Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-55.txt
Chương 55: CÙNG MỘT VẾT THƯƠNG
Là người bị hại trong vụ án hình sự, sau khi Thiệu Gia Dĩnh tỉnh lại trong bệnh viện, tự nhiên sẽ có cảnh sát tới hỏi thăm. Nhưng do vụ án này có liên quan chặt chẽ tới bí mật2cá nhân, nên cảnh sát sẽ không nói cho cô ta biết nguồn cơn cũng như quá trình của vụ án.
Đừng nói đến chuyện có liên quan tới cuộc thi piano năm đó, thậm chí đến cái tên của Lý Đan8cũng không được nhắc đến với cô ta.
Nhưng mà, khi Triệu Ngọc nhắc tới cái tên Lý Đan này, Thiệu Gia Dĩnh chẳng hề có nghi ngờ hay do dự nào, như thể bản thân đã mặc định sẽ là cái6tên này. Điều đó cho thấy cô ta không chỉ biết về Lý Đan mà đã sớm biết được người muốn hại cô ta chính là Lý Đan!
Ngoài ra Triệu Ngọc không hề nhắc tới việc rốt cuộc Lý Đan đã3gặp phải chuyện gì, nhưng Thiệu Gia Dĩnh lại có thể nói ra rằng Lý Đan đã từng bị hãm hại, như vậy thật sự rất đáng nghi ngờ.
Thì ra Triệu Ngọc đã sớm chuẩn bị cái bẫy chờ Thiệu Gia5Dĩnh tự mình chui vào rọ!
Thiệu Gia Dĩnh tự biết mình lỡ lời nên đứng ngồi không yên như có ai đang rình rập sau lưng.
“Cô Thiệu.” Triệu Ngọc vẫn rất nghiêm túc mà nói tiếp, “Ngày 22 tháng 4 năm ngoái, Cao Điềm là người đầu tiên bị Lý Đan chặt tay. 5 ngày sau tức ngày 26, Viên Lỵ Lỵ cũng xảy ra tình cảnh tương tự ở nhà riêng. Ngày 22 tháng 4 năm nay, Lạc Mỹ Na lại gặp chuyện không may. Còn ngày 26, cũng chính là hôm qua, cô cũng suýt đi theo bọn họ!”.
“22 tháng 4 đến 26 tháng 4, không biết cô có ấn tượng gì với những ngày này không?” Triệu Ngọc nhìn chằm chằm Thiệu Gia Dĩnh, “Năm ngày này cũng chính là ngày bắt đầu và kết thúc cuộc thi piano năm đó, Lý Đan chọn ngày này để ra tay, cũng là vì có ý nghĩa đặc biệt đấy!”.
“Cảnh… cảnh sát Triệu!” Giọng điệu của Thiệu Gia Dĩnh không còn mạnh mẽ, chắc chắn như trước đó, đôi môi cô run nhẹ, nói, “Tôi… chúng tôi thật sự có tham gia cuộc thi piano, nhưng điều đó có thể nói lên cái gì? Tôi…”.
Thiệu Gia Dĩnh như đang cố gắng giải thích điều gì, nhưng lại bị Triệu Ngọc chen ngang:
“Tôi đã xem qua tư liệu của các cô, trong số 6 người đứng đầu, chỉ có gia đình của cô là khó khăn nhất!” Triệu Ngọc nói rất lạnh lùng, “Những người khác đều không phải gia đình làm nghề nông, điều kiện gia đình không tệ, cha mẹ không phải cán bộ thì cũng là người làm kinh doanh. Nói cách khác, những người kia không có lý do gì mà vì một cuộc thi piano lại đi hại người khác!”.
“Tuy cuộc thi piano sẽ trở thành bệ nhảy cho cuộc đời họ, nhưng họ tự mình phấn đấu tới vòng chung kết cũng đã vô cùng mãn nguyện rồi!”
“Ngược lại, đối với gia đình nghèo khó đến từ vùng quê như cô thì khác!” Triệu Ngọc nói không nể tình, “Tôi đã điều tra tư liệu của cô, cuộc thi piano khóa thứ 9 cô đã tham gia một lần nhưng không vào được chung kết!”.
“Cuộc thi khóa thứ 10 là cơ hội cuối cùng của cô, cô nhất định phải thắng! Để có đủ điều kiện tham gia cuộc thi, thậm chí cha của cô còn phải làm giả học bạ và hộ khẩu!”.
“Vốn dĩ cô đã thành công bước vào chung kết, nhưng thành tích của cô lại nằm ở vị trí rất xấu hổ!” Triệu Ngọc mạnh mẽ nói, “Nếu thi không tốt, có thể cô sẽ rơi ra khỏi sáu vị trí đầu. Chỉ cần lọt ngoài tốp 6, coi như bao nhiêu cố gắng của cô sẽ hoá thành bọt biển! Vì cuộc thi còn có một quy định bất thành văn, chỉ có tốp 6 mới được chọn vào đại học!”.
“Cho nên, trong số bốn người, chỉ có mình cô là có lý do để được ăn cả, ngã về không! Thực tế chứng minh là cô đã được ăn cả, sự rút lui của Lý Đan khiến cô nhận được lợi ích lớn, chiếm được vị trí thứ 4, từ đó thay đổi vận mệnh của mình!”
“Nhưng còn Lý Đan thì sao? Cả cuộc đời chị ta đã bị huỷ diệt bởi lưỡi dao nhỏ bé đó!”
“Anh! Anh!” Thiệu Gia Dĩnh bị Triệu Ngọc nói cho đỏ mặt tía tai. Cô ta run rẩy nói, “Anh không được nói bậy, việc gì cũng phải có chứng cứ! Anh là cảnh sát, anh không được ngậm máu phun người!?”.
“Haiz!”
Triệu Ngọc thở dài. Hắn hơi cúi đầu người xuống, chuyển sang nói tiếp với giọng điệu rất bình tĩnh:
“Cô Thiệu, tôi nghĩ… có thể cô đã hiểu lầm ý của tôi rồi! Vừa rồi tôi nói nhiều như vậy không phải vì muốn tìm lại công lý cho Lý Đan! Giang hồ có câu, oan oan tương báo, bao giờ mới là kết thúc. Chuyện 18 năm trước cũng đã cách xa như vậy, lại không bằng không chứng, tại sao tôi phải níu mãi không bỏ chứ? Thật ra, tôi tới tìm cô… chỉ là muốn thay Lý Đan thực hiện một tâm nguyện mà thôi!”.
Nghe Triệu Ngọc nói lời này, Thiệu Gia Dĩnh không khỏi lo lắng.
Triệu Ngọc tạm dừng lại một giây lát, sắp xếp ngôn ngữ trong đầu mình rồi nói tiếp, “Theo những gì tôi vừa tìm hiểu từ Phòng Tố tụng, Lý Đan sẽ bị khởi tố với tội danh cố tình gây thương tích cho người khác. Do tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, cô có biết chị ta sẽ chịu hình phạt như thế nào không?”.
Thiệu Gia Dĩnh khẽ rùng mình, câu hỏi này, cô ta chưa từng nghĩ tới.
“Nếu có thể bị phán chung thân thì coi như quá hời rồi!” Triệu Ngọc lắc đầu nói, “Nếu không may, cả mạng cũng không giữ nổi!”.
“Ơ…” Tuy Thiệu Gia Dĩnh chỉ đơn giản thốt ra một tiếng “Ơ”, nhưng từ biểu cảm có thể thấy, cô ta rất bất ngờ về chuyện này, thật sự thì cô ta không nghĩ rằng Lý Đan sẽ bị phán nặng như vậy.
“Cuộc đời này của Lý Đan, coi như xong rồi!” Triệu Ngọc không khỏi xúc động, “Tôi nghĩ, cô càng hiểu rõ hơn tôi. Nếu không có lưỡi dao nhỏ bé năm đó, Lý Đan của ngày hôm nay sẽ như thế nào? Nghệ sĩ piano? Nhà soạn nhạc vĩ đại? Giáo viên piano? Hoặc là, trở thành một doanh nhân tài giỏi như cô vậy?”.
“Nhưng thực tế thì sao? Cha cô ấy chết vì uất ức, mẹ lại bị ung thư, đó gọi là: nhà mất người cũng không còn!! Chờ sau này, khi mẹ cô ấy qua đời, chắc cũng không có ai đứng trước linh cữu tẫn hiếu…”
“Đừng nói nữa, cảnh sát Triệu, anh đừng nói nữa!” Thiệu Gia Dĩnh kích động ngắt lời Triệu Ngọc, cô ta đỏ mặt tía tai, người run cầm cập, ánh mắt ngấn lệ.
Mất một lúc lâu để tâm trạng bình tĩnh lại, cô ta mới xấu hổ cúi đầu, nói: “18 năm rồi! Đã 18 năm rồi! Tôi…” Một giọt nước mắt rơi ra khỏi khoé mắt, Thiệu Gia Dĩnh cất giọng nghẹn ngào, “Mỗi lần nghĩ tới Lý Đan, tôi đều thấy ăn không ngon ngủ không yên, cả người run sợ! Nếu nói việc đó đã gây ra vết thương cả đời cho Lý Đan, thì với tôi, đó cũng là bóng ma đeo bám cả cuộc đời! Hức…”.
Thiệu Gia Dĩnh không kiềm được nước mắt chảy ra, cô ta đã khóc thành tiếng.
Trên người Triệu Ngọc không có khăn tay, chỉ đành lấy hai tờ giấy ăn đưa cho đối phương.
Nhưng Thiệu Gia Dĩnh đã chìm đắm trong bi thương quá khứ, làm gì để ý chuyện lấy giấy, cô nghẹn ngào nói: “Cảnh sát Triệu, không sai! Chuyện đặt con dao để hãm hại Lý Đan đích thực có liên quan tới tôi! Nhưng có thể anh đã sai rồi. 18 năm trước tôi chỉ là một đứa trẻ, ngoài việc liều mạng học đàn tôi làm gì có suy nghĩ kinh khủng như vậy chứ! Đừng nói là để con dao gì, chỉ cần nghĩ tới thôi cũng không thể nào!”,
“Hả?” Chuyện này ngoài dự đoán của Triệu Ngọc. Hắn vốn dĩ cho rằng Thiệu Gia Dĩnh ám hại Lý Đan là chuyện đã rõ mồn một, nhưng bây giờ Thiệu Gia Dĩnh lại nói như vậy, sự thật có vẻ không phải như hắn đã suy đoán. Chẳng lẽ… bên trong vẫn còn gì ẩn khuất?
Là người bị hại trong vụ án hình sự, sau khi Thiệu Gia Dĩnh tỉnh lại trong bệnh viện, tự nhiên sẽ có cảnh sát tới hỏi thăm. Nhưng do vụ án này có liên quan chặt chẽ tới bí mật2cá nhân, nên cảnh sát sẽ không nói cho cô ta biết nguồn cơn cũng như quá trình của vụ án.
Đừng nói đến chuyện có liên quan tới cuộc thi piano năm đó, thậm chí đến cái tên của Lý Đan8cũng không được nhắc đến với cô ta.
Nhưng mà, khi Triệu Ngọc nhắc tới cái tên Lý Đan này, Thiệu Gia Dĩnh chẳng hề có nghi ngờ hay do dự nào, như thể bản thân đã mặc định sẽ là cái6tên này. Điều đó cho thấy cô ta không chỉ biết về Lý Đan mà đã sớm biết được người muốn hại cô ta chính là Lý Đan!
Ngoài ra Triệu Ngọc không hề nhắc tới việc rốt cuộc Lý Đan đã3gặp phải chuyện gì, nhưng Thiệu Gia Dĩnh lại có thể nói ra rằng Lý Đan đã từng bị hãm hại, như vậy thật sự rất đáng nghi ngờ.
Thì ra Triệu Ngọc đã sớm chuẩn bị cái bẫy chờ Thiệu Gia5Dĩnh tự mình chui vào rọ!
Thiệu Gia Dĩnh tự biết mình lỡ lời nên đứng ngồi không yên như có ai đang rình rập sau lưng.
“Cô Thiệu.” Triệu Ngọc vẫn rất nghiêm túc mà nói tiếp, “Ngày 22 tháng 4 năm ngoái, Cao Điềm là người đầu tiên bị Lý Đan chặt tay. 5 ngày sau tức ngày 26, Viên Lỵ Lỵ cũng xảy ra tình cảnh tương tự ở nhà riêng. Ngày 22 tháng 4 năm nay, Lạc Mỹ Na lại gặp chuyện không may. Còn ngày 26, cũng chính là hôm qua, cô cũng suýt đi theo bọn họ!”.
“22 tháng 4 đến 26 tháng 4, không biết cô có ấn tượng gì với những ngày này không?” Triệu Ngọc nhìn chằm chằm Thiệu Gia Dĩnh, “Năm ngày này cũng chính là ngày bắt đầu và kết thúc cuộc thi piano năm đó, Lý Đan chọn ngày này để ra tay, cũng là vì có ý nghĩa đặc biệt đấy!”.
“Cảnh… cảnh sát Triệu!” Giọng điệu của Thiệu Gia Dĩnh không còn mạnh mẽ, chắc chắn như trước đó, đôi môi cô run nhẹ, nói, “Tôi… chúng tôi thật sự có tham gia cuộc thi piano, nhưng điều đó có thể nói lên cái gì? Tôi…”.
Thiệu Gia Dĩnh như đang cố gắng giải thích điều gì, nhưng lại bị Triệu Ngọc chen ngang:
“Tôi đã xem qua tư liệu của các cô, trong số 6 người đứng đầu, chỉ có gia đình của cô là khó khăn nhất!” Triệu Ngọc nói rất lạnh lùng, “Những người khác đều không phải gia đình làm nghề nông, điều kiện gia đình không tệ, cha mẹ không phải cán bộ thì cũng là người làm kinh doanh. Nói cách khác, những người kia không có lý do gì mà vì một cuộc thi piano lại đi hại người khác!”.
“Tuy cuộc thi piano sẽ trở thành bệ nhảy cho cuộc đời họ, nhưng họ tự mình phấn đấu tới vòng chung kết cũng đã vô cùng mãn nguyện rồi!”
“Ngược lại, đối với gia đình nghèo khó đến từ vùng quê như cô thì khác!” Triệu Ngọc nói không nể tình, “Tôi đã điều tra tư liệu của cô, cuộc thi piano khóa thứ 9 cô đã tham gia một lần nhưng không vào được chung kết!”.
“Cuộc thi khóa thứ 10 là cơ hội cuối cùng của cô, cô nhất định phải thắng! Để có đủ điều kiện tham gia cuộc thi, thậm chí cha của cô còn phải làm giả học bạ và hộ khẩu!”.
“Vốn dĩ cô đã thành công bước vào chung kết, nhưng thành tích của cô lại nằm ở vị trí rất xấu hổ!” Triệu Ngọc mạnh mẽ nói, “Nếu thi không tốt, có thể cô sẽ rơi ra khỏi sáu vị trí đầu. Chỉ cần lọt ngoài tốp 6, coi như bao nhiêu cố gắng của cô sẽ hoá thành bọt biển! Vì cuộc thi còn có một quy định bất thành văn, chỉ có tốp 6 mới được chọn vào đại học!”.
“Cho nên, trong số bốn người, chỉ có mình cô là có lý do để được ăn cả, ngã về không! Thực tế chứng minh là cô đã được ăn cả, sự rút lui của Lý Đan khiến cô nhận được lợi ích lớn, chiếm được vị trí thứ 4, từ đó thay đổi vận mệnh của mình!”
“Nhưng còn Lý Đan thì sao? Cả cuộc đời chị ta đã bị huỷ diệt bởi lưỡi dao nhỏ bé đó!”
“Anh! Anh!” Thiệu Gia Dĩnh bị Triệu Ngọc nói cho đỏ mặt tía tai. Cô ta run rẩy nói, “Anh không được nói bậy, việc gì cũng phải có chứng cứ! Anh là cảnh sát, anh không được ngậm máu phun người!?”.
“Haiz!”
Triệu Ngọc thở dài. Hắn hơi cúi đầu người xuống, chuyển sang nói tiếp với giọng điệu rất bình tĩnh:
“Cô Thiệu, tôi nghĩ… có thể cô đã hiểu lầm ý của tôi rồi! Vừa rồi tôi nói nhiều như vậy không phải vì muốn tìm lại công lý cho Lý Đan! Giang hồ có câu, oan oan tương báo, bao giờ mới là kết thúc. Chuyện 18 năm trước cũng đã cách xa như vậy, lại không bằng không chứng, tại sao tôi phải níu mãi không bỏ chứ? Thật ra, tôi tới tìm cô… chỉ là muốn thay Lý Đan thực hiện một tâm nguyện mà thôi!”.
Nghe Triệu Ngọc nói lời này, Thiệu Gia Dĩnh không khỏi lo lắng.
Triệu Ngọc tạm dừng lại một giây lát, sắp xếp ngôn ngữ trong đầu mình rồi nói tiếp, “Theo những gì tôi vừa tìm hiểu từ Phòng Tố tụng, Lý Đan sẽ bị khởi tố với tội danh cố tình gây thương tích cho người khác. Do tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, cô có biết chị ta sẽ chịu hình phạt như thế nào không?”.
Thiệu Gia Dĩnh khẽ rùng mình, câu hỏi này, cô ta chưa từng nghĩ tới.
“Nếu có thể bị phán chung thân thì coi như quá hời rồi!” Triệu Ngọc lắc đầu nói, “Nếu không may, cả mạng cũng không giữ nổi!”.
“Ơ…” Tuy Thiệu Gia Dĩnh chỉ đơn giản thốt ra một tiếng “Ơ”, nhưng từ biểu cảm có thể thấy, cô ta rất bất ngờ về chuyện này, thật sự thì cô ta không nghĩ rằng Lý Đan sẽ bị phán nặng như vậy.
“Cuộc đời này của Lý Đan, coi như xong rồi!” Triệu Ngọc không khỏi xúc động, “Tôi nghĩ, cô càng hiểu rõ hơn tôi. Nếu không có lưỡi dao nhỏ bé năm đó, Lý Đan của ngày hôm nay sẽ như thế nào? Nghệ sĩ piano? Nhà soạn nhạc vĩ đại? Giáo viên piano? Hoặc là, trở thành một doanh nhân tài giỏi như cô vậy?”.
“Nhưng thực tế thì sao? Cha cô ấy chết vì uất ức, mẹ lại bị ung thư, đó gọi là: nhà mất người cũng không còn!! Chờ sau này, khi mẹ cô ấy qua đời, chắc cũng không có ai đứng trước linh cữu tẫn hiếu…”
“Đừng nói nữa, cảnh sát Triệu, anh đừng nói nữa!” Thiệu Gia Dĩnh kích động ngắt lời Triệu Ngọc, cô ta đỏ mặt tía tai, người run cầm cập, ánh mắt ngấn lệ.
Mất một lúc lâu để tâm trạng bình tĩnh lại, cô ta mới xấu hổ cúi đầu, nói: “18 năm rồi! Đã 18 năm rồi! Tôi…” Một giọt nước mắt rơi ra khỏi khoé mắt, Thiệu Gia Dĩnh cất giọng nghẹn ngào, “Mỗi lần nghĩ tới Lý Đan, tôi đều thấy ăn không ngon ngủ không yên, cả người run sợ! Nếu nói việc đó đã gây ra vết thương cả đời cho Lý Đan, thì với tôi, đó cũng là bóng ma đeo bám cả cuộc đời! Hức…”.
Thiệu Gia Dĩnh không kiềm được nước mắt chảy ra, cô ta đã khóc thành tiếng.
Trên người Triệu Ngọc không có khăn tay, chỉ đành lấy hai tờ giấy ăn đưa cho đối phương.
Nhưng Thiệu Gia Dĩnh đã chìm đắm trong bi thương quá khứ, làm gì để ý chuyện lấy giấy, cô nghẹn ngào nói: “Cảnh sát Triệu, không sai! Chuyện đặt con dao để hãm hại Lý Đan đích thực có liên quan tới tôi! Nhưng có thể anh đã sai rồi. 18 năm trước tôi chỉ là một đứa trẻ, ngoài việc liều mạng học đàn tôi làm gì có suy nghĩ kinh khủng như vậy chứ! Đừng nói là để con dao gì, chỉ cần nghĩ tới thôi cũng không thể nào!”,
“Hả?” Chuyện này ngoài dự đoán của Triệu Ngọc. Hắn vốn dĩ cho rằng Thiệu Gia Dĩnh ám hại Lý Đan là chuyện đã rõ mồn một, nhưng bây giờ Thiệu Gia Dĩnh lại nói như vậy, sự thật có vẻ không phải như hắn đã suy đoán. Chẳng lẽ… bên trong vẫn còn gì ẩn khuất?