Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-470.html
Chương 470: Có thật là bà ấy không?
Bởi vì ban nãy hai người đều rất chú ý đến chiếc khăn lụa, nên khi tấm ảnh này hiện ra, cả hai đều không tự chủ được mà nhỏ giọng thốt lên.
Trong ảnh, Phùng Lâm cũng thắt một chiếc khăn lụa thật dài. Mặc dù khăn lụa không có hình hoa hướng dương gì cả, nhưng2phương pháp thắt lại giống hệt với cô gái trong đoạn băng!
Thoáng chốc, Triệu Ngọc cảm giác toàn thân mình nổi đầy da gà.
Ông trời ơi!
Chẳng lẽ... cô gái trong đoạn băng… chính là... là Phùng Lâm!?
Lý Bối Ni nhìn Triệu Ngọc, sau đó phóng to tấm ảnh lên rồi so sánh với tấm ảnh ban đầu.8Kết quả, khi đặt hai tấm ảnh song song, cả Triệu Ngọc và Lý Bối Ni đều giật bắn người.
Giống!
Thật sự là... quá giống!
Dáng người, thần thái, động tác, tất cả đều của cùng một người!
“Nhưng mà...” Triệu Ngọc cau mày nói: “Thế còn chuyện xuất huyết não thì sao? Tôi tận mắt nhìn thấy Phùng Lâm9không thể tự chăm sóc bản thân! Với lại, tuổi tác cũng không phù hợp cho lắm? Phùng Lâm mà tôi thấy là một cụ bà ngồi trên xe lăn!”
“Đàn anh đợi em một lát, để em sắp xếp lại đầu óc đã...” Lý Bối Ni đung đưa hai tay, nói: “Nếu như... nếu như… Phùng Lâm2còn có con gái thì sao? Có thể là em gái hoặc chị gái Phùng Khoát chẳng hạn, liệu có ai như thế không?”
“Không thể nào? Nếu Phùng Lâm có con gái, làm sao mà giấu được?” Triệu Ngọc vừa lắc đầu vừa hướng về phía trước, gào lên: “Này, anh Trương, Trương Cảnh Phong, mau tới2đây!”
“Hử? Cái gì?” Trương Cảnh Phong đang mơ màng bỗng nhiên bị Triệu Ngọc đánh thức, thậm chí còn chưa thể phân biệt được nam bắc. Mất một lúc thật lâu, anh ta mới lảo đảo đi tới chỗ bọn họ.
Kết quả, sau khi anh ta nghe xong những suy đoán của Lý Bối Ni và Triệu Ngọc thì lập tức tỉnh táo lại, vội vỗ ngực cam đoan: “Được! Được! Đây là nghề của tôi, cứ giao cho tôi! Để tôi đi tra xét sổ khám chữa bệnh và hồ sơ bệnh án của Phùng Lâm, nếu bà ấy giả bệnh, tuyệt đối không thoát khỏi đôi mắt thần của tôi!”
Dứt lời, Trương Cảnh Phong lại lảo đảo chạy về chỗ ngồi, bắt đầu công cuộc điều tra.
Tiếng nói chuyện ầm ĩ khiến các cảnh sát điều tra khác cũng tỉnh lại. Sau khi biết được tình huống, bọn họ đều kinh ngạc chạy đến vây quanh hai người kia.
“Đàn anh!” Lý Bối Ni chỉ vào cô gái trong đoạn băng: “Anh cho rằng mọi chuyện đều do Phùng Lâm làm hả? Bà ta đang giả bệnh?”
“Giả bệnh hay không thì tôi không dám khẳng định, nhưng...” Triệu Ngọc khẳng định: “Nếu trên thế giới này có một người hi vọng Phùng Khoát có thể rửa sạch nỗi oan, vậy người này không phải là chính bản thân Phùng Khoát!”
“Mà là... Phùng Lâm?” Các cảnh sát điều tra đều mở to mắt nhìn.
“Đúng! Phùng Lâm rất thương con trai, vì muốn rửa sạch nỗi oan cho con mình nên bà ấy đã gây ra một chuyện lớn như thế!” Triệu Ngọc nói: “Tất cả đều là kế hoạch tỉ mỉ của bà ấy!”
“Nhưng mà... nói thì dễ mà làm thì khó?” Lý Bối Ni phản bác: “Đã vượt ngục lại còn bắt cóc, mua xe, tìm hiểu địa hình, lừa gạt bé gái... Em cảm thấy bà ta không thể làm những chuyện này một mình! Có lẽ còn có đồng bọn!”
“Đúng vậy!” Tiểu Bạch nói: “Cô gái trên ô tô thoạt nhìn còn rất trẻ, mà Phùng Lâm đã gần sáu mươi, có khả năng sao?”
“… Đâu biết được!” Lúc này, Lương Hoan bỗng nhiên lên tiếng: “Các cô các cậu còn trẻ nên không biết, nhưng tôi đã từng xem cô Phùng Lâm diễn kịch. Bà ấy xuất thân là sinh viên học viện nghệ thuật chính quy, kỹ năng diễn xuất rất lợi hại. Hơn nữa, lúc đó truyền thông có đưa tin, nói trí thông minh của Phùng Lâm rất cao, giống như “Xì-tôn” của Hollywood!”
“Cái gì mà Xì-tôn?” Lý Bối Ni bĩu môi: “Là Sharon Stone! Em biết bà ấy là nữ diễn viên có IQ cao nhất trong lịch sử, ngang ngửa với Einstein!”
“Đúng! Chính là Stone đó đó!” Lương Hoan vỗ tay, nói: “Cô Phùng Lâm có khả năng làm được điều này. Trước kia bà ấy từng đóng rất nhiều bộ phim, biến mình thành một cô gái trẻ trung còn không dễ như ăn bữa sáng sao?”
Nghe Lương Hoan nói, tất cả các cảnh sát điều tra đều im lặng, bắt đầu nghiêm túc xem xét khả năng không tưởng này.
“Đã tra ra được rồi, tra ra được rồi!” Trong bầu không khí yên tĩnh ấy, giọng nói của Trương Cảnh Phong chợt vang lên: “Chính là xuất huyết não! Trong hồ sơ chẩn đoán của khoa Thần kinh tại bệnh viện Trung ương có ghi: Phùng Lâm bị tê liệt toàn thân do xuất huyết não, rối loạn khả năng ngôn ngữ... Thứ này không thể làm giả được! Cho nên, cô gái trong đoạn băng không thể nào là Phùng Lâm!”
“Cũng chưa chắc!” Lương Hoan nói: “Xuất huyết não không phải bệnh nan y. Nếu được điều trị đúng cách, bà ấy sẽ phục hồi! Có khi nào bà ấy đã khỏe rồi không? Nếu là như vậy, đây không phải là điều kiện tốt để tạo ra một tội ác hoàn mỹ sao? Ai còn có thể nghi ngờ bà ấy chứ?”
“Anh Lương, những gì tôi và anh nói cũng chỉ là nói suông thôi!” Trương Cảnh Phong nhìn đồng hồ: “Như vậy đi, trời cũng sắp sáng rồi, đợi lát nữa tôi đi gặp bác sĩ điều trị của Phùng Lâm hỏi một chút, khi đó mọi việc sẽ rõ ràng thôi! Tôi có quan hệ với cơ quan chữa bệnh nhiều năm như vậy, nếu bà ấy thật sự đã khỏe, nhất định không gạt được tôi đâu!”
“Chờ một lát...” Lúc này, Lý Bối Ni bỗng nhiên tặc lưỡi: “Mọi người nghe em nói một chút đã! Thật ra... nếu chúng ta đứng từ góc độ của một bệnh nhân mà nhìn vấn đề, vậy thì… chúng ta sẽ không hoài nghi Phùng Lâm!”
“Vì sao?”
“Ừm, chúng ta cứ so sánh thử xem!” Lý Bối Ni bĩu môi nói: “Bây giờ anh phải giả vờ làm một bệnh nhân không thể tự lo cho mình, sau đó còn phải thừa dịp người ta không chú ý liền chạy trốn ra ngoài, rồi còn cải trang nữa! Mọi người ngẫm lại xem… có khả năng này sao?”
“Anh không thể tự chăm sóc bản thân thì bên cạnh đâu có lúc nào là không có người? Vậy sao anh trốn ra ngoài được? Không phải chân anh vừa nhấc lên là sẽ bị người ta phát hiện ngay lập tức sao?”
Ồ...
Nghe Lý Bối Ni nói như vậy, rốt cuộc mọi người cũng nghĩ thông, tất cả đều bừng tỉnh.
Triệu Ngọc cũng không thể không gật đầu. Quả thật nếu đứng từ góc độ mà Lý Bối Ni nói để xem xét vấn đề, đúng là rất hợp lý! Vậy thì… có phải nên gạch bỏ Phùng Lâm ra khỏi danh sách nghi phạm bắt cóc không?
Nhưng mà...
Triệu Ngọc cau mày, cố gắng suy nghĩ. Vậy còn… chiếc khăn lụa nên giải thích như thế nào?
Không biết tại sao, từ đầu đến cuối Triệu Ngọc cũng không muốn từ bỏ hướng suy nghĩ này. Hắn luôn có cảm giác dường như bên trong có manh mối quan trọng nào đó mà hắn không nghĩ đến.
Rốt cuộc… là cái gì đây?
Chẳng lẽ... giống như Lý Bối Ni đã nói, giữa Phùng Lâm và Phùng Khoát vẫn tồn tại một nhân vật quan trọng khác? Phùng Lâm còn có con riêng?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại đi đến trước tấm bảng trắng lần nữa, cẩn thận quan sát. Trong đầu hắn không ngừng liệt kê rồi loại bỏ những manh mối và nhân vật, muốn tìm ra một phương hướng từ trong đống hỗn loạn này.
Lúc này, các cảnh sát điều tra vẫn đang túm tụm bàn tán về chủ đề Phùng Lâm. Mã đến khi rạng sáng, người nào người nấy mới bắt đầu quay về lo việc của mình.
Trương Cảnh Phong cầm áo khoác bước đến trước mặt Triệu Ngọc: “Tiểu Triệu, vậy tôi có cần đến bệnh viện không?”
“Đến chứ!” Triệu Ngọc ngừng suy nghĩ, nói: “Coi như là để mua sự yên tâm đi! À đúng rồi...” Triệu Ngọc tiếp tục: “Trước khi anh đi thì ghé qua phòng Điều tra mất tích, nhờ chuyên gia bên đó so sánh nghi phạm trong đoạn băng với Phùng Lâm!”
“Được, nghe theo cậu hết!” Nói xong, Trương Cảnh Phong dùng điện thoại chụp lại tấm ảnh rồi rời khỏi văn phòng.
Sau khi anh ta đi rồi, đám người Lưu Học Sơn lần lượt đến nhận ca. Các cảnh sát điều tra, người thì về nhà nghỉ ngơi, người thì rửa mặt tiếp tục công việc, có người thì đi mua đồ ăn sáng.
Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, cũng đã đến thời gian diễn ra phó bản Kỳ Ngộ. Thế là hắn đi rửa mặt rồi đến phòng Thông tin công cộng để chờ.
Bởi vì ban nãy hai người đều rất chú ý đến chiếc khăn lụa, nên khi tấm ảnh này hiện ra, cả hai đều không tự chủ được mà nhỏ giọng thốt lên.
Trong ảnh, Phùng Lâm cũng thắt một chiếc khăn lụa thật dài. Mặc dù khăn lụa không có hình hoa hướng dương gì cả, nhưng2phương pháp thắt lại giống hệt với cô gái trong đoạn băng!
Thoáng chốc, Triệu Ngọc cảm giác toàn thân mình nổi đầy da gà.
Ông trời ơi!
Chẳng lẽ... cô gái trong đoạn băng… chính là... là Phùng Lâm!?
Lý Bối Ni nhìn Triệu Ngọc, sau đó phóng to tấm ảnh lên rồi so sánh với tấm ảnh ban đầu.8Kết quả, khi đặt hai tấm ảnh song song, cả Triệu Ngọc và Lý Bối Ni đều giật bắn người.
Giống!
Thật sự là... quá giống!
Dáng người, thần thái, động tác, tất cả đều của cùng một người!
“Nhưng mà...” Triệu Ngọc cau mày nói: “Thế còn chuyện xuất huyết não thì sao? Tôi tận mắt nhìn thấy Phùng Lâm9không thể tự chăm sóc bản thân! Với lại, tuổi tác cũng không phù hợp cho lắm? Phùng Lâm mà tôi thấy là một cụ bà ngồi trên xe lăn!”
“Đàn anh đợi em một lát, để em sắp xếp lại đầu óc đã...” Lý Bối Ni đung đưa hai tay, nói: “Nếu như... nếu như… Phùng Lâm2còn có con gái thì sao? Có thể là em gái hoặc chị gái Phùng Khoát chẳng hạn, liệu có ai như thế không?”
“Không thể nào? Nếu Phùng Lâm có con gái, làm sao mà giấu được?” Triệu Ngọc vừa lắc đầu vừa hướng về phía trước, gào lên: “Này, anh Trương, Trương Cảnh Phong, mau tới2đây!”
“Hử? Cái gì?” Trương Cảnh Phong đang mơ màng bỗng nhiên bị Triệu Ngọc đánh thức, thậm chí còn chưa thể phân biệt được nam bắc. Mất một lúc thật lâu, anh ta mới lảo đảo đi tới chỗ bọn họ.
Kết quả, sau khi anh ta nghe xong những suy đoán của Lý Bối Ni và Triệu Ngọc thì lập tức tỉnh táo lại, vội vỗ ngực cam đoan: “Được! Được! Đây là nghề của tôi, cứ giao cho tôi! Để tôi đi tra xét sổ khám chữa bệnh và hồ sơ bệnh án của Phùng Lâm, nếu bà ấy giả bệnh, tuyệt đối không thoát khỏi đôi mắt thần của tôi!”
Dứt lời, Trương Cảnh Phong lại lảo đảo chạy về chỗ ngồi, bắt đầu công cuộc điều tra.
Tiếng nói chuyện ầm ĩ khiến các cảnh sát điều tra khác cũng tỉnh lại. Sau khi biết được tình huống, bọn họ đều kinh ngạc chạy đến vây quanh hai người kia.
“Đàn anh!” Lý Bối Ni chỉ vào cô gái trong đoạn băng: “Anh cho rằng mọi chuyện đều do Phùng Lâm làm hả? Bà ta đang giả bệnh?”
“Giả bệnh hay không thì tôi không dám khẳng định, nhưng...” Triệu Ngọc khẳng định: “Nếu trên thế giới này có một người hi vọng Phùng Khoát có thể rửa sạch nỗi oan, vậy người này không phải là chính bản thân Phùng Khoát!”
“Mà là... Phùng Lâm?” Các cảnh sát điều tra đều mở to mắt nhìn.
“Đúng! Phùng Lâm rất thương con trai, vì muốn rửa sạch nỗi oan cho con mình nên bà ấy đã gây ra một chuyện lớn như thế!” Triệu Ngọc nói: “Tất cả đều là kế hoạch tỉ mỉ của bà ấy!”
“Nhưng mà... nói thì dễ mà làm thì khó?” Lý Bối Ni phản bác: “Đã vượt ngục lại còn bắt cóc, mua xe, tìm hiểu địa hình, lừa gạt bé gái... Em cảm thấy bà ta không thể làm những chuyện này một mình! Có lẽ còn có đồng bọn!”
“Đúng vậy!” Tiểu Bạch nói: “Cô gái trên ô tô thoạt nhìn còn rất trẻ, mà Phùng Lâm đã gần sáu mươi, có khả năng sao?”
“… Đâu biết được!” Lúc này, Lương Hoan bỗng nhiên lên tiếng: “Các cô các cậu còn trẻ nên không biết, nhưng tôi đã từng xem cô Phùng Lâm diễn kịch. Bà ấy xuất thân là sinh viên học viện nghệ thuật chính quy, kỹ năng diễn xuất rất lợi hại. Hơn nữa, lúc đó truyền thông có đưa tin, nói trí thông minh của Phùng Lâm rất cao, giống như “Xì-tôn” của Hollywood!”
“Cái gì mà Xì-tôn?” Lý Bối Ni bĩu môi: “Là Sharon Stone! Em biết bà ấy là nữ diễn viên có IQ cao nhất trong lịch sử, ngang ngửa với Einstein!”
“Đúng! Chính là Stone đó đó!” Lương Hoan vỗ tay, nói: “Cô Phùng Lâm có khả năng làm được điều này. Trước kia bà ấy từng đóng rất nhiều bộ phim, biến mình thành một cô gái trẻ trung còn không dễ như ăn bữa sáng sao?”
Nghe Lương Hoan nói, tất cả các cảnh sát điều tra đều im lặng, bắt đầu nghiêm túc xem xét khả năng không tưởng này.
“Đã tra ra được rồi, tra ra được rồi!” Trong bầu không khí yên tĩnh ấy, giọng nói của Trương Cảnh Phong chợt vang lên: “Chính là xuất huyết não! Trong hồ sơ chẩn đoán của khoa Thần kinh tại bệnh viện Trung ương có ghi: Phùng Lâm bị tê liệt toàn thân do xuất huyết não, rối loạn khả năng ngôn ngữ... Thứ này không thể làm giả được! Cho nên, cô gái trong đoạn băng không thể nào là Phùng Lâm!”
“Cũng chưa chắc!” Lương Hoan nói: “Xuất huyết não không phải bệnh nan y. Nếu được điều trị đúng cách, bà ấy sẽ phục hồi! Có khi nào bà ấy đã khỏe rồi không? Nếu là như vậy, đây không phải là điều kiện tốt để tạo ra một tội ác hoàn mỹ sao? Ai còn có thể nghi ngờ bà ấy chứ?”
“Anh Lương, những gì tôi và anh nói cũng chỉ là nói suông thôi!” Trương Cảnh Phong nhìn đồng hồ: “Như vậy đi, trời cũng sắp sáng rồi, đợi lát nữa tôi đi gặp bác sĩ điều trị của Phùng Lâm hỏi một chút, khi đó mọi việc sẽ rõ ràng thôi! Tôi có quan hệ với cơ quan chữa bệnh nhiều năm như vậy, nếu bà ấy thật sự đã khỏe, nhất định không gạt được tôi đâu!”
“Chờ một lát...” Lúc này, Lý Bối Ni bỗng nhiên tặc lưỡi: “Mọi người nghe em nói một chút đã! Thật ra... nếu chúng ta đứng từ góc độ của một bệnh nhân mà nhìn vấn đề, vậy thì… chúng ta sẽ không hoài nghi Phùng Lâm!”
“Vì sao?”
“Ừm, chúng ta cứ so sánh thử xem!” Lý Bối Ni bĩu môi nói: “Bây giờ anh phải giả vờ làm một bệnh nhân không thể tự lo cho mình, sau đó còn phải thừa dịp người ta không chú ý liền chạy trốn ra ngoài, rồi còn cải trang nữa! Mọi người ngẫm lại xem… có khả năng này sao?”
“Anh không thể tự chăm sóc bản thân thì bên cạnh đâu có lúc nào là không có người? Vậy sao anh trốn ra ngoài được? Không phải chân anh vừa nhấc lên là sẽ bị người ta phát hiện ngay lập tức sao?”
Ồ...
Nghe Lý Bối Ni nói như vậy, rốt cuộc mọi người cũng nghĩ thông, tất cả đều bừng tỉnh.
Triệu Ngọc cũng không thể không gật đầu. Quả thật nếu đứng từ góc độ mà Lý Bối Ni nói để xem xét vấn đề, đúng là rất hợp lý! Vậy thì… có phải nên gạch bỏ Phùng Lâm ra khỏi danh sách nghi phạm bắt cóc không?
Nhưng mà...
Triệu Ngọc cau mày, cố gắng suy nghĩ. Vậy còn… chiếc khăn lụa nên giải thích như thế nào?
Không biết tại sao, từ đầu đến cuối Triệu Ngọc cũng không muốn từ bỏ hướng suy nghĩ này. Hắn luôn có cảm giác dường như bên trong có manh mối quan trọng nào đó mà hắn không nghĩ đến.
Rốt cuộc… là cái gì đây?
Chẳng lẽ... giống như Lý Bối Ni đã nói, giữa Phùng Lâm và Phùng Khoát vẫn tồn tại một nhân vật quan trọng khác? Phùng Lâm còn có con riêng?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại đi đến trước tấm bảng trắng lần nữa, cẩn thận quan sát. Trong đầu hắn không ngừng liệt kê rồi loại bỏ những manh mối và nhân vật, muốn tìm ra một phương hướng từ trong đống hỗn loạn này.
Lúc này, các cảnh sát điều tra vẫn đang túm tụm bàn tán về chủ đề Phùng Lâm. Mã đến khi rạng sáng, người nào người nấy mới bắt đầu quay về lo việc của mình.
Trương Cảnh Phong cầm áo khoác bước đến trước mặt Triệu Ngọc: “Tiểu Triệu, vậy tôi có cần đến bệnh viện không?”
“Đến chứ!” Triệu Ngọc ngừng suy nghĩ, nói: “Coi như là để mua sự yên tâm đi! À đúng rồi...” Triệu Ngọc tiếp tục: “Trước khi anh đi thì ghé qua phòng Điều tra mất tích, nhờ chuyên gia bên đó so sánh nghi phạm trong đoạn băng với Phùng Lâm!”
“Được, nghe theo cậu hết!” Nói xong, Trương Cảnh Phong dùng điện thoại chụp lại tấm ảnh rồi rời khỏi văn phòng.
Sau khi anh ta đi rồi, đám người Lưu Học Sơn lần lượt đến nhận ca. Các cảnh sát điều tra, người thì về nhà nghỉ ngơi, người thì rửa mặt tiếp tục công việc, có người thì đi mua đồ ăn sáng.
Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, cũng đã đến thời gian diễn ra phó bản Kỳ Ngộ. Thế là hắn đi rửa mặt rồi đến phòng Thông tin công cộng để chờ.
Bình luận facebook