• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (22 Viewers)

  • cuong-tham-57.txt

Chương 57: CÓ THỂ SỜ THOẢI MÁI




“Ánh đao bóng kiếm, để tôi xông pha, góp sức vì tổ chức!



Một lòng chấn hưng thanh danh, chết cũng không sợ!



Để máu tôi chảy xuống…”



Trong phòng karaoke của nhà hàng Hồng Long, Triệu Ngọc đang gào thét ca khúc kinh điển trong bộ phim “Người trong giang hồ”. Bài “Đao quang kiếm ảnh” được hắn hát2lên rất sung sướng, phóng khoáng. Bài hát này đã giúp cho Triệu Ngọc phát tiết hết những cảm xúc phức tạp tích tụ khi điều tra vụ án chặt tay trong những ngày qua.



Hắn không muốn nghĩ đến Lý Đan hay là Thiệu Gia Dĩnh nữa! Vụ án đã được phá, hung thủ cũng bị bắt8quy án, mẹ của Lý Đan cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, từ đây hắn đã có thể xóa vụ án chặt tay khỏi đầu mình rồi.



Việc cần làm còn lại là, phải ăn mừng thật hoành tráng thôi!



Nhờ có 100 ngàn do Thiệu Gia Dĩnh tài trợ, bây giờ Triệu Ngọc cũng được xem như6có ít tiền. Một người hào phóng như hắn, tối hôm đó không những đã gọi những món ngon nhất, mua rượu tốt nhất ở nhà hàng Hồng Long, sau khi ăn xong còn mời mọi người đi karaoke, ăn chơi xả láng một bữa!



Hôm nay, ngoại trừ Mao Vĩ đang nằm viện và cái tên tổ3trưởng tạm thời Lưu Trường Hổ ra, cảnh sát bên tổ A hầu hết đều đã đến chúc mừng cho Triệu Ngọc.



Nói đùa gì chứ, Triệu Ngọc đã nói, ai mà không đến, sau này gặp hắn sẽ phải cúi đầu đấy!



Mẹ vợ của một cảnh sát hôm nay phải phẫu thuật, vậy mà cậu ta vẫn5cố tranh thủ thời gian chạy từ bệnh viện đến đây dự tiệc. Vợ cậu ta đã gọi tới hơn trăm cuộc gọi rồi, cậu ta cũng không dám bắt máy!



“Triệu Ngọc, mau, mau!” Trong lúc Triệu Ngọc đang mải mê hát hò, Lương Hoan vừa cầm điện thoại vừa kêu lên: “Lão Mao gọi cậu kìa! Mau qua nghe máy đi!”.



Cái người tên “lão Mao” mà Lương Hoan nhắc đến chính là tổ trưởng tổ A, Mao Vĩ. Bây giờ Mao Vĩ còn đang dưỡng thương ở bệnh viện, không thể trực tiếp đến được, Lương Hoan bèn gọi video cho anh ta để anh ta có thể chung vui với mọi người.



Triệu Ngọc nhận lấy điện thoại, cả đám người đồng loạt đứng vây trước camera!



“Tiểu Triệu à!” Giọng nói phấn khích của Mao Vĩ phát ra từ trong điện thoại: “Cậu đoán thử coi? Vừa nghe nói cậu đã liên tục giành mất hai vụ án lớn từ tổ B, cậu đoán thử coi? Cái chân này của tôi, không còn đau chút nào cả! Cả người tôi đều khỏe nhanh hơn mấy lần, ăn cũng ngon hơn hẳn!”.



Ha ha ha…



Mọi người cười phá lên. Trong một lần đuổi theo tên tội phạm, Mao Vĩ chẳng may bị ngã từ trên lầu xuống và bị gãy chân, ít nhất cần khoảng nửa năm mới có thể hồi phục được.



Thật ra, trông thì mối quan hệ giữa hai người khá thân mật, nhưng Triệu Ngọc và tổ trưởng Mao cũng chưa tiếp xúc tổng cộng được mấy lần. Triệu Ngọc mới đến chưa được bao lâu thì anh ta đã vào viện rồi.



Thế nhưng suy cho cùng thì Mao Vĩ vẫn là anh cả của tổ A. Khi nghe được khen, Triệu Ngọc vội đưa ngón cái lên: “Sếp à, theo tình hình này, nếu tôi giành thêm vài vụ án từ chỗ họ nữa, chẳng phải anh sẽ bay thẳng lên trời giống pháo hoa tên lửa sao?”.



Ha ha ha…



Những người có mặt ở đó lại cười phá lên lần nữa.



“Này!” Lúc này, Trương Cảnh Phong thấy không khí bắt đầu cao trào lên, vội nói: “Các anh chị em à, còn đứng đó làm gì? Chúng ta cùng nâng ly nào! Nâng ly vì tiểu Triệu đã giúp tổ A chúng ta nở mặt nở mày, cũng vì chúc cho lão Mao sớm ngày bình phục, nâng ly nào!”.



“Đợi chút, đợi chút đã!” Lúc này có một cảnh sát nữ tên Bành Hân gọi với về phía màn hình: “Lão Mao, chỗ của anh có phải không có rượu không? Hay là vậy đi, tôi chia cho anh ly này của tôi để uống đấy!”.



Sau khi nói xong, Bành Hân đưa ly rượu đến trước điện thoại, sau đó đổ cái rào xuống đất, đồng thời giả bộ nói với vẻ buồn bã: “Lão Mao à, hy vọng dưới suối vàng anh có nhận được thì nhớ uống nhiều vào nha! Chén rượu này xin được kính anh! Chúc anh lên đường bình an!”.



Ha ha ha…



Mọi người lại đồng loạt cười phá lên. Cái người tên Bành Hân này vốn là thành viên lão làng của tổ A, vì chị ấy đã ngoài 40 tuổi rồi, mọi người ai nấy đều gọi chị ấy một tiếng chị cả. Thật không ngờ rằng, người này lúc nói đùa cũng không kém cạnh gì bọn trẻ cả.



“Đồ cọp cái!” Trong điện thoại, Mao Vĩ vừa cười ha hả vừa gào lên: “Mai mốt tôi sẽ liên lạc với chồng cô! Bảo anh ta mau chóng vứt bỏ con cọp cái như cô đi! Đỡ phải để cho cô đi ra ngoài gây tai họa cho đám đàn ông chúng tôi, ha ha ha…”.



“Được được!” Bành Hân cười đùa: “Tôi còn mong là mau chóng ly hôn với ông ta kìa! Lão Mao này, chờ bọn tôi ly hôn rồi, tôi sẽ lập tức làm vợ bé cho ông!”.



Ào...



Không khí buổi ăn mừng đã được Mao Vĩ và Bành Hân làm sôi động hẳn lên, theo tiếng hô “Nâng ly!” của Trương Cảnh Phong, mọi người đồng loạt ngẩng cao cổ, uống cạn rượu trong ly.



Buổi tiệc tối hôm nay, ngoại trừ những cảnh sát bên tổ A ra thì Triệu Ngọc còn mời thêm hai người nữa, một là đội trưởng Kim Chấn Bang, còn một người khác là trưởng phòng Vương Phi.



Đội trưởng Kim nói rằng trong nhà có việc, không thể đến được. Cái ông già này bình thường ít khi tham gia các cuộc hội họp của đám trẻ, không đến tham dự cũng là chuyện bình thường thôi.



Nhưng mà, điều khiến người ta bất ngờ là, Vương Phi đồng ý tham dự, đến chúc mừng cho Triệu Ngọc. Tuy rằng cô ấy có chút việc bận ở đơn vị nên đến trễ một xíu, nhưng một nhân vật tai to mặt lớn như trưởng phòng đến tham dự vẫn đủ để cho Triệu Ngọc nở mày nở mặt rồi.



Triệu Ngọc thật không ngờ rằng cô ấy lại đến tham dự, hình như ngoại trừ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ở khu nghĩa địa ngày hôm qua ra, giữa hai người họ không hề quen biết nhau gì cả.



Ai mà biết rằng, lúc lục tìm lại những tìm kí ức cũ thì mới phát hiện rằng, thì ra năm ngoái trong lúc Triệu Ngọc còn đang trong kỳ thực tập, hắn ta từng được điều đến bên Khoa Giám định để giúp đỡ, cho nên cũng từng tiếp xúc với Vương Phi. Tuy rằng thời gian không dài lắm, nhưng Vương Phi có ấn tượng khá tốt về Triệu Ngọc.



Nhưng cho dù thế nào thì sự có mặt của trưởng khoa Vương cũng là một điều đáng quý rồi.



Triệu Ngọc là một người rất hào sảng, nếu người ta đã xem trọng hắn như thế thì đương nhiên để có qua có lại, hắn cũng thường xuyên quan tâm tới trưởng khoa Vương trong buổi tiệc. Nhưng, Vương Phi lái xe đến nên không hề uống một giọt rượu nào, chỉ uống một chút đồ uống khác thôi.



Nửa đêm lúc tàn tiệc, do thuận đường nên Vương Phi chủ động đề nghị đưa Lý Bối Ni và Triệu Ngọc về nhà. Nhà Lý Bối Ni khá gần nhà hàng, lên xe chưa được bao lâu thì tới rồi.



Sau đó trên xe chỉ còn hai người họ!



“Sao rồi, không say chứ?” Vương Phi ngửi thấy cả người Triệu Ngọc toàn mùi rượu, đôi mắt mơ mơ màng màng nên mở miệng hỏi thăm. Giọng nói của trưởng khoa, mềm mại đến nỗi khiến người hồn mê, nũng nịu đến nỗi khiến người nhập ma. Triệu Ngọc nghe xong lập tức cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu.



“Nếu, tôi chưa động tay động chân gì với cô, chắc là chưa say đâu!” Triệu Ngọc cười với vẻ gian manh, thân hình của Vương Phi rất quyến rũ, tuy rằng đang ngồi trên xe nhưng đường cong cơ thể vẫn lộ ra rõ ràng, say đắm lòng người.



“Ha ha...” Vương Phi bật cười: “Cũng khá thẳng thắn đấy! Nói thật với cậu, thật ra hai chúng ta không hề tiện đường gì cả.”.



“Hả?” Triệu Ngọc đảo mắt nhìn xung quanh, cảm thấy trong lời nói của Vương Phi có ẩn ý gì đó. Không thuận đường, vậy là cô ta cố tình đưa mình về sao? Chẳng lẽ... người phụ nữ này không thể chịu nổi cô đơn nên thấy hứng thú với mình?



“Ha!” Vương Phi nhìn thấy Triệu Ngọc sững người ra bèn bật cười: “Chắc chắn là đang nghĩ bậy bạ rồi! Nói cho cậu biết, hôm nay bên hồ chứa nước Tần Sơn có chuyển một khối thi thể đến. Vì đến tham gia buổi tiệc của cậu nên tôi mới làm đến nửa chừng thôi, dù thế nào thì cũng phải quay về giải phẫu tiếp chứ!”



À...



Triệu Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, mơ mộng cả buổi trời rồi mới biết, thì ra người ta chỉ tiện đường về Cục Cảnh sát mà thôi. Hơn nữa, người ta giải phẫu thi thể đến nửa chừng rồi, vậy mà lúc nãy còn có thể ăn cơm ngon lành như thế, thật là quá chuyên nghiệp!



“Ừ... Cô cũng đã lên chức trưởng phòng rồi, sao còn phải làm việc này?” Triệu Ngọc chuyển chủ đề.



“Cái gì mà trưởng phòng với không trưởng phòng chứ!” Vương Phi nở một nụ cười tươi: “Thi thể mới tìm được này bị thối rữa khá nghiêm trọng, những pháp y mới đến không đủ kinh nghiệm, không trông chừng là không được đâu!”.



“Ồ...”



“Sao?” Vương Phi lại cười tươi lần nữa: “Bây giờ còn muốn động tay động chân với tôi không? Có phải cảm thấy có chút không thoải mái không? Tay tôi đã từng sờ qua rất nhiều người chết đấy!”.



“Hừm, nói bậy gì chứ!” Triệu Ngọc bật cười: “Người ta cũng đâu phải bị cô sờ cho chết? Với lại, một người đẹp như cô, cho dù có sờ chết người, tôi cũng rất cam tâm tình nguyện!”.



“Ha?” Vương Phi cười mỉm: “Cảnh sát lưu manh, cũng khá là biết nịnh người đấy chứ?”.



“Tôi chỉ nói thật thôi!”



Hai người nhìn nhau cười, sau đó không ai nói gì nữa cả.



Vài phút sau, Triệu Ngọc chỉ vào biểu tượng BMW trên vô lăng và nói: “Trưởng phòng Vương thật giàu có, đây là X7 nhỉ?”.



“Hờ hờ!” Vương Phi tập trung lái xe: “Có phải cậu định nói, chiếc xe này cùng kiểu với xe của Lạc Mỹ Na trong vụ án chặt tay không?”.



Thật ra Vương Phi đã đoán đúng rồi, Triệu Ngọc đúng là đang nghĩ như thế. Do hắn đã quá tập trung vào vụ án chặt tay nên lập tức liên tưởng đến chiếc xe BMW của Lạc Mỹ Na. Chiếc xe của hai người chung một kiểu, thậm chí chung một màu!



“Thật không ngờ, trưởng phòng Vương không những biết khám nghiệm người chết, còn biết nhìn thấu cả người sống nữa!” Triệu Ngọc khen ngợi: “Thật ra, tôi đang muốn học hỏi là làm sao để có tiền như cô?”.



“Cái này dễ mà!” Vương Phi nói với vẻ dứt khoát: “Tìm một người chồng trước giàu có là được!”.



“Ồ...” Triệu Ngọc lên tiếng.



Lúc hai người nói đùa với nhau thì chiếc xe đã chạy đến trước cửa tiệm trái cây của Khương Đại Phong rồi.



Triệu Ngọc nhìn bộ dạng xinh đẹp của Vương Phi, khẽ liếm môi rồi nói tiếp: “Cái đó... Trưởng phòng Vương! Trong nhà tôi không có ai cả, có muốn lên chơi chút không? Nếu cô muốn nâng cao trình độ khám nghiệm tử thi, tôi có thể đóng giả người chết để cô sờ đấy!”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom