Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-468.html
Chương 468: Cô gái kia là ai?
“Thấy rồi!” Trương Cảnh Phong chồm tới trước màn hình, nói: “Dưới tay cô gái có một mảnh màu trắng, chắc hẳn chiếc xe ấy màu trắng!”
“Wow! Thật không ngờ bọn bắt cóc lại hành động trắng trợn như vậy, công khai lái xe đưa người đi! Đúng là không2ngờ nổi mà!” Lương Hoan đã gọi điện thoại cho Trương Diệu Huy xong, bây giờ thấy bên này có phát hiện mới bèn vội vàng tham gia thảo luận: “Vậy thì chúng ta phải mau chóng tìm ra chiếc xe màu trắng này trong các đoạn video thôi!”
“Chiều cao8của cửa xe…” Triệu Ngọc dùng tay ước lượng một chút: “Chiếc xe này không phải SUV mà chỉ là một chiếc xe con bình thường! Nhìn hình dạng lồi lõm của cái bóng thì hẳn là một chiếc xe bốn chỗ có cốp!”
“Được! Một chiếc xe bốn chỗ màu9trắng…” Mấy người Đại Phi lại bắt đầu tra tìm trong các đoạn băng ghi hình ở gần hiện trường, cố gắng tìm ra chiếc xe này.
Trong khi các cảnh sát điều tra đều đang bận rộn căng thẳng, Triệu Ngọc lại ngây ngẩn nhìn bóng lưng cô gái trên2màn hình.
Vì sao… lại là một cô gái?
Cô gái này… là ai?
Ối?
Bỗng nhiên, những dòng tư duy của Triệu Ngọc tập trung hết vào một ý nghĩ. Có điều, ý nghĩ này lại mang đến cho hắn cảm giác bất ngờ và kỳ lạ hiếm thấy!
“Anh Trương…” Triệu Ngọc nhìn2chằm chằm vào màn hình, lên tiếng: “Hôm nay lúc tôi đến nhà Phùng Khoát điều tra, thấy trong nhà hắn có một nữ giúp việc. Anh có thể… giúp tôi điều tra thân phận của người này không?”
“Ừm… chuyện này…” Trương Cảnh Phong cảm thấy hơi khó: “Cậu biết tên không? Số thẻ căn cước hay số điện thoại cũng được!”
“Ừ thôi! Để tôi tự làm!” Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc lập tức lấy điện thoại ra gọi cho một cảnh sát điều tra ở phân cục Mạt Dương. Người này chính là một trong những nhân viên phụ trách nằm vùng ngay tại nhà Phùng Khoát.
Sau khi Triệu Ngọc nói rõ ý định của mình, cậu cảnh sát kia liền đáp lại ngay: “Chuyện này đơn giản mà, trước khi tới đây chúng tôi đã điều tra tất cả những người trong nhà Phùng Khoát rồi! Cô giúp việc kia… hồ sơ lý lịch rất trong sạch, chắc là không có quan hệ gì với Phùng Khoát đâu! Nhưng nếu anh cần tư liệu của cô ta thì tôi sẽ gửi cho anh ngay!”
Hắn vừa mới cúp điện thoại không bao lâu, thông tin về cô giúp việc của nhà Phùng Khoát đã gửi vào di động của hắn.
Trương Cảnh Phong cũng không biết Triệu Ngọc gọi điện thoại cho ai, chỉ biết là hắn vừa mới gọi một cuộc là đã giải quyết được vấn đề. Điều này khiến cho anh ta vừa kinh ngạc vừa phục sát đất.
Triệu Ngọc cũng không rảnh mà khoe khoang với anh ta, hắn vội vàng mở bức ảnh chụp cô giúp việc cho Trương Cảnh Phong xem: “Đây này, chuyên gia tìm người, anh thử so sánh thân hình dáng dấp của người giúp việc này với cô gái trên màn hình, xem có giống nhau không?”
“Cái gì? Không thể nào?” Trương Cảnh Phong sửng sốt, vội vàng nói: “Tiểu Triệu à, cậu… Không lẽ cậu nghi ngờ người giúp việc nhà Phùng Khoát chính là kẻ bắt cóc? Chuyện này… hình như hơi thái quá rồi đấy?”
Trong lúc đang nói chuyện, Triệu Ngọc cũng tự mình quan sát cẩn thận.
Người giúp việc nhà Phùng Khoát năm nay 47 tuổi, lý lịch cho thấy trước kia bà ta từng làm hộ lý, rất có kinh nghiệm trong việc chăm sóc bệnh nhân không thể tự lo liệu cho mình.
Cũng chính vì điểm này mà sau khi Phùng Lâm bị bệnh, Tiêu Quốc Phong mới trả lương cao, mời bà ta về làm.
Chỉ có điều, người này không những có tướng mạo xấu xí, mà trang phục cũng rất xuề xòa. Ngoại hình của bà ta khác hẳn người phụ nữ đeo khăn hoa hướng dương, có thể nói là một trời một vực.
Hơn nữa, khi nhìn đến dáng người thì sự khác biệt ấy lại càng lớn hơn. Thân hình của người giúp việc 47 tuổi rất to béo, cô gái trong màn ảnh lại cao gầy thon thả, căn bản không thể là cùng một người!
“Haizz!”
Kết quả này khiến Triệu Ngọc thở dài thườn thượt, xem ra mình lại nghĩ sai hướng nữa rồi.
“Chậc chậc…” Lý Bối Ni cau mày nói: “Em thực sự nghĩ không ra rốt cuộc cô gái này đã dùng cách nào mà được cô bé tin tưởng đến vậy? Trong báo cáo có nói, tuy con gái Lan Thư Bình mới chỉ có chín tuổi nhưng tính cảnh giác lại rất cao, không bao giờ tiếp xúc với người xa lạ! Chính vì vậy, phụ huynh mới yên tâm để cô bé tự đi học mỗi ngày!”
“Cho nên…” Lương Hoan tiếp lời: “Vẫn là câu nói kia, bọn bắt cóc nhất định phải là người quen của cô bé! Cô bé không có cảnh giác với cô ta!”
“Nếu vậy…” Trương Cảnh Phong lên tiếng: “Tôi sẽ đi điều tra chi tiết danh sách bạn bè người thân hoặc đồng nghiệp của Lan Thư Bình, xem ai có một chiếc khăn lụa như vậy?”
“Cả thầy cô giáo trong trường nữa!” Triệu Ngọc dặn dò: “Từ trường năng khiếu cho đến trường học chính của cô bé, chúng ta cũng phải điều tra hết các thầy cô giáo đã từng tiếp xúc với cô bé!”
“Được!”
Trương Cảnh Phong vừa mới rời đi để tìm manh mối, điện thoại di động của Triệu Ngọc lại vang lên.
Cuộc gọi này là của Trương Diệu Huy, anh ta nói với Triệu Ngọc rằng anh ta đã hỏi vợ và người thân của Lan Thư Bình, nhưng không một ai biết lai lịch của chiếc khăn hoa hướng dương cả, cũng không biết người phụ nữ nào lái chiếc xe trắng kia.
Triệu Ngọc bèn dặn anh ta rằng, phải bảo những người thân đó nghe ngóng xung quanh một chút, nếu có tin gì thì lập tức báo cáo cho hắn.
Sau khi gác máy, Triệu Ngọc còn chưa kịp lấy hơi, bên phía Đại Phi đã có tiến triển.
“Tổ trưởng, bọn tôi đã xem lại một lần nữa, cảm thấy đúng là quá trùng hợp!” Đại Phi hưng phấn nói: “Có rất nhiều phụ huynh đến đưa đón con, nhưng cho đến buổi trưa cũng chỉ có hai chiếc xe trắng tiến vào góc chết của camera! Cậu nhìn xem, trong đó có chiếc SUV hiệu Mercedes này hẳn là có thể loại bỏ, còn chiếc kia vừa vào góc chết chưa được bao lâu là đã lái đi ngay!”
“Cho nên rất có khả năng chính là chiếc này…”
Nói xong, Đại Phi chiếu bức ảnh cắt ra từ video lên màn hình, trên đó nhanh chóng xuất hiện hình ảnh một chiếc ô tô màu trắng.
“Nissan.” Đại Phi tiếp tục: “Nhưng không có biển số, chắc là xe mới!”
Triệu Ngọc quan sát cẩn thận, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra vấn đề. Hắn vội vàng nói: “Chiếc xe này không có biển số, còn là xe mới, nhưng kính xe của nó lại được dán rất kín, toàn bộ đều là kính ngăn sáng, ở bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình trong xe!”
“Chính xác!” Lương Hoan phụ họa: “Không cần nói nữa, chắc chắn là chiếc xe này rồi!”
“Vậy còn ngồi đây nói nhảm làm gì nữa anh Lương?” Triệu Ngọc vội vàng quát lên: “Đây là Nissan Sylphy, còn không mau tới cửa hàng 4S kiểm tra đi? Xem có bao nhiêu chiếc mới bán ra chưa có biển?”
“À…” Lương Hoan không theo kịp tiết tấu của Triệu Ngọc, hai giây sau mới gật đầu nhận chỉ thị rồi chạy đi truy tìm.
“Tổ trưởng.” Đại Phi nói: “Chiếc xe này tới đó vào khoảng 7 giờ 35 phút sáng, khi ấy trường năng khiếu còn chưa mở cửa! Chắc người này đã chờ ở góc chết của camera trong một thời gian rất dài! Thế nhưng, lúc xe lái đi thì lại đúng vào giờ cao điểm của trường, người và xe đều đông nhất!”
“Đây gọi là nhân lúc hỗn loạn để bỏ trốn!” Lý Bối Ni nói: “Tên bắt cóc này… đúng là cẩn thận thật! Mọi người nói xem có khi nào người giúp Phùng Khoát vượt ngục cũng chính là cô ta không?”
Câu nói này khiến mọi người lại càng tò mò hơn, không biết rốt cuộc cô gái này là ai!?
“Có rồi, có rồi!” Ngay lúc này, Tiểu Bạch vẫn ngồi dựa vào tường bỗng đứng bật dậy, cất tiếng: “Tổ trưởng, tôi vừa tìm thấy hình ảnh chính diện của chiếc xe này trong một camera gắn trên đường lớn bên ngoài trường học! Mọi người mau nhìn xem…”
Khi hình ảnh ấy được chiếu lên màn hình lớn, mọi người mới nhìn rõ người ngồi trên ghế lái của chiếc xe Nissan màu trắng này chính là cô gái đeo khăn hình hoa hướng dương kia.
Bởi vì chiếc khăn này rất bắt mắt cho nên mọi người gần như chỉ liếc qua một cái là có thể nhận ra. Tuy nhiên, không ai ngờ rằng cô ta lại đeo một cái kính râm rất lớn, chưa kể tấm kính chắn gió trước xe làm ảnh hưởng tầm nhìn, cho nên mọi người không có cách nào nhìn rõ tướng mạo cô ta!
Họ chỉ biết rằng cách ăn mặc và trang điểm của cô nàng này rất tươi tắn trẻ trung, chắc hẳn là một cô gái còn trẻ!
“Tiểu Bạch, tiếp tục tra xét video!” Triệu Ngọc ra lệnh: “Xem có thể tìm ra hướng di chuyển của chiếc xe này hay không?”
“Vâng!” Tiểu Bạch đáp một tiếng vang dội rồi lại tiếp tục công việc.
Kết quả, sau khi cậu ta quay về bàn của mình lần nữa thì tiết tấu điều tra bỗng nhiên chậm lại. Trong cả một khoảng thời gian sau đó, các cảnh sát không tìm được thêm manh mối nào nữa.
Tuy rằng người phụ nữ bắt cóc và cả chiếc xe khả nghi đều đã xuất hiện, nhưng muốn tìm ra hành tung cụ thể của cô ta thì lại không dễ dàng đến vậy.
Chậc chậc…
Triệu Ngọc vắt óc trầm tư suy nghĩ, dần dần, hắn lại bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng khác.
Nếu như… Nếu như vụ bắt cóc con gái Lan Thư Bình hoàn toàn không liên quan gì tới Phùng Khoát thì sao?
“Thấy rồi!” Trương Cảnh Phong chồm tới trước màn hình, nói: “Dưới tay cô gái có một mảnh màu trắng, chắc hẳn chiếc xe ấy màu trắng!”
“Wow! Thật không ngờ bọn bắt cóc lại hành động trắng trợn như vậy, công khai lái xe đưa người đi! Đúng là không2ngờ nổi mà!” Lương Hoan đã gọi điện thoại cho Trương Diệu Huy xong, bây giờ thấy bên này có phát hiện mới bèn vội vàng tham gia thảo luận: “Vậy thì chúng ta phải mau chóng tìm ra chiếc xe màu trắng này trong các đoạn video thôi!”
“Chiều cao8của cửa xe…” Triệu Ngọc dùng tay ước lượng một chút: “Chiếc xe này không phải SUV mà chỉ là một chiếc xe con bình thường! Nhìn hình dạng lồi lõm của cái bóng thì hẳn là một chiếc xe bốn chỗ có cốp!”
“Được! Một chiếc xe bốn chỗ màu9trắng…” Mấy người Đại Phi lại bắt đầu tra tìm trong các đoạn băng ghi hình ở gần hiện trường, cố gắng tìm ra chiếc xe này.
Trong khi các cảnh sát điều tra đều đang bận rộn căng thẳng, Triệu Ngọc lại ngây ngẩn nhìn bóng lưng cô gái trên2màn hình.
Vì sao… lại là một cô gái?
Cô gái này… là ai?
Ối?
Bỗng nhiên, những dòng tư duy của Triệu Ngọc tập trung hết vào một ý nghĩ. Có điều, ý nghĩ này lại mang đến cho hắn cảm giác bất ngờ và kỳ lạ hiếm thấy!
“Anh Trương…” Triệu Ngọc nhìn2chằm chằm vào màn hình, lên tiếng: “Hôm nay lúc tôi đến nhà Phùng Khoát điều tra, thấy trong nhà hắn có một nữ giúp việc. Anh có thể… giúp tôi điều tra thân phận của người này không?”
“Ừm… chuyện này…” Trương Cảnh Phong cảm thấy hơi khó: “Cậu biết tên không? Số thẻ căn cước hay số điện thoại cũng được!”
“Ừ thôi! Để tôi tự làm!” Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc lập tức lấy điện thoại ra gọi cho một cảnh sát điều tra ở phân cục Mạt Dương. Người này chính là một trong những nhân viên phụ trách nằm vùng ngay tại nhà Phùng Khoát.
Sau khi Triệu Ngọc nói rõ ý định của mình, cậu cảnh sát kia liền đáp lại ngay: “Chuyện này đơn giản mà, trước khi tới đây chúng tôi đã điều tra tất cả những người trong nhà Phùng Khoát rồi! Cô giúp việc kia… hồ sơ lý lịch rất trong sạch, chắc là không có quan hệ gì với Phùng Khoát đâu! Nhưng nếu anh cần tư liệu của cô ta thì tôi sẽ gửi cho anh ngay!”
Hắn vừa mới cúp điện thoại không bao lâu, thông tin về cô giúp việc của nhà Phùng Khoát đã gửi vào di động của hắn.
Trương Cảnh Phong cũng không biết Triệu Ngọc gọi điện thoại cho ai, chỉ biết là hắn vừa mới gọi một cuộc là đã giải quyết được vấn đề. Điều này khiến cho anh ta vừa kinh ngạc vừa phục sát đất.
Triệu Ngọc cũng không rảnh mà khoe khoang với anh ta, hắn vội vàng mở bức ảnh chụp cô giúp việc cho Trương Cảnh Phong xem: “Đây này, chuyên gia tìm người, anh thử so sánh thân hình dáng dấp của người giúp việc này với cô gái trên màn hình, xem có giống nhau không?”
“Cái gì? Không thể nào?” Trương Cảnh Phong sửng sốt, vội vàng nói: “Tiểu Triệu à, cậu… Không lẽ cậu nghi ngờ người giúp việc nhà Phùng Khoát chính là kẻ bắt cóc? Chuyện này… hình như hơi thái quá rồi đấy?”
Trong lúc đang nói chuyện, Triệu Ngọc cũng tự mình quan sát cẩn thận.
Người giúp việc nhà Phùng Khoát năm nay 47 tuổi, lý lịch cho thấy trước kia bà ta từng làm hộ lý, rất có kinh nghiệm trong việc chăm sóc bệnh nhân không thể tự lo liệu cho mình.
Cũng chính vì điểm này mà sau khi Phùng Lâm bị bệnh, Tiêu Quốc Phong mới trả lương cao, mời bà ta về làm.
Chỉ có điều, người này không những có tướng mạo xấu xí, mà trang phục cũng rất xuề xòa. Ngoại hình của bà ta khác hẳn người phụ nữ đeo khăn hoa hướng dương, có thể nói là một trời một vực.
Hơn nữa, khi nhìn đến dáng người thì sự khác biệt ấy lại càng lớn hơn. Thân hình của người giúp việc 47 tuổi rất to béo, cô gái trong màn ảnh lại cao gầy thon thả, căn bản không thể là cùng một người!
“Haizz!”
Kết quả này khiến Triệu Ngọc thở dài thườn thượt, xem ra mình lại nghĩ sai hướng nữa rồi.
“Chậc chậc…” Lý Bối Ni cau mày nói: “Em thực sự nghĩ không ra rốt cuộc cô gái này đã dùng cách nào mà được cô bé tin tưởng đến vậy? Trong báo cáo có nói, tuy con gái Lan Thư Bình mới chỉ có chín tuổi nhưng tính cảnh giác lại rất cao, không bao giờ tiếp xúc với người xa lạ! Chính vì vậy, phụ huynh mới yên tâm để cô bé tự đi học mỗi ngày!”
“Cho nên…” Lương Hoan tiếp lời: “Vẫn là câu nói kia, bọn bắt cóc nhất định phải là người quen của cô bé! Cô bé không có cảnh giác với cô ta!”
“Nếu vậy…” Trương Cảnh Phong lên tiếng: “Tôi sẽ đi điều tra chi tiết danh sách bạn bè người thân hoặc đồng nghiệp của Lan Thư Bình, xem ai có một chiếc khăn lụa như vậy?”
“Cả thầy cô giáo trong trường nữa!” Triệu Ngọc dặn dò: “Từ trường năng khiếu cho đến trường học chính của cô bé, chúng ta cũng phải điều tra hết các thầy cô giáo đã từng tiếp xúc với cô bé!”
“Được!”
Trương Cảnh Phong vừa mới rời đi để tìm manh mối, điện thoại di động của Triệu Ngọc lại vang lên.
Cuộc gọi này là của Trương Diệu Huy, anh ta nói với Triệu Ngọc rằng anh ta đã hỏi vợ và người thân của Lan Thư Bình, nhưng không một ai biết lai lịch của chiếc khăn hoa hướng dương cả, cũng không biết người phụ nữ nào lái chiếc xe trắng kia.
Triệu Ngọc bèn dặn anh ta rằng, phải bảo những người thân đó nghe ngóng xung quanh một chút, nếu có tin gì thì lập tức báo cáo cho hắn.
Sau khi gác máy, Triệu Ngọc còn chưa kịp lấy hơi, bên phía Đại Phi đã có tiến triển.
“Tổ trưởng, bọn tôi đã xem lại một lần nữa, cảm thấy đúng là quá trùng hợp!” Đại Phi hưng phấn nói: “Có rất nhiều phụ huynh đến đưa đón con, nhưng cho đến buổi trưa cũng chỉ có hai chiếc xe trắng tiến vào góc chết của camera! Cậu nhìn xem, trong đó có chiếc SUV hiệu Mercedes này hẳn là có thể loại bỏ, còn chiếc kia vừa vào góc chết chưa được bao lâu là đã lái đi ngay!”
“Cho nên rất có khả năng chính là chiếc này…”
Nói xong, Đại Phi chiếu bức ảnh cắt ra từ video lên màn hình, trên đó nhanh chóng xuất hiện hình ảnh một chiếc ô tô màu trắng.
“Nissan.” Đại Phi tiếp tục: “Nhưng không có biển số, chắc là xe mới!”
Triệu Ngọc quan sát cẩn thận, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra vấn đề. Hắn vội vàng nói: “Chiếc xe này không có biển số, còn là xe mới, nhưng kính xe của nó lại được dán rất kín, toàn bộ đều là kính ngăn sáng, ở bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình trong xe!”
“Chính xác!” Lương Hoan phụ họa: “Không cần nói nữa, chắc chắn là chiếc xe này rồi!”
“Vậy còn ngồi đây nói nhảm làm gì nữa anh Lương?” Triệu Ngọc vội vàng quát lên: “Đây là Nissan Sylphy, còn không mau tới cửa hàng 4S kiểm tra đi? Xem có bao nhiêu chiếc mới bán ra chưa có biển?”
“À…” Lương Hoan không theo kịp tiết tấu của Triệu Ngọc, hai giây sau mới gật đầu nhận chỉ thị rồi chạy đi truy tìm.
“Tổ trưởng.” Đại Phi nói: “Chiếc xe này tới đó vào khoảng 7 giờ 35 phút sáng, khi ấy trường năng khiếu còn chưa mở cửa! Chắc người này đã chờ ở góc chết của camera trong một thời gian rất dài! Thế nhưng, lúc xe lái đi thì lại đúng vào giờ cao điểm của trường, người và xe đều đông nhất!”
“Đây gọi là nhân lúc hỗn loạn để bỏ trốn!” Lý Bối Ni nói: “Tên bắt cóc này… đúng là cẩn thận thật! Mọi người nói xem có khi nào người giúp Phùng Khoát vượt ngục cũng chính là cô ta không?”
Câu nói này khiến mọi người lại càng tò mò hơn, không biết rốt cuộc cô gái này là ai!?
“Có rồi, có rồi!” Ngay lúc này, Tiểu Bạch vẫn ngồi dựa vào tường bỗng đứng bật dậy, cất tiếng: “Tổ trưởng, tôi vừa tìm thấy hình ảnh chính diện của chiếc xe này trong một camera gắn trên đường lớn bên ngoài trường học! Mọi người mau nhìn xem…”
Khi hình ảnh ấy được chiếu lên màn hình lớn, mọi người mới nhìn rõ người ngồi trên ghế lái của chiếc xe Nissan màu trắng này chính là cô gái đeo khăn hình hoa hướng dương kia.
Bởi vì chiếc khăn này rất bắt mắt cho nên mọi người gần như chỉ liếc qua một cái là có thể nhận ra. Tuy nhiên, không ai ngờ rằng cô ta lại đeo một cái kính râm rất lớn, chưa kể tấm kính chắn gió trước xe làm ảnh hưởng tầm nhìn, cho nên mọi người không có cách nào nhìn rõ tướng mạo cô ta!
Họ chỉ biết rằng cách ăn mặc và trang điểm của cô nàng này rất tươi tắn trẻ trung, chắc hẳn là một cô gái còn trẻ!
“Tiểu Bạch, tiếp tục tra xét video!” Triệu Ngọc ra lệnh: “Xem có thể tìm ra hướng di chuyển của chiếc xe này hay không?”
“Vâng!” Tiểu Bạch đáp một tiếng vang dội rồi lại tiếp tục công việc.
Kết quả, sau khi cậu ta quay về bàn của mình lần nữa thì tiết tấu điều tra bỗng nhiên chậm lại. Trong cả một khoảng thời gian sau đó, các cảnh sát không tìm được thêm manh mối nào nữa.
Tuy rằng người phụ nữ bắt cóc và cả chiếc xe khả nghi đều đã xuất hiện, nhưng muốn tìm ra hành tung cụ thể của cô ta thì lại không dễ dàng đến vậy.
Chậc chậc…
Triệu Ngọc vắt óc trầm tư suy nghĩ, dần dần, hắn lại bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng khác.
Nếu như… Nếu như vụ bắt cóc con gái Lan Thư Bình hoàn toàn không liên quan gì tới Phùng Khoát thì sao?
Bình luận facebook