• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (10 Viewers)

  • cuong-tham-450.txt

Chương 450: Lời nói dối chân thật




Thôi xong!



Bấy giờ Triệu Ngọc mới sực nhớ tới dấu son môi màu xanh trên mặt mình. Đúng là đắc ý quá chẳng còn nhớ được gì, giờ thì tiêu rồi, sao lại quên hủy chứng cứ quan trọng như vậy chứ?



Trong nháy mắt, mặt Triệu Ngọc còn xanh hơn dấu son kia.



“Này?” Miêu Anh nhướn lông mày, dường như đã nhận ra điều gì.



“Đây là… đây là… đây2là…” Nhưng dù sao Triệu Ngọc cũng là cao thủ nói dối. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn khai thật ra mọi chuyện, mà đây cũng là lần đầu tiên trong đời hắn: “Em yêu, có chuyện này anh phải thẳng thắn với em. Thực ra chuyện là như thế này…”



“Trên đường về nhà anh nhìn thấy một cô gái nhuộm tóc bạc tô son xanh muốn8nhảy lầu! Thân là cảnh sát chính nghĩa, đương nhiên anh phải xông pha lên cứu cô ta! Nhưng không ngờ cô ta lại cảm kích anh đến nỗi cứ nằng nặc muốn tặng anh con xe Ferrari của cô ta, không những thế còn muốn lấy thân báo đáp. Thế là cô ta hôn một cái trên mặt anh, sau đó… chính là như này…”



“Triệu Ngọc, anh suốt6ngày như vậy, không thấy phiền à?” Ai ngờ Miêu Anh còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, xua tay nói: “Xin anh đấy, sau này đừng có mở mồm ra chém bậy được không? Tối muộn như thế này rồi, có thể nghiêm túc được không?”



Hắc hắc hắc… Mưu kế sử dụng lời nói dối chân thật của Triệu Ngọc đã thực hiện được, trong lòng hắn đắc ý3vô cùng. Chỉ có điều, để cho Miêu Anh không nghi ngờ, hắn liền lái ngay sang một đề tài khác.



“Cái gì? Nghiêm túc? Ừ…” Triệu Ngọc vờ suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, anh biết cái gì nghiêm túc rồi…”



Nói xong, hắn bắt đầu cởi quần…



“Ôi trời! Bà mẹ nhà anh!” Miêu Anh véo tai Triệu Ngọc, kéo hắn tới trước chân mình rồi mắng: “Trong5đầu anh chứa toàn cái gì vậy? Tới đây… giúp em xem vụ án này, xem em phân tích có đúng hay không?”



Sau đó cô đặt quyển sổ xuống trước mặt hắn, nói: “Em cảm thấy, nếu sau này chúng ta thực sự có cơ hội điều tra năm vụ trọng án chưa được phá này, vậy thì đầu tiên phải bắt đầu từ đây…”



Cô vừa nói vừa chỉ tay vào một chỗ.



“Vụ nào vụ nào?” Triệu Ngọc vội vàng kéo quần lên, cầm quyển sổ đọc: “Á… không phải chứ? Vụ xác nữ không đầu? Tại sao?”



“Bởi vì…” Miêu Anh tiến tới trước người Triệu Ngọc, hết sức tự nhiên ngồi lên trên đùi hắn và nói: “Vụ án này diễn ra khá lâu rồi, khi đó công nghệ ADN còn chưa được sử dụng rộng rãi. Anh xem đi, không thấy đầu người, vân tay cũng bị cắt mất, vào thời điểm đó cảnh sát rất khó xác định thân phận người chết. Vì vậy, khi bắt tay vào điều tra sẽ gặp vô vàn khó khăn!”



“Nhưng… Em vừa lên mạng kiểm tra thử. Mấy năm trước cả nước rà soát lại một lượt, thân phận nạn nhân cũng lần lượt được xác nhận! Cho nên, em cảm thấy chúng ta có thể bắt tay vào điều tra vụ này trước!”



“Nhưng…” Cảm nhận được báu vật trong lòng mình, trong lòng Triệu Ngọc reo vang ầm ĩ. Có điều, hắn vẫn nghiêm túc suy nghĩ, đáp lại: “Thi thể cuối cùng xuất hiện vào khoảng cuối những năm chín mươi. Hiện giờ đã qua mười chín năm, ngần ấy thời gian mà còn chưa bắt được hung thủ. Liệu có khi nào… gã ta chết rồi không?”



“Đúng vậy! Chính vì có khả năng hung thủ đã chết nên chúng ta mới điều tra vụ án này trước!” Miêu Anh ôm cổ Triệu Ngọc, nói: “Nếu không, thời gian càng lâu manh mối sẽ càng ít! Đến lúc đó, chân tướng sẽ vĩnh viễn bị phủ bụi trong lịch sử! Anh nói xem, đối với những người chết kia thì bất công đến nhường nào? Bấy nhiêu năm qua, kẻ giết người hàng loạt độc ác ấy vẫn cứ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thực sự khiến người ta căm phẫn vô cùng! Lẽ nào chúng ta không nên tìm ra gã sao?”



“Đúng vậy, anh xem hồ sơ rồi. Nghe nói đến bây giờ vẫn chưa tìm được đầu của những nạn nhân kia. Đầu một nơi thân một nẻo, thực sự là quá thê thảm!” Triệu Ngọc than thở: “Được rồi, nghe theo chị hai hết! Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ điều tra từ vụ án này! Cho dù hung thủ đã chết thì ít nhất cũng phải tìm được đầu nạn nhân về để an ủi những vong hồn chết oan này!”



Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc ôm vòng bụng bằng phẳng chắc nịch của Miêu Anh, cảm giác khoan khoái đến nỗi hắn không kìm lòng được mà ôm cơ thể nóng bỏng ấy chặt hơn nữa.



“Triệu Ngọc…” Miêu Anh cầm quyển sổ, nghiêm túc nói: “Em cảm thấy anh liên tục phá được nhiều vụ trọng án như vậy, bây giờ chắc phải đủ tư cách làm điều tra viên đặc biệt rồi! Hay là… anh tìm Cục phó Liêu nói chuyện, để ông ấy xin giúp anh xem sao?”



“Được, ngày mai anh sẽ gọi điện thoại cho ông ấy!” Triệu Ngọc đồng ý.



“Ừ!” Trong mắt Miêu Anh lóe lên vẻ hưng phấn, cô nói tiếp: “Sau khi trình đơn xin lên rồi, em sẽ nghĩ cách để các lãnh đạo phê chuẩn! Lúc đó chúng ta cùng nhau hợp tác, mở lại những vụ án tồn đọng này, làm rõ ràng chân tướng và trả lại công bằng cho người bị hại! Như vậy có được không?”



“Được! Tất nhiên là được rồi!” Triệu Ngọc giơ tay tán thành, sau đó nói: “Chỉ có điều… hiện tại anh cũng có một chân tướng rất muốn điều tra đây…”



“Cái gì?”



Triệu Ngọc ngửi mùi hương phụ nữ trên người Miêu Anh, nói với vẻ háo sắc: “Áo ngủ này của em rốt cuộc làm bằng chất liệu gì? Mau, cởi ra cho anh xem…”



Hắn vừa nói vừa giơ bàn tay tội ác của mình ra. Trong lúc hành động, vì bị chạm đến chỗ nhột nên Miêu Anh bật cười khanh khách. Chẳng bao lâu sau hai người đã quấn lấy nhau…







Một ngày mới bắt đầu, cuộc sống của Triệu Ngọc lại khôi phục trạng thái yên tĩnh.



Tuy ngày nào hắn cũng mở quẻ, nhưng nói chung là cuộc sống của hắn vẫn rất có quy luật. Ban ngày đi làm, buổi tối học võ với Miêu Anh, khi nào có thời gian thì còn tới sân tập bắn.



Sau khi trải qua rất nhiều tình huống nguy hiểm, Triệu Ngọc cảm thấy, mặc dù có đạo cụ của hệ thống hỗ trợ, nhưng thực lực bản thân vẫn cần tăng cường thêm, đặc biệt là về môn bắn súng!



Tuy nhiên, người ta thường nói “là người thì có ai hoàn hảo”. Sau vài ngày huấn luyện liên tiếp, mặc dù kỹ năng đánh đấm của Triệu Ngọc đã điêu luyện hơn rất nhiều, nhưng trình độ bắn súng thì vẫn cứ giậm chân tại chỗ. Cho dù hắn đã cố gắng hết sức rồi, nhưng làm thế nào cũng không bắn trúng hồng tâm.



Xem ra, hắn không có thiên phú trên phương diện bắn súng.



Về phần hệ thống, ngoại trừ việc mở quẻ đều đặn hàng ngày ra thì hắn cũng không bỏ lỡ bất kỳ một phó bản kỳ ngộ nào. Mỗi lần thu được quẻ mới, hắn đều sẽ dựa theo những chỉ dẫn của quẻ bói để đi tìm địa điểm phát sinh phó bản, tìm kiếm kỳ ngộ.



Nói đến chuyện này cũng khá thú vị. Từ sau khi gặp cô gái môi xanh kia, Triệu Ngọc cũng không gặp phải kỳ ngộ nào đặc biệt nữa, chẳng qua chỉ là làm vài chuyện tốt mà thôi. Ví dụ như có hôm hắn giúp bà lão qua đường, hôm thì đưa chó lang thang về trạm thu lưu, hôm khác lại giúp học sinh tìm cặp sách…



Mấy thứ gọi là phó bản kỳ ngộ ấy gần như đã sắp biến Triệu Ngọc thành Lôi Phong* sống rồi. Hơn nữa, mỗi lần hoàn thành xong, điểm tích lũy mà hắn nhận được cũng rất ít ỏi. Đã qua vài ngày rồi mà tổng số điểm của hắn vẫn chưa vượt quá 10.



* Lôi Phong (18/12/ 1940 – 15/08/1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.



Có điều, tuy vẫn chưa biết rốt cuộc điểm tích lũy dùng để làm gì, nhưng Triệu Ngọc đã quyết định sau này chỉ cần có thời gian, hắn vẫn sẽ kiên trì đi hoàn thành phó bản. Hắn muốn xem thử cuối cùng hệ thống sẽ đem lại cho hắn lợi ích gì.



Từng ngày cứ trôi qua êm đềm như vậy, cuộc sống của Triệu Ngọc vẫn vô cùng yên ấm.



Hiện tại, Đội Trọng án Dung Dương cũng không bận rộn như trước. Những việc liên quan đến sự kiện Tướng Quân Lĩnh đã được xử lý gần xong, chỉ còn sót lại vài công việc kết thúc nữa mà thôi.



Theo lý mà nói, chỉ cần Miêu Anh chủ động đề xuất thì chắc hẳn sẽ được nhanh chóng cho quay về đơn vị.



Có điều, hiện giờ cô đã đặt hết lòng dạ vào những vụ án chưa được phá trong quyển sổ màu vàng kia, nên cũng không có ý định trở về đơn vị phục chức.



Sau lần trao đổi trước đó, Triệu Ngọc đã nộp đơn xin phép cho Liêu Cảnh Hiền, bây giờ chỉ còn chờ cấp trên phê chuẩn để hắn làm đặc phái viên điều tra những vụ trọng án chưa được giải quyết trong quyển sổ kia.



Cục phó Liêu cảm thấy Triệu Ngọc đã phá được nhiều vụ án lớn liên tiếp, từ kinh nghiệm cho đến sự từng trải đều đã đạt đủ tư cách, cho nên ông ta cũng rất tích cực triển khai chuyện này.



Bởi vậy, mấy ngày qua Triệu Ngọc vẫn luôn nghiên cứu những vụ án trong quyển sổ, mong đợi có thể nhanh chóng phá giải những vụ án này cùng Miêu Anh!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom