Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-440.txt
Chương 440: Dạy học tại chỗ
“Hây a...” Triệu Ngọc túm lấy em họ của Lý Nhị Cẩu. Trong nháy mắt, một kẻ cao lớn, vạm vỡ như thế liền bị hắn nhấc bổng lên rồi ném thẳng về phía những người đang xông lên, làm cả đám ngã chỏng vó.
“Ai dà!” Miêu Anh vỗ vỗ trán,2thất vọng nhìn Triệu Ngọc rồi trách móc: “Triệu Ngọc à, anh có thể đổi sang chiêu khác được không? Anh cứ dùng chiêu này mãi thì chẳng thể nào tiến bộ được đâu!”
Triệu Ngọc xoay người đấm gãy răng cửa của một gã, sau đó lách mình thoát khỏi một8cái cuốc đang bổ xuống rồi giơ chân đá thẳng vào bụng một kẻ khác, khiến gã ta ngã sóng soài trên mặt đất!
Có điều bên phe kia khá đông người, chẳng mấy chốc đã có một kẻ lao tới ôm lấy Triệu Ngọc. Cùng lúc đó, một tên khác đấm6mạnh vào bả vai hắn.
“Quật ngã hắn! Quật ngã hắn!” Miêu Anh nắm chặt tay nhắc nhở Triệu Ngọc: “Khom lưng xuống! Hạ thấp trọng tâm, quật! Em dạy anh như thế nào?”
Triệu Ngọc nghe thế liền dựa theo những lời Miêu Anh dạy hắn để ra đòn. Thế nhưng hắn3vẫn cứ loay hoay mãi, thậm chí mông đã chạm cả vào mặt đối phương rồi mà vẫn không vật kẻ địch được!
Chỉ một thoáng sau, mấy người gần đó đã xúm lại bao vây Triệu Ngọc, hết người này đến người khác giơ chân đá hắn.
“Khốn khiếp!” Miêu Anh nhíu5mày quát: “Sử dụng ‘Tiểu Đắc Hợp’ để thoát ra đi! Mau lên!”
Tiểu Đắc Hợp còn gọi là kỹ thuật khuỵu chân trong đấu vật*, sử dụng cách kẹp chân để khiến đối thủ bị ngã. Trước kia Miêu Anh từng dạy hắn vài lần, Triệu Ngọc cũng tự nhận là đã hiểu rõ kỹ thuật này. Vậy mà bây giờ lúc thực hiện động tác, hắn làm thế nào cũng không quật ngã được đối phương.
* Người bị khống chế có thể khuỵu một chân xuống ở giữa hai chân của đối thủ, sau đó nghiêng người về phía trước, vai đập mạnh vào đối thủ khiến đối thủ mất thăng bằng ngã.
Thấy xung quanh lại có thêm vài người cầm chổi lao đến, hắn sốt ruột quá bèn cắn luôn vào tay của kẻ đang khống chế mình. Một cú đớp này của hắn khiến máu chảy ra ào ào, kẻ kia thì kêu gào thê thảm.
Triệu Ngọc lập tức thừa cơ túm lấy tóc của gã rồi ấn xuống dưới, đồng thời lên gối đập thẳng vào đầu gã. Người này liền bất tỉnh tại chỗ.
“Ôi chao, thật sự có thể ra chiêu này!” Miêu Anh thất vọng lắc lắc đầu, nhưng vừa nhìn thấy có người định đánh lén Triệu Ngọc, cô lại lên tiếng nhắc nhở: “Hướng năm giờ, đá sang bên!”
“OK!” Triệu Ngọc gật đầu, lập tức tung một cú đá xoáy sang ngang đầy uy lực. Có điều, động tác này nhìn thì đẹp mắt nhưng lại không đá trúng đối phương, ngược lại còn bị đối phương đẩy ngã.
“Ngược rồi, ngược rồi!” Miêu Anh vỗ mạnh mu bàn tay: “Em nói là năm giờ, anh lại đánh hướng bảy giờ làm gì! Ui chao... rốt cuộc có đánh được không thế?”
“Này!” Triệu Ngọc cáu giận. Hắn nhảy lên đạp ngã một người rồi quát to với Miêu Anh: “Đội trưởng Miêu à, em để cho anh đánh một trận thoải mái đi, có được không vậy? Đừng đứng ngoài chỉ huy miệng nữa, OK?”
“Cái này... đâu phải là chỉ huy miệng!” Miêu Anh bĩu môi: “Cơ hội chiến đấu thực tế tốt như thế mà anh không chịu tranh thủ cố gắng luyện tập cho tốt, cứ đánh đấm loạn xạ thì có ý nghĩa gì? Em làm vậy chẳng phải vì muốn nâng cao kỹ thuật cho anh à?”
“Được! Được! Anh phục em rồi!” Triệu Ngọc túm lấy cái xẻng của một kẻ nào đó, vừa lao vào vật lộn với gã vừa nói với Miêu Anh: “Thế thì em chỉ huy tiếp đi!”
“Ấy, sau lưng có người!” Miêu Anh vội nhắc nhở: “Đá ra sau, ngay giữa mặt!”
“Được!” Triệu Ngọc vừa nắm cái xẻng đằng trước vừa đá móc ra sau. Ai ngờ, chân hắn còn chưa trúng mặt đối phương thì đã bị gã ta túm được cổ chân.
Thế là cả người Triệu Ngọc bị kéo dài ra, điểm yếu cũng lộ hết ra ngoài. Đám người Lý Nhị Cẩu thấy đây là thời cơ khó có được, vội vàng chen nhau lên, muốn tẩn cho Triệu Ngọc một trận nhừ đòn.
Trong tình hình vô cùng căng thẳng ấy, Triệu Ngọc đành phải buông cái xẻng ra. Dưới tác động của lực quán tính, hắn bị ngã vật ra sau cùng với tên túm cổ chân hắn.
Triệu Ngọc té nhào một cái hệt như con chó ăn bùn. Hắn vội vàng hét lên: “Chị Miêu à, không có tác dụng!”
“Anh đá chưa đủ cao!” Miêu Anh khoanh tay, vội vàng đáp: “Làm lại đi! Đá một cú gió lốc ra đằng trước, ngay giữa ngực! Một đòn tiêu diệt gọn!”
Miêu Anh vừa dứt lời, Triệu Ngọc liền thét lên một tiếng, bật dậy. Hắn dựa theo những điều Miêu Anh vừa chỉ, xông lên tung ra một cú đá lốc xoáy.
Thật không ngờ, chiêu này lại hiệu quả vô cùng. Khuôn mặt tên kia hứng trọn cú đá của Triệu Ngọc, bản thân gã thì bị xoay 720 độ trên không rồi cắm đầu xuống đất, nước bọt văng tứ tung!
Sau khi đá trúng được một cú, Triệu Ngọc hưng phấn cực kỳ. Ngay sau đó hắn lại giơ chân đá sang ngang, tiếp theo là một cú bật kiểu bọ cạp, khiến hai kẻ địch bị đánh cho choáng váng.
“Muah ha ha!” Thấy kỹ thuật chân của mình tiến bộ vượt bậc như vậy, Triệu Ngọc làm động tác hệt như King Kong, hai tay đấm vào ngực, ngửa mặt lên trời hét to.
“Ơ kìa? Cẩn thận!”
Miêu Anh vội vàng nhắc nhở nhưng vẫn bị chậm hơn một chút. Kết quả, một kẻ cầm gậy sắt đánh lén sau lưng Triệu Ngọc. Hắn đã quay lại nhưng tránh không kịp, đành phải dùng tay để đỡ.
Bốp!
Khi thấy Triệu Ngọc dùng tay không để đỡ gậy sắt, tên đánh lén hoảng sợ vô cùng, nhìn hắn mà như nhìn quái vật.
Cú đánh lén này khiến Triệu Ngọc vô cùng tức giận! Hắn thét lên một tiếng rồi chạy lên phía trước, tung cú đấm thép vào thẳng mặt đối phương! Bốp! Bốp! Bốp! Sau ba cú đấm, người này không còn nhìn rõ mặt mũi thế nào nữa, máu chảy khắp mặt, cả người mềm nhũn khuỵu xuống.
“Đánh này!”
Ngay khi ấy, phía sau Triệu Ngọc lại có hai người cầm chổi lao tới. Hắn thuận thế cầm lấy cây gậy sắt kia, xoay người đánh trả.
Kết quả, cái chổi kia đã đánh trúng hắn, nhưng ngược lại một trong hai tên cũng bị hắn dùng gậy sắt đập cho gãy tay!
“Á!” Người này kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, kẻ còn lại thấy thế liền quay đầu chạy trốn. Triệu Ngọc giáng thẳng một gậy xuống lưng gã khiến gã phụt một tiếng rồi ngã rầm xuống đất. Cú ngã này mạnh đến nỗi tạo ra hẳn một cái khuôn hình người trên mặt đất xốp!
Thật ra ngay từ lúc bắt đầu, đám người Lý Nhị Cẩu cũng đã phải dốc hết sức ra mà đánh. Giờ phút này bọn họ lại nhìn thấy Triệu Ngọc nắm gậy sắt trong tay, kẻ nào kẻ nấy đều sợ tới mức không dám bén mảng đến gần hắn nữa.
Triệu Ngọc đã cởi đồng phục nên dĩ nhiên hai cánh tay đang để trần. Tay hắn cầm gậy sắt, bắp thịt rắn chắc, thoạt nhìn hệt như một vị thần cực kỳ hung ác. Đám người Lý Nhị Cẩu sợ tới mức liên tục lùi ra sau.
“Triệu Ngọc! Rốt cuộc là có được không đấy?” Song, khi Miêu Anh nhìn thấy trạng thái này của Triệu Ngọc, vẻ mặt cô lại u ám vô cùng. Cô nói với vẻ mất hứng: “Em xin anh đấy, chuyên nghiệp một chút có được không?”
“Hả? À...” Lúc này Triệu Ngọc mới kịp phản ứng lại, vội vàng quẳng cây gậy trong tay đi rồi cười làm lành: “Ngại quá, ngại quá. Nhập tâm quá rồi!”
Xin lỗi Miêu Anh xong, Triệu Ngọc lại vẫy tay với đám người Lý Nhị Cẩu, quát: “Đến đi! Tiếp tục, tiếp tục nào!”
Không... Không phải chứ!?
Thấy Triệu Ngọc chủ động vứt gậy sắt đi, không chỉ có đám người Lý Nhi Cẩu ngơ ngác nhìn nhau mà ngay cả mọi người vây xem cũng không hiểu ra làm sao!
Hơn nữa, qua cách nói chuyện của Miêu Anh, mọi người cũng dần ý thức được rằng người phụ nữ đứng ngoài chỉ huy này còn lợi hại hơn cả Triệu Ngọc. Vì thế, ai nấy đều bất giác nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
“Rầm!”
Trong lúc mọi người còn đang hết sức kinh ngạc, trận đánh giữa Triệu Ngọc và đám người Lý Nhị Cẩu lại tiếp tục. Triệu Ngọc đá chân qua, gạt ngã một kẻ địch khiến gã ta đâm sầm vào cái cây phía sau, làm gãy cả một thân cây có đường kính to bằng cái chén!
Ngay sau đó, hắn lại bắt đầu thử nghiệm kỹ thuật nghiến xương mà Miêu Anh dạy cho mình, chỉ chớp nhoáng đã vặn gãy tay hai ba người!
Từ giây phút ấy, trận đấu hoàn toàn nghiêng về một phía. Đám người Lý Nhị Cẩu bị Triệu Ngọc đánh đến nỗi khóc lóc sướt mướt, kêu gào thảm thiết, thậm chí còn có kẻ chịu không nổi đã ôm đầu chạy bán sống bán chết.
Gã em họ của Lý Nhị Cẩu cũng muốn tìm cơ hội chạy thoát nhưng lại bị Triệu Ngọc bắt được. Sau một tiếng “rắc”, cánh tay gã liền bị vặn gãy.
“Á!” Gã ta hét lên thảm thiết, sau đó lớn tiếng cầu xin: “Nhị ỉu xìu à, tôi sai rồi! Đừng đánh nữa! Tôi xin cậu, đừng đánh nữa! Nhị ỉu xìu à, Nhị ỉu xìu...”
Kết quả, gã không nói gì còn đỡ, ngược lại những lời vừa rồi đã khơi dậy sự phẫn nộ đến phát rồ của Triệu Ngọc. Hắn buông tay ra rồi tát thẳng lên mặt gã.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Tiếng bạt tai rõ ràng vang dội, khiến ai nghe được đều hãi hùng khiếp vía.
Triệu Ngọc vừa tát vừa mắng: “Gọi ai là Nhị ỉu xìu, gọi ai là Nhị ỉu xìu, gọi ai là Nhị ỉu xìu...”
Sau khi tát thêm sáu, bảy phát, có vẻ như gã đã ngất xỉu. Thế nhưng Triệu Ngọc vẫn chưa hết giận, hắn quăng gã sang một bên rồi túm lấy Lý Nhị Cẩu như túm một con gà.
Lý Nhị Cẩu đã sợ hãi tới mức run cầm cập, thậm chí còn tè cả ra quần. Bây giờ gã còn bị Triệu Ngọc nhấc lên, hai chân không chạm nổi trên đất.
“Này!” Triệu Ngọc quắc mắt lên trông cực kỳ hung ác. Hắn liếc qua tất cả mọi người, quát to: “Tất cả mọi người hãy nghe cho kỹ đây! Từ nay về sau, ai mà còn con mẹ nó gọi tôi là Nhị ỉu xìu nữa, thì đây chính là kết cục của người đó!”
Nói xong, Triệu Ngọc dùng tay còn lại túm lấy lưng quần của Lý Nhị Cẩu, sau đó dồn sức vào hai tay rồi ném gã bay đi thật xa hệt như đang chơi trò ném đĩa.
Ngay bên cạnh đó có một cái chuồng gà bị bỏ hoang, Lý Nhị Cẩu đâm cái “rầm” lên bức tường gạch bao quanh. Rầm... Chuồng gà sụp xuống, chôn luôn gã ở bên trong.
Ối!
Mọi người kêu lên đầy sợ hãi. Đến khi mọi người ráng lấy lại được bình tĩnh thì mới phát hiện, đám họ hàng của Lý Nhị Cẩu đa số đều nằm la liệt trên đất, đau đớn nhích tới nhích lui, không đứng dậy nổi.
“Á!” Ai ngờ, sau khi thấy Lý Nhị Cẩu bị chôn trong đống gạch vụn, vợ gã đột nhiên xông ra như thể đã phát điên.
Mà điều thú vị là vợ gã lại không dám đối mặt với Triệu Ngọc. Ngược lại, bà ta vác một tảng đá lớn lao đến chiếc xe Land Rover của Miêu Anh.
“Tôi... tôi đập nát xe của các người!”
Ơ đùa à?
Triệu Ngọc sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện người phụ nữ kia sẽ ra tay với chiếc xe. Hắn muốn ngăn lại nhưng đành bó tay vì khoảng cách quá xa.
Thấy người phụ nữ điên kia sắp sửa đập phá xe ô tô, Miêu Anh bất ngờ giẫm lên một thanh gỗ dưới chân. Sau đó cô nghiến chân một cái, đá hất thanh gỗ lên cao giống như đá quả cầu.
Tiếp đến, Miêu Anh vung chân phải lên, đá mạnh vào thanh gỗ. Thanh gỗ xoay tròn, lao vù vù về phía người phụ nữ kia.
Bốp...
Thanh gỗ đập chính xác vào chính giữa cổ bà ta.
Á!
Bà ta kinh hãi kêu lên, cánh tay nới lỏng làm tảng đá rơi xuống, khéo thế nào lại trúng ngay chân bà ta.
A...
Một giọng nữ hét thảm thiết vang vọng khắp mảnh đất trống, nghe mà tan nát cả cõi lòng!
“Hây a...” Triệu Ngọc túm lấy em họ của Lý Nhị Cẩu. Trong nháy mắt, một kẻ cao lớn, vạm vỡ như thế liền bị hắn nhấc bổng lên rồi ném thẳng về phía những người đang xông lên, làm cả đám ngã chỏng vó.
“Ai dà!” Miêu Anh vỗ vỗ trán,2thất vọng nhìn Triệu Ngọc rồi trách móc: “Triệu Ngọc à, anh có thể đổi sang chiêu khác được không? Anh cứ dùng chiêu này mãi thì chẳng thể nào tiến bộ được đâu!”
Triệu Ngọc xoay người đấm gãy răng cửa của một gã, sau đó lách mình thoát khỏi một8cái cuốc đang bổ xuống rồi giơ chân đá thẳng vào bụng một kẻ khác, khiến gã ta ngã sóng soài trên mặt đất!
Có điều bên phe kia khá đông người, chẳng mấy chốc đã có một kẻ lao tới ôm lấy Triệu Ngọc. Cùng lúc đó, một tên khác đấm6mạnh vào bả vai hắn.
“Quật ngã hắn! Quật ngã hắn!” Miêu Anh nắm chặt tay nhắc nhở Triệu Ngọc: “Khom lưng xuống! Hạ thấp trọng tâm, quật! Em dạy anh như thế nào?”
Triệu Ngọc nghe thế liền dựa theo những lời Miêu Anh dạy hắn để ra đòn. Thế nhưng hắn3vẫn cứ loay hoay mãi, thậm chí mông đã chạm cả vào mặt đối phương rồi mà vẫn không vật kẻ địch được!
Chỉ một thoáng sau, mấy người gần đó đã xúm lại bao vây Triệu Ngọc, hết người này đến người khác giơ chân đá hắn.
“Khốn khiếp!” Miêu Anh nhíu5mày quát: “Sử dụng ‘Tiểu Đắc Hợp’ để thoát ra đi! Mau lên!”
Tiểu Đắc Hợp còn gọi là kỹ thuật khuỵu chân trong đấu vật*, sử dụng cách kẹp chân để khiến đối thủ bị ngã. Trước kia Miêu Anh từng dạy hắn vài lần, Triệu Ngọc cũng tự nhận là đã hiểu rõ kỹ thuật này. Vậy mà bây giờ lúc thực hiện động tác, hắn làm thế nào cũng không quật ngã được đối phương.
* Người bị khống chế có thể khuỵu một chân xuống ở giữa hai chân của đối thủ, sau đó nghiêng người về phía trước, vai đập mạnh vào đối thủ khiến đối thủ mất thăng bằng ngã.
Thấy xung quanh lại có thêm vài người cầm chổi lao đến, hắn sốt ruột quá bèn cắn luôn vào tay của kẻ đang khống chế mình. Một cú đớp này của hắn khiến máu chảy ra ào ào, kẻ kia thì kêu gào thê thảm.
Triệu Ngọc lập tức thừa cơ túm lấy tóc của gã rồi ấn xuống dưới, đồng thời lên gối đập thẳng vào đầu gã. Người này liền bất tỉnh tại chỗ.
“Ôi chao, thật sự có thể ra chiêu này!” Miêu Anh thất vọng lắc lắc đầu, nhưng vừa nhìn thấy có người định đánh lén Triệu Ngọc, cô lại lên tiếng nhắc nhở: “Hướng năm giờ, đá sang bên!”
“OK!” Triệu Ngọc gật đầu, lập tức tung một cú đá xoáy sang ngang đầy uy lực. Có điều, động tác này nhìn thì đẹp mắt nhưng lại không đá trúng đối phương, ngược lại còn bị đối phương đẩy ngã.
“Ngược rồi, ngược rồi!” Miêu Anh vỗ mạnh mu bàn tay: “Em nói là năm giờ, anh lại đánh hướng bảy giờ làm gì! Ui chao... rốt cuộc có đánh được không thế?”
“Này!” Triệu Ngọc cáu giận. Hắn nhảy lên đạp ngã một người rồi quát to với Miêu Anh: “Đội trưởng Miêu à, em để cho anh đánh một trận thoải mái đi, có được không vậy? Đừng đứng ngoài chỉ huy miệng nữa, OK?”
“Cái này... đâu phải là chỉ huy miệng!” Miêu Anh bĩu môi: “Cơ hội chiến đấu thực tế tốt như thế mà anh không chịu tranh thủ cố gắng luyện tập cho tốt, cứ đánh đấm loạn xạ thì có ý nghĩa gì? Em làm vậy chẳng phải vì muốn nâng cao kỹ thuật cho anh à?”
“Được! Được! Anh phục em rồi!” Triệu Ngọc túm lấy cái xẻng của một kẻ nào đó, vừa lao vào vật lộn với gã vừa nói với Miêu Anh: “Thế thì em chỉ huy tiếp đi!”
“Ấy, sau lưng có người!” Miêu Anh vội nhắc nhở: “Đá ra sau, ngay giữa mặt!”
“Được!” Triệu Ngọc vừa nắm cái xẻng đằng trước vừa đá móc ra sau. Ai ngờ, chân hắn còn chưa trúng mặt đối phương thì đã bị gã ta túm được cổ chân.
Thế là cả người Triệu Ngọc bị kéo dài ra, điểm yếu cũng lộ hết ra ngoài. Đám người Lý Nhị Cẩu thấy đây là thời cơ khó có được, vội vàng chen nhau lên, muốn tẩn cho Triệu Ngọc một trận nhừ đòn.
Trong tình hình vô cùng căng thẳng ấy, Triệu Ngọc đành phải buông cái xẻng ra. Dưới tác động của lực quán tính, hắn bị ngã vật ra sau cùng với tên túm cổ chân hắn.
Triệu Ngọc té nhào một cái hệt như con chó ăn bùn. Hắn vội vàng hét lên: “Chị Miêu à, không có tác dụng!”
“Anh đá chưa đủ cao!” Miêu Anh khoanh tay, vội vàng đáp: “Làm lại đi! Đá một cú gió lốc ra đằng trước, ngay giữa ngực! Một đòn tiêu diệt gọn!”
Miêu Anh vừa dứt lời, Triệu Ngọc liền thét lên một tiếng, bật dậy. Hắn dựa theo những điều Miêu Anh vừa chỉ, xông lên tung ra một cú đá lốc xoáy.
Thật không ngờ, chiêu này lại hiệu quả vô cùng. Khuôn mặt tên kia hứng trọn cú đá của Triệu Ngọc, bản thân gã thì bị xoay 720 độ trên không rồi cắm đầu xuống đất, nước bọt văng tứ tung!
Sau khi đá trúng được một cú, Triệu Ngọc hưng phấn cực kỳ. Ngay sau đó hắn lại giơ chân đá sang ngang, tiếp theo là một cú bật kiểu bọ cạp, khiến hai kẻ địch bị đánh cho choáng váng.
“Muah ha ha!” Thấy kỹ thuật chân của mình tiến bộ vượt bậc như vậy, Triệu Ngọc làm động tác hệt như King Kong, hai tay đấm vào ngực, ngửa mặt lên trời hét to.
“Ơ kìa? Cẩn thận!”
Miêu Anh vội vàng nhắc nhở nhưng vẫn bị chậm hơn một chút. Kết quả, một kẻ cầm gậy sắt đánh lén sau lưng Triệu Ngọc. Hắn đã quay lại nhưng tránh không kịp, đành phải dùng tay để đỡ.
Bốp!
Khi thấy Triệu Ngọc dùng tay không để đỡ gậy sắt, tên đánh lén hoảng sợ vô cùng, nhìn hắn mà như nhìn quái vật.
Cú đánh lén này khiến Triệu Ngọc vô cùng tức giận! Hắn thét lên một tiếng rồi chạy lên phía trước, tung cú đấm thép vào thẳng mặt đối phương! Bốp! Bốp! Bốp! Sau ba cú đấm, người này không còn nhìn rõ mặt mũi thế nào nữa, máu chảy khắp mặt, cả người mềm nhũn khuỵu xuống.
“Đánh này!”
Ngay khi ấy, phía sau Triệu Ngọc lại có hai người cầm chổi lao tới. Hắn thuận thế cầm lấy cây gậy sắt kia, xoay người đánh trả.
Kết quả, cái chổi kia đã đánh trúng hắn, nhưng ngược lại một trong hai tên cũng bị hắn dùng gậy sắt đập cho gãy tay!
“Á!” Người này kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, kẻ còn lại thấy thế liền quay đầu chạy trốn. Triệu Ngọc giáng thẳng một gậy xuống lưng gã khiến gã phụt một tiếng rồi ngã rầm xuống đất. Cú ngã này mạnh đến nỗi tạo ra hẳn một cái khuôn hình người trên mặt đất xốp!
Thật ra ngay từ lúc bắt đầu, đám người Lý Nhị Cẩu cũng đã phải dốc hết sức ra mà đánh. Giờ phút này bọn họ lại nhìn thấy Triệu Ngọc nắm gậy sắt trong tay, kẻ nào kẻ nấy đều sợ tới mức không dám bén mảng đến gần hắn nữa.
Triệu Ngọc đã cởi đồng phục nên dĩ nhiên hai cánh tay đang để trần. Tay hắn cầm gậy sắt, bắp thịt rắn chắc, thoạt nhìn hệt như một vị thần cực kỳ hung ác. Đám người Lý Nhị Cẩu sợ tới mức liên tục lùi ra sau.
“Triệu Ngọc! Rốt cuộc là có được không đấy?” Song, khi Miêu Anh nhìn thấy trạng thái này của Triệu Ngọc, vẻ mặt cô lại u ám vô cùng. Cô nói với vẻ mất hứng: “Em xin anh đấy, chuyên nghiệp một chút có được không?”
“Hả? À...” Lúc này Triệu Ngọc mới kịp phản ứng lại, vội vàng quẳng cây gậy trong tay đi rồi cười làm lành: “Ngại quá, ngại quá. Nhập tâm quá rồi!”
Xin lỗi Miêu Anh xong, Triệu Ngọc lại vẫy tay với đám người Lý Nhị Cẩu, quát: “Đến đi! Tiếp tục, tiếp tục nào!”
Không... Không phải chứ!?
Thấy Triệu Ngọc chủ động vứt gậy sắt đi, không chỉ có đám người Lý Nhi Cẩu ngơ ngác nhìn nhau mà ngay cả mọi người vây xem cũng không hiểu ra làm sao!
Hơn nữa, qua cách nói chuyện của Miêu Anh, mọi người cũng dần ý thức được rằng người phụ nữ đứng ngoài chỉ huy này còn lợi hại hơn cả Triệu Ngọc. Vì thế, ai nấy đều bất giác nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
“Rầm!”
Trong lúc mọi người còn đang hết sức kinh ngạc, trận đánh giữa Triệu Ngọc và đám người Lý Nhị Cẩu lại tiếp tục. Triệu Ngọc đá chân qua, gạt ngã một kẻ địch khiến gã ta đâm sầm vào cái cây phía sau, làm gãy cả một thân cây có đường kính to bằng cái chén!
Ngay sau đó, hắn lại bắt đầu thử nghiệm kỹ thuật nghiến xương mà Miêu Anh dạy cho mình, chỉ chớp nhoáng đã vặn gãy tay hai ba người!
Từ giây phút ấy, trận đấu hoàn toàn nghiêng về một phía. Đám người Lý Nhị Cẩu bị Triệu Ngọc đánh đến nỗi khóc lóc sướt mướt, kêu gào thảm thiết, thậm chí còn có kẻ chịu không nổi đã ôm đầu chạy bán sống bán chết.
Gã em họ của Lý Nhị Cẩu cũng muốn tìm cơ hội chạy thoát nhưng lại bị Triệu Ngọc bắt được. Sau một tiếng “rắc”, cánh tay gã liền bị vặn gãy.
“Á!” Gã ta hét lên thảm thiết, sau đó lớn tiếng cầu xin: “Nhị ỉu xìu à, tôi sai rồi! Đừng đánh nữa! Tôi xin cậu, đừng đánh nữa! Nhị ỉu xìu à, Nhị ỉu xìu...”
Kết quả, gã không nói gì còn đỡ, ngược lại những lời vừa rồi đã khơi dậy sự phẫn nộ đến phát rồ của Triệu Ngọc. Hắn buông tay ra rồi tát thẳng lên mặt gã.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Tiếng bạt tai rõ ràng vang dội, khiến ai nghe được đều hãi hùng khiếp vía.
Triệu Ngọc vừa tát vừa mắng: “Gọi ai là Nhị ỉu xìu, gọi ai là Nhị ỉu xìu, gọi ai là Nhị ỉu xìu...”
Sau khi tát thêm sáu, bảy phát, có vẻ như gã đã ngất xỉu. Thế nhưng Triệu Ngọc vẫn chưa hết giận, hắn quăng gã sang một bên rồi túm lấy Lý Nhị Cẩu như túm một con gà.
Lý Nhị Cẩu đã sợ hãi tới mức run cầm cập, thậm chí còn tè cả ra quần. Bây giờ gã còn bị Triệu Ngọc nhấc lên, hai chân không chạm nổi trên đất.
“Này!” Triệu Ngọc quắc mắt lên trông cực kỳ hung ác. Hắn liếc qua tất cả mọi người, quát to: “Tất cả mọi người hãy nghe cho kỹ đây! Từ nay về sau, ai mà còn con mẹ nó gọi tôi là Nhị ỉu xìu nữa, thì đây chính là kết cục của người đó!”
Nói xong, Triệu Ngọc dùng tay còn lại túm lấy lưng quần của Lý Nhị Cẩu, sau đó dồn sức vào hai tay rồi ném gã bay đi thật xa hệt như đang chơi trò ném đĩa.
Ngay bên cạnh đó có một cái chuồng gà bị bỏ hoang, Lý Nhị Cẩu đâm cái “rầm” lên bức tường gạch bao quanh. Rầm... Chuồng gà sụp xuống, chôn luôn gã ở bên trong.
Ối!
Mọi người kêu lên đầy sợ hãi. Đến khi mọi người ráng lấy lại được bình tĩnh thì mới phát hiện, đám họ hàng của Lý Nhị Cẩu đa số đều nằm la liệt trên đất, đau đớn nhích tới nhích lui, không đứng dậy nổi.
“Á!” Ai ngờ, sau khi thấy Lý Nhị Cẩu bị chôn trong đống gạch vụn, vợ gã đột nhiên xông ra như thể đã phát điên.
Mà điều thú vị là vợ gã lại không dám đối mặt với Triệu Ngọc. Ngược lại, bà ta vác một tảng đá lớn lao đến chiếc xe Land Rover của Miêu Anh.
“Tôi... tôi đập nát xe của các người!”
Ơ đùa à?
Triệu Ngọc sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện người phụ nữ kia sẽ ra tay với chiếc xe. Hắn muốn ngăn lại nhưng đành bó tay vì khoảng cách quá xa.
Thấy người phụ nữ điên kia sắp sửa đập phá xe ô tô, Miêu Anh bất ngờ giẫm lên một thanh gỗ dưới chân. Sau đó cô nghiến chân một cái, đá hất thanh gỗ lên cao giống như đá quả cầu.
Tiếp đến, Miêu Anh vung chân phải lên, đá mạnh vào thanh gỗ. Thanh gỗ xoay tròn, lao vù vù về phía người phụ nữ kia.
Bốp...
Thanh gỗ đập chính xác vào chính giữa cổ bà ta.
Á!
Bà ta kinh hãi kêu lên, cánh tay nới lỏng làm tảng đá rơi xuống, khéo thế nào lại trúng ngay chân bà ta.
A...
Một giọng nữ hét thảm thiết vang vọng khắp mảnh đất trống, nghe mà tan nát cả cõi lòng!