Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-560.html
Chương 560: Nước hoa mùi heo
Ẳng ẳng... Ẳng ẳng...
Hai con chó săn lớn kia kiêng kị nước hoa mùi heo đang bốc mùi trên người Triệu Ngọc nên không dám tới gần, nhưng chúng cũng không chịu bỏ đi. Triệu Ngọc lo lỡ như nước hoa biến mất, bọn chúng sẽ tiếp tục vọt tới nên cũng tranh thủ thời gian nhảy hai ba bước vọt lên đầu tường, nhảy ra ngoài khu xưởng.
Thối...
Không phải thối bình thường, mùi nước hoa gay mũi này đúng là danh xứng với thực, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy như mình bị rơi vào trong chuồng heo, bị hun đến sắp nôn mửa!
Thế nhưng, loại nước hoa này là nước hoa tàng hình, cho dù hắn cởi áo khoác cũng không thể thoát khỏi nó.
Bởi2vì trước đó đã truy đuổi lung tung, nhất thời Triệu Ngọc không phân biệt được phương hướng, đi vòng vo mãi trên đường nhỏ tĩnh mịch mới tìm được cao ốc của bệnh viện tâm thần Hoa Hân.
Khi hắn đi dọc theo bờ tường của bệnh viện để quay về chiếc Pheaton của mình thì phát hiện ba lô của nữ phi tặc và hộp thuốc rơi lả tả trên đất vẫn còn nguyên chỗ cũ.
Bởi vậy có thể thấy, nữ phi tặc không hề mạo hiểm quay lại nhặt thuốc.
Chuyện bất thường!
Triệu Ngọc nhặt đồ lên ném vào cốp xe của mình, rồi mới mở cửa xe ngồi vào ghế lái. Nhưng mà, nước hoa mùi heo đúng là thối đến tận trời, mới7vừa vào thì đã biến mùi trong ô tô thành mùi đặc trưng của chuồng heo.
Triệu Ngọc tranh thủ thời gian mở hệ thống trong đầu ra, tìm đạo cụ nước hoa tàng hình muốn cưỡng ép tắt nó đi.
Ai ngờ, chờ hắn tắt đi xong rồi cẩn thận kiểm tra hướng dẫn sử dụng đạo cụ, suýt nữa thì đập đầu cho chết luôn! Hóa ra, thành phần chủ yếu của nước hoa mùi heo này là adrostenone, được tinh luyện từ nước tiểu và nước bọt của heo đực đang trong kỳ phát tình! Mặc dù thứ này vừa thối lại vừa dâm, nhưng lại có hiệu quả trong việc đối phó với công kích của chó dữ.
Giờ phút này, mặc dù mùi của9nước hoa đã bị đóng lại, nhưng “hương” vị nó tỏa ra trước đó thì không thể nào xóa đi được, khiến Triệu Ngọc thấy buồn nôn.
Triệu Ngọc tranh thủ thời gian mở hệ thống thông gió của ô tô ra, hy vọng có thể xóa mùi thối nhanh hơn.
Có điều, so với nước hoa mùi heo thì cảnh tượng vừa nhìn thấy lúc nãy càng khiến lòng Triệu Ngọc sợ hãi và kinh ngạc không thôi!
Vì sao?
Sao lại là cô ta được?
Hóa ra, vừa nãy Triệu Ngọc không cẩn thận cọ rơi khẩu trang nữ phi tặc xong, hắn bỗng phát hiện, mặt mũi của nữ phi tặc này giống như đúc mặt mũi của một xác chết hắn từng thấy trước kia!
Mấy tháng trước,5lúc Triệu Ngọc phá vụ án giết người trong mộ cổ, đã từng tiện thể phá luôn vụ án xác chết nữ mặc trang phục cổ. Sau khi điều tra chứng thực được người chết trong vụ án xác chết nữ mặc trang phục cổ đó là một kẻ buôn lậu văn vật có biệt danh là “Cách Cách”.
Thế nhưng, mãi cho đến khi đạo trưởng Viên Thụ Tài đền tội cũng không chịu tiết lộ thân phận của “Cách Cách” này, ai cũng không biết lai lịch cụ thể của cô ta, cũng không biết tên thật của cô ta là gì.
Triệu Ngọc còn nhớ rõ, lúc hắn dốc lòng phá vụ án này, bởi vì thi thể của “Cách Cách” năm đó đã bị3hư thối trong huyệt mộ, cho nên hắn từng cho chuyên gia phỏng theo để phục hồi chân dung của “Cách Cách” trở lại như cũ.
Lợi hại hơn nữa là, lúc Triệu Ngọc tra án thường thường tập trung toàn bộ tinh thần, cho nên trong rất nhiều đêm phân tích tình tiết vụ án, hắn từng vô số lần ngồi suy đoán trước chân dung của “Cách Cách”. Dung mạo của “Cách Cách” đã in sâu vào trong đầu của hắn.
Cũng vì thế, khi hắn đột nhiên nhìn gần một người có mặt mũi giống “Cách Cách” như đúc lúc nửa đêm canh ba thế này, đương nhiên sẽ hoảng sợ kêu to một tiếng!
So với người bình thường mà nói, thần kinh của Triệu Ngọc cũng xem như đủ thô, thế nhưng đột ngột nhìn thấy một thi thể mình nhớ rõ lại sống sờ sờ đứng trước mắt mình như thế, dù cho là hắn cũng không chịu nổi, sợ đến mức trái tim đập thình thịch, mặt mũi trắng bệch!
Có điều... giờ phút này Triệu Ngọc một lần nữa trở về ô tô, dần dần tỉnh táo lại thì bắt đầu lĩnh ngộ được điều gì đó.
À... Không đúng...
Hắn không khỏi cảm thấy thoải mái, mặc dù bề ngoài của nữ phi tặc này không khác gì “Cách Cách”, nhưng hai người họ không thể nào là cùng một người! Bởi vì nếu như “Cách Cách” còn sống thì năm nay cũng phải hơn bốn mươi tuổi! Mà rõ ràng nữ phi tặc kia vô cùng trẻ trung, có lẽ ngay cả hai mươi tuổi cũng chưa tới!
Hít...
Triệu Ngọc thò đầu ra ngoài cửa sổ, dùng sức hít sâu một hơi, vị của nước hoa mùi heo vẫn còn gay mũi như vậy.
Có điều, sau khi nghĩ rõ ràng, Triệu Ngọc không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Nhưng hắn cảm thấy trên đời này không thể nào xuất hiện chuyện trùng hợp như thế!
Nếu như bề ngoài của nữ phi tặc này giống “Cách Cách” như đúc, nói không chừng hai người này có quan hệ máu mủ gì đó.
Chẳng lẽ... nữ phi tặc là con gái riêng của “Cách Cách” sao?
Ùng...
Triệu Ngọc nổ máy xe, chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
Có điều, lựa chọn của hắn không phải là về khách sạn, cũng không phải về Cục Cảnh sát Tấn Bình, mà là tiếp tục truy tìm nữ phi tặc kia!
Hóa ra, cho dù trong nháy mắt nữ phi tặc chạy trốn, Triệu Ngọc vẫn còn chìm trong sự sợ hãi khổng lồ, nhưng theo bản năng hắn vẫn ném một máy quay phim tàng hình ra.
Máy quay ném chính xác vào nữ phi tặc, đặt trên người cô ta.
Nói cách khác, bây giờ Triệu Ngọc có thể nhìn thấy rõ những thứ nữ phi tặc trải qua, có thể dựa theo video đó để tìm kiếm cô ta.
Thế là, Triệu Ngọc vừa lái xe, vừa mở máy quay lên để dò theo con đường chạy trốn của cô ta.
Kết quả, sau khi ống kính được bật lên, Triệu Ngọc lập tức phát hiện hai chuyện: Một là, camera của hắn hơi lệch, dính trên cánh tay của nữ phi tặc, cho nên hình ảnh thấy được bây giờ đều nhìn từ khuỷu tay của cô ta, ống kính rung lắc rất mạnh, video rất hỗn loạn cũng rất mơ hồ.
Thứ hai, mặc dù ống kính mơ hồ, nhưng Triệu Ngọc có thể nhìn thấy hình ảnh đang nhanh chóng lóe qua, bởi vậy có thể thấy được, nữ phi tặc đang đi xe, hơn nữa tốc độ cũng không chậm.
Có điều, nhìn vào video ngẫu nhiên xuất hiện từ khuỷu tay, chắc là nữ phi tặc đang lái xe một mình, không có đồng bọn.
Chậc chậc...
Càng như thế, Triệu Ngọc càng thấy tò mò. Hắn rất muốn biết, phó bản Kỳ Ngộ mà hệ thống sắp xếp lần này, để hắn gặp phải một cô gái giống “Cách Cách” như đúc, là có ý gì?
Có điều, đuổi theo cô ta không phải chuyện dễ dàng. Bởi vì những gì ống kính bắt được đều xuất phát từ khuỷu tay của nữ phi tặc, rất khó bắt được động tĩnh của cô ta từ những hình ảnh rung lắc mơ hồ kia.
Nhưng sau khi Triệu Ngọc nghiêm túc quan sát mấy phút thì chợt phát hiện ống kính đột nhiên ổn định một lúc ngắn ngủi. Theo phán đoán, chắc là nữ phi tặc đang chờ đèn đỏ ở giao lộ, sau đó đặt khuỷu tay trên cửa sổ xe.
Thông qua ống kính, Triệu Ngọc có thể nhìn thấy cảnh đường phố rất rõ. Rất nhanh, hắn thấy một biển quảng cáo lớn từ trong màn ảnh, lúc trước hắn đã từng thấy biển quảng cáo này.
Thế là, Triệu Ngọc tranh thủ thời gian tăng tốc, chạy tới chỗ biển quảng cáo. Bây giờ đang là lúc trời tối hiếm có người qua lại, nên chẳng bao lâu sau Triệu Ngọc đã tìm được biển quảng cáo.
Sau đó, hắn thông qua ống kính trong đầu, từ từ xác định rõ con đường nữ phi tặc đang đi, sau đó lặng lẽ bám theo.
Mười mấy phút sau, Triệu Ngọc nhìn thấy nữ phi tặc lái xe rẽ vào một khu dân cư nằm ở ngoại ô vắng vẻ, bên trong đa phần là nhà trệt.
Lại một lát sau, cuối cùng nữ phi tặc cũng đỗ xe xong, đi tới trước một tòa nhà hai tầng nhìn qua bề ngoài có vẻ rất tồi tàn.
Tòa nhà hai tầng đó xây trên đỉnh một căn nhà trệt, dùng vật liệu giá rẻ để xây. Nữ phi tặc mở cánh cửa nhỏ thông lên tầng hai rồi đi dọc theo cầu thang bên ngoài đi thẳng lên lầu.
Triệu Ngọc để ý, nữ phi tặc kia đi rất nhanh, hình như đang trong trạng thái vô cùng gấp gáp.
Có điều, cũng không lâu sau, hắn đã hiểu vì sao nữ phi tặc lại vội vã như thế rồi! Hóa ra cô ta mới vừa vào phòng của mình đã không chờ nổi mà chạy vào trong một phòng tắm nhỏ hẹp, gần như điên cuồng cởi quần áo của mình ra...
Ồ...
Lúc này Triệu Ngọc mới biết, thì ra nữ phi tặc đã không chịu nổi mùi hương “thơm” thần kỳ kia...
Hai con chó săn lớn kia kiêng kị nước hoa mùi heo đang bốc mùi trên người Triệu Ngọc nên không dám tới gần, nhưng chúng cũng không chịu bỏ đi. Triệu Ngọc lo lỡ như nước hoa biến mất, bọn chúng sẽ tiếp tục vọt tới nên cũng tranh thủ thời gian nhảy hai ba bước vọt lên đầu tường, nhảy ra ngoài khu xưởng.
Thối...
Không phải thối bình thường, mùi nước hoa gay mũi này đúng là danh xứng với thực, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy như mình bị rơi vào trong chuồng heo, bị hun đến sắp nôn mửa!
Thế nhưng, loại nước hoa này là nước hoa tàng hình, cho dù hắn cởi áo khoác cũng không thể thoát khỏi nó.
Bởi2vì trước đó đã truy đuổi lung tung, nhất thời Triệu Ngọc không phân biệt được phương hướng, đi vòng vo mãi trên đường nhỏ tĩnh mịch mới tìm được cao ốc của bệnh viện tâm thần Hoa Hân.
Khi hắn đi dọc theo bờ tường của bệnh viện để quay về chiếc Pheaton của mình thì phát hiện ba lô của nữ phi tặc và hộp thuốc rơi lả tả trên đất vẫn còn nguyên chỗ cũ.
Bởi vậy có thể thấy, nữ phi tặc không hề mạo hiểm quay lại nhặt thuốc.
Chuyện bất thường!
Triệu Ngọc nhặt đồ lên ném vào cốp xe của mình, rồi mới mở cửa xe ngồi vào ghế lái. Nhưng mà, nước hoa mùi heo đúng là thối đến tận trời, mới7vừa vào thì đã biến mùi trong ô tô thành mùi đặc trưng của chuồng heo.
Triệu Ngọc tranh thủ thời gian mở hệ thống trong đầu ra, tìm đạo cụ nước hoa tàng hình muốn cưỡng ép tắt nó đi.
Ai ngờ, chờ hắn tắt đi xong rồi cẩn thận kiểm tra hướng dẫn sử dụng đạo cụ, suýt nữa thì đập đầu cho chết luôn! Hóa ra, thành phần chủ yếu của nước hoa mùi heo này là adrostenone, được tinh luyện từ nước tiểu và nước bọt của heo đực đang trong kỳ phát tình! Mặc dù thứ này vừa thối lại vừa dâm, nhưng lại có hiệu quả trong việc đối phó với công kích của chó dữ.
Giờ phút này, mặc dù mùi của9nước hoa đã bị đóng lại, nhưng “hương” vị nó tỏa ra trước đó thì không thể nào xóa đi được, khiến Triệu Ngọc thấy buồn nôn.
Triệu Ngọc tranh thủ thời gian mở hệ thống thông gió của ô tô ra, hy vọng có thể xóa mùi thối nhanh hơn.
Có điều, so với nước hoa mùi heo thì cảnh tượng vừa nhìn thấy lúc nãy càng khiến lòng Triệu Ngọc sợ hãi và kinh ngạc không thôi!
Vì sao?
Sao lại là cô ta được?
Hóa ra, vừa nãy Triệu Ngọc không cẩn thận cọ rơi khẩu trang nữ phi tặc xong, hắn bỗng phát hiện, mặt mũi của nữ phi tặc này giống như đúc mặt mũi của một xác chết hắn từng thấy trước kia!
Mấy tháng trước,5lúc Triệu Ngọc phá vụ án giết người trong mộ cổ, đã từng tiện thể phá luôn vụ án xác chết nữ mặc trang phục cổ. Sau khi điều tra chứng thực được người chết trong vụ án xác chết nữ mặc trang phục cổ đó là một kẻ buôn lậu văn vật có biệt danh là “Cách Cách”.
Thế nhưng, mãi cho đến khi đạo trưởng Viên Thụ Tài đền tội cũng không chịu tiết lộ thân phận của “Cách Cách” này, ai cũng không biết lai lịch cụ thể của cô ta, cũng không biết tên thật của cô ta là gì.
Triệu Ngọc còn nhớ rõ, lúc hắn dốc lòng phá vụ án này, bởi vì thi thể của “Cách Cách” năm đó đã bị3hư thối trong huyệt mộ, cho nên hắn từng cho chuyên gia phỏng theo để phục hồi chân dung của “Cách Cách” trở lại như cũ.
Lợi hại hơn nữa là, lúc Triệu Ngọc tra án thường thường tập trung toàn bộ tinh thần, cho nên trong rất nhiều đêm phân tích tình tiết vụ án, hắn từng vô số lần ngồi suy đoán trước chân dung của “Cách Cách”. Dung mạo của “Cách Cách” đã in sâu vào trong đầu của hắn.
Cũng vì thế, khi hắn đột nhiên nhìn gần một người có mặt mũi giống “Cách Cách” như đúc lúc nửa đêm canh ba thế này, đương nhiên sẽ hoảng sợ kêu to một tiếng!
So với người bình thường mà nói, thần kinh của Triệu Ngọc cũng xem như đủ thô, thế nhưng đột ngột nhìn thấy một thi thể mình nhớ rõ lại sống sờ sờ đứng trước mắt mình như thế, dù cho là hắn cũng không chịu nổi, sợ đến mức trái tim đập thình thịch, mặt mũi trắng bệch!
Có điều... giờ phút này Triệu Ngọc một lần nữa trở về ô tô, dần dần tỉnh táo lại thì bắt đầu lĩnh ngộ được điều gì đó.
À... Không đúng...
Hắn không khỏi cảm thấy thoải mái, mặc dù bề ngoài của nữ phi tặc này không khác gì “Cách Cách”, nhưng hai người họ không thể nào là cùng một người! Bởi vì nếu như “Cách Cách” còn sống thì năm nay cũng phải hơn bốn mươi tuổi! Mà rõ ràng nữ phi tặc kia vô cùng trẻ trung, có lẽ ngay cả hai mươi tuổi cũng chưa tới!
Hít...
Triệu Ngọc thò đầu ra ngoài cửa sổ, dùng sức hít sâu một hơi, vị của nước hoa mùi heo vẫn còn gay mũi như vậy.
Có điều, sau khi nghĩ rõ ràng, Triệu Ngọc không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Nhưng hắn cảm thấy trên đời này không thể nào xuất hiện chuyện trùng hợp như thế!
Nếu như bề ngoài của nữ phi tặc này giống “Cách Cách” như đúc, nói không chừng hai người này có quan hệ máu mủ gì đó.
Chẳng lẽ... nữ phi tặc là con gái riêng của “Cách Cách” sao?
Ùng...
Triệu Ngọc nổ máy xe, chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
Có điều, lựa chọn của hắn không phải là về khách sạn, cũng không phải về Cục Cảnh sát Tấn Bình, mà là tiếp tục truy tìm nữ phi tặc kia!
Hóa ra, cho dù trong nháy mắt nữ phi tặc chạy trốn, Triệu Ngọc vẫn còn chìm trong sự sợ hãi khổng lồ, nhưng theo bản năng hắn vẫn ném một máy quay phim tàng hình ra.
Máy quay ném chính xác vào nữ phi tặc, đặt trên người cô ta.
Nói cách khác, bây giờ Triệu Ngọc có thể nhìn thấy rõ những thứ nữ phi tặc trải qua, có thể dựa theo video đó để tìm kiếm cô ta.
Thế là, Triệu Ngọc vừa lái xe, vừa mở máy quay lên để dò theo con đường chạy trốn của cô ta.
Kết quả, sau khi ống kính được bật lên, Triệu Ngọc lập tức phát hiện hai chuyện: Một là, camera của hắn hơi lệch, dính trên cánh tay của nữ phi tặc, cho nên hình ảnh thấy được bây giờ đều nhìn từ khuỷu tay của cô ta, ống kính rung lắc rất mạnh, video rất hỗn loạn cũng rất mơ hồ.
Thứ hai, mặc dù ống kính mơ hồ, nhưng Triệu Ngọc có thể nhìn thấy hình ảnh đang nhanh chóng lóe qua, bởi vậy có thể thấy được, nữ phi tặc đang đi xe, hơn nữa tốc độ cũng không chậm.
Có điều, nhìn vào video ngẫu nhiên xuất hiện từ khuỷu tay, chắc là nữ phi tặc đang lái xe một mình, không có đồng bọn.
Chậc chậc...
Càng như thế, Triệu Ngọc càng thấy tò mò. Hắn rất muốn biết, phó bản Kỳ Ngộ mà hệ thống sắp xếp lần này, để hắn gặp phải một cô gái giống “Cách Cách” như đúc, là có ý gì?
Có điều, đuổi theo cô ta không phải chuyện dễ dàng. Bởi vì những gì ống kính bắt được đều xuất phát từ khuỷu tay của nữ phi tặc, rất khó bắt được động tĩnh của cô ta từ những hình ảnh rung lắc mơ hồ kia.
Nhưng sau khi Triệu Ngọc nghiêm túc quan sát mấy phút thì chợt phát hiện ống kính đột nhiên ổn định một lúc ngắn ngủi. Theo phán đoán, chắc là nữ phi tặc đang chờ đèn đỏ ở giao lộ, sau đó đặt khuỷu tay trên cửa sổ xe.
Thông qua ống kính, Triệu Ngọc có thể nhìn thấy cảnh đường phố rất rõ. Rất nhanh, hắn thấy một biển quảng cáo lớn từ trong màn ảnh, lúc trước hắn đã từng thấy biển quảng cáo này.
Thế là, Triệu Ngọc tranh thủ thời gian tăng tốc, chạy tới chỗ biển quảng cáo. Bây giờ đang là lúc trời tối hiếm có người qua lại, nên chẳng bao lâu sau Triệu Ngọc đã tìm được biển quảng cáo.
Sau đó, hắn thông qua ống kính trong đầu, từ từ xác định rõ con đường nữ phi tặc đang đi, sau đó lặng lẽ bám theo.
Mười mấy phút sau, Triệu Ngọc nhìn thấy nữ phi tặc lái xe rẽ vào một khu dân cư nằm ở ngoại ô vắng vẻ, bên trong đa phần là nhà trệt.
Lại một lát sau, cuối cùng nữ phi tặc cũng đỗ xe xong, đi tới trước một tòa nhà hai tầng nhìn qua bề ngoài có vẻ rất tồi tàn.
Tòa nhà hai tầng đó xây trên đỉnh một căn nhà trệt, dùng vật liệu giá rẻ để xây. Nữ phi tặc mở cánh cửa nhỏ thông lên tầng hai rồi đi dọc theo cầu thang bên ngoài đi thẳng lên lầu.
Triệu Ngọc để ý, nữ phi tặc kia đi rất nhanh, hình như đang trong trạng thái vô cùng gấp gáp.
Có điều, cũng không lâu sau, hắn đã hiểu vì sao nữ phi tặc lại vội vã như thế rồi! Hóa ra cô ta mới vừa vào phòng của mình đã không chờ nổi mà chạy vào trong một phòng tắm nhỏ hẹp, gần như điên cuồng cởi quần áo của mình ra...
Ồ...
Lúc này Triệu Ngọc mới biết, thì ra nữ phi tặc đã không chịu nổi mùi hương “thơm” thần kỳ kia...
Bình luận facebook