Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-438.txt
Chương 438: Iq của kẻ giết bò
Ồ...
Lời của Triệu Ngọc khiến đám đông lại xôn xao lần nữa.
Theo bọn họ thấy, những gì hắn vừa nói thực sự khó mà tin được. Đừng nói tới những người có mặt tại hiện trường mà ngay cả Miêu Anh cũng cảm thấy vậy.
“Thật... thật à?” Nghe hắn nói, Lý Nhị Cẩu lại càng chột dạ hơn, ánh mắt lấm lét liên2tục liếc nhìn về phía vợ hắn.
“Thật tốt quá rồi!” Ông Triệu cười mừng rỡ, vội vã thúc giục: “Con à, nhanh nhanh tìm hung khí lại đây, để xem xem rốt cuộc là ai giết bò nhà cậu ta?”
“Đúng đấy, đúng đấy...” Những người vây xem đều mong chờ, ngay cả những người đứng ở phía ngoài hàng rào cũng bắt đầu8thúc giục.
Lúc này, Triệu Ngọc kiễng chân, búng tay ra hiệu cho Miêu Anh đang đứng ở phía ngoài sân, đồng thời nói ra hai chữ: “Đại Hanh!”
Miêu Anh hiểu ý hắn, lập tức mở cửa sau chiếc xe Land Rover, Đại Hanh liền nhảy vọt ra ngoài.
“Gâu gâu...” Đại Hanh sủa lên vài tiếng. Lúc nghe thấy tiếng Triệu Ngọc gọi, nó6lập tức băng qua đám đông, chạy tới bên cạnh hắn.
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc chỉ vào Đại Hanh, nói phét với mọi người: “Xin được long trọng giới thiệu, đây là Đại Hanh - chú chó cảnh sát giỏi nhất trong đội cảnh sát của chúng tôi. Con chó này khá lắm đấy, trong cuộc thi lần theo dấu vết quốc tế,3nó đã giành được huy chương vàng! Ha ha ha...”.
Hai vợ chồng Lý Nhị Cẩu nhìn con chó to bự không biết từ đâu chạy tới, vẻ mặt của họ lại càng lạ hơn, rõ ràng là trong lòng có giấu giếm gì đó.
Triệu Ngọc không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ nhẹ nhàng vuốt đầu Đại Hanh.5Sau đó, hắn chỉ vào vết thương trên cơ thể con bò, nói: “Đại Hanh, làm việc đi! Ngửi cho kỹ rồi giúp tao đi tìm hung khí giết chết anh bò của mày về đây. Ngoan!”
Thấy Triệu Ngọc nói chuyện với chú chó của mình, mọi người đều ngây ra như phỗng. Thậm chí ngay cả Miêu Anh cũng vô cùng tò mò, không biết hắn đang tính toán cái gì! Cô biết rõ, con chó này cũng thần kinh hệt như Triệu Ngọc, không có khả năng tìm được hung khí!
“Gâu gâu...” Trong khi đó, Đại Hanh thậm chí còn chẳng thèm nghe Triệu Ngọc nói mà cứ chạy vòng vòng quanh chân hắn. Một lúc sau, khi Triệu Ngọc vung tay lên ra hiệu, nó liền chạy thẳng ra khỏi vườn.
“Mọi người nhìn cho kỹ nhé!” Triệu Ngọc vừa đi theo hướng chạy của Đại Hanh, vừa nhắc nhở mọi người: “Thời điểm được trông thấy kỳ tích sắp đến rồi!”
Mọi người hết sức hiếu kỳ, nhanh chóng đi theo hắn rời khỏi khu đất.
Cuối cùng, chẳng bao lâu sau, một chuyện khiến mọi người phải kinh ngạc đã xảy ra, Đại Hanh chạy thẳng về hướng nhà Lý Nhị Cẩu ở đối diện. Sau khi nó xông vào gian trước thì lập tức sủa “gâu gâu”, vừa sủa vừa chạy vòng quanh Triệu Ngọc.
“Ha ha ha!” Triệu Ngọc chỉ thẳng vào Lý Nhị Cẩu, nói: “Đã nhìn thấy chưa? Sự thật phơi bày ngay trước mắt, chú còn có gì để nói nữa không? Rõ ràng là hung khí giết bò giấu ngay trong nhà chú, con bò kia do chính các người giết hòng hãm hại nhà chúng tôi! Ha ha...”
Ồ...
Mọi người lại xôn xao bàn tán.
Ở bên kia, hai vợ chồng Lý Nhị Cẩu và thân thích của nhà bọn họ đều ngơ ngác chưa dám tin. Đặc biệt là Lý Nhị Cẩu, gã giơ hai tay lên ý bảo mình không làm gì: “Không... Không không không... Không thể nào! Chuyện này thật quá vô lý!”
“Đúng thế!” Vợ của Lý Nhị Cẩu nhíu mày nói: “Đây là chuyện không thể xảy ra!”
“Lý Nhị Cẩu!”
Triệu Ngọc đột nhiên quát to một tiếng, chất giọng như sấm rền của hắn khiến Lý Nhị Cẩu giật bắn người.
“Hừ! Sự thật đã rõ ràng thế rồi mà chú còn không chịu thừa nhận ư? Chú là kẻ vô liêm sỉ, là loại cặn bã hèn hạ, lại còn dám bắt nạt tôi cơ à! Được, tiếp theo đây tôi sẽ nói ra chứng cớ cuối cùng, xem chú còn chối cãi được nữa không!”
Dứt lời, hắn mở điện thoại di động ra và bật chức năng kiểm tra tiền giả lên, làm cho màn hình di động hiện lên ánh sáng màu xanh.
“Lý Nhị Cẩu!” Triệu Ngọc cầm di động hù dọa gã: “Chú đã thấy tư thế chết của con bò chưa? Mặc dù người giết là một kẻ lão luyện, nhưng bởi con bò này không bị buộc dây thừng, hơn nữa lúc ấy cũng là đêm khuya, chắc chắn máu sẽ văng tứ tung lên người và giày của thủ phạm!”
“Hừ, trong di động của tôi có chức năng quét vết máu tiên tiến nhất. Cho dù chú đã giặt giày sạch sẽ nhưng chỉ cần tôi quét một cái cũng có thể hiện ra vết máu, cho nên...”
Nói đến đây, Triệu Ngọc đá vào bắp chân Lý Nhị Cẩu khiến gã khuỵu một gối, quỳ xuống đất. Hắn lập tức lấy điện thoại ra quét qua giày gã.
Kết quả, trên giày của Lý Nhị Cẩu bỗng nhiên hiện ra một mảng lớn giống như vệt máu!
Wow!
Ồ...
Chuyện này khiến đám đông lại bắt đầu xì xào ầm ĩ lần nữa. Tất cả mọi người đều quay sang nhìn vợ chồng Lý Nhị Cẩu bằng ánh mắt khinh thường, nhao nhao giơ tay chỉ trích.
“Không... Không không không... Không thể nào!” Nhìn thấy vết máu trên giày, đầu óc Lý Nhị Cẩu trống rỗng, cả người đơ ra như khúc gỗ!
“Hừ hừ, đây không phải là máu thì là cái gì?” Triệu Ngọc tiếp tục gây áp lực: “Trình độ vu oan giá họa của mấy người thấp quá đấy! Rõ ràng con bò đó là do chính chú giết!”
“Đúng vậy!” Cuối cùng bây giờ ông Triệu đã có thể ngẩng cao đầu. Ông chỉ thẳng vào mặt Lý Nhị Cẩu, mắng: “Đồ chó quèn vô đạo đức! Đúng là ác độc quá mà!”
“Đúng thế, sao lại làm thế được…” Mọi người cũng khoa tay múa chân phụ họa.
“Không... không không không... Tuyệt đối không thể nào!” Thấy mọi người đồng loạt chỉ trích mình, Lý Nhị Cẩu kích động hét lớn: “Mấy người đừng có đứng đó nói bậy nói bạ! Tôi... tôi tôi tôi... Sáng nay tôi đã đổi giày rồi, sao có thể có vết máu được? Còn nữa, hung khí kia vốn không có ở trong nhà của tôi! Sau khi giết bò xong, tôi đã... đã...”
Trong lúc luống cuống hốt hoảng, Lý Nhị Cẩu lỡ miệng nói hớ, đến khi sực nhớ ra gã mới vội vàng ngậm miệng lại.
Nào ngờ, chỉ số thông minh của vợ gã lại “cao” như thế, đã không còn nằm trong phạm vi của loài người nữa. Bà ta tiếp lời Lý Nhị Cẩu: “Đúng thế! Nhị Cẩu giết bò nhiều năm như vậy, sao có thể để máu bò dính lên trên giày được! Vì thế, vết máu trên giày kia chắc chắn không phải máu bò! Nhị Cẩu, ông nói xem có phải hay không? Này? Nói đi?”
Ồ ồ...
Lần này, ngoài việc xôn xao bàn tán, những người đứng xem còn bị chỉ số thông minh quá thấp của hai vợ chồng chọc cười, thậm chí còn có rất nhiều người ôm bụng cười ha hả.
“Ớ...” Mãi đến lúc này, vợ Lý Nhị Cẩu mới hiểu rõ mọi chuyện. Bà ta quay sang hỏi Triệu Ngọc: “Triệu Nhị ỉu xìu, thì ra... cậu tính kế chúng tôi?”
Triệu Ngọc nở nụ cười bỉ ổi với bà ta, không những thế còn giơ ngón tay giữa lên.
“Gâu... gâu gâu gâu...” Lúc này, Đại Hanh vẫn còn đang hào hứng chạy quanh Triệu Ngọc! Hóa ra hắn đã sớm phát hiện, ngay trước nhà của Lý Nhị Cẩu là phòng vệ sinh của gia đình gã, vì vậy mới nhân cơ hội này thả Đại Hanh chuyên ngửi mùi phân ra.
Triệu Ngọc đoán rằng nếu bảo Đại Hanh tìm thứ gì đó, nó sẽ chạy đi tìm nhà vệ sinh này trước!
Kết quả thu được không nằm ngoài dự đoán. Thoạt nhìn thì tưởng Đại Hanh đang ám chỉ nhà Lý Nhị Cẩu, nhưng thực tế chỗ nó thực sự cảm thấy hứng thú chỉ là cái nhà vệ sinh mà thôi!
Ngoài ra, Triệu Ngọc cũng đã để ý thấy trên giày Lý Nhị Cẩu có một vết dầu mỡ, vì thế mới nghĩ ra mưu kế lấy điện thoại quét được vết máu bò. Thực ra, chức năng mà hắn mở lên chỉ là kiểm tra tiền giả mà thôi.
Thật không ngờ, mới bị dọa như thế, vợ chồng Lý Nhị Cẩu thực sự mắc mưu. Hai người họ kẻ xướng người họa, kể một lèo ra hết mọi chuyện.
“À! Tôi hiểu rồi!” Lúc này mẹ Triệu Ngọc mới đi tới, chỉ thẳng vào Lý Nhị Cẩu, mắng: “Tôi đã biết vì sao cậu cứ muốn gây khó dễ cho gia đình tôi như thế! Năm ngoái cậu nhờ người muốn mua miếng đất kia của nhà tôi, chúng tôi không bán nên cậu mới ghi hận trong lòng, muốn o ép nhà tôi! Dựng chuồng bồ câu qua cả nhà chúng tôi thì thôi đi, bây giờ còn giết con bò bị bệnh sắp chết ngay trên khoảnh đất của chúng tôi nhằm vu cáo hãm hại gia đình nhà tôi! Cậu nói xem, chuyện cậu làm gọi là chuyện gì? Mấy người còn là người nữa không hả?”
“Tôi...” Hai vợ chồng Lý Nhị Cẩu bị mắng xối xả, mặt mũi đỏ bừng hết cả, xấu hổ không chịu nổi.
“Mẹ! Đừng tức giận nữa!” Triệu Ngọc cười khẽ: “Con không cần biết bọn họ có phải là người hay không, nhưng bọn họ vu oan hãm hại nhà chúng ta là phạm pháp. Vì thế...” Triệu Ngọc bỗng lấy từ đâu ra một bộ còng hệt như đang làm ảo thuật, sau đó đi tới trước mặt Lý Nhị Cẩu: “Chú Nhị Cẩu à, muốn nói gì thì cứ giữ lại, đợi đến Cục Cảnh sát rồi hẵng nói nhé! Chú đã bị bắt rồi!!!”
Ồ...
Lời của Triệu Ngọc khiến đám đông lại xôn xao lần nữa.
Theo bọn họ thấy, những gì hắn vừa nói thực sự khó mà tin được. Đừng nói tới những người có mặt tại hiện trường mà ngay cả Miêu Anh cũng cảm thấy vậy.
“Thật... thật à?” Nghe hắn nói, Lý Nhị Cẩu lại càng chột dạ hơn, ánh mắt lấm lét liên2tục liếc nhìn về phía vợ hắn.
“Thật tốt quá rồi!” Ông Triệu cười mừng rỡ, vội vã thúc giục: “Con à, nhanh nhanh tìm hung khí lại đây, để xem xem rốt cuộc là ai giết bò nhà cậu ta?”
“Đúng đấy, đúng đấy...” Những người vây xem đều mong chờ, ngay cả những người đứng ở phía ngoài hàng rào cũng bắt đầu8thúc giục.
Lúc này, Triệu Ngọc kiễng chân, búng tay ra hiệu cho Miêu Anh đang đứng ở phía ngoài sân, đồng thời nói ra hai chữ: “Đại Hanh!”
Miêu Anh hiểu ý hắn, lập tức mở cửa sau chiếc xe Land Rover, Đại Hanh liền nhảy vọt ra ngoài.
“Gâu gâu...” Đại Hanh sủa lên vài tiếng. Lúc nghe thấy tiếng Triệu Ngọc gọi, nó6lập tức băng qua đám đông, chạy tới bên cạnh hắn.
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc chỉ vào Đại Hanh, nói phét với mọi người: “Xin được long trọng giới thiệu, đây là Đại Hanh - chú chó cảnh sát giỏi nhất trong đội cảnh sát của chúng tôi. Con chó này khá lắm đấy, trong cuộc thi lần theo dấu vết quốc tế,3nó đã giành được huy chương vàng! Ha ha ha...”.
Hai vợ chồng Lý Nhị Cẩu nhìn con chó to bự không biết từ đâu chạy tới, vẻ mặt của họ lại càng lạ hơn, rõ ràng là trong lòng có giấu giếm gì đó.
Triệu Ngọc không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ nhẹ nhàng vuốt đầu Đại Hanh.5Sau đó, hắn chỉ vào vết thương trên cơ thể con bò, nói: “Đại Hanh, làm việc đi! Ngửi cho kỹ rồi giúp tao đi tìm hung khí giết chết anh bò của mày về đây. Ngoan!”
Thấy Triệu Ngọc nói chuyện với chú chó của mình, mọi người đều ngây ra như phỗng. Thậm chí ngay cả Miêu Anh cũng vô cùng tò mò, không biết hắn đang tính toán cái gì! Cô biết rõ, con chó này cũng thần kinh hệt như Triệu Ngọc, không có khả năng tìm được hung khí!
“Gâu gâu...” Trong khi đó, Đại Hanh thậm chí còn chẳng thèm nghe Triệu Ngọc nói mà cứ chạy vòng vòng quanh chân hắn. Một lúc sau, khi Triệu Ngọc vung tay lên ra hiệu, nó liền chạy thẳng ra khỏi vườn.
“Mọi người nhìn cho kỹ nhé!” Triệu Ngọc vừa đi theo hướng chạy của Đại Hanh, vừa nhắc nhở mọi người: “Thời điểm được trông thấy kỳ tích sắp đến rồi!”
Mọi người hết sức hiếu kỳ, nhanh chóng đi theo hắn rời khỏi khu đất.
Cuối cùng, chẳng bao lâu sau, một chuyện khiến mọi người phải kinh ngạc đã xảy ra, Đại Hanh chạy thẳng về hướng nhà Lý Nhị Cẩu ở đối diện. Sau khi nó xông vào gian trước thì lập tức sủa “gâu gâu”, vừa sủa vừa chạy vòng quanh Triệu Ngọc.
“Ha ha ha!” Triệu Ngọc chỉ thẳng vào Lý Nhị Cẩu, nói: “Đã nhìn thấy chưa? Sự thật phơi bày ngay trước mắt, chú còn có gì để nói nữa không? Rõ ràng là hung khí giết bò giấu ngay trong nhà chú, con bò kia do chính các người giết hòng hãm hại nhà chúng tôi! Ha ha...”
Ồ...
Mọi người lại xôn xao bàn tán.
Ở bên kia, hai vợ chồng Lý Nhị Cẩu và thân thích của nhà bọn họ đều ngơ ngác chưa dám tin. Đặc biệt là Lý Nhị Cẩu, gã giơ hai tay lên ý bảo mình không làm gì: “Không... Không không không... Không thể nào! Chuyện này thật quá vô lý!”
“Đúng thế!” Vợ của Lý Nhị Cẩu nhíu mày nói: “Đây là chuyện không thể xảy ra!”
“Lý Nhị Cẩu!”
Triệu Ngọc đột nhiên quát to một tiếng, chất giọng như sấm rền của hắn khiến Lý Nhị Cẩu giật bắn người.
“Hừ! Sự thật đã rõ ràng thế rồi mà chú còn không chịu thừa nhận ư? Chú là kẻ vô liêm sỉ, là loại cặn bã hèn hạ, lại còn dám bắt nạt tôi cơ à! Được, tiếp theo đây tôi sẽ nói ra chứng cớ cuối cùng, xem chú còn chối cãi được nữa không!”
Dứt lời, hắn mở điện thoại di động ra và bật chức năng kiểm tra tiền giả lên, làm cho màn hình di động hiện lên ánh sáng màu xanh.
“Lý Nhị Cẩu!” Triệu Ngọc cầm di động hù dọa gã: “Chú đã thấy tư thế chết của con bò chưa? Mặc dù người giết là một kẻ lão luyện, nhưng bởi con bò này không bị buộc dây thừng, hơn nữa lúc ấy cũng là đêm khuya, chắc chắn máu sẽ văng tứ tung lên người và giày của thủ phạm!”
“Hừ, trong di động của tôi có chức năng quét vết máu tiên tiến nhất. Cho dù chú đã giặt giày sạch sẽ nhưng chỉ cần tôi quét một cái cũng có thể hiện ra vết máu, cho nên...”
Nói đến đây, Triệu Ngọc đá vào bắp chân Lý Nhị Cẩu khiến gã khuỵu một gối, quỳ xuống đất. Hắn lập tức lấy điện thoại ra quét qua giày gã.
Kết quả, trên giày của Lý Nhị Cẩu bỗng nhiên hiện ra một mảng lớn giống như vệt máu!
Wow!
Ồ...
Chuyện này khiến đám đông lại bắt đầu xì xào ầm ĩ lần nữa. Tất cả mọi người đều quay sang nhìn vợ chồng Lý Nhị Cẩu bằng ánh mắt khinh thường, nhao nhao giơ tay chỉ trích.
“Không... Không không không... Không thể nào!” Nhìn thấy vết máu trên giày, đầu óc Lý Nhị Cẩu trống rỗng, cả người đơ ra như khúc gỗ!
“Hừ hừ, đây không phải là máu thì là cái gì?” Triệu Ngọc tiếp tục gây áp lực: “Trình độ vu oan giá họa của mấy người thấp quá đấy! Rõ ràng con bò đó là do chính chú giết!”
“Đúng vậy!” Cuối cùng bây giờ ông Triệu đã có thể ngẩng cao đầu. Ông chỉ thẳng vào mặt Lý Nhị Cẩu, mắng: “Đồ chó quèn vô đạo đức! Đúng là ác độc quá mà!”
“Đúng thế, sao lại làm thế được…” Mọi người cũng khoa tay múa chân phụ họa.
“Không... không không không... Tuyệt đối không thể nào!” Thấy mọi người đồng loạt chỉ trích mình, Lý Nhị Cẩu kích động hét lớn: “Mấy người đừng có đứng đó nói bậy nói bạ! Tôi... tôi tôi tôi... Sáng nay tôi đã đổi giày rồi, sao có thể có vết máu được? Còn nữa, hung khí kia vốn không có ở trong nhà của tôi! Sau khi giết bò xong, tôi đã... đã...”
Trong lúc luống cuống hốt hoảng, Lý Nhị Cẩu lỡ miệng nói hớ, đến khi sực nhớ ra gã mới vội vàng ngậm miệng lại.
Nào ngờ, chỉ số thông minh của vợ gã lại “cao” như thế, đã không còn nằm trong phạm vi của loài người nữa. Bà ta tiếp lời Lý Nhị Cẩu: “Đúng thế! Nhị Cẩu giết bò nhiều năm như vậy, sao có thể để máu bò dính lên trên giày được! Vì thế, vết máu trên giày kia chắc chắn không phải máu bò! Nhị Cẩu, ông nói xem có phải hay không? Này? Nói đi?”
Ồ ồ...
Lần này, ngoài việc xôn xao bàn tán, những người đứng xem còn bị chỉ số thông minh quá thấp của hai vợ chồng chọc cười, thậm chí còn có rất nhiều người ôm bụng cười ha hả.
“Ớ...” Mãi đến lúc này, vợ Lý Nhị Cẩu mới hiểu rõ mọi chuyện. Bà ta quay sang hỏi Triệu Ngọc: “Triệu Nhị ỉu xìu, thì ra... cậu tính kế chúng tôi?”
Triệu Ngọc nở nụ cười bỉ ổi với bà ta, không những thế còn giơ ngón tay giữa lên.
“Gâu... gâu gâu gâu...” Lúc này, Đại Hanh vẫn còn đang hào hứng chạy quanh Triệu Ngọc! Hóa ra hắn đã sớm phát hiện, ngay trước nhà của Lý Nhị Cẩu là phòng vệ sinh của gia đình gã, vì vậy mới nhân cơ hội này thả Đại Hanh chuyên ngửi mùi phân ra.
Triệu Ngọc đoán rằng nếu bảo Đại Hanh tìm thứ gì đó, nó sẽ chạy đi tìm nhà vệ sinh này trước!
Kết quả thu được không nằm ngoài dự đoán. Thoạt nhìn thì tưởng Đại Hanh đang ám chỉ nhà Lý Nhị Cẩu, nhưng thực tế chỗ nó thực sự cảm thấy hứng thú chỉ là cái nhà vệ sinh mà thôi!
Ngoài ra, Triệu Ngọc cũng đã để ý thấy trên giày Lý Nhị Cẩu có một vết dầu mỡ, vì thế mới nghĩ ra mưu kế lấy điện thoại quét được vết máu bò. Thực ra, chức năng mà hắn mở lên chỉ là kiểm tra tiền giả mà thôi.
Thật không ngờ, mới bị dọa như thế, vợ chồng Lý Nhị Cẩu thực sự mắc mưu. Hai người họ kẻ xướng người họa, kể một lèo ra hết mọi chuyện.
“À! Tôi hiểu rồi!” Lúc này mẹ Triệu Ngọc mới đi tới, chỉ thẳng vào Lý Nhị Cẩu, mắng: “Tôi đã biết vì sao cậu cứ muốn gây khó dễ cho gia đình tôi như thế! Năm ngoái cậu nhờ người muốn mua miếng đất kia của nhà tôi, chúng tôi không bán nên cậu mới ghi hận trong lòng, muốn o ép nhà tôi! Dựng chuồng bồ câu qua cả nhà chúng tôi thì thôi đi, bây giờ còn giết con bò bị bệnh sắp chết ngay trên khoảnh đất của chúng tôi nhằm vu cáo hãm hại gia đình nhà tôi! Cậu nói xem, chuyện cậu làm gọi là chuyện gì? Mấy người còn là người nữa không hả?”
“Tôi...” Hai vợ chồng Lý Nhị Cẩu bị mắng xối xả, mặt mũi đỏ bừng hết cả, xấu hổ không chịu nổi.
“Mẹ! Đừng tức giận nữa!” Triệu Ngọc cười khẽ: “Con không cần biết bọn họ có phải là người hay không, nhưng bọn họ vu oan hãm hại nhà chúng ta là phạm pháp. Vì thế...” Triệu Ngọc bỗng lấy từ đâu ra một bộ còng hệt như đang làm ảo thuật, sau đó đi tới trước mặt Lý Nhị Cẩu: “Chú Nhị Cẩu à, muốn nói gì thì cứ giữ lại, đợi đến Cục Cảnh sát rồi hẵng nói nhé! Chú đã bị bắt rồi!!!”
Bình luận facebook