Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-56.txt
Chương 56: SAI MỘT LI ĐI MỘT DẶM
“Ha ha…” Thiệu Gia Dĩnh mỉm cười rất khổ sở, cô ta thở dài, “Có lẽ đây chính là nhân quả báo ứng mà người ta thường nói đi! Lý Đan vì trả thù tôi, vì để chặt tay tôi mà đã đào mộ cha tôi lên! Có lẽ, đây chính là sự sắp đặt của ông trời!”.
Ồ…
Nghe tới đây, Triệu Ngọc2mới hiểu, thì ra người đặt lưỡi dao vào phím đàn của Lý Đan năm đó không phải Thiệu Gia Dĩnh trước mặt, mà là cha của cô ta!!
“18 năm trước, chúng tôi theo quy định đến phòng âm nhạc của trường trung học số 2 để luyện tập trước buổi chung kết.” Thiệu Gia Dĩnh nhớ lại, “Thời gian luyện đàn8của tôi được sắp xếp khoảng ba giờ chiều, tôi đã luyện xong từ sớm rồi. Nhưng tới tối cha tôi đột nhiên nói ông làm rơi đồ ở hội trường nên muốn tôi tự đi về khách sạn, còn ông ấy quay lại tìm!”.
“Lúc đó, tôi thấy vẻ mặt của ông hốt hoảng, cứ tưởng ông làm rơi món đồ gì6quan trọng nên cũng cuống cuồng muốn đi tìm cùng, nhưng lại bị ông ấy từ chối rất dữ!
“Trước đây cha tôi rất ít khi nói nặng với tôi điều gì, cho nên ấn tượng lúc đó của tôi rất sâu sắc. Nếu ông đã không muốn tôi đi thì tôi đành quay về khách sạn chờ.”
“Chỉ là tìm một món đồ3thôi, nhưng tôi đợi mãi cũng không thấy cha tôi về. Thẳng đến 11 giờ rưỡi, cha tôi mới về tới khách sạn.”
“Nhưng sắc mặt của ông trắng bệch, tâm trạng của ông có vẻ rất bất an. Tôi hỏi ông mấy câu như là rốt cuộc ông đã làm mất cái gì? Đã tìm thấy chưa? Sao trễ như vậy mới5về? Nhưng ông ấy chẳng trả lời câu nào, miệng thì không ngừng nói muốn tôi ngày mai thi cho thật tốt, ngày mai thi cho thật tốt!”
“Tôi của lúc đó còn rất ngây ngô, tuy thấy cha tôi có gì đó không đúng nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, vẫn tham gia chung kết bình thường.”
“Trong trận chung kết, toàn bộ tâm trí của tôi đều đặt trên phím đàn, không những nghiêm túc hoàn thành bài thi mà còn phát huy khả năng vượt trội, bất ngờ lọt vào tốp 3, được giải ba của cuộc thi!”
“Mãi đến khi bảng điểm được dán lên tôi mới tá hoả, trên danh sách giải thưởng chung kết tuyệt nhiên không có tên của Lý Đan!”
“Trước khi tham gia cuộc thi, Lý Đan cũng đã rất nổi tiếng, là một trong những ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch! Rõ ràng cô đã vào tới chung kết, tại sao trên danh sách lại không có tên của cô ta chứ?”
“Sau đó tôi mới bắt đầu dò hỏi. Tôi nhớ rất rõ là mẹ của Lạc Mỹ Na nói cho tôi biết, đêm trước khi diễn ra chung kết Lý Đan đã xảy ra chuyện, nhập viện rồi! Nhưng rốt cuộc là chuyện gì thì bà ấy không biết.”
“Tới lúc đó tôi vẫn chưa phát giác ra điều gì không đúng, trong lòng tôi còn mừng thầm vì Lý Đan đã rút lui. Nếu không, tôi chắc chắn không thể lọt vào tốp 3!”
“Nhưng mà… cũng rất trùng hợp! Nếu tôi không vì căng thẳng mà đi vệ sinh trước buổi lễ trao giải, e rằng cả đời này tôi sẽ sống rất yên tâm, thoải mái!”
“Lúc đó tôi đi ra khỏi nhà vệ sinh, tôi chợt thấy mẹ của Lý Đan đang tranh cãi gì đó với Ban Tổ chức? Mẹ Lý Đan đầu tóc rối bời, quần áo mặc trên người thì nhàu nhĩ, bẩn thỉu, trông bà ấy cũng già đi rất nhiều. Bà rơi nước mắt, chắp tay lia lịa với người của Ban Tổ chức như đang cầu xin điều gì đó.”
“Tôi tò mò đứng sau lưng họ nghe lỏm câu chuyện. Chính vào lúc đó tôi mới biết, thì ra Lý Đan rút lui là vì một ngón tay nào đó của cô đã bị cắt bởi một lưỡi dao cài giữa các phím đàn, thậm chí ngón tay đó còn bị đứt rời!”
“Nghe tới đây, tôi liền nghĩ tới cha của mình, ông nói muốn quay lại trường trung học số 2 tìm đồ, hơn nữa còn quay về cực kỳ muộn, mà đúng vào đêm đó Lý Đan bị cắt đứt ngón tay. Trùng hợp đến vậy, khiến tôi không thể không liên tưởng hung thủ có mối quan hệ với cha của mình!”
“Ngày hôm đó, thậm chí tôi còn không biết làm thế nào có thể đứng nổi trên bục nhận giải. Tôi cảm thấy tất cả những gì trước mặt đều rất hoang đường! Cha tôi không ngừng bảo tôi cười lên một cái, nhưng tôi… làm sao có thể cười nổi?”
“Haizzz!” Thiệu Gia Dĩnh thở dài, “Nếu mọi chuyện dừng lại ở đó, có lẽ tôi vẫn còn một tia hy vọng, hy vọng rằng chuyện của Lý Đan không liên quan gì với cha tôi, tất cả chẳng qua chỉ là sự trùng hợp. Nhưng mà, thực tế rất tàn khốc. Khi chúng tôi dọn xong hành lý khách sạn để chuẩn bị về nhà, bỗng có một chiếc hộp rơi ra từ ba lô của cha tôi. Đó là… đó là… một hộp dao khắc mỹ thuật!!”
Nói tới đây, vì quá kích động nên nước mắt Thiệu Gia Dĩnh rơi lã chã, cô nấc không thành tiếng.
“Đó là loại dao khắc mỹ thuật rất chuyên nghiệp, vừa sắc bén vừa cứng rắn. Nếu gài vào giữa các phím đàn, không những khó bị phát hiện mà còn có lực sát thương cao!” Ngừng một chút, Thiệu Gia Dĩnh tiếp tục kể, “Nhà chúng tôi không có ai học mỹ thuật, loại dao này giá rất đắt, nhà tôi tuyệt đối không thể xuất hiện loại đồ thế này được! Cho nên… hôm đó, tôi đã cãi nhau với cha trong khách sạn, tôi không ngừng gặng hỏi, cuối cùng ông đã thừa nhận, thừa nhận tất cả những gì ông đã gây ra cho Lý Đan!”.
“Tôi nhớ lúc đó tôi như phát điên! Thật sự muốn phát điên! Tất cả những đau khổ và áp lực mà tôi chịu đựng có lẽ cũng không kém những gì mà Lý Đan phải chịu! Tôi cảm thấy bản thân mình thật buồn cười, thật hoang đường, đã dùng cách vô đạo đức như vậy để giành được hạng 3, tôi còn mặt mũi gì nữa?”
“Cha tôi cũng bị dọa gần chết. Hôm đó ông còn quỳ xuống van xin tôi đừng nói chuyện này ra! Hức hức…” Thiệu Gia Dĩnh khóc thút thít, nấc không thành tiếng, “Cha mẹ tôi đã ly hôn từ lâu. Từ lúc tôi hiểu chuyện thì đã thấy cha một mình nuôi tôi rồi. Vì tôi, ông ấy ở vậy cả đời, không đi kiếm người bầu bạn. Để tôi học đàn, ông càng dốc hết sức lực, có lúc một ngày phải làm tới ba công việc, ngay cả ban đêm cũng không được nghỉ ngơi…”.
“Nhưng, một người cha lương thiện như vậy lại đi làm chuyện táng tận lương tâm đến thế! Thời điểm đó tôi gần như sụp đổ. Trong lòng tôi rất mâu thuẫn, một mặt tôi không muốn Lý Đan gặp chuyện gì, một mặt tôi cũng không muốn cha tôi phải ngồi tù! Chính trong khoảng thời gian đau khổ đó, tôi đã thi lên đại học, sau đó còn tìm cách ra nước ngoài.”.
“Từ lúc tham gia xong cuộc thi piano đó, tôi chẳng còn đụng tới đàn!” Thiệu Gia Dĩnh buồn rầu, “Chỉ cần nhìn thấy đàn là tôi sẽ nghĩ tới Lý Đan! Nghĩ tới ngón tay của cô ấy! Nghĩ tới những vết máu vương đầy trên phím đàn!”.
Triệu Ngọc vẫn chăm chú lắng nghe. Hắn cũng không ngờ rằng, chuyện năm đó lại rối rắm đến vậy. Cha của Lý Đan và cha của Thiệu Gia Dĩnh giống nhau tới mức nào? Cùng là người cha hết lòng vì con gái yêu. Nhưng, cha của Thiệu Gia Dĩnh lại lựa chọn cách cực đoan, thiếu sáng suốt, để rồi tạo ra chuỗi bi kịch cho ngày sau!
“Nhưng ánh mắt của ông trời sang như tuyết!” Thiệu Gia Dĩnh lấy khăn tay của mình lau nước mắt, nói, “Hoặc là đúng như người ta vẫn nói, thật sự có nhân quả báo ứng!”.
“8 năm trước, cha của tôi rơi từ trên lầu xuống gãy đốt sống lưng, bị tàn phế. Chưa đến hai năm sau ông lại phát hiện ra bị ung thư tuỵ, không lâu sau đó đã rời khỏi thế gian.”
“Trước lúc lâm chung, ông còn chẳng thể mở miệng nói chuyện. Nhưng, trong lòng tôi biết rõ, về chuyện của Lý Đan, cha tôi có chết cũng không thể yên lòng! Trong lòng ông ấy đầy sự dằn vặt tự trách, cả đời này cũng không thể tha thứ cho chính mình!”
Sai một ly đi một dặm, rốt cuộc cũng đã gây ra lỗi lầm quá lớn!
Đối diện với chân tướng mọi chuyện, Triệu Ngọc không khỏi bùi ngùi. Nếu như ngày trước, hắn suy nghĩ mọi chuyện một cách kỹ càng hơn, chỉ sợ bản thân hắn cũng không bị kẻ khác hãm hại mà chết thảm như vậy.
“Cảnh sát Triệu!” Thiệu Gia Dĩnh nín khóc, rồi nói, “Nói ra chân tướng lòng tôi cũng nhẹ nhõm hơn! Tôi nghĩ, cha tôi cũng có ý này, chỉ là không đủ dũng khí mà thôi.”.
“Như vầy đi, tôi sẽ tìm đoàn luật sư giỏi nhất để giúp Lý Đan biện hộ, nỗ lực hết mình để tranh thủ hình phạt nhẹ nhất!”
“Còn về mẹ của Lý Đan, anh cũng có thể yên tâm, tôi sẽ sắp xếp người chăm sóc bà!”
“Tôi biết, vấn đề giữa tôi và Lý Đan không phải là chuyện tiền bạc. Tôi không dám mong Lý Đan tha thứ cho chúng tôi, chỉ hy vọng chuyện này đừng phát triển theo hướng xấu nữa!”
Nghe tới đây, Triệu Ngọc đột nhiên dựa hẳn người vào lưng ghế, cảm thấy vừa an ủi vừa mệt mỏi. Tuy vụ án chặt tay có thể đặt dấu chấm hết ở đây, nhưng chuyện đúng sai bên trong đó vĩnh viễn cũng không khó mà phân tách rõ ràng ra được.
“Ha ha…” Thiệu Gia Dĩnh mỉm cười rất khổ sở, cô ta thở dài, “Có lẽ đây chính là nhân quả báo ứng mà người ta thường nói đi! Lý Đan vì trả thù tôi, vì để chặt tay tôi mà đã đào mộ cha tôi lên! Có lẽ, đây chính là sự sắp đặt của ông trời!”.
Ồ…
Nghe tới đây, Triệu Ngọc2mới hiểu, thì ra người đặt lưỡi dao vào phím đàn của Lý Đan năm đó không phải Thiệu Gia Dĩnh trước mặt, mà là cha của cô ta!!
“18 năm trước, chúng tôi theo quy định đến phòng âm nhạc của trường trung học số 2 để luyện tập trước buổi chung kết.” Thiệu Gia Dĩnh nhớ lại, “Thời gian luyện đàn8của tôi được sắp xếp khoảng ba giờ chiều, tôi đã luyện xong từ sớm rồi. Nhưng tới tối cha tôi đột nhiên nói ông làm rơi đồ ở hội trường nên muốn tôi tự đi về khách sạn, còn ông ấy quay lại tìm!”.
“Lúc đó, tôi thấy vẻ mặt của ông hốt hoảng, cứ tưởng ông làm rơi món đồ gì6quan trọng nên cũng cuống cuồng muốn đi tìm cùng, nhưng lại bị ông ấy từ chối rất dữ!
“Trước đây cha tôi rất ít khi nói nặng với tôi điều gì, cho nên ấn tượng lúc đó của tôi rất sâu sắc. Nếu ông đã không muốn tôi đi thì tôi đành quay về khách sạn chờ.”
“Chỉ là tìm một món đồ3thôi, nhưng tôi đợi mãi cũng không thấy cha tôi về. Thẳng đến 11 giờ rưỡi, cha tôi mới về tới khách sạn.”
“Nhưng sắc mặt của ông trắng bệch, tâm trạng của ông có vẻ rất bất an. Tôi hỏi ông mấy câu như là rốt cuộc ông đã làm mất cái gì? Đã tìm thấy chưa? Sao trễ như vậy mới5về? Nhưng ông ấy chẳng trả lời câu nào, miệng thì không ngừng nói muốn tôi ngày mai thi cho thật tốt, ngày mai thi cho thật tốt!”
“Tôi của lúc đó còn rất ngây ngô, tuy thấy cha tôi có gì đó không đúng nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, vẫn tham gia chung kết bình thường.”
“Trong trận chung kết, toàn bộ tâm trí của tôi đều đặt trên phím đàn, không những nghiêm túc hoàn thành bài thi mà còn phát huy khả năng vượt trội, bất ngờ lọt vào tốp 3, được giải ba của cuộc thi!”
“Mãi đến khi bảng điểm được dán lên tôi mới tá hoả, trên danh sách giải thưởng chung kết tuyệt nhiên không có tên của Lý Đan!”
“Trước khi tham gia cuộc thi, Lý Đan cũng đã rất nổi tiếng, là một trong những ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch! Rõ ràng cô đã vào tới chung kết, tại sao trên danh sách lại không có tên của cô ta chứ?”
“Sau đó tôi mới bắt đầu dò hỏi. Tôi nhớ rất rõ là mẹ của Lạc Mỹ Na nói cho tôi biết, đêm trước khi diễn ra chung kết Lý Đan đã xảy ra chuyện, nhập viện rồi! Nhưng rốt cuộc là chuyện gì thì bà ấy không biết.”
“Tới lúc đó tôi vẫn chưa phát giác ra điều gì không đúng, trong lòng tôi còn mừng thầm vì Lý Đan đã rút lui. Nếu không, tôi chắc chắn không thể lọt vào tốp 3!”
“Nhưng mà… cũng rất trùng hợp! Nếu tôi không vì căng thẳng mà đi vệ sinh trước buổi lễ trao giải, e rằng cả đời này tôi sẽ sống rất yên tâm, thoải mái!”
“Lúc đó tôi đi ra khỏi nhà vệ sinh, tôi chợt thấy mẹ của Lý Đan đang tranh cãi gì đó với Ban Tổ chức? Mẹ Lý Đan đầu tóc rối bời, quần áo mặc trên người thì nhàu nhĩ, bẩn thỉu, trông bà ấy cũng già đi rất nhiều. Bà rơi nước mắt, chắp tay lia lịa với người của Ban Tổ chức như đang cầu xin điều gì đó.”
“Tôi tò mò đứng sau lưng họ nghe lỏm câu chuyện. Chính vào lúc đó tôi mới biết, thì ra Lý Đan rút lui là vì một ngón tay nào đó của cô đã bị cắt bởi một lưỡi dao cài giữa các phím đàn, thậm chí ngón tay đó còn bị đứt rời!”
“Nghe tới đây, tôi liền nghĩ tới cha của mình, ông nói muốn quay lại trường trung học số 2 tìm đồ, hơn nữa còn quay về cực kỳ muộn, mà đúng vào đêm đó Lý Đan bị cắt đứt ngón tay. Trùng hợp đến vậy, khiến tôi không thể không liên tưởng hung thủ có mối quan hệ với cha của mình!”
“Ngày hôm đó, thậm chí tôi còn không biết làm thế nào có thể đứng nổi trên bục nhận giải. Tôi cảm thấy tất cả những gì trước mặt đều rất hoang đường! Cha tôi không ngừng bảo tôi cười lên một cái, nhưng tôi… làm sao có thể cười nổi?”
“Haizzz!” Thiệu Gia Dĩnh thở dài, “Nếu mọi chuyện dừng lại ở đó, có lẽ tôi vẫn còn một tia hy vọng, hy vọng rằng chuyện của Lý Đan không liên quan gì với cha tôi, tất cả chẳng qua chỉ là sự trùng hợp. Nhưng mà, thực tế rất tàn khốc. Khi chúng tôi dọn xong hành lý khách sạn để chuẩn bị về nhà, bỗng có một chiếc hộp rơi ra từ ba lô của cha tôi. Đó là… đó là… một hộp dao khắc mỹ thuật!!”
Nói tới đây, vì quá kích động nên nước mắt Thiệu Gia Dĩnh rơi lã chã, cô nấc không thành tiếng.
“Đó là loại dao khắc mỹ thuật rất chuyên nghiệp, vừa sắc bén vừa cứng rắn. Nếu gài vào giữa các phím đàn, không những khó bị phát hiện mà còn có lực sát thương cao!” Ngừng một chút, Thiệu Gia Dĩnh tiếp tục kể, “Nhà chúng tôi không có ai học mỹ thuật, loại dao này giá rất đắt, nhà tôi tuyệt đối không thể xuất hiện loại đồ thế này được! Cho nên… hôm đó, tôi đã cãi nhau với cha trong khách sạn, tôi không ngừng gặng hỏi, cuối cùng ông đã thừa nhận, thừa nhận tất cả những gì ông đã gây ra cho Lý Đan!”.
“Tôi nhớ lúc đó tôi như phát điên! Thật sự muốn phát điên! Tất cả những đau khổ và áp lực mà tôi chịu đựng có lẽ cũng không kém những gì mà Lý Đan phải chịu! Tôi cảm thấy bản thân mình thật buồn cười, thật hoang đường, đã dùng cách vô đạo đức như vậy để giành được hạng 3, tôi còn mặt mũi gì nữa?”
“Cha tôi cũng bị dọa gần chết. Hôm đó ông còn quỳ xuống van xin tôi đừng nói chuyện này ra! Hức hức…” Thiệu Gia Dĩnh khóc thút thít, nấc không thành tiếng, “Cha mẹ tôi đã ly hôn từ lâu. Từ lúc tôi hiểu chuyện thì đã thấy cha một mình nuôi tôi rồi. Vì tôi, ông ấy ở vậy cả đời, không đi kiếm người bầu bạn. Để tôi học đàn, ông càng dốc hết sức lực, có lúc một ngày phải làm tới ba công việc, ngay cả ban đêm cũng không được nghỉ ngơi…”.
“Nhưng, một người cha lương thiện như vậy lại đi làm chuyện táng tận lương tâm đến thế! Thời điểm đó tôi gần như sụp đổ. Trong lòng tôi rất mâu thuẫn, một mặt tôi không muốn Lý Đan gặp chuyện gì, một mặt tôi cũng không muốn cha tôi phải ngồi tù! Chính trong khoảng thời gian đau khổ đó, tôi đã thi lên đại học, sau đó còn tìm cách ra nước ngoài.”.
“Từ lúc tham gia xong cuộc thi piano đó, tôi chẳng còn đụng tới đàn!” Thiệu Gia Dĩnh buồn rầu, “Chỉ cần nhìn thấy đàn là tôi sẽ nghĩ tới Lý Đan! Nghĩ tới ngón tay của cô ấy! Nghĩ tới những vết máu vương đầy trên phím đàn!”.
Triệu Ngọc vẫn chăm chú lắng nghe. Hắn cũng không ngờ rằng, chuyện năm đó lại rối rắm đến vậy. Cha của Lý Đan và cha của Thiệu Gia Dĩnh giống nhau tới mức nào? Cùng là người cha hết lòng vì con gái yêu. Nhưng, cha của Thiệu Gia Dĩnh lại lựa chọn cách cực đoan, thiếu sáng suốt, để rồi tạo ra chuỗi bi kịch cho ngày sau!
“Nhưng ánh mắt của ông trời sang như tuyết!” Thiệu Gia Dĩnh lấy khăn tay của mình lau nước mắt, nói, “Hoặc là đúng như người ta vẫn nói, thật sự có nhân quả báo ứng!”.
“8 năm trước, cha của tôi rơi từ trên lầu xuống gãy đốt sống lưng, bị tàn phế. Chưa đến hai năm sau ông lại phát hiện ra bị ung thư tuỵ, không lâu sau đó đã rời khỏi thế gian.”
“Trước lúc lâm chung, ông còn chẳng thể mở miệng nói chuyện. Nhưng, trong lòng tôi biết rõ, về chuyện của Lý Đan, cha tôi có chết cũng không thể yên lòng! Trong lòng ông ấy đầy sự dằn vặt tự trách, cả đời này cũng không thể tha thứ cho chính mình!”
Sai một ly đi một dặm, rốt cuộc cũng đã gây ra lỗi lầm quá lớn!
Đối diện với chân tướng mọi chuyện, Triệu Ngọc không khỏi bùi ngùi. Nếu như ngày trước, hắn suy nghĩ mọi chuyện một cách kỹ càng hơn, chỉ sợ bản thân hắn cũng không bị kẻ khác hãm hại mà chết thảm như vậy.
“Cảnh sát Triệu!” Thiệu Gia Dĩnh nín khóc, rồi nói, “Nói ra chân tướng lòng tôi cũng nhẹ nhõm hơn! Tôi nghĩ, cha tôi cũng có ý này, chỉ là không đủ dũng khí mà thôi.”.
“Như vầy đi, tôi sẽ tìm đoàn luật sư giỏi nhất để giúp Lý Đan biện hộ, nỗ lực hết mình để tranh thủ hình phạt nhẹ nhất!”
“Còn về mẹ của Lý Đan, anh cũng có thể yên tâm, tôi sẽ sắp xếp người chăm sóc bà!”
“Tôi biết, vấn đề giữa tôi và Lý Đan không phải là chuyện tiền bạc. Tôi không dám mong Lý Đan tha thứ cho chúng tôi, chỉ hy vọng chuyện này đừng phát triển theo hướng xấu nữa!”
Nghe tới đây, Triệu Ngọc đột nhiên dựa hẳn người vào lưng ghế, cảm thấy vừa an ủi vừa mệt mỏi. Tuy vụ án chặt tay có thể đặt dấu chấm hết ở đây, nhưng chuyện đúng sai bên trong đó vĩnh viễn cũng không khó mà phân tách rõ ràng ra được.
Bình luận facebook