Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-439.txt
Chương 439: Bản tính khó dời
Lúc Triệu Ngọc đeo còng tay lên cho gã, cả người Lý Nhị Cẩu như bị tê liệt. Gã vốn tưởng rằng kế hoạch của mình không có chút sơ hở nào, có thể lừa được ít tiền từ chỗ ông cụ Triệu, bù lại phần lỗ cho con bò bệnh nhà mình. Nào ngờ cuối2cùng lại thành gậy ông đập lưng ông, thậm chí còn rơi vào tình trạng phải đến Cục Cảnh sát!
“Ôi trời, Nhị ỉu xìu à, cậu... cậu không thể làm như vậy được?” Lý Nhị Cẩu chỉ còn thiếu chút nữa là quỳ xuống năn nỉ Triệu Ngọc: “Chúng ta dù sao cũng là hàng xóm8láng giềng, cách nhau có một cái mái hiên. Cậu hãy nể mặt tình làng nghĩa xóm của chúng ta, đừng bắt tôi đi mà. Nhị ỉu xìu à... Cậu nghe tôi nói đi, Nhị ỉu xìu…”
“Bốp!”
Trước mặt bao nhiêu người, Triệu Ngọc thẳng tay tát Lý Nhị Cẩu một cái thật mạnh làm gã chảy6cả máu mũi, ở chỗ bị tát còn loáng thoáng bốc lên khói trắng!
Tất cả mọi người vây xem xung quanh đều giật mình, chẳng ai ngờ nổi Triệu Ngọc lại ra tay tàn nhẫn như thế! Phải biết rằng những người ở đây đều nhìn Triệu Ngọc lớn lên, ít nhiều gì cũng hiểu được3tính cách rụt rè của hắn! Thế mà bây giờ Triệu Ngọc trước mặt lại ra tay tàn nhẫn, ánh mắt hung tợn như thế! Còn đâu dáng vẻ của Nhị ỉu xìu ngày xưa?
Quả thực, Triệu Ngọc không nhịn được mà ra tay chính là bởi mấy chữ “Nhị ỉu xìu” này. Cho dù là5kiếp trước hay kiếp này thì đối với hắn, ba chữ ấy đều là sự sỉ nhục trần trụi, bảo hắn làm sao mà chịu nổi?
Ngay lúc Triệu Ngọc không kiềm chế nổi nữa mà ra tay đánh người, Miêu Anh cũng bị bất ngờ.
Tất cả cách hành xử của Triệu Ngọc lúc trước, Miêu Anh đều nhìn thấy. Sự thể hiện của hắn khiến cô rất vui mừng và bội phục. Hắn đã mang đến cho cô cảm giác rằng Triệu Ngọc ngông cuồng kiêu ngạo, dễ bị kích động trước kia đã càng ngày càng trưởng thành. Dù hôm nay đích thân cô đi xử lý vụ án giết bò này cũng sẽ không gọn gàng được như Triệu Ngọc.
Hơn nữa, điều làm cô vui nhất chính là Triệu Ngọc đã biết nhẫn nại. Đối mặt với sự khiêu khích của Lý Nhị Cẩu, hắn không còn dùng nắm đấm nói chuyện nữa mà dùng lý lẽ để người khác tâm phục khẩu phục.
Thế nhưng, ngay khi Miêu Anh đang tấm tắc khen ngợi hắn thì một cái tát này đã phá hủy tất cả những thiện cảm vừa mới có.
Lúc này, những gì cô còn có thể làm chỉ là lắc đầu bất đắc dĩ, trong lòng thầm nói, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Xem ra... hôm nay Triệu Ngọc chắc chắn lại thực hiện vài “động tác ấm người” rồi.
Miêu Anh chẳng khác gì đang đi guốc trong lòng Triệu Ngọc. Hắn vừa mới tát Lý Nhị Cẩu xong liền bẻ ngược hai tay gã ra sau lưng. Sau đó, hắn ghé sát vào lỗ tai gã, nói bằng giọng rét lạnh: “Chú Nhị Cẩu à, tôi cảm thấy, chú nói rất đúng. Chúng ta đều là hàng xóm láng giềng, nếu đưa chú tới Cục Cảnh sát thì đúng là tuyệt tình quá!”
“Phụt...” Lý Nhị Cẩu phun ra một ngụm máu, gật đầu nói: “Đúng, đúng! Nhị ỉu xìu à, thế thì chuyện này coi như xong đi! Cậu cũng đã tát tôi rồi còn gì! Chúng ta coi như hòa, được không?”
“Đương nhiên không được rồi! Ha ha ha...” Triệu Ngọc cười xấu xa, nói: “Chú Nhị Cẩu à, một cái tát sao có thể xong chuyện được? Chú nghĩ đơn giản quá rồi đấy? Anh trai tôi bị mấy người đánh, cha tôi bị chú đẩy ngã, tường nhà chúng tôi bị nhà chú chiếm dụng để xây chuồng bồ câu. Còn nữa, con bò chết của nhà chú đã phá hoại bao nhiêu rau củ mà cha tôi vất vả trồng được. Món nợ này phải tính thế nào đây?”
“Cái này... thì thì thì...” Lý Nhi Cẩu nghiến răng ấp a ấp úng: “Dễ thôi, dễ thôi! Đánh người với phá rau củ, tôi sẽ bồi thường tiền! Còn chuồng bồ câu, lát nữa tôi đi dỡ bỏ ngay và luôn!”
“Đừng đừng đừng... làm thế thì còn gì thú vị nữa! Ha ha ha...” Tiếng cười của Triệu Ngọc khiến người khác sợ hãi vô cùng. Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu lên nhìn đám họ hàng thân thích nhà Lý Nhị Cẩu xung quanh, nói: “Thế này đi, chú Nhị Cẩu! Triệu Ngọc tôi luôn luôn làm việc rất công bằng! Không phải hôm nay họ hàng nhà chú kéo đến đây đông lắm à? Hay là như vậy đi, lát nữa mọi người hãy đánh một trận với tôi. Nếu có thể đánh gục Triệu Ngọc tôi, vậy... mọi chuyện giữa chúng ta coi như xong. Việc mấy người giết bò hãm hại nhà chúng tôi, về sau tôi cũng sẽ không nhắc đến nữa. Chú thấy thế nào?”
Ồ!?
Những lời của Triệu Ngọc khiến Lý Nhị Cẩu và đám họ hàng thân thích của gã sững sờ, trong chốc lát còn chưa tiêu hóa hết được.
“Đồ điên!” Nghe hắn nói vậy, Miêu Anh nghiến răng, tức giận mắng một câu: “Không thể yên tĩnh một lát được sao?”
“Đợi chút...” Lúc này, một người em họ của Lý Nhị Cẩu đột nhiên lên tiếng: “Triệu Nhị ỉu xìu, tôi không nghe nhầm đó chứ? Ý của cậu là muốn chúng tôi đánh cậu một trận hả? Cậu... bị bệnh hay là bị làm sao thế?”
“Ha... ha ha ha...” Họ hàng nhà Lý Nhị Cẩu cười ầm lên.
“Không phải chứ?” Ông Triệu ngớ người, vội vàng đứng sau lưng hắn khuyên nhủ: “Con trai à, con không phát sốt đó chứ? Đang nói mê sảng gì thế?”
“Được! Được thôi!” Hiển nhiên, đây là điều mà Lý Nhị Cẩu mong còn không được. Gã nhanh chóng đồng ý với hắn.
“Nhưng mà!” Triệu Ngọc lạnh lùng nói tiếp: “Chúng ta phải nói trước, không cần biết ai bị ai đánh đến nông nỗi nào, tiền thuốc men phải tự chịu!”
Nghe nói như thế, họ hàng Lý Nhị Cẩu càng choáng váng hơn. Cả một đám người ngơ ngác nhìn nhau, thấy thật sự quá khó tin.
Lúc này đã tới giờ nấu cơm trưa nhưng những người đứng vây xem ở đây vẫn chưa ai chịu về. Tất cả đều hào hứng ở lại xem trò hay.
“À, đúng rồi, còn chuyện này nữa!” Triệu Ngọc lại nhấn mạnh: “Mấy người phải cùng xông lên một lượt đấy! Xưa nay tôi chưa bao giờ chơi trò một chọi một đâu!”
“Mẹ kiếp!” Em họ của Lý Nhị Cẩu là một gã cao lớn, vạm vỡ. Lúc này, gã ta cười cười có vẻ rất khinh thường, nói: “Triệu Nhị ỉu xìu, mày đúng là thằng đần! Tao thấy chỉ một mình tao là đã có thể tẩn cho mày một trận rồi! Căn bản không cần bọn tao cùng xông lên! Ha ha ha...”
“Được! Được! Theo ý cậu, chúng tôi cùng xông lên, cả đám đánh một mình cậu! Vậy được rồi chứ?” Nghe được lời đề nghị như muốn đâm đầu vào chỗ chết của Triệu Ngọc, Lý Nhị Cẩu cũng khôi phục được một chút sức mạnh. Gã lập tức nói: “Nếu trận này mà tôi thua, tôi tình nguyện bồi thường nhà các cậu một nghìn đồng! Cậu thấy như vậy có được không?”
“Không được! Đang chơi cái trò gì thế?” Ông Triệu sốt ruột, lo lắng nói với Triệu Ngọc: “Con à, chúng ta thôi đi có được không? Mau rút lại đi, đừng đùa nữa! Mất mạng như chơi đấy con!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Bà Triệu cũng vô cùng lo lắng: “Chuyện này sao có thể được? Cả đám đánh một người, đây không phải là muốn tự sát sao?”
Nhưng mấy lời này làm sao lọt tai Triệu Ngọc được. Hắn lập tức mở còng tay cho Lý Nhị Cẩu, đẩy gã qua một bên, nói: “Nếu đã thỏa thuận xong rồi, vậy bắt đầu đi!”
Sau đó hắn cởi đồng phục cảnh sát ra ném cho Miêu Anh, đồng thời nói: “Đây là đồng phục mới được phát, tôi không muốn để nó phải dính máu!”
Lúc Triệu Ngọc nói chuyện, mười người họ hàng nhà Lý Nhị Cẩu cũng bắt đầu hành động. Bọn họ bước từng bước đến gần hắn.
Thấy trận đánh sắp bắt đầu, mọi người xung quanh càng hưng phấn hơn. Thậm chí có người còn huýt sáo, vỗ tay cổ vũ!
Chỉ có điều, dựa vào biệt danh của Triệu Ngọc là Triệu Nhị ỉu xìu, những người có mặt ở hiện trường cũng chỉ nghĩ hắn bị sốt cao bại não, muốn tự rước lấy nhục vào thân. Đương nhiên tất cả mọi người đều coi thường hắn!
Song, đợi đến lúc trận đánh bắt đầu, cứ mỗi một tiếng thét to của Triệu Ngọc lại làm cho quan điểm của những người này buộc phải quay ngoắt 180 độ...
Lúc Triệu Ngọc đeo còng tay lên cho gã, cả người Lý Nhị Cẩu như bị tê liệt. Gã vốn tưởng rằng kế hoạch của mình không có chút sơ hở nào, có thể lừa được ít tiền từ chỗ ông cụ Triệu, bù lại phần lỗ cho con bò bệnh nhà mình. Nào ngờ cuối2cùng lại thành gậy ông đập lưng ông, thậm chí còn rơi vào tình trạng phải đến Cục Cảnh sát!
“Ôi trời, Nhị ỉu xìu à, cậu... cậu không thể làm như vậy được?” Lý Nhị Cẩu chỉ còn thiếu chút nữa là quỳ xuống năn nỉ Triệu Ngọc: “Chúng ta dù sao cũng là hàng xóm8láng giềng, cách nhau có một cái mái hiên. Cậu hãy nể mặt tình làng nghĩa xóm của chúng ta, đừng bắt tôi đi mà. Nhị ỉu xìu à... Cậu nghe tôi nói đi, Nhị ỉu xìu…”
“Bốp!”
Trước mặt bao nhiêu người, Triệu Ngọc thẳng tay tát Lý Nhị Cẩu một cái thật mạnh làm gã chảy6cả máu mũi, ở chỗ bị tát còn loáng thoáng bốc lên khói trắng!
Tất cả mọi người vây xem xung quanh đều giật mình, chẳng ai ngờ nổi Triệu Ngọc lại ra tay tàn nhẫn như thế! Phải biết rằng những người ở đây đều nhìn Triệu Ngọc lớn lên, ít nhiều gì cũng hiểu được3tính cách rụt rè của hắn! Thế mà bây giờ Triệu Ngọc trước mặt lại ra tay tàn nhẫn, ánh mắt hung tợn như thế! Còn đâu dáng vẻ của Nhị ỉu xìu ngày xưa?
Quả thực, Triệu Ngọc không nhịn được mà ra tay chính là bởi mấy chữ “Nhị ỉu xìu” này. Cho dù là5kiếp trước hay kiếp này thì đối với hắn, ba chữ ấy đều là sự sỉ nhục trần trụi, bảo hắn làm sao mà chịu nổi?
Ngay lúc Triệu Ngọc không kiềm chế nổi nữa mà ra tay đánh người, Miêu Anh cũng bị bất ngờ.
Tất cả cách hành xử của Triệu Ngọc lúc trước, Miêu Anh đều nhìn thấy. Sự thể hiện của hắn khiến cô rất vui mừng và bội phục. Hắn đã mang đến cho cô cảm giác rằng Triệu Ngọc ngông cuồng kiêu ngạo, dễ bị kích động trước kia đã càng ngày càng trưởng thành. Dù hôm nay đích thân cô đi xử lý vụ án giết bò này cũng sẽ không gọn gàng được như Triệu Ngọc.
Hơn nữa, điều làm cô vui nhất chính là Triệu Ngọc đã biết nhẫn nại. Đối mặt với sự khiêu khích của Lý Nhị Cẩu, hắn không còn dùng nắm đấm nói chuyện nữa mà dùng lý lẽ để người khác tâm phục khẩu phục.
Thế nhưng, ngay khi Miêu Anh đang tấm tắc khen ngợi hắn thì một cái tát này đã phá hủy tất cả những thiện cảm vừa mới có.
Lúc này, những gì cô còn có thể làm chỉ là lắc đầu bất đắc dĩ, trong lòng thầm nói, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Xem ra... hôm nay Triệu Ngọc chắc chắn lại thực hiện vài “động tác ấm người” rồi.
Miêu Anh chẳng khác gì đang đi guốc trong lòng Triệu Ngọc. Hắn vừa mới tát Lý Nhị Cẩu xong liền bẻ ngược hai tay gã ra sau lưng. Sau đó, hắn ghé sát vào lỗ tai gã, nói bằng giọng rét lạnh: “Chú Nhị Cẩu à, tôi cảm thấy, chú nói rất đúng. Chúng ta đều là hàng xóm láng giềng, nếu đưa chú tới Cục Cảnh sát thì đúng là tuyệt tình quá!”
“Phụt...” Lý Nhị Cẩu phun ra một ngụm máu, gật đầu nói: “Đúng, đúng! Nhị ỉu xìu à, thế thì chuyện này coi như xong đi! Cậu cũng đã tát tôi rồi còn gì! Chúng ta coi như hòa, được không?”
“Đương nhiên không được rồi! Ha ha ha...” Triệu Ngọc cười xấu xa, nói: “Chú Nhị Cẩu à, một cái tát sao có thể xong chuyện được? Chú nghĩ đơn giản quá rồi đấy? Anh trai tôi bị mấy người đánh, cha tôi bị chú đẩy ngã, tường nhà chúng tôi bị nhà chú chiếm dụng để xây chuồng bồ câu. Còn nữa, con bò chết của nhà chú đã phá hoại bao nhiêu rau củ mà cha tôi vất vả trồng được. Món nợ này phải tính thế nào đây?”
“Cái này... thì thì thì...” Lý Nhi Cẩu nghiến răng ấp a ấp úng: “Dễ thôi, dễ thôi! Đánh người với phá rau củ, tôi sẽ bồi thường tiền! Còn chuồng bồ câu, lát nữa tôi đi dỡ bỏ ngay và luôn!”
“Đừng đừng đừng... làm thế thì còn gì thú vị nữa! Ha ha ha...” Tiếng cười của Triệu Ngọc khiến người khác sợ hãi vô cùng. Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu lên nhìn đám họ hàng thân thích nhà Lý Nhị Cẩu xung quanh, nói: “Thế này đi, chú Nhị Cẩu! Triệu Ngọc tôi luôn luôn làm việc rất công bằng! Không phải hôm nay họ hàng nhà chú kéo đến đây đông lắm à? Hay là như vậy đi, lát nữa mọi người hãy đánh một trận với tôi. Nếu có thể đánh gục Triệu Ngọc tôi, vậy... mọi chuyện giữa chúng ta coi như xong. Việc mấy người giết bò hãm hại nhà chúng tôi, về sau tôi cũng sẽ không nhắc đến nữa. Chú thấy thế nào?”
Ồ!?
Những lời của Triệu Ngọc khiến Lý Nhị Cẩu và đám họ hàng thân thích của gã sững sờ, trong chốc lát còn chưa tiêu hóa hết được.
“Đồ điên!” Nghe hắn nói vậy, Miêu Anh nghiến răng, tức giận mắng một câu: “Không thể yên tĩnh một lát được sao?”
“Đợi chút...” Lúc này, một người em họ của Lý Nhị Cẩu đột nhiên lên tiếng: “Triệu Nhị ỉu xìu, tôi không nghe nhầm đó chứ? Ý của cậu là muốn chúng tôi đánh cậu một trận hả? Cậu... bị bệnh hay là bị làm sao thế?”
“Ha... ha ha ha...” Họ hàng nhà Lý Nhị Cẩu cười ầm lên.
“Không phải chứ?” Ông Triệu ngớ người, vội vàng đứng sau lưng hắn khuyên nhủ: “Con trai à, con không phát sốt đó chứ? Đang nói mê sảng gì thế?”
“Được! Được thôi!” Hiển nhiên, đây là điều mà Lý Nhị Cẩu mong còn không được. Gã nhanh chóng đồng ý với hắn.
“Nhưng mà!” Triệu Ngọc lạnh lùng nói tiếp: “Chúng ta phải nói trước, không cần biết ai bị ai đánh đến nông nỗi nào, tiền thuốc men phải tự chịu!”
Nghe nói như thế, họ hàng Lý Nhị Cẩu càng choáng váng hơn. Cả một đám người ngơ ngác nhìn nhau, thấy thật sự quá khó tin.
Lúc này đã tới giờ nấu cơm trưa nhưng những người đứng vây xem ở đây vẫn chưa ai chịu về. Tất cả đều hào hứng ở lại xem trò hay.
“À, đúng rồi, còn chuyện này nữa!” Triệu Ngọc lại nhấn mạnh: “Mấy người phải cùng xông lên một lượt đấy! Xưa nay tôi chưa bao giờ chơi trò một chọi một đâu!”
“Mẹ kiếp!” Em họ của Lý Nhị Cẩu là một gã cao lớn, vạm vỡ. Lúc này, gã ta cười cười có vẻ rất khinh thường, nói: “Triệu Nhị ỉu xìu, mày đúng là thằng đần! Tao thấy chỉ một mình tao là đã có thể tẩn cho mày một trận rồi! Căn bản không cần bọn tao cùng xông lên! Ha ha ha...”
“Được! Được! Theo ý cậu, chúng tôi cùng xông lên, cả đám đánh một mình cậu! Vậy được rồi chứ?” Nghe được lời đề nghị như muốn đâm đầu vào chỗ chết của Triệu Ngọc, Lý Nhị Cẩu cũng khôi phục được một chút sức mạnh. Gã lập tức nói: “Nếu trận này mà tôi thua, tôi tình nguyện bồi thường nhà các cậu một nghìn đồng! Cậu thấy như vậy có được không?”
“Không được! Đang chơi cái trò gì thế?” Ông Triệu sốt ruột, lo lắng nói với Triệu Ngọc: “Con à, chúng ta thôi đi có được không? Mau rút lại đi, đừng đùa nữa! Mất mạng như chơi đấy con!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Bà Triệu cũng vô cùng lo lắng: “Chuyện này sao có thể được? Cả đám đánh một người, đây không phải là muốn tự sát sao?”
Nhưng mấy lời này làm sao lọt tai Triệu Ngọc được. Hắn lập tức mở còng tay cho Lý Nhị Cẩu, đẩy gã qua một bên, nói: “Nếu đã thỏa thuận xong rồi, vậy bắt đầu đi!”
Sau đó hắn cởi đồng phục cảnh sát ra ném cho Miêu Anh, đồng thời nói: “Đây là đồng phục mới được phát, tôi không muốn để nó phải dính máu!”
Lúc Triệu Ngọc nói chuyện, mười người họ hàng nhà Lý Nhị Cẩu cũng bắt đầu hành động. Bọn họ bước từng bước đến gần hắn.
Thấy trận đánh sắp bắt đầu, mọi người xung quanh càng hưng phấn hơn. Thậm chí có người còn huýt sáo, vỗ tay cổ vũ!
Chỉ có điều, dựa vào biệt danh của Triệu Ngọc là Triệu Nhị ỉu xìu, những người có mặt ở hiện trường cũng chỉ nghĩ hắn bị sốt cao bại não, muốn tự rước lấy nhục vào thân. Đương nhiên tất cả mọi người đều coi thường hắn!
Song, đợi đến lúc trận đánh bắt đầu, cứ mỗi một tiếng thét to của Triệu Ngọc lại làm cho quan điểm của những người này buộc phải quay ngoắt 180 độ...
Bình luận facebook