Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-546.html
Chương 546: Ai là giám khảo giả?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Trời ạ!”
Triệu Ngọc ngây ngẩn tại chỗ, hoàn toàn không ngờ đối phương lại hỏi ra một vấn đề như vậy? Người đeo khăn quàng cổ màu đỏ? Góc Đông Nam?
Đáng chết!
Hắn chau mày, đau khổ nhớ lại, nhưng vừa rồi hắn chỉ nghĩ về chuyện phỏng vấn, căn bản không lưu ý.
Nhìn thấy Triệu Ngọc không lập tức trả lời, ba người phỏng vấn ung dung thản nhiên, hiện trường có vẻ yên tĩnh.
Đậu xanh rau má!
Vô cùng bất đắc dĩ, Triệu Ngọc đành phải mở máy tìm lại ký ức, quay lại tình cảnh bên ngoài vừa rồi một lần nữa. Kết quả, sau khi xem xong, Triệu Ngọc không tự chủ được mà lại chửi nhỏ một tiếng đậu xanh rau má, lúc này mới há miệng nói: “Các người giỏi2chơi nhau thật đấy? Làm gì có người nào đeo khăn quàng cổ màu đỏ?” Triệu Ngọc trợn mắt lên, không phục mà nói: “Còn chưa tới mùa đông đâu! Bị bệnh thần kinh mới đeo khăn quàng... ừm... Chờ một chút... Chờ một chút...”
Khi nói chuyện, Triệu Ngọc lại thấy được điều gì trên theo màn hình quay lại của hệ thống, vội nói: “À... Thì ra, đúng là có người đeo khăn quàng đỏ, nhưng ông ta không ở phía Đông Nam mà là Tây Nam! Đó là một người đàn ông trung niên mặc Jacket màu nâu, khoảng 50 tuổi, tóc quăn, mày rậm mắt to, trên chóp mũi có nốt ruồi, hừ, vừa nhìn liền biết đó là lão già không đứng đắn rồi!”
“Ồ?” Ba người phỏng vấn không thể9ngờ Triệu Ngọc lại có thể nhớ rõ ràng như vậy, ngay cả nốt ruồi trên chóp mũi ông ta cũng có thể nhớ được, người đàn ông phỏng vấn ngồi bên cạnh vội vàng hỏi: “Tại sao anh lại nói như vậy?”
“Ông lão này bấm hoa tai, trời nóng bức mà còn đeo khăn quàng cổ, vừa thấy liền biết đó là nhân vật phóng túng đến không bến bờ! Không phải già rồi còn không đứng đắn thì là cái gì?”
Một câu khiến ba giám khảo buồn cười, rụt rụt đầu vai.
“Tốt lắm, năng lực quan sát và trí nhớ của anh quả thật xuất chúng, vậy kế tiếp, chúng ta cùng làm vài đề phân tích tính logic đơn giản nhé!” Người phụ nữ phỏng vấn ở giữa nói: “Mời anh6xem màn hình lớn...”
Sau đó ánh sáng lóe lên, một đề thử thách trí thông minh xuất hiện rõ ràng trên màn hình lớn, nói có một đôi chị em, người chị buổi sáng nói thật, buổi chiều nói dối, người em gái lại ngược lại với người chị. Một người lạc đường muốn biết bây giờ là lúc nào, liền đến hỏi họ rằng ai là chị? Người béo nói là tôi, người gầy cũng nói là tôi...
“Xin hỏi, trong hai người, ai là chị, ai là em?” Người phụ nữ phỏng vấn hỏi.
“Không thể nào? Ngây thơ như vậy sao?” Triệu Ngọc lầm bầm một câu, lúc này trả lời như đinh đóng cột: “Ngài giám khảo, tôi có 72 loại biện pháp có thể khiến hai chị em này đều nói0thật! Không tin, các vị tìm hai cô gái đến đây, tôi có thể làm mẫu cho các vị!”
Nghe thấy câu trả lời đầy sáng tạo của Triệu Ngọc, cả ba người phỏng vấn đều nhún vai, người phụ nữ lại chuyển màn hình, thấy trên màn hình lại nhảy ra một câu hỏi mới:
Nói rằng một nhóm năm người ở lại ký túc xá của trường học, một trong số họ bị người ta mưu sát, đầu bị tấn công nhiều lần bằng hung khí cùn rất nghiêm trọng, nhưng ở hiện trường không tìm thấy hung khí, chỉ có thể nhìn thấy trong tay người chết có một tờ giấy bị vò nát...
Bốn người bạn cùng phòng khác đều không có chứng cứ không có mặt tại hiện trường, bên dưới là7dòng giới thiệu về bốn người bị tình nghi này. Sau khi giới thiệu xong, hỏi người nào trong số bốn người đó có khả năng là hung thủ nhất, hung khí là gì?
Triệu Ngọc đọc xong, không cần nghĩ ngợi đã trả lời: “Nếu trong bốn người này không ai não tàn, thì không ai trong số bọn họ có khả năng là hung thủ cả! Ngẫm lại xem, ai lại ngốc đến mức giết người trong ký túc xá của trường học chứ? Nhưng nếu thực sự có một tên não tàn như vậy thì tôi đây chỉ cần một buổi chiều là có thể phá án!”
“...” Ba giám khảo tuy rằng không tỏ thái độ, nhưng hiển nhiên cảm thấy cực kì ngoài ý muốn với câu trả lời của Triệu Ngọc.
Sau đó, bọn họ lại ra một đề phá án cho Triệu Ngọc, hắn há miệng đáp: “Bọn họ đang chơi trò giả vờ bắt gian đấy sếp. Nếu để tôi xử lý thì tôi sẽ gọi một đám anh em, hung hăng... ừm... gọi một đám cảnh sát bắt bọn chúng về Cục Cảnh sát hay là...”
“...” Ba giám khảo nhìn nhau, sửng sốt một lúc lâu, bọn họ dường như bị câu trả lời khác người của Triệu Ngọc đảo loạn tiết tấu vậy.
“Chậc chậc...” Triệu Ngọc chậc lưỡi, còn nghiêm túc cân nhắc một chút, cảm thấy câu trả lời của mình có lẽ rất mới mẻ, người ta không dễ hiểu được. Vì thế, hắn nhanh chóng mở máy trình duyệt tàng hình để sử dụng, thông qua công cụ tìm kiếm mạnh mẽ để nhanh chóng tìm thấy đáp án có sẵn trên màn hình hệ thống.
Vì thế, đã đến giờ Triệu Ngọc giả vờ ngầu, hắn nhanh chóng nâng lên cánh tay nói: “Hi ha ha, ngài giám khảo, vừa rồi tôi thấy không khí hơi khẩn trương, muốn pha trò cho thoải mái một chút thôi. Bây giờ tôi sẽ nói cho các vị đáp án chính xác, được không?
“Đề thứ nhất, người béo chính là chị, người gầy chính là em gái!”
“Đề thứ hai, kẻ có khả năng là hung thủ nhất là C, bởi vì trong bốn kẻ bị tình nghi chỉ có C không biết chơi cờ, mà tờ giấy nhàu nát trong tay người chết ý chỉ hung thủ là kẻ không biết chơi cờ. Hung khí là quyển sách mà hắn mượn trong thư viện...”
“Đề thứ ba, nếu hung thủ thật sự muốn giết người thì tại sao lại bật đèn xe chứ? Rõ ràng là muốn giở trò giả vờ bắt gian thôi...”
Nghe thấy câu trả lời đầy tự tin của Triệu Ngọc, ba người phỏng vấn lại giật mình hoảng sợ lần thứ hai mà nhìn nhau. Một hồi lâu sau, cuối cùng bọn họ mới bước vào nội dung chính của cuộc phỏng vấn này. Họ hỏi Triệu Ngọc sâu hơn về sự lý giải của hắn đối với tổ điều tra đặc biệt, để hắn phân tích các vụ án lâu năm chưa phá, cùng với nhận thức của hắn về chức trách của tổ trưởng vân vân.
Đối với mấy vấn đề này, Triệu Ngọc không hề sợ hãi chút nào, hắn trả lời có trật tự, logic rõ ràng. Hơn nữa trong phương diện các vụ án lâu năm chưa phá, hắn trích dẫn rất nhiều kỹ xảo phân tích trong sổ bìa da màu vàng của đội trưởng Kim, trình bày phương pháp, giải thích các ý tưởng về các vụ án lâu năm chưa phá, nói khiến ba giám khảo liên tục gật đầu.
“Tốt lắm! Cảnh sát Triệu Ngọc, phỏng vấn đến đây thôi. Chúng tôi chỉ còn lại một đề cuối cùng...” Người phụ nữ phỏng vấn tạm dừng một chút, sau đó nói đầy thâm ý: “Bây giờ tôi nói cho anh một việc, trong ba người phỏng vấn chúng tôi, có một người là giả mạo, bây giờ anh có thể nói cho tôi biết đó là người nào trong số ba chúng tôi không?”
“Chuyện này...”
Triệu Ngọc trừng to mắt, muốn nhìn ba người bọn họ thật rõ ràng, nhưng màn hình chiếu sau lưng họ thật sự rất sáng, hắn căn bản không thấy rõ.
Chậc chậc...
Không ngờ tới, đến cuối cùng, bọn họ còn có một đề khó đang chờ mình.
Như vậy... người nào mới là giả?
Trên cơ bản chỉ có người phụ nữ ở giữa hay hỏi và nói, hai người đàn ông bên cạnh rất ít nói chuyện, giám khảo giả hẳn là ngay trong số hai người kia, chỉ là...
Triệu Ngọc nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ. Hắn nhanh chóng ý thức được nếu người phụ nữ này đã đặt vấn đề như thế thì tức là trong quá trình phỏng vấn vừa rồi, bọn họ hẳn đã để lại manh mối gì mới đúng?
Nhưng mà... là manh mối gì mới được?
Đúng rồi, Triệu Ngọc nhớ tới trước khi mình bước vào phòng họp, có nhân viên dẫn đường, đó là một người phụ nữ, sau khi mình bước vào, cô ta đã không thấy tăm hơi! Như vậy... Cô ta đâu?
Chẳng lẽ... nữ giám khảo này chính là nhân viên dẫn đường? Cho nên, bản thân cô ta mới là hàng giả?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc cúi đầu, muốn nhìn thấy tướng mạo của nữ giám khảo rõ ràng, đồng thời, hắn còn bước về phía trước vài bước.
“Anh không thể bước lên phía trước nữa!” Người giám khảo là đàn ông ở bên cạnh vội vàng nhắc nhở: “Anh không phát hiện ra vạch phân cách trên mặt đất sao? Không được phép vượt qua vạch!”
Triệu Ngọc cúi đầu nhìn, trên mặt đất quả thực có một dải băng dán màu vàng dán lên sàn làm vạch phân cách.
“Cảnh sát Triệu, anh đã có đáp án chưa?” Nữ giám khảo ở giữa thúc giục.
Đề này...
Triệu Ngọc đang cân nhắc trong đầu, nếu dùng máy xem lại tàng hình, thì khẳng định vô dụng!
Như vậy... nếu quay lại đoạn trí nhớ cũ thì sao?
Lúc trước, đoạn trí nhớ mà hắn chiếu lại vẫn chưa biến mất, hắn nhanh chóng quay lại và quan sát cẩn thận một lần. Hắn cảm thấy nếu vấn đề không phải ở nhân viên nữ dẫn đường thì phải là một trong hai nam giám khảo ở hai bên, đã từng xuất hiện ở bên ngoài...
Nhưng mà...
Vấn đề bây giờ là hắn không nhìn thấy rõ dáng vẻ của ba giám khảo này mà? Chẳng lẽ chỉ bằng hình dáng sao? Như vậy sao được?
Ai?
Có rồi!
Bất chợt, Triệu Ngọc nghĩ tới một ám chiêu!
Hắn ngẩng đầu lên nhìn ba giám khảo trên màn hình lớn, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để mở thiết bị chắn điện từ. Cạch một tiếng, điện lực bốn phía toàn bộ mất, màn hình lớn lập tức tối đen lại.
Ba giám khảo hoảng sợ, lúc này mới ý thức được bị cắt điện.
Triệu Ngọc nhanh chóng bật ra một đạo cụ khác - đèn pin tàng hình! Đèn pin tàng hình không bị hạn chế bởi thiết bị chắn điện từ, hơn nữa luồng sáng chiếu ra, chỉ mình hắn mới có thể nhìn thấy.
Dưới ánh đèn pin, Triệu Ngọc lúc này mới thấy được hình dáng đích thực của ba giám khảo. Nhưng sau khi hắn cẩn thận quan sát đối chiếu, lại phát hiện lúc trước mình vẫn chưa gặp qua bọn họ, mà người phụ nữ phỏng vấn kia và nhân viên nữ dẫn đường không phải cùng một người.
Thế này thì...
À...
Triệu Ngọc cuối cùng cũng hiểu được, lúc này mắng một câu đậu xanh rau má, cao giọng nói: “Náo loạn hồi lâu, các vị vẫn còn đùa cơ à? Căn bản đâu có giám khảo giả nào chứ!?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Triệu Ngọc ngây ngẩn tại chỗ, hoàn toàn không ngờ đối phương lại hỏi ra một vấn đề như vậy? Người đeo khăn quàng cổ màu đỏ? Góc Đông Nam?
Đáng chết!
Hắn chau mày, đau khổ nhớ lại, nhưng vừa rồi hắn chỉ nghĩ về chuyện phỏng vấn, căn bản không lưu ý.
Nhìn thấy Triệu Ngọc không lập tức trả lời, ba người phỏng vấn ung dung thản nhiên, hiện trường có vẻ yên tĩnh.
Đậu xanh rau má!
Vô cùng bất đắc dĩ, Triệu Ngọc đành phải mở máy tìm lại ký ức, quay lại tình cảnh bên ngoài vừa rồi một lần nữa. Kết quả, sau khi xem xong, Triệu Ngọc không tự chủ được mà lại chửi nhỏ một tiếng đậu xanh rau má, lúc này mới há miệng nói: “Các người giỏi2chơi nhau thật đấy? Làm gì có người nào đeo khăn quàng cổ màu đỏ?” Triệu Ngọc trợn mắt lên, không phục mà nói: “Còn chưa tới mùa đông đâu! Bị bệnh thần kinh mới đeo khăn quàng... ừm... Chờ một chút... Chờ một chút...”
Khi nói chuyện, Triệu Ngọc lại thấy được điều gì trên theo màn hình quay lại của hệ thống, vội nói: “À... Thì ra, đúng là có người đeo khăn quàng đỏ, nhưng ông ta không ở phía Đông Nam mà là Tây Nam! Đó là một người đàn ông trung niên mặc Jacket màu nâu, khoảng 50 tuổi, tóc quăn, mày rậm mắt to, trên chóp mũi có nốt ruồi, hừ, vừa nhìn liền biết đó là lão già không đứng đắn rồi!”
“Ồ?” Ba người phỏng vấn không thể9ngờ Triệu Ngọc lại có thể nhớ rõ ràng như vậy, ngay cả nốt ruồi trên chóp mũi ông ta cũng có thể nhớ được, người đàn ông phỏng vấn ngồi bên cạnh vội vàng hỏi: “Tại sao anh lại nói như vậy?”
“Ông lão này bấm hoa tai, trời nóng bức mà còn đeo khăn quàng cổ, vừa thấy liền biết đó là nhân vật phóng túng đến không bến bờ! Không phải già rồi còn không đứng đắn thì là cái gì?”
Một câu khiến ba giám khảo buồn cười, rụt rụt đầu vai.
“Tốt lắm, năng lực quan sát và trí nhớ của anh quả thật xuất chúng, vậy kế tiếp, chúng ta cùng làm vài đề phân tích tính logic đơn giản nhé!” Người phụ nữ phỏng vấn ở giữa nói: “Mời anh6xem màn hình lớn...”
Sau đó ánh sáng lóe lên, một đề thử thách trí thông minh xuất hiện rõ ràng trên màn hình lớn, nói có một đôi chị em, người chị buổi sáng nói thật, buổi chiều nói dối, người em gái lại ngược lại với người chị. Một người lạc đường muốn biết bây giờ là lúc nào, liền đến hỏi họ rằng ai là chị? Người béo nói là tôi, người gầy cũng nói là tôi...
“Xin hỏi, trong hai người, ai là chị, ai là em?” Người phụ nữ phỏng vấn hỏi.
“Không thể nào? Ngây thơ như vậy sao?” Triệu Ngọc lầm bầm một câu, lúc này trả lời như đinh đóng cột: “Ngài giám khảo, tôi có 72 loại biện pháp có thể khiến hai chị em này đều nói0thật! Không tin, các vị tìm hai cô gái đến đây, tôi có thể làm mẫu cho các vị!”
Nghe thấy câu trả lời đầy sáng tạo của Triệu Ngọc, cả ba người phỏng vấn đều nhún vai, người phụ nữ lại chuyển màn hình, thấy trên màn hình lại nhảy ra một câu hỏi mới:
Nói rằng một nhóm năm người ở lại ký túc xá của trường học, một trong số họ bị người ta mưu sát, đầu bị tấn công nhiều lần bằng hung khí cùn rất nghiêm trọng, nhưng ở hiện trường không tìm thấy hung khí, chỉ có thể nhìn thấy trong tay người chết có một tờ giấy bị vò nát...
Bốn người bạn cùng phòng khác đều không có chứng cứ không có mặt tại hiện trường, bên dưới là7dòng giới thiệu về bốn người bị tình nghi này. Sau khi giới thiệu xong, hỏi người nào trong số bốn người đó có khả năng là hung thủ nhất, hung khí là gì?
Triệu Ngọc đọc xong, không cần nghĩ ngợi đã trả lời: “Nếu trong bốn người này không ai não tàn, thì không ai trong số bọn họ có khả năng là hung thủ cả! Ngẫm lại xem, ai lại ngốc đến mức giết người trong ký túc xá của trường học chứ? Nhưng nếu thực sự có một tên não tàn như vậy thì tôi đây chỉ cần một buổi chiều là có thể phá án!”
“...” Ba giám khảo tuy rằng không tỏ thái độ, nhưng hiển nhiên cảm thấy cực kì ngoài ý muốn với câu trả lời của Triệu Ngọc.
Sau đó, bọn họ lại ra một đề phá án cho Triệu Ngọc, hắn há miệng đáp: “Bọn họ đang chơi trò giả vờ bắt gian đấy sếp. Nếu để tôi xử lý thì tôi sẽ gọi một đám anh em, hung hăng... ừm... gọi một đám cảnh sát bắt bọn chúng về Cục Cảnh sát hay là...”
“...” Ba giám khảo nhìn nhau, sửng sốt một lúc lâu, bọn họ dường như bị câu trả lời khác người của Triệu Ngọc đảo loạn tiết tấu vậy.
“Chậc chậc...” Triệu Ngọc chậc lưỡi, còn nghiêm túc cân nhắc một chút, cảm thấy câu trả lời của mình có lẽ rất mới mẻ, người ta không dễ hiểu được. Vì thế, hắn nhanh chóng mở máy trình duyệt tàng hình để sử dụng, thông qua công cụ tìm kiếm mạnh mẽ để nhanh chóng tìm thấy đáp án có sẵn trên màn hình hệ thống.
Vì thế, đã đến giờ Triệu Ngọc giả vờ ngầu, hắn nhanh chóng nâng lên cánh tay nói: “Hi ha ha, ngài giám khảo, vừa rồi tôi thấy không khí hơi khẩn trương, muốn pha trò cho thoải mái một chút thôi. Bây giờ tôi sẽ nói cho các vị đáp án chính xác, được không?
“Đề thứ nhất, người béo chính là chị, người gầy chính là em gái!”
“Đề thứ hai, kẻ có khả năng là hung thủ nhất là C, bởi vì trong bốn kẻ bị tình nghi chỉ có C không biết chơi cờ, mà tờ giấy nhàu nát trong tay người chết ý chỉ hung thủ là kẻ không biết chơi cờ. Hung khí là quyển sách mà hắn mượn trong thư viện...”
“Đề thứ ba, nếu hung thủ thật sự muốn giết người thì tại sao lại bật đèn xe chứ? Rõ ràng là muốn giở trò giả vờ bắt gian thôi...”
Nghe thấy câu trả lời đầy tự tin của Triệu Ngọc, ba người phỏng vấn lại giật mình hoảng sợ lần thứ hai mà nhìn nhau. Một hồi lâu sau, cuối cùng bọn họ mới bước vào nội dung chính của cuộc phỏng vấn này. Họ hỏi Triệu Ngọc sâu hơn về sự lý giải của hắn đối với tổ điều tra đặc biệt, để hắn phân tích các vụ án lâu năm chưa phá, cùng với nhận thức của hắn về chức trách của tổ trưởng vân vân.
Đối với mấy vấn đề này, Triệu Ngọc không hề sợ hãi chút nào, hắn trả lời có trật tự, logic rõ ràng. Hơn nữa trong phương diện các vụ án lâu năm chưa phá, hắn trích dẫn rất nhiều kỹ xảo phân tích trong sổ bìa da màu vàng của đội trưởng Kim, trình bày phương pháp, giải thích các ý tưởng về các vụ án lâu năm chưa phá, nói khiến ba giám khảo liên tục gật đầu.
“Tốt lắm! Cảnh sát Triệu Ngọc, phỏng vấn đến đây thôi. Chúng tôi chỉ còn lại một đề cuối cùng...” Người phụ nữ phỏng vấn tạm dừng một chút, sau đó nói đầy thâm ý: “Bây giờ tôi nói cho anh một việc, trong ba người phỏng vấn chúng tôi, có một người là giả mạo, bây giờ anh có thể nói cho tôi biết đó là người nào trong số ba chúng tôi không?”
“Chuyện này...”
Triệu Ngọc trừng to mắt, muốn nhìn ba người bọn họ thật rõ ràng, nhưng màn hình chiếu sau lưng họ thật sự rất sáng, hắn căn bản không thấy rõ.
Chậc chậc...
Không ngờ tới, đến cuối cùng, bọn họ còn có một đề khó đang chờ mình.
Như vậy... người nào mới là giả?
Trên cơ bản chỉ có người phụ nữ ở giữa hay hỏi và nói, hai người đàn ông bên cạnh rất ít nói chuyện, giám khảo giả hẳn là ngay trong số hai người kia, chỉ là...
Triệu Ngọc nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ. Hắn nhanh chóng ý thức được nếu người phụ nữ này đã đặt vấn đề như thế thì tức là trong quá trình phỏng vấn vừa rồi, bọn họ hẳn đã để lại manh mối gì mới đúng?
Nhưng mà... là manh mối gì mới được?
Đúng rồi, Triệu Ngọc nhớ tới trước khi mình bước vào phòng họp, có nhân viên dẫn đường, đó là một người phụ nữ, sau khi mình bước vào, cô ta đã không thấy tăm hơi! Như vậy... Cô ta đâu?
Chẳng lẽ... nữ giám khảo này chính là nhân viên dẫn đường? Cho nên, bản thân cô ta mới là hàng giả?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc cúi đầu, muốn nhìn thấy tướng mạo của nữ giám khảo rõ ràng, đồng thời, hắn còn bước về phía trước vài bước.
“Anh không thể bước lên phía trước nữa!” Người giám khảo là đàn ông ở bên cạnh vội vàng nhắc nhở: “Anh không phát hiện ra vạch phân cách trên mặt đất sao? Không được phép vượt qua vạch!”
Triệu Ngọc cúi đầu nhìn, trên mặt đất quả thực có một dải băng dán màu vàng dán lên sàn làm vạch phân cách.
“Cảnh sát Triệu, anh đã có đáp án chưa?” Nữ giám khảo ở giữa thúc giục.
Đề này...
Triệu Ngọc đang cân nhắc trong đầu, nếu dùng máy xem lại tàng hình, thì khẳng định vô dụng!
Như vậy... nếu quay lại đoạn trí nhớ cũ thì sao?
Lúc trước, đoạn trí nhớ mà hắn chiếu lại vẫn chưa biến mất, hắn nhanh chóng quay lại và quan sát cẩn thận một lần. Hắn cảm thấy nếu vấn đề không phải ở nhân viên nữ dẫn đường thì phải là một trong hai nam giám khảo ở hai bên, đã từng xuất hiện ở bên ngoài...
Nhưng mà...
Vấn đề bây giờ là hắn không nhìn thấy rõ dáng vẻ của ba giám khảo này mà? Chẳng lẽ chỉ bằng hình dáng sao? Như vậy sao được?
Ai?
Có rồi!
Bất chợt, Triệu Ngọc nghĩ tới một ám chiêu!
Hắn ngẩng đầu lên nhìn ba giám khảo trên màn hình lớn, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để mở thiết bị chắn điện từ. Cạch một tiếng, điện lực bốn phía toàn bộ mất, màn hình lớn lập tức tối đen lại.
Ba giám khảo hoảng sợ, lúc này mới ý thức được bị cắt điện.
Triệu Ngọc nhanh chóng bật ra một đạo cụ khác - đèn pin tàng hình! Đèn pin tàng hình không bị hạn chế bởi thiết bị chắn điện từ, hơn nữa luồng sáng chiếu ra, chỉ mình hắn mới có thể nhìn thấy.
Dưới ánh đèn pin, Triệu Ngọc lúc này mới thấy được hình dáng đích thực của ba giám khảo. Nhưng sau khi hắn cẩn thận quan sát đối chiếu, lại phát hiện lúc trước mình vẫn chưa gặp qua bọn họ, mà người phụ nữ phỏng vấn kia và nhân viên nữ dẫn đường không phải cùng một người.
Thế này thì...
À...
Triệu Ngọc cuối cùng cũng hiểu được, lúc này mắng một câu đậu xanh rau má, cao giọng nói: “Náo loạn hồi lâu, các vị vẫn còn đùa cơ à? Căn bản đâu có giám khảo giả nào chứ!?”
Bình luận facebook