• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (5 Viewers)

  • cuong-tham-449.txt

Chương 449: Kỳ ngộ cũng có phó bản*?




* Phó bản là từ dùng để gọi các địa điểm thần bí nhiều nguy hiểm trong thế giới ảo của một số trò chơi điện tử trực tuyến.



Rầm…



Bốp...



Đùng…



Úi chao…



Sau những tiếng vang dữ dội và vài tiếng hét thảm, trong bãi đỗ2xe lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có.



Nếu nhìn lại bốn người áo đen khi nãy sẽ thấy: Một người đập đầu vào thanh chắn xe bất tỉnh nhân sự, một người tay trật khớp mặt bầm tím, một người nằm sóng8soài trên nóc xe, mà người cuối cùng thì chúi đầu trên ghế ngồi của chiếc Ferrari, mông chổng lên trời, đã bị mất ý thức…



“Wow, trời ơi!” Cô gái môi xanh bước ra khỏi xe, hai mắt trợn tròn. Khi thấy bốn6gã áo đen kia đều đã bị hạ gục, cô ta vội vàng chạy tới trước mặt Triệu Ngọc, nhìn hắn với vẻ mặt sùng bái: “Anh cảnh sát, anh mạnh mẽ quá đi! Lợi hại quá đi!”



“Thôi thôi thôi, tôi đánh họ3không phải vì cô đâu, ra chỗ khác chơi đi!” Nói xong, Triệu Ngọc xoay người rời đi.



Ai ngờ cô bé lại chạy theo níu lấy Triệu Ngọc, không những thế còn nhét một chìa khóa xe vào trong tay hắn như đang5làm ảo thuật.



“Làm gì thế? Đừng có lôi thôi! Tôi đánh cả con gái đấy… ơ…” Triệu Ngọc đang đanh mặt nói thì chợt phát hiện trên chiếc chìa khóa mà cô bé đưa cho hắn có khắc logo của Ferrari.



Cô bé nọ xấu hổ níu lấy cánh tay Triệu Ngọc, nói với vẻ si mê: “Anh cảnh sát, ừm, tặng anh con xe ghẻ này đấy!”



“Hả!? Cái gì?”



Lần này tới lượt Triệu Ngọc bị loạn trí. Hắn nhìn cái chìa khóa trong tay, trong lòng đã dâng trào sóng lớn… Đây… con mẹ nó đây là Ferrari cơ mà? Vậy mà… lại gọi là “con xe ghẻ”?



“Chỉ có điều…” Cô gái môi xanh nũng nịu kéo tay Triệu Ngọc, nói: “Xe thì cho anh, nhưng… anh phải làm người yêu của em!”



Nói xong, cô ta cũng không đợi Triệu Ngọc phản ứng lại mà nhón chân lên, hôn chụt lên mặt hắn.



“Mẹ nó!”



Triệu Ngọc vội vàng đẩy cô gái kia ra, giơ tay lên lau mặt. Hơi thở của cô ta có mùi rượu quyện lẫn với mùi nước hoa khiến Triệu Ngọc cảm thấy mũi mình cay xè.



“Cô… cô có bệnh à?”



“Ha ha ha…” Cô gái ngước đôi mắt say lờ đờ lên, nói với vẻ mê li: “Anh có thuốc chữa đấy!”



Nói xong, cô ta lại dính vào hắn như cao dán.



Triệu Ngọc thực sự sắp điên đến nơi rồi. Trong cơn tức giận, hắn liền quay lại bẻ hai tay cô ta ra sau lưng, bắt chéo lại.



“Ôi chao… Anh làm người ta đau nè…”



Giọng điệu õng ẹo của cô ta khiến Triệu Ngọc rùng mình, trên người nổi đầy da gà. Hắn không dám nói thêm lời nào nữa, đành nhét luôn cô ta vào trong cốp sau của chiếc xe hơi màu đen.



Sau đó, hắn tiện tay quẳng luôn chìa khóa chiếc Ferrari vào rồi đóng nắp cốp xe, lực mạnh đến nỗi nghe “rầm” một cái!



Bộp bộp bộp…



Cô gái kia nằm trong cốp xe vừa đập vừa kêu, Triệu Ngọc không còn cách nào khác, đành phải giận dữ đi tới trước mặt một người áo đen không bị hôn mê.



Tên kia còn tưởng là hắn đánh chưa đủ nên vội giơ tay xin tha.



Thế nhưng Triệu Ngọc chỉ túm lấy cổ áo gã, xách gã đến chỗ cốp xe kia, quát lớn: “Nhanh lên, giữ cho chắc, đừng để cô ta chạy ra ngoài gây chuyện hại người! Làm ơn, làm ơn đi!”



Hắn nói xong còn chắp tay với gã, sau đó mới chạy về xe của mình rồi lái xe phóng đi như bay.



Haiz!



Con bà nó chứ!



Trên đường trở về, Triệu Ngọc cứ đập ầm ầm vào vô lăng, trong lòng thầm nghĩ, chuyện này là cái quái gì thế? Sao tự nhiên khi không lại gặp phải một cô gái khiến người ta dở khóc dở cười như vậy hả?



Có phải cô bé này ảo tưởng hơi bị nặng quá không? Hay cô ta vốn chính là một bệnh nhân tâm thần?



Chắc không phải đâu?



Người tâm thần mà lái Ferrari à?



Haizz!



Triệu Ngọc lại nghĩ, còn may mà cô ta gặp được mình bây giờ đấy, chứ nếu là mình trước khi xuyên qua ấy hả? Hừ, ông đây chẳng những sẽ lừa lấy con xe Ferrari kia, mà còn thịt luôn cô nàng đến khi nào chán mới thôi! Cuối cùng, ông sẽ khiến cho cô ta mất cả người lẫn của, dạy cho cô tiểu thư không biết cái gì gọi là giang hồ hiểm ác ấy một bài học nhớ đời…



Ai ngờ, trong lúc hắn đang nghĩ đến những điều này thì hệ thống trong đầu bỗng lên tiếng: “Kỳ ngộ lần này đã hoàn thành, bạn nhận được số điểm kỳ ngộ là: 5 điểm.”



“Cái gì!?” Triệu Ngọc vội vàng đạp phanh thắng lại cái két rồi đậu xe ở ven đường. Thế nhưng sau khi xe dừng lại rồi, trong đầu hắn lại chẳng còn tiếng gì nữa.



Hắn vội vàng mở thanh đạo cụ trong đầu ra để kiểm tra, kết quả ở góc phải lại có thêm một số “5”.



Hả?



Triệu Ngọc sững sờ, hoàn toàn không biết con số 5 đó biểu thị cho cái gì?



Khi nãy hệ thống nói là điểm kỳ ngộ, nhưng điểm kỳ ngộ này là cái quỷ gì chứ? Nó dùng để làm gì?



Đại ca à, làm ơn đi, nói rõ một chút có được không?



Vì sao kỳ ngộ hôm nay của tôi đã kết thúc rồi mà còn nhảy ra thêm một cái nữa?



Ấy?



Triệu Ngọc thoáng bình tĩnh lại, bỗng nghĩ tới một khả năng. Lẽ nào… cô gái môi xanh vừa rồi cũng là một kỳ ngộ mà hôm nay mình phải gặp?



Như vậy nghĩa là những lời giải của mình dựa trên “Bát Quái Quỷ Công” là chính xác? Mình thật sự có thể gặp được kỳ ngộ tại địa điểm mà hệ thống nhắc tới?



Không những thế, loại kỳ ngộ mới này còn tách biệt hẳn với loại kỳ ngộ của quẻ “Đoài Chấn”?



Nói cách khác, cả quẻ được chia làm hai phần. Quẻ “Đoài Chấn” chỉ vận hạn kỳ ngộ tổng thể của cả ngày hôm nay, mà những lời phía sau thì đại diện cho kỳ ngộ quy mô nhỏ được chỉ định từ trước?



Lẽ nào việc này cũng giống như chơi game, ngoại trừ mục tiêu chính là thăng cấp ra thì còn có thể đi đánh phó bản!?



Mẹ nó….



Triệu Ngọc ngạc nhiên vô cùng, lẽ nào… hệ thống Kỳ Ngộ cũng có phó bản?



Con số tương ứng của những lời ở đằng sau chỉ thời gian, địa điểm và độ cao của vị trí xảy ra kỳ ngộ? Hoàn thành những kỳ ngộ kèm theo này thì có thể thu được điểm tích lũy?



Nhưng… rốt cuộc điểm tích lũy ấy dùng để làm gì?



Ừm…



Triệu Ngọc chăm chú suy nghĩ một lúc. Hắn cảm thấy, cho dù số điểm tích lũy ấy có thể dùng để làm gì thì chắc chắn cũng không gây ra ảnh hưởng xấu gì tới mình! Vì vậy sau này chỉ cần rảnh rỗi có thời gian, mình sẽ mở ra một vài phó bản để chơi. Ngoại trừ tăng điểm tích lũy, biết đâu còn có thể có những thu hoạch bất ngờ khác!



Wow…



Sau khi nghĩ thông suốt rồi, Triệu Ngọc lại khởi động xe chạy tới đường Thuận Phong.



Lần này, tâm trạng của hắn bỗng nhiên lại tốt hơn hẳn. Mặc dù hôm nay đã bị vụt mất chiếc Ferrari nhưng biết đâu ngày mai còn có đồ ngon hơn đợi hắn!



Thế là Triệu Ngọc vui vẻ huýt sáo suốt cả con đường trở về nhà.



Tuy nhiên, sau khi lấy chìa khóa mở cửa, tiếng huýt sáo của hắng bỗng ngưng bặt! Bởi vì hắn chợt phát hiện đèn trong phòng đang sáng, mà tiểu thư Miêu mặc bộ đồ ngủ bằng lụa đang ngồi trên ghế sofa!



“Ôi trời, làm anh giật cả mình! Là em à!” Triệu Ngọc lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi: “Không phải em đi spa à? Còn nói là làm đẹp xong sẽ về nhà mình mà?”



“Haiz!” Miêu Anh thở dài: “Thiết bị bị hỏng, làm được một nửa, chẳng tới đâu!”



“À…” Lúc này Triệu Ngọc mới để ý trong tay cô chính là cuốn sổ da bìa vàng mà đội trưởng Kim giao cho hắn.



Hiển nhiên hắn cũng không giấu cô những chuyện liên quan đến cuốn sổ này, mà đã kể hết cho cô nghe về mấy lời căn dặn của đội trưởng Kim.



Bản thân Miêu Anh chính là một người mê điều tra phá án, vừa nhìn thấy quyển sổ này ghi chép lại những vụ án lớn tầm cỡ quốc gia đến nay còn chưa phá được thì cảm thấy rất hứng thú.



Vì vậy, mỗi khi rảnh rỗi cô sẽ lấy ra đọc lại cẩn thận một lượt. Hơn nữa, cô từng ngỏ ý với Triệu Ngọc không chỉ một lần rằng, nếu sau này hắn có cơ hội đi điều tra những vụ này thì nhất định phải dẫn cô theo!



“Sao vậy… vẫn đang nghĩ tới vụ án à?” Triệu Ngọc cởi áo, đi tới trước mặt Miêu Anh. Hắn liếc mắt thấy bộ đồ ngủ bằng lụa này lại trang trí rất nhiều hoa văn có lỗ, thân thể nóng bỏng mê người bên dưới khiến hắn khó mà kiềm chế nổi.



“Hử?” Tuy nhiên, Miêu Anh bỗng chỉ vào mặt Triệu Ngọc, nói: “Triệu Ngọc, cái gì trên mặt anh đây? Còn xanh xanh này?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom