Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-558.html
Chương 558: Người rơi từ trên trời xuống
Đã như vậy, lần mình tới bệnh viện tâm thần này có khi nào sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn gì không nhỉ?
Đêm tối im ắng, yên lặng đến đáng sợ.
Tuy có ánh trăng chiếu xuống, nhưng vừa nghĩ tới những bệnh nhân đặc biệt ở ngay sau mặt tường kia, Triệu Ngọc cứ có cảm giác cả người thấy là lạ.
Để làm dịu bầu không khí, Triệu Ngọc mở radio lên, bắt đầu nghe đài.
Trong radio đều là quảng cáo nối tiếp quảng cáo, hắn chỉnh nghe thử tất cả kênh, mãi mới tìm được một kênh đang phát chương trình âm nhạc.
Kênh đó đang phát một ca khúc rất xưa, mặc dù Triệu Ngọc đã quên xuất xứ của ca khúc, nhưng lại không quên được giai điệu và ca từ quen thuộc kia: “Người giáng xuống từ trên trời, rơi trên lưng2ngựa của ta. Vẻ ngoài như ngọc, ánh mắt trong veo, một nụ cười nhẹ nhàng cũng khiến trái tim ta nóng lên...”
Triệu Ngọc chỉ nhớ rõ, đây là một một bộ phim truyền hình cổ trang mà mình từng xem hồi nhỏ, còn tên gọi cụ thể là gì thì không nhớ nổi.
Mặc dù ca khúc là do một nam ca sĩ biểu diễn, thế nhưng ca từ dịu dàng uyển chuyển, giai điệu âm vang du dương, bao hàm ý cảnh thổn thức khi anh hùng yêu mến mỹ nhân, nhưng lại tiếc nuối khi không đạt được người trong lòng!
“Ta không có sức mạnh đó, muốn quên cũng không thể quên. Chỉ chờ đến trời đêm mịt mờ, lại mơ về cô nương yêu dấu lần nữa...”
Nghe giai điệu duyên dáng của ca khúc, Triệu Ngọc không khỏi nhớ tới Miêu Anh. Tư7thế hiên ngang, như gió xuân ấm áp, mái tóc đầu nấm đen nhánh tỏa sáng, đôi môi nóng bỏng mà mềm mại...
Miêu Anh, không biết bây giờ em đang ở đâu, sống có tốt không?
Giữa lúc tình ý dâng đầy, Triệu Ngọc phảng phất như thể nhìn thấy Miêu Anh đứng giữa suy tưởng hư ảo, đang vẫy tay với mình...
Làm thần thám...
Quên em...
Không!
Quên em, anh không làm được! Nhưng mà thần thám thì anh nhất định sẽ thành công...
Trong vô thức, ca khúc đã phát xong, mà thời gian cũng sắp đến.
Triệu Ngọc điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó mở cửa xe đi ra ngoài.
Trước đó, hắn cố ý dừng chiếc Pheaton ngay dưới chân tường, thế nên lúc này hắn chỉ cần giẫm lên trần xe là có thể nhẹ nhàng leo tường đi vào.
Sân sau của bệnh viện tâm9thần Hoa Hân là một cái khu vực kín, nhiều năm qua không có ai tới, trong sân đã mọc đầy cỏ dại. Triệu Ngọc vừa nhảy xuống liền nhìn thấy có một con chuột to đùng xẹt qua bụi cỏ.
Không đúng!
Nhìn thấy khung cảnh cỏ hoang mọc thành bụi này, Triệu Ngọc lập tức cảnh giác. Bởi vì những chỗ rách mướp thế này, thường là nơi tốt để vứt xác, nơi này... có khi nào...
Dựa vào hướng dẫn trên bản đồ, Triệu Ngọc cẩn thận từng li từng tí, từng bước một đi tới mục tiêu. Ai ngờ, mục tiêu ở ngay dưới tầng lầu, nơi đó ngoại trừ vách tường ra thì không có vật gì khác!
Chuyện này... Chuyện gì xảy ra vậy...
Triệu Ngọc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã là mười một giờ năm mươi bảy phút, chỗ quỷ quái5này, đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Ai ngờ, hắn vừa mới nghĩ đến đây, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu của mình vang lên tiếng sột soạt, nên hắn vội vàng nhìn lên.
Bệnh viện cao tới tận mười mấy tầng, Triệu Ngọc không hiểu, vì sao trên đầu mình lại có tiếng vang?
Kết quả, chờ đến lúc hắn ngẩng đầu nhìn lên trên thì kinh ngạc đến nín thở!
Chỉ thấy trên mặt tường ngoài của tòa nhà thình lình xuất hiện một bóng đen, rõ ràng đó là một người mặc quần áo màu đen, thân hình nhỏ bé!
Đờ mờ!
Trong chốc lát, Triệu Ngọc nhớ tới lời bài hát vừa nãy: Người rơi từ trên trời xuống...
Vậy... Vậy mà... Thật sự có người rơi từ trên trời xuống?
Chuyện này...
Triệu Ngọc quá kinh ngạc nên cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích như thế. Chẳng3bao lâu sau, bóng đen kia càng ngày càng rõ ràng, Triệu Ngọc nhìn thấy, người này tụt xuống dọc theo một sợi dây thừng, bàn chân thoăn thoắt lướt trên vách tường.
Người này mặc quần áo đi đêm màu đen, đội một chiếc mũ màu đen, trên lưng còn đeo một chiếc ba lô màu đen! Mặt khác, Triệu Ngọc còn nhận ra, thân hình người này mảnh mai xinh xắn, nếu suy đoán theo thân hình thì chắc đây là một cô gái!
Bà nội con gấu nhà nó...
Triệu Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, năm chữ to đột ngột hiện ra trong đầu: Mẹ nó, nữ phi tặc!
Hôm nay, đúng là mở rộng tầm mắt rồi!
Triệu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn không chớp mắt, thấy hành động của cô nữ phi tặc này vô cùng điêu luyện, lúc di chuyển trên vách tường hoàn toàn không phát ra tiếng động, xem ra là người trong nghề!
Mười một giờ năm chín phút, một giây cũng không kém, nữ phi tặc vừa lúc bình yên chạm đất, rơi xuống ngay trước mặt Triệu Ngọc.
Bởi vì cô ta đang tập trung vào việc đáp xuống đất nên cũng không phát hiện sau lưng có điều khác thường. Sau khi rơi xuống đất, cô ta ngửa đầu, nghiêm túc quan sát tình trạng trên đỉnh đầu.
Triệu Ngọc còn tưởng rằng cô ta còn có đồng bọn! Ai ngờ tay cô ta ấn xuống một thứ gì, đầu kia của dây thừng “xoạt” một tiếng, từ trên cao rơi xuống đất.
Mãi đến lúc này, nữ phi tặc vẫn chưa nhận ra sự tồn tại của Triệu Ngọc mà cúi người, bắt đầu dọn dây thừng vào.
Triệu Ngọc cũng không hành động lung tung, mà hăng hái quan sát từng hành động của cô ta, trong lòng còn đang nghĩ, nữ phi tặc này đúng là một đóa hoa lạ, vậy mà lại chạy vào trong bệnh viện tâm thần trộm đồ?
Nhìn thấy vẻ chuyên nghiệp của cô ta, không cần phải nói, chắc chắn cô ta đã cạy két sắt, trộm được rất nhiều tiền nhỉ?
Lúc Triệu Ngọc suy nghĩ, không biết là do cô ta thấy được cái bóng trên tường hay là nhận ra nhịp thở của Triệu Ngọc, bỗng dưng nữ phi tặc run rẩy một chút, vội vàng quay người lại xem xét.
Triệu Ngọc đứng ở đó như tượng đá, nữ phi tặc vừa quay đầu lại suýt nữa đã đụng vào người Triệu Ngọc.
“Hả?”
Nữ phi tặc hoảng sợ đến mức nhảy bật lên cao, run rẩy giống như gặp ma! Sau khi chạm đất, cũng bởi vì cực độ hoảng sợ mà cô ta suýt nữa thì quỳ trước mặt Triệu Ngọc luôn!
Lúc này Triệu Ngọc mới nhìn thấy, nữ phi tặc còn đeo một cái khẩu trang màu đen rất to, che kín cả khuôn mặt.
Lúc đầu, Triệu Ngọc định hét lớn một tiếng, tiết lộ thân phận của mình. Thế nhưng hắn cảm thấy đây là bệnh viện tâm thần đêm khuya yên tĩnh, đột nhiên hét to lên như vậy có vẻ không ổn lắm.
Bởi vậy, hắn không nói gì, mà đưa tay ra bắt lấy cánh tay của cô gái kia, muốn bắt cô ta lại trước rồi tính.
Ai ngờ, chỉ một chốc như thế, cô ta đã tỉnh táo lại từ nỗi hoảng sợ cực độ, thấy Triệu Ngọc duỗi tay ra, cô ta lập tức lăn một vòng, lăn vào trong bụi cỏ, động tác hết sức trơn tru.
Hửm?
Triệu Ngọc nhếch miệng lên, trong lòng thầm nói, đã lọt vào tay Triệu thần thám tôi đây mà còn muốn chạy à? Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng chạy về phía trước, lại lần nữa xông tới bắt nữ phi tặc.
Nữ phi tặc thì mau chóng bò lên khỏi mặt đất, chạy tới bức tường
Triệu Ngọc giương mắt nhìn một chút, tường viện cao gần ba mét, một cái cô gái mảnh khảnh như vậy làm sao mà nhảy qua được?
Ai ngờ, Triệu Ngọc đã đánh giá thấp năng lực của cô gái này, cô ta nhẹ nhàng vươn tay lấy ra một vật từ ba lô ở sau lưng, sau đó đột ngột bắn lên một cành cây cạnh bức tường.
Ngay sau đó, một màn chỉ có thể nhìn thấy trong phim đã xuất hiện, sợi dây thừng bắn ra, buộc chặt lên cành cây, sau đó cô gái này nhấn vào một cái nút trong tay, tung người bay lên, cơ thể lung lay giữa không trung rồi thuận lợi vượt qua bức tường, rơi ra bên ngoài!
Đờ mờ!
Dưới sự kinh hãi, Triệu Ngọc không suy nghĩ nhiều, trực tiếp chọn mở giao diện hệ thống trong đầu, sử dụng đạo cụ tên là máy bật nhảy tàng hình.
Thời gian cấp bách, Triệu Ngọc vọt mạnh về phía trước, rồi bật lên từ mặt đất, máy bật nhảy mạnh mẽ bắn Triệu Ngọc ra ngoài, vừa lúc vượt qua bức tường cao của bệnh viện!
Ui ui ui...
Sau khi vượt qua bức tường, Triệu Ngọc chợt nhớ tới một chuyện quan trọng, tuy máy bật nhảy có thể nhảy được rất cao, nhưng mà... làm sao để rơi xuống đất đây?
Bên ngoài bức tường là đường cái trải nhựa, nếu ngã lăn trên đó, vậy thì...
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Triệu Ngọc còn chưa nghĩ ra cách gì thì người đã rơi xuống! Không ngờ, máy bật nhảy của người ta tự có công năng kỳ diệu, lúc rơi xuống đất, lò xo lập tức giảm lực rơi, lại thêm giảm xóc, để cho Triệu Ngọc hạ cánh bình yên.
Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu Triệu Ngọc sử dụng, bởi vì không khống chế được trọng tâm nên sau khi rơi xuống đất, hắn bị lực quán tính bắn ngược mấy lần, cuối cùng ngã văng về phía trước.
Trùng hợp nhất là, nữ phi tặc vừa mới rơi xuống đất hoàn toàn không ngờ, Triệu Ngọc cũng có thể nhảy ra bức tường phía sau, thế nên cô ta đã dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Kết quả, Triệu Ngọc vừa lúc bay đến từ đối diện, hai người đụng vào nhau! Máu chó nhất là, sau khi ngã xuống đất, đầu Triệu Ngọc đè lên ngực đối phương, mặt còn đụng phải thứ gì đó vừa mềm mại lại đàn hồi...
Đêm tối im ắng, yên lặng đến đáng sợ.
Tuy có ánh trăng chiếu xuống, nhưng vừa nghĩ tới những bệnh nhân đặc biệt ở ngay sau mặt tường kia, Triệu Ngọc cứ có cảm giác cả người thấy là lạ.
Để làm dịu bầu không khí, Triệu Ngọc mở radio lên, bắt đầu nghe đài.
Trong radio đều là quảng cáo nối tiếp quảng cáo, hắn chỉnh nghe thử tất cả kênh, mãi mới tìm được một kênh đang phát chương trình âm nhạc.
Kênh đó đang phát một ca khúc rất xưa, mặc dù Triệu Ngọc đã quên xuất xứ của ca khúc, nhưng lại không quên được giai điệu và ca từ quen thuộc kia: “Người giáng xuống từ trên trời, rơi trên lưng2ngựa của ta. Vẻ ngoài như ngọc, ánh mắt trong veo, một nụ cười nhẹ nhàng cũng khiến trái tim ta nóng lên...”
Triệu Ngọc chỉ nhớ rõ, đây là một một bộ phim truyền hình cổ trang mà mình từng xem hồi nhỏ, còn tên gọi cụ thể là gì thì không nhớ nổi.
Mặc dù ca khúc là do một nam ca sĩ biểu diễn, thế nhưng ca từ dịu dàng uyển chuyển, giai điệu âm vang du dương, bao hàm ý cảnh thổn thức khi anh hùng yêu mến mỹ nhân, nhưng lại tiếc nuối khi không đạt được người trong lòng!
“Ta không có sức mạnh đó, muốn quên cũng không thể quên. Chỉ chờ đến trời đêm mịt mờ, lại mơ về cô nương yêu dấu lần nữa...”
Nghe giai điệu duyên dáng của ca khúc, Triệu Ngọc không khỏi nhớ tới Miêu Anh. Tư7thế hiên ngang, như gió xuân ấm áp, mái tóc đầu nấm đen nhánh tỏa sáng, đôi môi nóng bỏng mà mềm mại...
Miêu Anh, không biết bây giờ em đang ở đâu, sống có tốt không?
Giữa lúc tình ý dâng đầy, Triệu Ngọc phảng phất như thể nhìn thấy Miêu Anh đứng giữa suy tưởng hư ảo, đang vẫy tay với mình...
Làm thần thám...
Quên em...
Không!
Quên em, anh không làm được! Nhưng mà thần thám thì anh nhất định sẽ thành công...
Trong vô thức, ca khúc đã phát xong, mà thời gian cũng sắp đến.
Triệu Ngọc điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó mở cửa xe đi ra ngoài.
Trước đó, hắn cố ý dừng chiếc Pheaton ngay dưới chân tường, thế nên lúc này hắn chỉ cần giẫm lên trần xe là có thể nhẹ nhàng leo tường đi vào.
Sân sau của bệnh viện tâm9thần Hoa Hân là một cái khu vực kín, nhiều năm qua không có ai tới, trong sân đã mọc đầy cỏ dại. Triệu Ngọc vừa nhảy xuống liền nhìn thấy có một con chuột to đùng xẹt qua bụi cỏ.
Không đúng!
Nhìn thấy khung cảnh cỏ hoang mọc thành bụi này, Triệu Ngọc lập tức cảnh giác. Bởi vì những chỗ rách mướp thế này, thường là nơi tốt để vứt xác, nơi này... có khi nào...
Dựa vào hướng dẫn trên bản đồ, Triệu Ngọc cẩn thận từng li từng tí, từng bước một đi tới mục tiêu. Ai ngờ, mục tiêu ở ngay dưới tầng lầu, nơi đó ngoại trừ vách tường ra thì không có vật gì khác!
Chuyện này... Chuyện gì xảy ra vậy...
Triệu Ngọc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã là mười một giờ năm mươi bảy phút, chỗ quỷ quái5này, đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Ai ngờ, hắn vừa mới nghĩ đến đây, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu của mình vang lên tiếng sột soạt, nên hắn vội vàng nhìn lên.
Bệnh viện cao tới tận mười mấy tầng, Triệu Ngọc không hiểu, vì sao trên đầu mình lại có tiếng vang?
Kết quả, chờ đến lúc hắn ngẩng đầu nhìn lên trên thì kinh ngạc đến nín thở!
Chỉ thấy trên mặt tường ngoài của tòa nhà thình lình xuất hiện một bóng đen, rõ ràng đó là một người mặc quần áo màu đen, thân hình nhỏ bé!
Đờ mờ!
Trong chốc lát, Triệu Ngọc nhớ tới lời bài hát vừa nãy: Người rơi từ trên trời xuống...
Vậy... Vậy mà... Thật sự có người rơi từ trên trời xuống?
Chuyện này...
Triệu Ngọc quá kinh ngạc nên cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích như thế. Chẳng3bao lâu sau, bóng đen kia càng ngày càng rõ ràng, Triệu Ngọc nhìn thấy, người này tụt xuống dọc theo một sợi dây thừng, bàn chân thoăn thoắt lướt trên vách tường.
Người này mặc quần áo đi đêm màu đen, đội một chiếc mũ màu đen, trên lưng còn đeo một chiếc ba lô màu đen! Mặt khác, Triệu Ngọc còn nhận ra, thân hình người này mảnh mai xinh xắn, nếu suy đoán theo thân hình thì chắc đây là một cô gái!
Bà nội con gấu nhà nó...
Triệu Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, năm chữ to đột ngột hiện ra trong đầu: Mẹ nó, nữ phi tặc!
Hôm nay, đúng là mở rộng tầm mắt rồi!
Triệu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn không chớp mắt, thấy hành động của cô nữ phi tặc này vô cùng điêu luyện, lúc di chuyển trên vách tường hoàn toàn không phát ra tiếng động, xem ra là người trong nghề!
Mười một giờ năm chín phút, một giây cũng không kém, nữ phi tặc vừa lúc bình yên chạm đất, rơi xuống ngay trước mặt Triệu Ngọc.
Bởi vì cô ta đang tập trung vào việc đáp xuống đất nên cũng không phát hiện sau lưng có điều khác thường. Sau khi rơi xuống đất, cô ta ngửa đầu, nghiêm túc quan sát tình trạng trên đỉnh đầu.
Triệu Ngọc còn tưởng rằng cô ta còn có đồng bọn! Ai ngờ tay cô ta ấn xuống một thứ gì, đầu kia của dây thừng “xoạt” một tiếng, từ trên cao rơi xuống đất.
Mãi đến lúc này, nữ phi tặc vẫn chưa nhận ra sự tồn tại của Triệu Ngọc mà cúi người, bắt đầu dọn dây thừng vào.
Triệu Ngọc cũng không hành động lung tung, mà hăng hái quan sát từng hành động của cô ta, trong lòng còn đang nghĩ, nữ phi tặc này đúng là một đóa hoa lạ, vậy mà lại chạy vào trong bệnh viện tâm thần trộm đồ?
Nhìn thấy vẻ chuyên nghiệp của cô ta, không cần phải nói, chắc chắn cô ta đã cạy két sắt, trộm được rất nhiều tiền nhỉ?
Lúc Triệu Ngọc suy nghĩ, không biết là do cô ta thấy được cái bóng trên tường hay là nhận ra nhịp thở của Triệu Ngọc, bỗng dưng nữ phi tặc run rẩy một chút, vội vàng quay người lại xem xét.
Triệu Ngọc đứng ở đó như tượng đá, nữ phi tặc vừa quay đầu lại suýt nữa đã đụng vào người Triệu Ngọc.
“Hả?”
Nữ phi tặc hoảng sợ đến mức nhảy bật lên cao, run rẩy giống như gặp ma! Sau khi chạm đất, cũng bởi vì cực độ hoảng sợ mà cô ta suýt nữa thì quỳ trước mặt Triệu Ngọc luôn!
Lúc này Triệu Ngọc mới nhìn thấy, nữ phi tặc còn đeo một cái khẩu trang màu đen rất to, che kín cả khuôn mặt.
Lúc đầu, Triệu Ngọc định hét lớn một tiếng, tiết lộ thân phận của mình. Thế nhưng hắn cảm thấy đây là bệnh viện tâm thần đêm khuya yên tĩnh, đột nhiên hét to lên như vậy có vẻ không ổn lắm.
Bởi vậy, hắn không nói gì, mà đưa tay ra bắt lấy cánh tay của cô gái kia, muốn bắt cô ta lại trước rồi tính.
Ai ngờ, chỉ một chốc như thế, cô ta đã tỉnh táo lại từ nỗi hoảng sợ cực độ, thấy Triệu Ngọc duỗi tay ra, cô ta lập tức lăn một vòng, lăn vào trong bụi cỏ, động tác hết sức trơn tru.
Hửm?
Triệu Ngọc nhếch miệng lên, trong lòng thầm nói, đã lọt vào tay Triệu thần thám tôi đây mà còn muốn chạy à? Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng chạy về phía trước, lại lần nữa xông tới bắt nữ phi tặc.
Nữ phi tặc thì mau chóng bò lên khỏi mặt đất, chạy tới bức tường
Triệu Ngọc giương mắt nhìn một chút, tường viện cao gần ba mét, một cái cô gái mảnh khảnh như vậy làm sao mà nhảy qua được?
Ai ngờ, Triệu Ngọc đã đánh giá thấp năng lực của cô gái này, cô ta nhẹ nhàng vươn tay lấy ra một vật từ ba lô ở sau lưng, sau đó đột ngột bắn lên một cành cây cạnh bức tường.
Ngay sau đó, một màn chỉ có thể nhìn thấy trong phim đã xuất hiện, sợi dây thừng bắn ra, buộc chặt lên cành cây, sau đó cô gái này nhấn vào một cái nút trong tay, tung người bay lên, cơ thể lung lay giữa không trung rồi thuận lợi vượt qua bức tường, rơi ra bên ngoài!
Đờ mờ!
Dưới sự kinh hãi, Triệu Ngọc không suy nghĩ nhiều, trực tiếp chọn mở giao diện hệ thống trong đầu, sử dụng đạo cụ tên là máy bật nhảy tàng hình.
Thời gian cấp bách, Triệu Ngọc vọt mạnh về phía trước, rồi bật lên từ mặt đất, máy bật nhảy mạnh mẽ bắn Triệu Ngọc ra ngoài, vừa lúc vượt qua bức tường cao của bệnh viện!
Ui ui ui...
Sau khi vượt qua bức tường, Triệu Ngọc chợt nhớ tới một chuyện quan trọng, tuy máy bật nhảy có thể nhảy được rất cao, nhưng mà... làm sao để rơi xuống đất đây?
Bên ngoài bức tường là đường cái trải nhựa, nếu ngã lăn trên đó, vậy thì...
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Triệu Ngọc còn chưa nghĩ ra cách gì thì người đã rơi xuống! Không ngờ, máy bật nhảy của người ta tự có công năng kỳ diệu, lúc rơi xuống đất, lò xo lập tức giảm lực rơi, lại thêm giảm xóc, để cho Triệu Ngọc hạ cánh bình yên.
Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu Triệu Ngọc sử dụng, bởi vì không khống chế được trọng tâm nên sau khi rơi xuống đất, hắn bị lực quán tính bắn ngược mấy lần, cuối cùng ngã văng về phía trước.
Trùng hợp nhất là, nữ phi tặc vừa mới rơi xuống đất hoàn toàn không ngờ, Triệu Ngọc cũng có thể nhảy ra bức tường phía sau, thế nên cô ta đã dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Kết quả, Triệu Ngọc vừa lúc bay đến từ đối diện, hai người đụng vào nhau! Máu chó nhất là, sau khi ngã xuống đất, đầu Triệu Ngọc đè lên ngực đối phương, mặt còn đụng phải thứ gì đó vừa mềm mại lại đàn hồi...