Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-525.html
Chương 525: Tội ác hoạt động
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Triệu Ngọc nghe được câu này liền vội vỗ vai Lý Thầm, Lý Thầm đã được Triệu Ngọc dặn là tùy cơ ứng biến nên ông ta nhanh chóng quay lại phòng bệnh, sau đó ông ta làm như kiểm tra lại nguồn gốc của phần công văn đó.
Vì Lý Thầm là người thân thiết với Trần Bỉnh Quang nhất, hơn nữa ông ta cũng từng tiếp xúc với việc ký kết di chúc của Trần Bỉnh Quang nên những người tại hiện trường, bao gồm cả Ngải Lỵ Lỵ, đều không nghi ngờ ông ta.
Lý Thầm cẩn thận xem một hồi lâu mới gật đầu với mọi người, ý bảo phần văn kiện này hợp lý và hợp pháp. Vì thế, mọi người không nghi ngờ thân phận của ba người đàn ông kia nữa.
Tiếp đó, người đàn ông2mặc âu phục ca rô lấy một phong bì văn kiện được đậy kín từ trong túi công văn có khóa mật mã ra và cho mọi người thấy rằng phong bì văn kiện này vẫn còn được đậy kín hoàn hảo.
Cùng lúc đó, một người đàn ông khác còn mở máy quay phim ra để bắt đầu ghi hình toàn bộ quá trình, nhìn qua vô cùng chuyên nghiệp.
Người đàn ông mặc âu phục ca rô thành thạo mở giấy niêm phong, thật cẩn thận lấy một phần văn kiện từ bên trong ra. Anh ta nhẹ nhàng mở văn kiện ra rồi mới cao giọng đọc trước mặt mọi người.
Trần Bỉnh Quang là một ông trùm trong ngành giày dép nên tất nhiên là di chúc của ông ta không tầm thường rồi. Trên di chúc có vài9đoạn giới thiệu tương quan, ví dụ như lý lịch sơ lược của Trần Bỉnh Quang, tình trạng của ông ta khi ký kết di chúc này, vân vân...
Anh ta đọc thật lâu mới đọc hết chúng.
Trần Bỉnh Quang tự mình công bố rằng ông ta là Chủ tịch tập đoàn Bạch Thế Lợi, vì tránh việc bản thân xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi mọi người tranh cãi tài sản nên ông ta mới lập di chúc sớm.
Trong di chúc còn nêu ra vài nhân chứng, vài đại luật sư có danh tiếng và hiệp hội luật sư ủy thác những công việc, vân vân...
Sau đó anh ta còn tóm tắt đơn giản về thông tin tài sản, ví dụ như có bao nhiêu căn nhà, quyền cổ phần, tiền gửi ngân hàng, vân vân...
Sau khi anh ta6đọc hết những thứ này mới rốt cuộc đi tới phần chính của di chúc, đó là tình trạng phân phối tài sản cụ thể.
Nhưng, việc phân phối tài sản mà người đàn ông mặc âu phục ca rô đọc lại làm cho mỗi một người ở đây kinh sợ, toàn bộ hiện trường đều kinh ngạc.
“Đối với phần tài sản, tôi xin xử lý như sau.” Người đàn ông mặc âu phục ca rô đọc: “Ngoại trừ trang viên số 53 đường Đông Sơn đưa cho vợ là Ngải Lỵ Lỵ và con gái là Trần Tư Tuệ, Trần Tư Kỳ thừa hưởng ra thì tôi xin đem toàn bộ tài sản quyên tặng cho cơ quan từ thiện xã hội!!!”
“Hả!?”
“Cái gì!?”
“Không thể nào!?”
Cả căn phòng đều kinh hãi khi nghe anh ta đọc tới đây, đặc biệt là0Ngải Lỵ Lỵ đang ngồi ở bên giường lắng nghe, cô ta đột nhiên nhảy dựng lên giống như bị sét đánh trúng vậy!
“Tôi tự thấy mình lấy từ xã hội quá nhiều nhưng cống hiến ra lại rất nhỏ, mỗi khi nghĩ đến điều này trong lòng tôi luôn cảm thấy thẹn, cho nên tôi đặc biệt lập ra di chúc này với mong muốn cống hiến cho xã hội một ít sức lực. Việc phân phối cụ thể các tài sản liên quan do hiệp hội luật sư Tần Sơn phụ trách, đại luật sư Hứa Thiên Miểu chủ trì...”
“Không... Không không không... Nói bậy!” Người đàn ông mặc âu phục ca rô còn chưa đọc xong thì Ngải Lỵ Lỵ đã nổi cơn thịnh nộ rồi, cô ta đi lên phía trước rống to: “Không thể nào!7Chồng tôi sẽ không lập di chúc không hợp lý như thế! Anh... Các anh... Lừa gạt!”
Trong lúc Ngải Lỵ Lỵ gào thét thì ba người đàn ông trước mặt đã đổ mồ hôi đầy trán.
“Không sai đâu!” Tổng giám đốc Lý Thầm lại đoạt lấy di chúc, ông ta vừa tỉ mỉ xem vừa gật đầu nói: “Chủ tịch Trần đúng là đã từng nói chuyện này với tôi, ông ấy nói sự nghiệp và gia đình làm cho tinh thần và thể xác của ông ấy uể oải, ông ấy chưa từng làm cái gì có ích cho xã hội nên ông ấy mới cố ý quyên tặng tài sản ra ngoài!”
Những thành viên hội đồng quản trị ở đây vốn đều mang thái độ hoài nghi, thế nhưng sau khi nghe Lý Thầm nói như thế thì bọn họ muốn không tin cũng không được.
“Không... Không thể nào...” Cả người Ngải Lỵ Lỵ đều suy sụp, cô ta chán nản khom người, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào... Ông ấy sẽ không vô tình như thế...”
“Đại luật sư Hứa Thiên Miểu đang trên đường trở về, nếu như các vị còn có dị nghị gì thì có thể gọi điện thoại hỏi ông ấy!” Người đàn ông mặc âu phục ca rô sửa lại cà vạt rồi nói với Ngải Lỵ Lỵ: “Hiện tại chúng tôi đã tuyên bố di chúc xong, chúng tôi sẽ lưu lại bản gốc để phòng ngừa xảy ra biến cố, bản photocopy sẽ đưa lại cho các vị!”
Anh ta nói xong liền muốn xoay người chạy.
“A! A...” Ai ngờ Ngải Lỵ Lỵ lại giống như phát điên vậy, cô ta nhào tới kéo rách âu phục của anh ta: “Không thể nào! Các người gạt tôi! Ông Trần... ông ấy sẽ không đối xử như thế với tôi! Không thể nào...”
Lý Thầm thấy thế vội kéo cô ta ra và bảo vệ người đàn ông mặc âu phục ca rô sau lưng mình.
“A...” Ngải Lỵ Lỵ rống lớn một tiếng rồi hét vào di thể của người chết trên giường bệnh như mắc bệnh tâm thần: “Trần Bỉnh Quang, ông không có lương tâm! Sao ông có thể đối xử với tôi như vậy!? Tại sao ông có thể làm thế? Oa...”
Ngải Lỵ Lỵ gào khóc, cả người cô ta run rẩy...
Người đàn ông mặc âu phục ca rô vẫy tay với đồng nghiệp của mình, ba người vội vội vàng vàng rời khỏi phòng bệnh.
Khi ba người đi tới cửa phòng bệnh thì đúng lúc đi ngang qua Triệu Ngọc, Triệu Ngọc lén lút giơ ngón tay cái với bọn họ rồi mới nói với Tiểu Trương và Tô Kim Muội: “Hai người chuẩn bị xong chưa? Tiếp theo đây tới phiên chúng ta lên sân khấu!”
Hai người gật đầu mạnh, tuy rằng trong mắt xuất hiện hưng phấn nhưng cơ thể lại khó nén run rẩy vì khẩn trương.
“Khí thế! Lát nữa nhất định phải chú ý tới khí thế! Đây là bước quan trọng nhất trong việc ra vẻ ngầu, biết không?” Triệu Ngọc lại dặn dò thêm một câu rồi mới đẩy cửa phòng bệnh ra, bước nhanh vào trong.
Khi hắn đi đến trước giường bệnh rồi mới dùng sức lấy chứng nhận cảnh sát của mình ra, sau đó dùng giọng như chuông lớn nói với Ngải Lỵ Lỵ rằng: “Ngải Lỵ Lỵ phải không? Chúng tôi là tổ trọng án của Nhữ Dương, bây giờ chúng tôi hoài nghi cô có liên quan đến hung thủ của một vụ án giết người, mời cô theo chúng tôi quay về đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra!”
Xôn xao...
Mọi người tại hiện trường ồ lên sau khi nghe hắn nói xong...
“Cái gì?” Ngải Lỵ Lỵ vẫn còn trong tình trạng kích động quá mức, cô ta nghe Triệu Ngọc nói xong liền xoay người hỏi lại: “Anh... Các anh muốn cái gì? Cái gì mà hung thủ giết người?”
“Đừng có giả bộ không hiểu!” Triệu Ngọc thẳng lưng, lạnh lùng nói: “Cô dùng mười triệu thuê Cận Siêu giết hại hai chị em họ Trần, sau đó cô còn hãm hại Trần Bỉnh Tiên nữa, cô còn muốn chối cãi à?”
Xôn xao...
Thành viên hội đồng quản trị ở đây đều bối rối, bọn họ hoàn toàn không biết rõ chuyện gì đang xảy ra trước mắt, thế nhưng thân thể Ngải Lỵ Lỵ lại khó nén căng thẳng, rõ ràng là cô ta cảm thấy hơi bất ngờ và khẩn trương.
“Anh... Các anh nói gì đó?” Ngải Lỵ Lỵ trợn to mắt nói: “Chẳng phải kẻ giết chết hai đứa con gái của tôi là Trần Bỉnh Tiên à? Là Trần Bỉnh Tiên hãm hại tôi đó, anh... Sao các anh có thể đổi trắng thay đen như thế chứ?”
“Hừ... Còn dám cãi nữa à?” Triệu Ngọc lắc đầu nói với Ngải Lỵ Lỵ: “Được! Nếu cô đã không chịu thừa nhận thì hãy để tôi nói lại từ đầu tới cuối về thủ đoạn tội ác của các người trước mặt mọi người ở đây! Không gạt cô làm chi, thật ra ban đầu tôi đã đi sai hướng, tôi cho rằng cô là boss lớn đứng sau lưng chuyện này! Có điều, bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi, kẻ thật sự bày ra kế hoạch hoàn mỹ này là gã ta!!!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Vì Lý Thầm là người thân thiết với Trần Bỉnh Quang nhất, hơn nữa ông ta cũng từng tiếp xúc với việc ký kết di chúc của Trần Bỉnh Quang nên những người tại hiện trường, bao gồm cả Ngải Lỵ Lỵ, đều không nghi ngờ ông ta.
Lý Thầm cẩn thận xem một hồi lâu mới gật đầu với mọi người, ý bảo phần văn kiện này hợp lý và hợp pháp. Vì thế, mọi người không nghi ngờ thân phận của ba người đàn ông kia nữa.
Tiếp đó, người đàn ông2mặc âu phục ca rô lấy một phong bì văn kiện được đậy kín từ trong túi công văn có khóa mật mã ra và cho mọi người thấy rằng phong bì văn kiện này vẫn còn được đậy kín hoàn hảo.
Cùng lúc đó, một người đàn ông khác còn mở máy quay phim ra để bắt đầu ghi hình toàn bộ quá trình, nhìn qua vô cùng chuyên nghiệp.
Người đàn ông mặc âu phục ca rô thành thạo mở giấy niêm phong, thật cẩn thận lấy một phần văn kiện từ bên trong ra. Anh ta nhẹ nhàng mở văn kiện ra rồi mới cao giọng đọc trước mặt mọi người.
Trần Bỉnh Quang là một ông trùm trong ngành giày dép nên tất nhiên là di chúc của ông ta không tầm thường rồi. Trên di chúc có vài9đoạn giới thiệu tương quan, ví dụ như lý lịch sơ lược của Trần Bỉnh Quang, tình trạng của ông ta khi ký kết di chúc này, vân vân...
Anh ta đọc thật lâu mới đọc hết chúng.
Trần Bỉnh Quang tự mình công bố rằng ông ta là Chủ tịch tập đoàn Bạch Thế Lợi, vì tránh việc bản thân xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi mọi người tranh cãi tài sản nên ông ta mới lập di chúc sớm.
Trong di chúc còn nêu ra vài nhân chứng, vài đại luật sư có danh tiếng và hiệp hội luật sư ủy thác những công việc, vân vân...
Sau đó anh ta còn tóm tắt đơn giản về thông tin tài sản, ví dụ như có bao nhiêu căn nhà, quyền cổ phần, tiền gửi ngân hàng, vân vân...
Sau khi anh ta6đọc hết những thứ này mới rốt cuộc đi tới phần chính của di chúc, đó là tình trạng phân phối tài sản cụ thể.
Nhưng, việc phân phối tài sản mà người đàn ông mặc âu phục ca rô đọc lại làm cho mỗi một người ở đây kinh sợ, toàn bộ hiện trường đều kinh ngạc.
“Đối với phần tài sản, tôi xin xử lý như sau.” Người đàn ông mặc âu phục ca rô đọc: “Ngoại trừ trang viên số 53 đường Đông Sơn đưa cho vợ là Ngải Lỵ Lỵ và con gái là Trần Tư Tuệ, Trần Tư Kỳ thừa hưởng ra thì tôi xin đem toàn bộ tài sản quyên tặng cho cơ quan từ thiện xã hội!!!”
“Hả!?”
“Cái gì!?”
“Không thể nào!?”
Cả căn phòng đều kinh hãi khi nghe anh ta đọc tới đây, đặc biệt là0Ngải Lỵ Lỵ đang ngồi ở bên giường lắng nghe, cô ta đột nhiên nhảy dựng lên giống như bị sét đánh trúng vậy!
“Tôi tự thấy mình lấy từ xã hội quá nhiều nhưng cống hiến ra lại rất nhỏ, mỗi khi nghĩ đến điều này trong lòng tôi luôn cảm thấy thẹn, cho nên tôi đặc biệt lập ra di chúc này với mong muốn cống hiến cho xã hội một ít sức lực. Việc phân phối cụ thể các tài sản liên quan do hiệp hội luật sư Tần Sơn phụ trách, đại luật sư Hứa Thiên Miểu chủ trì...”
“Không... Không không không... Nói bậy!” Người đàn ông mặc âu phục ca rô còn chưa đọc xong thì Ngải Lỵ Lỵ đã nổi cơn thịnh nộ rồi, cô ta đi lên phía trước rống to: “Không thể nào!7Chồng tôi sẽ không lập di chúc không hợp lý như thế! Anh... Các anh... Lừa gạt!”
Trong lúc Ngải Lỵ Lỵ gào thét thì ba người đàn ông trước mặt đã đổ mồ hôi đầy trán.
“Không sai đâu!” Tổng giám đốc Lý Thầm lại đoạt lấy di chúc, ông ta vừa tỉ mỉ xem vừa gật đầu nói: “Chủ tịch Trần đúng là đã từng nói chuyện này với tôi, ông ấy nói sự nghiệp và gia đình làm cho tinh thần và thể xác của ông ấy uể oải, ông ấy chưa từng làm cái gì có ích cho xã hội nên ông ấy mới cố ý quyên tặng tài sản ra ngoài!”
Những thành viên hội đồng quản trị ở đây vốn đều mang thái độ hoài nghi, thế nhưng sau khi nghe Lý Thầm nói như thế thì bọn họ muốn không tin cũng không được.
“Không... Không thể nào...” Cả người Ngải Lỵ Lỵ đều suy sụp, cô ta chán nản khom người, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào... Ông ấy sẽ không vô tình như thế...”
“Đại luật sư Hứa Thiên Miểu đang trên đường trở về, nếu như các vị còn có dị nghị gì thì có thể gọi điện thoại hỏi ông ấy!” Người đàn ông mặc âu phục ca rô sửa lại cà vạt rồi nói với Ngải Lỵ Lỵ: “Hiện tại chúng tôi đã tuyên bố di chúc xong, chúng tôi sẽ lưu lại bản gốc để phòng ngừa xảy ra biến cố, bản photocopy sẽ đưa lại cho các vị!”
Anh ta nói xong liền muốn xoay người chạy.
“A! A...” Ai ngờ Ngải Lỵ Lỵ lại giống như phát điên vậy, cô ta nhào tới kéo rách âu phục của anh ta: “Không thể nào! Các người gạt tôi! Ông Trần... ông ấy sẽ không đối xử như thế với tôi! Không thể nào...”
Lý Thầm thấy thế vội kéo cô ta ra và bảo vệ người đàn ông mặc âu phục ca rô sau lưng mình.
“A...” Ngải Lỵ Lỵ rống lớn một tiếng rồi hét vào di thể của người chết trên giường bệnh như mắc bệnh tâm thần: “Trần Bỉnh Quang, ông không có lương tâm! Sao ông có thể đối xử với tôi như vậy!? Tại sao ông có thể làm thế? Oa...”
Ngải Lỵ Lỵ gào khóc, cả người cô ta run rẩy...
Người đàn ông mặc âu phục ca rô vẫy tay với đồng nghiệp của mình, ba người vội vội vàng vàng rời khỏi phòng bệnh.
Khi ba người đi tới cửa phòng bệnh thì đúng lúc đi ngang qua Triệu Ngọc, Triệu Ngọc lén lút giơ ngón tay cái với bọn họ rồi mới nói với Tiểu Trương và Tô Kim Muội: “Hai người chuẩn bị xong chưa? Tiếp theo đây tới phiên chúng ta lên sân khấu!”
Hai người gật đầu mạnh, tuy rằng trong mắt xuất hiện hưng phấn nhưng cơ thể lại khó nén run rẩy vì khẩn trương.
“Khí thế! Lát nữa nhất định phải chú ý tới khí thế! Đây là bước quan trọng nhất trong việc ra vẻ ngầu, biết không?” Triệu Ngọc lại dặn dò thêm một câu rồi mới đẩy cửa phòng bệnh ra, bước nhanh vào trong.
Khi hắn đi đến trước giường bệnh rồi mới dùng sức lấy chứng nhận cảnh sát của mình ra, sau đó dùng giọng như chuông lớn nói với Ngải Lỵ Lỵ rằng: “Ngải Lỵ Lỵ phải không? Chúng tôi là tổ trọng án của Nhữ Dương, bây giờ chúng tôi hoài nghi cô có liên quan đến hung thủ của một vụ án giết người, mời cô theo chúng tôi quay về đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra!”
Xôn xao...
Mọi người tại hiện trường ồ lên sau khi nghe hắn nói xong...
“Cái gì?” Ngải Lỵ Lỵ vẫn còn trong tình trạng kích động quá mức, cô ta nghe Triệu Ngọc nói xong liền xoay người hỏi lại: “Anh... Các anh muốn cái gì? Cái gì mà hung thủ giết người?”
“Đừng có giả bộ không hiểu!” Triệu Ngọc thẳng lưng, lạnh lùng nói: “Cô dùng mười triệu thuê Cận Siêu giết hại hai chị em họ Trần, sau đó cô còn hãm hại Trần Bỉnh Tiên nữa, cô còn muốn chối cãi à?”
Xôn xao...
Thành viên hội đồng quản trị ở đây đều bối rối, bọn họ hoàn toàn không biết rõ chuyện gì đang xảy ra trước mắt, thế nhưng thân thể Ngải Lỵ Lỵ lại khó nén căng thẳng, rõ ràng là cô ta cảm thấy hơi bất ngờ và khẩn trương.
“Anh... Các anh nói gì đó?” Ngải Lỵ Lỵ trợn to mắt nói: “Chẳng phải kẻ giết chết hai đứa con gái của tôi là Trần Bỉnh Tiên à? Là Trần Bỉnh Tiên hãm hại tôi đó, anh... Sao các anh có thể đổi trắng thay đen như thế chứ?”
“Hừ... Còn dám cãi nữa à?” Triệu Ngọc lắc đầu nói với Ngải Lỵ Lỵ: “Được! Nếu cô đã không chịu thừa nhận thì hãy để tôi nói lại từ đầu tới cuối về thủ đoạn tội ác của các người trước mặt mọi người ở đây! Không gạt cô làm chi, thật ra ban đầu tôi đã đi sai hướng, tôi cho rằng cô là boss lớn đứng sau lưng chuyện này! Có điều, bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi, kẻ thật sự bày ra kế hoạch hoàn mỹ này là gã ta!!!”