Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-539.html
Chương 539: Xin chào anh luật sư
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Ông cứ yên tâm, chỉ cần tôi tăng mức kiện lên tới tầm cao liên quan tới toàn bộ giới cảnh sát ở Tần Sơn thì có thể cam đoan hắn không chịu được. Đến lúc đó, chỉ sợ nội bộ cảnh sát bọn họ sẽ sớm giúp chúng ta tiêu hóa hắn luôn, ha ha ha...”
Nói xong mấy câu này, cuối cùng hắn ta cũng khởi động ô tô, đắc ý hài lòng tiếp tục nói: “Được rồi, ông cứ nhìn là được, chỉ cần Triệu Ngọc xong đời, thì vụ án của cậu Khâu chính là tra tấn bức cung. Đừng nói Triệu Ngọc, ngay cả toàn bộ phân cục Nhữ Dương cũng đừng mong được yên... Được... Ông cứ yên tâm đi...”
Phùng Triêu Dương lại nói linh tinh vài2câu với đối phương rồi mới cúp điện thoại. Sau đó, hắn ta đạp chân ga muốn lái xe khỏi bãi đỗ xe.
Ai ngờ, từ góc nghiêng bên kia bỗng nhiên có một chiếc xe hơi màu đen xông tới. Chiếc ô tô lao đến rất nhanh, cũng không tránh, “rầm” một tiếng đâm thẳng vào xe của Phùng Triêu Dương.
Sau cú va chạm mãnh liệt, chiếc Infiniti bị đẩy ra thật xa, Phùng Triêu Dương hoảng sợ, la hét thất thanh...
Hơn mười giây sau, hai chiếc xe mới va chạm xong.
Phùng Triêu Dương tỉnh táo lại từ cơn sợ hãi, nhìn động cơ của xe mình đã bị đâm đến mức bốc lên khói trắng, hắn ta không khỏi giận tím mặt, nhanh chóng mở dây an toàn lao xuống xe.
Chỉ9thấy chiếc xe còn lại trong vụ đụng xe này là một chiếc Jetta bình thường. Xe Jetta bị lật cả nắp trước lên, tổn hại hơn rất nhiều.
“Cậu... Cậu lái xe kiểu gì đó?” Phùng Triêu Dương chạy tới chỗ ghế lái của đối phương, chỉ vào lái xe mắng to: “Đây là bãi đỗ xe mà, sao lại chạy nhanh như vậy? Có tin tôi kiện cậu tội mưu sát hay không?”
“Xin lỗi, thật xin lỗi!” Lúc này, lái xe của chiếc Jetta cũng tháo dây an toàn đi xuống xe, chỉ thấy người lái xe nhuộm một đầu tóc vàng, thân hình còm nhom. “Xin lỗi nhé, tôi nhầm chân ga thành chân phanh! À... Không... Không đúng...” Cậu ta ngẩng đầu lên nghĩ một chút, lúc này mới6sửa lại: “Hẳn là nhầm chân phanh thành chân ga chứ!”
“Cậu...”
Phùng Triêu Dương vừa định nổi giận, không ngờ lại nhìn thấy có một chiếc Land Rover to lớn đang chạy tới từ phía đối diện.
Cửa xe mở ra thì thấy Triệu Ngọc ở trần, chậm rãi đi xuống từ trên xe.
“Ui cha... Đây không phải luật sư Phùng sao?” Triệu Ngọc cười ha ha nói: “Sao vụ tai nạn xe cộ thảm thiết như vậy lại không đâm chết anh nhỉ? Ồ... Cài dây an toàn hả, ý thức an toàn rất mạnh đó, không tệ không tệ...”
“Hả?” Chợt nhìn thấy Triệu Ngọc xuất hiện, bỗng nhiên Phùng Triêu Dương ý thức được chuyện gì, vội vàng lui lại mấy bước, kinh hoảng hỏi: “Triệu Ngọc! Sao... Chuyện gì xảy ra?0Chẳng lẽ... Các người muốn mưu sát tôi sao?”
“Xì, rắm có thể thả bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung đâu!” Triệu Ngọc cười nói: “Tôi đâu có đụng anh, anh nói vậy là vu cáo đó!”
“Hừ!” Phùng Triêu Dương cẩn thận suy nghĩ một chút, nhất thời ưỡn ngực lên nói: “Có cho các người cũng không dám! Triệu Ngọc, cậu cứ cười đi, tôi chống mắt lên coi cậu có thể cười đến khi nào, bây giờ tội của cậu đã chồng chất thành một đống, cậu cứ chờ ngồi tù đi! Còn có, hôm nay dám đụng hư xe tôi, cậu có biết chiếc xe này của tôi bao nhiêu tiền không? Các người... Các người...”
Mới nói đến đây, theo một trận động cơ ô tô gầm7rú, từ lối vào lại có thêm bốn năm chiếc xe hơi chạy vào với tốc độ rất nhanh, ô tô “két” một tiếng dừng xung quanh Phùng Triêu Dương, lại có hơn hai mươi người bước xuống.
Những người này ăn mặc rất kỳ lạ, không phải hình xăm thì là tạo hình smart*, có người thậm chí còn cầm côn sắt trong tay. Sau khi những người này xuống xe, tất cả đều xông đến chỗ tên Tóc Vàng đứng bên xe Jetta cúi đầu chào, miệng thì hô: “Đại ca!”
* Tạo hình smart: Xu hướng thời trang hầm hố, tóc tai chỉa ngược.
Tên Tóc Vàng kia khoát tay với mọi người, sau đó nghiêng người đứng hầu bên cạnh Triệu Ngọc, lộ ra biểu cảm vô cùng cung kính.
Chỉ một thoáng, Phùng Triêu Dương bị trận thế này dọa sợ, vội vàng run run rẩy rẩy nói: “Cậu... Các cậu muốn làm gì? Tôi là luật sư đó, nếu các cậu dám làm loạn, xem tôi có kiện cho các cậu ngồi tù không!”
“Ha ha...” Triệu Ngọc vừa cười, vừa đi về phía trước hai bước, nói với Phùng Triêu Dương: “Anh luật sư à, xe đụng hư rồi, đương nhiên anh em của tôi sẽ bồi thường cho anh! Chẳng qua, tôi cũng có chuyện muốn tìm anh bàn bạc. Không bằng thế này, anh đừng kiện tôi nữa có được hay không? Dù sao nếu làm đến mức nhà sập người nát, không tốt lắm!”
“Hừ, cậu nói thật là ghê gớm!” Phùng Triêu Dương cắn răng nói: “Triệu Ngọc, cậu có biết không? Chỉ bằng câu nói vừa nãy của cậu, tôi có thể lập tức kiện cậu ra tòa không! Cậu cho rằng cậu là ai? Muốn tôi rút đơn kiện à, không có cửa đâu!”
Tít tít... Tít tít tít...
Ai ngờ, Phùng Triêu Dương mới nói đến đây, bỗng nhiên điện thoại reo lên, điện thoại là do cô con gái đang học cấp hai của hắn ta gọi tới: “Cha ơi, cha ơi, con sợ muốn chết, trong cặp sách của con đột nhiên có một con chuột chết...”
“Hả?” Phùng Triêu Dương mở to mắt nhìn Triệu Ngọc.
Không ngờ, điện thoại di động của hắn ta lại reo lên lần nữa, lần này là vợ hắn ta gọi tới: “Triêu Dương à, anh mau về nhà xem một chút đi, trên cửa kính nhà chúng ta toàn là sơn thôi! Không biết có chuyện gì nữa...”
“Cậu...” Cúp điện thoại, mặt Phùng Triêu Dương không còn chút máu, hắn ta xông đến trước mặt Triệu Ngọc trợn mắt quát: “Họ Triệu kia, tên tiểu nhân âm hiểm này, vậy mà cậu lại sử dụng thủ đoạn hạ lưu như vậy, tôi... tôi nhất định phải...”
“Liên quan cái lông gì tới tôi đâu nhỉ?” Triệu Ngọc giả ngu: “Tôi chỉ nhớ, có một chiếc xe hơi biển số là 6743A, Volvo màu trắng đúng không nhỉ?” Nói xong, hắn dùng ngón tay chỉ vào tên Tóc Vàng: “Sau này nhớ đừng chỉ để ý một chiếc xe nhé!”
“Rõ!” Tên Tóc Vàng nhanh chóng xoay người gật đầu.
“Cậu...” Phùng Triêu Dương tức giận đến mức cả người run lên, chiếc xe mà Triệu Ngọc vừa nhắc đến là ô tô của vợ hắn ta. Rõ ràng là tên Triệu Ngọc này đang uy hiếp mình!
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc lại đi lên hai bước, âm trầm nói: “Anh luật sư à, anh em của tôi có mua bảo hiểm xe, công ty bảo hiểm sẽ tới bồi thường! Nếu còn không được, để nó bồi thường cho anh một chiếc xe vậy! Nhưng mà... Sau này nhỡ xảy ra vụ tai nạn giao thông nào khác thì cũng không chắc, lỡ như dính vào mạng người thì anh em của tôi không bồi thường nổi đâu...”
“Cậu... Triệu Ngọc... Cậu khinh người quá đáng!” Phùng Triêu Dương hận đến ngứa răng.
“Tôi khinh người quá đáng à?” Triệu Ngọc đột ngột mở to hai mắt quát: “Vậy anh nói cho tôi biết xem, đại thiếu gia nhà họ Khâu dùng thuốc mê làm sáu thiếu nữ bị hôn mê sau đó chà đạp họ, như vậy mà không gọi là khinh người quá đáng sao?”
“Cậu chỉ nói mò thôi, không có chứng cứ, không thể định tội!” Phùng Triêu Dương giảo biện.
“Chính miệng đại thiếu gia nhà họ Khâu đã thừa nhận!” Triệu Ngọc phản bác.
“Đó là do các cậu dùng hình bức cung, không có hiệu lực pháp luật!” Phùng Triêu Dương một câu cũng không nhường.
“Hừ, thật là nhanh mồm nhanh miệng...” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Đại luật sư, tôi hỏi anh, nếu như người bị hắn ta mê gian là con gái của anh, bây giờ liệu anh có còn nói hùng hồn như thế không?”
“Cậu... Tôi...” Phùng Triêu Dương bị Triệu Ngọc nói cho á khẩu không trả lời được, nửa ngày mới nói quanh co: “Thân là luật sư, chúng tôi phải nói chứng cứ! Cậu cũng giống vậy, lúc đại thiếu gia nhà họ Khâu ra ngoài, chính là lúc cậu vào tù, cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng đi!”
“Ồ? Thật sao?” Triệu Ngọc nghiêng đầu, ánh mắt hung ác kỳ dị nói: “Xem ra, anh thật sự muốn cá chết lưới rách với tôi à? Có điều, trước khi anh quyết định thì hãy xem lại điện thoại di động của anh đi!”
Nhờ Triệu Ngọc nhắc nhở Phùng Triêu Dương mới nhớ tới vừa rồi điện thoại di động của mình có nhận được mấy văn kiện. Hắn ta nhanh chóng mở văn kiện ra xem xét, xem xong thì bị dọa đến mức lông tơ dựng ngược, mặt không có chút máu!
Hóa ra, những văn kiện này đều là văn kiện được hắn ta mã hóa trên máy vi tính, trong này có sổ sách cá nhân của hắn ta, các chứng cứ quan trọng, còn có một số thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
“Cậu... Cậu làm sao... A...” Phùng Triêu Dương chợt cảm thấy ngực bị đè nén, như sắp hộc máu.
“À, suýt thì quên, chỗ tôi còn có một phần tư liệu gia đình của anh đó, khẩu vị của vợ anh đúng là quá mặn, tôi cũng không dám gửi cho anh xem! Ha ha...” Triệu Ngọc lắc đầu cười khẽ, sau đó nói với tên Tóc Vàng: “Nhanh gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm đi! Đụng vào xe của người ta thì nhất định phải bồi thường, chúng ta đều là công dân tốt coi trọng chữ tín mà!”
“Dạ, đại ca!” Tên Tóc Vàng Chu Dương nhanh chóng lấy điện thoại ra, giả vờ định gọi.
“Thôi... Thôi... Thôi được rồi!” Cả người Phùng Triêu Dương run rẩy, ngăn cản nói: “Tôi... tự tôi sửa là được!”
“Ha ha...” Triệu Ngọc ra hiệu với tên Tóc Vàng một chút, sau đó nói: “Đại luật sư này, làm vậy mới đúng chứ! Trên đời này còn có rất nhiều chuyện bất bình, anh thân là người làm việc cho pháp luật, nên bảo vệ quyền lợi cho công dân, giữ vững công bằng cho họ mới đúng.”
“Trên trời có mây, người đang làm, trời đang nhìn, chuyện gì cũng phải nói lương tâm. Nếu như anh có thể dừng cương trước vực thẳm, thì chuyện gì cũng còn kịp. Nhưng nếu như anh còn muốn chơi tiếp, vậy Triệu Ngọc tôi cũng sẽ chơi cùng anh... Ha ha ha...”
Nói xong, Triệu Ngọc ngang bướng cúi chào Phùng Triêu Dương, rồi mới quay người lên xe đi cùng các anh em của mình...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nói xong mấy câu này, cuối cùng hắn ta cũng khởi động ô tô, đắc ý hài lòng tiếp tục nói: “Được rồi, ông cứ nhìn là được, chỉ cần Triệu Ngọc xong đời, thì vụ án của cậu Khâu chính là tra tấn bức cung. Đừng nói Triệu Ngọc, ngay cả toàn bộ phân cục Nhữ Dương cũng đừng mong được yên... Được... Ông cứ yên tâm đi...”
Phùng Triêu Dương lại nói linh tinh vài2câu với đối phương rồi mới cúp điện thoại. Sau đó, hắn ta đạp chân ga muốn lái xe khỏi bãi đỗ xe.
Ai ngờ, từ góc nghiêng bên kia bỗng nhiên có một chiếc xe hơi màu đen xông tới. Chiếc ô tô lao đến rất nhanh, cũng không tránh, “rầm” một tiếng đâm thẳng vào xe của Phùng Triêu Dương.
Sau cú va chạm mãnh liệt, chiếc Infiniti bị đẩy ra thật xa, Phùng Triêu Dương hoảng sợ, la hét thất thanh...
Hơn mười giây sau, hai chiếc xe mới va chạm xong.
Phùng Triêu Dương tỉnh táo lại từ cơn sợ hãi, nhìn động cơ của xe mình đã bị đâm đến mức bốc lên khói trắng, hắn ta không khỏi giận tím mặt, nhanh chóng mở dây an toàn lao xuống xe.
Chỉ9thấy chiếc xe còn lại trong vụ đụng xe này là một chiếc Jetta bình thường. Xe Jetta bị lật cả nắp trước lên, tổn hại hơn rất nhiều.
“Cậu... Cậu lái xe kiểu gì đó?” Phùng Triêu Dương chạy tới chỗ ghế lái của đối phương, chỉ vào lái xe mắng to: “Đây là bãi đỗ xe mà, sao lại chạy nhanh như vậy? Có tin tôi kiện cậu tội mưu sát hay không?”
“Xin lỗi, thật xin lỗi!” Lúc này, lái xe của chiếc Jetta cũng tháo dây an toàn đi xuống xe, chỉ thấy người lái xe nhuộm một đầu tóc vàng, thân hình còm nhom. “Xin lỗi nhé, tôi nhầm chân ga thành chân phanh! À... Không... Không đúng...” Cậu ta ngẩng đầu lên nghĩ một chút, lúc này mới6sửa lại: “Hẳn là nhầm chân phanh thành chân ga chứ!”
“Cậu...”
Phùng Triêu Dương vừa định nổi giận, không ngờ lại nhìn thấy có một chiếc Land Rover to lớn đang chạy tới từ phía đối diện.
Cửa xe mở ra thì thấy Triệu Ngọc ở trần, chậm rãi đi xuống từ trên xe.
“Ui cha... Đây không phải luật sư Phùng sao?” Triệu Ngọc cười ha ha nói: “Sao vụ tai nạn xe cộ thảm thiết như vậy lại không đâm chết anh nhỉ? Ồ... Cài dây an toàn hả, ý thức an toàn rất mạnh đó, không tệ không tệ...”
“Hả?” Chợt nhìn thấy Triệu Ngọc xuất hiện, bỗng nhiên Phùng Triêu Dương ý thức được chuyện gì, vội vàng lui lại mấy bước, kinh hoảng hỏi: “Triệu Ngọc! Sao... Chuyện gì xảy ra?0Chẳng lẽ... Các người muốn mưu sát tôi sao?”
“Xì, rắm có thể thả bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung đâu!” Triệu Ngọc cười nói: “Tôi đâu có đụng anh, anh nói vậy là vu cáo đó!”
“Hừ!” Phùng Triêu Dương cẩn thận suy nghĩ một chút, nhất thời ưỡn ngực lên nói: “Có cho các người cũng không dám! Triệu Ngọc, cậu cứ cười đi, tôi chống mắt lên coi cậu có thể cười đến khi nào, bây giờ tội của cậu đã chồng chất thành một đống, cậu cứ chờ ngồi tù đi! Còn có, hôm nay dám đụng hư xe tôi, cậu có biết chiếc xe này của tôi bao nhiêu tiền không? Các người... Các người...”
Mới nói đến đây, theo một trận động cơ ô tô gầm7rú, từ lối vào lại có thêm bốn năm chiếc xe hơi chạy vào với tốc độ rất nhanh, ô tô “két” một tiếng dừng xung quanh Phùng Triêu Dương, lại có hơn hai mươi người bước xuống.
Những người này ăn mặc rất kỳ lạ, không phải hình xăm thì là tạo hình smart*, có người thậm chí còn cầm côn sắt trong tay. Sau khi những người này xuống xe, tất cả đều xông đến chỗ tên Tóc Vàng đứng bên xe Jetta cúi đầu chào, miệng thì hô: “Đại ca!”
* Tạo hình smart: Xu hướng thời trang hầm hố, tóc tai chỉa ngược.
Tên Tóc Vàng kia khoát tay với mọi người, sau đó nghiêng người đứng hầu bên cạnh Triệu Ngọc, lộ ra biểu cảm vô cùng cung kính.
Chỉ một thoáng, Phùng Triêu Dương bị trận thế này dọa sợ, vội vàng run run rẩy rẩy nói: “Cậu... Các cậu muốn làm gì? Tôi là luật sư đó, nếu các cậu dám làm loạn, xem tôi có kiện cho các cậu ngồi tù không!”
“Ha ha...” Triệu Ngọc vừa cười, vừa đi về phía trước hai bước, nói với Phùng Triêu Dương: “Anh luật sư à, xe đụng hư rồi, đương nhiên anh em của tôi sẽ bồi thường cho anh! Chẳng qua, tôi cũng có chuyện muốn tìm anh bàn bạc. Không bằng thế này, anh đừng kiện tôi nữa có được hay không? Dù sao nếu làm đến mức nhà sập người nát, không tốt lắm!”
“Hừ, cậu nói thật là ghê gớm!” Phùng Triêu Dương cắn răng nói: “Triệu Ngọc, cậu có biết không? Chỉ bằng câu nói vừa nãy của cậu, tôi có thể lập tức kiện cậu ra tòa không! Cậu cho rằng cậu là ai? Muốn tôi rút đơn kiện à, không có cửa đâu!”
Tít tít... Tít tít tít...
Ai ngờ, Phùng Triêu Dương mới nói đến đây, bỗng nhiên điện thoại reo lên, điện thoại là do cô con gái đang học cấp hai của hắn ta gọi tới: “Cha ơi, cha ơi, con sợ muốn chết, trong cặp sách của con đột nhiên có một con chuột chết...”
“Hả?” Phùng Triêu Dương mở to mắt nhìn Triệu Ngọc.
Không ngờ, điện thoại di động của hắn ta lại reo lên lần nữa, lần này là vợ hắn ta gọi tới: “Triêu Dương à, anh mau về nhà xem một chút đi, trên cửa kính nhà chúng ta toàn là sơn thôi! Không biết có chuyện gì nữa...”
“Cậu...” Cúp điện thoại, mặt Phùng Triêu Dương không còn chút máu, hắn ta xông đến trước mặt Triệu Ngọc trợn mắt quát: “Họ Triệu kia, tên tiểu nhân âm hiểm này, vậy mà cậu lại sử dụng thủ đoạn hạ lưu như vậy, tôi... tôi nhất định phải...”
“Liên quan cái lông gì tới tôi đâu nhỉ?” Triệu Ngọc giả ngu: “Tôi chỉ nhớ, có một chiếc xe hơi biển số là 6743A, Volvo màu trắng đúng không nhỉ?” Nói xong, hắn dùng ngón tay chỉ vào tên Tóc Vàng: “Sau này nhớ đừng chỉ để ý một chiếc xe nhé!”
“Rõ!” Tên Tóc Vàng nhanh chóng xoay người gật đầu.
“Cậu...” Phùng Triêu Dương tức giận đến mức cả người run lên, chiếc xe mà Triệu Ngọc vừa nhắc đến là ô tô của vợ hắn ta. Rõ ràng là tên Triệu Ngọc này đang uy hiếp mình!
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc lại đi lên hai bước, âm trầm nói: “Anh luật sư à, anh em của tôi có mua bảo hiểm xe, công ty bảo hiểm sẽ tới bồi thường! Nếu còn không được, để nó bồi thường cho anh một chiếc xe vậy! Nhưng mà... Sau này nhỡ xảy ra vụ tai nạn giao thông nào khác thì cũng không chắc, lỡ như dính vào mạng người thì anh em của tôi không bồi thường nổi đâu...”
“Cậu... Triệu Ngọc... Cậu khinh người quá đáng!” Phùng Triêu Dương hận đến ngứa răng.
“Tôi khinh người quá đáng à?” Triệu Ngọc đột ngột mở to hai mắt quát: “Vậy anh nói cho tôi biết xem, đại thiếu gia nhà họ Khâu dùng thuốc mê làm sáu thiếu nữ bị hôn mê sau đó chà đạp họ, như vậy mà không gọi là khinh người quá đáng sao?”
“Cậu chỉ nói mò thôi, không có chứng cứ, không thể định tội!” Phùng Triêu Dương giảo biện.
“Chính miệng đại thiếu gia nhà họ Khâu đã thừa nhận!” Triệu Ngọc phản bác.
“Đó là do các cậu dùng hình bức cung, không có hiệu lực pháp luật!” Phùng Triêu Dương một câu cũng không nhường.
“Hừ, thật là nhanh mồm nhanh miệng...” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Đại luật sư, tôi hỏi anh, nếu như người bị hắn ta mê gian là con gái của anh, bây giờ liệu anh có còn nói hùng hồn như thế không?”
“Cậu... Tôi...” Phùng Triêu Dương bị Triệu Ngọc nói cho á khẩu không trả lời được, nửa ngày mới nói quanh co: “Thân là luật sư, chúng tôi phải nói chứng cứ! Cậu cũng giống vậy, lúc đại thiếu gia nhà họ Khâu ra ngoài, chính là lúc cậu vào tù, cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng đi!”
“Ồ? Thật sao?” Triệu Ngọc nghiêng đầu, ánh mắt hung ác kỳ dị nói: “Xem ra, anh thật sự muốn cá chết lưới rách với tôi à? Có điều, trước khi anh quyết định thì hãy xem lại điện thoại di động của anh đi!”
Nhờ Triệu Ngọc nhắc nhở Phùng Triêu Dương mới nhớ tới vừa rồi điện thoại di động của mình có nhận được mấy văn kiện. Hắn ta nhanh chóng mở văn kiện ra xem xét, xem xong thì bị dọa đến mức lông tơ dựng ngược, mặt không có chút máu!
Hóa ra, những văn kiện này đều là văn kiện được hắn ta mã hóa trên máy vi tính, trong này có sổ sách cá nhân của hắn ta, các chứng cứ quan trọng, còn có một số thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
“Cậu... Cậu làm sao... A...” Phùng Triêu Dương chợt cảm thấy ngực bị đè nén, như sắp hộc máu.
“À, suýt thì quên, chỗ tôi còn có một phần tư liệu gia đình của anh đó, khẩu vị của vợ anh đúng là quá mặn, tôi cũng không dám gửi cho anh xem! Ha ha...” Triệu Ngọc lắc đầu cười khẽ, sau đó nói với tên Tóc Vàng: “Nhanh gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm đi! Đụng vào xe của người ta thì nhất định phải bồi thường, chúng ta đều là công dân tốt coi trọng chữ tín mà!”
“Dạ, đại ca!” Tên Tóc Vàng Chu Dương nhanh chóng lấy điện thoại ra, giả vờ định gọi.
“Thôi... Thôi... Thôi được rồi!” Cả người Phùng Triêu Dương run rẩy, ngăn cản nói: “Tôi... tự tôi sửa là được!”
“Ha ha...” Triệu Ngọc ra hiệu với tên Tóc Vàng một chút, sau đó nói: “Đại luật sư này, làm vậy mới đúng chứ! Trên đời này còn có rất nhiều chuyện bất bình, anh thân là người làm việc cho pháp luật, nên bảo vệ quyền lợi cho công dân, giữ vững công bằng cho họ mới đúng.”
“Trên trời có mây, người đang làm, trời đang nhìn, chuyện gì cũng phải nói lương tâm. Nếu như anh có thể dừng cương trước vực thẳm, thì chuyện gì cũng còn kịp. Nhưng nếu như anh còn muốn chơi tiếp, vậy Triệu Ngọc tôi cũng sẽ chơi cùng anh... Ha ha ha...”
Nói xong, Triệu Ngọc ngang bướng cúi chào Phùng Triêu Dương, rồi mới quay người lên xe đi cùng các anh em của mình...