốn khôi phục hiện trường phát hiện vụ án, làm rõ toàn bộ sự việc đã xảy ra. Mặt khác, họ còn muốn thẩm tra các vụ án liên quan khác, ví dụ như vụ án xác chết nữ mặc trang phục cổ, vụ án giết người trong ngôi mộ cổ vân vân. Lượng công việc không thể nói là không lớn.
Phương diện thứ ba là công việc truyền thông đại chúng. Không những vừa mới xảy ra một vụ trọng án với những tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, mà còn phát hiện ra kho báu mười hai tượng Phật bằng vàng trong truyền thuyết! Hai chuyện này hợp lại làm một thì đúng là tin tức sốt dẻo nhất trong số các tin tức sốt dẻo, nên tất nhiên sẽ khiến cho truyền thông ồ ạt chú ý tới.
Đối với cảnh sát, làm thế nào để có thể công bố sự kiện lần này ra trước công chúng một cách thích đáng đương nhiên là rất quan trọng!
Còn về phương diện cuối cùng, đương nhiên có liên quan đến việc xử lý hậu sự cho những người đã chết. Trong sự kiện lần này, ngoại trừ năm cảnh sát điều tra thuộc Đội Trọng án hi sinh vì nhiệm vụ, còn có rất nhiều người khác phải bỏ mạng. Thuộc hạ của đạo trưởng và đồng bọn của Lý Tu Sinh, hai nhóm người này gần như đã chết sạch, hơn nữa còn chết vô cùng thê thảm.
Cho dù là nhân viên cảnh sát hay tội phạm, cảnh sát đều phải bảo đảm xử lý tốt những chuyện này một cách ổn thỏa, không thể để cho người ta nắm được đằng chuôi.
Chỉ cần nhìn những vấn đề và phương diện được liệt kê bên trên thôi là có thể tưởng tượng được, lượng công việc và áp lực của cảnh sát lớn đến nhường nào? Từ Cục thành phố cho đến phân cục, tất cả mọi người đều bận đến nỗi chân không chạm đất, hối hả chạy đôn chạy đáo.
Ban đầu, mặc dù hơi sứt đầu mẻ trán nhưng những công việc trọng điểm vẫn luôn rất rõ ràng. Tuy nhiên, càng điều tra sâu hơn, những tình tiết mới lại dần dần xuất hiện.
Không biết căn cứ vào nguyên nhân gì mà Cục thành phố bỗng nhiên lập ra một tổ giám sát kỷ luật. Công việc do tổ này phụ trách cũng rất đặc biệt, không điều tra tội phạm mà chỉ điều tra nhân viên cảnh sát.
Nói chính xác hơn, sự điều tra của bọn họ chỉ nhằm vào một người, đó chính là đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự của phân cục Dung Dương - Miêu Anh!
Trong mấy ngày ngắn ngủi, bọn họ đã tra hỏi Miêu Anh đến mấy lần, thậm chí còn tra hỏi Triệu Ngọc một lần.
Từ trong miệng của bọn họ, Triệu Ngọc mới biết, hóa ra trong khẩu cung của mấy đàn em may mắn còn sống của Lý Tu Sinh có vài điều gây bất lợi cho Miêu Anh, thành ra tổ điều tra mới đến đây. Hơn nữa, Triệu Ngọc còn từng nghe thấy bọn họ nhắc tới những danh từ như là “thi hành pháp luật quá mức”, “sử dụng vũ khí quá mức” rất nhiều lần.
Thật ra Triệu Ngọc cũng từng có suy đoán về chuyện này. Lúc trước khi đọ súng ở trong hang động, hắn bị Lý Tu Sinh bắn trúng một mũi tên độc nên đã hôn mê một khoảng thời gian, sau đó nhờ có huyết thanh vạn năng và máy tạo nhịp tim mới nhặt lại được một mạng.
Nhưng mà hắn nhớ rất rõ, trước khi hắn hôn mê thì vẫn có rất nhiều kẻ địch còn sống. Tuy nhiên, sau khi hắn tỉnh dậy, tất cả những người này đều đã chết!
Không còn gì phải nghi ngờ nữa, những kẻ đó đều do Miêu Anh giết chết! Nhưng mà... trong những người này chắc có rất nhiều người đã mất năng lực chống cự, đáng lẽ Miêu Anh không nên giết chết tất cả bọn họ mới đúng?
Triệu Ngọc vốn còn muốn hỏi cô kỹ một chút, nhưng vì trạng thái tinh thần của cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên hắn cũng không dám hỏi nhiều.
Có điều, cho dù hơi nghi ngờ nhưng Triệu Ngọc cũng không cảm thấy Miêu Anh làm như vậy có gì không ổn. Những kẻ kia đều là đám côn đồ vô cùng hung ác. Trong hoàn cảnh như vậy, đương nhiên là phải một mất một còn rồi không phải sao? Lẽ nào lúc đó còn phải mạo hiểm tính mạng của mình để mà tuân theo đúng trình tự bình thường ư?
Bây giờ bỗng nhiên có một tổ kiểm tra kỷ luật đến, hơn nữa còn nhắm thẳng vào Miêu Anh, đương nhiên chuyện này vô cùng bất lợi với cô. Không biết là do cấp trên muốn truy cứu trách nhiệm hay là trong số những gia đình của người chết có người dị nghị nữa?
Ngoài ra, tổ điều tra này còn cứ bám mãi vào một điểm, đó là Miêu Anh từng bị cơ quan yêu cầu “nghỉ ngơi” do đánh nhau ngay trước khi sự kiện Tướng Quân Lĩnh diễn ra. Theo cách nói của bọn họ, lúc đó Miêu Anh không có quyền thi hành pháp luật, thế mà vẫn nổ súng bắn chết rất nhiều tên côn đồ. Họ bảo cô làm vậy là trái với một số quy định của cảnh sát.
Vốn dĩ tâm trạng của Miêu Anh đã không được ổn định rồi, tuy rằng Triệu Ngọc an ủi nhiều lần nhưng tình trạng của cô vẫn không tốt hơn chút nào. Vì chuyện này mà Cục trưởng Loan còn cố ý mời một vị chuyên gia tâm lý đến giúp cô tư vấn, có điều lại bị Miêu Anh từ chối.
Thấy người trong lòng mình không thể tháo gỡ được khúc mắc, Triệu Ngọc vốn đã nóng lòng sốt ruột rồi. Thế mà bây giờ lại còn xuất hiện một tổ giám sát cứ lẽo đẽo bám chặt không buông, như vậy có khác gì đổ thêm dầu vào lửa đâu? Thử hỏi sao mà Triệu Ngọc có thể chấp nhận nổi?
Vì vậy, khi Triệu Ngọc lo lắng chạy về Cục Cảnh sát, trong lòng hắn cũng đã ngùn ngụt lửa giận. Hắn không nói nhiều mà chạy thẳng đến phòng họp nơi Miêu Anh đang bị tra hỏi.
Nào ngờ hắn còn chưa đẩy cửa vào thì đã nghe được một giọng nam vang lên oang oang. Người nọ quát hỏi: “Đồng chí Miêu Anh, cô thân là đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự, chắc cô phải hiểu rất rõ nguyên tắc chấp hành nhiệm vụ khi ở bên ngoài. Nhưng mà lúc ở trong sơn động, cô lại nổ súng giết chết bảy người, trong chuyện này rõ ràng tồn tại một vấn đề rất nghiêm trọng là sử dụng vũ lực quá mức. Cô giải thích thế nào?”
“Tôi...” Miêu Anh muốn nói điều gì đó nhưng lại không nói ra.
“Cho dù bảy người đó đều là tội phạm, cô làm như vậy là xuất phát từ lý do phòng vệ.” Một giọng nữ tiếp lời, câu nào câu nấy vô cùng đanh thép: “Nhưng bây giờ chúng tôi đã có tư liệu xác thực có thể chứng minh, trước khi cô nổ súng bắn chết mấy tên đó, có một nửa đã mất đi năng lực chống cự, không thể tạo thành uy hiếp đối với hai người! Hành vi của cô không còn đơn giản là sử dụng vũ khí quá mức nữa rồi, mà thậm chí còn có yếu tố cố ý ở trong đó!”
“Không phải... Không phải!” Miêu Anh cực lực biện giải, thế nhưng dưới những lời lẽ sắc bén của đối phương, sự biện bạch của cô có vẻ yếu ớt và vô lực biết mấy.
“Trong số đó có ba người không phải bị bắn ngay giữa trán thì là bể đầu!” Người đàn ông nói chuyện ban đầu lại tiếp tục, nghe giọng có vẻ nghênh ngang đắc ý: “Chúng tôi nghe nói đội trưởng Miêu được xưng là tay súng thiện xạ. Với khoảng cách gần như vậy, cô hoàn toàn có thể chọn bắn vào vai, đùi, hoặc những chỗ không gây nguy hiểm đến tính mạng của đối phương. Đây chính là yêu cầu rất rõ ràng trong ‘Quy tắc thi hành của cảnh sát hình sự’...”
Nghe đến đây, một kẻ có tính nóng như lửa như Triệu Ngọc nào có thể đứng yêu được nữa? Hắn không thèm dùng tay mà giơ luôn chân lên, trực tiếp đá văng cánh cửa lớn!
Rầm!
Sau cú đá cực kỳ mạnh bạo ấy, ngay cả chốt cửa cũng bị văng ra ngoài, còn kính trên cửa thì bị chấn động đến mức rung lên lạch cạch.
Trong phòng họp, ngoại trừ Miêu Anh ngồi một mình trên một cái ghế đẩu thì bên kia còn có hai nam một nữ đang ngồi, họ chính là ba thành viên của tổ giám sát. Ngoài ra, với tư cách là người của phân cục Dung Dương cùng tham dự cuộc họp, Bành Hân và trưởng phòng của phòng kiểm tra kỷ luật cũng ngồi ở một bên dự thính.
Bỗng nhiên nhìn thấy cửa lớn bị Triệu Ngọc đá văng, những người này đều bị giật mình, đứng bật dậy.
“Triệu... Triệu Ngọc...” Miêu Anh ngẩng đầu gọi một câu. Cô vẫn ngồi yên trên ghế, sắc mặt tái nhợt đến bất thường.
Thấy người trong lòng mình phải chịu uất ức, Triệu Ngọc lại càng giậu dữ hơn. Hắn lập tức mắng chửi tổ giám sát: “Cái đám người thấp hèn như phân chó kia, làm cái quái gì vậy? Định lật trời hay sao!?”
Vừa nói, Triệu Ngọc vừa đưa tay quơ lấy tách trà bằng thủy tinh, nhìn như muốn đánh nhau.
“Triệu Ngọc!” Bành Hân bị hắn dọa sợ, vội chạy đến ngăn cản.
Trong khi đó, Triệu Ngọc lại cầm chặt cái tách, quát lên với những người kia: “Sao hả? Cái đám chết bầm chết giẫm mấy người muốn làm gì? Thẩm vấn phạm nhân phải không? Mấy người xem chúng tôi là cái gì? À... Chúng tôi ở bên ngoài liều sống liều chết với kẻ địch, về đến nhà còn phải nghe đám tiểu nhân mấy người ăn nói linh tinh sao? Linh tinh cái con mẹ mấy người ấy!”
“Cậu! Cậu! Cậu...” Ba thành viên của tổ giám sát bị Triệu Ngọc mắng đến choáng váng. Từ lúc bắt đầu tham gia công tác đến bây giờ, bọn họ chưa từng gặp phải cảnh sát nào nóng nảy thế này.
“Cậu cậu cái gì mà cậu? Cậu cái con mắt nhà anh ấy!” Triệu Ngọc mắng sa sả: “Gây khó dễ cho người phe mình để tìm niềm vui đúng không? Mấy người có còn lương tri hay không vậy? Mấy người xem lại mấy lời nói thừa nói nhảm của mình đi! Nếu không phải vì còn có pháp luật thì mẹ nó, tôi đã sớm quất chết mấy người rồi!”
“Này, sao cậu lại như vậy chứ? Lại còn chửi đổng lên nữa? Cậu có còn là cảnh sát không?” Người đàn ông trong tổ giám sát cũng cáu lên, cãi ngược lại Triệu Ngọc.
Nào ngờ Triệu Ngọc lại đẩy Bành Hân ra rồi quăng luôn cái tách thủy tinh trong tay mình về phía anh ta!
Bình luận facebook